Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 258: Học Viện Thiên Tài
Sáng hôm sau, Hoa Y chớp chớp mắt tỉnh dậy mở mắt ra liền đối diện với sắc xanh thẫm trong veo, cô vòng tay ôm hắn qua đầu dụi dụi vào ngực hắn.
"Chào buổi sáng" giọng hắn vào sáng sớm tăng thêm chút độ khàn nhưng lại không hề khó nghe còn rất dễ chịu.
"Ừm chào buổi sáng" Hoa Y đáp lại hắn.
"Muốn hôn em"
Cô thở dài lắc đầu: "Lần này sách không đúng đâu, em còn chưa đánh răng"
"Muốn hôn"
Cuối cùng Hoa Y vẫn là nhất quyết từ chối nguyện vọng này của hắn, lời giường đi đánh răng.
Một câu chuyện sáng sớm như vậy nên thành ra cậu bạn nhỏ trên bàn ăn...kéo căng khuôn mặt, toàn thân đều toát lên anh đang rất không vui, mau dỗ anh.
Hoa Y đặt nĩa xuống thở dài cô nâng cốc uống một ngụm sữa bò, vươn người qua.
Hương sữa bò ngọt ngấy lan toả giữa môi lưỡi, để lại vị thơm nồng, và ánh nước lấp lánh đọng lại.
Hoa Y lùi lại thấy khuôn mặt nhỏ của hắn đã giãn ra đôi chút, cô chợt phì cười, xoa đầu hắn.
"Ăn sáng đi"
"Ừm, anh muốn uống hết cốc sữa của em"
Hoa Y trợn mắt há hốc mồm bởi vì cô nghe ra ý tứ của hắn, hắn muốn cô tiếp tục cho đến hết cốc...Hoa Y dường như đã hiểu hành động nâng đá tự đập chân mình của hắn hôm qua.
————————————
"Bạn học Nhậm Lương xin mời cậu theo chúng tôi"
Nhậm Lương ngẩng đầu, tay khẽ siết lại đi theo hướng bọn họ chỉ.
Hoa Y ánh mắt dõi theo lại bị Cảnh Nghi chắn tầm mắt, cô bực bội nhìn lên: "Nhỏ nhen"
————————————
"Bạn học Nhậm, 2 người chết có phải đều có hiềm khích với cậu?"
Nhậm Lương gật đầu.
"Một người là Đoàn Cường, thường hay bắt nạt cậu, bắt cậu làm việc cho hắn, một là Tiểu Linh thỉnh thoảng lại lôi cậu ra trút giận?"
Nhậm Lương vẫn gật đầu, tóc mái dài che khuất đôi mắt hắn.
"Cậu chính là hung thủ giết chết Đoàn Cường và Tiểu Linh?"
Nhậm Lương khựng lại, không còn gật đầu nữa, một lúc sau hắn lắc đầu.
"Không phải tôi" hắn mở miệng nói.
Cửa bị mở ra Hứa Di Giai bước vào, cô tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Nhậm Lương.
"Cảnh sát Hứa, tôi đang tra hỏi nghi phạm"
Hứa Di Giai rất nhanh nói: "Tôi biết tôi đến làm chứng, tôi có bằng chứng ngoại pháp của cậu ấy, cậu ấy không phải hung thủ!"
Rất nhanh Nhâm Lương được thả ra, bằng chứng ngoại phạm xác thực cụ thể, cũng không có chứng cứ gì chứng minh cậu là hung thủ, cậu liền được thả ra.
Nhậm Lương ngẩng đầu nhìn cô gái bên cạnh, cô giống như ánh mặt trời, chói sáng, tươi đẹp, hắn rất nhanh cụp mắt, tay hắn bất giác run ánh mắt trời ấy quá ấm áp thiêu đốt hắn, nhưng hắn càng sợ hãi ánh mặt trời rời xa hắn bỏ lại hắn trong bóng đêm cô quạnh.
"Tôi sẽ...thay đổi, tôi sẽ trở nên mạnh mẽ hơn"
Hắn rất nhanh nói ra một loạt, vì tốc độ quá nhanh nói xong còn thở dốc một chút.
Hứa Di Giai ngạc Nhiên nhìn hắn, cô nở nụ cười: "Được, chúng ta cùng thay đổi, cùng mạnh mẽ"
————————————
Ngày ngày trôi qua, Hoa Y bận đến tối mặt tối mũi, đơn hàng càng ngày càng nhiều không phải đơn nào Sở Tiêu cũng xử lý hết được, có những đơn cần cô đích thân đi thành ra tỉ lệ trèo tường vượt biên của cô ngày càng nhiều, có lần còn bị Cảnh Nghi bắt gặp bị hắn giận dỗi cả một ngày.
Ai khóc cho nỗi đau này, ta chỉ là đang kiếm tiền thôi mà, vậy còn bị bảo bảo nhà ta ngăn cấm.
Chẳng mấy khi rảnh rỗi Hoa Y tính quay lại chỗ yêu thích làm một giấc mộng.
Ngay ngã rẽ suýt nữa đâm vào một người, thiếu niên cao gầy có chút hơi gầy quá, khuôn mặt sạch sẽ thanh thuần, đôi mắt trong sáng hắc bạch phân minh.
Thấy cô hắn khựng lại một chút rồi rất nhanh lướt qua cô rời đi.
Hoa Y quay đầu quan sát hắn, miệng ngậm ý cười, là nam chủ, cô sắp không nhận ra hắn nữa rồi, ai biết được rằng nam sinh sạch sẽ tinh xảo thế kia lại là một sát nhân máu lạnh.
Thu lại tầm mắt bước về phía trước, dưới gốc cây lúc này đã bị người chiếm mất, hắn chân dài vắt chéo, lưng tựa vào gốc cây, trên tay là...tiểu thuyết ngôn tình...
Hoa Y nở nụ cười tươi tắn chạy nhanh về phía trước, đầu gối lên đùi hắn, do động tác quá mạnh mái tóc màu đỏ rượu rối tung bung xoã trên chân hắn.
Cảnh Nghi gập sách, vuốt lại tóc cô, cúi đầu đặt một nụ hôn trên trán.
"Không cần phải cố tỏ vẻ đâu, em biết là anh không thích ngồi đây, bệnh sạch sẽ của anh nặng như thế, sẽ ngồi trên thảm cỏ lại dựa lưng vào cây á"
Đúng như cô đoán khuôn mặt hắn đã banh lại, rất không vui, hắn nâng tay cuốn lấy tóc cô.
"Nhưng mà em thích"
"Ừm, thế này mới là cuộc sống, nằm dưới gốc cây xinh đẹp, thảm cỏ thanh mát, gối đầu lên người mình yêu, cái này gọi là hạnh phúc"
Cảnh Nghi đuôi mắt khẽ cong lần đầu tiên hắn nở nụ cười nhẹ, là cười thật lòng, nếp gấp khoé miệng xinh xắn cong cong khiến Hoa Y xuất thần.
"Cười thật đẹp! Nhưng mà chỉ nên cười trước mặt em thôi, em sợ người khác cướp anh đi mất"
Cảnh Nghi đạt một nụ hôn trên lọn tóc cô: "Ừ chỉ cười trước em"
Hoa Y nâng tay chạm vào gò má hắn, thực thích, cảm giác có một người để yêu thực thích, có một người luôn giành tình cảm cho mình, mình cũng giành tình cảm cho người ấy.
Cho dù là các thế giới xa lạ, lại không phải một mình chiến đấu vượt qua, là cùng người đó vượt qua.
Bạch Ly cảm ơn anh đã luôn bên em, yêu em, cảm ơn anh đã dạy cho em ý nghĩa của tình yêu, của hạnh phúc...
"Chào buổi sáng" giọng hắn vào sáng sớm tăng thêm chút độ khàn nhưng lại không hề khó nghe còn rất dễ chịu.
"Ừm chào buổi sáng" Hoa Y đáp lại hắn.
"Muốn hôn em"
Cô thở dài lắc đầu: "Lần này sách không đúng đâu, em còn chưa đánh răng"
"Muốn hôn"
Cuối cùng Hoa Y vẫn là nhất quyết từ chối nguyện vọng này của hắn, lời giường đi đánh răng.
Một câu chuyện sáng sớm như vậy nên thành ra cậu bạn nhỏ trên bàn ăn...kéo căng khuôn mặt, toàn thân đều toát lên anh đang rất không vui, mau dỗ anh.
Hoa Y đặt nĩa xuống thở dài cô nâng cốc uống một ngụm sữa bò, vươn người qua.
Hương sữa bò ngọt ngấy lan toả giữa môi lưỡi, để lại vị thơm nồng, và ánh nước lấp lánh đọng lại.
Hoa Y lùi lại thấy khuôn mặt nhỏ của hắn đã giãn ra đôi chút, cô chợt phì cười, xoa đầu hắn.
"Ăn sáng đi"
"Ừm, anh muốn uống hết cốc sữa của em"
Hoa Y trợn mắt há hốc mồm bởi vì cô nghe ra ý tứ của hắn, hắn muốn cô tiếp tục cho đến hết cốc...Hoa Y dường như đã hiểu hành động nâng đá tự đập chân mình của hắn hôm qua.
————————————
"Bạn học Nhậm Lương xin mời cậu theo chúng tôi"
Nhậm Lương ngẩng đầu, tay khẽ siết lại đi theo hướng bọn họ chỉ.
Hoa Y ánh mắt dõi theo lại bị Cảnh Nghi chắn tầm mắt, cô bực bội nhìn lên: "Nhỏ nhen"
————————————
"Bạn học Nhậm, 2 người chết có phải đều có hiềm khích với cậu?"
Nhậm Lương gật đầu.
"Một người là Đoàn Cường, thường hay bắt nạt cậu, bắt cậu làm việc cho hắn, một là Tiểu Linh thỉnh thoảng lại lôi cậu ra trút giận?"
Nhậm Lương vẫn gật đầu, tóc mái dài che khuất đôi mắt hắn.
"Cậu chính là hung thủ giết chết Đoàn Cường và Tiểu Linh?"
Nhậm Lương khựng lại, không còn gật đầu nữa, một lúc sau hắn lắc đầu.
"Không phải tôi" hắn mở miệng nói.
Cửa bị mở ra Hứa Di Giai bước vào, cô tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Nhậm Lương.
"Cảnh sát Hứa, tôi đang tra hỏi nghi phạm"
Hứa Di Giai rất nhanh nói: "Tôi biết tôi đến làm chứng, tôi có bằng chứng ngoại pháp của cậu ấy, cậu ấy không phải hung thủ!"
Rất nhanh Nhâm Lương được thả ra, bằng chứng ngoại phạm xác thực cụ thể, cũng không có chứng cứ gì chứng minh cậu là hung thủ, cậu liền được thả ra.
Nhậm Lương ngẩng đầu nhìn cô gái bên cạnh, cô giống như ánh mặt trời, chói sáng, tươi đẹp, hắn rất nhanh cụp mắt, tay hắn bất giác run ánh mắt trời ấy quá ấm áp thiêu đốt hắn, nhưng hắn càng sợ hãi ánh mặt trời rời xa hắn bỏ lại hắn trong bóng đêm cô quạnh.
"Tôi sẽ...thay đổi, tôi sẽ trở nên mạnh mẽ hơn"
Hắn rất nhanh nói ra một loạt, vì tốc độ quá nhanh nói xong còn thở dốc một chút.
Hứa Di Giai ngạc Nhiên nhìn hắn, cô nở nụ cười: "Được, chúng ta cùng thay đổi, cùng mạnh mẽ"
————————————
Ngày ngày trôi qua, Hoa Y bận đến tối mặt tối mũi, đơn hàng càng ngày càng nhiều không phải đơn nào Sở Tiêu cũng xử lý hết được, có những đơn cần cô đích thân đi thành ra tỉ lệ trèo tường vượt biên của cô ngày càng nhiều, có lần còn bị Cảnh Nghi bắt gặp bị hắn giận dỗi cả một ngày.
Ai khóc cho nỗi đau này, ta chỉ là đang kiếm tiền thôi mà, vậy còn bị bảo bảo nhà ta ngăn cấm.
Chẳng mấy khi rảnh rỗi Hoa Y tính quay lại chỗ yêu thích làm một giấc mộng.
Ngay ngã rẽ suýt nữa đâm vào một người, thiếu niên cao gầy có chút hơi gầy quá, khuôn mặt sạch sẽ thanh thuần, đôi mắt trong sáng hắc bạch phân minh.
Thấy cô hắn khựng lại một chút rồi rất nhanh lướt qua cô rời đi.
Hoa Y quay đầu quan sát hắn, miệng ngậm ý cười, là nam chủ, cô sắp không nhận ra hắn nữa rồi, ai biết được rằng nam sinh sạch sẽ tinh xảo thế kia lại là một sát nhân máu lạnh.
Thu lại tầm mắt bước về phía trước, dưới gốc cây lúc này đã bị người chiếm mất, hắn chân dài vắt chéo, lưng tựa vào gốc cây, trên tay là...tiểu thuyết ngôn tình...
Hoa Y nở nụ cười tươi tắn chạy nhanh về phía trước, đầu gối lên đùi hắn, do động tác quá mạnh mái tóc màu đỏ rượu rối tung bung xoã trên chân hắn.
Cảnh Nghi gập sách, vuốt lại tóc cô, cúi đầu đặt một nụ hôn trên trán.
"Không cần phải cố tỏ vẻ đâu, em biết là anh không thích ngồi đây, bệnh sạch sẽ của anh nặng như thế, sẽ ngồi trên thảm cỏ lại dựa lưng vào cây á"
Đúng như cô đoán khuôn mặt hắn đã banh lại, rất không vui, hắn nâng tay cuốn lấy tóc cô.
"Nhưng mà em thích"
"Ừm, thế này mới là cuộc sống, nằm dưới gốc cây xinh đẹp, thảm cỏ thanh mát, gối đầu lên người mình yêu, cái này gọi là hạnh phúc"
Cảnh Nghi đuôi mắt khẽ cong lần đầu tiên hắn nở nụ cười nhẹ, là cười thật lòng, nếp gấp khoé miệng xinh xắn cong cong khiến Hoa Y xuất thần.
"Cười thật đẹp! Nhưng mà chỉ nên cười trước mặt em thôi, em sợ người khác cướp anh đi mất"
Cảnh Nghi đạt một nụ hôn trên lọn tóc cô: "Ừ chỉ cười trước em"
Hoa Y nâng tay chạm vào gò má hắn, thực thích, cảm giác có một người để yêu thực thích, có một người luôn giành tình cảm cho mình, mình cũng giành tình cảm cho người ấy.
Cho dù là các thế giới xa lạ, lại không phải một mình chiến đấu vượt qua, là cùng người đó vượt qua.
Bạch Ly cảm ơn anh đã luôn bên em, yêu em, cảm ơn anh đã dạy cho em ý nghĩa của tình yêu, của hạnh phúc...