Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 94
Y chau mày: "Không hề."
"Không có? Không sao lại muốn đưa ta về đó? Không sao lại nhẫn tâm với ta như vậy?"
Y chau mày, hồi lâu vẫn không nói gì.
Liễu Uẩn Nịnh trừng y hung tợn: "Nhìn cái gì? Ta nói sai à? Không phải ngươi muốn trả ta lại cho Hiên Viên Kỳ? Không phải ngươi không muốn ta liên lụy, không thích ta trói buộc ngươi đó sao?"
Y nhăn nhó: "Ta có nói trả ngươi lại cho Hiên Viên Kỳ đâu."
"Hả?" Nàng ngây ra.
"Ta có nói sẽ trả ngươi lại cho Hiên Viên Kỳ đâu." Y lặp lại một lần nữa.
Liễu Uẩn Nịnh choáng hoàn toàn, ngây ra nhìn y.
"La Tát Môn là tổ chức giang hồ, không có đủ năng lực để chống lại triều đình, ta không thể vì một mình ngươi mà gây phiền phức hại hơn nghìn người trong La Tát Môn."
"Nhưng......" Nàng 'nhưng' hồi lâu vẫn không thể nào tìm lý do cho cái 'nhưng' này, Hàn Tịnh Triệt liếc nàng một cái, tiếp lời: "Nhưng ta thì có thể, nếu lấy thân phận Hàn Tịnh Triệt ta đây đi đối phó với Hiên Viên Kỳ?"
"Đối phó?" Nàng thảng thốt: "Vậy tại sao ngươi lại muốn đưa ta về?"
Liếc nàng một cái, Hàn Tịnh Triệt hình như có hơi bất mãn với sự truy vấn của nàng, hôm nay đã phá lệ nói nhiều, bình thường trong một tháng y không hề nói nhiều như vậy, nếu để môn hạ của y nhìn thấy, không phải sẽ sợ đến mức rớt hết cằm sao?
Nhưng lúc thấy ánh mắt mong mỏi của nàng, y vẫn ngoan ngoãn giải thích: "Nếu Hiên Viên Kỳ thân là vua một quốc, đương nhiên không có khả năng bắt buộc người khác, dù là lòng kiêu hãnh của bậc Đế Vương cũng sẽ dễ dàng bỏ qua, ta muốn mang ngươi đi cầu y thành toàn cho chúng ta......"
"Ngươi muốn đi cầu xin y?"
Thông tin này đến quá mức đột ngột, trong khoảng thời gian ngắn như vậy nàng không thể tiếp thu ngay được: "Không được đâu, hơn nữa ngươi cũng không cần phải làm thế—-" Thanh âm của nàng bỗng trầm xuống: "Dù sao y cũng đã lấy được người mình yêu rồi, sẽ không để ý đến ta đâu."
Mặt Liễu Uẩn Nịnh xụ xuống, Hàn Tịnh Triệt nhìn nàng cảm thông, trầm ngâm hồi lâu bỗng nói: "Mấy ngày nay ta tránh không gặp ngươi, là bởi vì ta lo."
"Lo? Lo cái gì?" Nàng bị y làm cho chú ý.
"Lo ngươi và ta có phải là một đôi phu thê chân chính hay không?"
"Đôi phu thê chân chính?" Tim nàng đập thình thịch, hai má ửng hồng.
Nhưng y lại không chú ý đến điều đó, còn nói: "Mấy ngày nay ta đã suy nghĩ rất nhiều—-" Y liếc nàng một cái, vẻ mặt lãnh đạm, rồi tiếp lời: "Chúng ta đã thành thân, đã bái đường rồi, ta thấy mình cũng không ghét ngươi, mà ta thì không muốn bái đường, thành thân thêm một lần nào nữa, một khi đã vậy, chọn ngươi làm thê tử cũng không tệ, ít nhất ta cũng có thể dẹp được rất nhiều phiền toái, cho nên, ta đồng ý làm một đôi phu thê thật sự với ngươi."
Liễu Uẩn Nịnh bị lời nói của y làm cho choáng, hồi lâu mới ngây ngô hỏi: "Nói vậy, ngươi muốn ta làm thê tử chỉ vì tiện đường?"
"......" Y không đáp, nhưng vẻ mặt lại ngầm khẳng định.
Hai mắt trợn tròn, đánh một cú thật mạnh vào ngực y, lớn tiếng mắng: "Hàn Tịnh Triệt, ngươi đi chết đi!"
—- Đáng ghét, đáng ghét, báo hại nàng hồi nãy còn tự mình đa tình nghĩ y thích nàng, mất mặt chết đi được!
"Ta nói cho ngươi biết, ta không thích ngươi, người ta thích là Hiên Viên Kỳ!" Nàng oán hận nói, như muốn chứng minh một điều gì đó, hai mắt sáng quắc như muốn phun hỏa đến nơi.
Tiếc thay Hàn Tịnh Triệt lại không để ý, gật gật đầu nói: "Ta biết."
"Ngươi biết?"
"Ừm!" Vẻ mặt y thật sự rất nghiêm túc: "Tuy ta không rõ tại sao ngươi trốn hôn, nhưng ta có biết chuyện này!"
Bộ dạng nghiêm túc của y chẳng những không khiến Liễu Uẩn Nịnh giận còn cười: "Ngươi sao biết được chứ? Ta nhớ ta có nói cho ngươi biết đâu."
"Đâu cần phải chờ ngươi nói thì ta mới biết!" Y nói.
—- Chẳng qua khả năng quan sát của y mẫn tuệ hơn người thường, nên cảm giác cũng mẫn tuệ hơn người thường rất nhiều.
"Ngươi biết còn lấy ta?" Nàng không thể tin được.
"Ta không để ý." Y rất cảm thông.
"Ngươi—-" Nàng cứng họng.
"Về được chưa?"
"Về?" Nàng cười lạnh: "Sao ta phải về?"
"Ngươi không muốn kết làm phu thê với ta?"
"Tại sao ta lại phải đi kết làm phu thê với một kẻ không thích mình?" Nàng hỏi ngược lại y.
Y mặt nhăn mày nhíu, nhớ đến câu nói của mẫu thân, cứng ngắc nói: "Tình cảm có thể bồi đắp mà."
"Ta không thèm bồi đắp tình cảm với ngươi!"
—- Đồ đầu gỗ to xác!
Nhưng tại sao nàng lại không muốn bỏ y mà đi? Khoảng thời gian ở cùng y, là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của nàng suốt mười mấy năm qua, thường xuyên trêu đùa y, thường xuyên phá y, cuộc sống thú vị như vậy khiến nàng không thể dừng lại được.
Nếu —-
Nàng nói là nếu.
Nếu nàng đáp ứng lời đề nghị của y, vậy nàng sẽ vĩnh viễn đi theo y ư? Vậy những ngày sau đó nàng cũng sẽ hạnh phúc như trước đây?
Nếu thật vậy, dù nàng bây giờ có thích y hay không, nhưng có được những ngày hạnh phúc này cũng đủ lắm rồi.
"Nếu sau này ngươi nghe lời ta, ta sẽ đồng ý đi với người." Còn chưa kịp hồi thần, nàng chợt nghe một thanh âm quen thuộc, nàng ngẩn người, hồi lâu mới biết thanh âm đó là của mình. Nàng ảo nảo, muốn đâm đầu vô miếng đậu hũ chết đi được,
—- Sao lại dễ dàng bán mình vậy chứ!
Nhưng, nàng có hơi nghi ngờ.
Chỉ hơi hơi thôi.
Nếu Hàn Tịnh Triệt sợ phiền phức đến vậy, thay vì đi cầu xin Hiên Viên Kỳ thì đi tìm nữ tử khác không phải tốt hơn sao?
A!
Nàng cười trộm, leo lên lưng y: "Tịnh Triệt tướng công, chân của ta bị thương, ngươi cõng ta về đi!"
"Không có? Không sao lại muốn đưa ta về đó? Không sao lại nhẫn tâm với ta như vậy?"
Y chau mày, hồi lâu vẫn không nói gì.
Liễu Uẩn Nịnh trừng y hung tợn: "Nhìn cái gì? Ta nói sai à? Không phải ngươi muốn trả ta lại cho Hiên Viên Kỳ? Không phải ngươi không muốn ta liên lụy, không thích ta trói buộc ngươi đó sao?"
Y nhăn nhó: "Ta có nói trả ngươi lại cho Hiên Viên Kỳ đâu."
"Hả?" Nàng ngây ra.
"Ta có nói sẽ trả ngươi lại cho Hiên Viên Kỳ đâu." Y lặp lại một lần nữa.
Liễu Uẩn Nịnh choáng hoàn toàn, ngây ra nhìn y.
"La Tát Môn là tổ chức giang hồ, không có đủ năng lực để chống lại triều đình, ta không thể vì một mình ngươi mà gây phiền phức hại hơn nghìn người trong La Tát Môn."
"Nhưng......" Nàng 'nhưng' hồi lâu vẫn không thể nào tìm lý do cho cái 'nhưng' này, Hàn Tịnh Triệt liếc nàng một cái, tiếp lời: "Nhưng ta thì có thể, nếu lấy thân phận Hàn Tịnh Triệt ta đây đi đối phó với Hiên Viên Kỳ?"
"Đối phó?" Nàng thảng thốt: "Vậy tại sao ngươi lại muốn đưa ta về?"
Liếc nàng một cái, Hàn Tịnh Triệt hình như có hơi bất mãn với sự truy vấn của nàng, hôm nay đã phá lệ nói nhiều, bình thường trong một tháng y không hề nói nhiều như vậy, nếu để môn hạ của y nhìn thấy, không phải sẽ sợ đến mức rớt hết cằm sao?
Nhưng lúc thấy ánh mắt mong mỏi của nàng, y vẫn ngoan ngoãn giải thích: "Nếu Hiên Viên Kỳ thân là vua một quốc, đương nhiên không có khả năng bắt buộc người khác, dù là lòng kiêu hãnh của bậc Đế Vương cũng sẽ dễ dàng bỏ qua, ta muốn mang ngươi đi cầu y thành toàn cho chúng ta......"
"Ngươi muốn đi cầu xin y?"
Thông tin này đến quá mức đột ngột, trong khoảng thời gian ngắn như vậy nàng không thể tiếp thu ngay được: "Không được đâu, hơn nữa ngươi cũng không cần phải làm thế—-" Thanh âm của nàng bỗng trầm xuống: "Dù sao y cũng đã lấy được người mình yêu rồi, sẽ không để ý đến ta đâu."
Mặt Liễu Uẩn Nịnh xụ xuống, Hàn Tịnh Triệt nhìn nàng cảm thông, trầm ngâm hồi lâu bỗng nói: "Mấy ngày nay ta tránh không gặp ngươi, là bởi vì ta lo."
"Lo? Lo cái gì?" Nàng bị y làm cho chú ý.
"Lo ngươi và ta có phải là một đôi phu thê chân chính hay không?"
"Đôi phu thê chân chính?" Tim nàng đập thình thịch, hai má ửng hồng.
Nhưng y lại không chú ý đến điều đó, còn nói: "Mấy ngày nay ta đã suy nghĩ rất nhiều—-" Y liếc nàng một cái, vẻ mặt lãnh đạm, rồi tiếp lời: "Chúng ta đã thành thân, đã bái đường rồi, ta thấy mình cũng không ghét ngươi, mà ta thì không muốn bái đường, thành thân thêm một lần nào nữa, một khi đã vậy, chọn ngươi làm thê tử cũng không tệ, ít nhất ta cũng có thể dẹp được rất nhiều phiền toái, cho nên, ta đồng ý làm một đôi phu thê thật sự với ngươi."
Liễu Uẩn Nịnh bị lời nói của y làm cho choáng, hồi lâu mới ngây ngô hỏi: "Nói vậy, ngươi muốn ta làm thê tử chỉ vì tiện đường?"
"......" Y không đáp, nhưng vẻ mặt lại ngầm khẳng định.
Hai mắt trợn tròn, đánh một cú thật mạnh vào ngực y, lớn tiếng mắng: "Hàn Tịnh Triệt, ngươi đi chết đi!"
—- Đáng ghét, đáng ghét, báo hại nàng hồi nãy còn tự mình đa tình nghĩ y thích nàng, mất mặt chết đi được!
"Ta nói cho ngươi biết, ta không thích ngươi, người ta thích là Hiên Viên Kỳ!" Nàng oán hận nói, như muốn chứng minh một điều gì đó, hai mắt sáng quắc như muốn phun hỏa đến nơi.
Tiếc thay Hàn Tịnh Triệt lại không để ý, gật gật đầu nói: "Ta biết."
"Ngươi biết?"
"Ừm!" Vẻ mặt y thật sự rất nghiêm túc: "Tuy ta không rõ tại sao ngươi trốn hôn, nhưng ta có biết chuyện này!"
Bộ dạng nghiêm túc của y chẳng những không khiến Liễu Uẩn Nịnh giận còn cười: "Ngươi sao biết được chứ? Ta nhớ ta có nói cho ngươi biết đâu."
"Đâu cần phải chờ ngươi nói thì ta mới biết!" Y nói.
—- Chẳng qua khả năng quan sát của y mẫn tuệ hơn người thường, nên cảm giác cũng mẫn tuệ hơn người thường rất nhiều.
"Ngươi biết còn lấy ta?" Nàng không thể tin được.
"Ta không để ý." Y rất cảm thông.
"Ngươi—-" Nàng cứng họng.
"Về được chưa?"
"Về?" Nàng cười lạnh: "Sao ta phải về?"
"Ngươi không muốn kết làm phu thê với ta?"
"Tại sao ta lại phải đi kết làm phu thê với một kẻ không thích mình?" Nàng hỏi ngược lại y.
Y mặt nhăn mày nhíu, nhớ đến câu nói của mẫu thân, cứng ngắc nói: "Tình cảm có thể bồi đắp mà."
"Ta không thèm bồi đắp tình cảm với ngươi!"
—- Đồ đầu gỗ to xác!
Nhưng tại sao nàng lại không muốn bỏ y mà đi? Khoảng thời gian ở cùng y, là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của nàng suốt mười mấy năm qua, thường xuyên trêu đùa y, thường xuyên phá y, cuộc sống thú vị như vậy khiến nàng không thể dừng lại được.
Nếu —-
Nàng nói là nếu.
Nếu nàng đáp ứng lời đề nghị của y, vậy nàng sẽ vĩnh viễn đi theo y ư? Vậy những ngày sau đó nàng cũng sẽ hạnh phúc như trước đây?
Nếu thật vậy, dù nàng bây giờ có thích y hay không, nhưng có được những ngày hạnh phúc này cũng đủ lắm rồi.
"Nếu sau này ngươi nghe lời ta, ta sẽ đồng ý đi với người." Còn chưa kịp hồi thần, nàng chợt nghe một thanh âm quen thuộc, nàng ngẩn người, hồi lâu mới biết thanh âm đó là của mình. Nàng ảo nảo, muốn đâm đầu vô miếng đậu hũ chết đi được,
—- Sao lại dễ dàng bán mình vậy chứ!
Nhưng, nàng có hơi nghi ngờ.
Chỉ hơi hơi thôi.
Nếu Hàn Tịnh Triệt sợ phiền phức đến vậy, thay vì đi cầu xin Hiên Viên Kỳ thì đi tìm nữ tử khác không phải tốt hơn sao?
A!
Nàng cười trộm, leo lên lưng y: "Tịnh Triệt tướng công, chân của ta bị thương, ngươi cõng ta về đi!"