Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51
Sáng sớm, Tuyên Đại Vũ đã xách quà đi tới nhà Hạ Diệu.
Mẹ Hạ nhìn thấy Tuyên Đại Vũ, đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhớ tới gương mặt quen thuộc kia, liền lộ ra vẻ mặt tươi cười vừa kinh hỉ vừa dịu dàng.
“Ôi chao, đây là Đại Vũ mà? Mấy năm rồi cô chưa gặp cháu nhỉ? Nhoáng một cái đều đã thành người lớn cả rồi! Mấy hôm trước Hạ Diệu có nói với cô, bảo là cháu về rồi, cô đang định hôm nào đó sẽ mời cháu tới nhà ăn bữa cơm đấy. Còn nhớ hồi nhỏ, cứ đến giờ cơm là cháu lại chạy tới nhà cô chú, nói ăn cơm do cô giúp việc nhà cô làm ngon hơn. Sau này nhà cô đổi người giúp việc, cháu vẫn chạy sang đây hàng ngày, mẹ cháu liền bảo, nào có phải nó thích ăn cơm nhà cô? Nó là thích Hạ Diệu nhà cô đấy…”
Tuyên Đại Vũ hì hì cười hai tiếng, vừa hàn huyên với mẹ Hạ vừa đi vào nhà.
“Cô đi pha cho cháu tách trà.”
Tuyên Đại Vũ vội vàng xua tay, “Không cần đâu cô ơi, cháu không uống đâu.”
Mặc dù Tuyên Đại Vũ nói vậy, nhưng mẹ Hạ vẫn đi vào phòng bếp pha trà cho Tuyên Đại Vũ.
Tuyên Đại Vũ đi loanh quanh khắp các phòng một lượt, vì ít phòng nên rất nhanh đã tìm được phòng ngủ của Hạ Diệu. Đẩy cửa tiến vào, vốn tưởng Hạ Diệu còn đang ngủ, kết quả lại phát hiện chăn đệm trong phòng được gấp ngay ngắn chỉnh tề, bộ cảnh phục sạch sẽ phẳng phiu được treo trên mắc áo. Thực rõ ràng, Hạ Diệu đã đi ra ngoài.
Tuyên Đại Vũ mở các ngăn kéo của Hạ Diệu ra xem, muốn tìm những dấu vết thanh xuân mà hắn đã lỡ mất suốt mấy năm nay. Kết quả phát hiện đúng như Bành Trạch nói, cuộc sống của Hạ Diệu mấy năm qua rất đơn độc. Trong ngăn kéo không có quà do phụ nữ tặng, toàn bộ đều là các loại văn kiện và bảng biểu công tác. Trên giá sách không có lấy một cuốn tiểu thuyết, toàn bộ đều là sách chuyên ngành về đấu vật và mấy quyển tạp chí kinh tế.
Sống thật xứng với danh hiệu đàn ông tinh khiết…
Thứ duy nhất hấp dẫn được sự chú ý của Tuyên Đại Vũ chính là một mô hình nhà nho nhỏ được Hạ Diệu nhét ở ngăn dưới cùng của chiếc bàn viết. Hắn cầm lên quan sát một chút, phát hiện cửa phòng lại còn có khóa, sau khi dùng chìa khóa nhỏ vặn mở, liền lấy ra một con tò he hình người từ bên trong. Làm giống y như đúc, Tuyên Đại Vũ vừa liếc một cái liền bật cười, liếc đến cái thứ hai thì nét cười liền đông cứng lại.
Con tò he chỉ mặc một chiếc quần lót, phong tình ở khố hạ khiến người ta phải tưởng tượng xa xôi.
Tuyên Đại Vũ đương nhiên sẽ không ngốc đến mức cho rằng đây là do Hạ Diệu tự làm.
“Chào cậu!”
Đột nhiên truyền tới một giọng nói trong trẻo, dọa Tuyên Đại Vũ nhảy dựng lên, hắn đặt mô hình nhà trong tay xuống, cất bước đi về phía ban công. Nhìn thấy trên ban công có treo hai lồng chim, trong lồng là hai chú yểng một lớn một nhỏ toàn thân đen bóng, Tuyên Đại Vũ không khỏi nhếch nhếch khóe miệng, đây hẳn là món đồ chơi mà Hạ Diệu thường nhắc tới đi!
Tuyên Đại Vũ huýt một tiếng với tiểu yểng, nói: “Anh chàng đẹp trai!”
Tiểu yểng cũng ồm ồm nói: “Anh chàng đẹp trai!”
Tuyên Đại Vũ lại chuyển đường nhìn sang đại yểng bên cạnh, cũng hô một tiếng “Anh chàng đẹp trai”.
Không ngờ, con đại yểng này hoàn toàn không đáp lời. Hai cánh của nó miễn cưỡng rủ xuống, con mắt đen nhánh bễ nghễ nhìn Tuyên Đại Vũ, một bộ dáng vẻ ông đây lười để ý đến mi.
“Đại Vũ? Đại Vũ?”
Từ bên ngoài truyền tới tiếng gọi của mẹ Hạ, Tuyên Đại Vũ nghiến nghiến răng với đại yểng, rồi bước nhanh ra khỏi phòng.
“Sao cháu lại chạy đến phòng này?” Mẹ Hạ cười hỏi.
Tuyên Đại Vũ vừa nhận lấy tách trà vừa đáp: “Chỉ là thuận tiện nhìn xem một chút thôi ạ, à phải rồi, Hạ Diệu đi đâu rồi hả cô?”
“Cô cũng không biết, đi từ sáng sớm hôm qua rồi. Nói là cùng một người bạn đi hóng gió, cụ thể đi đâu thì cô cũng không hỏi cặn kẽ. Thằng bé lớn rồi mà, hỏi nhiều lại làm nó khó chịu.”
Dưới đáy mắt Tuyên Đại Vũ ẩn giấu nét buồn bực không dễ phát hiện. Lấy lý do ở nhà nghỉ ngơi để cự tuyệt tôi, thế mà lại cùng kẻ khác ra ngoài chơi…
Buổi tối, Tuyên Đại Vũ trong lòng bực dọc liền triệu tập mấy anh em, ở một câu lạc bộ đánh bài. Thua liền tù tì mấy ván, sau khi tiêu diệt nửa két bia, mới mang một thân lệ khí đi ra cửa.
Vừa mở cửa xe, trong lúc vô tình liền liếc thấy một thân ảnh cách đó không xa, động tác lập tức bị dừng lại.
Người nọ đầu tóc rực rỡ, từng sợi rõ ràng, màu đen màu vàng nối tiếp nhau kéo dài tới tận thái dương, lại thêm một thân đồ hiphop, mang phong cách rock n roll cuồng dã. Cậu ta lượn vòng trên đường, ánh mắt lùng tìm, không biết đang làm trò gì.
Tuyên Đại Vũ ngẩn ngơ trong tích tắc, không phải mình nhận nhầm người đấy chứ?
Đang mải nghĩ ngợi, ánh mắt của “cậu chàng rocker” đột nhiên ngừng lại trên người hai gã đàn ông, mắt cậu ta phóng ra tinh quang. Hai gã kia uống say bí tỉ, giống với tình hình của Tuyên Đại Vũ và Hạ Diệu ngày đó, một người cõng một người. Chợt thấy cậu chàng rocker đi theo sau hai tên kia, tìm một thời cơ chuẩn xác, túm lấy người trên lưng ném xuống, tự mình nhảy lên.
Cơ mặt của Tuyên Đại Vũ co giật mất mười mấy giây đồng hồ, quả nhiên… không nhận sai mà!!
Rầm một tiếng đóng phịch cửa xe lại, hắn lấy tốc độ gió cuốn mây tan, quét sạch ngàn quân để nện bước hung hãn phi về phía cậu trai nọ.
Đệch cụ mày, cuối cùng ông cũng tóm được mày rồi!
Mẹ Hạ nhìn thấy Tuyên Đại Vũ, đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhớ tới gương mặt quen thuộc kia, liền lộ ra vẻ mặt tươi cười vừa kinh hỉ vừa dịu dàng.
“Ôi chao, đây là Đại Vũ mà? Mấy năm rồi cô chưa gặp cháu nhỉ? Nhoáng một cái đều đã thành người lớn cả rồi! Mấy hôm trước Hạ Diệu có nói với cô, bảo là cháu về rồi, cô đang định hôm nào đó sẽ mời cháu tới nhà ăn bữa cơm đấy. Còn nhớ hồi nhỏ, cứ đến giờ cơm là cháu lại chạy tới nhà cô chú, nói ăn cơm do cô giúp việc nhà cô làm ngon hơn. Sau này nhà cô đổi người giúp việc, cháu vẫn chạy sang đây hàng ngày, mẹ cháu liền bảo, nào có phải nó thích ăn cơm nhà cô? Nó là thích Hạ Diệu nhà cô đấy…”
Tuyên Đại Vũ hì hì cười hai tiếng, vừa hàn huyên với mẹ Hạ vừa đi vào nhà.
“Cô đi pha cho cháu tách trà.”
Tuyên Đại Vũ vội vàng xua tay, “Không cần đâu cô ơi, cháu không uống đâu.”
Mặc dù Tuyên Đại Vũ nói vậy, nhưng mẹ Hạ vẫn đi vào phòng bếp pha trà cho Tuyên Đại Vũ.
Tuyên Đại Vũ đi loanh quanh khắp các phòng một lượt, vì ít phòng nên rất nhanh đã tìm được phòng ngủ của Hạ Diệu. Đẩy cửa tiến vào, vốn tưởng Hạ Diệu còn đang ngủ, kết quả lại phát hiện chăn đệm trong phòng được gấp ngay ngắn chỉnh tề, bộ cảnh phục sạch sẽ phẳng phiu được treo trên mắc áo. Thực rõ ràng, Hạ Diệu đã đi ra ngoài.
Tuyên Đại Vũ mở các ngăn kéo của Hạ Diệu ra xem, muốn tìm những dấu vết thanh xuân mà hắn đã lỡ mất suốt mấy năm nay. Kết quả phát hiện đúng như Bành Trạch nói, cuộc sống của Hạ Diệu mấy năm qua rất đơn độc. Trong ngăn kéo không có quà do phụ nữ tặng, toàn bộ đều là các loại văn kiện và bảng biểu công tác. Trên giá sách không có lấy một cuốn tiểu thuyết, toàn bộ đều là sách chuyên ngành về đấu vật và mấy quyển tạp chí kinh tế.
Sống thật xứng với danh hiệu đàn ông tinh khiết…
Thứ duy nhất hấp dẫn được sự chú ý của Tuyên Đại Vũ chính là một mô hình nhà nho nhỏ được Hạ Diệu nhét ở ngăn dưới cùng của chiếc bàn viết. Hắn cầm lên quan sát một chút, phát hiện cửa phòng lại còn có khóa, sau khi dùng chìa khóa nhỏ vặn mở, liền lấy ra một con tò he hình người từ bên trong. Làm giống y như đúc, Tuyên Đại Vũ vừa liếc một cái liền bật cười, liếc đến cái thứ hai thì nét cười liền đông cứng lại.
Con tò he chỉ mặc một chiếc quần lót, phong tình ở khố hạ khiến người ta phải tưởng tượng xa xôi.
Tuyên Đại Vũ đương nhiên sẽ không ngốc đến mức cho rằng đây là do Hạ Diệu tự làm.
“Chào cậu!”
Đột nhiên truyền tới một giọng nói trong trẻo, dọa Tuyên Đại Vũ nhảy dựng lên, hắn đặt mô hình nhà trong tay xuống, cất bước đi về phía ban công. Nhìn thấy trên ban công có treo hai lồng chim, trong lồng là hai chú yểng một lớn một nhỏ toàn thân đen bóng, Tuyên Đại Vũ không khỏi nhếch nhếch khóe miệng, đây hẳn là món đồ chơi mà Hạ Diệu thường nhắc tới đi!
Tuyên Đại Vũ huýt một tiếng với tiểu yểng, nói: “Anh chàng đẹp trai!”
Tiểu yểng cũng ồm ồm nói: “Anh chàng đẹp trai!”
Tuyên Đại Vũ lại chuyển đường nhìn sang đại yểng bên cạnh, cũng hô một tiếng “Anh chàng đẹp trai”.
Không ngờ, con đại yểng này hoàn toàn không đáp lời. Hai cánh của nó miễn cưỡng rủ xuống, con mắt đen nhánh bễ nghễ nhìn Tuyên Đại Vũ, một bộ dáng vẻ ông đây lười để ý đến mi.
“Đại Vũ? Đại Vũ?”
Từ bên ngoài truyền tới tiếng gọi của mẹ Hạ, Tuyên Đại Vũ nghiến nghiến răng với đại yểng, rồi bước nhanh ra khỏi phòng.
“Sao cháu lại chạy đến phòng này?” Mẹ Hạ cười hỏi.
Tuyên Đại Vũ vừa nhận lấy tách trà vừa đáp: “Chỉ là thuận tiện nhìn xem một chút thôi ạ, à phải rồi, Hạ Diệu đi đâu rồi hả cô?”
“Cô cũng không biết, đi từ sáng sớm hôm qua rồi. Nói là cùng một người bạn đi hóng gió, cụ thể đi đâu thì cô cũng không hỏi cặn kẽ. Thằng bé lớn rồi mà, hỏi nhiều lại làm nó khó chịu.”
Dưới đáy mắt Tuyên Đại Vũ ẩn giấu nét buồn bực không dễ phát hiện. Lấy lý do ở nhà nghỉ ngơi để cự tuyệt tôi, thế mà lại cùng kẻ khác ra ngoài chơi…
Buổi tối, Tuyên Đại Vũ trong lòng bực dọc liền triệu tập mấy anh em, ở một câu lạc bộ đánh bài. Thua liền tù tì mấy ván, sau khi tiêu diệt nửa két bia, mới mang một thân lệ khí đi ra cửa.
Vừa mở cửa xe, trong lúc vô tình liền liếc thấy một thân ảnh cách đó không xa, động tác lập tức bị dừng lại.
Người nọ đầu tóc rực rỡ, từng sợi rõ ràng, màu đen màu vàng nối tiếp nhau kéo dài tới tận thái dương, lại thêm một thân đồ hiphop, mang phong cách rock n roll cuồng dã. Cậu ta lượn vòng trên đường, ánh mắt lùng tìm, không biết đang làm trò gì.
Tuyên Đại Vũ ngẩn ngơ trong tích tắc, không phải mình nhận nhầm người đấy chứ?
Đang mải nghĩ ngợi, ánh mắt của “cậu chàng rocker” đột nhiên ngừng lại trên người hai gã đàn ông, mắt cậu ta phóng ra tinh quang. Hai gã kia uống say bí tỉ, giống với tình hình của Tuyên Đại Vũ và Hạ Diệu ngày đó, một người cõng một người. Chợt thấy cậu chàng rocker đi theo sau hai tên kia, tìm một thời cơ chuẩn xác, túm lấy người trên lưng ném xuống, tự mình nhảy lên.
Cơ mặt của Tuyên Đại Vũ co giật mất mười mấy giây đồng hồ, quả nhiên… không nhận sai mà!!
Rầm một tiếng đóng phịch cửa xe lại, hắn lấy tốc độ gió cuốn mây tan, quét sạch ngàn quân để nện bước hung hãn phi về phía cậu trai nọ.
Đệch cụ mày, cuối cùng ông cũng tóm được mày rồi!