Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-46
Chương 46: Ngoại Truyện 5 ái tình
Trở về Trung Quốc anh bắt đầu với công việc ngay lập tức, ở công ty mọi người đều đang nhốn nháo điên cuồng giải quyết việc khẩn cấp.
Trên bàn làm việc của anh những tệp giấy tờ tài liệu chồng chất lên nhau dầy cộp đáng sợ.
- chủ tịch chúng tôi đã cho tìm kiếm kẻ tiết lộ dự án mật của công ty nhưng...
- chủ tịch người bên Hoàng Nhu bắt đầu chuẩn bị giấy tờ ra toà rồi ạ.
- chủ tịch những công ty chuẩn bị ký hợp đồng với chúng ta cũng xin rút hết rồi.
- chủ tịch chúng ta phải làm sao đây??
- chủ tịch....
- Im Hết Đi
Những gánh nặng của công ty giờ đây mỗi phút mỗi giây trôi qua đều một khó khăn và khó nhọc hơn đè lên vai anh..bao nhiêu thứ áp lực đó anh đã gồng mình suốt mười mấy năm qua, anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, anh cũng biết đau, cũng biết mệt mỏi mà sao xung quanh ai cũng chỉ biết dồn ép đè nén hết lên anh vậy?? hỏi xem trong cái công ty này đã có ai từng nghĩ cho anh mà tự mình phải cố gắng hơn không?? tất nhiên là không rồi, vì họ chỉ biết làm tròn bổn phận nhiệm vụ được giao chứ đâu quan tâm mọi thứ xung quanh họ như thế nào.
Ngày nào ở công ty anh cũng chỉ có một trạng thái duy nhất trong đầu chính là bực bội căng thẳng..vì sao anh bực ư?? vì sao anh luôn căng thẳng hoá mọi vấn về với cấp dưới ư?? lý do thì rất dễ hiểu nhưng hoá lại chẳng ai hiểu cho anh. đơn giản mỗi ngày anh đều quát mắng trách móc nhân viên là vì họ không làm anh thấy được sự hoàn hảo trong công việc của họ, những thứ họ làm được cũng chỉ dừng lại ở mức 90% và điều đó hoàn toàn khiến anh nổi điên vì những thứ anh muốn phải đạt được sự hoàn hảo 100% tới ngay khách hàng và lợi nhuận của công ty.
Nhưng nay đã gần như sụp đổ..tất cả mọi thứ suốt bấy lâu nay trước mắt anh chỉ toàn một màu đen u ám của một cơn bão sắp sửa đánh bay mọi thứ của anh...tất cả.
- chủ tịch không hay rồi toàn bộ cổ đông đã rút khỏi công ty, nhân viên cũng đồng loạt từ chức rồi ạ.
- được rồi cậu cũng đi đi.
- nhưng chủ tịch....
- suốt thời gian qua cậu đã phải chịu khổ khi làm thư ký của tôi rồi..tôi cho phép cậu nghỉ..mọi thứ ở đây vẫn còn tôi cậu không phải lo.
- chủ tịch tôi...tôi
- cãi lời.
- dạ không chủ tịch
- đi đi tôi muốn ở một mình.
- vâng chủ tịch.
Vậy là xong..mọi thứ của anh đã tiêu tùng..mới chỉ qua nửa ngày đầu mà công ty anh đã được lên trang nhất tất cả các mặt báo, các tin tức về công ty anh đang trên đà phá sản đều được người dân trong nước chia sẻ bàn tán xôn xao.
Tất cả mọi người trong công ty đều đã rời đi..còn lại mình anh cô độc ở cái công ty to lớn này.
Gục xuống..hai đầu gối anh đập mạnh xuống đất thật sót sa, bàn tay nắm thành nắm đấm..chiếc cavat trên cổ anh đợi nới lỏng ra mệt mỏi.
*tách* giọt nước mắt thất bại của anh rơi xuống..nhắm nghiềm mắt anh mệt mỏi ngã gục xuống sàn thở mạnh.
- ba mẹ con xin lỗi..là con vô dụng con xin lỗi.
***
3 tháng sau..nhà họ Mạc giờ đây chẳng còn gì ngoài căn biệt thự trống trơn vô vị được đứng tên Tú Băng. Khi công bố công ty phá sản toàn bộ mọi thứ đứng tên anh đều được đóng băng thu hồi..những người làm thân quen, đến bác quản gia đã phục tùng cho nhà họ Mạc suốt mấy chục năm qua cũng đã rời đi theo lời yêu cầu của anh.
Giờ đây anh chỉ còn là kẻ vô dụng không công ăn việc làm.
Anh đã từng thử đi xin việc từ các công ty lớn nhỏ cho đến các nơi quán ăn xin làm phục vụ cũng chẳng hề được nhận vì họ vẫn nhớ như in khuôn mặt vị tổng tài trẻ tuổi khét tiếng khắp đất nước sống trong nhung lụa kim cương ngày nào.
Ngồi góc nhà đờ đẫn nhìn xa ngoài cửa mệt mỏi anh nhớ đến cô và tiểu Phong..đã ba tháng trôi qua kể từ ngày đó không biết giờ đây họ thế nào rồi...cũng tự nhủ lòng họ sẽ chẳng sao đâu, sẽ chẳng thể như anh lúc này đâu vì anh đã dành một nửa tài sản để lại cho cô trước khi về nước rồi mà.
- Tuấn Phương
Tiếng gọi ấy, giọng nói ấy......giọng nói thanh thói nhẹ nhàng ấy sao mà thật quen quen..phải rồi giọng nói trong trẻo đó là của cô. chắc chắn là cô.
- Tuấn Phương anh ở đâu ra đây đi..Tuấn Phương....
Bắt được giọng nói đó lập tức anh đứng dậy sải từng bước chậm rãi ra ngoài...bắt gặp người con gái anh yêu, cả thế giới thu nhỏ của anh đang khóc nức nở bên ngoài cánh cổng lớn kia tim gan anh đau như dao cứa.
- Tuấn Phương..
Nức nở ngoài cổng cô cố đập mạnh vào cánh cổng gọi tên anh thật to, nhìn thấy anh cô càn khóc to hơn, người cô yêu sao lại ra nông nỗi này..thật khó tưởng tượng nổi một ngừoi đàn ông cao lớn điển trai luôn biết làm mới bản thân giờ đây đã biến thành một người đàn ông gầy gò, râu mọc lởm chởm quanh miệng, quần áo sộc sệch rách nát và còn có nhưng nếp nhăn già nua nữa. mới chỉ qua ba tháng từ ngày anh khiến cô khóc cạn nước mắt suốt một tuần khi biết tin anh đã rời bỏ cô và con...........sau đêm anh rời đi sớm hôm sau khi thức dậy không thấy anh cô đã tự cho rằng anh đi đâu đó rồi anh sẽ quay lại vì trưa đó anh phải về nước như lời an nói nhưng sự thật trớ trêu cô đã thấy được bức thư và tờ di trúc phân chia tài sản sang tên cho cô....lẳng lặng rơi từng giọt nước mắt khi đọc bức thư của anh.."vợ ơi vợ à em nghe anh tâm sự này....anh rất cảm ơn ông trời vì đã cho anh gặp và yêu em và còn được cùng em tạo ra một đứa con tài giỏi như ba nó nữa chứ. Đùa vợ vậy thôi nhưng anh thật sự xin lỗi em và con nhiều vì anh chẳng thể làm tròn bổn phận của một người chồng, một người cha..anh xin lỗi nhưng cũng không còn nhiều thời gian nữa anh thật sự xin lỗi em.hãy chăm sóc tốt cho con và đừng tìm anh nhé vợ. à anh cũng còn một điều nữa muốn xin lỗi em vì anh sẽ giữ passpost của em vậy nên đừng cố tìm anh nhé.
Anh Yêu Em và tiểu Phong. "
Suốt cả tuần liền cô điên cuồng khóc nóc đòi đi tìm anh bằng được nhưng lại không có passpost nên càng khiến coi khó chịu và dẫn đến tình trạng cô phải đi gặp bác sĩ tâm lý.
Đêm nào cô cũng khóc ướt đẫm chiếc gối trắng đến mức cô bị ám ảnh vào cả giấc mơ..có những đêm trong mơ cô cũng khóc và gọi tên anh. rồi để đến một ngày cô nhận được tin công ty đã phá sản chỉ vì một tên oắt con đã tiết lộ thông tin dự án mật cho đối thủ phá hoại...công ty nhà họ Mạc bao đời nay vốn có uy tín nhất định nay biết được tin dữ nên đã không ít người bỏ mặc và phỉ nhổ toàn bộ bộ mặt công ty.
Suốt ba tháng ở Pháp không ngày nào cô không đến chính phủ xin làm giấy tờ tuỳ thân cấp tốc vì mỗi ngày trôi qua đối với cô giống như phải chờ đợi cả năm cả tháng vậy.
Giờ đây sau khi chờ đợi mỏi mòn cuối cùng cô cũng đã có thể trở về đi tìm anh..tìm lại người cô yêu nhưng khi thấy anh thế này cô càng đau hơn.
- Tuấn Phương anh...
- em
- đừng đứng mãi đó làm ơn ra đây với em đi em xin anh..đừng làm em đau nữa em xin anh.
- anh đã nói anh đừng tìm anh mà Tú Băng. em đi đi chúng ta đã kết thúc rồi.
- em không biết em không biết đừng nói với em như vậy mà, ra đây với em đi anh Tuấn Phương em xin anh đừng bỏ em.
- em đi đi chúng ta giờ không thể nữa rồi..tôi chẳng thể cho em được gì nữa rồi. xin lỗi em.
- anh muốn thấy em chết thì anh mới vừa lòng đúng không?? Tuấn Phương nếu anh không ra đây em sẽ tự sát đấy.
- đừng trẻ con nữa em về đi.
- đồ khốn kiếp kia anh mau ra đây..em nói anh mau ra đây đồ tồi anh mau ra đây cho em..em xin anh Tuấn Phương.....anh còn có em và con mà...anh có thể làm lại mà..làm ơn đừng xua đuổi em lạnh nhạt như vậy mà.
- xin lỗi em.
- được anh không ra đúng không?? vậy đừng trách em.
- Tú Băng
Quay đi cô gạt nước mắt...đứng ra giữa đường lớn xe cộ đi đi lại lại cô nhìn anh thật lâu và hét to....
- Mạc Tuấn Phương em ghét anh.
- khôngggg Tú Băng anh xin em.
Gạt bỏ lý trí mạnh mẽ anh chạy ra mở cổng nhanh nhẹnh tiến đến ôm lấy cô vào lòng siết chặt.
- anh là đồ tồi.
- anh xin lỗi.
Ôm chặt anh cô nức nở trách móc mắng mỏ anh...
- anh không mất tất cả anh còn có em và con mà đồ ngốc. anh có thể bắt đầu lại em tin anh.
- có lẽ là không đâu em giờ anh đã chẳng còn gì nữa rồi.
- đâu có anh còn có công ty của em và một nửa tài sản khổng lồ mà anh cho em đấy thôi. cho nên chồng em vẫn là vị tổng tài tài giỏi trẻ tuổi đẹp trai nhất trong lòng em và con.
- anh muốn hỏi em một câu được không??
- ừm em nghe
- tại sao em không bỏ anh và bắt đầu một cuộc sống mới.
- vì em yêu anh.
- anh yêu em.
Anh cúi xuống tính hôn cô như lại bị ngăn cản bởi những tiếng còi bíp bíp xung quanh và cô....
- anh cạo râu đi đã.
Bật cười ôm nhau hạnh phúc...
sau tất cả những sóng gió cuối cùng hai người họ cũng đã trở về với nhau và cùng chung tay bắt đầu xây dựng lại hình ảnh danh tiếng của Mạc gia cùng tiểu Phong và thành viên mới tiểu công chúa Hạ Linh.
The End
Trở về Trung Quốc anh bắt đầu với công việc ngay lập tức, ở công ty mọi người đều đang nhốn nháo điên cuồng giải quyết việc khẩn cấp.
Trên bàn làm việc của anh những tệp giấy tờ tài liệu chồng chất lên nhau dầy cộp đáng sợ.
- chủ tịch chúng tôi đã cho tìm kiếm kẻ tiết lộ dự án mật của công ty nhưng...
- chủ tịch người bên Hoàng Nhu bắt đầu chuẩn bị giấy tờ ra toà rồi ạ.
- chủ tịch những công ty chuẩn bị ký hợp đồng với chúng ta cũng xin rút hết rồi.
- chủ tịch chúng ta phải làm sao đây??
- chủ tịch....
- Im Hết Đi
Những gánh nặng của công ty giờ đây mỗi phút mỗi giây trôi qua đều một khó khăn và khó nhọc hơn đè lên vai anh..bao nhiêu thứ áp lực đó anh đã gồng mình suốt mười mấy năm qua, anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, anh cũng biết đau, cũng biết mệt mỏi mà sao xung quanh ai cũng chỉ biết dồn ép đè nén hết lên anh vậy?? hỏi xem trong cái công ty này đã có ai từng nghĩ cho anh mà tự mình phải cố gắng hơn không?? tất nhiên là không rồi, vì họ chỉ biết làm tròn bổn phận nhiệm vụ được giao chứ đâu quan tâm mọi thứ xung quanh họ như thế nào.
Ngày nào ở công ty anh cũng chỉ có một trạng thái duy nhất trong đầu chính là bực bội căng thẳng..vì sao anh bực ư?? vì sao anh luôn căng thẳng hoá mọi vấn về với cấp dưới ư?? lý do thì rất dễ hiểu nhưng hoá lại chẳng ai hiểu cho anh. đơn giản mỗi ngày anh đều quát mắng trách móc nhân viên là vì họ không làm anh thấy được sự hoàn hảo trong công việc của họ, những thứ họ làm được cũng chỉ dừng lại ở mức 90% và điều đó hoàn toàn khiến anh nổi điên vì những thứ anh muốn phải đạt được sự hoàn hảo 100% tới ngay khách hàng và lợi nhuận của công ty.
Nhưng nay đã gần như sụp đổ..tất cả mọi thứ suốt bấy lâu nay trước mắt anh chỉ toàn một màu đen u ám của một cơn bão sắp sửa đánh bay mọi thứ của anh...tất cả.
- chủ tịch không hay rồi toàn bộ cổ đông đã rút khỏi công ty, nhân viên cũng đồng loạt từ chức rồi ạ.
- được rồi cậu cũng đi đi.
- nhưng chủ tịch....
- suốt thời gian qua cậu đã phải chịu khổ khi làm thư ký của tôi rồi..tôi cho phép cậu nghỉ..mọi thứ ở đây vẫn còn tôi cậu không phải lo.
- chủ tịch tôi...tôi
- cãi lời.
- dạ không chủ tịch
- đi đi tôi muốn ở một mình.
- vâng chủ tịch.
Vậy là xong..mọi thứ của anh đã tiêu tùng..mới chỉ qua nửa ngày đầu mà công ty anh đã được lên trang nhất tất cả các mặt báo, các tin tức về công ty anh đang trên đà phá sản đều được người dân trong nước chia sẻ bàn tán xôn xao.
Tất cả mọi người trong công ty đều đã rời đi..còn lại mình anh cô độc ở cái công ty to lớn này.
Gục xuống..hai đầu gối anh đập mạnh xuống đất thật sót sa, bàn tay nắm thành nắm đấm..chiếc cavat trên cổ anh đợi nới lỏng ra mệt mỏi.
*tách* giọt nước mắt thất bại của anh rơi xuống..nhắm nghiềm mắt anh mệt mỏi ngã gục xuống sàn thở mạnh.
- ba mẹ con xin lỗi..là con vô dụng con xin lỗi.
***
3 tháng sau..nhà họ Mạc giờ đây chẳng còn gì ngoài căn biệt thự trống trơn vô vị được đứng tên Tú Băng. Khi công bố công ty phá sản toàn bộ mọi thứ đứng tên anh đều được đóng băng thu hồi..những người làm thân quen, đến bác quản gia đã phục tùng cho nhà họ Mạc suốt mấy chục năm qua cũng đã rời đi theo lời yêu cầu của anh.
Giờ đây anh chỉ còn là kẻ vô dụng không công ăn việc làm.
Anh đã từng thử đi xin việc từ các công ty lớn nhỏ cho đến các nơi quán ăn xin làm phục vụ cũng chẳng hề được nhận vì họ vẫn nhớ như in khuôn mặt vị tổng tài trẻ tuổi khét tiếng khắp đất nước sống trong nhung lụa kim cương ngày nào.
Ngồi góc nhà đờ đẫn nhìn xa ngoài cửa mệt mỏi anh nhớ đến cô và tiểu Phong..đã ba tháng trôi qua kể từ ngày đó không biết giờ đây họ thế nào rồi...cũng tự nhủ lòng họ sẽ chẳng sao đâu, sẽ chẳng thể như anh lúc này đâu vì anh đã dành một nửa tài sản để lại cho cô trước khi về nước rồi mà.
- Tuấn Phương
Tiếng gọi ấy, giọng nói ấy......giọng nói thanh thói nhẹ nhàng ấy sao mà thật quen quen..phải rồi giọng nói trong trẻo đó là của cô. chắc chắn là cô.
- Tuấn Phương anh ở đâu ra đây đi..Tuấn Phương....
Bắt được giọng nói đó lập tức anh đứng dậy sải từng bước chậm rãi ra ngoài...bắt gặp người con gái anh yêu, cả thế giới thu nhỏ của anh đang khóc nức nở bên ngoài cánh cổng lớn kia tim gan anh đau như dao cứa.
- Tuấn Phương..
Nức nở ngoài cổng cô cố đập mạnh vào cánh cổng gọi tên anh thật to, nhìn thấy anh cô càn khóc to hơn, người cô yêu sao lại ra nông nỗi này..thật khó tưởng tượng nổi một ngừoi đàn ông cao lớn điển trai luôn biết làm mới bản thân giờ đây đã biến thành một người đàn ông gầy gò, râu mọc lởm chởm quanh miệng, quần áo sộc sệch rách nát và còn có nhưng nếp nhăn già nua nữa. mới chỉ qua ba tháng từ ngày anh khiến cô khóc cạn nước mắt suốt một tuần khi biết tin anh đã rời bỏ cô và con...........sau đêm anh rời đi sớm hôm sau khi thức dậy không thấy anh cô đã tự cho rằng anh đi đâu đó rồi anh sẽ quay lại vì trưa đó anh phải về nước như lời an nói nhưng sự thật trớ trêu cô đã thấy được bức thư và tờ di trúc phân chia tài sản sang tên cho cô....lẳng lặng rơi từng giọt nước mắt khi đọc bức thư của anh.."vợ ơi vợ à em nghe anh tâm sự này....anh rất cảm ơn ông trời vì đã cho anh gặp và yêu em và còn được cùng em tạo ra một đứa con tài giỏi như ba nó nữa chứ. Đùa vợ vậy thôi nhưng anh thật sự xin lỗi em và con nhiều vì anh chẳng thể làm tròn bổn phận của một người chồng, một người cha..anh xin lỗi nhưng cũng không còn nhiều thời gian nữa anh thật sự xin lỗi em.hãy chăm sóc tốt cho con và đừng tìm anh nhé vợ. à anh cũng còn một điều nữa muốn xin lỗi em vì anh sẽ giữ passpost của em vậy nên đừng cố tìm anh nhé.
Anh Yêu Em và tiểu Phong. "
Suốt cả tuần liền cô điên cuồng khóc nóc đòi đi tìm anh bằng được nhưng lại không có passpost nên càng khiến coi khó chịu và dẫn đến tình trạng cô phải đi gặp bác sĩ tâm lý.
Đêm nào cô cũng khóc ướt đẫm chiếc gối trắng đến mức cô bị ám ảnh vào cả giấc mơ..có những đêm trong mơ cô cũng khóc và gọi tên anh. rồi để đến một ngày cô nhận được tin công ty đã phá sản chỉ vì một tên oắt con đã tiết lộ thông tin dự án mật cho đối thủ phá hoại...công ty nhà họ Mạc bao đời nay vốn có uy tín nhất định nay biết được tin dữ nên đã không ít người bỏ mặc và phỉ nhổ toàn bộ bộ mặt công ty.
Suốt ba tháng ở Pháp không ngày nào cô không đến chính phủ xin làm giấy tờ tuỳ thân cấp tốc vì mỗi ngày trôi qua đối với cô giống như phải chờ đợi cả năm cả tháng vậy.
Giờ đây sau khi chờ đợi mỏi mòn cuối cùng cô cũng đã có thể trở về đi tìm anh..tìm lại người cô yêu nhưng khi thấy anh thế này cô càng đau hơn.
- Tuấn Phương anh...
- em
- đừng đứng mãi đó làm ơn ra đây với em đi em xin anh..đừng làm em đau nữa em xin anh.
- anh đã nói anh đừng tìm anh mà Tú Băng. em đi đi chúng ta đã kết thúc rồi.
- em không biết em không biết đừng nói với em như vậy mà, ra đây với em đi anh Tuấn Phương em xin anh đừng bỏ em.
- em đi đi chúng ta giờ không thể nữa rồi..tôi chẳng thể cho em được gì nữa rồi. xin lỗi em.
- anh muốn thấy em chết thì anh mới vừa lòng đúng không?? Tuấn Phương nếu anh không ra đây em sẽ tự sát đấy.
- đừng trẻ con nữa em về đi.
- đồ khốn kiếp kia anh mau ra đây..em nói anh mau ra đây đồ tồi anh mau ra đây cho em..em xin anh Tuấn Phương.....anh còn có em và con mà...anh có thể làm lại mà..làm ơn đừng xua đuổi em lạnh nhạt như vậy mà.
- xin lỗi em.
- được anh không ra đúng không?? vậy đừng trách em.
- Tú Băng
Quay đi cô gạt nước mắt...đứng ra giữa đường lớn xe cộ đi đi lại lại cô nhìn anh thật lâu và hét to....
- Mạc Tuấn Phương em ghét anh.
- khôngggg Tú Băng anh xin em.
Gạt bỏ lý trí mạnh mẽ anh chạy ra mở cổng nhanh nhẹnh tiến đến ôm lấy cô vào lòng siết chặt.
- anh là đồ tồi.
- anh xin lỗi.
Ôm chặt anh cô nức nở trách móc mắng mỏ anh...
- anh không mất tất cả anh còn có em và con mà đồ ngốc. anh có thể bắt đầu lại em tin anh.
- có lẽ là không đâu em giờ anh đã chẳng còn gì nữa rồi.
- đâu có anh còn có công ty của em và một nửa tài sản khổng lồ mà anh cho em đấy thôi. cho nên chồng em vẫn là vị tổng tài tài giỏi trẻ tuổi đẹp trai nhất trong lòng em và con.
- anh muốn hỏi em một câu được không??
- ừm em nghe
- tại sao em không bỏ anh và bắt đầu một cuộc sống mới.
- vì em yêu anh.
- anh yêu em.
Anh cúi xuống tính hôn cô như lại bị ngăn cản bởi những tiếng còi bíp bíp xung quanh và cô....
- anh cạo râu đi đã.
Bật cười ôm nhau hạnh phúc...
sau tất cả những sóng gió cuối cùng hai người họ cũng đã trở về với nhau và cùng chung tay bắt đầu xây dựng lại hình ảnh danh tiếng của Mạc gia cùng tiểu Phong và thành viên mới tiểu công chúa Hạ Linh.
The End