Nat Siêu Dị
Tác giả VW
-
Chương 2: Thay đổi
Ánh nắng ban mai chiếu xuyên qua cửa sổ, lan tỏa khắp căn phòng. Một chàng trai trẻ nằm trên giường với một gương mặt thoải mái.
" Oài... "
Chàng duỗi thẳng người ra thỏa mãn. Cũng đã lâu rồi cậu chưa được ngủ một giấc thoải mái như vậy. Chưa kịp tận hưởng, bất chợt cậu giật mình và nghĩ đến chuyện tối hôm đó. Hốt hoảng và lúng túng, cậu hét thật lớn và chạy loạn khắp nhà:
" Thương! Thương!... em đâu rồi!... Thương ơi!... Thương! "
Một cô gái trẻ từ trong phòng bước ra, mặt còn mớ ngủ, cô dụi mắt:
" Anh hai, Oaa... có chuyện gì vậy "
" Em có sao không, có đau đâu không " - Miệng nói nhưng tay thì xoay vòng vòng cô gái.
" Em không sao mà! "
" Tạ ơn trời " - Cậu nghẹn ngào.
Một người thân hình vạm vỡ, bộ râu quai nón của ông ta được chải chuốt rất mượt mà, bộ áo đen với cái đai màu trắng. Khí chất ông ta tỏa ra thật mạnh mẽ.
" Này chàng trai, cậu hẳn đã có một giấc ngủ ngon "
" Vâng "
" Vậy thì tốt, đi vệ sinh rồi vào ăn cơm, chắc cậu cũng đã đói rồi "
" Cám ơn "
" Nhanh lên nhé, anh hai " - Cô gái nhanh nhảu nói.
Ngay lúc này cậu không biết nói gì hơn ngoài việc trả lời bằng những từ đơn giản. Sự uy nghiêm của người đàn ông vừa rồi cộng với sự ngạc nhiên về tình hình lúc này. Vô vàn câu hỏi cậu muốn đặt ra, nhưng điều đó không quan trọng nữa rồi. Cậu thử véo vào má mình:
" Oái... vậy không phải là mơ ư? "
" Lẹ lên nào chàng trai! còn chần chừ gì nữa "
" Ùng ục... ùng ục "
Lúc này cơn đói đã lấn áp những suy nghĩ của cậu, mùi thơm của thức ăn thì đang thúc dục. Không chần chừ gì nữa, cậu vội chạy đi vệ sinh cá nhân.
*****
Thức ăn đã dọn sẵn, trên bàn nhiều món ăn vô cùng ngon và hấp dẫn. nào là Trứng luộc, rau muống, nước chấm, đậu hũ,... Những món ăn tuy đơn giản với những người bình thường nhưng đối với hai anh em cậu ( Long và Thương ) thì đó là những món ăn hết sức cao quý.
Long định thò vào ăn ngay nhưng trong tiềm thức đâu đó buộc cậu phải dừng lại, không được nóng vội.
" Này chàng trai! tên cậu là gì? "
" Vâng! cháu là Long " - Long lễ phép đáp.
" Ừm... vậy ăn cơm nào "
" Nhưng ... "
" Không nhưng nhị gì hết, ăn xong đi đã rồi chúng ta hãy nói chuyện " - Người đàn ông mỉm cười.
Long ăn cố gắng thật chậm rãi, cậu phải tự nhũ rằng mình phải thật chậm rãi, chậm rãi. Mặc dù nghĩ trong đầu là như vậy nhưng tốc độ của Long cứ tăng dần. Những món ăn như có sức hút lạ kì. Bao tử của cậu như một cái lỗ không đáy, cơm vào là cuộn ngay xuống dưới.
" Hahaha! Chàng trai, từ từ kẽo nghẹn "
Thương nhìn anh hai với vẽ thích thú.
" Vâng! cơm ngon quá. "
Và long tiếp tục ăn.
*****
Long bước vào phòng riêng của người đàn ông. cậu chậm rãi bước vào.
" Cậu đã vào rồi à "
" Vâng ạ! " - Long giật mình đáp.
" Ngồi xuống đây, ta sẽ giải đáp các thắc mắc của cậu "
" Vâng ạ! Thưa ông, cháu muốn hỏi là đêm hôm đó, có phải là ông đã cứu tụi cháu "
" Đúng vậy. Nhưng hãy gọi ta là sư phụ. "
" Sao lại gọi là sư phụ ạ. "
" Cứ gọi vậy đi, trước sau gì cậu cũng phải gọi " - Vừa nói ông ta vừa lấy ngón út ngoáy tai.
Thật là mất hình tượng, nhưng Long cũng phải tôn kính, vì đây không những là ân nhân cứu mạng mà còn có thể sẽ là người nuôi dạy cậu sau này.
" Vâng! sư phụ "
" Tốt lắm "
" Nhưng sao lại nhận con làm đệ tử ạ? "
" Câu hỏi hay lắm! Ta đã chứng kiến sự dũng cảm của cậu, cậu chiến đấu bảo vệ em gái của mình đến hơi thở cuối cùng. Ta ghi nhận điều đó. "
" Con thật lấy lòng cảm kích. "
" Nhưng không chỉ vậy mà ta nhận cậu làm đệ tử, lý do là ta đã phát hiện cậu là một kì tài võ học thông qua cách chiến đấu của cậu. "
" ... " - Long lắng nghe nghiêm túc.
" Cậu chiến đấu không hề do dự, nếu là người bình thường thì sẽ có suy nghĩ chùn bước một tý và đòn đánh sẽ ít hiệu quả hơn. Nhưng đòn đánh của cậu rất mạnh, mạnh hơn người bình thường. Một người ốm yếu như cậu mà tung ra đòn đánh mạnh như vậy thì làm ta hết sức ngạc nhiên. không chỉ vậy mà còn ... "
" ... " - Long lắng nghe nhưng không hiểu gì.
" Này! ta đã nói xong rồi đó. "
" Hm, dạ dạ! Con đã hiểu thưa sư phụ "
" Tốt vậy thì về phòng nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai ta sẽ huấn luyện con. Các bài tập luyện chắc chắn sẽ rất khắc nghiệt. "
" Vâng ạ! con xin phép "
Long đi ra với tâm trạng cực kì hạnh phúc. Cuộc sống của cậu và em gái cậu đã được cứu rỗi. Long tìm em gái và cả hai cùng trò chuyện. Nụ cười đã xuất hiện trên môi của hai anh em.
*****
Trong căn phòng lúc nãy, người đàn ông hướng mắt nhìn ra cửa sổ và cười, ông ta suy nghĩ:
' Hừm, từ nay về sau chắc chắn sẽ là những ngày tháng cực nhọc của con. Ta tin con sẽ thực hiện thật tốt và không làm ta thất vọng. Tuy ngày đó chỉ còn hơn một năm nữa nhưng ta sẽ truyền tất cả những gì ta có. hi vọng con sẽ nắm được hết. '
" Oài... "
Chàng duỗi thẳng người ra thỏa mãn. Cũng đã lâu rồi cậu chưa được ngủ một giấc thoải mái như vậy. Chưa kịp tận hưởng, bất chợt cậu giật mình và nghĩ đến chuyện tối hôm đó. Hốt hoảng và lúng túng, cậu hét thật lớn và chạy loạn khắp nhà:
" Thương! Thương!... em đâu rồi!... Thương ơi!... Thương! "
Một cô gái trẻ từ trong phòng bước ra, mặt còn mớ ngủ, cô dụi mắt:
" Anh hai, Oaa... có chuyện gì vậy "
" Em có sao không, có đau đâu không " - Miệng nói nhưng tay thì xoay vòng vòng cô gái.
" Em không sao mà! "
" Tạ ơn trời " - Cậu nghẹn ngào.
Một người thân hình vạm vỡ, bộ râu quai nón của ông ta được chải chuốt rất mượt mà, bộ áo đen với cái đai màu trắng. Khí chất ông ta tỏa ra thật mạnh mẽ.
" Này chàng trai, cậu hẳn đã có một giấc ngủ ngon "
" Vâng "
" Vậy thì tốt, đi vệ sinh rồi vào ăn cơm, chắc cậu cũng đã đói rồi "
" Cám ơn "
" Nhanh lên nhé, anh hai " - Cô gái nhanh nhảu nói.
Ngay lúc này cậu không biết nói gì hơn ngoài việc trả lời bằng những từ đơn giản. Sự uy nghiêm của người đàn ông vừa rồi cộng với sự ngạc nhiên về tình hình lúc này. Vô vàn câu hỏi cậu muốn đặt ra, nhưng điều đó không quan trọng nữa rồi. Cậu thử véo vào má mình:
" Oái... vậy không phải là mơ ư? "
" Lẹ lên nào chàng trai! còn chần chừ gì nữa "
" Ùng ục... ùng ục "
Lúc này cơn đói đã lấn áp những suy nghĩ của cậu, mùi thơm của thức ăn thì đang thúc dục. Không chần chừ gì nữa, cậu vội chạy đi vệ sinh cá nhân.
*****
Thức ăn đã dọn sẵn, trên bàn nhiều món ăn vô cùng ngon và hấp dẫn. nào là Trứng luộc, rau muống, nước chấm, đậu hũ,... Những món ăn tuy đơn giản với những người bình thường nhưng đối với hai anh em cậu ( Long và Thương ) thì đó là những món ăn hết sức cao quý.
Long định thò vào ăn ngay nhưng trong tiềm thức đâu đó buộc cậu phải dừng lại, không được nóng vội.
" Này chàng trai! tên cậu là gì? "
" Vâng! cháu là Long " - Long lễ phép đáp.
" Ừm... vậy ăn cơm nào "
" Nhưng ... "
" Không nhưng nhị gì hết, ăn xong đi đã rồi chúng ta hãy nói chuyện " - Người đàn ông mỉm cười.
Long ăn cố gắng thật chậm rãi, cậu phải tự nhũ rằng mình phải thật chậm rãi, chậm rãi. Mặc dù nghĩ trong đầu là như vậy nhưng tốc độ của Long cứ tăng dần. Những món ăn như có sức hút lạ kì. Bao tử của cậu như một cái lỗ không đáy, cơm vào là cuộn ngay xuống dưới.
" Hahaha! Chàng trai, từ từ kẽo nghẹn "
Thương nhìn anh hai với vẽ thích thú.
" Vâng! cơm ngon quá. "
Và long tiếp tục ăn.
*****
Long bước vào phòng riêng của người đàn ông. cậu chậm rãi bước vào.
" Cậu đã vào rồi à "
" Vâng ạ! " - Long giật mình đáp.
" Ngồi xuống đây, ta sẽ giải đáp các thắc mắc của cậu "
" Vâng ạ! Thưa ông, cháu muốn hỏi là đêm hôm đó, có phải là ông đã cứu tụi cháu "
" Đúng vậy. Nhưng hãy gọi ta là sư phụ. "
" Sao lại gọi là sư phụ ạ. "
" Cứ gọi vậy đi, trước sau gì cậu cũng phải gọi " - Vừa nói ông ta vừa lấy ngón út ngoáy tai.
Thật là mất hình tượng, nhưng Long cũng phải tôn kính, vì đây không những là ân nhân cứu mạng mà còn có thể sẽ là người nuôi dạy cậu sau này.
" Vâng! sư phụ "
" Tốt lắm "
" Nhưng sao lại nhận con làm đệ tử ạ? "
" Câu hỏi hay lắm! Ta đã chứng kiến sự dũng cảm của cậu, cậu chiến đấu bảo vệ em gái của mình đến hơi thở cuối cùng. Ta ghi nhận điều đó. "
" Con thật lấy lòng cảm kích. "
" Nhưng không chỉ vậy mà ta nhận cậu làm đệ tử, lý do là ta đã phát hiện cậu là một kì tài võ học thông qua cách chiến đấu của cậu. "
" ... " - Long lắng nghe nghiêm túc.
" Cậu chiến đấu không hề do dự, nếu là người bình thường thì sẽ có suy nghĩ chùn bước một tý và đòn đánh sẽ ít hiệu quả hơn. Nhưng đòn đánh của cậu rất mạnh, mạnh hơn người bình thường. Một người ốm yếu như cậu mà tung ra đòn đánh mạnh như vậy thì làm ta hết sức ngạc nhiên. không chỉ vậy mà còn ... "
" ... " - Long lắng nghe nhưng không hiểu gì.
" Này! ta đã nói xong rồi đó. "
" Hm, dạ dạ! Con đã hiểu thưa sư phụ "
" Tốt vậy thì về phòng nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai ta sẽ huấn luyện con. Các bài tập luyện chắc chắn sẽ rất khắc nghiệt. "
" Vâng ạ! con xin phép "
Long đi ra với tâm trạng cực kì hạnh phúc. Cuộc sống của cậu và em gái cậu đã được cứu rỗi. Long tìm em gái và cả hai cùng trò chuyện. Nụ cười đã xuất hiện trên môi của hai anh em.
*****
Trong căn phòng lúc nãy, người đàn ông hướng mắt nhìn ra cửa sổ và cười, ông ta suy nghĩ:
' Hừm, từ nay về sau chắc chắn sẽ là những ngày tháng cực nhọc của con. Ta tin con sẽ thực hiện thật tốt và không làm ta thất vọng. Tuy ngày đó chỉ còn hơn một năm nữa nhưng ta sẽ truyền tất cả những gì ta có. hi vọng con sẽ nắm được hết. '
Last edited by a moderator: