Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Kỳ Tự nhìn lên trời thở dài.
Lúc anh 20 tuổi cũng không có nhiều mưu mẹo như vậy, đây còn biết lợi dụng đổi tên Wechat để mắng người khác.
Ngừoi xưa nói không sai mà, chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó dạy nhất (1).
(1): câu nói của Khổng Tử
Kỳ Tự lắc đầu cười cười, đành phải quay lại xe, lái về phía tiểu khu nơi Minh Dao đang ở.
Hơn 9h, Minh Dao thoải mái ngồi trên sofa vừa ăn trái cây vừa xem kịch bản.
Càng xem càng giận.
Trong kịch bản gốc, Cố Viễn cùng ba mẹ bạch nguyệt quang đi khám bệnh mà huỷ bỏ buổi hẹn hò với Lâm Vân Vân, Lâm Vân Vân giận dỗi, tuy rằng Cố Viễn không thật lòng yêu cô ấy, nhưng ít ra cũng biết là do mình không đúng nên đã mua quà tặng cho Lâm Vân Vân.
Tiền chỉ là thứ yếu, ít nhất ở đây người ta còn biết bày tỏ thái độ.
Còn Kỳ Tự?
Haha, mới nói 2 câu đã bỏ chạy.
Thế nào, gặp bạch nguyệt quang xong quay về còn thái độ khó chịu?
Minh Dao vừa cắn miếng táo vừa oán thầm trong lòng, chợt nghe thấy tiếng sột soạt trong nhà bếp.
Trong nhà chỉ có một mình cô nên mọi thứ xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Minh Dao nín thở lắng nghe, chờ hoài mà âm thanh này mãi cũng không biến mất, rơi vào đường cùng, cô can đảm cầm lấy cây chổi và từ từ di chuyển về phía nhà bếp.
Cô bật đèn trước.
Có ánh sáng trong bếp, âm thanh kia cũng đột nhiên biến mất.
Minh Dao đang định đi vào nhìn cho rõ, một bóng đen đột nhiên xoẹt qua dưới chân cô.
Rõ ràng là thứ gì đó có bộ lông xù xù cọ qua chân mình, Minh Dao ngẩn ra một giây, máu dồn lên não, da đầu tê dại, cô hét lên rồi ném chổi đi chạy ra ngoài.
Minh Dao không màng tất cả mà lao ra, nhưng vừa mở cửa đã rơi vào một vòng tay ấm áp.
Hoá ra là Kỳ Tự.
Vừa nãy nói chuyện tuyệt tình bao nhiêu thì bây giờ mặt mũi Minh Dao lớn bấy nhiêu.
Ký ức kinh khủng khi bị bộ lông xù xì kia quẹt qua đã hoàn toàn chi phối lòng tự trọng của Minh Dao, như thể đồ vật đáng sợ kia đã đuổi đến bên chân, cuối cùng cô cũng không thể giữ vững vẻ lạnh nhạt được nữa, nhảy phốc một cái lên người của Kỳ Tự.
Kỳ Tự không kịp chuẩn bị: “……….”
Không khí đột nhiên im lặng, sợ thật.
Minh Dao biết hành vi của mình rất khó hiểu. Nhưng là một diễn viên chuyên nghiệp, trong lúc bối rối đến nỗi ngón chân cũng co quắp lại thế này, cô vẫn như cũ lâm nguy không loạn, vững vàng như núi Thái Sơn, rất bình tĩnh mà biện minh cho hành vi của mình —
“Anh nhìn gì chứ”
“Tôi, tôi chỉ muốn xem thử eo của anh thế nào thôi”.
Kỳ Tự: “………”
Minh Dao nhắm hai mắt lại.
Cười đi cười đi.
Có cười chết tôi thì tôi cũng không leo xuống đâu.
Có một lần vào năm 2 trường tổ chức đi biểu diễn ở một vùng núi, nửa đêm, Minh Dao bị đánh thức bởi một âm thanh kì quái, phát hiện quả táo đặt bên gối trước khi cô đi ngủ đã bị gặm một nửa.
Nói cách khác, khi cô đang ngủ say, một con chuột đang gặm quả táo bên cạnh cô.
Đó là một câu chuyện đáng sợ.
Từ đó về sau, Minh Dao luôn bị ám ảnh với loài chuột.
Cho nên vừa rồi, khi bóng dáng quen thuộc đó chạy qua chân mình, Minh Dao thật sự sợ đến mức hồn phi phách tán.
Hiện tại Kỳ Tự chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất của cô, không sợ bị nói da mặt dày, Minh Dao không muốn leo xuống.
Ai ngờ người kia cũng rất biết bắt trọng điểm, cười như không cười mà gỡ cho mình một ván: “Ai mở miệng trước là chó?”
Minh Dao: “……..”
Không nghĩ tới cuối cùng biệt danh này cắn ngược lại mình.
Không thèm diễn nữa, cô suy sụp nói: “Anh còn là người sao? Tôi bị chuột doạ sợ đến như vậy mà anh còn cười tôi!”
Thì ra là chuột.
Chẳng trách vừa rồi lại nhảy lên người mình.
Kỳ Tự cố ý đi vào nhà: “Ở đâu?”
“Đừng đừng đừng!”. Minh Dao nắm chặt Kỳ Tự, lúc này giống như cừu non chuẩn bị làm thịt, hoàn toàn mất đi tôn nghiêm, “Đừng có đi vào mà, xin anh đó”.
Bất luận thế nào Minh Dao cũng không chịu vô lại nhà, Kỳ Tự nén ý cười, đem cô ra xe ngồi, sau đó đi vào giúp cô lấy túi xách và điện thoại.
Lúc trở lại anh hỏi cô: “Bây giờ đi đâu?”
Lúc này Minh Dao mới bình tĩnh lại một chút, có cảm giác xấu hổ như đánh mất chính mình, không dám nhìn Kỳ Tự: “Đến nhà bạn tôi”.
Cô gọi cho Giản Ninh, kết quả —
“Bảo bối mình đang đi xem nhạc ở Magic City (1), có chuyện gì vậy?”
**(1): Ma Đô, thành phố ma thuật, một tên gọi khác của Thượng Hải.
Minh Dao: “……….”
Lại gọi cho Quản Tinh Địch.
Chị Quản —
“Hôm nay sinh nhật bạn trai, mình đang tổ chức tiệc với anh ấy, qua uống vài ly không?”
Khá lắm, hai cô bạn thân hạnh phúc hơn người kia. Mình thật đáng thương mà, bị chuột làm cho vô gia cư, có nhà không được về.
Chìa khoá bên ký túc xá cũng đã trả lại rồi, không lẽ mắt nhắm mắt mở về ngủ với chuột một đêm?
Minh Dao còn đang vùng vẫy thì Kỳ Tự đã hờ hững lái xe ra khỏi tiểu khu: “Đến khách sạn lấy phòng ở trước đi”.
Mắt Minh Dao sáng lên, đúng rồi, sao cô lại không nghĩ tới chứ.
Cô chỉ tay về con đường phía trước với vẻ mặt lạnh lùng: “Phía trước quẹo trái có một khách sạn nhỏ, anh cho tôi xuống đó là được rồi”.
Kỳ Tự không để ý đến cô, chạy thẳng về phía trước.
“……….”
Minh Dao: “Anh làm gì vậy?”
Mười phút sau, xe dừng lại ở nơi mà Minh Dao rất quen thuộc.
Cách đây không lâu cô đã tới.
Kỳ Tự lấy từ trong ví ra một chiếc thẻ màu đen, đưa cho cô: “Phòng của anh em đã biết rồi, lên đó ở trước đi”.
Minh Dao há to miệng: “……..Ở phòng anh?”
Một người đàn ông trong bộ đồng phục khách sạn bước ra khỏi cửa xoay, đứng bên cạnh xe của Kỳ Tự, cung kính khom người.
Kỳ Tự hạ kính xe, nhẹ giọng nói: “Đưa tiểu thư này lên”.
“Vâng”.
“Đã trễ rồi, anh không lên, em lên nghỉ ngơi đi, ngày mai anh đi làm sẽ qua tìm em”.
Kỳ Tự lấy từ ghế sau một chiếc túi đẹp mắt: “Đem theo cái này đi”.
Không quan tâm món đồ đó là gì, Minh Dao xuống xe và được quản gia hộ tống lên tầng 28.
Quản gia là người sáng suốt, dừng lại bên cạnh thang máy: “Tiểu thư, trước khi cô đến Kỳ tổng đã dặn chúng tôi thay mới hết tất cả đồ dùng sinh hoạt, cô có thể yên tâm sử dụng, nếu cô cần gì khác cứ gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào”.
Minh Dao mờ mịt gậy gù: “Vâng……cảm ơn”.
Cửa phòng 2808 quen thuộc.
Trước đây không lâu Minh Dao đã gõ cửa căn phòng này, còn kêu lên 2 chữ anh trai hoang đường.
Khi đó cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ cầm theo thẻ phòng và tự mình vào ở……
Thật là kì diệu.
Minh Dao thở ra một hơi và đặt chiếc thẻ đen vào nơi cảm ứng.
Sau một tiếng bíp, cánh cửa mở ra.
Minh Dao đứng ở cửa, ngẩn ngơ nhìn căn phòng đang mở ra trước mặt cô.
Lúc trước Giản Ninh ở căn phòng hướng sông với giá 3000 một đêm Minh Dao đã cảm thấy quá xa xỉ rồi, nhưng so với căn phòng này thì nó còn không bằng một phần mười.
Một không gian rộng lớn khoảng 300m2, toàn bộ sàn nhà được lót gỗ sồi, cửa sổ sát sàn cực lớn hiện rõ cảnh đêm xinh đẹp của dòng sông. Ngay cả bàn ăn cũng được làm bằng mã não quý giá, khắp nơi đều lộ ra sự xa hoa không thể tưởng tượng được.
Lúc này Kỳ Tự gọi điện vào phòng khách: “Có thích không?”
Minh Dao: “Cái gì?”
“Quà mang về từ Paris cho em”.
Minh Dao nhớ tới chiếc túi mà Kỳ Tự vừa nhét vào tay cô.
Cô còn tưởng đó là đồ của anh, nhờ cô đem lên dùm.
Minh Dao nói: “Tôi vẫn chưa xem….”
“Anh hỏi qua bạn, họ nói là các cô gái nhỏ bây giờ rất thích”. Giọng nói của Kỳ Tự nhẹ nhàng hiếm thấy, “Đã trễ rồi, trong tủ có đồ ngủ mới, tắm rửa nghỉ ngơi sớm đi”.
Minh Dao có vài lời mắc kẹt trong cổ họng, muốn nói lại nói không được.
Thật sự cô không phải loại phụ nữ quá tự cao, ngay cả khi Kỳ Tự giống như bây giờ, chỉ nhẹ nhàng nói lời chúc ngủ ngon với cô, cô cũng sẽ mềm lòng.
Suy cho cùng, họ cũng không phải là người yêu thật sự.
Xung đột hay gì đó, cũng nên có chừng có mực là được rồi.
Minh Dao muốn nói lại thôi, dường như Kỳ Tự đọc được tâm tư của cô, chủ động nhắc lại chuyện hoà nhạc:
“Minh Dao, hãy tin anh, anh không phải cố ý làm lỡ cuộc hẹn, nếu em đồng ý, chúng ta có thể đi nghe buổi hoà nhạc khác”.
“……….”
“Bị em đeo trên người lâu như vậy, có thể thêm bạn với anh lại được không?”
Minh Dao nghe xong nhịn không được bật cười: “Nói gì vậy chứ, cái gì gọi là đeo lâu như vậy, em cũng đâu phải khỉ”.
Minh Dao nở nụ cười, Kỳ Tự ở bên kia cũng nhẹ nhàng mở khoé môi.
Cuối cùng thì “chiến tranh lạnh” lúc chiều giữa hai người cũng kết thúc vì sự xuất hiện của một con chuột.
Sau khi cúp điện thoại, Minh Dao mở món quà mà Kỳ Tự tặng cô.
Đúng như dự đoán, nó giống món quà mà Cố Viễn tặng Lâm Vân Vân, đều là túi.
Chiếc túi mà Kỳ Tự tặng Minh Dao là kiểu đeo vai mini mới của một thương hiệu lớn, rất khó để mua được nó ở trong nước, mua được ở nước ngoài thì lại rất đắt.
Nhưng cô không phải Lâm Vân Vân, cô sẽ không bao giờ để mình làm thế thân cho người khác.
Cất chiếc túi lại trở về nguyên trạng, Minh Dao định đi tắm, lúc đi tìm đồ ngủ, cô thấy trong tủ quần áo treo nhiều áo sơ mi nam.
Minh Dao đứng ở đó, bỗng nhiên có loại cảm giác hoảng sợ không chân thật.
Cô đã nhớ ra rồi.
Trong kịch bản, sau khi Lâm Vân Vân chuyển đến nhà Cố Viễn, cô ấy cũng từng dừng chân trước tủ quần áo.
Cô ấy nhìn toàn bộ dãy quần áo được xếp ngay ngắn của Cố Viễn, trong lòng rất ngọt ngào, cảm thấy cuối cùng mình cũng bước vào thế giới của người đàn ông này.
Nhưng cô ấy không biết rằng từ đầu đến cuối mình chỉ là một thế thân mà người đàn ông kia lừa mình dối người thôi.
Từ góc độ của người ngoài cuộc, đột nhiên trong lòng Minh Dao cảm thấy rất khó chịu.
Cô đóng tủ quần áo lại, không muốn đứng đó nhìn nữa.
Nhanh chóng đi tắm rồi tắt đèn đi ngủ.
Nằm trên giường, Minh Dao nhắm mắt cố gắng ngủ, nhưng trong đầu cô cứ hiện hết cảnh này đến cảnh khác, làm cách nào cũng không dừng được.
Nhớ lại lúc mình bị con chuột doạ sợ đến phát khiếp, sự xuất hiện của Kỳ Tự như số mệnh an bài.
Ngủ không được, Minh Dao mở điện thoại và nhập các từ khoá như [Paris, khách sạn, tai nạn], cô nhanh chóng nhìn thấy các tin tức liên quan.
Kỳ Tự không có nói dối, vào ngày khai trương, một khách sạn thương gia cao cấp do SG làm chủ đã xảy ra tai nạn, còn có người bị thương.
Với tư cách là cấp cao của SG, việc anh tự bay qua xử lý là chuyện bình thường.
Tất cả đều hợp logic.
Vì vậy có thể là mình đoán mò, tất cả chỉ là trùng hợp?
Khoan đã, Minh Dao lại tò mò mở Weibo của Kim Đường.
Nội dung Weibo mới nhất của Kim Đường là —
[Anh đã đến, đêm ở Paris thật dịu dàng]
Hình ảnh hiển thị mặt bàn với bữa ăn tối cho 2 người, rất mơ hồ.
Một số fan đã hỏi trong phần bình luận — [Ai đến đấy, hehe, có phải bạn trai không?”]
Kim Đường gửi một icon mặt cười lập lờ nước đôi.
Lập tức Minh Dao nổi lên lòng nghi ngờ, kéo lên kéo xuống các phần bình luận.
Vài phút sau, Minh Dao nhận ra mình giống như một Sherlock Holmes đang điên cuồng tìm kiếm chứng cứ có thể chứng minh hai người đã gặp nhau, cô mới giật mình và tắt Weibo.
Cũng là mình nhỏ mọn.
Liên quan gì đến mình chứ.
Cứ coi như đúng là Kỳ Tự đi Paris để gặp Kim Đường, cũng có quan hệ gì với mình đâu.
Điều này không phải càng tốt sao? Cầm chắc kịch bản của thế thân, đến cuối cùng, cảm nhận những niềm vui, nỗi buồn mà diễn tốt vai Lâm Vân Vân, hắc mã xuất đạo, sau đó đi tới đỉnh cao của cuộc đời.
Ít nhất thì Kỳ Tự cũng đã giải thích, xin lỗi, thậm chí còn mua một món quà.
Cứ chấp nhận thôi, sau đó tiếp tục dựa theo kịch bản để trải nghiệm.
Không sai, chính là như vậy.
Minh Dao bình tĩnh lại, buộc mình phải tắt máy rồi từ từ chìm vào giấc ngủ trong mớ hỗn độn.
—
Khi cô tỉnh dậy vào ngày hôm sau, trước tiên Minh Dao gọi điện cho chủ nhà, sau khi giải thích, chủ nhà hứa tối nay sẽ tìm người diệt chuột tới thử xem sao.
Buổi sáng có tiết tiếng Pháp, Minh Dao rời giường thu dọn một chút, đang muốn ra ngoài thì đột nhiên nhân viên đến.
“Chào tiểu thư, tôi đến đưa bữa sáng”.
Sau 3 phút, Minh Dao ngơ ngác nhìn ba hàng thức ăn đang đợi cô.
Các nhân viên mặc đồng phục thể hiện sự nho nhã lễ độ: “Kỳ tổng không biết thói quen ăn uống của tiểu thư, vì thế căn dặn chúng tôi mỗi loại đưa lên một ít, hi vọng hợp khẩu vị của cô”.
Nói xong, đoàn người cũng không ở lại quấy rầy cô nữa, kính cẩn rời đi.
Bữa sáng được bày biện như Mãn Hán Toàn Tịch (1) khiến Minh Dao không khỏi cảm khái, cảm giác thế thân không còn nữa, đổi lại thành cảm giác của một Hoàng Hậu chủ tử.
**(1): Đại tiệc Hoàng gia Mãn Hán, tương truyền là một đại tiệc lớn kết hợp các món ăn đặc sắc của người Mãn và người Hán.
Cũng đã đem tới rồi, không ăn thì phí. Minh Dao ăn no căng bụng xong thì nhắn cho Kỳ Tự một tin.
[Cảm ơn bữa sáng của anh. Ngon lắm.]
Kỳ Tự không trả lời.
Minh Dao cũng quen rồi, thế thân mà, không thể yêu cầu quá nhiều.
Sau khi ăn xong, cô gọi cuộc điện thoại nội bộ, tìm quản gia hôm qua tiếp đón cô, đưa thẻ phòng cho ông ta, nói: “Phiền ông giúp tôi chuyển cho Kỳ Tổng, tôi phải đi bây giờ”.
Quản gia rất lễ phép: “Cô chờ một chút, tôi sắp xếp xe cho cô”.
Minh Dao vội vàng khoát tay chạy ra bên ngoài: “Không cần không cần, tôi có thể tự đi”.
Cô không muốn tiếp theo lại có một loạt oto dừng trước mặt mình, còn vị quản gia lại nở nụ cười tà mị:
“Hoàng hậu nương nương, hôm nay ngài muốn ngồi xe nào?”
Khách sạn Châu Dật cách trung tâm tiếng Pháp của Minh Dao không xa lắm, cô đi bộ đến đó là vừa kịp. Học xong 2 tiết đã là buổi trưa, Minh Dao bắt Taxi về nhà, liếc nhìn điện thoại lúc trên đường về.
Khung chat của Kỳ Tự vẫn là câu nhắn cuối cùng mà cô gửi vào sáng này.
Cho tới trưa anh cũng không nhắn lại.
Minh Dao dựa vào ghế sau ngơ ngác nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau, vẫn là không nhịn được mà lầm bầm —
“Bộ thế thân không cần mặt mũi sao. Lúc nào cũng không trả lời tôi. Hừ”.
Sau khi trở về tiểu khu, Minh Dao ghé vào quán cơm nhỏ mua một phần mì xào đem về. Sắp về đến nhà thì Kỷ Mộc Dương bỗng gọi tới.
“Minh Dao. Em ở đâu?”
Minh Dao không hiểu chuyện gì, vừa trả lời vừa đi: “Em sắp về đến nhà, sao vậy?”
“Đừng quay về”. Kỷ Mộc Dương gấp gáp nói: “Hôm qua lúc anh giúp em dọn nhà thì bị chụp lén. Một số phương tiện truyền thông đã chụp được ảnh, bây giờ nghe nói tất cả đều đang đóng đô ở gần nhà em, họ muốn chụp ảnh chính diện của em nên tuyệt đối đừng quay về”.
Minh Dao liền dậm chân xuống, đứng yên tại chỗ.
Không cần Kỷ Mộc Dương nói, cô đã nhìn thấy người đang ngồi ở lối vào nhà mình, một mảnh đen kịt, ít nhất cũng phải 20 người.
Kỷ Mộc Dương đang trên đà nổi tiếng, trước giờ đời tư sạch sẽ không dính scandal, lần này đột nhiên bị chụp ảnh đang giúp một cô gái chuyển nhà, gần như đã khoá chặt các tiêu đề gió tanh mưa máu.
Minh Dao biết người hâm mộ lợi hại như thế nào, chắc chắn không phải điều tốt khi dính vào những tin tức như thế này trước khi ra mắt. Cô cúp máy, nhanh chóng xoay người rời đi. Nhưng phóng viên tinh tường đã phát hiện ra hành tung khả nghi của cô và trực tiếp nhận ra cô, “Ở đằng kia!”
Khá lắm, một mảnh đen kịch đột nhiên giống như cương thi được kích hoạt, mang trên người các cỗ máy và áp sát về phía Minh Dao.
Lúc đầu Minh Dao còn bình tĩnh bước đi, bây giờ cô sợ đến mức phải bỏ chạy.
Cô không có kinh nghiệm, không biết rằng những phóng viên chuyên nghiệp này có nhiều mánh khoé để chặn người, mỗi ngã tư đều có người ngồi canh. Bị bao vây chặt chẽ không thể nào thoát thân, thật sự không còn cách nào, cuối cùng Minh Dao đành trốn vào nhà vệ sinh công cộng trong tiểu khu.
Đóng cửa lại, tim Minh Dao đập loạn xạ.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ.
Bất luận thế nào mình cũng không thể bị chụp ảnh được.
Giản Ninh thì đi Magic City, Quản Tinh Địch có lẽ giờ này còn chưa rời giường, không thể cầu cứu 2 cô bạn thân này được.
Minh Dao nghĩ đi nghĩ lại, một giây khoá chặt Kỳ Tự.
Chỉ có anh ấy mới có thể giúp mình vào lúc này.
Cô lập tức lấy điện thoại, bàn tay bấm số còn đang run rẩy.
Trong khi chờ đợi tiếng reo kéo dài, nội tâm Minh Dao đang điên cuồng OS —
Bắt máy đi, mau bắt máy đi.
Anh có biết thế thân bạch nguyệt quang của anh đang bị mắc kẹt không?
Còn chưa bắt máy?
Được rồi tôi biết mình không quan trọng như vậy, nhưng mà……….
Huhu, làm ơn làm ơn, anh nghe máy đi.
Cùng lắm thì………
Minh Dao gấp đến nỗi đem ý nghĩ trong lòng lẩm bẩm làu bàu nói ra:
“Cùng lắm thì ngày nào đó bạch nguyệt quang của anh không cần anh nữa tôi sẽ hi sinh thân mình làm anh hùng ném dĩa (1) mà”.
(1): dịch ra tiếng việt mình là đổ vỏ đó. Còn theo ngôn ngữ mạng TQ nó là Pan Man, có nghĩa là chiếc đĩa do người khác ném, và mình thì nhặt lấy nó.
Vừa dứt lời, tiếng đổ chuông dừng lại một cách thần kỳ.
Yên tĩnh 2 giây, giọng nói lạnh lùng mang theo một chút nghi hoặc của người đàn ông —
“Cái gì anh hùng ném dĩa?”
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Minh: Chính là hẹn anh ra ngoài trời vận động, chơi trò ném dĩa, rèn luyện thân thể.
Kỳ tổng: Có cách rèn luyện tốt hơn muốn tìm hiểu không? Vận động bên trong.
Tiểu Minh:?
Lúc anh 20 tuổi cũng không có nhiều mưu mẹo như vậy, đây còn biết lợi dụng đổi tên Wechat để mắng người khác.
Ngừoi xưa nói không sai mà, chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó dạy nhất (1).
(1): câu nói của Khổng Tử
Kỳ Tự lắc đầu cười cười, đành phải quay lại xe, lái về phía tiểu khu nơi Minh Dao đang ở.
Hơn 9h, Minh Dao thoải mái ngồi trên sofa vừa ăn trái cây vừa xem kịch bản.
Càng xem càng giận.
Trong kịch bản gốc, Cố Viễn cùng ba mẹ bạch nguyệt quang đi khám bệnh mà huỷ bỏ buổi hẹn hò với Lâm Vân Vân, Lâm Vân Vân giận dỗi, tuy rằng Cố Viễn không thật lòng yêu cô ấy, nhưng ít ra cũng biết là do mình không đúng nên đã mua quà tặng cho Lâm Vân Vân.
Tiền chỉ là thứ yếu, ít nhất ở đây người ta còn biết bày tỏ thái độ.
Còn Kỳ Tự?
Haha, mới nói 2 câu đã bỏ chạy.
Thế nào, gặp bạch nguyệt quang xong quay về còn thái độ khó chịu?
Minh Dao vừa cắn miếng táo vừa oán thầm trong lòng, chợt nghe thấy tiếng sột soạt trong nhà bếp.
Trong nhà chỉ có một mình cô nên mọi thứ xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Minh Dao nín thở lắng nghe, chờ hoài mà âm thanh này mãi cũng không biến mất, rơi vào đường cùng, cô can đảm cầm lấy cây chổi và từ từ di chuyển về phía nhà bếp.
Cô bật đèn trước.
Có ánh sáng trong bếp, âm thanh kia cũng đột nhiên biến mất.
Minh Dao đang định đi vào nhìn cho rõ, một bóng đen đột nhiên xoẹt qua dưới chân cô.
Rõ ràng là thứ gì đó có bộ lông xù xù cọ qua chân mình, Minh Dao ngẩn ra một giây, máu dồn lên não, da đầu tê dại, cô hét lên rồi ném chổi đi chạy ra ngoài.
Minh Dao không màng tất cả mà lao ra, nhưng vừa mở cửa đã rơi vào một vòng tay ấm áp.
Hoá ra là Kỳ Tự.
Vừa nãy nói chuyện tuyệt tình bao nhiêu thì bây giờ mặt mũi Minh Dao lớn bấy nhiêu.
Ký ức kinh khủng khi bị bộ lông xù xì kia quẹt qua đã hoàn toàn chi phối lòng tự trọng của Minh Dao, như thể đồ vật đáng sợ kia đã đuổi đến bên chân, cuối cùng cô cũng không thể giữ vững vẻ lạnh nhạt được nữa, nhảy phốc một cái lên người của Kỳ Tự.
Kỳ Tự không kịp chuẩn bị: “……….”
Không khí đột nhiên im lặng, sợ thật.
Minh Dao biết hành vi của mình rất khó hiểu. Nhưng là một diễn viên chuyên nghiệp, trong lúc bối rối đến nỗi ngón chân cũng co quắp lại thế này, cô vẫn như cũ lâm nguy không loạn, vững vàng như núi Thái Sơn, rất bình tĩnh mà biện minh cho hành vi của mình —
“Anh nhìn gì chứ”
“Tôi, tôi chỉ muốn xem thử eo của anh thế nào thôi”.
Kỳ Tự: “………”
Minh Dao nhắm hai mắt lại.
Cười đi cười đi.
Có cười chết tôi thì tôi cũng không leo xuống đâu.
Có một lần vào năm 2 trường tổ chức đi biểu diễn ở một vùng núi, nửa đêm, Minh Dao bị đánh thức bởi một âm thanh kì quái, phát hiện quả táo đặt bên gối trước khi cô đi ngủ đã bị gặm một nửa.
Nói cách khác, khi cô đang ngủ say, một con chuột đang gặm quả táo bên cạnh cô.
Đó là một câu chuyện đáng sợ.
Từ đó về sau, Minh Dao luôn bị ám ảnh với loài chuột.
Cho nên vừa rồi, khi bóng dáng quen thuộc đó chạy qua chân mình, Minh Dao thật sự sợ đến mức hồn phi phách tán.
Hiện tại Kỳ Tự chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất của cô, không sợ bị nói da mặt dày, Minh Dao không muốn leo xuống.
Ai ngờ người kia cũng rất biết bắt trọng điểm, cười như không cười mà gỡ cho mình một ván: “Ai mở miệng trước là chó?”
Minh Dao: “……..”
Không nghĩ tới cuối cùng biệt danh này cắn ngược lại mình.
Không thèm diễn nữa, cô suy sụp nói: “Anh còn là người sao? Tôi bị chuột doạ sợ đến như vậy mà anh còn cười tôi!”
Thì ra là chuột.
Chẳng trách vừa rồi lại nhảy lên người mình.
Kỳ Tự cố ý đi vào nhà: “Ở đâu?”
“Đừng đừng đừng!”. Minh Dao nắm chặt Kỳ Tự, lúc này giống như cừu non chuẩn bị làm thịt, hoàn toàn mất đi tôn nghiêm, “Đừng có đi vào mà, xin anh đó”.
Bất luận thế nào Minh Dao cũng không chịu vô lại nhà, Kỳ Tự nén ý cười, đem cô ra xe ngồi, sau đó đi vào giúp cô lấy túi xách và điện thoại.
Lúc trở lại anh hỏi cô: “Bây giờ đi đâu?”
Lúc này Minh Dao mới bình tĩnh lại một chút, có cảm giác xấu hổ như đánh mất chính mình, không dám nhìn Kỳ Tự: “Đến nhà bạn tôi”.
Cô gọi cho Giản Ninh, kết quả —
“Bảo bối mình đang đi xem nhạc ở Magic City (1), có chuyện gì vậy?”
**(1): Ma Đô, thành phố ma thuật, một tên gọi khác của Thượng Hải.
Minh Dao: “……….”
Lại gọi cho Quản Tinh Địch.
Chị Quản —
“Hôm nay sinh nhật bạn trai, mình đang tổ chức tiệc với anh ấy, qua uống vài ly không?”
Khá lắm, hai cô bạn thân hạnh phúc hơn người kia. Mình thật đáng thương mà, bị chuột làm cho vô gia cư, có nhà không được về.
Chìa khoá bên ký túc xá cũng đã trả lại rồi, không lẽ mắt nhắm mắt mở về ngủ với chuột một đêm?
Minh Dao còn đang vùng vẫy thì Kỳ Tự đã hờ hững lái xe ra khỏi tiểu khu: “Đến khách sạn lấy phòng ở trước đi”.
Mắt Minh Dao sáng lên, đúng rồi, sao cô lại không nghĩ tới chứ.
Cô chỉ tay về con đường phía trước với vẻ mặt lạnh lùng: “Phía trước quẹo trái có một khách sạn nhỏ, anh cho tôi xuống đó là được rồi”.
Kỳ Tự không để ý đến cô, chạy thẳng về phía trước.
“……….”
Minh Dao: “Anh làm gì vậy?”
Mười phút sau, xe dừng lại ở nơi mà Minh Dao rất quen thuộc.
Cách đây không lâu cô đã tới.
Kỳ Tự lấy từ trong ví ra một chiếc thẻ màu đen, đưa cho cô: “Phòng của anh em đã biết rồi, lên đó ở trước đi”.
Minh Dao há to miệng: “……..Ở phòng anh?”
Một người đàn ông trong bộ đồng phục khách sạn bước ra khỏi cửa xoay, đứng bên cạnh xe của Kỳ Tự, cung kính khom người.
Kỳ Tự hạ kính xe, nhẹ giọng nói: “Đưa tiểu thư này lên”.
“Vâng”.
“Đã trễ rồi, anh không lên, em lên nghỉ ngơi đi, ngày mai anh đi làm sẽ qua tìm em”.
Kỳ Tự lấy từ ghế sau một chiếc túi đẹp mắt: “Đem theo cái này đi”.
Không quan tâm món đồ đó là gì, Minh Dao xuống xe và được quản gia hộ tống lên tầng 28.
Quản gia là người sáng suốt, dừng lại bên cạnh thang máy: “Tiểu thư, trước khi cô đến Kỳ tổng đã dặn chúng tôi thay mới hết tất cả đồ dùng sinh hoạt, cô có thể yên tâm sử dụng, nếu cô cần gì khác cứ gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào”.
Minh Dao mờ mịt gậy gù: “Vâng……cảm ơn”.
Cửa phòng 2808 quen thuộc.
Trước đây không lâu Minh Dao đã gõ cửa căn phòng này, còn kêu lên 2 chữ anh trai hoang đường.
Khi đó cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ cầm theo thẻ phòng và tự mình vào ở……
Thật là kì diệu.
Minh Dao thở ra một hơi và đặt chiếc thẻ đen vào nơi cảm ứng.
Sau một tiếng bíp, cánh cửa mở ra.
Minh Dao đứng ở cửa, ngẩn ngơ nhìn căn phòng đang mở ra trước mặt cô.
Lúc trước Giản Ninh ở căn phòng hướng sông với giá 3000 một đêm Minh Dao đã cảm thấy quá xa xỉ rồi, nhưng so với căn phòng này thì nó còn không bằng một phần mười.
Một không gian rộng lớn khoảng 300m2, toàn bộ sàn nhà được lót gỗ sồi, cửa sổ sát sàn cực lớn hiện rõ cảnh đêm xinh đẹp của dòng sông. Ngay cả bàn ăn cũng được làm bằng mã não quý giá, khắp nơi đều lộ ra sự xa hoa không thể tưởng tượng được.
Lúc này Kỳ Tự gọi điện vào phòng khách: “Có thích không?”
Minh Dao: “Cái gì?”
“Quà mang về từ Paris cho em”.
Minh Dao nhớ tới chiếc túi mà Kỳ Tự vừa nhét vào tay cô.
Cô còn tưởng đó là đồ của anh, nhờ cô đem lên dùm.
Minh Dao nói: “Tôi vẫn chưa xem….”
“Anh hỏi qua bạn, họ nói là các cô gái nhỏ bây giờ rất thích”. Giọng nói của Kỳ Tự nhẹ nhàng hiếm thấy, “Đã trễ rồi, trong tủ có đồ ngủ mới, tắm rửa nghỉ ngơi sớm đi”.
Minh Dao có vài lời mắc kẹt trong cổ họng, muốn nói lại nói không được.
Thật sự cô không phải loại phụ nữ quá tự cao, ngay cả khi Kỳ Tự giống như bây giờ, chỉ nhẹ nhàng nói lời chúc ngủ ngon với cô, cô cũng sẽ mềm lòng.
Suy cho cùng, họ cũng không phải là người yêu thật sự.
Xung đột hay gì đó, cũng nên có chừng có mực là được rồi.
Minh Dao muốn nói lại thôi, dường như Kỳ Tự đọc được tâm tư của cô, chủ động nhắc lại chuyện hoà nhạc:
“Minh Dao, hãy tin anh, anh không phải cố ý làm lỡ cuộc hẹn, nếu em đồng ý, chúng ta có thể đi nghe buổi hoà nhạc khác”.
“……….”
“Bị em đeo trên người lâu như vậy, có thể thêm bạn với anh lại được không?”
Minh Dao nghe xong nhịn không được bật cười: “Nói gì vậy chứ, cái gì gọi là đeo lâu như vậy, em cũng đâu phải khỉ”.
Minh Dao nở nụ cười, Kỳ Tự ở bên kia cũng nhẹ nhàng mở khoé môi.
Cuối cùng thì “chiến tranh lạnh” lúc chiều giữa hai người cũng kết thúc vì sự xuất hiện của một con chuột.
Sau khi cúp điện thoại, Minh Dao mở món quà mà Kỳ Tự tặng cô.
Đúng như dự đoán, nó giống món quà mà Cố Viễn tặng Lâm Vân Vân, đều là túi.
Chiếc túi mà Kỳ Tự tặng Minh Dao là kiểu đeo vai mini mới của một thương hiệu lớn, rất khó để mua được nó ở trong nước, mua được ở nước ngoài thì lại rất đắt.
Nhưng cô không phải Lâm Vân Vân, cô sẽ không bao giờ để mình làm thế thân cho người khác.
Cất chiếc túi lại trở về nguyên trạng, Minh Dao định đi tắm, lúc đi tìm đồ ngủ, cô thấy trong tủ quần áo treo nhiều áo sơ mi nam.
Minh Dao đứng ở đó, bỗng nhiên có loại cảm giác hoảng sợ không chân thật.
Cô đã nhớ ra rồi.
Trong kịch bản, sau khi Lâm Vân Vân chuyển đến nhà Cố Viễn, cô ấy cũng từng dừng chân trước tủ quần áo.
Cô ấy nhìn toàn bộ dãy quần áo được xếp ngay ngắn của Cố Viễn, trong lòng rất ngọt ngào, cảm thấy cuối cùng mình cũng bước vào thế giới của người đàn ông này.
Nhưng cô ấy không biết rằng từ đầu đến cuối mình chỉ là một thế thân mà người đàn ông kia lừa mình dối người thôi.
Từ góc độ của người ngoài cuộc, đột nhiên trong lòng Minh Dao cảm thấy rất khó chịu.
Cô đóng tủ quần áo lại, không muốn đứng đó nhìn nữa.
Nhanh chóng đi tắm rồi tắt đèn đi ngủ.
Nằm trên giường, Minh Dao nhắm mắt cố gắng ngủ, nhưng trong đầu cô cứ hiện hết cảnh này đến cảnh khác, làm cách nào cũng không dừng được.
Nhớ lại lúc mình bị con chuột doạ sợ đến phát khiếp, sự xuất hiện của Kỳ Tự như số mệnh an bài.
Ngủ không được, Minh Dao mở điện thoại và nhập các từ khoá như [Paris, khách sạn, tai nạn], cô nhanh chóng nhìn thấy các tin tức liên quan.
Kỳ Tự không có nói dối, vào ngày khai trương, một khách sạn thương gia cao cấp do SG làm chủ đã xảy ra tai nạn, còn có người bị thương.
Với tư cách là cấp cao của SG, việc anh tự bay qua xử lý là chuyện bình thường.
Tất cả đều hợp logic.
Vì vậy có thể là mình đoán mò, tất cả chỉ là trùng hợp?
Khoan đã, Minh Dao lại tò mò mở Weibo của Kim Đường.
Nội dung Weibo mới nhất của Kim Đường là —
[Anh đã đến, đêm ở Paris thật dịu dàng]
Hình ảnh hiển thị mặt bàn với bữa ăn tối cho 2 người, rất mơ hồ.
Một số fan đã hỏi trong phần bình luận — [Ai đến đấy, hehe, có phải bạn trai không?”]
Kim Đường gửi một icon mặt cười lập lờ nước đôi.
Lập tức Minh Dao nổi lên lòng nghi ngờ, kéo lên kéo xuống các phần bình luận.
Vài phút sau, Minh Dao nhận ra mình giống như một Sherlock Holmes đang điên cuồng tìm kiếm chứng cứ có thể chứng minh hai người đã gặp nhau, cô mới giật mình và tắt Weibo.
Cũng là mình nhỏ mọn.
Liên quan gì đến mình chứ.
Cứ coi như đúng là Kỳ Tự đi Paris để gặp Kim Đường, cũng có quan hệ gì với mình đâu.
Điều này không phải càng tốt sao? Cầm chắc kịch bản của thế thân, đến cuối cùng, cảm nhận những niềm vui, nỗi buồn mà diễn tốt vai Lâm Vân Vân, hắc mã xuất đạo, sau đó đi tới đỉnh cao của cuộc đời.
Ít nhất thì Kỳ Tự cũng đã giải thích, xin lỗi, thậm chí còn mua một món quà.
Cứ chấp nhận thôi, sau đó tiếp tục dựa theo kịch bản để trải nghiệm.
Không sai, chính là như vậy.
Minh Dao bình tĩnh lại, buộc mình phải tắt máy rồi từ từ chìm vào giấc ngủ trong mớ hỗn độn.
—
Khi cô tỉnh dậy vào ngày hôm sau, trước tiên Minh Dao gọi điện cho chủ nhà, sau khi giải thích, chủ nhà hứa tối nay sẽ tìm người diệt chuột tới thử xem sao.
Buổi sáng có tiết tiếng Pháp, Minh Dao rời giường thu dọn một chút, đang muốn ra ngoài thì đột nhiên nhân viên đến.
“Chào tiểu thư, tôi đến đưa bữa sáng”.
Sau 3 phút, Minh Dao ngơ ngác nhìn ba hàng thức ăn đang đợi cô.
Các nhân viên mặc đồng phục thể hiện sự nho nhã lễ độ: “Kỳ tổng không biết thói quen ăn uống của tiểu thư, vì thế căn dặn chúng tôi mỗi loại đưa lên một ít, hi vọng hợp khẩu vị của cô”.
Nói xong, đoàn người cũng không ở lại quấy rầy cô nữa, kính cẩn rời đi.
Bữa sáng được bày biện như Mãn Hán Toàn Tịch (1) khiến Minh Dao không khỏi cảm khái, cảm giác thế thân không còn nữa, đổi lại thành cảm giác của một Hoàng Hậu chủ tử.
**(1): Đại tiệc Hoàng gia Mãn Hán, tương truyền là một đại tiệc lớn kết hợp các món ăn đặc sắc của người Mãn và người Hán.
Cũng đã đem tới rồi, không ăn thì phí. Minh Dao ăn no căng bụng xong thì nhắn cho Kỳ Tự một tin.
[Cảm ơn bữa sáng của anh. Ngon lắm.]
Kỳ Tự không trả lời.
Minh Dao cũng quen rồi, thế thân mà, không thể yêu cầu quá nhiều.
Sau khi ăn xong, cô gọi cuộc điện thoại nội bộ, tìm quản gia hôm qua tiếp đón cô, đưa thẻ phòng cho ông ta, nói: “Phiền ông giúp tôi chuyển cho Kỳ Tổng, tôi phải đi bây giờ”.
Quản gia rất lễ phép: “Cô chờ một chút, tôi sắp xếp xe cho cô”.
Minh Dao vội vàng khoát tay chạy ra bên ngoài: “Không cần không cần, tôi có thể tự đi”.
Cô không muốn tiếp theo lại có một loạt oto dừng trước mặt mình, còn vị quản gia lại nở nụ cười tà mị:
“Hoàng hậu nương nương, hôm nay ngài muốn ngồi xe nào?”
Khách sạn Châu Dật cách trung tâm tiếng Pháp của Minh Dao không xa lắm, cô đi bộ đến đó là vừa kịp. Học xong 2 tiết đã là buổi trưa, Minh Dao bắt Taxi về nhà, liếc nhìn điện thoại lúc trên đường về.
Khung chat của Kỳ Tự vẫn là câu nhắn cuối cùng mà cô gửi vào sáng này.
Cho tới trưa anh cũng không nhắn lại.
Minh Dao dựa vào ghế sau ngơ ngác nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau, vẫn là không nhịn được mà lầm bầm —
“Bộ thế thân không cần mặt mũi sao. Lúc nào cũng không trả lời tôi. Hừ”.
Sau khi trở về tiểu khu, Minh Dao ghé vào quán cơm nhỏ mua một phần mì xào đem về. Sắp về đến nhà thì Kỷ Mộc Dương bỗng gọi tới.
“Minh Dao. Em ở đâu?”
Minh Dao không hiểu chuyện gì, vừa trả lời vừa đi: “Em sắp về đến nhà, sao vậy?”
“Đừng quay về”. Kỷ Mộc Dương gấp gáp nói: “Hôm qua lúc anh giúp em dọn nhà thì bị chụp lén. Một số phương tiện truyền thông đã chụp được ảnh, bây giờ nghe nói tất cả đều đang đóng đô ở gần nhà em, họ muốn chụp ảnh chính diện của em nên tuyệt đối đừng quay về”.
Minh Dao liền dậm chân xuống, đứng yên tại chỗ.
Không cần Kỷ Mộc Dương nói, cô đã nhìn thấy người đang ngồi ở lối vào nhà mình, một mảnh đen kịt, ít nhất cũng phải 20 người.
Kỷ Mộc Dương đang trên đà nổi tiếng, trước giờ đời tư sạch sẽ không dính scandal, lần này đột nhiên bị chụp ảnh đang giúp một cô gái chuyển nhà, gần như đã khoá chặt các tiêu đề gió tanh mưa máu.
Minh Dao biết người hâm mộ lợi hại như thế nào, chắc chắn không phải điều tốt khi dính vào những tin tức như thế này trước khi ra mắt. Cô cúp máy, nhanh chóng xoay người rời đi. Nhưng phóng viên tinh tường đã phát hiện ra hành tung khả nghi của cô và trực tiếp nhận ra cô, “Ở đằng kia!”
Khá lắm, một mảnh đen kịch đột nhiên giống như cương thi được kích hoạt, mang trên người các cỗ máy và áp sát về phía Minh Dao.
Lúc đầu Minh Dao còn bình tĩnh bước đi, bây giờ cô sợ đến mức phải bỏ chạy.
Cô không có kinh nghiệm, không biết rằng những phóng viên chuyên nghiệp này có nhiều mánh khoé để chặn người, mỗi ngã tư đều có người ngồi canh. Bị bao vây chặt chẽ không thể nào thoát thân, thật sự không còn cách nào, cuối cùng Minh Dao đành trốn vào nhà vệ sinh công cộng trong tiểu khu.
Đóng cửa lại, tim Minh Dao đập loạn xạ.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ.
Bất luận thế nào mình cũng không thể bị chụp ảnh được.
Giản Ninh thì đi Magic City, Quản Tinh Địch có lẽ giờ này còn chưa rời giường, không thể cầu cứu 2 cô bạn thân này được.
Minh Dao nghĩ đi nghĩ lại, một giây khoá chặt Kỳ Tự.
Chỉ có anh ấy mới có thể giúp mình vào lúc này.
Cô lập tức lấy điện thoại, bàn tay bấm số còn đang run rẩy.
Trong khi chờ đợi tiếng reo kéo dài, nội tâm Minh Dao đang điên cuồng OS —
Bắt máy đi, mau bắt máy đi.
Anh có biết thế thân bạch nguyệt quang của anh đang bị mắc kẹt không?
Còn chưa bắt máy?
Được rồi tôi biết mình không quan trọng như vậy, nhưng mà……….
Huhu, làm ơn làm ơn, anh nghe máy đi.
Cùng lắm thì………
Minh Dao gấp đến nỗi đem ý nghĩ trong lòng lẩm bẩm làu bàu nói ra:
“Cùng lắm thì ngày nào đó bạch nguyệt quang của anh không cần anh nữa tôi sẽ hi sinh thân mình làm anh hùng ném dĩa (1) mà”.
(1): dịch ra tiếng việt mình là đổ vỏ đó. Còn theo ngôn ngữ mạng TQ nó là Pan Man, có nghĩa là chiếc đĩa do người khác ném, và mình thì nhặt lấy nó.
Vừa dứt lời, tiếng đổ chuông dừng lại một cách thần kỳ.
Yên tĩnh 2 giây, giọng nói lạnh lùng mang theo một chút nghi hoặc của người đàn ông —
“Cái gì anh hùng ném dĩa?”
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Minh: Chính là hẹn anh ra ngoài trời vận động, chơi trò ném dĩa, rèn luyện thân thể.
Kỳ tổng: Có cách rèn luyện tốt hơn muốn tìm hiểu không? Vận động bên trong.
Tiểu Minh:?