Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
THE KHẢI HUYỀN 2 - FINAL CHAPER - 1
Tỉnh dậy trong đám cây cỏ dưới một gốc cây cổ thụ, đầu óc choáng váng, bả vai và bên sường đau kinh khủng, thò tay mò vào thấy đã gãy 2 cái xương sường và xương bả vai. Tôi ráng bò ra chỗ thoáng cởi áo chống đạn, định hình lại xương , lấy thắt lưng và khănt băng chặt lại.
Vì tốc độ hồi phục của tôi khá nhanh, nếu không cố định 2 đầu mối gãy nó sẽ tiết ra canxi làm vôi hoá chỗ gãy, dẫn tới chỗ gãy không lành lại được mà bị vênh nhau thậm chí là viêm, nhiễm trùng gây tử vong. Vì vậy dù rất đói khát tôi phải cố gắn nằm im ít nhất là đến trưa mai.
Giừa rừng rậm Bắc Phi chắc chắn không thiếu thú dữ, xa xa tôi nghe có tiếng khỉ chuyền cành, chim chóc thì nhiều vô kể mà ở đâu có con mồi ở đó có thú đi săn nên tôi với lấy vài cành cây, lấy một viên đạn vặn lấy thuốc súng rồi đập kim hoả nhóm một đám lửa nhỏ.
Đêm tối mau chóng kéo đến, mối bận tâm lớn nhất của tôi là không biết người anh em Chris còn sống hay đã chết, anh ta văng ra khỏi máy bay trước tôi và chắc chắn cách đây không xa, chắc chỉ khoản vài km mà thôi. Xâu chuỗi lại sự kiện trong kim tự tháp tôi thấy từ đầu Leon và Jake đã có những biểu hiện đáng ngờ ví dụ như việc Leon mất tích khi vừa vào trong Kim Tự Tháp nhưng không ngờ họ lại động thủ ngay khi nhiệm vụ hoàn thành. Trong vụ này nhất định có sự chỉ đạo của tình báo Israel Mossad, nguyên nhân sâu xa tôi không đoán chính xác được nhưng việc tìm thấy Johnny và thuốc giải sẽ đem lại bình ổn cho thế giới cũ vốn dĩ nhiều bất lợi với Israel.
Những năm trước đại dịch, tình hình Syria - trung đông rối loạn, ISIS nổi dậy khiến tất cả các nước trung đông đều chạy đua vũ trang, Israel trước nay đơn phương độc mã đối phó tất cả các nước Hồi giáo trong khu vực nên luôn trong tình trạng chiến đấu cao. Từ sau đại dịch nhờ kiếm soát tốt họ dửng dưng nhìn kẻ thù của mình chết dần chết mòn và tự tung tự tác lấy danh nghĩa nhân đạo có nhiều hoạt động quân sự ở các nước lân cận vì vậy nếu họ có tham vọng riêng, huỷ đi liều thuốc giải là điều dễ hiểu.
Tôi với lấy khẩu súng lục bên đùi lên đạn đặt lên ngực rồi thiếp đi, đến tảng sáng mấy vết thương tuy còn đau nhức nhưng có vẻ đã liền lại miễn không cử động mạnh quá.
Tôi lò dò đi về hướng tây nơi theo tôi nghĩ là Chris rơi xuống may sao trên con đường có một con suối nhỏ, uống nước chán chê , lau rửa vết thương tôi tiếp tục đi, mới được vài bước thì có tiếng trực thăng xa xa vọng lại, chạy nhanh đến một táng cây núp tôi nhìn lên thì thấy là một chiếc Black Hawk, không cần nhìn phù hiệu tôi cũng biết là của Israel vì trực thăng này chỉ có tầm bay vài trăm km không thể là của UN từ Bắc Thái Bình Dương bay vào được, chắc chắn chúng đang lùng sục tôi hoặc Chris, nếu để chúng tìm được thì chắc chắn không toàn thây.
Tôi tính toán nhanh vận tốc máy bay rơi, thời gian rơi giữa tôi và Christ thì anh ta cách tôi tối đa chỉ khoản 4km chếch về đông bắc khoản 20 độ, khả dĩ tôi biết chính xác vậy vì lúc rơi ra khỏi máy bay tôi đã thấy mặt trời ló dạng. Đi khoản hơn 2km thì đã thấy mảnh của chiếc trực thăng, tôi tìm quanh thì thấy xác một đặc nhiệm Israel chết vì gãy cột sống, thu lượm thiết bị súng ống, đồ y tế, băng bó lại vết thương , ăn vội thỏi lương khô tôi tiếp tục tìm kiểm vì có vẻ đã đi đúng hướng.
Địa hình rừng Bắc Phi bằng phẳng , cây lớn tuy thưa nhưng cây bụi thì chằng chịt nên tôi tìm kiếm bằng cách nhìn lên các tán cây, kiếm chỗ bị phạt đổ sẽ nhanh hơn lùng sục dưới mặt đất. Chiếc trực thăng của Israel thỉnh thoảng vẫn lượn qua lượn lại, tôi đã đi gần hết điểm tìm kiếm nhưng vẫn chưa có thêm dấu vết gì của Chris, đang định vòng lại thì có tiếng gọi cất lên:
-Minh !
Quay qua hướng có tiếng gọi thì thấy Chris lững thững bước đến, tôi chạy lại đỡ lấy anh ta:
-Anh không sao chứ?
-Có sao đấy!
Nói đoạn a ta đưa cánh tay trái bị thương lên, tôi dìu Chris vào một gốc cây ngồi xuống, đưa cho anh ta nước và lương khô sau đó băng bó vết thương cho anh ta
-Bọn khốn khiếp, Chris thốt lên.
-Rủa bọn chúng cũng bằng thừa, giờ phải tìm cách báo cho mọi người ở Jerusalem và cả UN nữa.
-Cậu có thấy mấy chiếc máy bay cứ lượn lờ không? Giờ ra khỏi rừng còn khó.
-Trước mắt ra khỏi phạm vi tìm kiếm của chúng đã, chúng ta cách Cairo khoản gần trăm kilomet, tiếp tục đi về hướng đông sẽ đến kênh đào Suez, dọc 2 bờ kênh chắc phải có phương tiện hay thông tin liên lạc gì đó.
-Cũng được, đi thôi!
Chúng tôi kiểm tra lại đạn dược, cột lại dây giày rồi xuyên rừng lầm lũi đi, đến giữa trưa thì không còn thấy đám trực thăng đâu nữa, rừng rậm cũng tụt về phía sau để lại trước mắt đồng cỏ xavan cháy nắng vàng ươm.
- Này anh có biết nếu tìm kiếm bằng trực thăng không được thường chúng ta sẽ mở rộng phạm vi bằng cách nào không?
-UAV! Chris đáp
-Vậy chúng ta nên chuẩn bị 1 chút.
Chúng tôi dùng dao cắt cỏ bện thành từng bó rồi cột lên người, trông vừa buồn cười và cũng chẳng thoải mái gì mấy nhưng không có cách khác. Chúng tôi đoán không sai, từ phía chân trời có 1 chiếc UAV bay tà tà đến, cả 2 nhanh chóng nằm rạp xuống đợi nó bay đi xa mới tiếp tục đi.
Đến khoản chiều tà trong lúc đang di chuyển chúng tôi phát hiện có động, quan sát kĩ thấy một đàn sư tử chừng mười con đang xé xác 1 con linh dương, không con nào nhường con nào, gầm gừ với nhau chấn động 1 vùng.
Chris thấy vậy đi sang 1 bên để tránh bọn chúng.
-Ăn lương khô mấy ngày rồi đấy, tôi bảo Chris.
-Thịt sư tử không ngon đâu, tôi nghe bảo thế.
-Ừ nhưng chắc thịt linh dương không tệ, anh đợi tôi 1 lát.
Nói đoạn tôi lấy dao và súng lục đi đến chỗ bọn sư tử, nổ súng 2 phát làm bọn chúng hoản sợ chạy toán loạn, chim thú nghe động cũng bay lên tứ tung. Tranh thủ bọn chúng chưa hoàn hồn tôi chạy nhanh đến cắt vội 1 cái đùi. Đang loay hoay lọc gân thì mấy con thú đói chợt phát hiện có đối thủ dành ăn liền quay lại gầm gừ dòm ngó, tôi bắn 1 phát nữa làm bọn chúng cúp đuôi rồi lững thững vác cái đùi về.
-Dở hơi, Chris bảo
-Thế thì lát nữa anh đừng có ăn.
Chúng tôi đi thêm 1 lúc thì gặp 1 con đường mòn của bọn săn thú hoặc kiểm lâm gì đấy, bám theo con đường về hướng Bắc cho đến tối thì tìm 1 gốc cây rồi nhóm lửa nướng tản thịt kia. 2 người ăn uống no say xong tôi lọc số thịt thừa hong khô làm lương thực rồi, tháo giày phơi chân rồi đi ngủ.
Tính tôi chẳng bao giờ ngủ sâu giấc nên không cần cắt ca gác, trong đêm tiếng thú rừng, côn trùng thỉnh thoảng lại vang lên còn chúng tôi chỉ sợ tiếng trực thăng mà thôi.
Tờ mờ sáng chúng tôi lại dậy đi tiếp, đi một lúc đã thấy dấu hiệu có vài dãy nhà ở lụp xụp làm bằng gỗ tạp và tôn, thấy bi đông đựng nước đã hết chúng tôi đành vào tìm xem có nước uống hay không. Đi vào trong mới thấy đây là một ngôi làng nhỏ cho khoản mười mấy hộ, không muốn dây vào lũ rabs chúng tôi đi vòng ra sau kiếm giếng nước. Căng cả mắt nhìn xem ko có các xác nào chúng tôi mới dám lấy. Ngôi làng bỏ hoang đã lâu, cửa không đóng , đồ đạt bể vỡ rơi rớt đầy đường chứng tỏ những người ở đây có những cái kết không có hậu.
-Minh! ở đây có chiếc xe máy! Chris bảo tôi.
Lại chỗ anh ta tôi thấy có 1 chiếc honda 2 bánh dựng trong nhà, dù bám bụi nhưng biết đâu còn chạy được, Chris đứng canh ngay cửa còn tôi vào trong nhà kiểm tra xem sao, yên tâm bên trong không có ai tôi mới kiểm tra chiếc xe.
Bình điện đã hỏng, máy móc còn ổn nhưng xăng trong bình lâu ngày không dùng đã bay hơi hết muốn đề cũng không nổ. Tôi lục trong nhà thì thấy một can xăng, đổ hết vào bình, thổi lấy thổi để cho xăng xuống bình xăng con, hì hục đạp nó vẫn không nổ. Tôi tháo bugi ,lau chùi rồi đạp tiếp cuối cùng nó cũng nổ máy.
Vặn gas vài lần cho xăng xuống đều, tôi ủn chiếc xe ra ngoài thì Chris báo có động, nghe tiếng động cơ xe, mấy con rab ốm đói ở mấy căn nhà khác liền mò ra.
-Fuck ! Chris thốt lên
-Hơi đâu! tôi chép miệng rồi bảo anh ta lên xe sau đó 2 thằng dông thẳng, mặc kệ hơn chục con rab chạy theo sau cả đoạn dài.
Chạy qua thêm vài ruộng lúa, làng mạc quá trưa chúng tôi đến được kênh đào nhưng khác với chúng tôi nghĩ, 2 bên kênh là sa mạc, lòng kênh cũng cạn quá nửa, phải tiếp tục đi tiếp về hướng bắc mới mong đến được chỗ có phương tiện liên lạc.
2 người lại rong ruổi trên chiếc honda, tôi thì nhẹ còn tay Chris người Mỹ nặng đến 90 kílo làm cho giảm xóc của chiếc xe nén hết cỡ, chỉ riêng vần tay lái cũng khiến cho cái bả vai mới lành của tôi muốn bung ra lại. Từ xa xa chúng tôi đã thấy một con tàu chở hãng cỡ lớn, nói không quá phải bằng cả chiếc tàu sân bay neo giữa dòng kênh, tàu to như vậy chắc chắn có thiết bị liên lạc bằng vệ tinh.
Thuỷ thủ đoàn có vẻ như đã tháo chạy vì chúng tôi thấy mấy chiếc thuyền cứu hộ đã được hạ xuống, container trên tàu cũng đã bị cướp bóp ít nhiều nhưng chúng tôi chỉ cần thiết bị liên lạc nên không quan trọng lắm
Dùng chiếc xuồng cứu nạn họ để lại chúng tôi cập vào chiếc tàu, chiếc tàu bỏ hoang đã mấy năm, rỉ sét xuống cấp trầm trọng.
Chúng tôi di chuyển nhanh lên boong lái, boong này dù có nhiều vết cạy phá nhưng vẫn được khoá chặt, tôi lau chùi lớp kính bám đầy cát bụi thấy bên trong vẫn còn nguyên. Bắn phải non chục viên đạn mới vỡ lớp kính, tôi đu vào trong sau đó mở cửa cho Chris.
Thiết bị bên trong tàu cái sáng đèn cái không, đài truyền tin vẫn còn hoạt động như có lẽ không đủ nguồn điện vì đèn tín hiệu lúc sáng lúc tắt. Tháo taplo kiểm tra thấy nó dùng điện 110 volt nên có ắc quy chắc chắn sẽ sử dụng được.
Tôi tháo hộp cứu hộ ra lấy 2 cái đèn pin, lấy chìa khoá dự phòng rồi rủ Chris xuống kho, tất cả các tàu viễn dương cỡ lớn như thế này đều phải có kho chứa đủ vật dụng sửa chữa cho tàu từ con bù lông đến dầu mỡ vì nếu hư hỏng giữa biển phải có đồ thay thế cho tàu về lại bờ, chưa kể đồ ăn uống lẫn súng ống chống cướp biển.
Tất cả các cửa dưới hầm máy đều được khoá chặt dù đều có dấu vết cạy phá của dân hôi của nhưng cửa của những con tàu này thiết kế để chống được áp lực nước hàng trăm tấn nên búa rìu không bao giờ mở được, ngược lại chúng tôi chỉ đút chìa khoá vào là xong.
Mò mẫm trong lòng con tàu tối đen như mực, toàn sắt là sắt, một bước chân cũng tạo ra tiếng động vang vọng khó chịu vô cùng, cuối cùng tôi cũng tìm được đến kho, không khó để lôi ra 1 cục ác quy vài chục kí, châm axit để kích điện tôi vác ngược nó lên lại buồng lái, không quên vơ thêm ít đồ hộp mà một lúc sau ra ánh sáng tôi mới để ý thấy quá hạn sử dụng hơn một nửa.
Chris phát hiện ra phòng an ninh vốn là chỗ ở của lính đánh thuê bảo vệ tàu, lùng sục cũng lượm mót được một ít đạn và khẩu M16 cũ mèm chả còn biết bắn được hay không/
Quay trở lại boong tôi tranh thủ đấu nối kích điện cho máy còn Chris tra lại dầu mỡ cho khẩu súng. Dò sóng qua vệ tinh chúng tôi chỉ toàn bắt được sóng của Tel-Aviv tức là của Israel, họ bắt được sóng lạ cũng liên tục tra hỏi nhưng chúng tôi không đáp.
-Đi thôi, bọn khốn đó sắp mò tới! Chris bảo rồi xách đồ ra ngoài.
-Khốn nạn, bọn chúng cắt sóng toàn bộ khu vực rồi.
-Cậu nghĩ xem, UN mà biết được âm mưu của bọn chúng thì sao chứ? Chúng sẽ đuổi cùng diệt tận.
Chúng tôi đoán chừng 30 phút nữa đặc nhiệm Mossad sẽ đến nên cuốn gói càng sớm càng tốt, chúng tôi đang trèo xuống boong tàu thì 2 quả tên lửa của chiếc UAV từ đâu bay tới giáng vào buồng lái thổi tung cả nóc lên.
-Khốn nạn, tôi gào lên.
Chiếc UAV vòng lại 1 lần nữa phóng nốt 2 quả tên lửa một vào xuồng một vào chiếc xe máy trên đường nổ tung toé, ghim chúng tôi trên tàu.
Như vậy càng tốt, ngoài kia chúng tôi cũng chẳng có chỗ nấp mà chống trả tôi thầm nghĩ.
Chơi thôi! Chris bảo tôi rồi 2 người soạn vũ khí ra. Bọn chúng sẽ điều máy bay chở đặc nhiệm đến nên chúng tôi phải chuẩn bị nhanh.
Nạp đạn vào ổ tiếp đạn, gá thêm ống nhắm, Chris trèo lên nóc container lựa chỗ nằm bắn tỉa, ném mấy miếng ván làm cầu để di chuyển, tôi lôi mấy thùng xăng đổ dọc giữa các container và lan can tàu.
Mũi tàu có bãi đáp trực thăng nếu bọn chúng đổ quân ở đó sẽ thuận tiện nhất nhưng bọn chúng cũng biết chúng tôi sẽ phục kích nên sẽ đổ quân ở đuôi tàu khuất sau buồng lái để tránh bị tấn công. Xăng dầu dư thừa tôi cứ đổ đầy ra cả hai.
Chờ đền xẩm tối thì đúng như chúng tôi dự đoán, 3 chiếc trực thăng từ phía Bắc bay xuống chao quanh chiếc tàu hàng vài vòng rồi một chiếc canh chừng, 2 chiếc đổ quân 2 đầu.
Khi 2 chiếc máy bay vừa vào vị trí và thả dây thì 2 chúng tôi người nhắm vào buồng lái, người nhắm vào cánh quạt đuôi bắn xối xả. Chris bắn trúng tên phi công khiến cho máy bay chao đảo quay mòng mòng rồi đâm sầm xuống nước. Chiếc máy bay canh chừng thấy vậy xả súng gatling 6 nòng xối xả vào vị trí của chúng tôi ghìm đầu để chiếc còn lại đổ quân.
1 toán chừng 8 tên đặc nhiệm nhảy xuống, tôi thò tay bắn cháy bãi đáp khiến chúng quáng quàng tìm chỗ tránh. Tôi đổ dầu ở những vị trí dễ ẩn nấp nên khi cháy làm chúng phơi lưng ra, Chris nhanh tay bắn hạ 2 tên sau đó lại bị chiếc trực thăng kia ghìm đầu.
Tôi và Chris lao đi giữa các container chuẩn bị đón lỏng bọn chúng. Toán đặc nhiệm được yểm trợ tràn vào giữa các container. Con tàu siêu trọng này chở cả ngàn chiếc container xếp làm 4-5 tầng, chúng tôi ở trên còn bọn chúng ở dưới.
Trời đã tối hẳn, bọn đặc nhiệm đeo kính nhìn đêm vào lùng sục , tôi đốt nốt số xăng dầu còn lại khiến cả con tàu cháy sáng rực làm bọn chúng không dùng kính được. Chúng chia làm toán 2 người, một người tiến lên, một người canh chừng trái phải nên khá khó đối phó.
Tôi bám ở trên container nhìn xuống bị phát hiện liền bị bắn mấy phát nhưng nhanh chóng thoát thân vì đã kê sẵn ván trên container để dễ bỏ chạy.
Biết bọn tôi trốn ở trên, bọn chúng liền trèo lên theo và báo máy bay càng quét liên tục, tôi liên tục di chuyển để đánh lạc hướng đồng thời Chris chọn góc bắn để phục kích.
1 tên vừa trèo lên đến nơi còn chưa đặt chân lên được đã bị Chris bắn lộn cổ xuống dưới. Vì cứ mỗi lần bắn lại lộ vị trí nên Chris xách súng bỏ chạy, tôi lúc này phi xuống dưới chặn 2 tên đang bọc phải để đánh sau lưng.
Đặc nhiệm được trang bị tận răng nhưng đó cũng là yêu điểm của họ, ví dụ như giày boot phát ra tiếng động khá lớn còn tai nghe liên lạc làm giảm khả năng nghe ở môi trường chiến đấu. Nắm được yếu điểm tôi chỉ cần đừng chờ sau cạnh một chiếc container đợi tiếng boot to dần thì thò đầu ra bắn. Bọn đặc nhiệm đều mặc áo chống đạn nên phải bắn theo loạt brust 3 viên, 2 vào ngực và 1 vào đầu mới chắc chắn hạ được 1 tên nhưng để hạ được cả 2 tôi chỉ bắn 1 phát vào chân khiến tên đi đầu làm hắn khuỵ xuống
Tên đi sau thấy vậy kịp bắn xối xả vào vị trí của tôi, chiếc trực thăng yểm trợ cũng bay đến lùng, tạm nấp đợi tên đi sau lôi tên đã gục vào chỗ nấp tôi thò ra bắn xối xả làm cả 2 chết không kịp ngáp.
Quá quen thuộc với kĩ thuật chiến đấu của đặc nhiệm khiến cho bọn chúng dưới chúng tôi một cơ, như vậy là còn 3 tên trên tàu.
Vì tốc độ hồi phục của tôi khá nhanh, nếu không cố định 2 đầu mối gãy nó sẽ tiết ra canxi làm vôi hoá chỗ gãy, dẫn tới chỗ gãy không lành lại được mà bị vênh nhau thậm chí là viêm, nhiễm trùng gây tử vong. Vì vậy dù rất đói khát tôi phải cố gắn nằm im ít nhất là đến trưa mai.
Giừa rừng rậm Bắc Phi chắc chắn không thiếu thú dữ, xa xa tôi nghe có tiếng khỉ chuyền cành, chim chóc thì nhiều vô kể mà ở đâu có con mồi ở đó có thú đi săn nên tôi với lấy vài cành cây, lấy một viên đạn vặn lấy thuốc súng rồi đập kim hoả nhóm một đám lửa nhỏ.
Đêm tối mau chóng kéo đến, mối bận tâm lớn nhất của tôi là không biết người anh em Chris còn sống hay đã chết, anh ta văng ra khỏi máy bay trước tôi và chắc chắn cách đây không xa, chắc chỉ khoản vài km mà thôi. Xâu chuỗi lại sự kiện trong kim tự tháp tôi thấy từ đầu Leon và Jake đã có những biểu hiện đáng ngờ ví dụ như việc Leon mất tích khi vừa vào trong Kim Tự Tháp nhưng không ngờ họ lại động thủ ngay khi nhiệm vụ hoàn thành. Trong vụ này nhất định có sự chỉ đạo của tình báo Israel Mossad, nguyên nhân sâu xa tôi không đoán chính xác được nhưng việc tìm thấy Johnny và thuốc giải sẽ đem lại bình ổn cho thế giới cũ vốn dĩ nhiều bất lợi với Israel.
Những năm trước đại dịch, tình hình Syria - trung đông rối loạn, ISIS nổi dậy khiến tất cả các nước trung đông đều chạy đua vũ trang, Israel trước nay đơn phương độc mã đối phó tất cả các nước Hồi giáo trong khu vực nên luôn trong tình trạng chiến đấu cao. Từ sau đại dịch nhờ kiếm soát tốt họ dửng dưng nhìn kẻ thù của mình chết dần chết mòn và tự tung tự tác lấy danh nghĩa nhân đạo có nhiều hoạt động quân sự ở các nước lân cận vì vậy nếu họ có tham vọng riêng, huỷ đi liều thuốc giải là điều dễ hiểu.
Tôi với lấy khẩu súng lục bên đùi lên đạn đặt lên ngực rồi thiếp đi, đến tảng sáng mấy vết thương tuy còn đau nhức nhưng có vẻ đã liền lại miễn không cử động mạnh quá.
Tôi lò dò đi về hướng tây nơi theo tôi nghĩ là Chris rơi xuống may sao trên con đường có một con suối nhỏ, uống nước chán chê , lau rửa vết thương tôi tiếp tục đi, mới được vài bước thì có tiếng trực thăng xa xa vọng lại, chạy nhanh đến một táng cây núp tôi nhìn lên thì thấy là một chiếc Black Hawk, không cần nhìn phù hiệu tôi cũng biết là của Israel vì trực thăng này chỉ có tầm bay vài trăm km không thể là của UN từ Bắc Thái Bình Dương bay vào được, chắc chắn chúng đang lùng sục tôi hoặc Chris, nếu để chúng tìm được thì chắc chắn không toàn thây.
Tôi tính toán nhanh vận tốc máy bay rơi, thời gian rơi giữa tôi và Christ thì anh ta cách tôi tối đa chỉ khoản 4km chếch về đông bắc khoản 20 độ, khả dĩ tôi biết chính xác vậy vì lúc rơi ra khỏi máy bay tôi đã thấy mặt trời ló dạng. Đi khoản hơn 2km thì đã thấy mảnh của chiếc trực thăng, tôi tìm quanh thì thấy xác một đặc nhiệm Israel chết vì gãy cột sống, thu lượm thiết bị súng ống, đồ y tế, băng bó lại vết thương , ăn vội thỏi lương khô tôi tiếp tục tìm kiểm vì có vẻ đã đi đúng hướng.
Địa hình rừng Bắc Phi bằng phẳng , cây lớn tuy thưa nhưng cây bụi thì chằng chịt nên tôi tìm kiếm bằng cách nhìn lên các tán cây, kiếm chỗ bị phạt đổ sẽ nhanh hơn lùng sục dưới mặt đất. Chiếc trực thăng của Israel thỉnh thoảng vẫn lượn qua lượn lại, tôi đã đi gần hết điểm tìm kiếm nhưng vẫn chưa có thêm dấu vết gì của Chris, đang định vòng lại thì có tiếng gọi cất lên:
-Minh !
Quay qua hướng có tiếng gọi thì thấy Chris lững thững bước đến, tôi chạy lại đỡ lấy anh ta:
-Anh không sao chứ?
-Có sao đấy!
Nói đoạn a ta đưa cánh tay trái bị thương lên, tôi dìu Chris vào một gốc cây ngồi xuống, đưa cho anh ta nước và lương khô sau đó băng bó vết thương cho anh ta
-Bọn khốn khiếp, Chris thốt lên.
-Rủa bọn chúng cũng bằng thừa, giờ phải tìm cách báo cho mọi người ở Jerusalem và cả UN nữa.
-Cậu có thấy mấy chiếc máy bay cứ lượn lờ không? Giờ ra khỏi rừng còn khó.
-Trước mắt ra khỏi phạm vi tìm kiếm của chúng đã, chúng ta cách Cairo khoản gần trăm kilomet, tiếp tục đi về hướng đông sẽ đến kênh đào Suez, dọc 2 bờ kênh chắc phải có phương tiện hay thông tin liên lạc gì đó.
-Cũng được, đi thôi!
Chúng tôi kiểm tra lại đạn dược, cột lại dây giày rồi xuyên rừng lầm lũi đi, đến giữa trưa thì không còn thấy đám trực thăng đâu nữa, rừng rậm cũng tụt về phía sau để lại trước mắt đồng cỏ xavan cháy nắng vàng ươm.
- Này anh có biết nếu tìm kiếm bằng trực thăng không được thường chúng ta sẽ mở rộng phạm vi bằng cách nào không?
-UAV! Chris đáp
-Vậy chúng ta nên chuẩn bị 1 chút.
Chúng tôi dùng dao cắt cỏ bện thành từng bó rồi cột lên người, trông vừa buồn cười và cũng chẳng thoải mái gì mấy nhưng không có cách khác. Chúng tôi đoán không sai, từ phía chân trời có 1 chiếc UAV bay tà tà đến, cả 2 nhanh chóng nằm rạp xuống đợi nó bay đi xa mới tiếp tục đi.
Đến khoản chiều tà trong lúc đang di chuyển chúng tôi phát hiện có động, quan sát kĩ thấy một đàn sư tử chừng mười con đang xé xác 1 con linh dương, không con nào nhường con nào, gầm gừ với nhau chấn động 1 vùng.
Chris thấy vậy đi sang 1 bên để tránh bọn chúng.
-Ăn lương khô mấy ngày rồi đấy, tôi bảo Chris.
-Thịt sư tử không ngon đâu, tôi nghe bảo thế.
-Ừ nhưng chắc thịt linh dương không tệ, anh đợi tôi 1 lát.
Nói đoạn tôi lấy dao và súng lục đi đến chỗ bọn sư tử, nổ súng 2 phát làm bọn chúng hoản sợ chạy toán loạn, chim thú nghe động cũng bay lên tứ tung. Tranh thủ bọn chúng chưa hoàn hồn tôi chạy nhanh đến cắt vội 1 cái đùi. Đang loay hoay lọc gân thì mấy con thú đói chợt phát hiện có đối thủ dành ăn liền quay lại gầm gừ dòm ngó, tôi bắn 1 phát nữa làm bọn chúng cúp đuôi rồi lững thững vác cái đùi về.
-Dở hơi, Chris bảo
-Thế thì lát nữa anh đừng có ăn.
Chúng tôi đi thêm 1 lúc thì gặp 1 con đường mòn của bọn săn thú hoặc kiểm lâm gì đấy, bám theo con đường về hướng Bắc cho đến tối thì tìm 1 gốc cây rồi nhóm lửa nướng tản thịt kia. 2 người ăn uống no say xong tôi lọc số thịt thừa hong khô làm lương thực rồi, tháo giày phơi chân rồi đi ngủ.
Tính tôi chẳng bao giờ ngủ sâu giấc nên không cần cắt ca gác, trong đêm tiếng thú rừng, côn trùng thỉnh thoảng lại vang lên còn chúng tôi chỉ sợ tiếng trực thăng mà thôi.
Tờ mờ sáng chúng tôi lại dậy đi tiếp, đi một lúc đã thấy dấu hiệu có vài dãy nhà ở lụp xụp làm bằng gỗ tạp và tôn, thấy bi đông đựng nước đã hết chúng tôi đành vào tìm xem có nước uống hay không. Đi vào trong mới thấy đây là một ngôi làng nhỏ cho khoản mười mấy hộ, không muốn dây vào lũ rabs chúng tôi đi vòng ra sau kiếm giếng nước. Căng cả mắt nhìn xem ko có các xác nào chúng tôi mới dám lấy. Ngôi làng bỏ hoang đã lâu, cửa không đóng , đồ đạt bể vỡ rơi rớt đầy đường chứng tỏ những người ở đây có những cái kết không có hậu.
-Minh! ở đây có chiếc xe máy! Chris bảo tôi.
Lại chỗ anh ta tôi thấy có 1 chiếc honda 2 bánh dựng trong nhà, dù bám bụi nhưng biết đâu còn chạy được, Chris đứng canh ngay cửa còn tôi vào trong nhà kiểm tra xem sao, yên tâm bên trong không có ai tôi mới kiểm tra chiếc xe.
Bình điện đã hỏng, máy móc còn ổn nhưng xăng trong bình lâu ngày không dùng đã bay hơi hết muốn đề cũng không nổ. Tôi lục trong nhà thì thấy một can xăng, đổ hết vào bình, thổi lấy thổi để cho xăng xuống bình xăng con, hì hục đạp nó vẫn không nổ. Tôi tháo bugi ,lau chùi rồi đạp tiếp cuối cùng nó cũng nổ máy.
Vặn gas vài lần cho xăng xuống đều, tôi ủn chiếc xe ra ngoài thì Chris báo có động, nghe tiếng động cơ xe, mấy con rab ốm đói ở mấy căn nhà khác liền mò ra.
-Fuck ! Chris thốt lên
-Hơi đâu! tôi chép miệng rồi bảo anh ta lên xe sau đó 2 thằng dông thẳng, mặc kệ hơn chục con rab chạy theo sau cả đoạn dài.
Chạy qua thêm vài ruộng lúa, làng mạc quá trưa chúng tôi đến được kênh đào nhưng khác với chúng tôi nghĩ, 2 bên kênh là sa mạc, lòng kênh cũng cạn quá nửa, phải tiếp tục đi tiếp về hướng bắc mới mong đến được chỗ có phương tiện liên lạc.
2 người lại rong ruổi trên chiếc honda, tôi thì nhẹ còn tay Chris người Mỹ nặng đến 90 kílo làm cho giảm xóc của chiếc xe nén hết cỡ, chỉ riêng vần tay lái cũng khiến cho cái bả vai mới lành của tôi muốn bung ra lại. Từ xa xa chúng tôi đã thấy một con tàu chở hãng cỡ lớn, nói không quá phải bằng cả chiếc tàu sân bay neo giữa dòng kênh, tàu to như vậy chắc chắn có thiết bị liên lạc bằng vệ tinh.
Thuỷ thủ đoàn có vẻ như đã tháo chạy vì chúng tôi thấy mấy chiếc thuyền cứu hộ đã được hạ xuống, container trên tàu cũng đã bị cướp bóp ít nhiều nhưng chúng tôi chỉ cần thiết bị liên lạc nên không quan trọng lắm
Dùng chiếc xuồng cứu nạn họ để lại chúng tôi cập vào chiếc tàu, chiếc tàu bỏ hoang đã mấy năm, rỉ sét xuống cấp trầm trọng.
Chúng tôi di chuyển nhanh lên boong lái, boong này dù có nhiều vết cạy phá nhưng vẫn được khoá chặt, tôi lau chùi lớp kính bám đầy cát bụi thấy bên trong vẫn còn nguyên. Bắn phải non chục viên đạn mới vỡ lớp kính, tôi đu vào trong sau đó mở cửa cho Chris.
Thiết bị bên trong tàu cái sáng đèn cái không, đài truyền tin vẫn còn hoạt động như có lẽ không đủ nguồn điện vì đèn tín hiệu lúc sáng lúc tắt. Tháo taplo kiểm tra thấy nó dùng điện 110 volt nên có ắc quy chắc chắn sẽ sử dụng được.
Tôi tháo hộp cứu hộ ra lấy 2 cái đèn pin, lấy chìa khoá dự phòng rồi rủ Chris xuống kho, tất cả các tàu viễn dương cỡ lớn như thế này đều phải có kho chứa đủ vật dụng sửa chữa cho tàu từ con bù lông đến dầu mỡ vì nếu hư hỏng giữa biển phải có đồ thay thế cho tàu về lại bờ, chưa kể đồ ăn uống lẫn súng ống chống cướp biển.
Tất cả các cửa dưới hầm máy đều được khoá chặt dù đều có dấu vết cạy phá của dân hôi của nhưng cửa của những con tàu này thiết kế để chống được áp lực nước hàng trăm tấn nên búa rìu không bao giờ mở được, ngược lại chúng tôi chỉ đút chìa khoá vào là xong.
Mò mẫm trong lòng con tàu tối đen như mực, toàn sắt là sắt, một bước chân cũng tạo ra tiếng động vang vọng khó chịu vô cùng, cuối cùng tôi cũng tìm được đến kho, không khó để lôi ra 1 cục ác quy vài chục kí, châm axit để kích điện tôi vác ngược nó lên lại buồng lái, không quên vơ thêm ít đồ hộp mà một lúc sau ra ánh sáng tôi mới để ý thấy quá hạn sử dụng hơn một nửa.
Chris phát hiện ra phòng an ninh vốn là chỗ ở của lính đánh thuê bảo vệ tàu, lùng sục cũng lượm mót được một ít đạn và khẩu M16 cũ mèm chả còn biết bắn được hay không/
Quay trở lại boong tôi tranh thủ đấu nối kích điện cho máy còn Chris tra lại dầu mỡ cho khẩu súng. Dò sóng qua vệ tinh chúng tôi chỉ toàn bắt được sóng của Tel-Aviv tức là của Israel, họ bắt được sóng lạ cũng liên tục tra hỏi nhưng chúng tôi không đáp.
-Đi thôi, bọn khốn đó sắp mò tới! Chris bảo rồi xách đồ ra ngoài.
-Khốn nạn, bọn chúng cắt sóng toàn bộ khu vực rồi.
-Cậu nghĩ xem, UN mà biết được âm mưu của bọn chúng thì sao chứ? Chúng sẽ đuổi cùng diệt tận.
Chúng tôi đoán chừng 30 phút nữa đặc nhiệm Mossad sẽ đến nên cuốn gói càng sớm càng tốt, chúng tôi đang trèo xuống boong tàu thì 2 quả tên lửa của chiếc UAV từ đâu bay tới giáng vào buồng lái thổi tung cả nóc lên.
-Khốn nạn, tôi gào lên.
Chiếc UAV vòng lại 1 lần nữa phóng nốt 2 quả tên lửa một vào xuồng một vào chiếc xe máy trên đường nổ tung toé, ghim chúng tôi trên tàu.
Như vậy càng tốt, ngoài kia chúng tôi cũng chẳng có chỗ nấp mà chống trả tôi thầm nghĩ.
Chơi thôi! Chris bảo tôi rồi 2 người soạn vũ khí ra. Bọn chúng sẽ điều máy bay chở đặc nhiệm đến nên chúng tôi phải chuẩn bị nhanh.
Nạp đạn vào ổ tiếp đạn, gá thêm ống nhắm, Chris trèo lên nóc container lựa chỗ nằm bắn tỉa, ném mấy miếng ván làm cầu để di chuyển, tôi lôi mấy thùng xăng đổ dọc giữa các container và lan can tàu.
Mũi tàu có bãi đáp trực thăng nếu bọn chúng đổ quân ở đó sẽ thuận tiện nhất nhưng bọn chúng cũng biết chúng tôi sẽ phục kích nên sẽ đổ quân ở đuôi tàu khuất sau buồng lái để tránh bị tấn công. Xăng dầu dư thừa tôi cứ đổ đầy ra cả hai.
Chờ đền xẩm tối thì đúng như chúng tôi dự đoán, 3 chiếc trực thăng từ phía Bắc bay xuống chao quanh chiếc tàu hàng vài vòng rồi một chiếc canh chừng, 2 chiếc đổ quân 2 đầu.
Khi 2 chiếc máy bay vừa vào vị trí và thả dây thì 2 chúng tôi người nhắm vào buồng lái, người nhắm vào cánh quạt đuôi bắn xối xả. Chris bắn trúng tên phi công khiến cho máy bay chao đảo quay mòng mòng rồi đâm sầm xuống nước. Chiếc máy bay canh chừng thấy vậy xả súng gatling 6 nòng xối xả vào vị trí của chúng tôi ghìm đầu để chiếc còn lại đổ quân.
1 toán chừng 8 tên đặc nhiệm nhảy xuống, tôi thò tay bắn cháy bãi đáp khiến chúng quáng quàng tìm chỗ tránh. Tôi đổ dầu ở những vị trí dễ ẩn nấp nên khi cháy làm chúng phơi lưng ra, Chris nhanh tay bắn hạ 2 tên sau đó lại bị chiếc trực thăng kia ghìm đầu.
Tôi và Chris lao đi giữa các container chuẩn bị đón lỏng bọn chúng. Toán đặc nhiệm được yểm trợ tràn vào giữa các container. Con tàu siêu trọng này chở cả ngàn chiếc container xếp làm 4-5 tầng, chúng tôi ở trên còn bọn chúng ở dưới.
Trời đã tối hẳn, bọn đặc nhiệm đeo kính nhìn đêm vào lùng sục , tôi đốt nốt số xăng dầu còn lại khiến cả con tàu cháy sáng rực làm bọn chúng không dùng kính được. Chúng chia làm toán 2 người, một người tiến lên, một người canh chừng trái phải nên khá khó đối phó.
Tôi bám ở trên container nhìn xuống bị phát hiện liền bị bắn mấy phát nhưng nhanh chóng thoát thân vì đã kê sẵn ván trên container để dễ bỏ chạy.
Biết bọn tôi trốn ở trên, bọn chúng liền trèo lên theo và báo máy bay càng quét liên tục, tôi liên tục di chuyển để đánh lạc hướng đồng thời Chris chọn góc bắn để phục kích.
1 tên vừa trèo lên đến nơi còn chưa đặt chân lên được đã bị Chris bắn lộn cổ xuống dưới. Vì cứ mỗi lần bắn lại lộ vị trí nên Chris xách súng bỏ chạy, tôi lúc này phi xuống dưới chặn 2 tên đang bọc phải để đánh sau lưng.
Đặc nhiệm được trang bị tận răng nhưng đó cũng là yêu điểm của họ, ví dụ như giày boot phát ra tiếng động khá lớn còn tai nghe liên lạc làm giảm khả năng nghe ở môi trường chiến đấu. Nắm được yếu điểm tôi chỉ cần đừng chờ sau cạnh một chiếc container đợi tiếng boot to dần thì thò đầu ra bắn. Bọn đặc nhiệm đều mặc áo chống đạn nên phải bắn theo loạt brust 3 viên, 2 vào ngực và 1 vào đầu mới chắc chắn hạ được 1 tên nhưng để hạ được cả 2 tôi chỉ bắn 1 phát vào chân khiến tên đi đầu làm hắn khuỵ xuống
Tên đi sau thấy vậy kịp bắn xối xả vào vị trí của tôi, chiếc trực thăng yểm trợ cũng bay đến lùng, tạm nấp đợi tên đi sau lôi tên đã gục vào chỗ nấp tôi thò ra bắn xối xả làm cả 2 chết không kịp ngáp.
Quá quen thuộc với kĩ thuật chiến đấu của đặc nhiệm khiến cho bọn chúng dưới chúng tôi một cơ, như vậy là còn 3 tên trên tàu.