Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 113
"Đáng ghét, đáng ghét, Lưu Dục đúng là đồ khốn nạn, ô ô ghét nàng nhất, ghét nàng nhất......" Ngồi xổm bên hồ, Lý Nhĩ oán hận lau nước mắt, cỏ trên mặt đất đã bị nàng nhổ sạch.
Lúc Lãnh Hàn Vũ tìm được Lý Nhĩ là lúc nàng đang ngồi trút giận bên hồ.
Cuối cùng cũng yên lòng, Lãnh Hàn Vũ thong thả bước qua đó, thấy nàng nhổ trụi cỏ trên mặt đất, y dở khóc dở cười.
"Lý Nhĩ!"
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Lý Nhĩ ngẩng mặt, thấy khuôn mặt nho nhã luôn khiến nàng phải đỏ mặt kia, hàng ngàn hàng vạn nỗi ấm ức trào dâng trong lòng nàng, nước mắt sắp cạn khô lại tuôn rơi, muốn dừng cũng không dừng được.
"Được rồi, đừng khóc, Lý Nhĩ là bé ngoan, đừng khóc......"
"Ô ô, Lãnh Thiếu gia......" Y càng dỗ Lý Nhĩ càng khóc dữ hơn, bất đắc dĩ, y đành phải ngồi xổm xuống, dịu dàng lau nước mắt cho nàng: "Đừng khóc, khóc mắt đỏ hoe, xấu lắm!"
"Nhưng......Nhưng lời nói của nàng ấy thật sự......thật sự rất quá đáng...... quá đáng......" Nàng nhào vào lòng y, trách cứ Lưu Dục tàn nhẫn.
"Lưu Dục không cố ý đâu, Lý Nhĩ là đứa trẻ khoan hồng độ lượng, đừng so đo với nàng ấy được chứ? Chẳng qua tâm trạng của Lưu Dục không được tốt, không kiềm chế được mà thôi, chúng ta nên thông cảm cho nàng một chút, có được không?"
"Tâm trạng không tốt?" Những lời này quả nhiên khiến nàng ngừng khóc, ngước đôi mắt hoe đỏ, nàng hoang mang hỏi: "Tại sao tâm trạng của nàng không được tốt?"
"A, đó là vì, là vì......" Suy nghĩ cả buổi trời, y lắp bắp: "Đó là vì người nàng thích không thích nàng, cho nên tâm trạng của nàng không được tốt." Nói rồi, không biết nghĩ gì, nụ cười tươi của y trở nên mờ nhạt: "Người mình thích không thích mình, đó là một chuyện rất đau lòng."
"Tại sao lại đau lòng?"
Y hoàn hồn, cười cười, khẽ xoa đầu nàng: "Ngươi còn nhỏ, đợi khi nào ngươi lớn, ngươi sẽ tự hiểu."
"Lãnh Thiếu gia, Lý Nhĩ đâu còn nhỏ nữa, huống hồ, huống hồ......" Mặt nàng đỏ ửng, nàng nói rất nhỏ, rất nhỏ: "Lý Nhĩ cũng đã có người để thích rồi!"
"Ồ, thì ra Lý Nhĩ đã sớm có người để thích rồi!" Y vỗ đầu nàng, không mấy để tâm đến lời nói đó, thuận miệng hỏi: "Thế người Lý Nhĩ thích là ai vậy?"
Lý Nhĩ đỏ mặt, nói: "Không nói cho người đâu!"
Y bật cười, vuốt tóc nàng: "Vậy chờ đến khi ngươi muốn nói cho Lãnh đại ca cũng được!"
Lý Nhĩ nhìn y hồi lâu, mặt càng ngày càng đỏ, bỗng khẽ hỏi: "Lãnh Thiếu gia, người nói xem y có thích Lý Nhĩ không?"
Lãnh Hàn Vũ ngẩn ra, bật cười: "Đương nhiên, Lý Nhĩ đáng yêu như vậy, ai mà không thích chứ?"
Nghe vậy Lý Nhĩ mừng rơn, nắm lấy tay Lãnh Hàn Vũ, vội nói: "Thế Lãnh Thiếu gia có thích Lý Nhĩ không?"
Mắt nàng sáng rực, trong đó hàm chứa biết bao hy vọng, thoạt trông mắt nàng còn sáng hơn cả sao trời.
Lãnh Hàn Vũ bỗng ngây ra.
"Lãnh Thiếu gia, người thích Lý Nhĩ chứ?"
Y lấy lại tinh thần, bỗng rút tay lại, chau mày: "Lý Nhĩ, ngươi......" Muốn mở miệng nói nhưng lại chẳng biết phải nói như thế nào nữa.
"Lãnh Thiếu gia, người không thích Lý Nhĩ ư?" Ánh mắt nàng lập tức trở nên ảm đạm, mếu máo, nàng trừng mắt ai oán: "Nhưng không phải Lãnh Thiếu gia vừa mới nói Lý Nhĩ rất đáng yêu đó sao? Người không phải đã nói sẽ thích Lý Nhĩ ư?"
"Lý Nhĩ, ngươi, bây giờ ngươi vẫn còn nhỏ, không hiểu thế nào là thích và cũng không thể nào hiểu thích đó ở đây nghĩa là gì, thích cũng có rất nhiều loại, ngươi......"
"Người đừng tưởng ta không hiểu chuyện, ta biết ta thích người, không phải là thích như một người bằng hữu, cũng không phải thích người đối diện mình, mà thích người đã ở trong lòng mình, ta muốn gả cho người, ta muốn người lấy ta!"
"Lý Nhĩ, ta......"
"Người nói đi, người có thích ta hay không?"
"......"
"Người nói đi, người có thích ta hay không?" Thanh âm của nàng trở nên nghẹn ngào, nhưng vẫn kiên quyết nhìn y, chờ y cho nàng một đáp án.
Im lặng hồi lâu, Lãnh Hàn Vũ hít một hơi thật sâu, nói: "Xin lỗi, Lý Nhĩ, ta chỉ xem ngươi như muội muội, ta không có ý nghĩa gì khác, có lẽ còn có chỗ nào đó ta làm chưa tốt, khiến ngươi hiểu sai, ta......"
Huyết sắc trên mặt nàng rút dần, khuôn mặt tái nhợt dọa người, Lãnh Hàn Vũ nhìn nàng lo lắng, rồi cũng chẳng nói gì.
Lý Nhĩ kinh ngạc nhìn y, nhìn khuôn mặt luôn khiến nàng phải đỏ mặt, nhưng nàng lại không cảm nhận được sự ngọt ngào như trước đây từ y.
Môi nàng run lên nhè nhẹ, ôm lấy chút hy vọng mong manh cuối cùng, hỏi: "Lãnh Thiếu gia, người đang nói giỡn sao?"
"Xin lỗi."
Trong phút chốc, nàng cảm giác cả đất trời như sụp đổ, nàng vẫn ngỡ, y đối tốt với nàng như vậy, che chở nàng như vậy, là vì y cũng thích nàng, nhưng —-
Y lại nói: "Ta chỉ xem ngươi như muội muội."
Muội muội?
"Người cút, người cút đi!" Nàng dùng sức đẩy y ra, mặt đã đầm đìa nước mắt: "Ta không muốn người xem ta như muội muội, ta không muốn, người cút, người cút đi!"
"Lý Nhĩ......"
"Cút đi! Cút cho ta! Ta không muốn gặp người nữa! Ta ghét người! Các người đều là những kẻ đáng ghét!"
—- Các người đều đáng ghét như nhau.
Cả đất trời như rung chuyển dưới chân, nàng thất tha thất thểu chạy về Liễu uyển, khóc đến mặt đỏ hết cả lên, nhưng trước sau vẫn không dừng lại chờ người kia đuổi kịp mình.
Chút hy vọng còn sót lại đã tan biến.
Nàng thấy mình không thể thở nổi nữa.
Thật khó chịu, thật khó chịu.
Thấy nàng thất tha thất thểu chạy đi, ánh mắt Lãnh Hàn Vũ vô cùng lo lắng, cũng vô cùng phức tạp, nhưng không hề cất bước đuổi theo.
Xin lỗi, Lý Nhĩ!
Lúc Lãnh Hàn Vũ tìm được Lý Nhĩ là lúc nàng đang ngồi trút giận bên hồ.
Cuối cùng cũng yên lòng, Lãnh Hàn Vũ thong thả bước qua đó, thấy nàng nhổ trụi cỏ trên mặt đất, y dở khóc dở cười.
"Lý Nhĩ!"
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Lý Nhĩ ngẩng mặt, thấy khuôn mặt nho nhã luôn khiến nàng phải đỏ mặt kia, hàng ngàn hàng vạn nỗi ấm ức trào dâng trong lòng nàng, nước mắt sắp cạn khô lại tuôn rơi, muốn dừng cũng không dừng được.
"Được rồi, đừng khóc, Lý Nhĩ là bé ngoan, đừng khóc......"
"Ô ô, Lãnh Thiếu gia......" Y càng dỗ Lý Nhĩ càng khóc dữ hơn, bất đắc dĩ, y đành phải ngồi xổm xuống, dịu dàng lau nước mắt cho nàng: "Đừng khóc, khóc mắt đỏ hoe, xấu lắm!"
"Nhưng......Nhưng lời nói của nàng ấy thật sự......thật sự rất quá đáng...... quá đáng......" Nàng nhào vào lòng y, trách cứ Lưu Dục tàn nhẫn.
"Lưu Dục không cố ý đâu, Lý Nhĩ là đứa trẻ khoan hồng độ lượng, đừng so đo với nàng ấy được chứ? Chẳng qua tâm trạng của Lưu Dục không được tốt, không kiềm chế được mà thôi, chúng ta nên thông cảm cho nàng một chút, có được không?"
"Tâm trạng không tốt?" Những lời này quả nhiên khiến nàng ngừng khóc, ngước đôi mắt hoe đỏ, nàng hoang mang hỏi: "Tại sao tâm trạng của nàng không được tốt?"
"A, đó là vì, là vì......" Suy nghĩ cả buổi trời, y lắp bắp: "Đó là vì người nàng thích không thích nàng, cho nên tâm trạng của nàng không được tốt." Nói rồi, không biết nghĩ gì, nụ cười tươi của y trở nên mờ nhạt: "Người mình thích không thích mình, đó là một chuyện rất đau lòng."
"Tại sao lại đau lòng?"
Y hoàn hồn, cười cười, khẽ xoa đầu nàng: "Ngươi còn nhỏ, đợi khi nào ngươi lớn, ngươi sẽ tự hiểu."
"Lãnh Thiếu gia, Lý Nhĩ đâu còn nhỏ nữa, huống hồ, huống hồ......" Mặt nàng đỏ ửng, nàng nói rất nhỏ, rất nhỏ: "Lý Nhĩ cũng đã có người để thích rồi!"
"Ồ, thì ra Lý Nhĩ đã sớm có người để thích rồi!" Y vỗ đầu nàng, không mấy để tâm đến lời nói đó, thuận miệng hỏi: "Thế người Lý Nhĩ thích là ai vậy?"
Lý Nhĩ đỏ mặt, nói: "Không nói cho người đâu!"
Y bật cười, vuốt tóc nàng: "Vậy chờ đến khi ngươi muốn nói cho Lãnh đại ca cũng được!"
Lý Nhĩ nhìn y hồi lâu, mặt càng ngày càng đỏ, bỗng khẽ hỏi: "Lãnh Thiếu gia, người nói xem y có thích Lý Nhĩ không?"
Lãnh Hàn Vũ ngẩn ra, bật cười: "Đương nhiên, Lý Nhĩ đáng yêu như vậy, ai mà không thích chứ?"
Nghe vậy Lý Nhĩ mừng rơn, nắm lấy tay Lãnh Hàn Vũ, vội nói: "Thế Lãnh Thiếu gia có thích Lý Nhĩ không?"
Mắt nàng sáng rực, trong đó hàm chứa biết bao hy vọng, thoạt trông mắt nàng còn sáng hơn cả sao trời.
Lãnh Hàn Vũ bỗng ngây ra.
"Lãnh Thiếu gia, người thích Lý Nhĩ chứ?"
Y lấy lại tinh thần, bỗng rút tay lại, chau mày: "Lý Nhĩ, ngươi......" Muốn mở miệng nói nhưng lại chẳng biết phải nói như thế nào nữa.
"Lãnh Thiếu gia, người không thích Lý Nhĩ ư?" Ánh mắt nàng lập tức trở nên ảm đạm, mếu máo, nàng trừng mắt ai oán: "Nhưng không phải Lãnh Thiếu gia vừa mới nói Lý Nhĩ rất đáng yêu đó sao? Người không phải đã nói sẽ thích Lý Nhĩ ư?"
"Lý Nhĩ, ngươi, bây giờ ngươi vẫn còn nhỏ, không hiểu thế nào là thích và cũng không thể nào hiểu thích đó ở đây nghĩa là gì, thích cũng có rất nhiều loại, ngươi......"
"Người đừng tưởng ta không hiểu chuyện, ta biết ta thích người, không phải là thích như một người bằng hữu, cũng không phải thích người đối diện mình, mà thích người đã ở trong lòng mình, ta muốn gả cho người, ta muốn người lấy ta!"
"Lý Nhĩ, ta......"
"Người nói đi, người có thích ta hay không?"
"......"
"Người nói đi, người có thích ta hay không?" Thanh âm của nàng trở nên nghẹn ngào, nhưng vẫn kiên quyết nhìn y, chờ y cho nàng một đáp án.
Im lặng hồi lâu, Lãnh Hàn Vũ hít một hơi thật sâu, nói: "Xin lỗi, Lý Nhĩ, ta chỉ xem ngươi như muội muội, ta không có ý nghĩa gì khác, có lẽ còn có chỗ nào đó ta làm chưa tốt, khiến ngươi hiểu sai, ta......"
Huyết sắc trên mặt nàng rút dần, khuôn mặt tái nhợt dọa người, Lãnh Hàn Vũ nhìn nàng lo lắng, rồi cũng chẳng nói gì.
Lý Nhĩ kinh ngạc nhìn y, nhìn khuôn mặt luôn khiến nàng phải đỏ mặt, nhưng nàng lại không cảm nhận được sự ngọt ngào như trước đây từ y.
Môi nàng run lên nhè nhẹ, ôm lấy chút hy vọng mong manh cuối cùng, hỏi: "Lãnh Thiếu gia, người đang nói giỡn sao?"
"Xin lỗi."
Trong phút chốc, nàng cảm giác cả đất trời như sụp đổ, nàng vẫn ngỡ, y đối tốt với nàng như vậy, che chở nàng như vậy, là vì y cũng thích nàng, nhưng —-
Y lại nói: "Ta chỉ xem ngươi như muội muội."
Muội muội?
"Người cút, người cút đi!" Nàng dùng sức đẩy y ra, mặt đã đầm đìa nước mắt: "Ta không muốn người xem ta như muội muội, ta không muốn, người cút, người cút đi!"
"Lý Nhĩ......"
"Cút đi! Cút cho ta! Ta không muốn gặp người nữa! Ta ghét người! Các người đều là những kẻ đáng ghét!"
—- Các người đều đáng ghét như nhau.
Cả đất trời như rung chuyển dưới chân, nàng thất tha thất thểu chạy về Liễu uyển, khóc đến mặt đỏ hết cả lên, nhưng trước sau vẫn không dừng lại chờ người kia đuổi kịp mình.
Chút hy vọng còn sót lại đã tan biến.
Nàng thấy mình không thể thở nổi nữa.
Thật khó chịu, thật khó chịu.
Thấy nàng thất tha thất thểu chạy đi, ánh mắt Lãnh Hàn Vũ vô cùng lo lắng, cũng vô cùng phức tạp, nhưng không hề cất bước đuổi theo.
Xin lỗi, Lý Nhĩ!