-
Chương 31: Gặp nhau
“Nếu ngày mai không đỡ, nên đưa cô ấy đi bệnh viện cẩn thận kiểm tra.” Trải qua dày vò, bác sĩ Khương châm cứu hạ sốt cho Đào Tư Di, lại dặn dò Diệp Lan Trăn những việc cần chú ý.
Diệp Lan Trăn từng cái đều ghi nhớ hết, sau đó gọi người giúp việc đưa tiễn bác sĩ. Bà giúp việc muốn tới chiếu cố nhưng bị Diệp Lan Trăn từ chối. Nhìn cô gái nhỏ còn sốt, Diệp Lan Trăn lấy quần áo ngủ từ trong tủ quần áo của cô, thật cẩn thận thay cho cô, sau đó anh cũng trở về phòng thay áo ngủ.
Trở lại phòng Đào Tư Di, Diệp Lan Trăn nằm cạnh, mặt đối diện trần nhà, suy nghĩ, anh lại quay đầu nằm nghiêng, một tay khoát lên ngang hông cô, ôm cô vào trong lòng, rồi cứ như vậy ngây người nhìn cô. Bác sĩ nói cô bị cảm lạnh cộng thêm buồn bực mới lập tức bị bệnh. Anh nhịn không được, nghĩ muốn trong khoảng thời gian này tán chuyện linh tinh, quả thật cô gái nhỏ phải tự mình chống đỡ khá nhiều.
“Làm sao vậy?” Bởi vì đã uống không ít rượu, Diệp Lan Trăn vẫn chợp mắt một lát. Nhận thấy người bên cạnh khẽ động, anh liền lập tức mở mắt.
“Muốn uống nước.” Đào Tư Di nhỏ giọng nỉ non, mắt vẫn nhắm.
“Được rồi. ”
Diệp Lan Trăn từ trên giường đứng dậy, đến bên cạnh chỗ cốc nước ấm, tự mình thử nhiệt độ trước, sau đó mới đỡ cô dậy, đút từng chút một.
“Ừm…” Uống được hơn nửa cốc nước, Đào Tư Di nghiêng đầu, động tác của cô làm nước trong cốc bị vẩy ra ngoài không ít. Diệp Lan Trăn cúi đầu nhìn nước đọng trên người hai người, may mắn không nhiều lắm. Anh bất đắc dĩ lắc đầu, khi nào thì anh lưu lạc đến nước này rồi. Đặt cái cốc lên tủ đầu giường, anh điểm nhẹ chóp mũi Đào Tư Di, tính tình vì sinh bệnh cũng trở nên không tốt rồi, không nghe lời như vậy. Lại dùng khăn lau nước trên người cả hai, anh mới lên trên giường.
Thời điểm Đào Tư Di chậm rãi tỉnh lại là đã đến giữa trưa ngày hôm sau. Cô nhìn ánh nắng tươi sáng bên ngoài, sợ tới mức lập tức ngồi dậy. Chăm chú nhìn đồng hồ trên giường, nhanh chóng tỉnh táo lại.
“Yên tâm, anh đã phái người đi đón người nhà của em, cũng đã an bài khách sạn tốt, lái xe đi đón lấy danh nghĩa Diệp Nam Tê. Một lát nữa em khỏe hơn, liền trực tiếp đi đến khách sạn, chuyện của em, lái xe không lộ ra nửa phần. ”
Thấy cô tỉnh, Diệp Lan Trăn kể lại sự tình mình đã an bài xong, anh nói khiến Đào Tư Di yên tâm không ít, cảm kích nhìn anh. Ánh mắt cô lại khiến Diệp Lan Trăn mất hứng, đây là ánh mắt gì, khách khí như vậy làm gì. Anh cũng không hy vọng quan hệ hai người lại xa lạ.
“Tối hôm qua em phát sốt, nhớ uống thuốc đặt ở đầu giường đấy.” Diệp Lan Trăn dặn dò xong rồi mới quay đầu đi ra cửa.
Đào Tư Di nhìn tình huống trong phòng, vị trí bên cạnh mình tựa hồ có dấu vết có người nằm qua, người đàn ông này hẳn đã chiếu cố cô cả một đêm! Cô lắc đầu bỏ lại phía sau cảm xúc khác thường.
“Sắp đặt một chút, thả Diệp Nam Tê ở trong bộ đội ra vài ngày, nói cho tiểu tử kia biết, mẹ cậu ta đã trở lại.” Diệp Lan Trăn trở lại phòng mình, lập tức bấm điện thoại gọi lão Vương, dặn vài câu đơn giản, anh đặt di động trên bàn. Lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, hít nhẹ một hơi. Chỉ hy vọng hai mẹ con nhà Diệp Nam Tê cùng Lưu Diễm Lệ hỗ trợ có thể phân tán lực chú ý, về sau chuyện cô ly hôn bại lộ cũng có thể để cho vợ chồng già bớt lo bớt nghĩ, như vậy cũng có thể giúp Đào Tư Di chia sẻ chút áp lực.
Nghĩ vậy, Diệp Lan Trăn lắc đầu. Anh thật sự càng ngày càng trở nên không giống mình, sự quan tâm dành cho Đào Tư Di vượt xa mong muốn của anh. Anh thở dài, là người nào làm anh mạc danh kỳ diệu không bỏ được cô.
Đào Tư Di tự lo liệu thỏa đáng, vội vàng đi xuống gấp gáp muốn đi đến khách sạn. Cô không đón máy bay đã không cách gì nói nổi, nếu còn để đôi vợ chồng già ở trong khách sạn, vậy thì càng không có cách nào giải thích. Mới vừa xuống lầu liền thấy Diệp Lan Trăn ngồi trên ghế sofa, toàn thân trang phục ra ngoài.
“Anh đưa em đi.” Diệp Lan Trăn nhìn cô, buông tờ báo trong tay. “Anh đưa em đến cửa khách sạn rồi về, như vậy em còn có thể khiến bọn họ nghĩ mọi chuyện vẫn như trước. ”
Đào Tư Di nghe rõ ràng lời anh nói, thở dài nhẹ nhõm, Diệp Lan Trăn tự giễu thầm mắng mình, chuyện đã đến nước này, tại sao anh không ra tay?
Diệp Lan Trăn đưa Đào Tư Di đến cửa khách sạn, sau đó xoay người lái xe đi, ngay cả cơ hội để Đào Tư Di cảm ơn cũng không có. Cô há miệng thở dốc, trừ hít một hơi bụi đuôi ô tô ra, cái gì cũng chưa kịp nói.
“Đào Tư Di.” Cô vừa đi vào đại sảnh khách sạn, liền nghe thấy giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên.
Theo tiếng nhìn lại, thấy Diệp Nam Tê đang ngồi trên sofa.
“Nghe nói chị bị bệnh hả?” Vẻ mặt Diệp Nam Tê đầy quan tâm, trong mắt có chút tối tăm khó nói. “ Một lát nữa chị nói chị còn tiếp em nên không đi đón máy bay, tin tưởng mẹ và chú Đào sẽ không để ý. ”
“Được rồi.” Đào Tư Di gật đầu, trong lòng cảm kích Diệp Lan Trăn, cô biết mọi chuyện đều do anh sắp xếp, so với mấy lý do cô nghĩ còn tốt hơn rất nhiều. Xa cách từ lâu giờ gặp lại, nói không chừng khiến hai vợ chồng vui sướng mà xem nhẹ chuyện đang xảy ra.
“Chị….” Diệp Nam Tê do dự. “Anh ấy đối xử với chị có tốt không?”
“Rất tốt. đừng nhắc tới chuyện đó trước mắt cha chị cùng mẹ em nhé.” Đào Tư Di cười cười, cố gắng ra vẻ tự nhiên.
“Vâng.” Biết cô không muốn để đôi vợ chồng già biết chuyện ly hôn, Diệp Nam Tê cũng không nói thêm. Trên đường, lão Vương tuy không nói nhiều, chính anh cũng đã nghĩ đến rồi. Nếu không, dựa trên cá tính của Diệp Nam Trăn, anh mới không có tâm tư tốt như vậy, phái người đi đón mình gặp mẹ. Anh vừa ngắm vừa liếc Đào Tư Di, toàn bộ đều vì cô mới an bài.
“Nam Tê…”
Không khí giữa hai người yên tĩnh đến xấu hổ, đột nhiên giọng phụ nữ đánh vỡ không gian yên lặng. Diệp Nam Tê nhìn người phụ nữ nước mắt rưng rưng, sửng sốt, anh có chút không biết làm sao. Nhiều năm không gặp mẹ, anh thậm chí không biết nên ở chung cùng bà thế nào.
Lưu Diễm Lệ bắt lấy cánh tay Diệp Nam Tê, thân thể kích động run rẩy, nhận thấy anh cứng đờ, bà ngây ngẩn cả người.
“Dì.” Đào Tư Di khẽ đẩy Diệp Nam Tê. “Dì đừng xúc động, Nam Tê là lâu lắm không gặp dì, vui quá nên ngây dại. ”
“Vì sao mẹ lúc đó ném con cho nhà họ Diệp xong, lại không đến thăm con?” Nghi vấn này xoay trong đầu Diệp Nam Tê mười mấy năm, hôm nay cuối cùng anh cũng có cơ hội hỏi ra miệng.
Câu hỏi của anh khiến tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.
Đào Tư Di nhìn mặt đầy nước mắt của Lưu Diễm Lệ, lại nhìn thân thể cứng còng của Diệp Nam Tê, nhịn không được nhắc nhở.
“Chúng ta đi trước xem phòng, sắp xếp lại đồ đạc, một lát nữa ăn cơm rồi nói chuyện tiếp, đến giữa trưa rồi.” Cô kéo góc áo cha mình.
“Đúng, Tư Di nói rất đúng, Diễm Lệ, chúng ta về phòng trước đã, nơi này đông, không phải chỗ nói chuyện.” Cha Đào kéo rương hành lý bên chân.
“Nam Tê, xách hành lý cho dì, nói chuyện sau. ”
Lời Đào Tư Di khiến Diệp Nam Tê tỉnh táo lại, khom lưng xách túi trên mặt đất, cánh tay kia đoạt lấy rương trong tay cha Đào. “Chú, để cháu xách. ”
“Dì, có chuyện gì một lát nữa rồi nói rõ, trước dì lau mặt đi. ”
Lưu Diễm Lệ nhận khăn tay không nói gì thêm, ngẩng đầu nhìn bóng lưng Diệp Nam Tê, thân hình cao lớn rắn rỏi không chút nào che dấu khí phách tản ra của anh. Con trai của bà biến thành như vậy, bà còn không vui cái gì. Nếu anh đi theo bà, cho dù thế nào cũng sẽ không có loại khí chất này.
Mấy người vào phòng, Diệp Nam Tê đặt đồ trong góc, đứng thẳng tắp giữa phòng. Không biết có phải vì huấn luyện trong bộ đội lâu ngày hay không, Đào Tư Di cảm thấy vóc dáng anh đã cao hơn trước, anh vừa đứng, không khí trong phòng trở nên nghiêm túc.
“Nam Tê, đến đây ngồi, đừng đứng nữa.” Cha Đào nhẹ vỗ bả vai Diệp Nam Tê, dẫn anh đến trên ghế sofa. “Diễm Lệ, em cũng tới đây, anh cùng Đào Tư Di ra ngoài trước. Hai người tâm sự, một lát chúng ta trở về gọi hai người đi ăn cơm trưa. ”
Sau khi ra khỏi phòng đóng cửa, Đào Tư Di khẽ thở dài. Trong lòng không khỏi thầm nghĩ, thật sự mỗi nhà đều có một quyển sách khó đọc, mới nghĩ gặp lại sẽ vui sướng, nhưng lại không ngờ, chuyện Diệp Nam Tê đã từng trải qua thống khổ vẫn quấn quanh trong lòng anh. Vừa rồi cô thật sự không biết nên xử lý thế nào, vẫn là cha cô đạo hạnh cao. Bất quá cô vẫn lo lắng nhìn cửa phòng đóng chặt.
“Cha, bọn họ không phát sinh chuyện gì chứ?” Đào Tư Di nhìn cha mình, hai người một lần nữa trở lại khách sạn nghỉ ngơi. “Chúng ta cứ như vậy ra ngoài có được hay không?”
“Đối với dì Lưu cùng Nam Tê mà nói, chúng ta dù sao vẫn là người ngoài, ở trước mặt chúng ta, họ không tiện nói ra miệng. Vợ chồng nửa đường là như vậy.” Cha Đào thở dài. “Tư Di, con cùng Lý Mộ Tiêu thế nào, tại sao cha không thấy nó. ”
“Anh đang công tác ở nơi khác, cha dì tới có vẻ vội vàng, anh không kịp trở về.” Đào Tư Di né tránh ánh mắt cha mình, nhìn một chút rồi nói. “Cha và di lần này định ở đây bao lâu?”
“Dự định là một tuần, lúc này gặp Nam Tê, đoán chừng chưa biết được, con cùng Lý Mộ Tiêu gây lộn gì đúng không, đứa nhỏ là người có hiểu biết, cũng thương con, nếu không phải chuyện nghiêm trọng, nó sẽ không thể không đến.” Cha Đào nhận thấy sự khác thường nơi cô, ông dám xác định Đào Tư Di có chuyện gạt ông.
“Cha.” Đào Tư Di gọi một tiếng, cô do dự nhìn ánh mắt dò xét của cha mình, tâm tư muốn giấu giếm, vô hình lại bị bại lộ, biết con gái không ai bằng cha, ngẩng đầu một đao, cúi đầu cũng một đao, cô cắn răng. “Con ly hôn với Lý Mộ Tiêu rồi.” Sau khi nói xong cô đột nhiên cảm thấy thoải mái vô cùng, tảng đá từ hôm qua đã đặt trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
“Lần này con như thế nào lại kích động như vậy, rốt cuộc là vì sao?” Cha Đào nhìn con gái, biết cô không phải người bốc đồng, nhưng hôn nhân không phải trò đùa, người nhà bất hòa vẫn nên thương lượng, thật sự quá hồ đồ rồi. “Để Lý Mộ Tiêu tới gặp cha, cha phải hỏi nó vì cái gì?”
“Quyết định của con không quan hệ tới anh.” Đào Tư Di nhìn ngón tay mình, né tránh ánh mắt cha Đào. “Thời gian không sai biệt lắm, cha, chúng ta đi ăn cơm đi. ”
Cha Đào biết tính tình con gái, nếu cô không muốn nói, cho dù ông hỏi thế nào cũng không có tác dụng. Bất quá con gái nhà mình, nói là con cháu có phúc của con cháu, nhưng cha mẹ chân chính không thể không quan tâm.
Nhìn bóng dáng trốn tránh của con gái, cha Đào âm thầm thở dài, người trẻ tuổi mà, không ly hôn không biết ly hôn khổ, nhất là phụ nữ, nếu có cách nên tìm Lý Mộ Tiêu nói chuyện, xem hai người có khả năng hợp lại không.
Diệp Lan Trăn từng cái đều ghi nhớ hết, sau đó gọi người giúp việc đưa tiễn bác sĩ. Bà giúp việc muốn tới chiếu cố nhưng bị Diệp Lan Trăn từ chối. Nhìn cô gái nhỏ còn sốt, Diệp Lan Trăn lấy quần áo ngủ từ trong tủ quần áo của cô, thật cẩn thận thay cho cô, sau đó anh cũng trở về phòng thay áo ngủ.
Trở lại phòng Đào Tư Di, Diệp Lan Trăn nằm cạnh, mặt đối diện trần nhà, suy nghĩ, anh lại quay đầu nằm nghiêng, một tay khoát lên ngang hông cô, ôm cô vào trong lòng, rồi cứ như vậy ngây người nhìn cô. Bác sĩ nói cô bị cảm lạnh cộng thêm buồn bực mới lập tức bị bệnh. Anh nhịn không được, nghĩ muốn trong khoảng thời gian này tán chuyện linh tinh, quả thật cô gái nhỏ phải tự mình chống đỡ khá nhiều.
“Làm sao vậy?” Bởi vì đã uống không ít rượu, Diệp Lan Trăn vẫn chợp mắt một lát. Nhận thấy người bên cạnh khẽ động, anh liền lập tức mở mắt.
“Muốn uống nước.” Đào Tư Di nhỏ giọng nỉ non, mắt vẫn nhắm.
“Được rồi. ”
Diệp Lan Trăn từ trên giường đứng dậy, đến bên cạnh chỗ cốc nước ấm, tự mình thử nhiệt độ trước, sau đó mới đỡ cô dậy, đút từng chút một.
“Ừm…” Uống được hơn nửa cốc nước, Đào Tư Di nghiêng đầu, động tác của cô làm nước trong cốc bị vẩy ra ngoài không ít. Diệp Lan Trăn cúi đầu nhìn nước đọng trên người hai người, may mắn không nhiều lắm. Anh bất đắc dĩ lắc đầu, khi nào thì anh lưu lạc đến nước này rồi. Đặt cái cốc lên tủ đầu giường, anh điểm nhẹ chóp mũi Đào Tư Di, tính tình vì sinh bệnh cũng trở nên không tốt rồi, không nghe lời như vậy. Lại dùng khăn lau nước trên người cả hai, anh mới lên trên giường.
Thời điểm Đào Tư Di chậm rãi tỉnh lại là đã đến giữa trưa ngày hôm sau. Cô nhìn ánh nắng tươi sáng bên ngoài, sợ tới mức lập tức ngồi dậy. Chăm chú nhìn đồng hồ trên giường, nhanh chóng tỉnh táo lại.
“Yên tâm, anh đã phái người đi đón người nhà của em, cũng đã an bài khách sạn tốt, lái xe đi đón lấy danh nghĩa Diệp Nam Tê. Một lát nữa em khỏe hơn, liền trực tiếp đi đến khách sạn, chuyện của em, lái xe không lộ ra nửa phần. ”
Thấy cô tỉnh, Diệp Lan Trăn kể lại sự tình mình đã an bài xong, anh nói khiến Đào Tư Di yên tâm không ít, cảm kích nhìn anh. Ánh mắt cô lại khiến Diệp Lan Trăn mất hứng, đây là ánh mắt gì, khách khí như vậy làm gì. Anh cũng không hy vọng quan hệ hai người lại xa lạ.
“Tối hôm qua em phát sốt, nhớ uống thuốc đặt ở đầu giường đấy.” Diệp Lan Trăn dặn dò xong rồi mới quay đầu đi ra cửa.
Đào Tư Di nhìn tình huống trong phòng, vị trí bên cạnh mình tựa hồ có dấu vết có người nằm qua, người đàn ông này hẳn đã chiếu cố cô cả một đêm! Cô lắc đầu bỏ lại phía sau cảm xúc khác thường.
“Sắp đặt một chút, thả Diệp Nam Tê ở trong bộ đội ra vài ngày, nói cho tiểu tử kia biết, mẹ cậu ta đã trở lại.” Diệp Lan Trăn trở lại phòng mình, lập tức bấm điện thoại gọi lão Vương, dặn vài câu đơn giản, anh đặt di động trên bàn. Lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, hít nhẹ một hơi. Chỉ hy vọng hai mẹ con nhà Diệp Nam Tê cùng Lưu Diễm Lệ hỗ trợ có thể phân tán lực chú ý, về sau chuyện cô ly hôn bại lộ cũng có thể để cho vợ chồng già bớt lo bớt nghĩ, như vậy cũng có thể giúp Đào Tư Di chia sẻ chút áp lực.
Nghĩ vậy, Diệp Lan Trăn lắc đầu. Anh thật sự càng ngày càng trở nên không giống mình, sự quan tâm dành cho Đào Tư Di vượt xa mong muốn của anh. Anh thở dài, là người nào làm anh mạc danh kỳ diệu không bỏ được cô.
Đào Tư Di tự lo liệu thỏa đáng, vội vàng đi xuống gấp gáp muốn đi đến khách sạn. Cô không đón máy bay đã không cách gì nói nổi, nếu còn để đôi vợ chồng già ở trong khách sạn, vậy thì càng không có cách nào giải thích. Mới vừa xuống lầu liền thấy Diệp Lan Trăn ngồi trên ghế sofa, toàn thân trang phục ra ngoài.
“Anh đưa em đi.” Diệp Lan Trăn nhìn cô, buông tờ báo trong tay. “Anh đưa em đến cửa khách sạn rồi về, như vậy em còn có thể khiến bọn họ nghĩ mọi chuyện vẫn như trước. ”
Đào Tư Di nghe rõ ràng lời anh nói, thở dài nhẹ nhõm, Diệp Lan Trăn tự giễu thầm mắng mình, chuyện đã đến nước này, tại sao anh không ra tay?
Diệp Lan Trăn đưa Đào Tư Di đến cửa khách sạn, sau đó xoay người lái xe đi, ngay cả cơ hội để Đào Tư Di cảm ơn cũng không có. Cô há miệng thở dốc, trừ hít một hơi bụi đuôi ô tô ra, cái gì cũng chưa kịp nói.
“Đào Tư Di.” Cô vừa đi vào đại sảnh khách sạn, liền nghe thấy giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên.
Theo tiếng nhìn lại, thấy Diệp Nam Tê đang ngồi trên sofa.
“Nghe nói chị bị bệnh hả?” Vẻ mặt Diệp Nam Tê đầy quan tâm, trong mắt có chút tối tăm khó nói. “ Một lát nữa chị nói chị còn tiếp em nên không đi đón máy bay, tin tưởng mẹ và chú Đào sẽ không để ý. ”
“Được rồi.” Đào Tư Di gật đầu, trong lòng cảm kích Diệp Lan Trăn, cô biết mọi chuyện đều do anh sắp xếp, so với mấy lý do cô nghĩ còn tốt hơn rất nhiều. Xa cách từ lâu giờ gặp lại, nói không chừng khiến hai vợ chồng vui sướng mà xem nhẹ chuyện đang xảy ra.
“Chị….” Diệp Nam Tê do dự. “Anh ấy đối xử với chị có tốt không?”
“Rất tốt. đừng nhắc tới chuyện đó trước mắt cha chị cùng mẹ em nhé.” Đào Tư Di cười cười, cố gắng ra vẻ tự nhiên.
“Vâng.” Biết cô không muốn để đôi vợ chồng già biết chuyện ly hôn, Diệp Nam Tê cũng không nói thêm. Trên đường, lão Vương tuy không nói nhiều, chính anh cũng đã nghĩ đến rồi. Nếu không, dựa trên cá tính của Diệp Nam Trăn, anh mới không có tâm tư tốt như vậy, phái người đi đón mình gặp mẹ. Anh vừa ngắm vừa liếc Đào Tư Di, toàn bộ đều vì cô mới an bài.
“Nam Tê…”
Không khí giữa hai người yên tĩnh đến xấu hổ, đột nhiên giọng phụ nữ đánh vỡ không gian yên lặng. Diệp Nam Tê nhìn người phụ nữ nước mắt rưng rưng, sửng sốt, anh có chút không biết làm sao. Nhiều năm không gặp mẹ, anh thậm chí không biết nên ở chung cùng bà thế nào.
Lưu Diễm Lệ bắt lấy cánh tay Diệp Nam Tê, thân thể kích động run rẩy, nhận thấy anh cứng đờ, bà ngây ngẩn cả người.
“Dì.” Đào Tư Di khẽ đẩy Diệp Nam Tê. “Dì đừng xúc động, Nam Tê là lâu lắm không gặp dì, vui quá nên ngây dại. ”
“Vì sao mẹ lúc đó ném con cho nhà họ Diệp xong, lại không đến thăm con?” Nghi vấn này xoay trong đầu Diệp Nam Tê mười mấy năm, hôm nay cuối cùng anh cũng có cơ hội hỏi ra miệng.
Câu hỏi của anh khiến tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.
Đào Tư Di nhìn mặt đầy nước mắt của Lưu Diễm Lệ, lại nhìn thân thể cứng còng của Diệp Nam Tê, nhịn không được nhắc nhở.
“Chúng ta đi trước xem phòng, sắp xếp lại đồ đạc, một lát nữa ăn cơm rồi nói chuyện tiếp, đến giữa trưa rồi.” Cô kéo góc áo cha mình.
“Đúng, Tư Di nói rất đúng, Diễm Lệ, chúng ta về phòng trước đã, nơi này đông, không phải chỗ nói chuyện.” Cha Đào kéo rương hành lý bên chân.
“Nam Tê, xách hành lý cho dì, nói chuyện sau. ”
Lời Đào Tư Di khiến Diệp Nam Tê tỉnh táo lại, khom lưng xách túi trên mặt đất, cánh tay kia đoạt lấy rương trong tay cha Đào. “Chú, để cháu xách. ”
“Dì, có chuyện gì một lát nữa rồi nói rõ, trước dì lau mặt đi. ”
Lưu Diễm Lệ nhận khăn tay không nói gì thêm, ngẩng đầu nhìn bóng lưng Diệp Nam Tê, thân hình cao lớn rắn rỏi không chút nào che dấu khí phách tản ra của anh. Con trai của bà biến thành như vậy, bà còn không vui cái gì. Nếu anh đi theo bà, cho dù thế nào cũng sẽ không có loại khí chất này.
Mấy người vào phòng, Diệp Nam Tê đặt đồ trong góc, đứng thẳng tắp giữa phòng. Không biết có phải vì huấn luyện trong bộ đội lâu ngày hay không, Đào Tư Di cảm thấy vóc dáng anh đã cao hơn trước, anh vừa đứng, không khí trong phòng trở nên nghiêm túc.
“Nam Tê, đến đây ngồi, đừng đứng nữa.” Cha Đào nhẹ vỗ bả vai Diệp Nam Tê, dẫn anh đến trên ghế sofa. “Diễm Lệ, em cũng tới đây, anh cùng Đào Tư Di ra ngoài trước. Hai người tâm sự, một lát chúng ta trở về gọi hai người đi ăn cơm trưa. ”
Sau khi ra khỏi phòng đóng cửa, Đào Tư Di khẽ thở dài. Trong lòng không khỏi thầm nghĩ, thật sự mỗi nhà đều có một quyển sách khó đọc, mới nghĩ gặp lại sẽ vui sướng, nhưng lại không ngờ, chuyện Diệp Nam Tê đã từng trải qua thống khổ vẫn quấn quanh trong lòng anh. Vừa rồi cô thật sự không biết nên xử lý thế nào, vẫn là cha cô đạo hạnh cao. Bất quá cô vẫn lo lắng nhìn cửa phòng đóng chặt.
“Cha, bọn họ không phát sinh chuyện gì chứ?” Đào Tư Di nhìn cha mình, hai người một lần nữa trở lại khách sạn nghỉ ngơi. “Chúng ta cứ như vậy ra ngoài có được hay không?”
“Đối với dì Lưu cùng Nam Tê mà nói, chúng ta dù sao vẫn là người ngoài, ở trước mặt chúng ta, họ không tiện nói ra miệng. Vợ chồng nửa đường là như vậy.” Cha Đào thở dài. “Tư Di, con cùng Lý Mộ Tiêu thế nào, tại sao cha không thấy nó. ”
“Anh đang công tác ở nơi khác, cha dì tới có vẻ vội vàng, anh không kịp trở về.” Đào Tư Di né tránh ánh mắt cha mình, nhìn một chút rồi nói. “Cha và di lần này định ở đây bao lâu?”
“Dự định là một tuần, lúc này gặp Nam Tê, đoán chừng chưa biết được, con cùng Lý Mộ Tiêu gây lộn gì đúng không, đứa nhỏ là người có hiểu biết, cũng thương con, nếu không phải chuyện nghiêm trọng, nó sẽ không thể không đến.” Cha Đào nhận thấy sự khác thường nơi cô, ông dám xác định Đào Tư Di có chuyện gạt ông.
“Cha.” Đào Tư Di gọi một tiếng, cô do dự nhìn ánh mắt dò xét của cha mình, tâm tư muốn giấu giếm, vô hình lại bị bại lộ, biết con gái không ai bằng cha, ngẩng đầu một đao, cúi đầu cũng một đao, cô cắn răng. “Con ly hôn với Lý Mộ Tiêu rồi.” Sau khi nói xong cô đột nhiên cảm thấy thoải mái vô cùng, tảng đá từ hôm qua đã đặt trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
“Lần này con như thế nào lại kích động như vậy, rốt cuộc là vì sao?” Cha Đào nhìn con gái, biết cô không phải người bốc đồng, nhưng hôn nhân không phải trò đùa, người nhà bất hòa vẫn nên thương lượng, thật sự quá hồ đồ rồi. “Để Lý Mộ Tiêu tới gặp cha, cha phải hỏi nó vì cái gì?”
“Quyết định của con không quan hệ tới anh.” Đào Tư Di nhìn ngón tay mình, né tránh ánh mắt cha Đào. “Thời gian không sai biệt lắm, cha, chúng ta đi ăn cơm đi. ”
Cha Đào biết tính tình con gái, nếu cô không muốn nói, cho dù ông hỏi thế nào cũng không có tác dụng. Bất quá con gái nhà mình, nói là con cháu có phúc của con cháu, nhưng cha mẹ chân chính không thể không quan tâm.
Nhìn bóng dáng trốn tránh của con gái, cha Đào âm thầm thở dài, người trẻ tuổi mà, không ly hôn không biết ly hôn khổ, nhất là phụ nữ, nếu có cách nên tìm Lý Mộ Tiêu nói chuyện, xem hai người có khả năng hợp lại không.