Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 301: Đại thần chúng ta yêu đương đi!
Hoa Y đăng nhập trò chơi đồng thời cùng lúc với Vô Phương, cả hai khựng lại đứng hình mất vài giây cô liền phụt cười.
"Tâm linh tương thông"
Vô Phương cũng nở nụ cười, ánh mắt dịu dàng ấm áp.
Hoa Y vươn tay nắm lấy tay hắn kéo hắn cùng truyền tống về Nhật Tử thành.
Hai người song song bước đi, bước chân chậm rãi dạo bước trên phố.
Nhật Tử thành sầm uất, náo nhiệt, cô cứ cầm tay hắn, đi trên đường lớn, nam thanh nữ tú rất hấp dẫn ánh mắt người xem đặc biệt còn là thành chủ.
Hai người cứ như vậy bước đi cạnh nhau, không ai nói gì nhưng lại có một sự ăn ý vô hình.
"Anh nhận lời Thư Thành đóng phim ngắn quảng cáo sự kiện?"
Vô Phương quay qua nhìn cô, chất giọng trầm ấm từ tính.
"Ừ, bởi vì có em"
Hoa Y cười anh: "Còn rất giỏi nói lời ngon ngọt"
"Tôi chỉ nói sự thật, bởi vì có em, nên tôi mới tham gia"
"Ừm"
Chợt bước chân anh khựng lại, đôi mắt cụp xuống tràn ngập vẻ xoắn xuýt lo lắng.
Hoa Y cũng dừng lại nhìn hắn: "Sao thế?"
Hắn mím môi, rất lâu sau quyết định nói ra: "Sợ em thất vọng về tôi"
Hoa Y híp mắt nhìn hắn, kéo hắn vào trong con ngõ nhỏ gần đó.
Vô Phương bị cô áp vào tường, đối diện với đôi mắt linh động, lấp lánh xinh đẹp của cô, chóp mũi chạm nhau hơi thở quẩn quanh.
"Chuyện đó không bao giờ xảy ra, chỉ cần là anh em đều yêu thích"
Vô Phương tầm mắt khoá tại đôi môi mọng đỏ đang đóng mở của cô.
Hắn không ngăn được cảm xúc của mình, cúi xuống khẽ ngậm lấy, nhẹ nhàng mươn trớn, nhấm nháp tư vị cánh môi cô, nó ngọt ngào y như hắn tưởng tượng.
Hoa Y bị đánh úp, nở nụ cười trầm thấp, há miệng vươn đầu lưỡi làm sâu thêm nụ hôn, môi lưỡi cuồng nhiệt dây dưa, tiếng vang khiến người đỏ mặt tía tai vang nhẹ trong con ngõ.
Giày vò đến mức hai người hơi thở rối loạn, tay hắn không ngừng chà sát eo cô mới dừng lại.
Trán tựa vào nhau thở gấp, Hoa Y cười hắn tự chủ kém: "Quá cứng chọc em phát đau"
Hắn cụp mắt, vô tội chôn đầu tại hõm cổ cô hít ngửi mùi hương thanh mát.
"Nếu kém thì tôi đã trực tiếp muốn em ngay tại đây rồi"
Hoa Y nâng tay xoa xoa đầu tóc hắn: "Ừm không kém"
Chờ hắn ổn định lại hai người mới bước ra khỏi ngõ nhỏ, mười ngón tay đan xen, cùng nhau tiến về phía trước.
————————————
Cuối cùng bộ phim cũng đến hồi kết thúc, ngày đóng máy, đạo diễn vẫn còn luyến tiếc nhìn cô, suốt quá trình ông đều gạ cô tham gia diễn xuất nhưng đều bị Hoa Y từ chối.
Hầu Bội Ca trái lại khá thất vọng khi bộ phim kết thúc, cả ngày hôm đó hắn cũng không nói gì nhiều, nghe tin cô không tham gia buổi liên hoan cũng liền xin về sớm.
Hoa Y trên đường về nhà, hai bên vắng lặng, hàng cây theo gió đung đưa.
Tiếng bước chân của cô vang lên, một mạch đi về phía cầu thang căn hộ.
Chợt một bàn tay vươn ra tính bịt miệng cô, Hoa Y cúi đầu nâng chân đạp hắn, hắn ăn đau lui ra sau, đồng loạt ánh đèn cầu thang soi rõ.
5 tên đàn ông cao lớn, bịt mũ trùm đầu, cả người bận đồ đen, tên vừa bị cô đá đứng vững thân mình, hắn từ trong túi lấy ra con dao.
Hoa Y híp mắt kéo lên khoé miệng: "5 người đàn ông, lại bắt nạt một người phụ nữ nhỏ nhắn"
——————
(5p sau)
Đám đàn ông quỳ trên nền đất, ánh mắt vô cùng sợ hãi, toàn thân phát run nhìn lên cô gái đang ngồi trên bậc thang, cô cầm con dao trong tay tung lên rồi lại bắt, lặp đi lặp lại.
Mồ hôi vã ra trên đỉnh đầu chúng, toàn thân không thể nhúc nhích, miệng không thốt ra được một từ, giống như như bị ma làm, cứng ngắc quỳ trước mặt cô.
Hoa Y tung rồi bắt được con dao, chớp nhoáng con dao vốn đang nằm trong tay cô lại cắm chuẩn xác cách đũng quần của tên đại ca vài mm.
Hắn toát mồ hôi hột, miệng vốn muốn thốt ra lời van xin nhưng lại chẳng thể nói thành câu.
Hoa Y cảm thấy thời gian đã đủ, ánh mắt cô liếc qua từng người bên dưới: "Đi về nói với người thuê các anh, món nợ này, tôi sẽ tính cả vốn lẫn lời"
Khi ánh mắt cô quét đến chúng cảm thấy như vạn tấn đè lên người, vô cùng nặng nề, khi ánh mắt cô gái lướt đi, bóng dáng cô khuất dạng sau cầu thang chúng mới lần lượt ngã xuống, thở dốc không ngừng.
Tên thủ lĩnh là người sớm nhất lấy lại được tri giác, hắn ngẩng đầu nhìn lên nơi cô gái biến mất, cảm giác khi nãy còn rõ mồn một không biết cô đã làm gì hắn, quá tà môn không thể lý giải nổi.
"Tâm linh tương thông"
Vô Phương cũng nở nụ cười, ánh mắt dịu dàng ấm áp.
Hoa Y vươn tay nắm lấy tay hắn kéo hắn cùng truyền tống về Nhật Tử thành.
Hai người song song bước đi, bước chân chậm rãi dạo bước trên phố.
Nhật Tử thành sầm uất, náo nhiệt, cô cứ cầm tay hắn, đi trên đường lớn, nam thanh nữ tú rất hấp dẫn ánh mắt người xem đặc biệt còn là thành chủ.
Hai người cứ như vậy bước đi cạnh nhau, không ai nói gì nhưng lại có một sự ăn ý vô hình.
"Anh nhận lời Thư Thành đóng phim ngắn quảng cáo sự kiện?"
Vô Phương quay qua nhìn cô, chất giọng trầm ấm từ tính.
"Ừ, bởi vì có em"
Hoa Y cười anh: "Còn rất giỏi nói lời ngon ngọt"
"Tôi chỉ nói sự thật, bởi vì có em, nên tôi mới tham gia"
"Ừm"
Chợt bước chân anh khựng lại, đôi mắt cụp xuống tràn ngập vẻ xoắn xuýt lo lắng.
Hoa Y cũng dừng lại nhìn hắn: "Sao thế?"
Hắn mím môi, rất lâu sau quyết định nói ra: "Sợ em thất vọng về tôi"
Hoa Y híp mắt nhìn hắn, kéo hắn vào trong con ngõ nhỏ gần đó.
Vô Phương bị cô áp vào tường, đối diện với đôi mắt linh động, lấp lánh xinh đẹp của cô, chóp mũi chạm nhau hơi thở quẩn quanh.
"Chuyện đó không bao giờ xảy ra, chỉ cần là anh em đều yêu thích"
Vô Phương tầm mắt khoá tại đôi môi mọng đỏ đang đóng mở của cô.
Hắn không ngăn được cảm xúc của mình, cúi xuống khẽ ngậm lấy, nhẹ nhàng mươn trớn, nhấm nháp tư vị cánh môi cô, nó ngọt ngào y như hắn tưởng tượng.
Hoa Y bị đánh úp, nở nụ cười trầm thấp, há miệng vươn đầu lưỡi làm sâu thêm nụ hôn, môi lưỡi cuồng nhiệt dây dưa, tiếng vang khiến người đỏ mặt tía tai vang nhẹ trong con ngõ.
Giày vò đến mức hai người hơi thở rối loạn, tay hắn không ngừng chà sát eo cô mới dừng lại.
Trán tựa vào nhau thở gấp, Hoa Y cười hắn tự chủ kém: "Quá cứng chọc em phát đau"
Hắn cụp mắt, vô tội chôn đầu tại hõm cổ cô hít ngửi mùi hương thanh mát.
"Nếu kém thì tôi đã trực tiếp muốn em ngay tại đây rồi"
Hoa Y nâng tay xoa xoa đầu tóc hắn: "Ừm không kém"
Chờ hắn ổn định lại hai người mới bước ra khỏi ngõ nhỏ, mười ngón tay đan xen, cùng nhau tiến về phía trước.
————————————
Cuối cùng bộ phim cũng đến hồi kết thúc, ngày đóng máy, đạo diễn vẫn còn luyến tiếc nhìn cô, suốt quá trình ông đều gạ cô tham gia diễn xuất nhưng đều bị Hoa Y từ chối.
Hầu Bội Ca trái lại khá thất vọng khi bộ phim kết thúc, cả ngày hôm đó hắn cũng không nói gì nhiều, nghe tin cô không tham gia buổi liên hoan cũng liền xin về sớm.
Hoa Y trên đường về nhà, hai bên vắng lặng, hàng cây theo gió đung đưa.
Tiếng bước chân của cô vang lên, một mạch đi về phía cầu thang căn hộ.
Chợt một bàn tay vươn ra tính bịt miệng cô, Hoa Y cúi đầu nâng chân đạp hắn, hắn ăn đau lui ra sau, đồng loạt ánh đèn cầu thang soi rõ.
5 tên đàn ông cao lớn, bịt mũ trùm đầu, cả người bận đồ đen, tên vừa bị cô đá đứng vững thân mình, hắn từ trong túi lấy ra con dao.
Hoa Y híp mắt kéo lên khoé miệng: "5 người đàn ông, lại bắt nạt một người phụ nữ nhỏ nhắn"
——————
(5p sau)
Đám đàn ông quỳ trên nền đất, ánh mắt vô cùng sợ hãi, toàn thân phát run nhìn lên cô gái đang ngồi trên bậc thang, cô cầm con dao trong tay tung lên rồi lại bắt, lặp đi lặp lại.
Mồ hôi vã ra trên đỉnh đầu chúng, toàn thân không thể nhúc nhích, miệng không thốt ra được một từ, giống như như bị ma làm, cứng ngắc quỳ trước mặt cô.
Hoa Y tung rồi bắt được con dao, chớp nhoáng con dao vốn đang nằm trong tay cô lại cắm chuẩn xác cách đũng quần của tên đại ca vài mm.
Hắn toát mồ hôi hột, miệng vốn muốn thốt ra lời van xin nhưng lại chẳng thể nói thành câu.
Hoa Y cảm thấy thời gian đã đủ, ánh mắt cô liếc qua từng người bên dưới: "Đi về nói với người thuê các anh, món nợ này, tôi sẽ tính cả vốn lẫn lời"
Khi ánh mắt cô quét đến chúng cảm thấy như vạn tấn đè lên người, vô cùng nặng nề, khi ánh mắt cô gái lướt đi, bóng dáng cô khuất dạng sau cầu thang chúng mới lần lượt ngã xuống, thở dốc không ngừng.
Tên thủ lĩnh là người sớm nhất lấy lại được tri giác, hắn ngẩng đầu nhìn lên nơi cô gái biến mất, cảm giác khi nãy còn rõ mồn một không biết cô đã làm gì hắn, quá tà môn không thể lý giải nổi.