-
Chương 51-55
Chương51: Đoạt Thú Hồn
Đề nghị của Thần Thiên Tử hơi có chút mạo hiểm, nhưng mà mắt thấy con sinh vật thần huyết kia đang nằm sấp ở trên đỉnh núi không ngừng chảy máu, thoạt nhìn cánh chim bị thương rất nặng, liền vỗ lên đều có chút khó khăn, lúc này chính là cơ hội tốt nhất để giết nó, nếu hôm nay để cho nó chạy, sợ rằng sau này sẽ không còn cơ hội nữa.
Cuối cùng Tần Huyên đồng ý với đề nghị của Thần Thiên Tử, nhưng Tần Huyên quyết định tự mình lên núi, chỉ để lại Thần Thiên Tử và Dương Mạn Lệ có được cung và tên thú hồn biến dị ở dưới tùy thời chuẩn bị ra tay.
- Tần đoàn trưởng không cần phải lên trên, ở dưới đây tiến hành chỉ huy là được rồi.
Thần Thiên Tử liền vội vàng khuyên nhủ.
- Việc này không cần phải chỉ huy, tôi đã không có cung tên thú hồn biến dị, lưu lại ở phía dưới cũng không có tác dụng gì, vẫn nên đi lên thôi.
Nói xong, Tần Huyên đã leo lên vách đá.
Cả đám chia làm bảy đội, theo các phương hướng khác nhau leo lên trên ngọn núi, Hàn Sâm không nói hai lời theo sát ở sau lưng Tần Huyên trèo lên trên.
Mặc dù sát cơ trong mắt Thần Thiên Tử chỉ hơi lóe lên, nhưng vẫn bị Hàn Sâm nhạy bén thấy được, biết rõ Thần Thiên Tử nhất định sẽ hạ độc thủ với hắn, đến lúc đó chỉ sợ Thần Thiên Tử bắn trước nhất không phải là con sinh vật thần huyết kia, mà chính là hắn.
Cho nên Hàn Sâm liền quyết định đi theo bên cạnh Tần Huyên một tấc không rời, nhìn xem Thần Thiên Tử hạ độc thủ với hắn thế nào.
Thần Thiên Tử xác thực cũng suy nghĩ giống như Hàn Sâm, từ lúc y đề nghị đã muốn nhân cơ hội này dùng một tên bắn chết hắn, ở trên vách núi đá cheo leo kia, Hàn Sâm muốn trốn cũng không có chỗ để trốn, đến lúc đó hắn chết là cái chắc.
Nhưng mà bây giờ Hàn Sâm lại đi theo bên cạnh Tần Huyên, khiến cho hàn quang trong mắt Thần Thiên Tử nổi lên, lát nữa cho dù y mượn cơ hội bắn một mũi tên tới, Tần Huyên ở bên cạnh cũng sẽ không ngồi yên không quan tâm, cô nhất định sẽ ra tay giải vây cho Hàn Sâm.
Nhưng chuyện này cũng không khiến cho Thần Thiên Tử hết hy vọng, ngược lại y càng quyết tâm muốn giết Hàn Sâm hơn, hiện tại y cần tìm một cơ hội để Tần Huyên rời xa Hàn Sâm.
Mặc dù vách đá dốc dựng đứng, nhưng đối với loại người có được nguyên bộ công cụ leo núi như Tần Huyên, cũng không tính là chuyện khó khăn gì, chớp mắt đoàn người đã nhanh chóng leo tới giữa sườn núi.
Sinh vật thần huyết quả thật bị thương vô cùng nặng, sau khi phát hiện bọn Tần Huyên đã leo lên, vẫn chỉ hướng phía dưới gào rú, nhưng không hề lao xuống, cũng không hề vỗ cánh bay đi.
Chờ lúc bọn Tần Huyên sắp tiếp cận đỉnh núi, sinh vật thần huyết mới vỗ cánh chim đã bị máu tươi nhiễm đỏ, thế nhưng mới chỉ bay lên cách mặt đất vài mét lại rơi xuống, xem ra cánh của nó bị thương không hề nhẹ, miệng vết thương vẫn còn đang chảy máu.
Bọn Tần Huyên vui mừng không thôi, ở xa xa phía dưới kéo cung điên cuồng bắn tới sinh vật thần huyết kia, mặc dù cung tên của họ không thể tạo thành thương tổn lớn đối với sinh vật thần huyết, nhưng vẫn thành công chọc giận sinh vật thần huyết kia.
Cánh chim của sinh vật thần huyết vung mạnh lên, mặc dù máu tươi văng khắp nơi nhưng nó vẫn cưỡng ép bay lên, hung hăng nhào tới người cách nó gần nhất, há to miệng đầy răng nanh ra muốn cắn người kia.
Người ở trên vách đá không có chỗ nào để trốn, liền dùng một thanh đại đao bổ lên trên đầu sinh vật thần huyết, nhưng sau khi thanh đao kia chém vào đầu sinh vật thần huyết, vậy mà ngay cả một vết xước cũng không có, ngược lại bản thân y bị sinh vật thần huyết táp một cái, thân thể lập tức đứt lìa mất mạng.
Máu tươi phun ra khắp nơi, mọi người bị dọa vội vàng bò xuống, lên núi không dễ dàng, xuống núi càng khó hơn, cũng may sau khi bò lên đã lưu lại chốt khóa dây ở trên vách đá, đu dây thừng tụt xuống, tốc độ không hề chậm.
Mắt thấy sinh vật thần huyết kia đã bị dụ xuống, nó tựa như nổi điên lên đuổi giết xuống, Thần Thiên Tử và Dương Mạn Lệ vội vàng giơ cung tên lên, nhắm đúng cơ hội liền bắn tới thân sinh vật thần huyết.
Thần Thiên Tử bắn hai mũi tên, đều không bắn trúng sinh vật thần huyết kia, tâm tư của y căn bản không ở trên người sinh vật thần huyết, mà vẫn luôn tìm cơ hội bắn lén Hàn Sâm.
Thế nhưng Hàn Sâm lại vô cùng gian xảo, vẫn luôn theo sát bên cạnh Tần Huyên, khiến cho y không có cơ hội bắn lén.
- CMN, thứ hèn nhát.
Thần Thiên Tử thầm mắng trong lòng, đành phải đem mũi tên bắn về phía sinh vật thần huyết.
Trên thực tế mọi người đều đã sớm nhìn ra, con sinh vật thần huyết kia đã là nỏ mạnh hết đà, nó đã chảy nhiều máu lắm rồi, cánh chim bị thương rất nặng, bay cũng rất khó khăn, lúc này nó bay xuống, đợi lát nữa muốn bay lên sẽ không thể bay được nữa.
Mặc dù đã hy sinh mấy người, nhưng sinh vật thần huyết này chết là cái chắc.
Thần Thiên Tử không tìm thấy cơ hội đánh lén Hàn Sâm, đành phải đem sinh vật thần huyết ra trút giận, từng mũi tên mãnh liệt bắn về phía sinh vật thần huyết đã bị trọng thương kia.
Sinh vật thần huyết lại trúng thêm mấy mũi tên, phát ra tiếng kêu thê lương, không quan tâm tới chuyện đi giết người nữa, vỗ đôi cánh đầm đìa máu me muốn bay trở lại đỉnh núi.
Thế nhưng cánh của nó bị thương quá nặng, liều mạng vỗ vài cái, thân thể vẫn có xu thế rơi xuống như trước.
Đột nhiên, thân thể của sinh vật thần huyết bay về phía vách núi, móng vuốt sắc bén trực tiếp chộp lên trên vách đá, giống như là cắt vào đậu hủ, móc núi đá ra bốn lỗ thủng, bốn móng vuốt của sinh vật thần huyết kia phát lực, cánh sau lưng vỗ lên, lại có thể bò lên đỉnh núi.
- Không thể để cho nó leo lên.
Tần Huyên cắn răng một cái, từ trong thân thể lao ra một vệt ánh sáng màu vàng, hóa thành một con sư tử vàng phóng tới Tần Huyên.
Thân thể của Tần Huyên lập tức dung hợp cùng thú hồn kia, hóa thành hình dáng một con hoàng kim sư, móng vuốt chụp lên trên vách đá cũng để lại vết thủng ở phía trên, cấp tốc đuổi theo con sinh vật thần huyết kia.
Trong lòng Hàn Sâm vô cùng khẩn trương, lúc này Tần Huyên đi như thế, hắn chẳng phải sẽ trở thành bia ngắm cho Thần Thiên Tử ư?Ngay sau đó Hàn Sâm quyết tâm liều mạng, liền bắt lấy cái đuôi của con hoàng kim sư đang bò lên, lập tức cả người đều bị kéo lên theo, đuổi theo sinh vật thần huyết kia.
Tần Huyên quay đầu lại hung hăng lườm Hàn Sâm, Hàn Sâm lại giả vờ không hề phát hiện ra, nắm chắc cái đuôi của cô không tha, lúc này Tần Huyên cũng không kịp mắng mỏ Hàn Sâm, toàn lực đuổi theo sinh vật thần huyết.
Sinh vật thần huyết đã sắp thoát khỏi tầm sát thương, Thần Thiên Tử thu cung tên lại, đột nhiên hét lớn một tiếng, một tia sáng màu đen từ trong thân thể y lao ra, hóa thành một một con khỉ đột khổng lồ lông đen cao hơn ba thước dung hợp cùng Thần Thiên Tử.
Thần Thiên Tử biến thân thành hắc sắc cự viên chạy vội về phía vách núi, nhanh chóng trèo lên đỉnh núi, tốc độ vượt xa bọn Tần Huyên vốn đã lên núi từ trước, hoàn toàn không khác gì đi trên đất bằng cả.
- Cậu còn không mau buông tay ra.
Tần Huyên ì bị Hàn Sâm lôi đuôi lại, tốc độ không theo kịp sinh vật thần huyết, lập tức khoảng cách càng ngày càng xa, liền quát lên với Hàn Sâm.
Hàn Sâm vội vàng buông lỏng cái đuôi của Tần Huyên ra, dùng đinh móc treo mình ở trên vách núi đá, Thần Thiên Tử đang vội vã đi giết sinh vật thần huyết, lúc này đã không còn quan tâm tới chuyện bắn lén hắn nữa.
- Thằng khốn Thần Thiên Tử kia, có thú hồn biến dị mạnh như vậy, lại để cho chúng ta leo lên mạo hiểm, quả thật không phải thứ tốt lành gì.
Hàn Sâm nhìn Thần Thiên Tử biến thân thành hắc sắc cự viên bò lên giống như cơn lốc, trong lòng vừa đố kỵ vừa hận.
Mặc dù Huyết Tinh Đồ Lục Giả của hắn rất mạnh, nhưng ưu điểm là tốc độ chạy ở trên đất bằng cùng với đôi tay linh hoạt, nếu để cho Huyết Tinh Đồ Lục Giả bò lên loại vách núi cao chót vót như thế này, dùng bốn cái móng kia làm sao bò?Thần Thiên Tử rất nhanh đã vượt qua hoàng kim sư do Tần Huyên biến thành, vọt tới đằng sau sinh vật thần huyết, sinh vật thần huyết cũng đã bò lên trên đỉnh núi, thấy Thần Thiên Tử đi lên, lập tức duỗi móng vuốt ra chộp tới.
.
Chương52: Thú Hồn Tử Vũ Lân Long
Hàn Sâm tìm một vị trí không dốc lắm, khóa chặt dây an toàn, vừa quan sát cuộc chiến ở trên đỉnh núi, vừa tháo Tận Thế Chi Hồn ở trên lưng xuống, đồng thời từ trong ống tên rút ra một mũi Phi Lưu Tiễn bắn tới sinh vật thần huyết ở trên.
Bắn liên tiếp mấy mũi tên, nhưng đáng tiếc không có một chút tác dụng nào, lại còn có hai mũi tên bắn trúng Thần Thiên Tử đang đại chiến với sinh vật thần huyết ở trên đỉnh núi.
Đương nhiên, Phi Lưu Tiễn cũng không có tác dụng gì đối với Thần Thiên Tử, loại hàng cấp thấp này, ngay cả da của sinh vật biến dị đều bắn không thủng, Hàn Sâm mua để luyện tập bắn tên mà thôi.
Đây chẳng qua là Hàn Sâm đang thử tầm bắn và cảm giác một chút, dù sao hắn cũng chỉ có một mũi tên hợp kim có hàm lượng thép Z cao mà thôi, bây giờ thử thêm vài lần, đợi lát nữa cơ hội thành công sẽ cao hơn.
- CMN, đừng có bắn loạn xạ nữa, mũi tên phế vật giống như mày kia thì làm được gì?Thần Thiên Tử bị bắn trúng hai mũi tên, quay đầu lại thấy do Hàn Sâm bắn y, trong lòng càng thêm tức giận, giận dữ hét lên với Hàn Sâm.
Lúc này Tần Huyên cũng đã vọt tới đỉnh núi, đang ở một bên cùng vây đánh sinh vật thần huyết, những người khác đều đã bò trở về, có người tìm một chỗ bắn tên tới sinh vật thần huyết, có người lại trực tiếp trèo lên đỉnh núi.
Mặc dù sinh vật thần huyết kia đã là nỏ mạnh hết đà, nhưng mà dù sao thì sinh vật thần huyết vẫn là sinh vật thần huyết, vẫn ở trên đỉnh núi tức giận gào thét, vẫn đang giương nanh múa vuốt tấn công khiến cho Thần Thiên Tử và Tần Huyên khó có thể cận chiến.
Đột nhiên, Thần Thiên Tử khôi phục thân người, thú hồn hắc sắc cự viên kia tản đi, tính toán thời gian thì y cũng chỉ mới biến thân hơn một giờ, theo cường độ gien của y, thời gian biến thân không thể ngắn như vậy, cũng không biết là y muốn làm gì.
Lúc Hàn Sâm đang nghi ngờ liền thấy Thần Thiên Tử gọi ra thanh đại kiếm thú hồn màu máu kia, hung hăng bổ tới đôi cánh vốn đã máu me dầm dề của sinh vật thần huyết.
Tần Huyên cũng đã giải trừ biến thân, liền gọi ra dao găm Độc Tâm Hồ Điệp cấp thần huyết đâm về phía quái vật.
Mấy người đã bò lên cũng sử dụng vũ khí của mình vây công sinh vật thần huyết ở trên đỉnh núi.
Dù sao thì sinh vật thần huyết bị thương quá nặng, bị Thần Thiên Tử tìm được cơ hội chém trúng cánh, lập tức chém ra một lỗ hổng lớn dài cả thước, máu tươi lập tức tuôn ra như suối.
Tần Huyên thừa dịp sinh vật thần huyết giãy dụa kêu thảm thiết, dao găm Độc Tâm Hồ Điệp cũng đâm vào, chỉ thấy máu đen ở miệng vết thương tuôn ra, hiển nhiên là đã khiến cho con sinh vật thần huyết kia trúng độc.
- Mọi người thêm chút sức, nó sắp không chịu được rồi.
Có người vui mừng hô lên, mọi người càng thêm ra sức vây công con sinh vật thần huyết kia.
Hàn Sâm ở phía dưới đã quan sát rõ ràng, mấy tên tâm phúc của Thần Thiên Tử, mỗi người đều có thân thủ kinh người, ở bên trên vách núi cao chót vót luồn lên nhảy xuống như đi trên đất bằng, xác thực đều là nhân vật vô cùng lợi hại, nếu như không phải bọn họ kiềm chế sinh vật thần huyết này lại, Thần Thiên Tử và Tần Huyên sẽ không dễ dàng xuất thủ như vậy.
Con sinh vật thần huyết kia cũng sắp không chịu được nữa, Hàn Sâm nắm chặt Tận Thế Chi Hồn ở trong tay, nhìn chòng chọc vào sinh vật thần huyết, chuẩn bị tìm một cơ hội bắn thử một tên, nếu như có thể diệt con sinh vật thần huyết chỉ còn một hơi cuối cùng kia đi, vậy sẽ có cơ hội lấy được thú hồn của nó.
Mặc dù tỷ lệ rất thấp, thế nhưng dù sao cũng hơn là không có, Thần Thiên Tử không ngại tự mình bò lên mạo hiểm, cũng là vì một đòn giết địch cuối cùng kia.
Ai giết chết thì thú hồn sẽ thuộc về người đó, đây là quy củ mặc định ở Tí Hộ Sở, bởi vì có lấy được thú hồn hay không, chỉ có người giết dị sinh vật mới biết, cho dù người đó lấy được thú hồn, chỉ cần họ giữ kín miệng không nói ra, ai cũng không biết đến cùng là họ có lấy được hay không.
Dù sao thì phần lớn người đều giữ chết không buông, không có khả năng chia xẻ với người khác, cho nên mới có ước định như vậy, mọi người liền dứt khoát không hỏi tới, lấy được thú hồn thì xem như là của mình.
Răng rắc!Thần Thiên Tử chém một kiếm lên trên cổ con sinh vật thần huyết kia, lưu lại một vết thương sâu thăm thẳm thấy cả xương, máu tươi cuồn cuộn chảy ra bên ngoài.
Nguyên bản sinh vật thần huyết chỉ còn một hơi cuối cùng, lại chịu vết thương trí mạng này, lập tức đại phát cuồng tính, cũng không biết lấy khí lực từ nơi nào, đôi cánh chồng chất vết thương liều mạng vung lên, thân thể khổng lồ quét ngang, lập tức đẩy lui mọi người, con sinh vật thần huyết kia vậy mà lại bay lên, lung la lung lay bay về phía ngọn núi khác.
Nhưng mà mọi người đều đã nhìn ra, toàn thân con sinh vật thần huyết kia đều chảy đầy máu, dòng máu màu đỏ sền sệt đang nhỏ xuống như mưa, căn bản đang hồi quang phản chiếu, khẳng định sẽ không sống nổi.
Thần Thiên Tử vội vàng gọi ra cung và tên thú hồn biến dị của mình, bắn ra một mũi tên tới sinh vật thần huyết đang lung la lung lay bay ở trên không trung kia.
Mũi tên kia trực tiếp bắn thủng cánh của sinh vật thần huyết, lại trúng thêm một đòn này, sinh vật thần huyết lập tức không thể kiên trì được nữa, đôi cánh vặn vẹo vỗ lên vài cái, thân thể mau chóng rơi xuống phía dưới.
Bởi vì tốc độ rơi quá nhanh, những người khác còn muốn bắn sinh vật thần huyết kia cũng không kịp nữa.
Thần Thiên Tử vui mừng quá đỗi, mũi tên của mình bắn tới kia, đợi lát nữa cho dù sinh vật thần huyết té xuống đất chết, cũng được tính là do mình giết.
Đột nhiên, chỉ thấy ở giữa sườn núi có một tia sáng ngang trời xẹt qua, mũi tên hợp kim lao thẳng vào vết thương ở trên cổ sinh vật thần huyết, sau đó biến mất không thấy đâu.
Sắc mặt của Thần Thiên Tử lập tức thay đổi, những người khác thì ngây ra một lúc, mà trong chớp mắt này, con sinh vật thần huyết kia đã "bịch" một tiếng ngã lên trên tảng đá phía dưới núi, lập tức máu tươi văng ra khắp nơi, một mạng ô hô.
- Săn giết sinh vật thần huyết Tử Vũ Lân Long, đạt được thú hồn Tử Vũ Lân Long, ăn thịt của Tử Vũ Lân Long có thể ngẫu nhiên đạt được từ 0 đến 10 điểm thần gien.
Âm thanh kỳ dị vang lên trong đầu Hàn Sâm, khiến cho Hàn Sâm hạnh phúc cơ hồ rên rỉ thành tiếng, nhưng mà trên mặt Hàn Sâm lại giả vờ ra vẻ thất vọng, cô đơn, bất đắc dĩ, uể oải vân vân.
Lúc này người ở trên đỉnh núi đều đang nhìn chằm chằm vào hắn, đặc biệt là Thần Thiên Tử, nếu như ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ Hàn Sâm đã chết vô số lần rồi.
Tuy nói quy củ là ai lấy được thú hồn thì là của người đó, nhưng lúc này Hàn Sâm đã quyết định, cho dù đánh chết hắn, hắn cũng sẽ không thừa nhận chuyện mình lấy được thú hồn, nếu không thì Thần Thiên Tử sẽ trở mặt ngay lập tức, thậm chí dốc sức liều mạng với hắn.
Mọi người trên đỉnh núi thấy biểu lộ tiếc nuối trên mặt Hàn Sâm, mặc dù không hoàn toàn tin tưởng, nhưng trong lòng lại cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Mọi người từ trên núi đi xuống, Thần Thiên Tử liền lập tức tóm lấy cổ áo của Hàn Sâm, cắn răng chằm chằm vào Hàn Sâm hỏi:- Mày có lấy được thú hồn hay không?- Không.
Hàn Sâm khăng khăng mình không lấy được thứ gì.
Thần Thiên Tử có chút không tin, đang định đánh cho Hàn Sâm một trận, lại bị Tần Huyên ở bên cạnh ngăn lại.
- Thần Thiên Tử, người của tôi không phá hỏng quy củ, đừng nói là hắn không lấy được, cho dù hắn lấy được, anh cũng không có tư cách ép buộc hắn giao ra.
Tần Huyên lạnh mặt nói.
Hàn Sâm là của người của cô, nếu như để cho Thần Thiên Tử đánh, về sau còn ai đi theo cô lăn lộn nữa.
Thần Thiên Tử nhìn chòng chọc vào Hàn Sâm, hồi lâu mới hừ lạnh một tiếng, quay người đi về phía thi thể của Tử Vũ Lân Long, rút mũi tên của Hàn Sâm từ trong cổ Tử Vũ Lân Long ra, trực tiếp bộp một tiếng bẻ thành hai đoạn, hung tợn ném lên mặt đất.
.
Chương53: Thần Huyết Đồng Nha Thú
Sau khi thu thập thi thể Tử Vũ Lân Long xong, mọi người trở về Cương Giáp Tí Hộ Sở, Tần Huyên gọi một mình Hàn Sâm đi vào trong phòng làm việc của mình.
- Có lấy được thú hồn không?Đôi mắt đẹp của Tần Huyên nhìn chằm chằm vào mắt Hàn Sâm hỏi.
- Tần đại trạm trưởng, tôi thật sự không lấy được thú hồn, sớm biết như vậy tôi đã không bắn ra mũi tên kia, kết quả vừa không được ăn thịt dê lại còn chọc ra một đống chuyện.
Mặt của Hàn Sâm còn khổ hơn ăn mướp đắng, oan ức hơn cả Đậu Nga.
Rõ ràng Tần Huyên không tin những lời này của Hàn Sâm:- Đừng diễn nữa, nếu cậu đã lấy được thú hồn, tôi cũng không chiếm lợi của cậu, muốn bán bao nhiêu tiền thì cậu ra giá đi, nếu thích hợp tôi sẽ trả tiền, một phần cũng không thiếu, tôi trả tiền trước cũng được, tôi tin tưởng cậu.
- Tần đại trạm trưởng, có tiền chả lẽ là tôi lại không muốn kiếm? Tôi thật sự không lấy được thú hồn, nếu có thể lấy ra cho cô xem được, bây giờ tôi sẽ lấy ra liền, tôi thật sự là bị oan mà.
Hàn Sâm lộ ra vẻ buồn bực.
Tần Huyên thấy Hàn Sâm có vẻ không giống như đang nói dối, đã hơi tin tưởng một chút, cau mày nói với hắn:- Không lấy được thú hồn thì thôi, sắp tới cậu đừng hành động một mình, cở ở lại thần xạ tổ đi, lỡ bị Thần Thiên Tử giết thì cũng đừng trách tôi không nhắc nhở.
- Đánh chết tôi cũng sẽ không đi.
Hàn Sâm liên tục gật đầu.
Sau khi trở lại thần xạ tổ, Tô Tiểu Kiều kề vai sát cánh hỏi Hàn Sâm:- Sâm ca, nghe nói một đòn cuối cùng giết chết sinh vật thần huyết kia là do anh bắn, thế nào, lấy được thú hồn hay không?- Tôi rất muốn lấy được, nhưng đáng tiếc lại không có mạng để dùng, đừng nói là thú hồn thần huyết, ngay cả thú hồn nguyên thủy tôi cũng còn chưa từng thấy qua đây.
Hàn Sâm giang tay ra nói.
- Nói cũng đúng, thú hồn đâu có dễ lấy được như vậy, không phải ai cũng có được vận may tốt giống như Tệ ca.
Tô Tiểu Kiều thở dài nói.
Y cũng không có quá nhiều nghi ngờ, dù sao thì tỷ lệ lấy được thú hồn quá thấp, làm sao có thể có được vận may tốt như vậy, thoáng cái đã có được thú hồn.
- Nhưng gần đây cậu nên cẩn thận hơn một chút, không nên rời khỏi Tí Hộ Sở, mặc dù cậu không lấy được thú hồn, nhưng theo tính tình của Thần Thiên Tử, chỉ sợ sẽ không bỏ qua cho anh dễ dàng như vậy đâu.
Tô Tiểu Kiều lại nói thêm vài câu với Hàn Sâm.
- Tôi biết rồi.
Hàn Sâm vỗ vỗ bả vai Tô Tiểu Kiều, nghĩ thầm:- Tên này kể ra cũng có chút lương tâm.
Sau khi trở lại phòng mình, Hàn Sâm không nhịn được lộ ra vẻ mừng như điên, liền xem xét cẩn thận thú hồn mà mình mới lấy được.
Thần huyết Tử Vũ Lân Long: Thú hồn dạng phi hành.
Giới thiệu rất đơn giản, tuy nhiên lại khiến người ta sinh ra vô hạn tưởng tượng, thứ gọi là thú hồn dạng phi hành này, Hàn Sâm đã sớm được nghe tới, có thể nói là tồn tại rất ghê gớm bên trong các loại thú hồn.
Cái gọi là phi hành kia, cũng không phải nói là bản thân thú hồn có thể phi hành, mà là có thể biến thành cánh, thú hồn phụ trợ dạng cánh chim, giúp cho nhân loại có được năng lực bay lượn giống như chim.
Nghĩ tới chuyện nhân loại có thể tự do bay lượn ở trên trời mà không cần mượn nhờ các loại máy bay, đây tuyệt đối là chuyện vô cùng kích thích.
Mấu chốt nhất chính là đã có năng lực bay lượn, vậy năng lực sinh tồn ở thế giới Thần Chi Tí Hộ Sở sẽ tăng lên rất nhiều, có thể đến rất nhiều chỗ mà người bình thường không đến được để săn giết dị sinh vật.
Thú hồn dạng phi hành chính là thứ siêu đắt tiền, thậm chí còn đắt đỏ hơn cả thú hồn dạng dung hợp biến thân đồng cấp, hơn nữa thú hồn dạng phi hành ở trong thế giới Tí Hộ Sở cũng rất ít ỏi, cho dù có tiền cũng chưa chắc đã mua được.
- Lần này đúng là phát tài rồi, thú hồn thần huyết dạng phi hành, cũng không biết trong toàn bộ không gian thứ nhất ở Thần Chi Tí Hộ Sở có mấy cái.
Hàn Sâm hưng phấn tới mức cơ hồ muốn nhảy dựng lên.
Thú hồn dạng phi hành cấp nguyên thủy, tốc độ bay rất chậm, hơn nữa bay cũng không cao, nhiều lắm thì cũng chỉ cao vài thước, giống như là gà rừng bay vậy, nhìn vô cùng thê thảm.
Thú hồn dạng phi hành cấp biến dị tốt hơn một chút, nhưng mà tốc độ cùng tính linh hoạt vẫn hơi kém, thú hồn dạng phi hành cấp thần huyết thì mạnh hơn rất nhiều.
Chỉ là đừng nói tới cấp thần huyết, cho dù là cấp biến dị, Hàn Sâm cũng chưa từng thấy qua ở Cương Giáp Tí Hộ Sở.
Đương nhiên, điều này cũng là do ở xung quanh Cương Giáp Tí Hộ Sở, dị sinh vật có được năng lực bay lượn trên không tương đối ít.
Không gian trong gian phòng quá nhỏ, Hàn Sâm không thể gọi ra cánh chim ở chỗ này, hơn nữa sau khi hưng phấn qua đi, ánh mắt của hắn lại bị con Đồng Nha Thú đã y hệt như là pho tượng đồng đỏ kia hấp dẫn.
Hôm nay trên thân Đồng Nha Thú đã không nhìn thấy một chút màu xanh nào, toàn thân như được đồng đỏ tạo thành, cả người đều lòe lòe phát sáng, giống như là đã được dùng giấy nhám đánh bóng qua.
- Cấp thần huyết! Đồng Nha Thú đã tiến hóa đến cấp thần huyết! Hàn Sâm nhìn chòng chọc vào Đồng Nha Thú, trong lòng vui sướng khó có thể nói nên lời.
Thời gian ba tháng, đau khổ chờ đợi ba tháng, đợi không chỉ là một con sinh vật thần huyết, mà là một sự hi vọng to lớn.
Trước kia trong lòng Hàn Sâm còn có chút thấp thỏm không yên, có chút bất an, sợ là sẽ có biến cố gì đó, nhưng bây giờ tất cả đều đã được khẳng định.
Ba tháng, chỉ cần ba tháng, hắn đã có thể nuôi ra một sinh vật thần huyết, nếu như để cho những người khác biết, chỉ sợ tất cả mọi người đều sẽ điên cuồng.
Giống như hôm nay, nhiều người săn giết Tử Vũ Lân Long như thế mà vẫn rất khó khăn, hơn nữa sau khi giết được Tử Vũ Lân Long, còn không phải là một người có thể độc hưởng, mặc dù nhất định Thần Thiên Tử được chia nhiều nhất, nhưng bọn Tần Huyên cũng được chia một bộ phận.
Bộ phận của Thần Thiên Tử kia, còn phải chia cho người dưới tay y, cho dù là không chia, vậy cũng phải bỏ ra đủ chỗ tốt cho đám thủ hạ.
Nếu không phải loại con nhà giàu như thiếu gia tập đoàn Tinh Vũ, tuyệt đối không có khả năng giữ lại toàn bộ thịt sinh vật thần huyết, hơn nữa cho dù ăn hết, đó cũng chỉ là một bộ phận mà thôi, có thể lấy được mấy điểm thần gien đây?Săn giết giống như vậy, một tháng có một lần đã vô cùng may mắn, hai tháng có thể thành công một lần đã rất tốt, ba tháng thậm chí càng lâu hơn cũng không chừng, đó là dưới tình huống tiêu tốn rất nhiều nhân lực vật lực.
Mà Hàn Sâm lại có thể cách mỗi ba tháng một mình hưởng dụng thịt của một con sinh vật thần huyết, sự chênh lệch giữa đôi bên quả thực không có cách nào tưởng tượng.
Chỉ cần nhìn việc Thần Thiên Tử và Tần Huyên cũng đã hai mươi mấy rồi, nhưng vẫn chưa thể tiến lên thế giới thứ hai của Thần Chi Tí Hộ Sở, liền biết tiến hóa max điểm thần gien khó khăn tới mức nào.
Sau lưng Thần Thiên Tử có tập đoàn Tinh Vũ, sau lưng Tần Huyên là quân đội, ngay cả bọn họ đều không có năng lực trong vòng mười năm dùng thần gien để tiến hóa thân thể, thậm chí còn có khả năng phải kéo dài tới mười lăm hai mươi năm, nếu vận may không tốt thậm chí càng lâu hơn nữa.
Mà Hàn Sâm có được viên tinh thể màu đen kia, tối đa chỉ cần năm năm là hắn sẽ có đủ điểm thần gien để tiến hóa.
Phản ứng đầu tiên của Hàn Sâm không phải là giết Đồng Nha Thú để ăn thịt, mà là đi thật nhanh tới quảng trường, dùng tiền mua một sinh vật cấp nguyên thủy còn sống mang về.
Bây giờ một phút đồng hồ hắn cũng không muốn chậm trễ, phải lập tức nuôi sinh vật thần huyết tiếp theo, hơn nữa gần đây hắn cũng không dám đi ra ngoài, sợ bị Thần Thiên Tử trả thù.
Mang theo sinh vật nguyên thủy vừa mua được trở lại gian phòng của mình, Hàn Sâm cũng không do dự nữa, trực tiếp làm thịt con Đồng Nha Thú đã tiến hóa thành sinh vật thần huyết kia.
Đồng Nha Thú còn lâu mới có được sức mạnh giống như sinh vật thần huyết hoang dã, rất nhanh đã bị Hàn Sâm giết chết.
- Săn giết thần huyết Đồng Nha Thú, không đạt được thú hồn, ăn thịt có thể ngẫu nhiên đạt được từ 1 đến 10 điểm thần gien.
Mặc dù không lấy được thú hồn, nhưng mà Hàn Sâm vẫn hưng phấn khó có thể tự kiềm chế, mau chóng bắc nồi, chuẩn bị hầm một nồi thịt ngon.
.
Chương54: Lễ Vật Nhỏ
- Ăn thịt thần huyết Đồng Nha Thú, đạt được 1 điểm thần gien.
- Ăn thịt thần huyết Đồng Nha Thú, đạt được 1 điểm thần gien.
- ! Hai ngày sau, Hàn Sâm đã ăn hết một nồi thịt Đồng Nha Thú lớn, ngay cả xương cốt đều bị Hàn Sâm đập vỡ hút sạch sẽ cốt tủy, xương cốt còn dư lại hầm tiếp, cho tới tận lúc một chút mùi vị cũng không còn, lúc này mới ném những miếng xương đã bị nấu tới xám trắng kia vào trong lửa thiêu hủy.
Trọn vẹn bảy điểm thần gien, cộng thêm mười tám điểm thần gien lúc trước, bây giờ Hàn Sâm đã có được hai mươi lăm điểm thần gien rồi, tố chất thân thể một lần nữa lại được tăng lên, cảm giác trong thân thể dường như có sức lực dùng không hết.
Nhìn thoáng qua La Thú cấp nguyên thủy đang được hắn nuôi dưỡng ở trong lồng sắt, Hàn Sâm nhịn không được chậc chậc lưỡi.
Thể hình của La Thú tương đối nhỏ, trên thân thể không có lông, sau này có thể ném toàn bộ vào trong nồi nấu, đến lúc đó tuyệt đối sẽ không lãng phí, đây chính là nguyên nhân mà Hàn Sâm lựa chọn mua La Thú.
Ngày hôm qua Tần Huyên còn chia thịt Tử Vũ Lân Long ra, vốn Tần Huyên cũng chỉ được chia cho non nửa con, sau đó lại chia xuống cho nhiều người như vậy, đến trong miệng mỗi người cũng không được bao nhiêu.
Hơn nữa cho dù ăn hết toàn bộ Tử Vũ Lân Long, tối đa cũng chỉ được mười điểm thần gien, mỗi người được chia một khối nhỏ như vậy, chỉ tương đương với một phần ngàn của toàn bộ Tử Vũ Lân Long, căn bản không có tác dụng gì.
Cho nên Hàn Sâm đều làm giống như phần lớn người, đều lựa chọn nhận lấy hai mươi vạn Tả Toàn Tệ với tư cách tiền đền bù, không muốn lấy một khối thịt Tử Vũ Lân Long nho nhỏ kia.
Hàn Sâm phát hiện ra mình vẫn còn rất thiếu tiền, trong nhà muốn có sinh hoạt tốt hơn thì cần rất nhiều tiền, chính hắn cũng cần tiền để mua sắm một ít nhu yếu phẩm, nhưng khi nhìn lại thẻ của mình, cho dù mới vừa lĩnh về hai mươi vạn, cũng chỉ có chưa đến 30 vạn.
- 30 vạn cũng chỉ có thể mua một mũi tên thép Z.
Hàn Sâm âm thầm cười khổ, mũi tên thép Z kia đã bị Thần Thiên Tử bẻ gãy, hắn nhặt đoạn tên gãy trở về, sau này thử tìm người bán mũi tên kia xem có thể tiêu ít tiền sửa lại hay không.
- Không được, mình phải nghĩ biện pháp kiếm được một thú hồn dạng mũi tên mới được, mũi tên thép Z không đáng tin cậy, chưa nói tới đắt đỏ, nó còn kém thú hồn dạng mũi tên quá xa, hơn nữa thú hồn dạng mũi tên còn có thể sử dụng rất nhiều lần, không cần phải đi nhặt lại.
Hàn Sâm âm thầm suy nghĩ, phải tới chỗ nào mới có thể tìm được một thú hồn dạng mũi tên.
Thú hồn dạng mũi tên cấp nguyên thủy thì Hàn Sâm không hề có hứng thú, không mạnh hơn mũi tên thép Z kia bao nhiêu, hơn nữa giá tiền cũng đắt vô cùng, gấp mấy lần mũi tên thép Z.
Giống như thú hồn biến dị dạng mũi tên của Thần Thiên Tử và Dương Mạn Lệ, Hàn Sâm rất muốn có một mũi, sau khi trái lo phải nghĩ, liền quyết định chuẩn bị tìm Dương Mạn Lệ hỏi thăm một chút, thú hồn biến dị dạng mũi tên kia của cô ta là săn giết dị sinh vật nào mới có thể lấy được, có lẽ là mình cũng thử đi tìm vận may xem.
- Hình như Dương Mạn Lệ không có cảm tình gì với mình, chỉ sợ sẽ không nói cho mình biết, hơn nữa rất nhiều ngày rồi chưa trở về nhà, về nhìn một cái trước đã, sau đó lên internet tìm một chút tư liệu, xem thử gần Cương Giáp Tí Hộ Sở có chỗ nào kiếm được thú hồn dạng mũi tên hay không.
Hàn Sâm nghĩ thế liền truyền tống rời khỏi thế giới Tí Hộ Sở.
Hàn Sâm về đến nhà, mẹ vẫn còn ở không gian thứ hai của thế giới Tí Hộ Sở, Tiểu Nghiên cũng đang ở trường chưa trở về.
Hàn Sâm tắm rửa một cái lền lên trên internet tìm tư liệu, các tiền bối từng sống ở Cương Giáp Tí Hộ Sở trước đây đã để lại không ít tâm đắc, nhưng đại bộ phận trong đó đều là những thông tin rất phổ thông vô dụng, Hàn Sâm tìm tòi một hồi lâu, rốt cục tìm được một bản tư liệu hữu dụng.
Hàn Sâm đang định xem xét cẩn thận, đột nhiên nghe được tiếng chuông cửa, nhìn thoáng qua máy giám sát, phát hiện người đứng ở cửa lại là Tuyết Tịch, bên cạnh còn có người tứ ca Phương Cảnh Kỳ kia của cô.
- Tại sao anh ta lại tới đây?Hàn Sâm biết Phương Cảnh Kỳ không hề có cảm tình gì với mình, trước kia hai người còn có một chút xung đột nhỏ, không nghĩ tới vậy mà y lại tới nhà hắn.
Mở cửa, Hàn Sâm cười nói với Tuyết Tịch:- Tiểu Tuyết, rất lâu rồi em không có đến nhà anh đấy.
Vẻ mặt Tuyết Tịch lại có chút cổ quái, nhỏ giọng nói:- Nếu Sâm ca cảm thấy không tiện, hiện tại chúng em sẽ rời đi ngay.
Nói xong, Tuyết Tịch đang định lôi kéo Phương Cảnh Kỳ rời đi, nhưng mà Phương Cảnh Kỳ lại bất vi sở động, cười tủm tỉm nhìn Hàn Sâm nói:- Hai người là bạn cùng nhau lớn lên từ nhỏ, có gì mà tiện với không tiện? Cậu nói có đúng không?- Xác thực không có vấn đề gì, vào nhà rồi nói.
Lúc này sao Hàn Sâm không nhìn ra được, lần này chỉ sợ Phương Cảnh Kỳ là đến gây phiền toái.
Sau khi mời Phương Cảnh Kỳ và Tuyết Tịch vào nhà, Hàn Sâm thuận tiện cầm hai bình nước cho bọn họ:- Trong nhà chỉ có thứ này, thông cảm chút nhé.
- Không sao cả.
Phương Cảnh Kỳ cũng không thèm tính toán, không hề đụng vào nước, nhìn Hàn Sâm nói:- Hiện tại cậu đang ở Tí Hộ Sở nào?- Cương Giáp Tí Hộ Sở.
Hàn Sâm cũng không giấu diếm, nói thẳng ra.
- Sâm ca ở Cương Giáp Tí Hộ Sở? Tại sao em không nghe Hàn Hạo nhắc đến?Tuyết Tịch hơi ngẩn ra.
Hàn Sâm lạnh nhạt nói:- Có thể là chưa gặp nhau đi.
Nhưng mà lời này hiển nhiên không lừa được Tuyết Tịch, nhưng Tuyết Tịch chỉ là nghi hoặc trong lòng, không tiếp tục hỏi.
Phương Cảnh Kỳ lại nhìn Hàn Sâm nói:- Nếu anh ở Cương Giáp Tí Hộ Sở, vậy thì thật là trùng hợp, tôi có một người bạn học cũng ở Cương Giáp Tí Hộ Sở, tên của y ở bên trong đó là Quyền ca, không biết anh có nghe nói qua chưa?- Quyền ca là một trong ba bá chủ ở Cương Giáp Tí Hộ Sở hiện nay, tôi muốn không nghe nói cũng rất khó.
Hàn Sâm nói.
- Thật sự là rất tốt.
Phương Cảnh Kỳ cười tủm tỉm nhìn Hàn Sâm:- Lần trước anh đưa cho tôi một cái lễ vật nhỏ, nhận mà không trả lễ thì cũng không hay, hôm nay tôi cũng muốn đưa cho anh một cái lễ vật nhỏ, không biết anh có thu hay không?- Tôi là người không thích thu lễ, hai người có thể tới nơi này thăm tôi, tôi đã rất cao hứng rồi.
Nhìn ánh mắt giống như đang cầu khẩn của Tuyết Tịch ở bên cạnh, Hàn Sâm lắc đầu nói, vì không muốn để cho Tuyết Tịch khó xử, hắn cũng không muốn lại phát sinh xung đột với Phương Cảnh Kỳ nữa.
- Một cái thú hồn biến dị, anh cũng không có hứng thú sao?Phương Cảnh Kỳ cũng không giận dữ, nhìn Hàn Sâm chậm rãi nói.
- Thú hồn biến dị?Hàn Sâm hơi có hơi kinh ngạc nhìn Phương Cảnh Kỳ, lập tức nhớ tới dụng ý của Phương Cảnh Kỳ vừa rồi khi nhắc tới Quyền ca.
Phương Cảnh Kỳ nhìn Hàn Sâm giống như cười mà không phải cười nói:- Hai người chúng ta đi lên sàn đánh lộn chơi một chút, bất kể thắng bại thế nào, tôi đều sẽ nhờ cho Quyền ca cho anh một cái thú hồn biến dị, anh cảm thấy lễ vật này như thế nào?Dùng tính tình của Hàn Sâm, có chỗ tốt như vậy, nhất định sẽ một lời đồng ý luôn, lấy chỗ tốt trước rồi nói sau.
Nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt cầu khẩn của Tuyết Tịch, Hàn Sâm nhún vai nói:- Không có công lao thì không thể nhận lợi ích, thú hồn biến dị coi như thôi đi, hai người ăn cơm chưa, nếu chưa thì ở lại ăn bữa cơm, nếm thử tay nghề của tôi xem thế nào.
Phương Cảnh Kỳ cho rằng Hàn Sâm không tin y, liền cầm máy truyền tin, bấm một dãy số, lập tức bắn ra một thân ảnh nam tử giống như tháp thép, nam tử kia lại cười híp mắt nhìn Phương Cảnh Kỳ:- Chú tư, lâu như vậy rồi không gặp, da thịt cậu càng ngày càng mịn màng đó! - Quyền ca, có chút chuyện muốn nhờ anh giúp một tay, tôi có người bạn ở Cương Giáp Tí Hộ Sở, muốn nhờ anh chăm sóc anh ta một chút, cho anh ta một cái thú hồn biến dị để sử dụng.
Phương Cảnh Kỳ khẽ cười nói.
- Nếu người khác nói lời này tôi khẳng định sẽ bảo y cút ngay, nhưng cậu thì lại khác, sau này bảo người kia đến Cương Giáp Tí Hộ Sở tìm tôi, xem như cậu nợ tôi một lần.
.
.
Quyền ca đồng ý rất sảng khoái.
Sau khi tắt máy truyền tin, Phương Cảnh Kỳ cười tủm tỉm nhìn Hàn Sâm nói:- Bây giờ anh có đồng ý thu lễ vật của tôi chưa?.
Chương55: Mỗi Lần Một Vạn
Hàn Sâm biết là Phương Cảnh Kỳ đã hiểu lầm ý của hắn, nhưng sau khi hắn nhìn Phương Cảnh Kỳ một lát, chợt cười một cái rồi nói:- Sàn đấu thì tôi thấy rằng chúng ta không cần đi i, không bằng ở trong nhà chơi chút trò chơi nhỏ đi?Tuyết Tịch tỏ vẻ tội nghiệp nhìn Hàn Sâm, nhưng mà lần này Hàn Sâm không hề nhìn cô.
Hàn Sâm biết rõ loại người như Phương Cảnh Kỳ, nếu như không đạt được mục đích chắc chắn sẽ không bỏ qua.
- Trò chơi nhỏ gì?Phương Cảnh Kỳ cau mày nói.
- Đã từng chơi trò đánh tay chưa?Hàn Sâm cười mà không cười nhìn Phương Cảnh Kỳ nói.
Phương Cảnh Kỳ lập tức nhếch miệng:- Đương nhiên đã từng chơi qua, hoàn toàn không có gì khó khăn.
Trò đánh tay theo như lời Hàn Sâm, chính là một người giữ tay lơ lửng ở giữa không trung, lòng bàn tay đặt ngang úp xuống dưới, người còn lại thì lòng bàn tay ngửa lên trên, tay hai người áp sát vào nhau, sau đó nghĩ cách phân tán sự chú ý của đối phương, thừa dịp bất ngờ lật qua đánh lên mu bàn tay đối thủ.
Đánh trúng thì cứ tiếp tục đánh, mãi cho đến khi đánh hụt mới thôi, đổi lại bàn tay của đối phương xuống phía dưới.
- Tay áp tay đúng là không có gì khó, chúng ta chơi khó hơn một chút đi, đánh không áp tay thì sao?Hàn Sâm cười tủm tỉm nhìn Phương Cảnh Kỳ.
- Không thành vấn đề.
Phương Cảnh Kỳ cũng cười.
Trò đánh tay chính là thử thách năng lực phản ứng, Phương Cảnh Kỳ tự nhận có năng lực phản ứng hơn xa Hàn Sâm, đương nhiên không sợ trò chơi đánh tay này.
Hơn nữa chỗ tốt của trò chơi này chính là chỉ cần có thể đánh trúng, liền có thể liên tục đánh tiếp, cũng đúng với ý nghĩ của Phương Cảnh Kỳ, y vốn có chủ tâm muốn dạy dỗ Hàn Sâm, lần này phải đánh cho Hàn Sâm không ngẩng lên được mới thôi.
- Chúng ta định trước quy củ trước, động thủ dứt khoát, chỉ được dùng tay, bất kể anh có lật tay hay không, đều xem như là đánh.
Hàn Sâm nói ra quy củ trước.
- Được, tôi cho anh đánh trước.
Phương Cảnh Kỳ rất tự tin đưa mu bàn tay tới trước mặt Hàn Sâm.
Hàn Sâm vẫn chưa đưa tay đến phía dưới bàn tay anh ta, chỉ là cười tủm tỉm nhìn Phương Cảnh Kỳ:- Anh Phương, vừa rồi anh nói có một cái thú hồn biến dị?Phương Cảnh Kỳ cũng không ngốc, mặc dù y không quan tâm tới một cái thú hồn biến dị, nhưng cũng không thể vô cớ để cho Hàn Sâm chiếm lợi, liền mở miệng nói:- Vừa rồi tôi nói là phải đi tới sàn đấu, vô luận thắng thua đều đưa cho anh một cái thú hồn biến dị, nhưng chỉ chơi đánh tay thôi thì, xem như là tặng thưởng đi, nếu anh có thể đánh trúng tôi, tôi liền tặng cho anh.
- Anh Phương, như vậy khó tránh có chơi nhàm chán, hơn nữa tôi cũng không thích chiếm lợi của người khác.
Hàn Sâm trầm ngâm nói:- Thú hồn biến dị coi như thôi đi, chúng ta liền cược một phần thưởng, nếu anh đánh trúng tôi, tôi liền trả cho anh 1 vạn tệ, nếu tôi đánh trúng anh, anh cũng phải trả cho tôi 1 vạn tệ, anh cảm thấy thế nào?Lần trước Hàn Sâm nếm qua thiệt thòi với Tần Huyên, Tần Huyên cho hắn con thú hồn biến dị dạng sủng vật Miêu Quân kia, căn bản không có sức chiến đấu gì, mỗi ngày Hàn Sâm còn phải cho nó ăn thịt, không khác gì nuôi tổ tông.
Cho nên trước khi thấy được thú hồn, Hàn Sâm cảm thấy lấy tiền vẫn tốt hơn.
- Rất công bằng, tôi bắt đầu có chút thích anh rồi, nhưng mà 1 vạn tệ có phải là hơi ít hay không, nếu không thì một lần mười vạn đi?Phương Cảnh Kỳ nhìn Hàn Sâm.
Hàn Sâm lắc đầu:- Đều là bạn của Tiểu Tuyết, thua nhiều cũng không hay.
Tuyết Tịch vội vàng nói:- Đúng vậy, chỉ là một trò chơi, không cần cược nhiều tiền như vậy chứ, một lần 1 vạn tệ đã nhiều lắm rồi.
- Nếu anh đã sợ thua, vậy thì một vạn cũng được.
Phương Cảnh Kỳ nhún vai.
Hàn Sâm không nói gì thêm, chỉ là cười híp mắt nhìn Phương Cảnh Kỳ, bây giờ Phương Cảnh Kỳ trong mắt hắn đã không còn là một người nữa, mà là một cái kho tiền di động, hắn đang lo lắng không biết kiếm tiền như thế nào, vậy mà Phương Cảnh Kỳ lại tự mình dẫn xác tới, nếu như không cầm số tiền này, quả thực là thiên địa bất dung.
Nói đến trò đánh tay, chỉ cần năng lực phản ứng không chênh lệch quá lớn, Hàn Sâm cho rằng không có mấy người có thể vượt được hắn.
Tính bạo phát cùng với nắm chặt thời cơ xuất thủ, hắn tuyệt đối là đỉnh cấp bên trong đỉnh cấp, có thể so sánh với sát thủ tinh anh, trước khi có được viên tinh thạch màu đen kia, hắn chính là dựa vào thứ này để kiếm cơm, loại người thuần túy dựa vào năng lực phản ứng như Phương Cảnh Kỳ, sao có thể là đối thủ của hắn được.
- Tôi cho anh đánh trước.
Phương Cảnh Kỳ một lần nữa đưa bàn tay tới trước mặt Hàn Sâm, anh ta không cho rằng bằng vào năng lực phản ứng của anh ta, Hàn Sâm có thể đánh trúng được.
Ở độ tuổi này của Hàn Sâm, nhiều lắm chỉ mới vào không gian Thần Chi Tí Hộ Sở được một năm, gien tiến hóa vô cùng hạn chế, huống chi Hàn Sâm xuất thân trong loại gia đình này, khả năng đạt được gien cao cấp sẽ thấp hơn.
Phương Cảnh Kỳ thì đã ở không gian Thần Chi Tí Hộ Sở nhiều năm rồi, đã lấy được một lượng lớn gien, tự nhận tố chất thân thể cùng năng lực phản ứng hơn xa Hàn Sâm, đây là tiêu chuẩn bất di bất dịch, cho nên Hàn Sâm không thế nào đánh trúng anh ta được.
- Vậy tôi sẽ không khách khí nữa.
Hàn Sâm đưa bàn tay xuống phía dưới tay Phương Cảnh Kỳ, bảo trì một chút khoảng cách với bàn tay Phương Cảnh Kỳ, sau đó giữ bất động trên không trung, hỏi một tiếng:- Bắt đầu chưa?- Đã bắt đầu! BA~! Phương Cảnh Kỳ vừa mới nói xong ba chữ đã bắt đầu, bàn tay của Hàn Sâm đã lật lên đánh tới, bộp một tiếng đánh lên mu bàn tay của y, mu bàn tay trắng nõn của Phương Cảnh Kỳ lập tức đỏ lên.
- 1 vạn tệ, Tiểu Tuyết, em ghi chép lại giúp anh.
Hàn Sâm nói với Tiểu Tuyết ở bên cạnh.
- Ghi lại.
Phương Cảnh Kỳ cũng cắn răng nói với Tiểu Tuyết, trong lòng y vô cùng không phục, nghĩ rằng Hàn Sâm thừa dịp y đang nói chuyện ra tay, cho nên y mới không kịp phản ứng như vậy.
Tiểu Tuyết vội vàng kết nối với máy ghi chép thông tin, ở phía trên vẽ lên một nét ngang.
- Lại đến.
Phương Cảnh Kỳ lại đưa bàn tay đến trước mặt Hàn Sâm.
- Bắt đầu chưa?Hàn Sâm đưa bàn tay tới trước hỏi.
Phương Cảnh Kỳ hết sức chăm chú chằm chằm vào bàn tay Hàn Sâm, ánh mắt nhìn lom lom, cũng không ngẩng đầu lên nhìn Hàn Sâm, chỉ là hơi gật đầu.
Đã có bài học lúc trước, lúc này Phương Cảnh Kỳ đã chuẩn bị đầy đủ, thề bất kể như thế nào cũng sẽ không bị Hàn Sâm lừa nữa.
Lần này Hàn Sâm lại không hề vội vã đánh, thậm chí căn bản không có ý tứ muốn đánh, ngược lại còn quay đầu nhìn về phía Tuyết Tịch, cười tủm tỉm nói:- Tiểu Tuyết, anh kể cho em nghe một câu chuyện thú vị nhé?- Bây giờ ư?Tuyết Tịch ngây ra một lúc.
Hàn Sâm hơi gật đầu, liền nói tiếp:- Có một con chó nhỏ đáng yêu tới sa mạc để du lịch, nó mang đủ nước và thức ăn, nhưng kết quả là chưa tới hai ngày đã chết rồi, em có biết tại sao không?- Nó gặp phải bão cát à?Tuyết Tịch nói.
- Không hề, gió êm sóng lặng, thời tiết rất tốt.
Hàn Sâm cười nói.
- Là bởi vì nó bị lạc đường?Tuyết Tịch lại phán đoán.
- Có nước và thức ăn sung túc, cho dù lạc đường cũng sẽ không chết.
Hàn Sâm nói.
- Em không đoán được nữa, là vì sao vậy?Kỳ thật là Tuyết Tịch không có tâm tư gì đi đoán vấn đề của Hàn Sâm, tâm tư của cô đều ở trên tay Hàn Sâm và Phương Cảnh Kỳ.
- Bởi vì con chó nhỏ đáng yêu kia không tìm thấy cột điện, cho nên nín nhịn tới chết.
Hàn Sâm cười nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuyết Tịch ửng đỏ:- Sâm ca, anh thật đáng ghét.
- Thấp kém! BA~! Mặt Phương Cảnh Kỳ lạnh lùng nói một câu, đột nhiên chỉ cảm thấy mu bàn tay tê rần, âm thanh đánh tay trong trẻo đã truyền vào trong tai.
.
Đề nghị của Thần Thiên Tử hơi có chút mạo hiểm, nhưng mà mắt thấy con sinh vật thần huyết kia đang nằm sấp ở trên đỉnh núi không ngừng chảy máu, thoạt nhìn cánh chim bị thương rất nặng, liền vỗ lên đều có chút khó khăn, lúc này chính là cơ hội tốt nhất để giết nó, nếu hôm nay để cho nó chạy, sợ rằng sau này sẽ không còn cơ hội nữa.
Cuối cùng Tần Huyên đồng ý với đề nghị của Thần Thiên Tử, nhưng Tần Huyên quyết định tự mình lên núi, chỉ để lại Thần Thiên Tử và Dương Mạn Lệ có được cung và tên thú hồn biến dị ở dưới tùy thời chuẩn bị ra tay.
- Tần đoàn trưởng không cần phải lên trên, ở dưới đây tiến hành chỉ huy là được rồi.
Thần Thiên Tử liền vội vàng khuyên nhủ.
- Việc này không cần phải chỉ huy, tôi đã không có cung tên thú hồn biến dị, lưu lại ở phía dưới cũng không có tác dụng gì, vẫn nên đi lên thôi.
Nói xong, Tần Huyên đã leo lên vách đá.
Cả đám chia làm bảy đội, theo các phương hướng khác nhau leo lên trên ngọn núi, Hàn Sâm không nói hai lời theo sát ở sau lưng Tần Huyên trèo lên trên.
Mặc dù sát cơ trong mắt Thần Thiên Tử chỉ hơi lóe lên, nhưng vẫn bị Hàn Sâm nhạy bén thấy được, biết rõ Thần Thiên Tử nhất định sẽ hạ độc thủ với hắn, đến lúc đó chỉ sợ Thần Thiên Tử bắn trước nhất không phải là con sinh vật thần huyết kia, mà chính là hắn.
Cho nên Hàn Sâm liền quyết định đi theo bên cạnh Tần Huyên một tấc không rời, nhìn xem Thần Thiên Tử hạ độc thủ với hắn thế nào.
Thần Thiên Tử xác thực cũng suy nghĩ giống như Hàn Sâm, từ lúc y đề nghị đã muốn nhân cơ hội này dùng một tên bắn chết hắn, ở trên vách núi đá cheo leo kia, Hàn Sâm muốn trốn cũng không có chỗ để trốn, đến lúc đó hắn chết là cái chắc.
Nhưng mà bây giờ Hàn Sâm lại đi theo bên cạnh Tần Huyên, khiến cho hàn quang trong mắt Thần Thiên Tử nổi lên, lát nữa cho dù y mượn cơ hội bắn một mũi tên tới, Tần Huyên ở bên cạnh cũng sẽ không ngồi yên không quan tâm, cô nhất định sẽ ra tay giải vây cho Hàn Sâm.
Nhưng chuyện này cũng không khiến cho Thần Thiên Tử hết hy vọng, ngược lại y càng quyết tâm muốn giết Hàn Sâm hơn, hiện tại y cần tìm một cơ hội để Tần Huyên rời xa Hàn Sâm.
Mặc dù vách đá dốc dựng đứng, nhưng đối với loại người có được nguyên bộ công cụ leo núi như Tần Huyên, cũng không tính là chuyện khó khăn gì, chớp mắt đoàn người đã nhanh chóng leo tới giữa sườn núi.
Sinh vật thần huyết quả thật bị thương vô cùng nặng, sau khi phát hiện bọn Tần Huyên đã leo lên, vẫn chỉ hướng phía dưới gào rú, nhưng không hề lao xuống, cũng không hề vỗ cánh bay đi.
Chờ lúc bọn Tần Huyên sắp tiếp cận đỉnh núi, sinh vật thần huyết mới vỗ cánh chim đã bị máu tươi nhiễm đỏ, thế nhưng mới chỉ bay lên cách mặt đất vài mét lại rơi xuống, xem ra cánh của nó bị thương không hề nhẹ, miệng vết thương vẫn còn đang chảy máu.
Bọn Tần Huyên vui mừng không thôi, ở xa xa phía dưới kéo cung điên cuồng bắn tới sinh vật thần huyết kia, mặc dù cung tên của họ không thể tạo thành thương tổn lớn đối với sinh vật thần huyết, nhưng vẫn thành công chọc giận sinh vật thần huyết kia.
Cánh chim của sinh vật thần huyết vung mạnh lên, mặc dù máu tươi văng khắp nơi nhưng nó vẫn cưỡng ép bay lên, hung hăng nhào tới người cách nó gần nhất, há to miệng đầy răng nanh ra muốn cắn người kia.
Người ở trên vách đá không có chỗ nào để trốn, liền dùng một thanh đại đao bổ lên trên đầu sinh vật thần huyết, nhưng sau khi thanh đao kia chém vào đầu sinh vật thần huyết, vậy mà ngay cả một vết xước cũng không có, ngược lại bản thân y bị sinh vật thần huyết táp một cái, thân thể lập tức đứt lìa mất mạng.
Máu tươi phun ra khắp nơi, mọi người bị dọa vội vàng bò xuống, lên núi không dễ dàng, xuống núi càng khó hơn, cũng may sau khi bò lên đã lưu lại chốt khóa dây ở trên vách đá, đu dây thừng tụt xuống, tốc độ không hề chậm.
Mắt thấy sinh vật thần huyết kia đã bị dụ xuống, nó tựa như nổi điên lên đuổi giết xuống, Thần Thiên Tử và Dương Mạn Lệ vội vàng giơ cung tên lên, nhắm đúng cơ hội liền bắn tới thân sinh vật thần huyết.
Thần Thiên Tử bắn hai mũi tên, đều không bắn trúng sinh vật thần huyết kia, tâm tư của y căn bản không ở trên người sinh vật thần huyết, mà vẫn luôn tìm cơ hội bắn lén Hàn Sâm.
Thế nhưng Hàn Sâm lại vô cùng gian xảo, vẫn luôn theo sát bên cạnh Tần Huyên, khiến cho y không có cơ hội bắn lén.
- CMN, thứ hèn nhát.
Thần Thiên Tử thầm mắng trong lòng, đành phải đem mũi tên bắn về phía sinh vật thần huyết.
Trên thực tế mọi người đều đã sớm nhìn ra, con sinh vật thần huyết kia đã là nỏ mạnh hết đà, nó đã chảy nhiều máu lắm rồi, cánh chim bị thương rất nặng, bay cũng rất khó khăn, lúc này nó bay xuống, đợi lát nữa muốn bay lên sẽ không thể bay được nữa.
Mặc dù đã hy sinh mấy người, nhưng sinh vật thần huyết này chết là cái chắc.
Thần Thiên Tử không tìm thấy cơ hội đánh lén Hàn Sâm, đành phải đem sinh vật thần huyết ra trút giận, từng mũi tên mãnh liệt bắn về phía sinh vật thần huyết đã bị trọng thương kia.
Sinh vật thần huyết lại trúng thêm mấy mũi tên, phát ra tiếng kêu thê lương, không quan tâm tới chuyện đi giết người nữa, vỗ đôi cánh đầm đìa máu me muốn bay trở lại đỉnh núi.
Thế nhưng cánh của nó bị thương quá nặng, liều mạng vỗ vài cái, thân thể vẫn có xu thế rơi xuống như trước.
Đột nhiên, thân thể của sinh vật thần huyết bay về phía vách núi, móng vuốt sắc bén trực tiếp chộp lên trên vách đá, giống như là cắt vào đậu hủ, móc núi đá ra bốn lỗ thủng, bốn móng vuốt của sinh vật thần huyết kia phát lực, cánh sau lưng vỗ lên, lại có thể bò lên đỉnh núi.
- Không thể để cho nó leo lên.
Tần Huyên cắn răng một cái, từ trong thân thể lao ra một vệt ánh sáng màu vàng, hóa thành một con sư tử vàng phóng tới Tần Huyên.
Thân thể của Tần Huyên lập tức dung hợp cùng thú hồn kia, hóa thành hình dáng một con hoàng kim sư, móng vuốt chụp lên trên vách đá cũng để lại vết thủng ở phía trên, cấp tốc đuổi theo con sinh vật thần huyết kia.
Trong lòng Hàn Sâm vô cùng khẩn trương, lúc này Tần Huyên đi như thế, hắn chẳng phải sẽ trở thành bia ngắm cho Thần Thiên Tử ư?Ngay sau đó Hàn Sâm quyết tâm liều mạng, liền bắt lấy cái đuôi của con hoàng kim sư đang bò lên, lập tức cả người đều bị kéo lên theo, đuổi theo sinh vật thần huyết kia.
Tần Huyên quay đầu lại hung hăng lườm Hàn Sâm, Hàn Sâm lại giả vờ không hề phát hiện ra, nắm chắc cái đuôi của cô không tha, lúc này Tần Huyên cũng không kịp mắng mỏ Hàn Sâm, toàn lực đuổi theo sinh vật thần huyết.
Sinh vật thần huyết đã sắp thoát khỏi tầm sát thương, Thần Thiên Tử thu cung tên lại, đột nhiên hét lớn một tiếng, một tia sáng màu đen từ trong thân thể y lao ra, hóa thành một một con khỉ đột khổng lồ lông đen cao hơn ba thước dung hợp cùng Thần Thiên Tử.
Thần Thiên Tử biến thân thành hắc sắc cự viên chạy vội về phía vách núi, nhanh chóng trèo lên đỉnh núi, tốc độ vượt xa bọn Tần Huyên vốn đã lên núi từ trước, hoàn toàn không khác gì đi trên đất bằng cả.
- Cậu còn không mau buông tay ra.
Tần Huyên ì bị Hàn Sâm lôi đuôi lại, tốc độ không theo kịp sinh vật thần huyết, lập tức khoảng cách càng ngày càng xa, liền quát lên với Hàn Sâm.
Hàn Sâm vội vàng buông lỏng cái đuôi của Tần Huyên ra, dùng đinh móc treo mình ở trên vách núi đá, Thần Thiên Tử đang vội vã đi giết sinh vật thần huyết, lúc này đã không còn quan tâm tới chuyện bắn lén hắn nữa.
- Thằng khốn Thần Thiên Tử kia, có thú hồn biến dị mạnh như vậy, lại để cho chúng ta leo lên mạo hiểm, quả thật không phải thứ tốt lành gì.
Hàn Sâm nhìn Thần Thiên Tử biến thân thành hắc sắc cự viên bò lên giống như cơn lốc, trong lòng vừa đố kỵ vừa hận.
Mặc dù Huyết Tinh Đồ Lục Giả của hắn rất mạnh, nhưng ưu điểm là tốc độ chạy ở trên đất bằng cùng với đôi tay linh hoạt, nếu để cho Huyết Tinh Đồ Lục Giả bò lên loại vách núi cao chót vót như thế này, dùng bốn cái móng kia làm sao bò?Thần Thiên Tử rất nhanh đã vượt qua hoàng kim sư do Tần Huyên biến thành, vọt tới đằng sau sinh vật thần huyết, sinh vật thần huyết cũng đã bò lên trên đỉnh núi, thấy Thần Thiên Tử đi lên, lập tức duỗi móng vuốt ra chộp tới.
.
Chương52: Thú Hồn Tử Vũ Lân Long
Hàn Sâm tìm một vị trí không dốc lắm, khóa chặt dây an toàn, vừa quan sát cuộc chiến ở trên đỉnh núi, vừa tháo Tận Thế Chi Hồn ở trên lưng xuống, đồng thời từ trong ống tên rút ra một mũi Phi Lưu Tiễn bắn tới sinh vật thần huyết ở trên.
Bắn liên tiếp mấy mũi tên, nhưng đáng tiếc không có một chút tác dụng nào, lại còn có hai mũi tên bắn trúng Thần Thiên Tử đang đại chiến với sinh vật thần huyết ở trên đỉnh núi.
Đương nhiên, Phi Lưu Tiễn cũng không có tác dụng gì đối với Thần Thiên Tử, loại hàng cấp thấp này, ngay cả da của sinh vật biến dị đều bắn không thủng, Hàn Sâm mua để luyện tập bắn tên mà thôi.
Đây chẳng qua là Hàn Sâm đang thử tầm bắn và cảm giác một chút, dù sao hắn cũng chỉ có một mũi tên hợp kim có hàm lượng thép Z cao mà thôi, bây giờ thử thêm vài lần, đợi lát nữa cơ hội thành công sẽ cao hơn.
- CMN, đừng có bắn loạn xạ nữa, mũi tên phế vật giống như mày kia thì làm được gì?Thần Thiên Tử bị bắn trúng hai mũi tên, quay đầu lại thấy do Hàn Sâm bắn y, trong lòng càng thêm tức giận, giận dữ hét lên với Hàn Sâm.
Lúc này Tần Huyên cũng đã vọt tới đỉnh núi, đang ở một bên cùng vây đánh sinh vật thần huyết, những người khác đều đã bò trở về, có người tìm một chỗ bắn tên tới sinh vật thần huyết, có người lại trực tiếp trèo lên đỉnh núi.
Mặc dù sinh vật thần huyết kia đã là nỏ mạnh hết đà, nhưng mà dù sao thì sinh vật thần huyết vẫn là sinh vật thần huyết, vẫn ở trên đỉnh núi tức giận gào thét, vẫn đang giương nanh múa vuốt tấn công khiến cho Thần Thiên Tử và Tần Huyên khó có thể cận chiến.
Đột nhiên, Thần Thiên Tử khôi phục thân người, thú hồn hắc sắc cự viên kia tản đi, tính toán thời gian thì y cũng chỉ mới biến thân hơn một giờ, theo cường độ gien của y, thời gian biến thân không thể ngắn như vậy, cũng không biết là y muốn làm gì.
Lúc Hàn Sâm đang nghi ngờ liền thấy Thần Thiên Tử gọi ra thanh đại kiếm thú hồn màu máu kia, hung hăng bổ tới đôi cánh vốn đã máu me dầm dề của sinh vật thần huyết.
Tần Huyên cũng đã giải trừ biến thân, liền gọi ra dao găm Độc Tâm Hồ Điệp cấp thần huyết đâm về phía quái vật.
Mấy người đã bò lên cũng sử dụng vũ khí của mình vây công sinh vật thần huyết ở trên đỉnh núi.
Dù sao thì sinh vật thần huyết bị thương quá nặng, bị Thần Thiên Tử tìm được cơ hội chém trúng cánh, lập tức chém ra một lỗ hổng lớn dài cả thước, máu tươi lập tức tuôn ra như suối.
Tần Huyên thừa dịp sinh vật thần huyết giãy dụa kêu thảm thiết, dao găm Độc Tâm Hồ Điệp cũng đâm vào, chỉ thấy máu đen ở miệng vết thương tuôn ra, hiển nhiên là đã khiến cho con sinh vật thần huyết kia trúng độc.
- Mọi người thêm chút sức, nó sắp không chịu được rồi.
Có người vui mừng hô lên, mọi người càng thêm ra sức vây công con sinh vật thần huyết kia.
Hàn Sâm ở phía dưới đã quan sát rõ ràng, mấy tên tâm phúc của Thần Thiên Tử, mỗi người đều có thân thủ kinh người, ở bên trên vách núi cao chót vót luồn lên nhảy xuống như đi trên đất bằng, xác thực đều là nhân vật vô cùng lợi hại, nếu như không phải bọn họ kiềm chế sinh vật thần huyết này lại, Thần Thiên Tử và Tần Huyên sẽ không dễ dàng xuất thủ như vậy.
Con sinh vật thần huyết kia cũng sắp không chịu được nữa, Hàn Sâm nắm chặt Tận Thế Chi Hồn ở trong tay, nhìn chòng chọc vào sinh vật thần huyết, chuẩn bị tìm một cơ hội bắn thử một tên, nếu như có thể diệt con sinh vật thần huyết chỉ còn một hơi cuối cùng kia đi, vậy sẽ có cơ hội lấy được thú hồn của nó.
Mặc dù tỷ lệ rất thấp, thế nhưng dù sao cũng hơn là không có, Thần Thiên Tử không ngại tự mình bò lên mạo hiểm, cũng là vì một đòn giết địch cuối cùng kia.
Ai giết chết thì thú hồn sẽ thuộc về người đó, đây là quy củ mặc định ở Tí Hộ Sở, bởi vì có lấy được thú hồn hay không, chỉ có người giết dị sinh vật mới biết, cho dù người đó lấy được thú hồn, chỉ cần họ giữ kín miệng không nói ra, ai cũng không biết đến cùng là họ có lấy được hay không.
Dù sao thì phần lớn người đều giữ chết không buông, không có khả năng chia xẻ với người khác, cho nên mới có ước định như vậy, mọi người liền dứt khoát không hỏi tới, lấy được thú hồn thì xem như là của mình.
Răng rắc!Thần Thiên Tử chém một kiếm lên trên cổ con sinh vật thần huyết kia, lưu lại một vết thương sâu thăm thẳm thấy cả xương, máu tươi cuồn cuộn chảy ra bên ngoài.
Nguyên bản sinh vật thần huyết chỉ còn một hơi cuối cùng, lại chịu vết thương trí mạng này, lập tức đại phát cuồng tính, cũng không biết lấy khí lực từ nơi nào, đôi cánh chồng chất vết thương liều mạng vung lên, thân thể khổng lồ quét ngang, lập tức đẩy lui mọi người, con sinh vật thần huyết kia vậy mà lại bay lên, lung la lung lay bay về phía ngọn núi khác.
Nhưng mà mọi người đều đã nhìn ra, toàn thân con sinh vật thần huyết kia đều chảy đầy máu, dòng máu màu đỏ sền sệt đang nhỏ xuống như mưa, căn bản đang hồi quang phản chiếu, khẳng định sẽ không sống nổi.
Thần Thiên Tử vội vàng gọi ra cung và tên thú hồn biến dị của mình, bắn ra một mũi tên tới sinh vật thần huyết đang lung la lung lay bay ở trên không trung kia.
Mũi tên kia trực tiếp bắn thủng cánh của sinh vật thần huyết, lại trúng thêm một đòn này, sinh vật thần huyết lập tức không thể kiên trì được nữa, đôi cánh vặn vẹo vỗ lên vài cái, thân thể mau chóng rơi xuống phía dưới.
Bởi vì tốc độ rơi quá nhanh, những người khác còn muốn bắn sinh vật thần huyết kia cũng không kịp nữa.
Thần Thiên Tử vui mừng quá đỗi, mũi tên của mình bắn tới kia, đợi lát nữa cho dù sinh vật thần huyết té xuống đất chết, cũng được tính là do mình giết.
Đột nhiên, chỉ thấy ở giữa sườn núi có một tia sáng ngang trời xẹt qua, mũi tên hợp kim lao thẳng vào vết thương ở trên cổ sinh vật thần huyết, sau đó biến mất không thấy đâu.
Sắc mặt của Thần Thiên Tử lập tức thay đổi, những người khác thì ngây ra một lúc, mà trong chớp mắt này, con sinh vật thần huyết kia đã "bịch" một tiếng ngã lên trên tảng đá phía dưới núi, lập tức máu tươi văng ra khắp nơi, một mạng ô hô.
- Săn giết sinh vật thần huyết Tử Vũ Lân Long, đạt được thú hồn Tử Vũ Lân Long, ăn thịt của Tử Vũ Lân Long có thể ngẫu nhiên đạt được từ 0 đến 10 điểm thần gien.
Âm thanh kỳ dị vang lên trong đầu Hàn Sâm, khiến cho Hàn Sâm hạnh phúc cơ hồ rên rỉ thành tiếng, nhưng mà trên mặt Hàn Sâm lại giả vờ ra vẻ thất vọng, cô đơn, bất đắc dĩ, uể oải vân vân.
Lúc này người ở trên đỉnh núi đều đang nhìn chằm chằm vào hắn, đặc biệt là Thần Thiên Tử, nếu như ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ Hàn Sâm đã chết vô số lần rồi.
Tuy nói quy củ là ai lấy được thú hồn thì là của người đó, nhưng lúc này Hàn Sâm đã quyết định, cho dù đánh chết hắn, hắn cũng sẽ không thừa nhận chuyện mình lấy được thú hồn, nếu không thì Thần Thiên Tử sẽ trở mặt ngay lập tức, thậm chí dốc sức liều mạng với hắn.
Mọi người trên đỉnh núi thấy biểu lộ tiếc nuối trên mặt Hàn Sâm, mặc dù không hoàn toàn tin tưởng, nhưng trong lòng lại cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Mọi người từ trên núi đi xuống, Thần Thiên Tử liền lập tức tóm lấy cổ áo của Hàn Sâm, cắn răng chằm chằm vào Hàn Sâm hỏi:- Mày có lấy được thú hồn hay không?- Không.
Hàn Sâm khăng khăng mình không lấy được thứ gì.
Thần Thiên Tử có chút không tin, đang định đánh cho Hàn Sâm một trận, lại bị Tần Huyên ở bên cạnh ngăn lại.
- Thần Thiên Tử, người của tôi không phá hỏng quy củ, đừng nói là hắn không lấy được, cho dù hắn lấy được, anh cũng không có tư cách ép buộc hắn giao ra.
Tần Huyên lạnh mặt nói.
Hàn Sâm là của người của cô, nếu như để cho Thần Thiên Tử đánh, về sau còn ai đi theo cô lăn lộn nữa.
Thần Thiên Tử nhìn chòng chọc vào Hàn Sâm, hồi lâu mới hừ lạnh một tiếng, quay người đi về phía thi thể của Tử Vũ Lân Long, rút mũi tên của Hàn Sâm từ trong cổ Tử Vũ Lân Long ra, trực tiếp bộp một tiếng bẻ thành hai đoạn, hung tợn ném lên mặt đất.
.
Chương53: Thần Huyết Đồng Nha Thú
Sau khi thu thập thi thể Tử Vũ Lân Long xong, mọi người trở về Cương Giáp Tí Hộ Sở, Tần Huyên gọi một mình Hàn Sâm đi vào trong phòng làm việc của mình.
- Có lấy được thú hồn không?Đôi mắt đẹp của Tần Huyên nhìn chằm chằm vào mắt Hàn Sâm hỏi.
- Tần đại trạm trưởng, tôi thật sự không lấy được thú hồn, sớm biết như vậy tôi đã không bắn ra mũi tên kia, kết quả vừa không được ăn thịt dê lại còn chọc ra một đống chuyện.
Mặt của Hàn Sâm còn khổ hơn ăn mướp đắng, oan ức hơn cả Đậu Nga.
Rõ ràng Tần Huyên không tin những lời này của Hàn Sâm:- Đừng diễn nữa, nếu cậu đã lấy được thú hồn, tôi cũng không chiếm lợi của cậu, muốn bán bao nhiêu tiền thì cậu ra giá đi, nếu thích hợp tôi sẽ trả tiền, một phần cũng không thiếu, tôi trả tiền trước cũng được, tôi tin tưởng cậu.
- Tần đại trạm trưởng, có tiền chả lẽ là tôi lại không muốn kiếm? Tôi thật sự không lấy được thú hồn, nếu có thể lấy ra cho cô xem được, bây giờ tôi sẽ lấy ra liền, tôi thật sự là bị oan mà.
Hàn Sâm lộ ra vẻ buồn bực.
Tần Huyên thấy Hàn Sâm có vẻ không giống như đang nói dối, đã hơi tin tưởng một chút, cau mày nói với hắn:- Không lấy được thú hồn thì thôi, sắp tới cậu đừng hành động một mình, cở ở lại thần xạ tổ đi, lỡ bị Thần Thiên Tử giết thì cũng đừng trách tôi không nhắc nhở.
- Đánh chết tôi cũng sẽ không đi.
Hàn Sâm liên tục gật đầu.
Sau khi trở lại thần xạ tổ, Tô Tiểu Kiều kề vai sát cánh hỏi Hàn Sâm:- Sâm ca, nghe nói một đòn cuối cùng giết chết sinh vật thần huyết kia là do anh bắn, thế nào, lấy được thú hồn hay không?- Tôi rất muốn lấy được, nhưng đáng tiếc lại không có mạng để dùng, đừng nói là thú hồn thần huyết, ngay cả thú hồn nguyên thủy tôi cũng còn chưa từng thấy qua đây.
Hàn Sâm giang tay ra nói.
- Nói cũng đúng, thú hồn đâu có dễ lấy được như vậy, không phải ai cũng có được vận may tốt giống như Tệ ca.
Tô Tiểu Kiều thở dài nói.
Y cũng không có quá nhiều nghi ngờ, dù sao thì tỷ lệ lấy được thú hồn quá thấp, làm sao có thể có được vận may tốt như vậy, thoáng cái đã có được thú hồn.
- Nhưng gần đây cậu nên cẩn thận hơn một chút, không nên rời khỏi Tí Hộ Sở, mặc dù cậu không lấy được thú hồn, nhưng theo tính tình của Thần Thiên Tử, chỉ sợ sẽ không bỏ qua cho anh dễ dàng như vậy đâu.
Tô Tiểu Kiều lại nói thêm vài câu với Hàn Sâm.
- Tôi biết rồi.
Hàn Sâm vỗ vỗ bả vai Tô Tiểu Kiều, nghĩ thầm:- Tên này kể ra cũng có chút lương tâm.
Sau khi trở lại phòng mình, Hàn Sâm không nhịn được lộ ra vẻ mừng như điên, liền xem xét cẩn thận thú hồn mà mình mới lấy được.
Thần huyết Tử Vũ Lân Long: Thú hồn dạng phi hành.
Giới thiệu rất đơn giản, tuy nhiên lại khiến người ta sinh ra vô hạn tưởng tượng, thứ gọi là thú hồn dạng phi hành này, Hàn Sâm đã sớm được nghe tới, có thể nói là tồn tại rất ghê gớm bên trong các loại thú hồn.
Cái gọi là phi hành kia, cũng không phải nói là bản thân thú hồn có thể phi hành, mà là có thể biến thành cánh, thú hồn phụ trợ dạng cánh chim, giúp cho nhân loại có được năng lực bay lượn giống như chim.
Nghĩ tới chuyện nhân loại có thể tự do bay lượn ở trên trời mà không cần mượn nhờ các loại máy bay, đây tuyệt đối là chuyện vô cùng kích thích.
Mấu chốt nhất chính là đã có năng lực bay lượn, vậy năng lực sinh tồn ở thế giới Thần Chi Tí Hộ Sở sẽ tăng lên rất nhiều, có thể đến rất nhiều chỗ mà người bình thường không đến được để săn giết dị sinh vật.
Thú hồn dạng phi hành chính là thứ siêu đắt tiền, thậm chí còn đắt đỏ hơn cả thú hồn dạng dung hợp biến thân đồng cấp, hơn nữa thú hồn dạng phi hành ở trong thế giới Tí Hộ Sở cũng rất ít ỏi, cho dù có tiền cũng chưa chắc đã mua được.
- Lần này đúng là phát tài rồi, thú hồn thần huyết dạng phi hành, cũng không biết trong toàn bộ không gian thứ nhất ở Thần Chi Tí Hộ Sở có mấy cái.
Hàn Sâm hưng phấn tới mức cơ hồ muốn nhảy dựng lên.
Thú hồn dạng phi hành cấp nguyên thủy, tốc độ bay rất chậm, hơn nữa bay cũng không cao, nhiều lắm thì cũng chỉ cao vài thước, giống như là gà rừng bay vậy, nhìn vô cùng thê thảm.
Thú hồn dạng phi hành cấp biến dị tốt hơn một chút, nhưng mà tốc độ cùng tính linh hoạt vẫn hơi kém, thú hồn dạng phi hành cấp thần huyết thì mạnh hơn rất nhiều.
Chỉ là đừng nói tới cấp thần huyết, cho dù là cấp biến dị, Hàn Sâm cũng chưa từng thấy qua ở Cương Giáp Tí Hộ Sở.
Đương nhiên, điều này cũng là do ở xung quanh Cương Giáp Tí Hộ Sở, dị sinh vật có được năng lực bay lượn trên không tương đối ít.
Không gian trong gian phòng quá nhỏ, Hàn Sâm không thể gọi ra cánh chim ở chỗ này, hơn nữa sau khi hưng phấn qua đi, ánh mắt của hắn lại bị con Đồng Nha Thú đã y hệt như là pho tượng đồng đỏ kia hấp dẫn.
Hôm nay trên thân Đồng Nha Thú đã không nhìn thấy một chút màu xanh nào, toàn thân như được đồng đỏ tạo thành, cả người đều lòe lòe phát sáng, giống như là đã được dùng giấy nhám đánh bóng qua.
- Cấp thần huyết! Đồng Nha Thú đã tiến hóa đến cấp thần huyết! Hàn Sâm nhìn chòng chọc vào Đồng Nha Thú, trong lòng vui sướng khó có thể nói nên lời.
Thời gian ba tháng, đau khổ chờ đợi ba tháng, đợi không chỉ là một con sinh vật thần huyết, mà là một sự hi vọng to lớn.
Trước kia trong lòng Hàn Sâm còn có chút thấp thỏm không yên, có chút bất an, sợ là sẽ có biến cố gì đó, nhưng bây giờ tất cả đều đã được khẳng định.
Ba tháng, chỉ cần ba tháng, hắn đã có thể nuôi ra một sinh vật thần huyết, nếu như để cho những người khác biết, chỉ sợ tất cả mọi người đều sẽ điên cuồng.
Giống như hôm nay, nhiều người săn giết Tử Vũ Lân Long như thế mà vẫn rất khó khăn, hơn nữa sau khi giết được Tử Vũ Lân Long, còn không phải là một người có thể độc hưởng, mặc dù nhất định Thần Thiên Tử được chia nhiều nhất, nhưng bọn Tần Huyên cũng được chia một bộ phận.
Bộ phận của Thần Thiên Tử kia, còn phải chia cho người dưới tay y, cho dù là không chia, vậy cũng phải bỏ ra đủ chỗ tốt cho đám thủ hạ.
Nếu không phải loại con nhà giàu như thiếu gia tập đoàn Tinh Vũ, tuyệt đối không có khả năng giữ lại toàn bộ thịt sinh vật thần huyết, hơn nữa cho dù ăn hết, đó cũng chỉ là một bộ phận mà thôi, có thể lấy được mấy điểm thần gien đây?Săn giết giống như vậy, một tháng có một lần đã vô cùng may mắn, hai tháng có thể thành công một lần đã rất tốt, ba tháng thậm chí càng lâu hơn cũng không chừng, đó là dưới tình huống tiêu tốn rất nhiều nhân lực vật lực.
Mà Hàn Sâm lại có thể cách mỗi ba tháng một mình hưởng dụng thịt của một con sinh vật thần huyết, sự chênh lệch giữa đôi bên quả thực không có cách nào tưởng tượng.
Chỉ cần nhìn việc Thần Thiên Tử và Tần Huyên cũng đã hai mươi mấy rồi, nhưng vẫn chưa thể tiến lên thế giới thứ hai của Thần Chi Tí Hộ Sở, liền biết tiến hóa max điểm thần gien khó khăn tới mức nào.
Sau lưng Thần Thiên Tử có tập đoàn Tinh Vũ, sau lưng Tần Huyên là quân đội, ngay cả bọn họ đều không có năng lực trong vòng mười năm dùng thần gien để tiến hóa thân thể, thậm chí còn có khả năng phải kéo dài tới mười lăm hai mươi năm, nếu vận may không tốt thậm chí càng lâu hơn nữa.
Mà Hàn Sâm có được viên tinh thể màu đen kia, tối đa chỉ cần năm năm là hắn sẽ có đủ điểm thần gien để tiến hóa.
Phản ứng đầu tiên của Hàn Sâm không phải là giết Đồng Nha Thú để ăn thịt, mà là đi thật nhanh tới quảng trường, dùng tiền mua một sinh vật cấp nguyên thủy còn sống mang về.
Bây giờ một phút đồng hồ hắn cũng không muốn chậm trễ, phải lập tức nuôi sinh vật thần huyết tiếp theo, hơn nữa gần đây hắn cũng không dám đi ra ngoài, sợ bị Thần Thiên Tử trả thù.
Mang theo sinh vật nguyên thủy vừa mua được trở lại gian phòng của mình, Hàn Sâm cũng không do dự nữa, trực tiếp làm thịt con Đồng Nha Thú đã tiến hóa thành sinh vật thần huyết kia.
Đồng Nha Thú còn lâu mới có được sức mạnh giống như sinh vật thần huyết hoang dã, rất nhanh đã bị Hàn Sâm giết chết.
- Săn giết thần huyết Đồng Nha Thú, không đạt được thú hồn, ăn thịt có thể ngẫu nhiên đạt được từ 1 đến 10 điểm thần gien.
Mặc dù không lấy được thú hồn, nhưng mà Hàn Sâm vẫn hưng phấn khó có thể tự kiềm chế, mau chóng bắc nồi, chuẩn bị hầm một nồi thịt ngon.
.
Chương54: Lễ Vật Nhỏ
- Ăn thịt thần huyết Đồng Nha Thú, đạt được 1 điểm thần gien.
- Ăn thịt thần huyết Đồng Nha Thú, đạt được 1 điểm thần gien.
- ! Hai ngày sau, Hàn Sâm đã ăn hết một nồi thịt Đồng Nha Thú lớn, ngay cả xương cốt đều bị Hàn Sâm đập vỡ hút sạch sẽ cốt tủy, xương cốt còn dư lại hầm tiếp, cho tới tận lúc một chút mùi vị cũng không còn, lúc này mới ném những miếng xương đã bị nấu tới xám trắng kia vào trong lửa thiêu hủy.
Trọn vẹn bảy điểm thần gien, cộng thêm mười tám điểm thần gien lúc trước, bây giờ Hàn Sâm đã có được hai mươi lăm điểm thần gien rồi, tố chất thân thể một lần nữa lại được tăng lên, cảm giác trong thân thể dường như có sức lực dùng không hết.
Nhìn thoáng qua La Thú cấp nguyên thủy đang được hắn nuôi dưỡng ở trong lồng sắt, Hàn Sâm nhịn không được chậc chậc lưỡi.
Thể hình của La Thú tương đối nhỏ, trên thân thể không có lông, sau này có thể ném toàn bộ vào trong nồi nấu, đến lúc đó tuyệt đối sẽ không lãng phí, đây chính là nguyên nhân mà Hàn Sâm lựa chọn mua La Thú.
Ngày hôm qua Tần Huyên còn chia thịt Tử Vũ Lân Long ra, vốn Tần Huyên cũng chỉ được chia cho non nửa con, sau đó lại chia xuống cho nhiều người như vậy, đến trong miệng mỗi người cũng không được bao nhiêu.
Hơn nữa cho dù ăn hết toàn bộ Tử Vũ Lân Long, tối đa cũng chỉ được mười điểm thần gien, mỗi người được chia một khối nhỏ như vậy, chỉ tương đương với một phần ngàn của toàn bộ Tử Vũ Lân Long, căn bản không có tác dụng gì.
Cho nên Hàn Sâm đều làm giống như phần lớn người, đều lựa chọn nhận lấy hai mươi vạn Tả Toàn Tệ với tư cách tiền đền bù, không muốn lấy một khối thịt Tử Vũ Lân Long nho nhỏ kia.
Hàn Sâm phát hiện ra mình vẫn còn rất thiếu tiền, trong nhà muốn có sinh hoạt tốt hơn thì cần rất nhiều tiền, chính hắn cũng cần tiền để mua sắm một ít nhu yếu phẩm, nhưng khi nhìn lại thẻ của mình, cho dù mới vừa lĩnh về hai mươi vạn, cũng chỉ có chưa đến 30 vạn.
- 30 vạn cũng chỉ có thể mua một mũi tên thép Z.
Hàn Sâm âm thầm cười khổ, mũi tên thép Z kia đã bị Thần Thiên Tử bẻ gãy, hắn nhặt đoạn tên gãy trở về, sau này thử tìm người bán mũi tên kia xem có thể tiêu ít tiền sửa lại hay không.
- Không được, mình phải nghĩ biện pháp kiếm được một thú hồn dạng mũi tên mới được, mũi tên thép Z không đáng tin cậy, chưa nói tới đắt đỏ, nó còn kém thú hồn dạng mũi tên quá xa, hơn nữa thú hồn dạng mũi tên còn có thể sử dụng rất nhiều lần, không cần phải đi nhặt lại.
Hàn Sâm âm thầm suy nghĩ, phải tới chỗ nào mới có thể tìm được một thú hồn dạng mũi tên.
Thú hồn dạng mũi tên cấp nguyên thủy thì Hàn Sâm không hề có hứng thú, không mạnh hơn mũi tên thép Z kia bao nhiêu, hơn nữa giá tiền cũng đắt vô cùng, gấp mấy lần mũi tên thép Z.
Giống như thú hồn biến dị dạng mũi tên của Thần Thiên Tử và Dương Mạn Lệ, Hàn Sâm rất muốn có một mũi, sau khi trái lo phải nghĩ, liền quyết định chuẩn bị tìm Dương Mạn Lệ hỏi thăm một chút, thú hồn biến dị dạng mũi tên kia của cô ta là săn giết dị sinh vật nào mới có thể lấy được, có lẽ là mình cũng thử đi tìm vận may xem.
- Hình như Dương Mạn Lệ không có cảm tình gì với mình, chỉ sợ sẽ không nói cho mình biết, hơn nữa rất nhiều ngày rồi chưa trở về nhà, về nhìn một cái trước đã, sau đó lên internet tìm một chút tư liệu, xem thử gần Cương Giáp Tí Hộ Sở có chỗ nào kiếm được thú hồn dạng mũi tên hay không.
Hàn Sâm nghĩ thế liền truyền tống rời khỏi thế giới Tí Hộ Sở.
Hàn Sâm về đến nhà, mẹ vẫn còn ở không gian thứ hai của thế giới Tí Hộ Sở, Tiểu Nghiên cũng đang ở trường chưa trở về.
Hàn Sâm tắm rửa một cái lền lên trên internet tìm tư liệu, các tiền bối từng sống ở Cương Giáp Tí Hộ Sở trước đây đã để lại không ít tâm đắc, nhưng đại bộ phận trong đó đều là những thông tin rất phổ thông vô dụng, Hàn Sâm tìm tòi một hồi lâu, rốt cục tìm được một bản tư liệu hữu dụng.
Hàn Sâm đang định xem xét cẩn thận, đột nhiên nghe được tiếng chuông cửa, nhìn thoáng qua máy giám sát, phát hiện người đứng ở cửa lại là Tuyết Tịch, bên cạnh còn có người tứ ca Phương Cảnh Kỳ kia của cô.
- Tại sao anh ta lại tới đây?Hàn Sâm biết Phương Cảnh Kỳ không hề có cảm tình gì với mình, trước kia hai người còn có một chút xung đột nhỏ, không nghĩ tới vậy mà y lại tới nhà hắn.
Mở cửa, Hàn Sâm cười nói với Tuyết Tịch:- Tiểu Tuyết, rất lâu rồi em không có đến nhà anh đấy.
Vẻ mặt Tuyết Tịch lại có chút cổ quái, nhỏ giọng nói:- Nếu Sâm ca cảm thấy không tiện, hiện tại chúng em sẽ rời đi ngay.
Nói xong, Tuyết Tịch đang định lôi kéo Phương Cảnh Kỳ rời đi, nhưng mà Phương Cảnh Kỳ lại bất vi sở động, cười tủm tỉm nhìn Hàn Sâm nói:- Hai người là bạn cùng nhau lớn lên từ nhỏ, có gì mà tiện với không tiện? Cậu nói có đúng không?- Xác thực không có vấn đề gì, vào nhà rồi nói.
Lúc này sao Hàn Sâm không nhìn ra được, lần này chỉ sợ Phương Cảnh Kỳ là đến gây phiền toái.
Sau khi mời Phương Cảnh Kỳ và Tuyết Tịch vào nhà, Hàn Sâm thuận tiện cầm hai bình nước cho bọn họ:- Trong nhà chỉ có thứ này, thông cảm chút nhé.
- Không sao cả.
Phương Cảnh Kỳ cũng không thèm tính toán, không hề đụng vào nước, nhìn Hàn Sâm nói:- Hiện tại cậu đang ở Tí Hộ Sở nào?- Cương Giáp Tí Hộ Sở.
Hàn Sâm cũng không giấu diếm, nói thẳng ra.
- Sâm ca ở Cương Giáp Tí Hộ Sở? Tại sao em không nghe Hàn Hạo nhắc đến?Tuyết Tịch hơi ngẩn ra.
Hàn Sâm lạnh nhạt nói:- Có thể là chưa gặp nhau đi.
Nhưng mà lời này hiển nhiên không lừa được Tuyết Tịch, nhưng Tuyết Tịch chỉ là nghi hoặc trong lòng, không tiếp tục hỏi.
Phương Cảnh Kỳ lại nhìn Hàn Sâm nói:- Nếu anh ở Cương Giáp Tí Hộ Sở, vậy thì thật là trùng hợp, tôi có một người bạn học cũng ở Cương Giáp Tí Hộ Sở, tên của y ở bên trong đó là Quyền ca, không biết anh có nghe nói qua chưa?- Quyền ca là một trong ba bá chủ ở Cương Giáp Tí Hộ Sở hiện nay, tôi muốn không nghe nói cũng rất khó.
Hàn Sâm nói.
- Thật sự là rất tốt.
Phương Cảnh Kỳ cười tủm tỉm nhìn Hàn Sâm:- Lần trước anh đưa cho tôi một cái lễ vật nhỏ, nhận mà không trả lễ thì cũng không hay, hôm nay tôi cũng muốn đưa cho anh một cái lễ vật nhỏ, không biết anh có thu hay không?- Tôi là người không thích thu lễ, hai người có thể tới nơi này thăm tôi, tôi đã rất cao hứng rồi.
Nhìn ánh mắt giống như đang cầu khẩn của Tuyết Tịch ở bên cạnh, Hàn Sâm lắc đầu nói, vì không muốn để cho Tuyết Tịch khó xử, hắn cũng không muốn lại phát sinh xung đột với Phương Cảnh Kỳ nữa.
- Một cái thú hồn biến dị, anh cũng không có hứng thú sao?Phương Cảnh Kỳ cũng không giận dữ, nhìn Hàn Sâm chậm rãi nói.
- Thú hồn biến dị?Hàn Sâm hơi có hơi kinh ngạc nhìn Phương Cảnh Kỳ, lập tức nhớ tới dụng ý của Phương Cảnh Kỳ vừa rồi khi nhắc tới Quyền ca.
Phương Cảnh Kỳ nhìn Hàn Sâm giống như cười mà không phải cười nói:- Hai người chúng ta đi lên sàn đánh lộn chơi một chút, bất kể thắng bại thế nào, tôi đều sẽ nhờ cho Quyền ca cho anh một cái thú hồn biến dị, anh cảm thấy lễ vật này như thế nào?Dùng tính tình của Hàn Sâm, có chỗ tốt như vậy, nhất định sẽ một lời đồng ý luôn, lấy chỗ tốt trước rồi nói sau.
Nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt cầu khẩn của Tuyết Tịch, Hàn Sâm nhún vai nói:- Không có công lao thì không thể nhận lợi ích, thú hồn biến dị coi như thôi đi, hai người ăn cơm chưa, nếu chưa thì ở lại ăn bữa cơm, nếm thử tay nghề của tôi xem thế nào.
Phương Cảnh Kỳ cho rằng Hàn Sâm không tin y, liền cầm máy truyền tin, bấm một dãy số, lập tức bắn ra một thân ảnh nam tử giống như tháp thép, nam tử kia lại cười híp mắt nhìn Phương Cảnh Kỳ:- Chú tư, lâu như vậy rồi không gặp, da thịt cậu càng ngày càng mịn màng đó! - Quyền ca, có chút chuyện muốn nhờ anh giúp một tay, tôi có người bạn ở Cương Giáp Tí Hộ Sở, muốn nhờ anh chăm sóc anh ta một chút, cho anh ta một cái thú hồn biến dị để sử dụng.
Phương Cảnh Kỳ khẽ cười nói.
- Nếu người khác nói lời này tôi khẳng định sẽ bảo y cút ngay, nhưng cậu thì lại khác, sau này bảo người kia đến Cương Giáp Tí Hộ Sở tìm tôi, xem như cậu nợ tôi một lần.
.
.
Quyền ca đồng ý rất sảng khoái.
Sau khi tắt máy truyền tin, Phương Cảnh Kỳ cười tủm tỉm nhìn Hàn Sâm nói:- Bây giờ anh có đồng ý thu lễ vật của tôi chưa?.
Chương55: Mỗi Lần Một Vạn
Hàn Sâm biết là Phương Cảnh Kỳ đã hiểu lầm ý của hắn, nhưng sau khi hắn nhìn Phương Cảnh Kỳ một lát, chợt cười một cái rồi nói:- Sàn đấu thì tôi thấy rằng chúng ta không cần đi i, không bằng ở trong nhà chơi chút trò chơi nhỏ đi?Tuyết Tịch tỏ vẻ tội nghiệp nhìn Hàn Sâm, nhưng mà lần này Hàn Sâm không hề nhìn cô.
Hàn Sâm biết rõ loại người như Phương Cảnh Kỳ, nếu như không đạt được mục đích chắc chắn sẽ không bỏ qua.
- Trò chơi nhỏ gì?Phương Cảnh Kỳ cau mày nói.
- Đã từng chơi trò đánh tay chưa?Hàn Sâm cười mà không cười nhìn Phương Cảnh Kỳ nói.
Phương Cảnh Kỳ lập tức nhếch miệng:- Đương nhiên đã từng chơi qua, hoàn toàn không có gì khó khăn.
Trò đánh tay theo như lời Hàn Sâm, chính là một người giữ tay lơ lửng ở giữa không trung, lòng bàn tay đặt ngang úp xuống dưới, người còn lại thì lòng bàn tay ngửa lên trên, tay hai người áp sát vào nhau, sau đó nghĩ cách phân tán sự chú ý của đối phương, thừa dịp bất ngờ lật qua đánh lên mu bàn tay đối thủ.
Đánh trúng thì cứ tiếp tục đánh, mãi cho đến khi đánh hụt mới thôi, đổi lại bàn tay của đối phương xuống phía dưới.
- Tay áp tay đúng là không có gì khó, chúng ta chơi khó hơn một chút đi, đánh không áp tay thì sao?Hàn Sâm cười tủm tỉm nhìn Phương Cảnh Kỳ.
- Không thành vấn đề.
Phương Cảnh Kỳ cũng cười.
Trò đánh tay chính là thử thách năng lực phản ứng, Phương Cảnh Kỳ tự nhận có năng lực phản ứng hơn xa Hàn Sâm, đương nhiên không sợ trò chơi đánh tay này.
Hơn nữa chỗ tốt của trò chơi này chính là chỉ cần có thể đánh trúng, liền có thể liên tục đánh tiếp, cũng đúng với ý nghĩ của Phương Cảnh Kỳ, y vốn có chủ tâm muốn dạy dỗ Hàn Sâm, lần này phải đánh cho Hàn Sâm không ngẩng lên được mới thôi.
- Chúng ta định trước quy củ trước, động thủ dứt khoát, chỉ được dùng tay, bất kể anh có lật tay hay không, đều xem như là đánh.
Hàn Sâm nói ra quy củ trước.
- Được, tôi cho anh đánh trước.
Phương Cảnh Kỳ rất tự tin đưa mu bàn tay tới trước mặt Hàn Sâm.
Hàn Sâm vẫn chưa đưa tay đến phía dưới bàn tay anh ta, chỉ là cười tủm tỉm nhìn Phương Cảnh Kỳ:- Anh Phương, vừa rồi anh nói có một cái thú hồn biến dị?Phương Cảnh Kỳ cũng không ngốc, mặc dù y không quan tâm tới một cái thú hồn biến dị, nhưng cũng không thể vô cớ để cho Hàn Sâm chiếm lợi, liền mở miệng nói:- Vừa rồi tôi nói là phải đi tới sàn đấu, vô luận thắng thua đều đưa cho anh một cái thú hồn biến dị, nhưng chỉ chơi đánh tay thôi thì, xem như là tặng thưởng đi, nếu anh có thể đánh trúng tôi, tôi liền tặng cho anh.
- Anh Phương, như vậy khó tránh có chơi nhàm chán, hơn nữa tôi cũng không thích chiếm lợi của người khác.
Hàn Sâm trầm ngâm nói:- Thú hồn biến dị coi như thôi đi, chúng ta liền cược một phần thưởng, nếu anh đánh trúng tôi, tôi liền trả cho anh 1 vạn tệ, nếu tôi đánh trúng anh, anh cũng phải trả cho tôi 1 vạn tệ, anh cảm thấy thế nào?Lần trước Hàn Sâm nếm qua thiệt thòi với Tần Huyên, Tần Huyên cho hắn con thú hồn biến dị dạng sủng vật Miêu Quân kia, căn bản không có sức chiến đấu gì, mỗi ngày Hàn Sâm còn phải cho nó ăn thịt, không khác gì nuôi tổ tông.
Cho nên trước khi thấy được thú hồn, Hàn Sâm cảm thấy lấy tiền vẫn tốt hơn.
- Rất công bằng, tôi bắt đầu có chút thích anh rồi, nhưng mà 1 vạn tệ có phải là hơi ít hay không, nếu không thì một lần mười vạn đi?Phương Cảnh Kỳ nhìn Hàn Sâm.
Hàn Sâm lắc đầu:- Đều là bạn của Tiểu Tuyết, thua nhiều cũng không hay.
Tuyết Tịch vội vàng nói:- Đúng vậy, chỉ là một trò chơi, không cần cược nhiều tiền như vậy chứ, một lần 1 vạn tệ đã nhiều lắm rồi.
- Nếu anh đã sợ thua, vậy thì một vạn cũng được.
Phương Cảnh Kỳ nhún vai.
Hàn Sâm không nói gì thêm, chỉ là cười híp mắt nhìn Phương Cảnh Kỳ, bây giờ Phương Cảnh Kỳ trong mắt hắn đã không còn là một người nữa, mà là một cái kho tiền di động, hắn đang lo lắng không biết kiếm tiền như thế nào, vậy mà Phương Cảnh Kỳ lại tự mình dẫn xác tới, nếu như không cầm số tiền này, quả thực là thiên địa bất dung.
Nói đến trò đánh tay, chỉ cần năng lực phản ứng không chênh lệch quá lớn, Hàn Sâm cho rằng không có mấy người có thể vượt được hắn.
Tính bạo phát cùng với nắm chặt thời cơ xuất thủ, hắn tuyệt đối là đỉnh cấp bên trong đỉnh cấp, có thể so sánh với sát thủ tinh anh, trước khi có được viên tinh thạch màu đen kia, hắn chính là dựa vào thứ này để kiếm cơm, loại người thuần túy dựa vào năng lực phản ứng như Phương Cảnh Kỳ, sao có thể là đối thủ của hắn được.
- Tôi cho anh đánh trước.
Phương Cảnh Kỳ một lần nữa đưa bàn tay tới trước mặt Hàn Sâm, anh ta không cho rằng bằng vào năng lực phản ứng của anh ta, Hàn Sâm có thể đánh trúng được.
Ở độ tuổi này của Hàn Sâm, nhiều lắm chỉ mới vào không gian Thần Chi Tí Hộ Sở được một năm, gien tiến hóa vô cùng hạn chế, huống chi Hàn Sâm xuất thân trong loại gia đình này, khả năng đạt được gien cao cấp sẽ thấp hơn.
Phương Cảnh Kỳ thì đã ở không gian Thần Chi Tí Hộ Sở nhiều năm rồi, đã lấy được một lượng lớn gien, tự nhận tố chất thân thể cùng năng lực phản ứng hơn xa Hàn Sâm, đây là tiêu chuẩn bất di bất dịch, cho nên Hàn Sâm không thế nào đánh trúng anh ta được.
- Vậy tôi sẽ không khách khí nữa.
Hàn Sâm đưa bàn tay xuống phía dưới tay Phương Cảnh Kỳ, bảo trì một chút khoảng cách với bàn tay Phương Cảnh Kỳ, sau đó giữ bất động trên không trung, hỏi một tiếng:- Bắt đầu chưa?- Đã bắt đầu! BA~! Phương Cảnh Kỳ vừa mới nói xong ba chữ đã bắt đầu, bàn tay của Hàn Sâm đã lật lên đánh tới, bộp một tiếng đánh lên mu bàn tay của y, mu bàn tay trắng nõn của Phương Cảnh Kỳ lập tức đỏ lên.
- 1 vạn tệ, Tiểu Tuyết, em ghi chép lại giúp anh.
Hàn Sâm nói với Tiểu Tuyết ở bên cạnh.
- Ghi lại.
Phương Cảnh Kỳ cũng cắn răng nói với Tiểu Tuyết, trong lòng y vô cùng không phục, nghĩ rằng Hàn Sâm thừa dịp y đang nói chuyện ra tay, cho nên y mới không kịp phản ứng như vậy.
Tiểu Tuyết vội vàng kết nối với máy ghi chép thông tin, ở phía trên vẽ lên một nét ngang.
- Lại đến.
Phương Cảnh Kỳ lại đưa bàn tay đến trước mặt Hàn Sâm.
- Bắt đầu chưa?Hàn Sâm đưa bàn tay tới trước hỏi.
Phương Cảnh Kỳ hết sức chăm chú chằm chằm vào bàn tay Hàn Sâm, ánh mắt nhìn lom lom, cũng không ngẩng đầu lên nhìn Hàn Sâm, chỉ là hơi gật đầu.
Đã có bài học lúc trước, lúc này Phương Cảnh Kỳ đã chuẩn bị đầy đủ, thề bất kể như thế nào cũng sẽ không bị Hàn Sâm lừa nữa.
Lần này Hàn Sâm lại không hề vội vã đánh, thậm chí căn bản không có ý tứ muốn đánh, ngược lại còn quay đầu nhìn về phía Tuyết Tịch, cười tủm tỉm nói:- Tiểu Tuyết, anh kể cho em nghe một câu chuyện thú vị nhé?- Bây giờ ư?Tuyết Tịch ngây ra một lúc.
Hàn Sâm hơi gật đầu, liền nói tiếp:- Có một con chó nhỏ đáng yêu tới sa mạc để du lịch, nó mang đủ nước và thức ăn, nhưng kết quả là chưa tới hai ngày đã chết rồi, em có biết tại sao không?- Nó gặp phải bão cát à?Tuyết Tịch nói.
- Không hề, gió êm sóng lặng, thời tiết rất tốt.
Hàn Sâm cười nói.
- Là bởi vì nó bị lạc đường?Tuyết Tịch lại phán đoán.
- Có nước và thức ăn sung túc, cho dù lạc đường cũng sẽ không chết.
Hàn Sâm nói.
- Em không đoán được nữa, là vì sao vậy?Kỳ thật là Tuyết Tịch không có tâm tư gì đi đoán vấn đề của Hàn Sâm, tâm tư của cô đều ở trên tay Hàn Sâm và Phương Cảnh Kỳ.
- Bởi vì con chó nhỏ đáng yêu kia không tìm thấy cột điện, cho nên nín nhịn tới chết.
Hàn Sâm cười nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuyết Tịch ửng đỏ:- Sâm ca, anh thật đáng ghét.
- Thấp kém! BA~! Mặt Phương Cảnh Kỳ lạnh lùng nói một câu, đột nhiên chỉ cảm thấy mu bàn tay tê rần, âm thanh đánh tay trong trẻo đã truyền vào trong tai.
.
Bình luận facebook