Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 100: Em trân quý nhất (Thượng)
Diệp Phong cuối cùng quyết định về nhà.
Thực ngạc nhiên, người lúc này hẳn là nên ở đài truyền hình - Hạ Dịch Dương cư nhiên lại ở nhà. Chiếc valy lớn để trên đầu tủ quần áo giờ đang nằm trên sàn phòng khách, bên trong đã nhét đầy quần áo. Hạ Dịch Dương đang lục lọi trong ngăn kéo tủ phòng sách, chăm chú không ngẩng đầu lên.
“Anh đang làm gì vậy?” Diệp Phong buông túi xách xuống.
“Diễn tập như thế nào?” Hạ Dịch Dương thở phào, trong tay cầm mấy bản giấy tờ quay đầu lại.
Diệp Phong thấy anh lấy hộ chiếu, mày hơi hơi nhíu lại, “Rất tốt. Anh muốn xuất ngoại sao?”
“Đúng vậy, vốn là một đồng nghiệp khác đi, người yêu anh ấy sức khỏe không tốt, lãnh đạo điều anh thay thế, vì anh nói được tiếng Ả Rập. Chuyến bay buổi tối nay.”
“Nước nào thế?”
“Libya! Bên đó sự mâu thuẫn giữa Đảng chính và Đảng đối lập càng ngày càng trở nên gay gắt, tình hình rất căng thẳng. Tin nội bộ nói rằng chính phủ nước ta đang xem xét khả năng sơ tán công dân Trung Quốc đang ở đó. Trung Quốc có bảy mươi lăm công ty đầu tư xây dựng ở bên đó, tham gia ký kết nhận thầu khoảng năm mươi dự án công trình. Lần này đi qua chính là đưa tin tình trạng hiện giờ của họ.”
Diệp Phong hơi ngẩn ra, nhất thời nghĩ không ra Libya ở chỗ nào. “Rất xa sao?”
Hạ Dịch Dương nở nụ cười, “Có nhớ ông tổng thống nước ngoài luôn có đội nữ cận vệ xinh đẹp mấy mươi người luôn theo phía sau, đi đến đâu đều phải ở trong lều không?”
Diệp Phong vỗ vỗ trán, “Gaddafi! À à, nhớ rồi, một nước ở bắc phi, có dầu mỏ.”
Anh cưng chiều nhéo cái mũi của cô, “Thật thông minh đó! Làm sao bây giờ, ngày mai em thi bán kết lại không thể ở cạnh em, có căng thẳng hay không?”
“Nếu em nói căng thẳng thì sao?” Cô dẫu môi, làm nũng vòng tay qua cổ anh, ở trong lòng anh xoay qua xoay lại.
“Anh sẽ đổi lại chuyến bay.”
Cô ngắm nghía nút áo trước ngực anh, “Cũng không thể nói như vậy được, ở trong lòng Dịch Dương, em so với công việc quan trọng hơn sao?”
“Công việc sẽ còn có thể tìm được, Diệp Phong chỉ có một.”
Cô nhẹ nhàng kiễng chân, dâng lên đôi môi của mình. Anh lập tức hôn lấy, dần dần tăng thêm.
“Đi thôi, Dịch Dương, em ở Bắc Kinh chờ anh.” T tình bối rối bất an của cô chợt bình tĩnh lạ kỳ.
“Đi trễ một ngày cũng không có vấn đề gì.”
“Sợ em làm anh mất mặt, muốn nhìn em thi?”
Tim anh rung động, khi cô vừa về nước, khi quan hệ của hai người còn đang chơi trốn tìm, có lần cô hờn dỗi cũng hỏi như vậy”Sợ em làm anh mất mặt”, nói xong cảm thấy ngượng ngùng, vội vàng cúp máy, anh ở đầu kia điện thoại cười ngây ngô một lúc lâu.
Thật không ngờ, có một ngày họ thật sự thân mật như vậy.
“Em vẫn luôn là bảo bối làm cho anh cảm thấy kiêu ngạo.”
“Buồn nôn!” Anh chưa từng nói với cô những lời ngọt ngào tình tứ như vậy, mặt cô đỏ lên.
“Là buồn nôn, cũng là nói thật.” Anh vuốt mái tóc trên trán cô, cười to thành tiếng.
“Nhớ mang quà về cho em nha!”
“Được!”
Hạ Dịch Dương không muốn cô ra sân bay tiễn đưa, để cho cô trở về biệt thự chuẩn bị cho tốt. Anh không nỡ để cô một người ở lại trong nhà, cô đơn. Trước lúc đi, anh gọi điện thoại cho Ngô Phong, Ngô Phong làm cho anh yên tâm, Diệp Phong đi thi bán kết, ông và dì Tần sẽ cùng đi theo toàn bộ hành trình.
***
Trực tiếp diễn ra vào buổi tối, có rất nhiều đồng nghiệp ở Thành Đô radio gọi điện thoại tới cho Diệp Phong, đặc biệt là Tiểu Vệ cùng Vu Binh, ở trong điện thoại hò hét điên cuồng như người mê bóng đá.
Vẫn là chuyên viên trang điểm lần trước trang điểm cho Diệp Phong, Diệp Phong chọn chiếc áo lần trước Biên Thành đưa cho cô, cô ngại quý, không dám nhận, sau đó cô về Thanh Đài, Biên Thành gửi qua bưu điện đến radio. Biên Thành có ánh mắt rất khéo, vừa vặn, màu sắc, đường cắt may hoàn hảo, mặc ở trên người Diệp Phong, dì Tần không ngớt khen: thật xinh đẹp.
Diệp Phong đứng ở trước gương xoay mấy vòng, đúng vậy, quả thật rất xinh đẹp.
Giám đốc chương trình vì làm cho buổi trực tiếp này càng thêm phong phú, đã mời một ngôi sao nổi tiếng trong lĩnh vực này đến làm giám khảo khách mời, cũng có chuyên gia về phương diện tình cảm cùng tâm lý, còn có chủ biên các tạp chí và nhân vật trong xã hội.
Kha An Di dường như với ai trong số họ cũng đều rất quen thuộc, lần lượt tao nhã bắt tay ân cần thăm hỏi từng người, Diệp Phong chỉ tiến lên nói một tiếng chào hỏi.
Người chủ trì được mời lần này là Mạc Phỉ.
Chia tay với Tần Phái, đối với cô dường như không có ảnh hưởng gì. Diệp Phong cảm thấy cô ấy so với lúc trước thậm chí còn đẹp hơn. Bất quá, cô dường như không thích Diệp Phong, ở phía sau khán đài, chỉ cùng Kha An Di đối đáp, con mắt cũng không thèm nhìn Diệp Phong.
Đạo diễn bắt đầu đếm ngược, Mạc Phỉ bước ra sân khấu, giới thiệu giám khảo, trình tự thi đấu cùng các quy tắc. Mười bốn vị giám khảo đại chúng ngồi ở một bên sườn sân khấu, một người so với một người lại đẹp hơn, dù sao có thể xuất hiện trên màn ảnh CCTV là chuyện không dàng.
Vòng thứ nhất thi diễn thuyết là cân sức ngang tài, các giám khảo công bằng, cho hai người đồng điểm. Cái này kỳ thật là mánh lới buổi trực tiếp, nếu ngay từ đầu liền phân ra thắng bại, còn ai sẽ đi xem tiếp.
Cuối vòng đấu bán kết, Diệp Phong xếp hạng thứ nhất, dựa theo quy tắc, Diệp Phong tiến hành phỏng vấn trước, Kha An Di làm chuyên gia khách mời.
Dựa theo yêu cầu của Diệp Phong, sân khấu bố trí như một căn phòng thư giãn trong nhà, bản nhạc ‘Secret Garden’ vang lên, âm thanh dịu dàng, nến sáp thơm, hoa tươi, hoa quả, hai tách trà xanh thoang thoảng, bất giác khiến cho người ta trầm tĩnh lại.
Hai người bắt tay, mỉm cười, ngồi xuống đối diện.
“Có một vị thính giả gọi điện thoại cho tôi, cô ấy nói với tôi, cô ấy và bạn trai đều cùng tốt nghiệp ở đại học sư phạm, sau khi tốt nghiệp hai người đều tự mình trở về quê hương. Cô ấy tìm được công tác ở một trường phổ, bạn trai nhậm chức ở một trường trung học trọng điểm. Hai năm trôi qua, gần như nguồn thu nhập của hai người đều đem kính dâng cho ngành giao thông, dù là như thế, vẫn cảm thấy không thể bù lại nỗi tương tư, vì thế, cô yêu cầu bạn trai đến quê hương cô làm việc. Lúc này, bạn trai của cô đã là một thầy giáo giỏi, rất được nhà trường coi trọng. Nhưng vì có thể ở cùng một chỗ với cô, bạn trai vẫn là từ bỏ công tác đi đến thành phố cô ở. Luôn luôn vì như vậy như vậy nguyên nhân, bạn trai không tìm được công tác thích hợp trong lòng, đành phải sống nhờ ở nhà cô. Cô dần dần cảm thấy anh dường như rất vô dụng, không có ưu điểm gì đáng giá cô yêu, vừa vặn trường học có một đồng nghiệp điên cuồng theo đuổi cô, cô có chút muốn chia tay với bạn trai, nhưng bạn trai vì cô mà đã đánh mất, cô có nên mở miệng nói với anh hay không?” Diệp Phong nói xong, dịu dàng nhìn về phía Kha An Di.
Kha An Di hơi nhướng mày.”Trực tiếp làm rõ, không cần nghĩ nhiều quá. Tình yêu đã mất đi, lại còn ở cùng một chỗ, dù là qua được, đời người rất dài, có thể qua được một ngày, không thể qua được cả đời.”
“Nhưng đời người đâu chỉ có tình yêu?”
“Không có tình yêu, đời người còn có cái gì là lạc thú?”
“Tôi từng xem qua một trang tin, nói rằng tình yêu mãnh liệt giữa nam và nữ, dài nhất chỉ có thể giữ gìn được một năm rưỡi, sau đó sẽ thăng hoa thành tình thân. Vị thính giả này, cô ấy có thể xác định giữa cô ấy và người đồng nghiệp kia có chính là tình yêu sao? Cô cùng bạn trai cũng từng có tình yêu oanh oanh liệt liệt.”
Kha An Di cười hừ nói: “Một người đàn ông mất đi năng lực độc lập kinh tế, đã không xứng đáng nói tiếng yêu. Người đàn ông phải giống như ngọn núi cao, như cây to, như biển cả, mới có tư cách cho người phụ nữ hạnh phúc.”
“Tôi nghĩ rằng hạnh phúc cần có sự nỗ lực chung của hai người. Đây chỉ là giai đoạn khó khăn tạm thời của người bạn trai, anh ấy cần cơ hội, vào lúc này, nếu người anh yêu nhất cho anh sự cổ vũ, anh ấy sẽ vực dậy rất nhanh.”
“Nhưng tình yêu đã biến mất.” Kha An Di mở ra hai tay, “Nói nhiều hơn nữa còn có ý nghĩa gì.”
“Tình yêu không chỉ có sự đam mê, cũng bao gồm cả trách nhiệm, lòng bao dung, không phải sao?”
“Tôi cho rằng yêu là hạnh phúc, không n mệt mỏi như vậy.” Kha An Di nhíu mày.
“Bởi vì yêu, mệt cũng vui vẻ.” Diệp Phong mỉm cười, khóe miệng loan ra cười khẽ, đứng dậy vươn tay, nói lời cảm ơn, nói lời chào tạm biệt. Tiếng vỗ tay vang lên.
Giám khảo chuyên nghiệp và giám khảo đại chúng đều cho điểm tốt, Mạc Phỉ mời một vị giám khảo ở đương trường bình luận. “Diệp Phong chủ trì hào phóng, thân thiết, có thể tự nhiên tiếp được đề tài cũng dẫn dắt kéo dài, cũng trình bày quan điểm của chính mình, không phải một mực lên tiếng trả lời, rất có cá tính và thu hút. Kha An Di rất có trí tuệ, nhìn nhận vấn đề khá sắc bén, chỉ là quá mức cứng nhắc, lạnh lùng, tạo cho người ta cảm giác có khoảng cách.” Chủ biên của một tạp chí nói.
Ai nấy đều nghe ra được, trong phiên này, là Diệp Phong đại thắng.
Diệp Phong cùng Kha An Di vào hậu trường nghỉ ngơi, chuẩn bị màn tiếp theo. Có ngôi sao ca nhạc lên sân khấu ca hát, làm cho hiện trường thêm sinh động.
Rất kỳ lạ, Kha An Di không có như hai lần trước thiếu kiên nhẫn, ngược lại tâm tình rất tốt, cùng Mạc Phỉ nói nói cười cười, giống như không thèm để ý.
Diệp Phong uống chút nước trà, bổ trang, hai tiết mục ca hát diễn xong, trận kế tiếp bắt đầu. Nếu kết quả của hai người không giống nhau, thì đây chính là trận cuối cùng.
Không gian phỏng vấn của Kha An Di được bố trí salon vô cùng phong cách, xa hoa với sô pha vải nghệ thuật, rượu vang, nến, cốc chân dài, ánh sáng mơ hồ.
Lần này thân phận của Diệp Phong là khách mời phỏng vấn. Kha An Di thân thiết ôm Diệp Phong thật trìu mế cô ngồi xuống ghế sô pha, hướng về phía bình rượu liếc mắt một cái, hỏi: “Muốn uống một ly không?”
“Cám ơn, không cần.” Diệp Phong lắc đầu. Cô vỗ vỗ tay Diệp Phong. “Đừng lo lắng.”
Diệp Phong cười cười, “Được!”
“Diệp tiểu thư, cô nghe nói qua từ ẩn hôn này chưa?” Kha An Di hỏi.
Thực ngạc nhiên, người lúc này hẳn là nên ở đài truyền hình - Hạ Dịch Dương cư nhiên lại ở nhà. Chiếc valy lớn để trên đầu tủ quần áo giờ đang nằm trên sàn phòng khách, bên trong đã nhét đầy quần áo. Hạ Dịch Dương đang lục lọi trong ngăn kéo tủ phòng sách, chăm chú không ngẩng đầu lên.
“Anh đang làm gì vậy?” Diệp Phong buông túi xách xuống.
“Diễn tập như thế nào?” Hạ Dịch Dương thở phào, trong tay cầm mấy bản giấy tờ quay đầu lại.
Diệp Phong thấy anh lấy hộ chiếu, mày hơi hơi nhíu lại, “Rất tốt. Anh muốn xuất ngoại sao?”
“Đúng vậy, vốn là một đồng nghiệp khác đi, người yêu anh ấy sức khỏe không tốt, lãnh đạo điều anh thay thế, vì anh nói được tiếng Ả Rập. Chuyến bay buổi tối nay.”
“Nước nào thế?”
“Libya! Bên đó sự mâu thuẫn giữa Đảng chính và Đảng đối lập càng ngày càng trở nên gay gắt, tình hình rất căng thẳng. Tin nội bộ nói rằng chính phủ nước ta đang xem xét khả năng sơ tán công dân Trung Quốc đang ở đó. Trung Quốc có bảy mươi lăm công ty đầu tư xây dựng ở bên đó, tham gia ký kết nhận thầu khoảng năm mươi dự án công trình. Lần này đi qua chính là đưa tin tình trạng hiện giờ của họ.”
Diệp Phong hơi ngẩn ra, nhất thời nghĩ không ra Libya ở chỗ nào. “Rất xa sao?”
Hạ Dịch Dương nở nụ cười, “Có nhớ ông tổng thống nước ngoài luôn có đội nữ cận vệ xinh đẹp mấy mươi người luôn theo phía sau, đi đến đâu đều phải ở trong lều không?”
Diệp Phong vỗ vỗ trán, “Gaddafi! À à, nhớ rồi, một nước ở bắc phi, có dầu mỏ.”
Anh cưng chiều nhéo cái mũi của cô, “Thật thông minh đó! Làm sao bây giờ, ngày mai em thi bán kết lại không thể ở cạnh em, có căng thẳng hay không?”
“Nếu em nói căng thẳng thì sao?” Cô dẫu môi, làm nũng vòng tay qua cổ anh, ở trong lòng anh xoay qua xoay lại.
“Anh sẽ đổi lại chuyến bay.”
Cô ngắm nghía nút áo trước ngực anh, “Cũng không thể nói như vậy được, ở trong lòng Dịch Dương, em so với công việc quan trọng hơn sao?”
“Công việc sẽ còn có thể tìm được, Diệp Phong chỉ có một.”
Cô nhẹ nhàng kiễng chân, dâng lên đôi môi của mình. Anh lập tức hôn lấy, dần dần tăng thêm.
“Đi thôi, Dịch Dương, em ở Bắc Kinh chờ anh.” T tình bối rối bất an của cô chợt bình tĩnh lạ kỳ.
“Đi trễ một ngày cũng không có vấn đề gì.”
“Sợ em làm anh mất mặt, muốn nhìn em thi?”
Tim anh rung động, khi cô vừa về nước, khi quan hệ của hai người còn đang chơi trốn tìm, có lần cô hờn dỗi cũng hỏi như vậy”Sợ em làm anh mất mặt”, nói xong cảm thấy ngượng ngùng, vội vàng cúp máy, anh ở đầu kia điện thoại cười ngây ngô một lúc lâu.
Thật không ngờ, có một ngày họ thật sự thân mật như vậy.
“Em vẫn luôn là bảo bối làm cho anh cảm thấy kiêu ngạo.”
“Buồn nôn!” Anh chưa từng nói với cô những lời ngọt ngào tình tứ như vậy, mặt cô đỏ lên.
“Là buồn nôn, cũng là nói thật.” Anh vuốt mái tóc trên trán cô, cười to thành tiếng.
“Nhớ mang quà về cho em nha!”
“Được!”
Hạ Dịch Dương không muốn cô ra sân bay tiễn đưa, để cho cô trở về biệt thự chuẩn bị cho tốt. Anh không nỡ để cô một người ở lại trong nhà, cô đơn. Trước lúc đi, anh gọi điện thoại cho Ngô Phong, Ngô Phong làm cho anh yên tâm, Diệp Phong đi thi bán kết, ông và dì Tần sẽ cùng đi theo toàn bộ hành trình.
***
Trực tiếp diễn ra vào buổi tối, có rất nhiều đồng nghiệp ở Thành Đô radio gọi điện thoại tới cho Diệp Phong, đặc biệt là Tiểu Vệ cùng Vu Binh, ở trong điện thoại hò hét điên cuồng như người mê bóng đá.
Vẫn là chuyên viên trang điểm lần trước trang điểm cho Diệp Phong, Diệp Phong chọn chiếc áo lần trước Biên Thành đưa cho cô, cô ngại quý, không dám nhận, sau đó cô về Thanh Đài, Biên Thành gửi qua bưu điện đến radio. Biên Thành có ánh mắt rất khéo, vừa vặn, màu sắc, đường cắt may hoàn hảo, mặc ở trên người Diệp Phong, dì Tần không ngớt khen: thật xinh đẹp.
Diệp Phong đứng ở trước gương xoay mấy vòng, đúng vậy, quả thật rất xinh đẹp.
Giám đốc chương trình vì làm cho buổi trực tiếp này càng thêm phong phú, đã mời một ngôi sao nổi tiếng trong lĩnh vực này đến làm giám khảo khách mời, cũng có chuyên gia về phương diện tình cảm cùng tâm lý, còn có chủ biên các tạp chí và nhân vật trong xã hội.
Kha An Di dường như với ai trong số họ cũng đều rất quen thuộc, lần lượt tao nhã bắt tay ân cần thăm hỏi từng người, Diệp Phong chỉ tiến lên nói một tiếng chào hỏi.
Người chủ trì được mời lần này là Mạc Phỉ.
Chia tay với Tần Phái, đối với cô dường như không có ảnh hưởng gì. Diệp Phong cảm thấy cô ấy so với lúc trước thậm chí còn đẹp hơn. Bất quá, cô dường như không thích Diệp Phong, ở phía sau khán đài, chỉ cùng Kha An Di đối đáp, con mắt cũng không thèm nhìn Diệp Phong.
Đạo diễn bắt đầu đếm ngược, Mạc Phỉ bước ra sân khấu, giới thiệu giám khảo, trình tự thi đấu cùng các quy tắc. Mười bốn vị giám khảo đại chúng ngồi ở một bên sườn sân khấu, một người so với một người lại đẹp hơn, dù sao có thể xuất hiện trên màn ảnh CCTV là chuyện không dàng.
Vòng thứ nhất thi diễn thuyết là cân sức ngang tài, các giám khảo công bằng, cho hai người đồng điểm. Cái này kỳ thật là mánh lới buổi trực tiếp, nếu ngay từ đầu liền phân ra thắng bại, còn ai sẽ đi xem tiếp.
Cuối vòng đấu bán kết, Diệp Phong xếp hạng thứ nhất, dựa theo quy tắc, Diệp Phong tiến hành phỏng vấn trước, Kha An Di làm chuyên gia khách mời.
Dựa theo yêu cầu của Diệp Phong, sân khấu bố trí như một căn phòng thư giãn trong nhà, bản nhạc ‘Secret Garden’ vang lên, âm thanh dịu dàng, nến sáp thơm, hoa tươi, hoa quả, hai tách trà xanh thoang thoảng, bất giác khiến cho người ta trầm tĩnh lại.
Hai người bắt tay, mỉm cười, ngồi xuống đối diện.
“Có một vị thính giả gọi điện thoại cho tôi, cô ấy nói với tôi, cô ấy và bạn trai đều cùng tốt nghiệp ở đại học sư phạm, sau khi tốt nghiệp hai người đều tự mình trở về quê hương. Cô ấy tìm được công tác ở một trường phổ, bạn trai nhậm chức ở một trường trung học trọng điểm. Hai năm trôi qua, gần như nguồn thu nhập của hai người đều đem kính dâng cho ngành giao thông, dù là như thế, vẫn cảm thấy không thể bù lại nỗi tương tư, vì thế, cô yêu cầu bạn trai đến quê hương cô làm việc. Lúc này, bạn trai của cô đã là một thầy giáo giỏi, rất được nhà trường coi trọng. Nhưng vì có thể ở cùng một chỗ với cô, bạn trai vẫn là từ bỏ công tác đi đến thành phố cô ở. Luôn luôn vì như vậy như vậy nguyên nhân, bạn trai không tìm được công tác thích hợp trong lòng, đành phải sống nhờ ở nhà cô. Cô dần dần cảm thấy anh dường như rất vô dụng, không có ưu điểm gì đáng giá cô yêu, vừa vặn trường học có một đồng nghiệp điên cuồng theo đuổi cô, cô có chút muốn chia tay với bạn trai, nhưng bạn trai vì cô mà đã đánh mất, cô có nên mở miệng nói với anh hay không?” Diệp Phong nói xong, dịu dàng nhìn về phía Kha An Di.
Kha An Di hơi nhướng mày.”Trực tiếp làm rõ, không cần nghĩ nhiều quá. Tình yêu đã mất đi, lại còn ở cùng một chỗ, dù là qua được, đời người rất dài, có thể qua được một ngày, không thể qua được cả đời.”
“Nhưng đời người đâu chỉ có tình yêu?”
“Không có tình yêu, đời người còn có cái gì là lạc thú?”
“Tôi từng xem qua một trang tin, nói rằng tình yêu mãnh liệt giữa nam và nữ, dài nhất chỉ có thể giữ gìn được một năm rưỡi, sau đó sẽ thăng hoa thành tình thân. Vị thính giả này, cô ấy có thể xác định giữa cô ấy và người đồng nghiệp kia có chính là tình yêu sao? Cô cùng bạn trai cũng từng có tình yêu oanh oanh liệt liệt.”
Kha An Di cười hừ nói: “Một người đàn ông mất đi năng lực độc lập kinh tế, đã không xứng đáng nói tiếng yêu. Người đàn ông phải giống như ngọn núi cao, như cây to, như biển cả, mới có tư cách cho người phụ nữ hạnh phúc.”
“Tôi nghĩ rằng hạnh phúc cần có sự nỗ lực chung của hai người. Đây chỉ là giai đoạn khó khăn tạm thời của người bạn trai, anh ấy cần cơ hội, vào lúc này, nếu người anh yêu nhất cho anh sự cổ vũ, anh ấy sẽ vực dậy rất nhanh.”
“Nhưng tình yêu đã biến mất.” Kha An Di mở ra hai tay, “Nói nhiều hơn nữa còn có ý nghĩa gì.”
“Tình yêu không chỉ có sự đam mê, cũng bao gồm cả trách nhiệm, lòng bao dung, không phải sao?”
“Tôi cho rằng yêu là hạnh phúc, không n mệt mỏi như vậy.” Kha An Di nhíu mày.
“Bởi vì yêu, mệt cũng vui vẻ.” Diệp Phong mỉm cười, khóe miệng loan ra cười khẽ, đứng dậy vươn tay, nói lời cảm ơn, nói lời chào tạm biệt. Tiếng vỗ tay vang lên.
Giám khảo chuyên nghiệp và giám khảo đại chúng đều cho điểm tốt, Mạc Phỉ mời một vị giám khảo ở đương trường bình luận. “Diệp Phong chủ trì hào phóng, thân thiết, có thể tự nhiên tiếp được đề tài cũng dẫn dắt kéo dài, cũng trình bày quan điểm của chính mình, không phải một mực lên tiếng trả lời, rất có cá tính và thu hút. Kha An Di rất có trí tuệ, nhìn nhận vấn đề khá sắc bén, chỉ là quá mức cứng nhắc, lạnh lùng, tạo cho người ta cảm giác có khoảng cách.” Chủ biên của một tạp chí nói.
Ai nấy đều nghe ra được, trong phiên này, là Diệp Phong đại thắng.
Diệp Phong cùng Kha An Di vào hậu trường nghỉ ngơi, chuẩn bị màn tiếp theo. Có ngôi sao ca nhạc lên sân khấu ca hát, làm cho hiện trường thêm sinh động.
Rất kỳ lạ, Kha An Di không có như hai lần trước thiếu kiên nhẫn, ngược lại tâm tình rất tốt, cùng Mạc Phỉ nói nói cười cười, giống như không thèm để ý.
Diệp Phong uống chút nước trà, bổ trang, hai tiết mục ca hát diễn xong, trận kế tiếp bắt đầu. Nếu kết quả của hai người không giống nhau, thì đây chính là trận cuối cùng.
Không gian phỏng vấn của Kha An Di được bố trí salon vô cùng phong cách, xa hoa với sô pha vải nghệ thuật, rượu vang, nến, cốc chân dài, ánh sáng mơ hồ.
Lần này thân phận của Diệp Phong là khách mời phỏng vấn. Kha An Di thân thiết ôm Diệp Phong thật trìu mế cô ngồi xuống ghế sô pha, hướng về phía bình rượu liếc mắt một cái, hỏi: “Muốn uống một ly không?”
“Cám ơn, không cần.” Diệp Phong lắc đầu. Cô vỗ vỗ tay Diệp Phong. “Đừng lo lắng.”
Diệp Phong cười cười, “Được!”
“Diệp tiểu thư, cô nghe nói qua từ ẩn hôn này chưa?” Kha An Di hỏi.