Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 76
"Đúng là không liên quan gì đến ta, nhưng—-" Y bỗng cười, ghé sát tai nàng: "Ai bảo ta cảm thấy ngươi quá đỗi thú vị?"
Liễu Vận Ngưng quay mặt đi, né tránh hơi thở của y, lạnh nhạt hỏi: "Ta có nên cảm thấy vinh hạnh hay không?"
Y cười, giọng điệu cuồng ngạo: "Đương nhiên là nên, những người lọt vào mắt ta, không nhiều nha!"
Liễu Vận Ngưng cũng cười, một nụ cười mỉm, phút chốc, cả căn phòng tối mù như rực sáng, người đó có hơi ngây ra, đôi mắt đen láy thoáng hiện ý loạn tình mê, hồi lâu mới chịu hoàn hồn, không khỏi ho khụ khụ, hỏi: "Ngươi cười là vì cảm thấy vinh hạnh?"
"Tại sao ta phải cảm thấy vinh hạnh?" Liễu Vận Ngưng hỏi ngược lại y: "Ngươi nói ta thú vị, e là bởi vì cái danh đệ tử của 'Dược Vương' có phải không?"
Y ngẩn ra, cười sặc sụa: "Thật không hổ là đệ tử của 'Dược Vương', đúng là lạnh lùng thông minh, sau ngày hôm ấy không uổng công ta nhớ ngươi mãi không quên!"
"Công tử quá khen."
"Há!" Y cười tà: "Sao ngươi lại biết ta đến vì quý danh của sư phụ ngươi? Ta nhớ là mình vẫn chưa nói gì mà?"
"Sau khi biết ta không phải là Liễu Uẩn Nịnh, chắc ngươi đã cho người điều tra ta rồi, đúng chứ?"
"Ha ha, ngươi thông minh thật đó!" Y vỗ tay cười nói, đôi mắt hồ đào hiển hiện sự tán thưởng: "Lời ta nói ngày ấy, giờ vẫn còn hiệu lực nha!"
"......"
"Theo ta đi, không được sao?" Y lại ghé sát tai nàng: "Ở Hoàng cung, chỉ làm mai một tài hoa của ngươi thôi, ngươi thật sự cam tâm ngồi ở đó chờ hồng nhan dần mất đi sao?"
Từng lời nói của y truyền vào lòng nàng, bề ngoài tuy bình tĩnh, nhưng thâm tâm lại nổi sóng, làm cách nào cũng không thể bình tĩnh nổi nữa.
—- Không ai biết, người muốn rời khỏi đó nhất, chính là ta! Lại càng không một ai biết được, người muốn chạy trốn hiện thực nhất, cũng là ta! Nếu có cơ hội trốn tránh, ta sẽ rời đi không tiếc giá nào.
Nhưng mà —-
Sự hoang mang trong mắt biến mất, nàng nhìn nhìn người đó, cười ảm đạm, lắc đầu: "Ta không thể đi."
—- Trước đây Nhị nương đã dùng ta để đổi trắng thay đen, tiến cung thay Liễu Uẩn Nịnh, e là vì suy nghĩ cho hơn ba trăm mạng người Liễu gia, nếu hôm nay ta rời đi, chỉ sợ dưới cơn thịnh nộ của vị Đế Vương này, cả Liễu gia sẽ phải chịu liên lụy.
Phụ thân có thể bất nghĩa với nàng, nhưng nàng không thể bất nhân với người.
Là bởi vì nàng, mà phụ thân mới mất đi nương tử mà người yêu nhất.
"Ngươi đi đi, ta sẽ không theo ngươi đâu."
—- Dù cho một ngày nào đó có rời đi, ta cũng sẽ tự rời đi, không cần sự trợ giúp của bất kỳ ai.
Thấy nàng từ chối, mắt người đó lóe sáng, không khỏi cúi người, vây hãm nàng trong lòng, nhìn nàng, trấn định nói: "Hiên Viên Kỳ không biết quý trọng ngươi, đối xử không tốt với ngươi như vậy, ngươi vẫn không muốn rời khỏi y, phải chăng là vì luyến tiếc vinh hoa phú quý trong cung?"
Đối diện với sự chất vấn của y, Liễu Vận Ngưng không né cũng chẳng tránh, nhìn thẳng vào mắt y, đáp: "Đúng hay không, có liên quan gì đến ngươi?"
"Ha! Lại hỏi có liên quan gì đến ta." Y cười ta, nhưng mắt lại không cười: "Ngươi đã nói lời này với ta hai lần rồi, nên biết rằng, cho đến giờ vẫn chưa có ai dám từ chối ta!"
"Vậy ta đây sẽ làm người đầu tiên, không được sao?"
"Ha ha!" Y không nhịn được bật cười, cười xong bỗng nghiêm mặt: "Nếu ngươi thật sự luyến tiếc cuộc sống phú quý trong Hoàng cung đến vậy, được lắm!"
"Hả?" Nàng ngẩng mặt nhìn y, ánh mắt khó hiểu.
"Chỉ cần ngươi theo ta, ta có thể cam đoan, ngươi muốn một cuộc sống thế nào ta cũng có thể cho ngươi, thậm chí xa xỉ hơn, xa hoa hơn cuộc sống trong Hoàng cung."
"Đa tạ sự ưu ái của công tử, nhưng ta vẫn không muốn đi theo ngươi." Nàng không còn kiên nhẫn nữa, đẩy y ra tỏ ý muốn đứng dậy.
Nheo nheo mắt, y bắt lấy hai tay của nàng, dùng sức ngăn nàng lại, để nàng không thể động dậy: "Tại sao?"
Hai tay Liễu Vận Ngưng bị y giữ chặt, không thể phản kháng, chỉ có thể mở miệng nói: "Không tại sao cả, đơn giản là vì không muốn theo ngươi thôi."
Toàn thân không thể động đậy khiến nàng có hơi hoảng loạn. Như bị quản chế, đây là lần đầu tiên nàng rơi vào tình thế này.
Nghe những lời Liễu Vận Ngưng nói, y cười lạnh: "Ngươi từ chối là vì ta không quyền không thế?"
"Ngươi buông ra đã!" Nàng giãy tay, chau mày thiếu kiên nhẫn.
Không thèm nghe nàng nói, thấy nàng phản kháng, ánh mắt y nguội lạnh, nụ cười càng thêm thâm tà: "Thật lòng không muốn theo ta sao? Sau này đừng có mà hối hận đó!" Dứt lời, động tác kế tiếp, là cúi người, trước ánh mắt nghi ngờ của Liễu Vận Ngưng, bạc môi tiến đến, luồn đầu lưỡi vào không chút khách khí, trở mình quấy rối!
Hơi thở ấm áp tập kích, Liễu Vận Ngưng thấy hành động đó của y, sửng sốt đến độ không thể nhúc nhích, ngơ ngác mặc người đó luồn đầu lưỡi vào miệng mình, công thành đoạt đất —-
Rất lâu rất lâu sau, lúc Liễu Vận Ngưng nghĩ mình sẽ chết vì ngạt thở, thì cả người nhẹ bỗng, người đó đã rời giường, đứng dậy cười tà nhìn nàng, nói: "Mùi vị không tệ nha! Ta càng ngày càng cảm thấy hứng thú với ngươi."
"Ngươi......" Liễu Vận Ngưng vừa sợ vừa tức, bình thường nhanh mồm nhanh miệng, giờ chỉ có thể buông mắt nén giận.
Liễu Vận Ngưng quay mặt đi, né tránh hơi thở của y, lạnh nhạt hỏi: "Ta có nên cảm thấy vinh hạnh hay không?"
Y cười, giọng điệu cuồng ngạo: "Đương nhiên là nên, những người lọt vào mắt ta, không nhiều nha!"
Liễu Vận Ngưng cũng cười, một nụ cười mỉm, phút chốc, cả căn phòng tối mù như rực sáng, người đó có hơi ngây ra, đôi mắt đen láy thoáng hiện ý loạn tình mê, hồi lâu mới chịu hoàn hồn, không khỏi ho khụ khụ, hỏi: "Ngươi cười là vì cảm thấy vinh hạnh?"
"Tại sao ta phải cảm thấy vinh hạnh?" Liễu Vận Ngưng hỏi ngược lại y: "Ngươi nói ta thú vị, e là bởi vì cái danh đệ tử của 'Dược Vương' có phải không?"
Y ngẩn ra, cười sặc sụa: "Thật không hổ là đệ tử của 'Dược Vương', đúng là lạnh lùng thông minh, sau ngày hôm ấy không uổng công ta nhớ ngươi mãi không quên!"
"Công tử quá khen."
"Há!" Y cười tà: "Sao ngươi lại biết ta đến vì quý danh của sư phụ ngươi? Ta nhớ là mình vẫn chưa nói gì mà?"
"Sau khi biết ta không phải là Liễu Uẩn Nịnh, chắc ngươi đã cho người điều tra ta rồi, đúng chứ?"
"Ha ha, ngươi thông minh thật đó!" Y vỗ tay cười nói, đôi mắt hồ đào hiển hiện sự tán thưởng: "Lời ta nói ngày ấy, giờ vẫn còn hiệu lực nha!"
"......"
"Theo ta đi, không được sao?" Y lại ghé sát tai nàng: "Ở Hoàng cung, chỉ làm mai một tài hoa của ngươi thôi, ngươi thật sự cam tâm ngồi ở đó chờ hồng nhan dần mất đi sao?"
Từng lời nói của y truyền vào lòng nàng, bề ngoài tuy bình tĩnh, nhưng thâm tâm lại nổi sóng, làm cách nào cũng không thể bình tĩnh nổi nữa.
—- Không ai biết, người muốn rời khỏi đó nhất, chính là ta! Lại càng không một ai biết được, người muốn chạy trốn hiện thực nhất, cũng là ta! Nếu có cơ hội trốn tránh, ta sẽ rời đi không tiếc giá nào.
Nhưng mà —-
Sự hoang mang trong mắt biến mất, nàng nhìn nhìn người đó, cười ảm đạm, lắc đầu: "Ta không thể đi."
—- Trước đây Nhị nương đã dùng ta để đổi trắng thay đen, tiến cung thay Liễu Uẩn Nịnh, e là vì suy nghĩ cho hơn ba trăm mạng người Liễu gia, nếu hôm nay ta rời đi, chỉ sợ dưới cơn thịnh nộ của vị Đế Vương này, cả Liễu gia sẽ phải chịu liên lụy.
Phụ thân có thể bất nghĩa với nàng, nhưng nàng không thể bất nhân với người.
Là bởi vì nàng, mà phụ thân mới mất đi nương tử mà người yêu nhất.
"Ngươi đi đi, ta sẽ không theo ngươi đâu."
—- Dù cho một ngày nào đó có rời đi, ta cũng sẽ tự rời đi, không cần sự trợ giúp của bất kỳ ai.
Thấy nàng từ chối, mắt người đó lóe sáng, không khỏi cúi người, vây hãm nàng trong lòng, nhìn nàng, trấn định nói: "Hiên Viên Kỳ không biết quý trọng ngươi, đối xử không tốt với ngươi như vậy, ngươi vẫn không muốn rời khỏi y, phải chăng là vì luyến tiếc vinh hoa phú quý trong cung?"
Đối diện với sự chất vấn của y, Liễu Vận Ngưng không né cũng chẳng tránh, nhìn thẳng vào mắt y, đáp: "Đúng hay không, có liên quan gì đến ngươi?"
"Ha! Lại hỏi có liên quan gì đến ta." Y cười ta, nhưng mắt lại không cười: "Ngươi đã nói lời này với ta hai lần rồi, nên biết rằng, cho đến giờ vẫn chưa có ai dám từ chối ta!"
"Vậy ta đây sẽ làm người đầu tiên, không được sao?"
"Ha ha!" Y không nhịn được bật cười, cười xong bỗng nghiêm mặt: "Nếu ngươi thật sự luyến tiếc cuộc sống phú quý trong Hoàng cung đến vậy, được lắm!"
"Hả?" Nàng ngẩng mặt nhìn y, ánh mắt khó hiểu.
"Chỉ cần ngươi theo ta, ta có thể cam đoan, ngươi muốn một cuộc sống thế nào ta cũng có thể cho ngươi, thậm chí xa xỉ hơn, xa hoa hơn cuộc sống trong Hoàng cung."
"Đa tạ sự ưu ái của công tử, nhưng ta vẫn không muốn đi theo ngươi." Nàng không còn kiên nhẫn nữa, đẩy y ra tỏ ý muốn đứng dậy.
Nheo nheo mắt, y bắt lấy hai tay của nàng, dùng sức ngăn nàng lại, để nàng không thể động dậy: "Tại sao?"
Hai tay Liễu Vận Ngưng bị y giữ chặt, không thể phản kháng, chỉ có thể mở miệng nói: "Không tại sao cả, đơn giản là vì không muốn theo ngươi thôi."
Toàn thân không thể động đậy khiến nàng có hơi hoảng loạn. Như bị quản chế, đây là lần đầu tiên nàng rơi vào tình thế này.
Nghe những lời Liễu Vận Ngưng nói, y cười lạnh: "Ngươi từ chối là vì ta không quyền không thế?"
"Ngươi buông ra đã!" Nàng giãy tay, chau mày thiếu kiên nhẫn.
Không thèm nghe nàng nói, thấy nàng phản kháng, ánh mắt y nguội lạnh, nụ cười càng thêm thâm tà: "Thật lòng không muốn theo ta sao? Sau này đừng có mà hối hận đó!" Dứt lời, động tác kế tiếp, là cúi người, trước ánh mắt nghi ngờ của Liễu Vận Ngưng, bạc môi tiến đến, luồn đầu lưỡi vào không chút khách khí, trở mình quấy rối!
Hơi thở ấm áp tập kích, Liễu Vận Ngưng thấy hành động đó của y, sửng sốt đến độ không thể nhúc nhích, ngơ ngác mặc người đó luồn đầu lưỡi vào miệng mình, công thành đoạt đất —-
Rất lâu rất lâu sau, lúc Liễu Vận Ngưng nghĩ mình sẽ chết vì ngạt thở, thì cả người nhẹ bỗng, người đó đã rời giường, đứng dậy cười tà nhìn nàng, nói: "Mùi vị không tệ nha! Ta càng ngày càng cảm thấy hứng thú với ngươi."
"Ngươi......" Liễu Vận Ngưng vừa sợ vừa tức, bình thường nhanh mồm nhanh miệng, giờ chỉ có thể buông mắt nén giận.