-
Chương 37: Khoản đãi
“Mã tiên sinh, thật khéo.” Đào Tư Di cầm hóa đơn, sửng sốt, lập tức cười cười. “Anh đang bận rộn, tôi không dám quấy rầy. ”
“Không sao, không quấy rầy, chuyện nơi này tôi đã làm xong rồi.” Mã Đằng Diệu nhìn thoáng qua Tiểu Trần bên cạnh, Tiểu Trần ngầm hiểu, đưa nhóm người đi sang nơi khác, chỉ chốc lát, đám người vây quanh Mã Đằng Diệu đã biến mất không thấy.
“Đào tiểu thưa, đã đến trưa, nếu cô không ngại, chúng ta cùng nhau ăn cơm được không?”
“Thực xin lỗi, tôi còn có việc.” Đào Tư Di phất tờ mua sắm trong tay, cô không muốn cùng người đàn ông này ăn cơm, tối hôm qua mới giải quyết một người, hôm nay lại một người khác tới, cô nên làm sao đây, hoa đào từng đóa, nhưng hoa đào này, cô không muốn tẹo nào.
“Chị…?” Diệp Nam Tê thấy cô nói chuyện hơi lâu, nhịn không được đi tới xem tình huống, khi thấy Mã Đằng Diệu, cũng sửng sốt. Người này là cha của mặt than nhỏ kia, lần trước tuy không tiễn người tới cửa, nhưng ở trên lầu đã nhìn lướt qua. Chính là người này, trên người anh tràn đầy quan cách, khiến Diệp Nam Tê khắc sâu ấn tượng.
Mã Đằng Diệu nhìn lướt qua túi mua hàng trong tay Diệp Nam Tê, lại nhìn thoáng qua quần áo trên người cậu.
“Không nghĩ tới Đào tiểu thư lại hiếu thảo như thế, hiện tại rất ít người trẻ tuổi đưa cha mẹ đi dạo phố.” Mã Đằng Diệu không che giấu vẻ tán thưởng trong mắt, ánh mắt anh vượt qua Đào Tư Di nhìn cha Đào cách đó không xa đang nhìn lại. “Nếu đã gặp mặt, để tôi mời bác trai, bác gái một bữa cơm, được không?”
“Tôi…”
“Cô không có ý kiến, vậy cứ quyết định thế đi.” Mã Đằng Diệu giành lời từ chối của Đào Tư Di, tự quyết định theo ý mình, lời anh nói không nhanh không chậm, nếu không phải người ở đây rõ ràng chuyện đang diễn ra, thật khiến người ta nghĩ lầm, là cam tâm tình nguyện nhận lời mời. “Tiểu Trần, an bài đến Đào Trang. ”
“Vâng…” Tiểu Trần lên tiếng, lập tức cầm điện thoại đi đến nơi xa hơn, bắt đầu an bài.
Cứ như vậy, Mã Đằng Diệu đi theo Đào Tư Di tới trước mặt cha Đào và Lưu Diễm Lệ.
Cha Đào lo lắng xảy ra chuyện gì, kết quả vừa thấy, là con gái mình đưa một người đàn ông trở về. Người này hơi lớn tuổi nhưng khí thế kia không đơn giản. Dáng người được bảo dưỡng tựa hồ khá tốt, không bụng to như đàn ông trung niên, tóc mai có vài tóc bạc, nhưng may mà tóc vẫn coi như đem đậm. Nếu không có gì lạ xảy ra, có lẽ hai mươi năm sau trông anh vẫn dùng tốt.
“Bác trai, bác gái, cháu là Mã Đằng Diệu: bạn Tư Di, nghe nói hai bác ở đây nên cố ý tới thăm hỏi. Vừa rồi, cháu cùng Tư Di có bàn bạc mời hai bác cùng ăn bữa cơm rau dưa, rất mong hai bác đồng ý. ”
Đào Tư Di nghe anh nói xong, không biết nói gì thêm. Khi nào Mã Đằng Diệu cùng cô thương lượng qua, tại sao cô lại gặp được người nói dối không biết chớp mắt thế này chứ, mặt lại còn không đỏ, không thở gấp, làm bộ chuyện như thật vậy.
Đôi khi làm cha mẹ muốn được quan tâm nhiều hơn, cha Đào nhìn Mã Đằng Diệu liền cảm thấy trước mắt sáng lên, rồi ông nhìn con gái mình. Cha Đào đột nhiên cảm thấy, nếu con gái đến với người trước mắt này cũng tốt. Chí ít người lớn tuổi có thể biết quan tâm người khác, hiện tại trông điều kiện cũng tốt, không biết gia đình anh thế nào. Cha Đào đối với bữa cơm này tràn ngập hứng thú, ông vui vẻ đồng ý lời mời của Mã Đằng Diệu.
“Chị, nếu chị không đồng ý, em sẽ nói với chú Đào. ”
Diệp Nam Tê tuy nghĩ thông suốt, nhưng trong lòng vẫn có chút không được tự nhiên, anh chỉ mong sao Đào Tư Di bình an qua ngày. Anh không dễ dàng tiếp nhận chuyện anh trai mình và cô ở chung một chỗ, hơn nữa lại thêm một lão già nào đó bỗng dưng nhảy ra. Anh luôn buồn bực trong lòng, nếu Đào Tư Di thành đôi với Mã Đằng Diệu, anh liền nghĩ, tại sao ai cũng có thể, chỉ mình anh là không được, suy nghĩ này thật sự khiến anh điên cuồng.
“Thôi, nói cũng vô dụng.” Đào Tư Di thở dài. “Mã Đằng Diệu không phải người dễ bị từ chối, hơn nữa ánh mắt cha chị rõ ràng viết có hứng thú đối với bữa cơm này của anh, tùy ý bọn họ đi. ”
“Chị không thấy tên này có mưu đồ gây rối chị sao?”
“Chị nghĩ anh là người có chuẩn mực, người như anh ta, không có khả năng làm ra chuyện Bá vương ngạnh thượng cung, em lo lắng cái gì, cho dù anh nghĩ muốn gây trở ngại cho thể diện của anh trai em, thì cũng phải cân nhắc mà suy xét. ”
Diệp Nam Tê nghe Đào Tư Di phân tích, không nói thêm, chỉ mang túi lớn trong tay, hít sâu một hơi. Có lẽ ngay cả bản thân Đào Tư Di không phát hiện ra, cô đã có bao nhiêu thói quen ỷ lại Diệp Lan Trăn. Tựa hồ Diệp Lan Trăn đã trở thành tấm canh chắc canh cho cô, khi cô cảm thấy nguy hiểm, cô học được cách chủ động chui vào dưới cánh chim của anh, cầu che chở.
Đào trang là làng du lịch mới xây dựng ở ngoại thành Côn Thành. Nói nơi này không giới hạn bốn mùa trong năm quả không sai, một năm bốn mùa đều có thể nhìn thấy hoa đào. Hơn nữa nơi này dùng hoa tươi làm đồ ăn, hương vị độc đáo, bởi vì nguyên liệu nấu đặc biệt, ăn cơm ở đây nhất định phải đặt trước.
Đào Tư Di rất muốn tới chỗ này, cô có gọi vài lần nhưng vẫn chưa có chỗ. Về sau vì chuyện ly hôn rắc rối, cũng nghĩ không ra, hay là nói đã không muốn nữa rồi. Ước vọng đó hôm nay Mã Đằng Diệu lại được thắp sáng!
Mọi người được nhân viên phục vụ cung kính dẫn vào bên trong phòng đã sắp xếp trước, bên trong bày đồ ăn theo số người dự định. Phục vụ trong phòng đưa từng khăn nóng tới chỗ ngồi của từng người. Tuy Đào trang trên danh nghĩa là làng du lịch truyền thống, nhưng đẳng cấp phục vụ ngang bằng với các khách sạn nổi tiếng trong thành phố.
Cha Đào vô cùng hài lòng với sắp đặt này, ấn tượng với Mã Đằng Diệu tốt thêm vài phần.
“Bác trai, ngài nếm thử món núi tuyết này xem.” Mã Đằng Diệu gắp món ăn chuyển tới bát cha Đào. “Món ăn này có lộc nhung, bổ thận ích khí, vô cùng thích hợp với ngài. ”
“Được, Tư Di, con cùng Mã tiên sinh qua lại, Mã tiên sinh kiến thức rộng rãi, khẳng định về sau sẽ giúp đỡ con rất nhiều. ”
“A…” Đào Tư Di lè lưỡi, cô cảm thấy như cha mình đang cố đẩy tiêu thụ, mỗi ngày đều sợ mặt hàng như cô bị hỏng trong tay.
Mã Đằng Diệu mỉm cười, “Bác Đào, cháu cảm thấy Tư Di rất tốt, cô gái như thế phấn đấu làm gì, trọng yếu nhất là vui vẻ. ”
Tâm tình cha Đào vừa lòng tựa như ông lão nhìn con rể, vừa rồi nói chuyện, ông cũng đã hiểu biết chút ít về tình huống của Mã Đằng Diệu, vợ mất, độc thân, nhà có một con, gia thế tốt. Trừ việc đứa nhỏ khiến cha Đào có chút băn khoăn, những thứ khác ông đều vô cùng hài lòng. Có điều, nghe nói đứa nhỏ của Mã Đằng Diệu đã từng gặp qua Đào Tư Di, lại thấy hòa hợp, chút nghi ngờ trong lòng cha Đào liền biến mất. Hiện tại ông quả thực cho rằng, Mã Đằng Diệu chính là ông trời sắp xếp đến bên cạnh Đào Tư Di.
Một bữa cơm Đào Tư Di ngoài cười nhưng trong không cười, cùng cha Đào hân hoan vui mừng, cứ thế qua đi. Sau khi ăn xong, Mã Đằng Diệu an bài Tiểu Trần đưa đoàn người Đào Tư Di về lại khách sạn, giải thích rõ bản thân mình có việc phải ở lại Đào trang, không thể đưa về nên phái Tiểu Trần tiếp trở về, điểm ấy lại khiến cha Đào một đường khen hết lời.
“Tiểu Trần, thay tôi chuyển lời tới lãnh đạo của cậu, cảm ơn ngài ấy đã khoản đãi.” Đào Tư Di xuống xe sau cùng, cô biết Tiểu Trần là phụ tá đắc lực của Mã Đằng Diệu, nghĩ nghĩ lại thêm một câu: “Còn có, cha tôi không hề đại diện nguyện vọng của tôi. ”
“Đào tiểu thư, câu nói đầu tiên, tôi có thể giúp cô truyền đạt, còn câu thứ hai, cô vẫn tự mình nói cho Mã tiên sinh biết thì tốt hơn, hy vọng cô có thể hiểu rõ hoàn cảnh của tôi.” Tiểu Trần cười cười, anh xuất thân không phải vật hy sinh, cái gì có thể nói, cái gì không thể nói, anh rõ ràng.
“Không muốn nói thì thôi.” Đào Tư Di khắc chế muốn đập cửa xe, đẩy cửa tay lái phụ, xoay người đi vào khách sạn.
Tiểu Trần đợi bóng dáng Đào Tư Di khuất khỏi tầm mắt, quay đầu xe. Đoán chừng không ai thấy anh đang chạy xe không đi theo hướng về Đào trang.
Tiểu Trần trong lòng âm thầm bội phục lãnh đạo mình, không hổ là người lăn lộn trong chính trị nhiều năm, bản lĩnh nhìn người thật sự dày công tôi luyện. Chiêu cong quẹo này làm khá tốt nha, khiến chính Đào Tư Di có chút nóng nảy. Muốn hỏi anh vì sao không đi đón Mã Đằng Diệu ư? Câu trả lời là, ngay khi bọn họ chân trước vừa mới đi, Mã Đằng Diệu đã lên một chiếc khác cách đó không xa, về nhà bồi con trai rồi. Còn lại là việc của Tiểu Trần anh!
“Em đi đâu vậy…”
“A…”
Đào Tư Di vừa bật chốt điện, liền phát hiện Diệp Lan Trăn vẻ mặt âm trầm đang ngồi trên giường, nét mặt kia tựa như vừa uống một lọ giấm chua, muốn bao nhiêu đen thì có bấy nhiêu. Chung quanh anh như phủ thêm một tầng giấm chua, bao anh bên trong.
“Anh dọa em sợ đấy.” Đào Tư Di trách cứ khẽ vuốt ngực. “Đi ăn cơm. ”
Cô không muốn nói trọng điểm, Đào Tư Di nhìn chằm chằm nét mặt Diệp Lan Trăn, muốn nhìn xem, trừ mặt đen, anh có thể biến thành cái gì khác không, không phải nói mặt có thể đổi sáu màu khác nhau sao?
“Cùng ai đi ăn cơm hả?”
“Cha em, dì Lưu, Diệp Nam Tê, còn có… Em không nói đâu. ”
Đào Tư Di đột nhiên phát hiện đem người tức giận trừng mắt dựng râu quả thật rất có lạc thú. Nhìn khuôn mặt tuấn tú khó chịu rõ ràng của Diệp Lan Trăn, khiến tâm tình cô khoái trá.
“Em…” Diệp Lan Trăn đứng lên, đi đến bên cô, thân thể anh bao phủ lên bóng cô. Lá gan cô gái nhỏ lớn không ít nha, ngoại trừ dám tranh luận, còn không dám nghe lời, có phải mấy ngày hôm nay anh quá nhân từ với cô hay không. Để cô ngộ nhận rằng cô có thể cưỡi trên cổ anh, muốn làm gì thì làm rồi hả?
“Là em không muốn nói cho anh biết?”
“Không…” Đào Tư Di đối diện với ánh mắt Diệp Lan Trăn.
“Em lặp lại lần nữa.” Diệp Lan Trăn nóng lòng muốn thử, chỉ cần cô dám nói ra đáp án phủ định kia, anh đảm bảo thu thập cô.
“Lời không nói hai lần.” Đào Tư Di học chơi xấu, cô khẽ cười, nháy mắt mấy cái nhìn Diệp Lan Trăn.
“Không nói đúng không?”
“Đúng…”
“Được lắm, em không nói, anh có cách khiến em nói.” Diệp Lan Trăn bước thong thả quanh phòng vài vòng, sau đó đứng trước mặt Đào Tư Di. “Hôm nay anh cần phải cho em biết không thể nói từ ‘không’ với anh. ”
“Đánh chết em cũng không nói.” Đào Tư Di bỗng nhớ tới lời kịch kinh điển, những lời này thật sự thích hợp bây giờ.
“Sao anh có thể đánh em được chứ?” Diệp Lan Trăn xấu xa cười cười. “Anh chỉ làm cho chính miệng em thừa nhận sai lầm mà thôi…”
“Diệp Lan Trăn, em sai rồi, tha cho em đi…A…Em nói…Em nói…”Đào Tư Di chảy nước mắt, trên mặt tươi cười thống khổ.
“Biết sai rồi sao, muộn rồi…” Diệp Lan Trăn không ngừng động tác trong tay, một tay anh đem hai chân nhỏ Đào Tư Di kẹp dưới nách, một tay gãi gan bàn chân cô. “Về sau còn dám không nghe lời hay không?”
“Không dám… Không dám nữa… Diệp Lan Trăn, em không dám.” Đào Tư Di cười đứt đoạn, nức nở, đau khổ trên gan bàn chân làm cô nhanh sụp đổ.
“Tiểu bại hoại, nhìn em về sau còn không dám nghe lời nữa không.” Diệp Lan Trăn buông kiềm chế cô, lập tức bổ nhào trên người cô, lấy tay gạt sợi tóc hỗn độn ra sau đầu, nhẹ nhàng hôn môi cô. Nhìn khuôn mặt nhỏ nanh bởi vì cười to mà đỏ bừng, tay anh nhẹ nhàng xoa hai má cô.
Ánh mắt hai người giằng co một chỗ, Diệp Lan Trăn thu lại tươi cười vui đùa vừa rồi, nét mặt trở nên nghiêm túc.
“Đào Tư Di…”
“Vâng?”
“Anh phát hiện, cho dù không cùng em ở trên giường, anh vẫn rất thích em, còn em?” Diệp Lan Trăn có chút do dự, sau khi anh nói xong câu đó, mặt xấu hổ. Ánh mắt anh nhìn chằm chằm Đào Tư Di, trong mắt có lo sợ không dễ phát hiện.
“Dường như em cũng thích.” Đào Tư Di như nhìn thấy ánh mắt nhút nhát của anh, cảm thấy buồn cười. Diệp Lan Trăn làm sao có thể có loại cảm xúc này, khẳng định là cô hoa mắt rồi.
“Thật sao?”
“Vâng…” Đào Tư Di gật đầu, tay vuốt nhẹ gương mặt anh. “Thật sự. ”
Diệp Lan Trăn ôm Đào Tư Di vào trong lòng, nghiêng người, để cô ghé trên thân mình. Một bàn tay ôm eo cô, một tay đem đầu cô đặt trước ngực mình.
Đào Tư Di nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh trong tai, ngửi nhẹ hương vị đặc hữu trên người anh, là hương vị mùi thuốc lá nhàn nhạt pha mùi mồ hôi. Cô an tâm nhắm mắt, cảm thụ bàn tay anh khẽ vuốt tóc cô, nhịn không được dùng đôi má nhẹ nhàng cọ ngực anh, tựa như mèo con làm nũng trong lòng chủ nhân.
“Đào Tư Di, về sau không cho phép em cùng người đàn ông khác ăn cơm, nếu còn có chuyện này, anh đi cùng em. ”
“Vâng.” Đào Tư Di ngoan ngoãn đáp ứng.
“Còn có, nói em thích anh đi. ”
“Anh thực ngây thơ. ”
“Ring…..” Di động Diệp Lan Trăn tùy ý đặt đầu giường rung mạnh. Anh nhíu mày, nhẹ nhàng đặt Đào Tư Di trên giường, vươn tay lấy điện thoại, nhìn thoáng qua dãy số hiện trong máy, lập tức nhấn tắt máy.
“Không sao, không quấy rầy, chuyện nơi này tôi đã làm xong rồi.” Mã Đằng Diệu nhìn thoáng qua Tiểu Trần bên cạnh, Tiểu Trần ngầm hiểu, đưa nhóm người đi sang nơi khác, chỉ chốc lát, đám người vây quanh Mã Đằng Diệu đã biến mất không thấy.
“Đào tiểu thưa, đã đến trưa, nếu cô không ngại, chúng ta cùng nhau ăn cơm được không?”
“Thực xin lỗi, tôi còn có việc.” Đào Tư Di phất tờ mua sắm trong tay, cô không muốn cùng người đàn ông này ăn cơm, tối hôm qua mới giải quyết một người, hôm nay lại một người khác tới, cô nên làm sao đây, hoa đào từng đóa, nhưng hoa đào này, cô không muốn tẹo nào.
“Chị…?” Diệp Nam Tê thấy cô nói chuyện hơi lâu, nhịn không được đi tới xem tình huống, khi thấy Mã Đằng Diệu, cũng sửng sốt. Người này là cha của mặt than nhỏ kia, lần trước tuy không tiễn người tới cửa, nhưng ở trên lầu đã nhìn lướt qua. Chính là người này, trên người anh tràn đầy quan cách, khiến Diệp Nam Tê khắc sâu ấn tượng.
Mã Đằng Diệu nhìn lướt qua túi mua hàng trong tay Diệp Nam Tê, lại nhìn thoáng qua quần áo trên người cậu.
“Không nghĩ tới Đào tiểu thư lại hiếu thảo như thế, hiện tại rất ít người trẻ tuổi đưa cha mẹ đi dạo phố.” Mã Đằng Diệu không che giấu vẻ tán thưởng trong mắt, ánh mắt anh vượt qua Đào Tư Di nhìn cha Đào cách đó không xa đang nhìn lại. “Nếu đã gặp mặt, để tôi mời bác trai, bác gái một bữa cơm, được không?”
“Tôi…”
“Cô không có ý kiến, vậy cứ quyết định thế đi.” Mã Đằng Diệu giành lời từ chối của Đào Tư Di, tự quyết định theo ý mình, lời anh nói không nhanh không chậm, nếu không phải người ở đây rõ ràng chuyện đang diễn ra, thật khiến người ta nghĩ lầm, là cam tâm tình nguyện nhận lời mời. “Tiểu Trần, an bài đến Đào Trang. ”
“Vâng…” Tiểu Trần lên tiếng, lập tức cầm điện thoại đi đến nơi xa hơn, bắt đầu an bài.
Cứ như vậy, Mã Đằng Diệu đi theo Đào Tư Di tới trước mặt cha Đào và Lưu Diễm Lệ.
Cha Đào lo lắng xảy ra chuyện gì, kết quả vừa thấy, là con gái mình đưa một người đàn ông trở về. Người này hơi lớn tuổi nhưng khí thế kia không đơn giản. Dáng người được bảo dưỡng tựa hồ khá tốt, không bụng to như đàn ông trung niên, tóc mai có vài tóc bạc, nhưng may mà tóc vẫn coi như đem đậm. Nếu không có gì lạ xảy ra, có lẽ hai mươi năm sau trông anh vẫn dùng tốt.
“Bác trai, bác gái, cháu là Mã Đằng Diệu: bạn Tư Di, nghe nói hai bác ở đây nên cố ý tới thăm hỏi. Vừa rồi, cháu cùng Tư Di có bàn bạc mời hai bác cùng ăn bữa cơm rau dưa, rất mong hai bác đồng ý. ”
Đào Tư Di nghe anh nói xong, không biết nói gì thêm. Khi nào Mã Đằng Diệu cùng cô thương lượng qua, tại sao cô lại gặp được người nói dối không biết chớp mắt thế này chứ, mặt lại còn không đỏ, không thở gấp, làm bộ chuyện như thật vậy.
Đôi khi làm cha mẹ muốn được quan tâm nhiều hơn, cha Đào nhìn Mã Đằng Diệu liền cảm thấy trước mắt sáng lên, rồi ông nhìn con gái mình. Cha Đào đột nhiên cảm thấy, nếu con gái đến với người trước mắt này cũng tốt. Chí ít người lớn tuổi có thể biết quan tâm người khác, hiện tại trông điều kiện cũng tốt, không biết gia đình anh thế nào. Cha Đào đối với bữa cơm này tràn ngập hứng thú, ông vui vẻ đồng ý lời mời của Mã Đằng Diệu.
“Chị, nếu chị không đồng ý, em sẽ nói với chú Đào. ”
Diệp Nam Tê tuy nghĩ thông suốt, nhưng trong lòng vẫn có chút không được tự nhiên, anh chỉ mong sao Đào Tư Di bình an qua ngày. Anh không dễ dàng tiếp nhận chuyện anh trai mình và cô ở chung một chỗ, hơn nữa lại thêm một lão già nào đó bỗng dưng nhảy ra. Anh luôn buồn bực trong lòng, nếu Đào Tư Di thành đôi với Mã Đằng Diệu, anh liền nghĩ, tại sao ai cũng có thể, chỉ mình anh là không được, suy nghĩ này thật sự khiến anh điên cuồng.
“Thôi, nói cũng vô dụng.” Đào Tư Di thở dài. “Mã Đằng Diệu không phải người dễ bị từ chối, hơn nữa ánh mắt cha chị rõ ràng viết có hứng thú đối với bữa cơm này của anh, tùy ý bọn họ đi. ”
“Chị không thấy tên này có mưu đồ gây rối chị sao?”
“Chị nghĩ anh là người có chuẩn mực, người như anh ta, không có khả năng làm ra chuyện Bá vương ngạnh thượng cung, em lo lắng cái gì, cho dù anh nghĩ muốn gây trở ngại cho thể diện của anh trai em, thì cũng phải cân nhắc mà suy xét. ”
Diệp Nam Tê nghe Đào Tư Di phân tích, không nói thêm, chỉ mang túi lớn trong tay, hít sâu một hơi. Có lẽ ngay cả bản thân Đào Tư Di không phát hiện ra, cô đã có bao nhiêu thói quen ỷ lại Diệp Lan Trăn. Tựa hồ Diệp Lan Trăn đã trở thành tấm canh chắc canh cho cô, khi cô cảm thấy nguy hiểm, cô học được cách chủ động chui vào dưới cánh chim của anh, cầu che chở.
Đào trang là làng du lịch mới xây dựng ở ngoại thành Côn Thành. Nói nơi này không giới hạn bốn mùa trong năm quả không sai, một năm bốn mùa đều có thể nhìn thấy hoa đào. Hơn nữa nơi này dùng hoa tươi làm đồ ăn, hương vị độc đáo, bởi vì nguyên liệu nấu đặc biệt, ăn cơm ở đây nhất định phải đặt trước.
Đào Tư Di rất muốn tới chỗ này, cô có gọi vài lần nhưng vẫn chưa có chỗ. Về sau vì chuyện ly hôn rắc rối, cũng nghĩ không ra, hay là nói đã không muốn nữa rồi. Ước vọng đó hôm nay Mã Đằng Diệu lại được thắp sáng!
Mọi người được nhân viên phục vụ cung kính dẫn vào bên trong phòng đã sắp xếp trước, bên trong bày đồ ăn theo số người dự định. Phục vụ trong phòng đưa từng khăn nóng tới chỗ ngồi của từng người. Tuy Đào trang trên danh nghĩa là làng du lịch truyền thống, nhưng đẳng cấp phục vụ ngang bằng với các khách sạn nổi tiếng trong thành phố.
Cha Đào vô cùng hài lòng với sắp đặt này, ấn tượng với Mã Đằng Diệu tốt thêm vài phần.
“Bác trai, ngài nếm thử món núi tuyết này xem.” Mã Đằng Diệu gắp món ăn chuyển tới bát cha Đào. “Món ăn này có lộc nhung, bổ thận ích khí, vô cùng thích hợp với ngài. ”
“Được, Tư Di, con cùng Mã tiên sinh qua lại, Mã tiên sinh kiến thức rộng rãi, khẳng định về sau sẽ giúp đỡ con rất nhiều. ”
“A…” Đào Tư Di lè lưỡi, cô cảm thấy như cha mình đang cố đẩy tiêu thụ, mỗi ngày đều sợ mặt hàng như cô bị hỏng trong tay.
Mã Đằng Diệu mỉm cười, “Bác Đào, cháu cảm thấy Tư Di rất tốt, cô gái như thế phấn đấu làm gì, trọng yếu nhất là vui vẻ. ”
Tâm tình cha Đào vừa lòng tựa như ông lão nhìn con rể, vừa rồi nói chuyện, ông cũng đã hiểu biết chút ít về tình huống của Mã Đằng Diệu, vợ mất, độc thân, nhà có một con, gia thế tốt. Trừ việc đứa nhỏ khiến cha Đào có chút băn khoăn, những thứ khác ông đều vô cùng hài lòng. Có điều, nghe nói đứa nhỏ của Mã Đằng Diệu đã từng gặp qua Đào Tư Di, lại thấy hòa hợp, chút nghi ngờ trong lòng cha Đào liền biến mất. Hiện tại ông quả thực cho rằng, Mã Đằng Diệu chính là ông trời sắp xếp đến bên cạnh Đào Tư Di.
Một bữa cơm Đào Tư Di ngoài cười nhưng trong không cười, cùng cha Đào hân hoan vui mừng, cứ thế qua đi. Sau khi ăn xong, Mã Đằng Diệu an bài Tiểu Trần đưa đoàn người Đào Tư Di về lại khách sạn, giải thích rõ bản thân mình có việc phải ở lại Đào trang, không thể đưa về nên phái Tiểu Trần tiếp trở về, điểm ấy lại khiến cha Đào một đường khen hết lời.
“Tiểu Trần, thay tôi chuyển lời tới lãnh đạo của cậu, cảm ơn ngài ấy đã khoản đãi.” Đào Tư Di xuống xe sau cùng, cô biết Tiểu Trần là phụ tá đắc lực của Mã Đằng Diệu, nghĩ nghĩ lại thêm một câu: “Còn có, cha tôi không hề đại diện nguyện vọng của tôi. ”
“Đào tiểu thư, câu nói đầu tiên, tôi có thể giúp cô truyền đạt, còn câu thứ hai, cô vẫn tự mình nói cho Mã tiên sinh biết thì tốt hơn, hy vọng cô có thể hiểu rõ hoàn cảnh của tôi.” Tiểu Trần cười cười, anh xuất thân không phải vật hy sinh, cái gì có thể nói, cái gì không thể nói, anh rõ ràng.
“Không muốn nói thì thôi.” Đào Tư Di khắc chế muốn đập cửa xe, đẩy cửa tay lái phụ, xoay người đi vào khách sạn.
Tiểu Trần đợi bóng dáng Đào Tư Di khuất khỏi tầm mắt, quay đầu xe. Đoán chừng không ai thấy anh đang chạy xe không đi theo hướng về Đào trang.
Tiểu Trần trong lòng âm thầm bội phục lãnh đạo mình, không hổ là người lăn lộn trong chính trị nhiều năm, bản lĩnh nhìn người thật sự dày công tôi luyện. Chiêu cong quẹo này làm khá tốt nha, khiến chính Đào Tư Di có chút nóng nảy. Muốn hỏi anh vì sao không đi đón Mã Đằng Diệu ư? Câu trả lời là, ngay khi bọn họ chân trước vừa mới đi, Mã Đằng Diệu đã lên một chiếc khác cách đó không xa, về nhà bồi con trai rồi. Còn lại là việc của Tiểu Trần anh!
“Em đi đâu vậy…”
“A…”
Đào Tư Di vừa bật chốt điện, liền phát hiện Diệp Lan Trăn vẻ mặt âm trầm đang ngồi trên giường, nét mặt kia tựa như vừa uống một lọ giấm chua, muốn bao nhiêu đen thì có bấy nhiêu. Chung quanh anh như phủ thêm một tầng giấm chua, bao anh bên trong.
“Anh dọa em sợ đấy.” Đào Tư Di trách cứ khẽ vuốt ngực. “Đi ăn cơm. ”
Cô không muốn nói trọng điểm, Đào Tư Di nhìn chằm chằm nét mặt Diệp Lan Trăn, muốn nhìn xem, trừ mặt đen, anh có thể biến thành cái gì khác không, không phải nói mặt có thể đổi sáu màu khác nhau sao?
“Cùng ai đi ăn cơm hả?”
“Cha em, dì Lưu, Diệp Nam Tê, còn có… Em không nói đâu. ”
Đào Tư Di đột nhiên phát hiện đem người tức giận trừng mắt dựng râu quả thật rất có lạc thú. Nhìn khuôn mặt tuấn tú khó chịu rõ ràng của Diệp Lan Trăn, khiến tâm tình cô khoái trá.
“Em…” Diệp Lan Trăn đứng lên, đi đến bên cô, thân thể anh bao phủ lên bóng cô. Lá gan cô gái nhỏ lớn không ít nha, ngoại trừ dám tranh luận, còn không dám nghe lời, có phải mấy ngày hôm nay anh quá nhân từ với cô hay không. Để cô ngộ nhận rằng cô có thể cưỡi trên cổ anh, muốn làm gì thì làm rồi hả?
“Là em không muốn nói cho anh biết?”
“Không…” Đào Tư Di đối diện với ánh mắt Diệp Lan Trăn.
“Em lặp lại lần nữa.” Diệp Lan Trăn nóng lòng muốn thử, chỉ cần cô dám nói ra đáp án phủ định kia, anh đảm bảo thu thập cô.
“Lời không nói hai lần.” Đào Tư Di học chơi xấu, cô khẽ cười, nháy mắt mấy cái nhìn Diệp Lan Trăn.
“Không nói đúng không?”
“Đúng…”
“Được lắm, em không nói, anh có cách khiến em nói.” Diệp Lan Trăn bước thong thả quanh phòng vài vòng, sau đó đứng trước mặt Đào Tư Di. “Hôm nay anh cần phải cho em biết không thể nói từ ‘không’ với anh. ”
“Đánh chết em cũng không nói.” Đào Tư Di bỗng nhớ tới lời kịch kinh điển, những lời này thật sự thích hợp bây giờ.
“Sao anh có thể đánh em được chứ?” Diệp Lan Trăn xấu xa cười cười. “Anh chỉ làm cho chính miệng em thừa nhận sai lầm mà thôi…”
“Diệp Lan Trăn, em sai rồi, tha cho em đi…A…Em nói…Em nói…”Đào Tư Di chảy nước mắt, trên mặt tươi cười thống khổ.
“Biết sai rồi sao, muộn rồi…” Diệp Lan Trăn không ngừng động tác trong tay, một tay anh đem hai chân nhỏ Đào Tư Di kẹp dưới nách, một tay gãi gan bàn chân cô. “Về sau còn dám không nghe lời hay không?”
“Không dám… Không dám nữa… Diệp Lan Trăn, em không dám.” Đào Tư Di cười đứt đoạn, nức nở, đau khổ trên gan bàn chân làm cô nhanh sụp đổ.
“Tiểu bại hoại, nhìn em về sau còn không dám nghe lời nữa không.” Diệp Lan Trăn buông kiềm chế cô, lập tức bổ nhào trên người cô, lấy tay gạt sợi tóc hỗn độn ra sau đầu, nhẹ nhàng hôn môi cô. Nhìn khuôn mặt nhỏ nanh bởi vì cười to mà đỏ bừng, tay anh nhẹ nhàng xoa hai má cô.
Ánh mắt hai người giằng co một chỗ, Diệp Lan Trăn thu lại tươi cười vui đùa vừa rồi, nét mặt trở nên nghiêm túc.
“Đào Tư Di…”
“Vâng?”
“Anh phát hiện, cho dù không cùng em ở trên giường, anh vẫn rất thích em, còn em?” Diệp Lan Trăn có chút do dự, sau khi anh nói xong câu đó, mặt xấu hổ. Ánh mắt anh nhìn chằm chằm Đào Tư Di, trong mắt có lo sợ không dễ phát hiện.
“Dường như em cũng thích.” Đào Tư Di như nhìn thấy ánh mắt nhút nhát của anh, cảm thấy buồn cười. Diệp Lan Trăn làm sao có thể có loại cảm xúc này, khẳng định là cô hoa mắt rồi.
“Thật sao?”
“Vâng…” Đào Tư Di gật đầu, tay vuốt nhẹ gương mặt anh. “Thật sự. ”
Diệp Lan Trăn ôm Đào Tư Di vào trong lòng, nghiêng người, để cô ghé trên thân mình. Một bàn tay ôm eo cô, một tay đem đầu cô đặt trước ngực mình.
Đào Tư Di nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh trong tai, ngửi nhẹ hương vị đặc hữu trên người anh, là hương vị mùi thuốc lá nhàn nhạt pha mùi mồ hôi. Cô an tâm nhắm mắt, cảm thụ bàn tay anh khẽ vuốt tóc cô, nhịn không được dùng đôi má nhẹ nhàng cọ ngực anh, tựa như mèo con làm nũng trong lòng chủ nhân.
“Đào Tư Di, về sau không cho phép em cùng người đàn ông khác ăn cơm, nếu còn có chuyện này, anh đi cùng em. ”
“Vâng.” Đào Tư Di ngoan ngoãn đáp ứng.
“Còn có, nói em thích anh đi. ”
“Anh thực ngây thơ. ”
“Ring…..” Di động Diệp Lan Trăn tùy ý đặt đầu giường rung mạnh. Anh nhíu mày, nhẹ nhàng đặt Đào Tư Di trên giường, vươn tay lấy điện thoại, nhìn thoáng qua dãy số hiện trong máy, lập tức nhấn tắt máy.