Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7: Bí mật phong thủy
Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ VietWriter.vn trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên VietWriter.vn. Xin cảm ơn!
**********
Chương 7: Bí mật phong thủy
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chị quay đầu nhìn cây tùng đó: “Thầy nói quỷ nữ là cây tùng kia?" Tôi vòng qua người chị đi đến trước cây tùng, ngồi xổm xuống nhìn kỹ phần đất dưới cây.
Chị đi đến bên cạnh, cúi người chăm chú nhìn tôi. Tôi nhón lấy ít đất lên ngửi, rồi đưa cho chị ngửi: “Chị ngửi xem.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chị ngửi xong liền lắc đầu: “Tôi không ngửi thấy gì.” “Đất ở chỗ này ngoài có mùi tanh của đất thì còn có mùi hôi thối thoang thoảng.” Tôi đứng dậy nhìn cây tùng đó: “Mùi này thuộc loại tử khí phát ra từ trấn vật sau khi được tế máu. Cây tùng này đã bị người ta giở trò rồi.”
Chị chau mày, rút khăn giấy từ trong túi đưa cho tôi: “Thầy nói là...”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi lau tay: “Có người đã chôn trấn vật dưới gốc cây này, mà vị trí của cây nằm ở hướng Đông Nam của mộ ông nội chị, hướng Đông Nam là Tốn vị, ứng với trưởng nữ và dấu trưởng. Mẹ chị là con dâu duy nhất của ông ấy, thế nên trồng trấn vật ở dưới gốc cây này, trước tiên sẽ ứng lên mẹ chị, tiếp đó sẽ là chị” (*) Tốn vị: một quẻ trong bát quái. “Tôi?” Chị sững sờ: “Vậy sẽ xảy ra chuyện gì?” “Trước tiên quỷ nữ dày vò mẹ chị đến chết, sau đó sẽ đến lượt chị, nó sẽ dày vò chị đến chết mới thôi.” Tôi đáp.
Đường Tư Giai nghe thấy liền toát mồ hôi hột, giọng nói run run: “Quỷ nữ đó có thù gì với nhà chúng tôi? Tại sao phải hại chúng tôi như thế?” “Quỷ nữ không có thù với nhà chị, tôi đã nói rồi, đó là trấn vật. Tôi chỉ phía dưới gốc cây: “ở dưới gốc cây có chân giấu một trấn vật rất độc. Nếu như không đào nó lên thì quỷ nữ đó sẽ không ngừng dày vò mẹ chị... thực ra đó cũng không phải quỷ nữ... "Vậy nó là thủ gì?" "Là tà linh." Tôi đáp: “Nó là là linh do trấn vật hình thành, sau đó bị người ta không chế.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chị không hiểu: “Bị người ta khống chế? Không chế như thế nào?”
Tôi nhìn chị: “Cái này... chị có cần biết không?” Chị có chút bất an, dè dặt hỏi: “Có thể không?” "Thực ra thuật số phong thủy không hề phức tạp, nhưng nó có một bí mật, bình thường sẽ không nói cho người thường.” Tôi nói. “Bí mật gì?” Chị hỏi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi ôn tồn cười nói: “Bí mật đó là phong thủy tốt chưa chắc đã ứng nghiệm, nhưng phong thủy hại người thì luôn ứng nghiệm.”
Chị sững lại, thắc mắc hỏi: “Tại sao lại như vậy?” “Nghiêm túc mà nói, tất cả các phong thủy đều là tà, đều có hại cho người.” Tôi giải thích: “Mà vận khí của người lại cần tà khí ở mức nhất định, thế nên bản chất của phong thủy là tránh tà, hóa sát, dụng tà.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi chỉ xung quanh: “Ví dụ như phong thủy của mộ nhà chị, chị nhìn những ngọn núi ở phía sau, phía Đông và phía Tây, dòng sông lớn phía Nam và những cây tùng trồng xung quanh nghĩa trang, tất cả thành một hệ thống. Và hệ thống này khiến tà khí ở đây chuyển hóa ở mức cao nhất, nâng cao vận khí gia tộc nhà chị, nhưng bởi vì Bạch Hồ không phát, hóa giải không tốt, vì thế nhân định của gia tộc không vượng, ngoài con trưởng ra thì nam đình các nhà khác đều không thọ, hơn nữa không có con trai nối dõi..... "Đợi một chút." Đột nhiên chị nhớ ra: “Thầy nói có phải cha tôi mất sớm là do phong thủy này không?”
Tôi sững lạ, toang rồi, mình nói nhiều quá. "Sao thầy không nói nữa? Có phải do nguyên nhân này không?" Chị hỏi dồn dập. Tôi có chút lúng túng, nhưng tôi vẫn gật đầu: “Đúng vậy!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lập tức mắt chị đỏ hoe, khỏe mắt ngấn lệ, rất đau lòng. Tôi hằng giọng hỏi: “Chị muốn nghe nữa không?”
Chị cố gắng bình tĩnh lại, lau nước mắt: “Có, thầy nói đi ạ.” “Thứ gọi là phong thủy hại người, thật ra là nhấn mạnh tà khí ở một vị trí nào đó.” Tôi nói tiếp: “Duy trì cân bằng là chuyện khó, nhưng phá cân bằng lại dễ như trở bàn tay. Giống như cây tùng kia, vị trí của nó liên quan đến mẹ ruột chị, còn cây tùng bên kia thì liên quan đến chị...”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chị nhìn theo hướng tôi chỉ, vừa lau nước mắt vừa gật đầu. “Trấn vật được chôn giấu gốc cây thì tà khí của nó sẽ trực tiếp ứng nghiệm với mẹ ruột của chị.” Tôi giải thích: “Vì vậy mẹ chị trúng tà chỉ là lớp bên ngoài, còn đây mới là gốc rễ. Đừng nói là nó hình thành nên tà khí, mà cho dù nó không hình thành nên thì mẹ chị cũng không ngừng bị trúng tà, chị có mời bao nhiêu người tới đuổi quỷ thì cũng chỉ là tạm thời, không trị được tận gốc.” “Vậy thầy nói... tà linh đó, rốt cuộc lại là chuyện gì?” Chị nghẹn ngào. “Đây chính là mấu chốt vấn đề.” Tôi nhìn cây tùng đó: “Dựa vào trấn vật mà tự hình thành nên tà linh, và cần thời gian rất dài, mấy chục năm cũng không đủ. Nhưng mộ tổ nhà chị được mua trước đây hơn bốn mươi năm, chuyện tự nhiên hình thành nên tà linh là điều không thể.”
Tôi quay lại nhìn chị: “Thế nên loại tà linh này được người dùng tà thuật để nuôi dưỡng, như vậy hắn chỉ cần nấp trong bóng tối vẫn có thể khống chế tà linh biến thành quỹ nữ đi dày vò mẹ chị. Đợi đến khi mẹ chị không ổn, họ sẽ dừng tay, tuy nhiên tà lính này vẫn sẽ tự động tìm đến chị, tiếp tục dày và chị “Nhưng mà không phải thầy nói cái cây kia mới là vị trí của tôi sao?" Chị chỉ vào một cái cây ở đằng xa. Tại sao quỷ nữ... à không, tà linh đó hại mẹ tối xong lại muốn hại tôi?" "Khi mẹ chị còn sống thì cái cây đó là vị trí phong thủy của chị." Tôi bình thản: “Nếu như mẹ chị không còn nữa... vậy chị sẽ là trưởng nữ và tà linh sẽ đi dày vò chị." “Vậy rốt cuộc là ai hận chúng tôi như vậy?” Chị phẫn uất: "Rốt cuộc chúng tôi đắc tội với hắn điều gì? Tại sao lại dùng cách tàn độc như vậy để ép mẹ tôi đến đường chết!” “Tôi không biết.” Tôi lặng lẽ nhìn chị: “Nhưng chị yên tâm, chuyện này tôi sẽ lo tới cùng, trước tiên chúng ta cứu mẹ chị trước, còn về kẻ đứng sau giở trò thì tôi có cách lôi hắn ra ngoài ánh sáng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đường Tư Giai nước mắt chứa chan, cảm kích nhìn tôi, gật đầu thật mạnh: “Vâng, cảm ơn thầy! Tôi sẽ gửi thêm tiền cho thầy, gửi thêm một trăm vạn tệ!” Tôi lắc đầu: “Không cần, người Ngô gia làm việc không nhận tiền hai lần, chị đừng khóc, mặc dù đây là mộ tổ nhà chị, nhưng chị là con gái, khóc nhiều ở đây không tốt đâu. “Vâng!”. Chị lau khô nước mắt: “Thầy ơi, đã biết vấn đề nằm ở đầu rồi, vậy bây giờ làm như thế nào?"
Tôi nhìn mặt trời trên cao: “Bây giờ là buổi trưa, cũng là lúc dương khí mạnh nhất trong ngày, có thể đưa trấn vật lên. Nhưng trấn vật lại được chôn giấu trong gốc cây, nhất thời động đến nó thì rất dễ làm hại đến gốc rễ của cây, mà sức khỏe của mẹ chị hiện tại rất yếu ớt, lỡ như làm hại đến gốc rễ thì dù phả được trấn vật thì mẹ chị cũng sẽ mất mạng. Đối phương dùng vật yểm như vậy cho thấy hắn đã tính toán rất tỉ mỉ, rất dụng tâm.” "Vậy phải làm thế nào?" Chị chau mày. “Chúng ta tìm quán gần đây ăn cơm trước đã, nghỉ ngơi một chút và chuẩn bị dụng cụ." Tôi nói: “Sau khi trời tối thì quay lại đây, tối nay chúng ta sẽ qua đêm ở đây. " "Qua đêm... ở đây?" Chị thất kinh nhìn tôi: “Nhưng đây là một to ma?" “Chị sợ?" Tôi nhìn chị.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chị nuốt nước bọt nhìn phần mộ của cha chỉ ở bên cạnh, hít một hơi thật sâu: "Không sợ cha sẽ bảo vệ tôi, đúng không?"
Tôi cười: "Cha chị không thể, nhưng tôi có thể.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tim chị loạn nhịp: “A? Tôi...”
Tôi quay người đi xuống núi: “Đi thôi.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
**********
Chương 7: Bí mật phong thủy
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chị quay đầu nhìn cây tùng đó: “Thầy nói quỷ nữ là cây tùng kia?" Tôi vòng qua người chị đi đến trước cây tùng, ngồi xổm xuống nhìn kỹ phần đất dưới cây.
Chị đi đến bên cạnh, cúi người chăm chú nhìn tôi. Tôi nhón lấy ít đất lên ngửi, rồi đưa cho chị ngửi: “Chị ngửi xem.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chị ngửi xong liền lắc đầu: “Tôi không ngửi thấy gì.” “Đất ở chỗ này ngoài có mùi tanh của đất thì còn có mùi hôi thối thoang thoảng.” Tôi đứng dậy nhìn cây tùng đó: “Mùi này thuộc loại tử khí phát ra từ trấn vật sau khi được tế máu. Cây tùng này đã bị người ta giở trò rồi.”
Chị chau mày, rút khăn giấy từ trong túi đưa cho tôi: “Thầy nói là...”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi lau tay: “Có người đã chôn trấn vật dưới gốc cây này, mà vị trí của cây nằm ở hướng Đông Nam của mộ ông nội chị, hướng Đông Nam là Tốn vị, ứng với trưởng nữ và dấu trưởng. Mẹ chị là con dâu duy nhất của ông ấy, thế nên trồng trấn vật ở dưới gốc cây này, trước tiên sẽ ứng lên mẹ chị, tiếp đó sẽ là chị” (*) Tốn vị: một quẻ trong bát quái. “Tôi?” Chị sững sờ: “Vậy sẽ xảy ra chuyện gì?” “Trước tiên quỷ nữ dày vò mẹ chị đến chết, sau đó sẽ đến lượt chị, nó sẽ dày vò chị đến chết mới thôi.” Tôi đáp.
Đường Tư Giai nghe thấy liền toát mồ hôi hột, giọng nói run run: “Quỷ nữ đó có thù gì với nhà chúng tôi? Tại sao phải hại chúng tôi như thế?” “Quỷ nữ không có thù với nhà chị, tôi đã nói rồi, đó là trấn vật. Tôi chỉ phía dưới gốc cây: “ở dưới gốc cây có chân giấu một trấn vật rất độc. Nếu như không đào nó lên thì quỷ nữ đó sẽ không ngừng dày vò mẹ chị... thực ra đó cũng không phải quỷ nữ... "Vậy nó là thủ gì?" "Là tà linh." Tôi đáp: “Nó là là linh do trấn vật hình thành, sau đó bị người ta không chế.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chị không hiểu: “Bị người ta khống chế? Không chế như thế nào?”
Tôi nhìn chị: “Cái này... chị có cần biết không?” Chị có chút bất an, dè dặt hỏi: “Có thể không?” "Thực ra thuật số phong thủy không hề phức tạp, nhưng nó có một bí mật, bình thường sẽ không nói cho người thường.” Tôi nói. “Bí mật gì?” Chị hỏi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi ôn tồn cười nói: “Bí mật đó là phong thủy tốt chưa chắc đã ứng nghiệm, nhưng phong thủy hại người thì luôn ứng nghiệm.”
Chị sững lại, thắc mắc hỏi: “Tại sao lại như vậy?” “Nghiêm túc mà nói, tất cả các phong thủy đều là tà, đều có hại cho người.” Tôi giải thích: “Mà vận khí của người lại cần tà khí ở mức nhất định, thế nên bản chất của phong thủy là tránh tà, hóa sát, dụng tà.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi chỉ xung quanh: “Ví dụ như phong thủy của mộ nhà chị, chị nhìn những ngọn núi ở phía sau, phía Đông và phía Tây, dòng sông lớn phía Nam và những cây tùng trồng xung quanh nghĩa trang, tất cả thành một hệ thống. Và hệ thống này khiến tà khí ở đây chuyển hóa ở mức cao nhất, nâng cao vận khí gia tộc nhà chị, nhưng bởi vì Bạch Hồ không phát, hóa giải không tốt, vì thế nhân định của gia tộc không vượng, ngoài con trưởng ra thì nam đình các nhà khác đều không thọ, hơn nữa không có con trai nối dõi..... "Đợi một chút." Đột nhiên chị nhớ ra: “Thầy nói có phải cha tôi mất sớm là do phong thủy này không?”
Tôi sững lạ, toang rồi, mình nói nhiều quá. "Sao thầy không nói nữa? Có phải do nguyên nhân này không?" Chị hỏi dồn dập. Tôi có chút lúng túng, nhưng tôi vẫn gật đầu: “Đúng vậy!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lập tức mắt chị đỏ hoe, khỏe mắt ngấn lệ, rất đau lòng. Tôi hằng giọng hỏi: “Chị muốn nghe nữa không?”
Chị cố gắng bình tĩnh lại, lau nước mắt: “Có, thầy nói đi ạ.” “Thứ gọi là phong thủy hại người, thật ra là nhấn mạnh tà khí ở một vị trí nào đó.” Tôi nói tiếp: “Duy trì cân bằng là chuyện khó, nhưng phá cân bằng lại dễ như trở bàn tay. Giống như cây tùng kia, vị trí của nó liên quan đến mẹ ruột chị, còn cây tùng bên kia thì liên quan đến chị...”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chị nhìn theo hướng tôi chỉ, vừa lau nước mắt vừa gật đầu. “Trấn vật được chôn giấu gốc cây thì tà khí của nó sẽ trực tiếp ứng nghiệm với mẹ ruột của chị.” Tôi giải thích: “Vì vậy mẹ chị trúng tà chỉ là lớp bên ngoài, còn đây mới là gốc rễ. Đừng nói là nó hình thành nên tà khí, mà cho dù nó không hình thành nên thì mẹ chị cũng không ngừng bị trúng tà, chị có mời bao nhiêu người tới đuổi quỷ thì cũng chỉ là tạm thời, không trị được tận gốc.” “Vậy thầy nói... tà linh đó, rốt cuộc lại là chuyện gì?” Chị nghẹn ngào. “Đây chính là mấu chốt vấn đề.” Tôi nhìn cây tùng đó: “Dựa vào trấn vật mà tự hình thành nên tà linh, và cần thời gian rất dài, mấy chục năm cũng không đủ. Nhưng mộ tổ nhà chị được mua trước đây hơn bốn mươi năm, chuyện tự nhiên hình thành nên tà linh là điều không thể.”
Tôi quay lại nhìn chị: “Thế nên loại tà linh này được người dùng tà thuật để nuôi dưỡng, như vậy hắn chỉ cần nấp trong bóng tối vẫn có thể khống chế tà linh biến thành quỹ nữ đi dày vò mẹ chị. Đợi đến khi mẹ chị không ổn, họ sẽ dừng tay, tuy nhiên tà lính này vẫn sẽ tự động tìm đến chị, tiếp tục dày và chị “Nhưng mà không phải thầy nói cái cây kia mới là vị trí của tôi sao?" Chị chỉ vào một cái cây ở đằng xa. Tại sao quỷ nữ... à không, tà linh đó hại mẹ tối xong lại muốn hại tôi?" "Khi mẹ chị còn sống thì cái cây đó là vị trí phong thủy của chị." Tôi bình thản: “Nếu như mẹ chị không còn nữa... vậy chị sẽ là trưởng nữ và tà linh sẽ đi dày vò chị." “Vậy rốt cuộc là ai hận chúng tôi như vậy?” Chị phẫn uất: "Rốt cuộc chúng tôi đắc tội với hắn điều gì? Tại sao lại dùng cách tàn độc như vậy để ép mẹ tôi đến đường chết!” “Tôi không biết.” Tôi lặng lẽ nhìn chị: “Nhưng chị yên tâm, chuyện này tôi sẽ lo tới cùng, trước tiên chúng ta cứu mẹ chị trước, còn về kẻ đứng sau giở trò thì tôi có cách lôi hắn ra ngoài ánh sáng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đường Tư Giai nước mắt chứa chan, cảm kích nhìn tôi, gật đầu thật mạnh: “Vâng, cảm ơn thầy! Tôi sẽ gửi thêm tiền cho thầy, gửi thêm một trăm vạn tệ!” Tôi lắc đầu: “Không cần, người Ngô gia làm việc không nhận tiền hai lần, chị đừng khóc, mặc dù đây là mộ tổ nhà chị, nhưng chị là con gái, khóc nhiều ở đây không tốt đâu. “Vâng!”. Chị lau khô nước mắt: “Thầy ơi, đã biết vấn đề nằm ở đầu rồi, vậy bây giờ làm như thế nào?"
Tôi nhìn mặt trời trên cao: “Bây giờ là buổi trưa, cũng là lúc dương khí mạnh nhất trong ngày, có thể đưa trấn vật lên. Nhưng trấn vật lại được chôn giấu trong gốc cây, nhất thời động đến nó thì rất dễ làm hại đến gốc rễ của cây, mà sức khỏe của mẹ chị hiện tại rất yếu ớt, lỡ như làm hại đến gốc rễ thì dù phả được trấn vật thì mẹ chị cũng sẽ mất mạng. Đối phương dùng vật yểm như vậy cho thấy hắn đã tính toán rất tỉ mỉ, rất dụng tâm.” "Vậy phải làm thế nào?" Chị chau mày. “Chúng ta tìm quán gần đây ăn cơm trước đã, nghỉ ngơi một chút và chuẩn bị dụng cụ." Tôi nói: “Sau khi trời tối thì quay lại đây, tối nay chúng ta sẽ qua đêm ở đây. " "Qua đêm... ở đây?" Chị thất kinh nhìn tôi: “Nhưng đây là một to ma?" “Chị sợ?" Tôi nhìn chị.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chị nuốt nước bọt nhìn phần mộ của cha chỉ ở bên cạnh, hít một hơi thật sâu: "Không sợ cha sẽ bảo vệ tôi, đúng không?"
Tôi cười: "Cha chị không thể, nhưng tôi có thể.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tim chị loạn nhịp: “A? Tôi...”
Tôi quay người đi xuống núi: “Đi thôi.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”