Nat Siêu Dị
Tác giả VW
-
Chương 1: Cuộc sống khốn khổ
Nếu ai đó lạ mặt cho bạn một mẫu bánh vụn có lẽ bạn sẽ chê bai, và nổi nóng với người đó rằng họ như đang sĩ nhục bạn. Nhưng đôi với Hồng Long đó là cả một niềm cảm kích vô cùng như rằng một chiếc lá úa được gắn thêm đôi chân để trở về vị trí tươi tốt của mình.
Mẹ Long sau khi sinh em gái của Long vì khó sinh nên đã qua đời. Bác sĩ cố gắng lắm mới giữ được đứa bé. Lúc ấy cậu còn nhỏ, cha cậu quá đau buồn vì người vợ qua đời nên suốt ngày say xỉn. Nên dần qua thời gian cha cậu hành hạ 2 anh em. Long và em gái phải chạy trốn người cha suốt ngày say xỉn, đánh đập và đi lang thang trên phố xin từng mẫu bánh. Vì vậy nên mẫu bánh vụn đối với Long là một vị cứu tinh cứu cả 2 anh em. Đôi khi mấy cái lon COCA-COLA còn thừa và bị vứt ngoài đường thì đối với cả 2 anh em đây như là một điều gì vô cùng xa xĩ.
“ Thương à, uống một hớp đi em “ – Long nuốc nước bọt nói.
Nhìn người anh mặt lấm lem, người lúc nào cũng nhường mình những phần ăn lơn, Thương như muốn vỡ òa khóc. Đã đôi lần Thương đã muốn làm điều như vậy, nhưng cô ấy biết răng, khóc ngay lúc này chỉ làm tình cảnh thêm tệ mà thôi. Vì vậy cô ấy luôn mỉm cười. Ánh mắt long lanh như vì sao. ( ai đó đã trộm trên bầu trời và gắn vào chăng? Hí hí )
“ Anh hai uống một hớp đi, ngon lắm ^^”
“ Ừm “
Cả hai đều muốn nghẹn ngào khóc nhưng không ai giám làm điều đó cả. Nước mắt đối với hai anh em là một thứ gì đó cấm kị, vì khóc sẽ làm cho con người ta yếu đuối, hai anh em sợ răng một khi rơi giọt nước mắt sẽ không đủ sức mà đứng dậy, để sống, để mà vươn lên.
*****
Trong một cái quán bar, tụ tập nhiều thể loại người: đại gia, dân chơi, học sinh,... và tất nhiên tồn tại đâu đó những bọn giang hồ.
“ Ê Minh, mày nghĩ sao về cái con nhỏ đằng kia” – một gã bặm trợn, tóc đỏ , mái chải ngược về phía sau, mặt bộ đồ nhiều màu sắc, hoa văn... nói.
“ Ồ- con này ngon đấy!”
Gã bặm trợn nháy mắt Minh như ra hiệu một điều gì đó. Và dần tiến đến chỗ cô gái kia. Cô gái kia khá là đẹp. Tuổi khoảng 25 – 30. Trên tay cầm điếu thuốc, miệng phì phà.
“ Này- Cô em ... có muốn đi chơi với tụi anh không “
“ Huh---“ --- không thèm quan tâm.
“ Này con kia... tụi tao đang nói chuyện với mày đấy! “
Lúc này cô gái mới đưa mắt nhìn 2 tên này.
“ Huh---“...
“ Mày muốn chết à!”
hai tên lao vào định cho cô gái ra trò. Trong chớp mắt 2 kẻ đó đã bị đo sàn. Là ai đã làm chuyện đó? Một người đẹp trai lịch lãm... Khoác lên mình bộ đồ vest trắng.
“ đi thôi nào em, hai tên nhãi nhép em không cần quan tâm”.
Sau đó cô gái lên xe và đi mất hút cùng với chàng trai.
******
Trong một con hẻm nhỏ.
“ Xui thật... mày có biết thằng đó là thằng nào không “
“ Tao mà biết nó là thằng nào... lần sau tao sẽ tẩn cho nó một trận “
“ Á... mặt tao đau quá... sưng húp lên rồi đây nè “.
Bổng ánh mắt của kẻ bặm trợn nhìn vào con hẻm nhỏ đó.
“ Này Minh nhìn kìa “...
“Gì! Đừng làm phiền tao...”
“ xem hai đứa nhóc kia kìa ...”
“ Đâu...”
“nhìn con bé kia có vẻ xinh đấy, ngon hàng ‘’
“hé hé hế hé hé”... Hai tên nhìn nhau láo liên, cười nham hiểm.
“ Này nhóc “.. thái độ ngầu , cool.
Long ngẩng mặt nhìn lên.
“ sao ạ ? “
Thương nép phía sau anh hai, tỏ vẻ run sợ. Khi căn nhà là trong một con hẻm, và hai tên ăn mặt đồ sang trọng tới chào hỏi thì chắc chắn một điều rằng sẽ không phải là điều gì tốt đẹp. Vì cuộc sống của người có tiền và người không có một xu dính túi hoàn toàn khác xa nhau, cho nên việc chào hỏi của họ là cả một vấn đề.
-Giúp đỡ ư... không! Sẽ không bao giờ có chuyện đó xảy ra. Gương mặt của hai kẻ đó đã nói lên tất cả. Chúng đang nhìn con bé Thương.
“ Hai anh định làm gì?” – Nghiêm nghị.
“ Hả! Khuôn mặt đó là sao? “
“ Bọn tao chỉ tới để thăm hỏi thôi mà! “
Tên bặm trợn chỉ tay vào trán Long và nói.
“ Bộ nhóc có ý kiến gì với lòng tốt của tụi anh hả...”
“.....”
“ Sao nhóc lại không nói gì?”..
“ Anh Hai “...
“ Ôi tiếng cô bé mới dễ thương làm sao “
Long đứng dậy, kéo tay Thương
“ đi thôi “
“ Này! Bất lịch sự nha nhóc, tụi anh đang nói chuyện mà “
Một tên nắm tay có bé, trong khi đó tên còn lại chặn đường Long.
“ Mày có thể đi, nhưng em gái mày, tối tay nó sẽ phục vụ tụi tao, ká ká ká ká “
Long cắn môi, cậu cố vung tay thật mạnh. Đầu óc cậu trống rỗng, trống ngực đánh thình thịch liên hồi. Cậu cố vương cánh tay thật xa thật mạnh. Trúng rồi... cậu đánh trúng vào bụng hắn nhưng nhìn xem. Hắn không hề xi nhê.
“ Nhẹ quá đấy cậu nhóc “...
Dứt câu.
“ Bạp! “...
“ Anh Hai, Anh Hai “
Môi Long chảy máu, nhưng cậu biết lúc này cậu không thể làm gì hơn ngoài việt lao vào đánh để bảo vệ đứa em gái bé bỏng của mình, vì cậu biết rằng... vẫn sẽ có người ngoài kia thấy chuyện này... Nhưng sẽ chẳng có ai dại gì mà vào cứu giúp hai anh em cậu.
Bảo vệ em gái, bảo vệ em gái , bảo vệ em gái... là ý nghĩ trong đầu lúc này của Long.
“ Buông em gái tao ra “.
Cậu lao vào như bay, nhưng những cú đánh lực yếu ớt của cậu không ảnh hưởng gì đến tên kia.
“ bạp bạp...”
Long văng ra, cậu cố gắng đứng lên, cậu không thể bỏ cuộc được... và cậu đã kiệt sức, chúng để cậu nằm đó. Long hận bản thân không thể nhấc nổi người lên. Long đã khóc, cậu khóc vì sự bất lực yếu ớt của mình.
-Giá mà mình mạnh mẽ hơn, giá mà mình cố gắng hơn, dậy nào, cố lên nào,....
Trong khi 2 tên kia đang chuẩn bị làm trò tồi tệ với Thương thì cậu ấy đã đứng dậy. Cậu nhặt một cái cây củi kế đó. Không cần suy nghĩ gì nữa cậu lao vào đập vào đầu túi bụi hai tên kia.
Chúng có vẻ hốt hoảng, đầu chúng chảy máu nhưng đó không phải là dấu chấm hết. Chúng đã đỡ được đòn của Long. Chúng cầm cái cây và tẩn cho cậu một trận.
“Mày bị điên rồi hã nhóc, đau đấy”
Trong khi hai tên côn đồ đang đánh dập Long thì đâu đó trong bóng tối có một nụ cười nhếch môi.
“ Khì ! Được đấy “...
------------------------------------------------
Mẹ Long sau khi sinh em gái của Long vì khó sinh nên đã qua đời. Bác sĩ cố gắng lắm mới giữ được đứa bé. Lúc ấy cậu còn nhỏ, cha cậu quá đau buồn vì người vợ qua đời nên suốt ngày say xỉn. Nên dần qua thời gian cha cậu hành hạ 2 anh em. Long và em gái phải chạy trốn người cha suốt ngày say xỉn, đánh đập và đi lang thang trên phố xin từng mẫu bánh. Vì vậy nên mẫu bánh vụn đối với Long là một vị cứu tinh cứu cả 2 anh em. Đôi khi mấy cái lon COCA-COLA còn thừa và bị vứt ngoài đường thì đối với cả 2 anh em đây như là một điều gì vô cùng xa xĩ.
“ Thương à, uống một hớp đi em “ – Long nuốc nước bọt nói.
Nhìn người anh mặt lấm lem, người lúc nào cũng nhường mình những phần ăn lơn, Thương như muốn vỡ òa khóc. Đã đôi lần Thương đã muốn làm điều như vậy, nhưng cô ấy biết răng, khóc ngay lúc này chỉ làm tình cảnh thêm tệ mà thôi. Vì vậy cô ấy luôn mỉm cười. Ánh mắt long lanh như vì sao. ( ai đó đã trộm trên bầu trời và gắn vào chăng? Hí hí )
“ Anh hai uống một hớp đi, ngon lắm ^^”
“ Ừm “
Cả hai đều muốn nghẹn ngào khóc nhưng không ai giám làm điều đó cả. Nước mắt đối với hai anh em là một thứ gì đó cấm kị, vì khóc sẽ làm cho con người ta yếu đuối, hai anh em sợ răng một khi rơi giọt nước mắt sẽ không đủ sức mà đứng dậy, để sống, để mà vươn lên.
*****
Trong một cái quán bar, tụ tập nhiều thể loại người: đại gia, dân chơi, học sinh,... và tất nhiên tồn tại đâu đó những bọn giang hồ.
“ Ê Minh, mày nghĩ sao về cái con nhỏ đằng kia” – một gã bặm trợn, tóc đỏ , mái chải ngược về phía sau, mặt bộ đồ nhiều màu sắc, hoa văn... nói.
“ Ồ- con này ngon đấy!”
Gã bặm trợn nháy mắt Minh như ra hiệu một điều gì đó. Và dần tiến đến chỗ cô gái kia. Cô gái kia khá là đẹp. Tuổi khoảng 25 – 30. Trên tay cầm điếu thuốc, miệng phì phà.
“ Này- Cô em ... có muốn đi chơi với tụi anh không “
“ Huh---“ --- không thèm quan tâm.
“ Này con kia... tụi tao đang nói chuyện với mày đấy! “
Lúc này cô gái mới đưa mắt nhìn 2 tên này.
“ Huh---“...
“ Mày muốn chết à!”
hai tên lao vào định cho cô gái ra trò. Trong chớp mắt 2 kẻ đó đã bị đo sàn. Là ai đã làm chuyện đó? Một người đẹp trai lịch lãm... Khoác lên mình bộ đồ vest trắng.
“ đi thôi nào em, hai tên nhãi nhép em không cần quan tâm”.
Sau đó cô gái lên xe và đi mất hút cùng với chàng trai.
******
Trong một con hẻm nhỏ.
“ Xui thật... mày có biết thằng đó là thằng nào không “
“ Tao mà biết nó là thằng nào... lần sau tao sẽ tẩn cho nó một trận “
“ Á... mặt tao đau quá... sưng húp lên rồi đây nè “.
Bổng ánh mắt của kẻ bặm trợn nhìn vào con hẻm nhỏ đó.
“ Này Minh nhìn kìa “...
“Gì! Đừng làm phiền tao...”
“ xem hai đứa nhóc kia kìa ...”
“ Đâu...”
“nhìn con bé kia có vẻ xinh đấy, ngon hàng ‘’
“hé hé hế hé hé”... Hai tên nhìn nhau láo liên, cười nham hiểm.
“ Này nhóc “.. thái độ ngầu , cool.
Long ngẩng mặt nhìn lên.
“ sao ạ ? “
Thương nép phía sau anh hai, tỏ vẻ run sợ. Khi căn nhà là trong một con hẻm, và hai tên ăn mặt đồ sang trọng tới chào hỏi thì chắc chắn một điều rằng sẽ không phải là điều gì tốt đẹp. Vì cuộc sống của người có tiền và người không có một xu dính túi hoàn toàn khác xa nhau, cho nên việc chào hỏi của họ là cả một vấn đề.
-Giúp đỡ ư... không! Sẽ không bao giờ có chuyện đó xảy ra. Gương mặt của hai kẻ đó đã nói lên tất cả. Chúng đang nhìn con bé Thương.
“ Hai anh định làm gì?” – Nghiêm nghị.
“ Hả! Khuôn mặt đó là sao? “
“ Bọn tao chỉ tới để thăm hỏi thôi mà! “
Tên bặm trợn chỉ tay vào trán Long và nói.
“ Bộ nhóc có ý kiến gì với lòng tốt của tụi anh hả...”
“.....”
“ Sao nhóc lại không nói gì?”..
“ Anh Hai “...
“ Ôi tiếng cô bé mới dễ thương làm sao “
Long đứng dậy, kéo tay Thương
“ đi thôi “
“ Này! Bất lịch sự nha nhóc, tụi anh đang nói chuyện mà “
Một tên nắm tay có bé, trong khi đó tên còn lại chặn đường Long.
“ Mày có thể đi, nhưng em gái mày, tối tay nó sẽ phục vụ tụi tao, ká ká ká ká “
Long cắn môi, cậu cố vung tay thật mạnh. Đầu óc cậu trống rỗng, trống ngực đánh thình thịch liên hồi. Cậu cố vương cánh tay thật xa thật mạnh. Trúng rồi... cậu đánh trúng vào bụng hắn nhưng nhìn xem. Hắn không hề xi nhê.
“ Nhẹ quá đấy cậu nhóc “...
Dứt câu.
“ Bạp! “...
“ Anh Hai, Anh Hai “
Môi Long chảy máu, nhưng cậu biết lúc này cậu không thể làm gì hơn ngoài việt lao vào đánh để bảo vệ đứa em gái bé bỏng của mình, vì cậu biết rằng... vẫn sẽ có người ngoài kia thấy chuyện này... Nhưng sẽ chẳng có ai dại gì mà vào cứu giúp hai anh em cậu.
Bảo vệ em gái, bảo vệ em gái , bảo vệ em gái... là ý nghĩ trong đầu lúc này của Long.
“ Buông em gái tao ra “.
Cậu lao vào như bay, nhưng những cú đánh lực yếu ớt của cậu không ảnh hưởng gì đến tên kia.
“ bạp bạp...”
Long văng ra, cậu cố gắng đứng lên, cậu không thể bỏ cuộc được... và cậu đã kiệt sức, chúng để cậu nằm đó. Long hận bản thân không thể nhấc nổi người lên. Long đã khóc, cậu khóc vì sự bất lực yếu ớt của mình.
-Giá mà mình mạnh mẽ hơn, giá mà mình cố gắng hơn, dậy nào, cố lên nào,....
Trong khi 2 tên kia đang chuẩn bị làm trò tồi tệ với Thương thì cậu ấy đã đứng dậy. Cậu nhặt một cái cây củi kế đó. Không cần suy nghĩ gì nữa cậu lao vào đập vào đầu túi bụi hai tên kia.
Chúng có vẻ hốt hoảng, đầu chúng chảy máu nhưng đó không phải là dấu chấm hết. Chúng đã đỡ được đòn của Long. Chúng cầm cái cây và tẩn cho cậu một trận.
“Mày bị điên rồi hã nhóc, đau đấy”
Trong khi hai tên côn đồ đang đánh dập Long thì đâu đó trong bóng tối có một nụ cười nhếch môi.
“ Khì ! Được đấy “...
------------------------------------------------
Last edited: