-
Chương 6-10
Chương 6: Mở cửa hàng
Liễu Mộng Đình cũng biết điều, biết mình không phù hợp với nhân vật như thế, cô ta chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo giao hẹn, đưa cho Trương Mặc Vũ hai trăm nghìn trước.
Cửu Thập cũng không làm việc không công, Liễu Mộng Đình đưa hai nghìn tệ cho anh ta xem như tiền công.
Làm xong chuyện, Trương Mặc Vũ chuẩn bị rời đi.
Nhưng Liễu Mộng Đình lại xem Trương Mặc Vũ như thần tiên, cô ta vội vàng ngăn cản anh: “Đại sư, ăn cơm xong hẳn đi!”
Rõ ràng Liễu Mộng Đình vẫn có chuyện muốn nhờ Trương Mặc Vũ.
Trương Mặc Vũ lắc đầu: “Không cần đâu”.
Lúc này Liễu Mộng Đình lại cầu xin một lần nữa: “Đại sư, tôi vẫn muốn nhờ anh nghiêm túc xem hộ tôi bạn trai bây giờ của tôi có thật lòng với tôi không?”
Lần này Trương Mặc Vũ không khách sáo nữa: “Anh ta chỉ thật lòng với tiền thôi!”
“Vậy tôi chỉ cần nghĩ cách giữ được số tiền này thì anh ấy sẽ thật lòng với tôi đúng không?” , Liễu Mộng Đình hỏi.
Trương Mặc Vũ lắc đầu: “Nghe tôi nói một câu”.
Liễu Mộng Đình lập tức dựng thẳng tai, nghiêm túc nhìn về phía Trương Mặc Vũ.
Trương Mặc Vũ cất lời:
“Người khôn không chìm đắm trong biển tình, nồi sắt đun một con ngỗng lớn, cô sẵn sàng làm con ngỗng để người ta ăn thịt uống canh thì tôi cũng chẳng biết phải làm sao”.
Nói xong, Trương Mặc Vũ để lại Liễu Mộng Đình đang ngơ ngác, dẫn theo Cửu Thập rời đi.
Trong tay nải màu đen có hai trăm nghìn tiền mặt khiến tâm trạng Trương Mặc Vũ rất vui vẻ.
“Hòa thượng, đi thôi, tôi mời anh uống rượu”.
...
Nhà hàng Hàm Hưởng.
Một đĩa lạc, một đĩa thịt bò, hai đĩa đậu tằm.
Trương Mặc Vũ cụng ly với Cửu Thập, ăn uống vui say.
Sau đó, Cửu Thập cất lời: “Trương Mặc Vũ, đừng trách tôi đả kích cậu, cậu vẫn nên từ bỏ ý định mở tiệm ở phố Phù Dung đi”.
Nghe Cửu Thập nói thế, sắc mặt Trương Mặc Vũ lập tức trở nên kỳ lạ: “Hòa thượng, anh nói thế là có ý gì? Tôi còn chưa mở cửa hàng mà anh đã nguyền rủa tôi rồi”.
Cửu Thập nhẹ nhàng lắc đầu: “Cậu mới đến thành phố Kim Lăng nên không hiểu, phố Phù Dung này không phải con phố bình thường đâu”.
“Cậu muốn mở cửa hàng khác thì rất đơn giản”.
“Nhưng cậu lại muốn mở cửa hàng phong thủy, bói toán, ha ha, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, khó lắm!”
“Khó ư?”, Trương Mặc Vũ ngạc nhiên nhìn về phía Cửu Thập: “Nói tôi nghe xem khó ở chỗ nào?”
Cửu Thập hỏi: “Cậu từng nghe nói tới ba gia tộc lớn ở Kim Lăng chưa?”
Trương Mặc Vũ lắc đầu: “Tôi vừa mới đến Kim Lăng, chưa từng nghe nói tới gia tộc lớn nào cả, tôi chỉ biết phố Phù Dung rất nổi tiếng, còn rất náo nhiệt”.
Lúc này Cửu Thập uống một ngụm rượu rồi mới nói: “Kim Lăng có ba gia tộc lớn, lần lượt là nhà họ Kim, nhà Thượng Quan và nhà họ Châu”.
“Phố Phù Dung này là con phố do cô cả nổi tiếng nhất nhà Thượng Quan là Thượng Quan Khuynh Tuyết quản lý”.
“Con phố đó của người ta nổi tiếng nhờ uy tín, dù mua phải hàng giả hay bị lừa gạt ở đây, cậu đều có thể khiếu nại thẳng với nhà Thượng Quan, một đền một trăm!”
“Tôi cũng từng nghe nói về quy định một đền một trăm này”, Trương Mặc Vũ nói.
Cũng vì có cái tiếng tốt đó nên phố Phù Dung mới trở thành con phố nổi tiếng nhất, phồn hoa nhất thành phố Kim Lăng.
Cửu Thập nói tiếp: “Lúc trước có một hòa thượng vào đó bán pháp khí khai quang, cuối cùng chưa tới ba ngày đã bị người ta đuổi ra ngoài rồi”.
“Vì hòa thượng kia không biết khai quang, đạo hạnh kém, anh ta chỉ bán pháp khí bình thường. Thượng Quan Khuynh Tuyết là người cầu toàn, thẳng tay đuổi đi luôn”.
Trương Mặc Vũ nhìn hoà thượng bằng ánh mắt kỳ lạ: “Cửu Thập, anh nói thật cho tôi đi, hòa thượng bị đuổi ra ngoài kia có phải là anh không?”
“Chuyện này không quan trọng!”, Cửu Thập đáp.
“Quan trọng ở chỗ con phố kia của người ta không hoan nghênh mấy tiệm bói toán hay bán đồ Phật giáo”.
“Nếu cậu đi chắc chắn sẽ bị Thượng Quan Khuynh Tuyết đuổi ra ngoài, nếu xui xẻo còn sẽ bị đánh một trận nữa”.
Nói xong, Cửu Thập vui vẻ ăn hai hạt lạc, cười tươi nhìn về phía Trương Mặc Vũ.
Trương Mặc Vũ nhíu mày, nghe có vẻ hơi khó khăn.
Nhưng sư phụ ma nữ đã bảo anh phát triển cho ra hồn ở phố Phù Dung thì anh nhất định phải đến đó!
Nếu phố Phù Dung các người không hoan nghênh tôi thì tôi sẽ nghĩ cách mua cả con phố lại, ba gia tộc lớn ở Kim Lăng gì chứ? Trương Mặc Vũ không quan tâm.
Lúc này, Trương Mặc Vũ nâng ly: “Ha ha, hòa thượng, người bình thường muốn đi vào con phố đó chắc hẳn sẽ có điều hạn chế, nhưng Trương Mặc Vũ tôi muốn làm chuyện gì thì không có ai làm khó được tôi đâu”.
Cửu Thập cười khẽ: “Vậy chúc cậu may mắn, tôi vẫn sẽ giữ lại cơ hội đến phố Ngọc Bình cho cậu”.
“Không cần, đợi tôi phát tài rồi, tôi sẽ xây cho anh một cái chùa, để anh nằm ở đó cũng có thể lừa được tiền”.
“Ha ha ha ha...”
Một hòa thượng đẹp trai không nghiêm chỉnh, một đệ tử của ma nữ nghìn năm cùng nhau nâng chén, hình ảnh vừa hài hòa vừa thuận mắt.
...
Phố Phù Dung, Trương Mặc Vũ tìm đến quản lý nơi này, thuê một cửa hàng nhỏ.
Thuê cửa hàng cũng không có gì khó khăn, người ta chỉ bảo Trương Mặc Vũ phải buôn bán uy tín, Trương Mặc Vũ cũng không nói là mình bán cái gì.
Mãi đến khi Trương Mặc Vũ dẫn nhân viên sửa chữa đến dán một hình bát quái trước cửa, phong cách mới có vẻ hơi sai sai.
Trương Mặc Vũ đặt một cái bảng hiệu, bên trên viết bốn chữ “Thiết Khẩu Trực Đoạn”.
“Mau đi nói với cô chủ có người mở cửa hàng phong thủy ở phố Phù Dung!”, ở chỗ quản lý khu phố, một nữ giám đốc nói với cô gái bên cạnh mình.
“Giám đốc, chuyện này vì sao phải tìm đến cả cô Khuynh Tuyết thế, chúng ta đuổi thẳng người đó đi là được rồi mà”, cô gái thắc mắc.
Giám đốc lắc đầu: “Cô nghĩ xa quá rồi, nhà Thượng Quan có quy tắc của nhà Thượng Quan, thầy phong thủy không tiện đắc tội, trừ khi chắc chắn đối phương là một kẻ lừa đảo”.
“Bây giờ chúng ta cũng không biết người này có bản lĩnh thật hay là một kẻ lừa đảo, chuyện cần đưa ra quyết định như thế vẫn phải để cô Khuynh Tuyết đích thân xử lý thì tốt hơn”.
“Tôi từng gặp chủ cửa hàng kia, cùng lắm chỉ khoảng hai mươi hai hai mươi ba tuổi, còn trẻ thế chắc chắn là một kẻ lừa đảo rồi!”, cô gái lẩm bẩm.
Nhưng Thượng Quan Khuynh Tuyết có cách quản lý riêng, tuy những người này thấy nghi ngờ nhưng vẫn không dám vượt quyền nên vẫn đi báo cáo với cô ta.
...
Cửa hàng của Trương Mặc Vũ trang hoàng lại rất nhanh, chỉ đặt thêm máy bộ bàn ghế, bày đồ trang trí và đạo cụ liên quan đến phong thủy là có thể khai trương.
Không lâu sau đó, cửa tiệm mở ra, có hai cô gái trẻ tuổi đi vào.
Trương Mặc Vũ ngẩng đầu, khi thấy người đi vào, anh lập tức sởn tóc gáy, đứng bật dậy, nét mặt thay đổi!
Hai chữ “Sư phụ” suýt thì thốt ra từ trong miệng.
Chương 7: Thượng Quan Khuynh Tuyết
Nhưng ngay sau đó, Trương Mặc Vũ vẫn kìm lại.
Đúng thế, một người phụ nữ trong đó quá giống sư phụ của anh.
Dù là mắt mi thanh tú hay khuôn mặt lạnh lùng đều giống như khắc ra từ một khuôn với sư phụ.
Tuy sư phụ ma nữ nói bà ấy đã sống ba nghìn năm, nhưng thực tế khuôn mặt của bà ấy vẫn luôn duy trì khoảng hai mươi mấy tuổi.
Bắt đầu từ khi Trương Mặc Vũ có ký ức, khuôn mặt của sư phụ Thượng Huyền Nguyệt chưa từng thay đổi, dường như năm tháng không thể để lại dấu vết trên cơ thể bà ấy.
Mà cô gái xuất hiện trước cửa lại có vẻ ngoài giống như đúc sư phụ ma nữ!
Có điều vừa mới cảm nhận, Trương Mặc Vũ đã biết ngay cô ta không phải sư phụ của anh, khí chất hoàn toàn không giống nhau.
Cô gái trước mắt có vóc người cao gầy, thân trên khoác áo vest trắng rộng thùng thình, thân dưới là quần tây 9 tấc, trông rất lão luyện và có khí chất.
Cô gái khác ở bên cạnh cô gái này thì đang ôm một bìa kẹp tài liệu, trông giống thư ký, cũng rất xinh đẹp.
E rằng bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy sự kết hợp thế này chắc chắn đều sẽ nhìn vào mắt đối phương trước, chỉ cần đối phương không chú ý đến mình sẽ lập tức nhìn lén họ đến khi đã mắt thì thôi.
Lúc này, cô gái có vẻ ngoài giống Thượng Huyền Nguyệt cất lời: “Chào anh, tôi là Thượng Quan Khuynh Tuyết, tôi nghĩ ít nhiều gì anh cũng từng nghe tới tên tôi”.
Thượng Quan Khuynh Tuyết!
Nghe thấy cái tên này, Trương Mặc Vũ lập tức thầm kêu gào trong lòng:
“Trời ạ, sao có thể như thế được? Cô giống ai không giống lại giống với sư phụ của tôi? Cô có biết nhìn thấy khuôn mặt cô sẽ dễ khiến tôi ngủ không ngon không?”
“Mẹ kiếp, ông đây có số bị phụ nữ vẻ ngoài thế này quản lý sao?”
Nhưng ngay sau đó, Trương Mặc Vũ nhận ra điều gì đó.
“Không đúng, chẳng lẽ sư phụ Thượng Huyền Nguyệt của mình có quan hệ sâu xa với Thượng Quan Khuynh Tuyết này, thậm chí là nhà Thượng Quan? Nếu không sao vẻ ngoài của họ lại giống nhau như thế được?”
“Sư phụ tên Thượng Huyền Nguyệt, họ Thượng, hai chữ Thượng Quan này cũng có chữ Thượng, trời ạ, chẳng lẽ nhà Thượng Quan thật sự là đời sau của sư phụ mình?”
Trương Mặc Vũ càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng đó!
Sau đó Trương Mặc Vũ thầm mắng: “Chẳng trách sư phụ lại bảo mình đến phố Phù Dung phát triển, hóa ra là muốn mình giúp đỡ nhà Thượng Quan”.
Ừm, tuy bây giờ Trương Mặc Vũ đang túng thiếu, tuy cả con phố đều là của Thượng Quan Khuynh Tuyết, nhưng không hiểu sao Trương Mặc Vũ lại nghĩ mình phải “giúp đỡ” nhà Thượng Quan.
Ai bảo bọn họ là con cháu của sư phụ làm gì.
Sư phụ là tổ tiên của nhà Thượng Quan, dựa theo vai vế thì nhà Thượng Quan gọi Trương Mặc Vũ một tiếng ông tổ cũng đâu có quá đáng?
Tổ tiên giúp đỡ con cháu là hiển nhiên mà!
Đương nhiên Trương Mặc Vũ cũng không ngốc, tuy đã ngầm cho rằng nhà Thượng Quan là cháu của mình, nhưng anh cũng không thể nói rõ thân phận được.
Nếu không người ta còn nghĩ anh muốn thấy sang bắt quàng làm họ với nhà Thượng Quan nữa.
Vì thế Trương Mặc Vũ lặng lẽ điều chỉnh tâm lý, gật đầu với Thượng Quan Khuynh Tuyết: “Đúng thế, tôi từng nghe nói về cô”.
Đồng thời, trong lòng Trương Mặc Vũ cũng thầm thay đổi mục tiêu.
“Sư phụ nói phải phát triển cho ra hồn ở phố Phù Dung... Nếu chỉ kiếm chút tiền để có chút địa vị thì e là không đủ”.
“Ông nội mở cửa hàng trên phố của con cháu, sao có thể gọi là phát triển cho ra hồn được? Như thế sẽ bị người ta cười chết đấy!”
“Ít nhất mình cũng phải phát triển cho ra dáng một ông nội chứ?”
Mà lúc này, Thượng Quan Khuynh Tuyết đã đi vào cửa hàng, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
Cô ta nhìn Trương Mặc Vũ bằng ánh mắt quan sát: “Anh còn trẻ như thế mà cũng biết bói toán sao?”
Nữ thư ký cũng cất lời: “Tôi cho anh biết, phố Phù Dung chúng tôi nổi tiếng nhờ uy tín, nếu muốn mượn danh phong thủy bói toán đến đây lừa gạt thì anh tính sai rồi!”
Trương Mặc Vũ cười khẽ: “Đương nhiên là biết bói toán rồi, nếu không tin thì tôi có thể xem luôn cho hai người một quẻ!”
Thượng Quan Khuynh Tuyết nghe Trương Mặc Vũ nói muốn xem bói cho mình thì lập tức bật cười: “Được, anh xem đi, tôi cũng muốn thấy anh có bản lĩnh gì”.
Trương Mặc Vũ nhìn thoáng qua Thượng Quan Khuynh Tuyết, sau đó cất lời: “Đêm đến hổ làm giật mình, canh Dần khó đi vào giấc ngủ, hạc có người ghen tị, bị tiểu nhân hãm hại”.
Thượng Quan Khuynh Tuyết hơi nhíu mày: “Có ý gì?”
Lúc này Trương Mặc Vũ mới giải thích: “Một tháng gần đây, hôm nào cô cũng mơ thấy ác mộng, ác mộng này còn liên quan đến hổ”.
“Hơn nữa mỗi ngày lúc ba giờ sáng đầu canh Dần, cô đều sẽ bị ác mộng làm tỉnh giấc”.
Lời nói này của Trương Mặc Vũ khiến Thượng Quan Khuynh Tuyết giật mình, vì anh nói đúng rồi!
Nhưng nét mặt của Thượng Quan Khuynh Tuyết lại không thay đổi quá nhiều.
Thượng Quan Khuynh Tuyết là tinh anh của một gia tộc lớn, từ lâu đã rèn luyện được khả năng núi Thái Sơn sập trước mắt cũng không biến sắc, người ngoài hoàn toàn không thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô ta từ nét mặt cô ta.
Nếu là thầy phong thủy bình thường thấy nét mặt này của Thượng Quan Khuynh Tuyết thì sẽ thầm nghĩ mình nói sai rồi.
Nhưng Trương Mặc Vũ cực kỳ tự tin, thậm chí anh còn hơi tán thưởng Thượng Quan Khuynh Tuyết: “Không hổ danh là thế hệ sau của sư phụ ma nữ, tố chất tâm lý không tệ”.
Lúc này, Trương Mặc Vũ đang định giải thích hai câu sau cho Thượng Quan Khuynh Tuyết.
Vì gần đây cô ta luôn mơ thấy ác mộng có lẽ là do bị tiểu nhân hãm hại, mà mưu kế này có liên quan đến một tà thuật nào đó, dần dà có thể sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Nếu Thượng Quan Khuynh Tuyết là con cháu của sư phụ, hơn nữa còn có vẻ ngoài giống bà ấy, thì có lẽ sư phụ bảo Trương Mặc Vũ đến phố Phù Dung cũng là vì cô ta.
Cho nên chắc chắn Trương Mặc Vũ phải nhúng tay vào.
Nhưng Trương Mặc Vũ còn chưa giải thích thì Thượng Quan Khuynh Tuyết đã cười khẽ nói: “Anh đừng nói bừa chuyện của tôi nữa, nhưng anh đúng là khá thú vị đấy”.
Chương 08: Năm mươi đồng
Có vẻ như Thượng Quan Khuynh Tuyết đang băn khoăn điều gì đó, không thấy cô ta nói Trương Mặc Vũ tính toán sai, nhưng cũng không nói là đúng, chỉ là từ chối tiếp tục vấn đề này.
Chuyện ác mộng đương nhiên khiến Thương Quan Khuynh Tuyết rối rắm, nhưng cô ta sẽ không vì một câu của Trương Mặc Vũ mà nghe theo lời anh.
Luôn duy trì ba phần cảnh giác với bất kỳ ai, đây chính là tố chất cần thiết của con cháu thuộc các gia tộc lớn.
Hơn nữa, ai biết Trương Mặc Vũ có thật sự là thầy tướng số hay không, hay anh thông qua một phương pháp nào đó mà thăm dò được tình huống của Thượng Quan Khuynh Tuyết?
Dù sao thì bác sĩ của Thượng Quan Khuynh Tuyết cũng biết rất rõ vấn đề của cô ta, cho nên, cô ta sẽ không tin tưởng Trương Mặc Vũ một các dễ dàng như vậy. Nếu như ai cũng có thể tin được thì cô ta đã sớm bị lừa đến không còn cái quần luôn rồi!
Đương nhiên, Trương Mặc Vũ cũng hiểu rõ điều này.
Cô ta không muốn nghe, Trương Mặc Vũ cũng không nhiều lời, dù sao thì sau này cũng có rất nhiều cơ hội tiếp xúc.
Lúc này, Thượng Quan Khuynh Tuyết liếc nhìn nữ thư ký bên cạnh, ra hiệu cho cô ta.
Nữ thư ký liền bước lên và nói: “Thầy tướng số, hay anh tính cho tôi một quẻ thử xem anh có phải kẻ lừa đảo hay không?”
“Cô à?”, Trương Mặc Vũ liếc nhìn nữ thư ký.
Ngay lúc đó, Thượng Quan Khuynh Tuyết khẽ gật đầu: “Anh xem thử cho Tư Ngữ đi, nếu sai thì có lẽ anh biết mình nên làm gì rồi chứ?”
Trương Mặc Vũ cười thầm, tính cách cô nhóc Thượng Quan Khuynh Tuyết này khá là mạnh mẽ, có vài phần giống với sư phụ.
Trương Mặc Vũ hỏi ngược lại: “Còn nếu tôi đoán đúng thì sao?”
Thượng Quanh Khuynh Tuyết: “Đoán đúng một việc cũng không tính là gì, nếu anh có thể tính đúng chuyện của Tư Ngữ, tôi sẽ ở lại đây với anh ba ngày để kiểm tra”.
“Ba ngày?”, Trương Mặc Vũ kinh ngạc, anh im lặng hồi lâu.
“Sao hả? Sợ?”, nữ thư ký hỏi.
Trương Mặc Vũ nhịn không được nuốt nước bọt, đúng là anh có chút không muốn.
Không phải vì sợ bản thân tính toán sai lầm, mà chủ yếu là vẻ ngoài của Thượng Quan Khuynh Tuyết rất giống với sư phụ ma nữ của anh, vất vả lắm anh mới thoát khỏi ma trảo của sư phụ, được tự do thoải mái, giờ bảo anh canh giữ ba ngày trong cái tiệm này cùng với một người có vẻ ngoài y hệt sư phụ… Cảm giác này giống như mỗi ngày bị rắn cắn vậy, vất vả lắm mới trốn đi được, nào ngờ vừa ngẩng đầu lên lại phát hiện bên cạnh có mấy con lươn…
Không thể không nói, đối với sư phụ ma nữ, Trương Mặc Vũ quả thật có vài phần oán hận, phải nói là bóng ma tâm lý còn to lớn hơn cả cái thành phố Kim Lăng này nữa.
Liếc thấy thái độ của Trương Mặc Vũ, Thượng Quan Khuynh Tuyết liền bật cười: “Xem ra cần phải quan sát anh vài ngày thật rồi!”
Trương Mặc Vũ cảm thấy đau hết cả trứng, nhưng cả cái phố Phù Dung này đều là của người ta, Trương Mặc Vũ muốn không đồng ý cũng không được.
“Được rồi, ba ngày thì ba ngày, nhưng nói trước, sau ba ngày, cô đừng đến cái cửa hàng nhỏ này của tôi nữa đấy”, Trương Mặc Vũ nói.
Thượng Quan Khuynh Tuyết lập tức nói: “Trong vòng ba ngày, nếu tính sai một việc, anh phải lập tức rời khỏi phố Phù Dung”.
“Còn nếu đúng hết thì sao?”, Trương Mặc Vũ hỏi.
Thượng Quan Khuynh Tuyết mỉm cười: “Nếu đúng hết, tôi sẽ tự tay viết cho anh một cái bảng hiệu, để anh treo lên. Tôi dùng tên tuổi của mình đảm bảo cho anh, chắc chắn mỗi ngày anh có thể kiếm được cả đấu tiền, thanh danh vang xa”.
Mắt Trương Mặc Vũ sáng lên, điều kiện này cũng khá ổn.
Có câu nói: Chị gái có làm việc giỏi cỡ nào, cũng chỉ sợ mẹ không nói lời hay.
Nếu có Thượng Quan Khuynh Tuyết đảm bảo, chắc chắn việc kinh doanh của Trương Mặc Vũ sẽ phát triển.
“Một lời đã định!”, Trương Mặc Vũ nói.
Ngay sau đó, Trương Mặc Vũ quay sang nhìn nữ thư ký: “Nói đi, cô muốn hỏi gì?”
Nữ thư ký hơi nghiêng đầu, chẳng mấy chốc, cô ta mỉm cười vì nghĩ ra được một vấn đề có thể làm khó dễ Trương Mặc Vũ: “Ngày thường tôi không mang theo tiền mặt khi đi ra ngoài, vừa khéo, hôm nay tôi có mang một ít tiền, anh đoán xem trên người của tôi hiện có bao nhiêu tiền mặt”.
Trương Mặc Vũ không chút nghĩ ngợi, lập tức nói: “Bảy mươi hai ngàn tám trăm năm mươi đồng”.
Có Thiết Khẩu Trực Đoạn, một khi đưa ra vấn đề, ngay lập tức, một ý niệm lóe lên trong đầu anh, Trương Mặc Vũ không chút do dự nói ra.
Đương nhiên, Thiết Khẩu Trực Đoạn cũng không đoán mò.
Trương Mặc Vũ mất hơn mười năm khổ luyện môn này, trong đó cần tích lũy rất lớn.
Lúc này, Thượng Quan Khuynh Tuyết lộ vẻ kỳ quái: “Có nói xạo không đấy? Việc này mà cũng tính được?”
Nữ thư ký thì hí hửng nói: “Chắc chắn là xạo, mấy cái khác không nói, con số lẻ cuối cùng chắc chắn không đúng, lại còn 850 đồng, giờ cũng chẳng có ai dùng 50 đồng nữa rồi”.
Nói xong, nữ thư ký lấy ví tiền của mình ra, rồi lấy từ trong đó ra một ít tiền lẻ đặt lên bàn, lẩm bẩm đếm.
Chẳng mấy chốc, cô ta bật cười thích chí: “Ha ha ha, đúng là nói dối, ở đây tôi có bảy mươi hai ngàn tám trăm đồng, vốn không có 50 đồng kia, anh tính sai rồi!”
Thượng Quan Khuynh Tuyết ra chìu suy ngẫm, tuy Trương Mặc Vũ đáp không đúng, nhưng con số này cũng quá sát rồi, chỉ còn kém 50 đồng.
“Người này cũng có vài phần bản lĩnh…”, cô ta thầm nhủ.
Giờ phút này, ánh mắt Thượng Quan Khuynh Tuyết nhìn Trương Mặc Vũ đã có vài phần thay đổi: “Vốn có thể nói đúng ác mộng của mình, lại tính ra số tiền không chênh lệch quá nhiều, chẳng lẽ anh ta thực sự lợi hại như vậy?”
Nhưng Trương Mặc Vũ lại lắc đầu, nhìn chằm chằm vào nữ thư ký: “Không đúng, chắc chắn trên người cô có 50 đồng”.
“Ví của tôi nằm ở đây, không có chuyện tôi bỏ tiền ở chỗ khác”, nói xong, nữ thư ký còn giũ túi áo mình cho Trương Mặc Vũ xem.
Trương Mặc Vũ thờ ơ liếc nhìn nữ thư ký, rồi mỉm cười nói: “Đêm qua cô đã hẹn hò với hai người bạn trai đúng không?”
Nữ thư ký đổi sắc mặt: “Anh đừng có nói nhảm!”
Trương Mặc Vũ cười nói: “Một trong hai người bạn trai của cô, có một người khá đặc biệt, sau khi xong việc, anh ta đã kín đáo đưa cho cô 50 đồng, chỉ là cô không phát hiện mà thôi”.
Nói xong, Trương Mặc Vũ lại chỉ vào ngực trái nữ thư ký: “Tự mà sờ đi, nó nằm ngay trong áo trong đấy!”
Nữ thư ký liền xụ mặt: “Anh là đồ lưu manh à? Đừng có vu khống người khác như vậy”.
Trương Mặc Vũ nhún vai, tỏ vẻ vô tội nhìn Thượng Quan Khuynh Tuyết: “Nếu cô ấy không phối hợp thì cũng không thể nói tôi tính sai được!”
Thượng Quan Khuynh Tuyết nghiêm mặt, quay đầu liếc nhìn nữ thư ký: “Tư Ngữ, làm theo lời anh ta”.
Nữ thư ký chỉ có thể cắn môi, không tình nguyện đưa tay vào.
Một giây sau, sắc mặt cô ta thay đổi, không ngờ cô ta lại sờ được 50 đồng ở trong một cái khe hẹp nào đó.
Chương 9: Anh thử sinh một đứa cho tôi xem?
“Cái này…”, nữ thư ký trợn tròn mắt, cô ta thực sự không ngờ bên trong lại có tiền.
Thượng Quan Tuyết lộ vẻ nghiền ngẫm, cô nhìn Trương Mặc Vũ, rồi lại nhìn nữ thư ký, đột nhiên hỏi: “Hai người đang toa rập để lừa tôi đấy à? Đâu ra mà trùng hợp như vậy chứ?”
Nữ thư ký vội lắc đầu: “Không phải đâu, cô chủ, tôi thật sự không biết anh ta”.
Trương Mặc Vũ không giải thích, mà chỉ cười nói: “Không phải cô nói sẽ ở đây ba ngày để kiểm tra à, nếu cô đã rảnh rỗi như vậy thì cố mà xem cho kỹ đi”.
Trong lòng Thượng Quan Tuyết thoáng xao động, hai ngày này đúng là cô rất rảnh rỗi, bởi vì khoảng thời gian qua liên tục gặp ác mộng khiến tinh thần không được tốt lắm nên cô đã dứt khoát vứt hết công việc cho các nhân viên lo liệu.
Hơn nữa, nếu Trương Mặc Vũ thật sự có bản lĩnh thì chắc chắn cô sẽ để anh ta xem thử giúp mình một chút, xem xem cơn ác mộng gần đây rốt cuộc là thế nào.
Đương nhiên, Thượng Quan Tuyết sẽ phải khảo sát Trương Mặc Vũ một thời gian, dù sao thì có khá nhiều thứ liên quan đến chuyện riêng tư của cô…
Vì vậy, cô thản nhiên nói: “Tôi nói được làm được, đã nói là kiểm tra ba ngày thì sẽ không thiếu dù chỉ một giờ”.
Nói xong, Thượng Quan Tuyết và nữ thư ký tìm một cái ghế ngồi xuống phía sau quầy, chuẩn bị xem Trương Mặc Vũ đoán mệnh như thế nào.
Chẳng mấy chốc, cửa tiệm bị đẩy ra, một người phụ nữ độ khoảng 40 tuổi bước vào.
“Ồ? Ở đây mở cửa hàng xem tướng số từ khi nào vậy?”, người phụ nữ lẩm bẩm.
“Vừa mở đấy, có muốn coi một quẻ không?”, Trương Mặc Vũ hỏi.
“Xem tướng bao nhiêu tiền?”, người phụ nữ hỏi.
Trương Mặc Vũ: “Xem quá khứ không thu phí, xem tương lai, cát hung họa phúc nói chung, 300 tệ một quẻ. Đương nhiên, nếu muốn tôi đi ra ngoài thì sẽ thu thêm phí”.
Đối với xem tướng, nếu như chỉ xem trong nhà có mấy người, những chuyện mà người đó từng trải qua, đó là để chứng minh bản lĩnh của thầy tướng số, đương nhiên không cần thu phí.
Giống như vừa nãy, Trương Mặc Vũ tính xem trên người nữ thư ký có bao nhiêu tiền, đó chỉ là để khách hàng tin tưởng mình, nên sẽ miễn phí.
Còn nếu muốn chỉ dẫn vài điều trong tương lai, vậy thì phải ra tiền.
Lúc ở phố Ngọc Bình, Trương Mặc Vũ đã sớm nghe ngóng giá cả thị trường.
Bày quầy ở vỉa hè, thông thường là 100 tệ một quẻ.
Còn mở cửa tiệm thì 300 tệ một quẻ, cần phải nói rõ.
Một quẻ 200 ngàn là tình huống đặc biệt, thầy tướng số bình thường sẽ không lấy đắt như vậy.
Nghe giá cả xong, người phụ nữ lập tức nói với Trương Mặc Vũ: “Tôi muốn xem tình duyên”.
“Ồ?”, Trương Mặc Vũ liếc nhìn người phụ nữ, rồi gieo quẻ.
Nhưng anh còn chưa mở miệng thì người phụ nữ lại nói: “Năm nay tôi bốn mươi hai tuổi, chưa từng yêu ai cả, tôi vẫn luôn giữ mình trong sạch, là một cô gái tốt”.
“Tôi muốn tìm một người đàn ông có tuổi tác không quá chênh lệch, tốt nhất là cũng chưa từng yêu ai”.
“Còn về điều kiện thì phải có 1 căn nhà ở thành phố Kim Lăng, diện tích không thấp hơn 150 mét vuông, một chiếc xe không ít hơn 300 ngàn, bằng cấp không dưới thạc sĩ, tốt nhất là phải có địa vị xã hội một chút”.
“Tôi cảm thấy đàn ông hơn bốn mươi tuổi, nếu ngay cả những… điều kiện này còn không đạt được thì quả thật quá thất bại, quá vô dụng”.
“Đại sư, xin chỉ điểm giúp tôi một chút, tôi nên làm như thế nào mới có thể tìm được người đàn ông như vậy”.
Nói xong, người phụ nữ đưa 300 tệ cho Trương Mặc Vũ.
Thượng Quan Tuyết và nữ thư ký ngồi bên cạnh trố mắt mà nhìn, đề mục này còn lợi hại hơn nhiều so với đề mục mà nữ thư ký khảo Trương Mặc Vũ.
Cô quay sang thì thầm với nữ thư ký: “Nếu anh ta có thể giải quyết xong chuyện này, vậy thì đây tuyệt đối là nhân vật cấp bậc đại sư”.
Nữ thư ký dùng sức gật đầu, bày tỏ sự tán đồng sâu sắc.
Nhưng nào ngờ, Trương Mặc Vũ chẳng chút suy nghĩ, đã trực tiếp trả lại 300 tệ cho người phụ nữ: “Vị mỹ nữ bốn mươi hai tuổi này, chỗ tôi đoán mệnh, chứ không phải cầu nguyện. Nếu cần cầu nguyện thì mời chị… đi đến phố Ngọc Bình, tìm một vị hòa thượng pháp danh Cửu Thập”.
Người phụ nữ giật mình.
Kế đó, chị ta nổi giận đùng đùng: “Cậu có ý gì hả? Không có bản lĩnh thì đừng có làm cái nghề này! Không biết gì mà cũng đòi mở cửa tiệm phong thủy hả? Thiệt là…”
Nói xong, người phụ nữ xoay người rời đi với thái độ vô cùng tức giận, chị ta đóng sập cửa, phát ra một tiếng vang thật lớn.
Người phụ nữ vừa đi, Thượng Quan Tuyết liền cười nói: “Trương Mặc Vũ, vụ làm ăn đầu tiên mà anh đã không thuận lợi rồi, tôi thấy khả năng của anh cũng không… tốt lắm đâu!”
Trương Mặc Vũ đen mặt: “Rõ ràng là chị ta đi lộn chỗ, tưởng chỗ tôi là ao ước nguyện hay gì?”
Không thể không nói, lưu lượng người ở phố Phù Dung khá lớn, chỉ một lát sau đã có vài người đến đoán mệnh.
Một người đàn ông chừng ba mươi tuổi mở miệng liền hỏi: “Đại sư, tôi vừa sinh con trai, tôi họ Lưu, muốn xin cái tên cho con!”
“Con của anh?”, Trương Mặc Vũ lộ vẻ kỳ quái.
Người đàn ông gật đầu: “Ngày hôm qua tôi mơ một giấc mơ thần kỳ, thấy mình đào được một ngôi mộ đế vương, phát tài to, một tay ôm vàng, một tay ôm ngọc, tôi muốn đại sư căn cứ theo giấc mơ này mà đặt tên cho con của tôi”.
Trương Mặc Vũ liền nói: “Một tay ôm vàng, một tay ôm ngọc, vậy đặt là Lưu Nhất Thủ đi”.
“Phì…!”
Thượng Quan Tuyết và nữ thư ký không nhịn được cười, anh đang rất nghiêm túc đó hả?
Sắc mặt người đàn ông cũng biến thành màu đen: “Đại sư, anh đang đùa tôi đấy à!”
Trương Mặc Vũ: “Là anh đùa trước đấy!”
“Tôi đùa cái gì hả?”, người đàn ông hỏi.
Trương Mặc Vũ cười: “Ồ, anh là một gã trai tân 30 tuổi, sợ rằng cái đùi phụ nữ còn chưa được nhìn thấy, sinh con á hả? Anh thử sinh một đứa cho tôi xem!”
Chương 10: Lưỡng tước tranh thực kiến hồng
Người đàn ông lập tức trợn mắt há hốc mồm: “Cái này… Anh cũng có thể nhìn ra à?”
Trương Mặc Vũ phất tay: “Mau cút, đến chỗ tôi đùa giỡn gì thế hả?”
Người đàn ông liền chạy trối chết.
Chẳng mấy chốc, một người trẻ tuổi mặc đồ bảo vệ đi đến trước cửa tiệm của Trương Mặc Vũ.
“Đại sư, thu nhập của tôi một tháng là 2 ngàn 8, mỗi tháng có thể tiết kiệm được 1 ngàn, gần đây tôi quen một người bạn gái, tôi muốn anh xem giúp tôi bạn gái của tôi có nhìn vào tiền của tôi không?”
Trương Mặc Vũ đánh giá người trẻ tuổi từ trên xuống dưới: “Tôi đoán, ngoại trừ tiền, hẳn là cậu còn có năng khiếu đặc biệt gì đó!”
“Lưỡi của tôi khá dài!”
Trương Mặc Vũ gật đầu: “Vậy thì được rồi, trả tôi 10 tệ, bạn gái của cậu không nhìn vào tiền của cậu đâu!”
“Được, đại sư!”, bảo vệ vô cùng cảm kích, sau khi để lại 10 tệ, anh ta phấn khởi rời đi.
Theo bảo vệ trẻ tuổi thấy, chỉ cần bạn gái không nhìn vào tiền của mình thì đã đủ để phát triển mối quan hệ này rồi.
Trương Mặc Vũ không biết nói gì cho phải, tuy trên phố Phù Dung có rất nhiều người, nhưng hầu hết đều đến để giải trí, có rất ít người thật sự có việc cần xem quẻ.
Một số người đến đây đơn thuần chỉ là để trêu chọc Trương Mặc Vũ.
Nhưng cũng đành vậy, ai bảo Trương Mặc Vũ còn chưa tạo được danh tiếng gì ở đây.
Đợi sau này, khi đã có danh tiếng, mấy tên thích pha trò kia có lẽ sẽ không dám đến tiệm của Trương Mặc Vũ nữa.
Lúc này, Thượng Quan Tuyết chợt nói: “Xem ra, người bình thường cũng không tin anh có thể đoán mệnh, nói vậy, anh có còn là thầy tướng số đúng nghĩa không?”
Đúng lúc này, Trương Mặc Vũ bỗng thấy hai con chim sẻ từ trên cao rơi xuống, dường như là đang tranh giành thức ăn.
Hai con chim này tranh giành vô cùng thảm thiết, một trong hai con rõ ràng là đã bị thương, trên mặt đất có vương một ít máu.
Một ý niệm vụt qua trong đầu Trương Mặc Vũ, trong bói toán, đây gọi là “Lưỡng tước tranh thực kiến hồng”.
Người bình thường nhìn thấy quẻ tượng này, đa phần sẽ vì một ít lợi lộc mà tốn hao thời gian, làm nhiều nhưng vô dụng, bỏ tâm sức nhiều vô kể nhưng lại không chiếm được thứ mình muốn.
Còn dân làm ăn nếu nhìn thấy quẻ tượng này thì có nghĩa là trong ngày hôm đó chỉ có thể làm một vụ làm ăn cuối cùng, hơn nữa, vụ làm ăn này về cơ bản không được bao nhiêu lợi lộc.
Vì vậy Trương Mặc Vũ nói: “Lưỡng tước tranh thực kiến hồng, phí công vô ích! Xem ra hôm nay chỉ có thể nhận một vụ làm ăn cuối cùng rồi, đợi lát nữa có lẽ sẽ phải đóng cửa tiệm”.
Nữ thư ký lập tức mất hứng: “Này, thầy tướng số, đừng nói là do chúng tôi ở đây giám sát nên anh cố tình đóng cửa sớm đấy nhé?”
Thượng Quan Tuyết cũng hỏi: “Mới đó mà đã chột dạ rồi à?”
Trương Mặc Vũ cười khẽ: “Không phải tôi chột dạ, mà là vụ làm ăn tiếp theo có vấn đề, hẳn là phải ra ngoài một chuyến, tốn không ít thời gian”.
“Thôi đi người ơi, đừng có lừa chúng tôi, nhìn thấy hai con chim sẻ đánh nhau liền đoán được việc làm ăn à?”, nữ thư ký tỏ vẻ không tin.
Thượng Quan Tuyết cũng bắt đầu có hứng thú, cô ngước nhìn ra cửa với vẻ tò mò.
Vài phút sau, cửa tiệm bị đẩy ra, một người trẻ tuổi có sắc mặt tiều tụy bước vào.
Người mở cửa thoạt nhìn rất chán nản, anh ta mặc quần áo cũ kỹ, nhưng khá là sạch sẽ, có điều sắc mặt trông rất hốc hác và có một chút sốt ruột.
Vừa vào cửa, người trẻ tuổi liền hỏi: “Ai là thầy tướng số?”
“Tôi”, Trương Mặc Vũ nói.
Người trẻ tuổi liếc nhìn Trương Mặc Vũ, ngay sau đó, anh ta tỏ vẻ kinh ngạc.
Hiển nhiên, bởi vì Trương Mặc Vũ quá trẻ, không hề giống với thầy tướng số một chút nào.
Nhưng ngay sau đó, người trẻ tuổi cũng không tiếp tục rối rắm vấn đề này, anh ta sốt ruột hỏi: “Anh có thể tìm người được không? Mẹ tôi mất tích đã ba ngày rồi, tôi thật sự hết cách”.
“Mất tích sao không đi báo cảnh sát?”, Thượng Quan Tuyết liền hỏi.
Người trẻ tuổi chán nản đáp: “Đã sớm báo cảnh sát rồi, nhưng không có đầu mối”.
Ngay sau đó, anh ta nhìn về phía Trương Mặc Vũ: “Anh có thể tìm người không? Chỉ cần anh giúp tôi tìm được mẹ,…”
Người trẻ tuổi há miệng, có lẽ định nói là “Anh muốn bao nhiêu tiền cũng được”, nhưng nghĩ đến cái túi trống hoác của mình, anh ta lại không dám mở miệng nói ra lời này.
Trương Mặc Vũ lại không quá để ý, cửa tiệm phong thủy của anh vừa mới khai trương, hiện tại không cần chú trọng vào lợi lộc, mà trước hết phải tạo danh tiếng cái đã.
Khởi đầu, có tiền hay không có tiền không quan trọng, quan trọng là… danh tiếng.
Vì vậy Trương Mặc Vũ liền nói: “Ba trăm tệ là được, tôi giúp anh tìm người, đợi tìm được rồi mới phải trả tiền”.
“Ồ? Vậy thì tốt quá!”, người trẻ tuổi lộ vẻ mừng rỡ.
Trương Mặc Vũ hỏi: “Nói đi, có chuyện gì xảy ra”.
Người trẻ tuổi tên là Mã Quốc Tùng.
Lúc này, Mã Quốc Tùng nói: “Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, mẹ của tôi thì rất là bình thường, cũng không có vấn đề thần kinh, ba ngày trước, đột nhiên bà không nói tiếng nào mà bỏ đi”.
“Ban đầu, cả nhà tôi cho rằng mẹ đi ra ngoài chạy bộ, nên cũng không quá để ý”.
“Mãi đến tám, chín giờ tối vẫn chưa thấy bà về nhà, gọi điện thì không liên lạc được. Đêm đó chúng tôi đã báo cảnh sát, sau đó, cả nhà túa ra đi tìm khắp nơi”.
“Nhưng suốt ba ngày, không hề có một chút manh mối nào cả. Tôi thật sự đã hết cách, mới chạy đến khu phố sầm uất này cầu may, định sẽ kiểm tra mấy cái camera ở gần đây”.
“Vừa khéo thấy ở đây có tiệm bói toán nên đã đến”.
Nghe xong, Trương Mặc Vũ gật đầu: “Hóa ra là vậy”.
“Anh có thể đoán được mẹ của tôi đã đi đâu không?”, Mã Quốc Tùng hỏi.
Trương Mặc Vũ liếc nhìn gương mặt người trẻ tuổi, rồi bật thốt: “Cung phụ mẫu trũng, nguyệt giác xiêu vẹo, bà cụ đã qua đời”.
Lúc này, Trương Mặc Vũ đang dùng phương pháp xem tướng bình thường.
Tướng mạo con người có 12 cung, trong đó cung phụ mẫu nằm ở hai bên nhật giác và nguyệt giác.
Nhật giác bên trái đại diện cho cha, nguyệt giác bên phải đại diện cho mẹ.
Trương Mặc Vũ chỉ liếc mắt nhìn đã có thể đoán ra mẹ của đối phương đã qua đời.
“Hả?”, người trẻ tuổi bàng hoàng.
Nhưng ngay sau đó, anh ta quát lên: “Anh đừng có nói lung tung! Mẹ tôi mới mất tích ba ngày, sao có thể qua đời được chứ?”
Trương Mặc Vũ lại nói chắc nịch: “Tôi không nhìn lầm đâu”.
Kế đó, anh đứng dậy: “Đi thôi, tôi dẫn anh đi tìm mẹ anh!”
Liễu Mộng Đình cũng biết điều, biết mình không phù hợp với nhân vật như thế, cô ta chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo giao hẹn, đưa cho Trương Mặc Vũ hai trăm nghìn trước.
Cửu Thập cũng không làm việc không công, Liễu Mộng Đình đưa hai nghìn tệ cho anh ta xem như tiền công.
Làm xong chuyện, Trương Mặc Vũ chuẩn bị rời đi.
Nhưng Liễu Mộng Đình lại xem Trương Mặc Vũ như thần tiên, cô ta vội vàng ngăn cản anh: “Đại sư, ăn cơm xong hẳn đi!”
Rõ ràng Liễu Mộng Đình vẫn có chuyện muốn nhờ Trương Mặc Vũ.
Trương Mặc Vũ lắc đầu: “Không cần đâu”.
Lúc này Liễu Mộng Đình lại cầu xin một lần nữa: “Đại sư, tôi vẫn muốn nhờ anh nghiêm túc xem hộ tôi bạn trai bây giờ của tôi có thật lòng với tôi không?”
Lần này Trương Mặc Vũ không khách sáo nữa: “Anh ta chỉ thật lòng với tiền thôi!”
“Vậy tôi chỉ cần nghĩ cách giữ được số tiền này thì anh ấy sẽ thật lòng với tôi đúng không?” , Liễu Mộng Đình hỏi.
Trương Mặc Vũ lắc đầu: “Nghe tôi nói một câu”.
Liễu Mộng Đình lập tức dựng thẳng tai, nghiêm túc nhìn về phía Trương Mặc Vũ.
Trương Mặc Vũ cất lời:
“Người khôn không chìm đắm trong biển tình, nồi sắt đun một con ngỗng lớn, cô sẵn sàng làm con ngỗng để người ta ăn thịt uống canh thì tôi cũng chẳng biết phải làm sao”.
Nói xong, Trương Mặc Vũ để lại Liễu Mộng Đình đang ngơ ngác, dẫn theo Cửu Thập rời đi.
Trong tay nải màu đen có hai trăm nghìn tiền mặt khiến tâm trạng Trương Mặc Vũ rất vui vẻ.
“Hòa thượng, đi thôi, tôi mời anh uống rượu”.
...
Nhà hàng Hàm Hưởng.
Một đĩa lạc, một đĩa thịt bò, hai đĩa đậu tằm.
Trương Mặc Vũ cụng ly với Cửu Thập, ăn uống vui say.
Sau đó, Cửu Thập cất lời: “Trương Mặc Vũ, đừng trách tôi đả kích cậu, cậu vẫn nên từ bỏ ý định mở tiệm ở phố Phù Dung đi”.
Nghe Cửu Thập nói thế, sắc mặt Trương Mặc Vũ lập tức trở nên kỳ lạ: “Hòa thượng, anh nói thế là có ý gì? Tôi còn chưa mở cửa hàng mà anh đã nguyền rủa tôi rồi”.
Cửu Thập nhẹ nhàng lắc đầu: “Cậu mới đến thành phố Kim Lăng nên không hiểu, phố Phù Dung này không phải con phố bình thường đâu”.
“Cậu muốn mở cửa hàng khác thì rất đơn giản”.
“Nhưng cậu lại muốn mở cửa hàng phong thủy, bói toán, ha ha, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, khó lắm!”
“Khó ư?”, Trương Mặc Vũ ngạc nhiên nhìn về phía Cửu Thập: “Nói tôi nghe xem khó ở chỗ nào?”
Cửu Thập hỏi: “Cậu từng nghe nói tới ba gia tộc lớn ở Kim Lăng chưa?”
Trương Mặc Vũ lắc đầu: “Tôi vừa mới đến Kim Lăng, chưa từng nghe nói tới gia tộc lớn nào cả, tôi chỉ biết phố Phù Dung rất nổi tiếng, còn rất náo nhiệt”.
Lúc này Cửu Thập uống một ngụm rượu rồi mới nói: “Kim Lăng có ba gia tộc lớn, lần lượt là nhà họ Kim, nhà Thượng Quan và nhà họ Châu”.
“Phố Phù Dung này là con phố do cô cả nổi tiếng nhất nhà Thượng Quan là Thượng Quan Khuynh Tuyết quản lý”.
“Con phố đó của người ta nổi tiếng nhờ uy tín, dù mua phải hàng giả hay bị lừa gạt ở đây, cậu đều có thể khiếu nại thẳng với nhà Thượng Quan, một đền một trăm!”
“Tôi cũng từng nghe nói về quy định một đền một trăm này”, Trương Mặc Vũ nói.
Cũng vì có cái tiếng tốt đó nên phố Phù Dung mới trở thành con phố nổi tiếng nhất, phồn hoa nhất thành phố Kim Lăng.
Cửu Thập nói tiếp: “Lúc trước có một hòa thượng vào đó bán pháp khí khai quang, cuối cùng chưa tới ba ngày đã bị người ta đuổi ra ngoài rồi”.
“Vì hòa thượng kia không biết khai quang, đạo hạnh kém, anh ta chỉ bán pháp khí bình thường. Thượng Quan Khuynh Tuyết là người cầu toàn, thẳng tay đuổi đi luôn”.
Trương Mặc Vũ nhìn hoà thượng bằng ánh mắt kỳ lạ: “Cửu Thập, anh nói thật cho tôi đi, hòa thượng bị đuổi ra ngoài kia có phải là anh không?”
“Chuyện này không quan trọng!”, Cửu Thập đáp.
“Quan trọng ở chỗ con phố kia của người ta không hoan nghênh mấy tiệm bói toán hay bán đồ Phật giáo”.
“Nếu cậu đi chắc chắn sẽ bị Thượng Quan Khuynh Tuyết đuổi ra ngoài, nếu xui xẻo còn sẽ bị đánh một trận nữa”.
Nói xong, Cửu Thập vui vẻ ăn hai hạt lạc, cười tươi nhìn về phía Trương Mặc Vũ.
Trương Mặc Vũ nhíu mày, nghe có vẻ hơi khó khăn.
Nhưng sư phụ ma nữ đã bảo anh phát triển cho ra hồn ở phố Phù Dung thì anh nhất định phải đến đó!
Nếu phố Phù Dung các người không hoan nghênh tôi thì tôi sẽ nghĩ cách mua cả con phố lại, ba gia tộc lớn ở Kim Lăng gì chứ? Trương Mặc Vũ không quan tâm.
Lúc này, Trương Mặc Vũ nâng ly: “Ha ha, hòa thượng, người bình thường muốn đi vào con phố đó chắc hẳn sẽ có điều hạn chế, nhưng Trương Mặc Vũ tôi muốn làm chuyện gì thì không có ai làm khó được tôi đâu”.
Cửu Thập cười khẽ: “Vậy chúc cậu may mắn, tôi vẫn sẽ giữ lại cơ hội đến phố Ngọc Bình cho cậu”.
“Không cần, đợi tôi phát tài rồi, tôi sẽ xây cho anh một cái chùa, để anh nằm ở đó cũng có thể lừa được tiền”.
“Ha ha ha ha...”
Một hòa thượng đẹp trai không nghiêm chỉnh, một đệ tử của ma nữ nghìn năm cùng nhau nâng chén, hình ảnh vừa hài hòa vừa thuận mắt.
...
Phố Phù Dung, Trương Mặc Vũ tìm đến quản lý nơi này, thuê một cửa hàng nhỏ.
Thuê cửa hàng cũng không có gì khó khăn, người ta chỉ bảo Trương Mặc Vũ phải buôn bán uy tín, Trương Mặc Vũ cũng không nói là mình bán cái gì.
Mãi đến khi Trương Mặc Vũ dẫn nhân viên sửa chữa đến dán một hình bát quái trước cửa, phong cách mới có vẻ hơi sai sai.
Trương Mặc Vũ đặt một cái bảng hiệu, bên trên viết bốn chữ “Thiết Khẩu Trực Đoạn”.
“Mau đi nói với cô chủ có người mở cửa hàng phong thủy ở phố Phù Dung!”, ở chỗ quản lý khu phố, một nữ giám đốc nói với cô gái bên cạnh mình.
“Giám đốc, chuyện này vì sao phải tìm đến cả cô Khuynh Tuyết thế, chúng ta đuổi thẳng người đó đi là được rồi mà”, cô gái thắc mắc.
Giám đốc lắc đầu: “Cô nghĩ xa quá rồi, nhà Thượng Quan có quy tắc của nhà Thượng Quan, thầy phong thủy không tiện đắc tội, trừ khi chắc chắn đối phương là một kẻ lừa đảo”.
“Bây giờ chúng ta cũng không biết người này có bản lĩnh thật hay là một kẻ lừa đảo, chuyện cần đưa ra quyết định như thế vẫn phải để cô Khuynh Tuyết đích thân xử lý thì tốt hơn”.
“Tôi từng gặp chủ cửa hàng kia, cùng lắm chỉ khoảng hai mươi hai hai mươi ba tuổi, còn trẻ thế chắc chắn là một kẻ lừa đảo rồi!”, cô gái lẩm bẩm.
Nhưng Thượng Quan Khuynh Tuyết có cách quản lý riêng, tuy những người này thấy nghi ngờ nhưng vẫn không dám vượt quyền nên vẫn đi báo cáo với cô ta.
...
Cửa hàng của Trương Mặc Vũ trang hoàng lại rất nhanh, chỉ đặt thêm máy bộ bàn ghế, bày đồ trang trí và đạo cụ liên quan đến phong thủy là có thể khai trương.
Không lâu sau đó, cửa tiệm mở ra, có hai cô gái trẻ tuổi đi vào.
Trương Mặc Vũ ngẩng đầu, khi thấy người đi vào, anh lập tức sởn tóc gáy, đứng bật dậy, nét mặt thay đổi!
Hai chữ “Sư phụ” suýt thì thốt ra từ trong miệng.
Chương 7: Thượng Quan Khuynh Tuyết
Nhưng ngay sau đó, Trương Mặc Vũ vẫn kìm lại.
Đúng thế, một người phụ nữ trong đó quá giống sư phụ của anh.
Dù là mắt mi thanh tú hay khuôn mặt lạnh lùng đều giống như khắc ra từ một khuôn với sư phụ.
Tuy sư phụ ma nữ nói bà ấy đã sống ba nghìn năm, nhưng thực tế khuôn mặt của bà ấy vẫn luôn duy trì khoảng hai mươi mấy tuổi.
Bắt đầu từ khi Trương Mặc Vũ có ký ức, khuôn mặt của sư phụ Thượng Huyền Nguyệt chưa từng thay đổi, dường như năm tháng không thể để lại dấu vết trên cơ thể bà ấy.
Mà cô gái xuất hiện trước cửa lại có vẻ ngoài giống như đúc sư phụ ma nữ!
Có điều vừa mới cảm nhận, Trương Mặc Vũ đã biết ngay cô ta không phải sư phụ của anh, khí chất hoàn toàn không giống nhau.
Cô gái trước mắt có vóc người cao gầy, thân trên khoác áo vest trắng rộng thùng thình, thân dưới là quần tây 9 tấc, trông rất lão luyện và có khí chất.
Cô gái khác ở bên cạnh cô gái này thì đang ôm một bìa kẹp tài liệu, trông giống thư ký, cũng rất xinh đẹp.
E rằng bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy sự kết hợp thế này chắc chắn đều sẽ nhìn vào mắt đối phương trước, chỉ cần đối phương không chú ý đến mình sẽ lập tức nhìn lén họ đến khi đã mắt thì thôi.
Lúc này, cô gái có vẻ ngoài giống Thượng Huyền Nguyệt cất lời: “Chào anh, tôi là Thượng Quan Khuynh Tuyết, tôi nghĩ ít nhiều gì anh cũng từng nghe tới tên tôi”.
Thượng Quan Khuynh Tuyết!
Nghe thấy cái tên này, Trương Mặc Vũ lập tức thầm kêu gào trong lòng:
“Trời ạ, sao có thể như thế được? Cô giống ai không giống lại giống với sư phụ của tôi? Cô có biết nhìn thấy khuôn mặt cô sẽ dễ khiến tôi ngủ không ngon không?”
“Mẹ kiếp, ông đây có số bị phụ nữ vẻ ngoài thế này quản lý sao?”
Nhưng ngay sau đó, Trương Mặc Vũ nhận ra điều gì đó.
“Không đúng, chẳng lẽ sư phụ Thượng Huyền Nguyệt của mình có quan hệ sâu xa với Thượng Quan Khuynh Tuyết này, thậm chí là nhà Thượng Quan? Nếu không sao vẻ ngoài của họ lại giống nhau như thế được?”
“Sư phụ tên Thượng Huyền Nguyệt, họ Thượng, hai chữ Thượng Quan này cũng có chữ Thượng, trời ạ, chẳng lẽ nhà Thượng Quan thật sự là đời sau của sư phụ mình?”
Trương Mặc Vũ càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng đó!
Sau đó Trương Mặc Vũ thầm mắng: “Chẳng trách sư phụ lại bảo mình đến phố Phù Dung phát triển, hóa ra là muốn mình giúp đỡ nhà Thượng Quan”.
Ừm, tuy bây giờ Trương Mặc Vũ đang túng thiếu, tuy cả con phố đều là của Thượng Quan Khuynh Tuyết, nhưng không hiểu sao Trương Mặc Vũ lại nghĩ mình phải “giúp đỡ” nhà Thượng Quan.
Ai bảo bọn họ là con cháu của sư phụ làm gì.
Sư phụ là tổ tiên của nhà Thượng Quan, dựa theo vai vế thì nhà Thượng Quan gọi Trương Mặc Vũ một tiếng ông tổ cũng đâu có quá đáng?
Tổ tiên giúp đỡ con cháu là hiển nhiên mà!
Đương nhiên Trương Mặc Vũ cũng không ngốc, tuy đã ngầm cho rằng nhà Thượng Quan là cháu của mình, nhưng anh cũng không thể nói rõ thân phận được.
Nếu không người ta còn nghĩ anh muốn thấy sang bắt quàng làm họ với nhà Thượng Quan nữa.
Vì thế Trương Mặc Vũ lặng lẽ điều chỉnh tâm lý, gật đầu với Thượng Quan Khuynh Tuyết: “Đúng thế, tôi từng nghe nói về cô”.
Đồng thời, trong lòng Trương Mặc Vũ cũng thầm thay đổi mục tiêu.
“Sư phụ nói phải phát triển cho ra hồn ở phố Phù Dung... Nếu chỉ kiếm chút tiền để có chút địa vị thì e là không đủ”.
“Ông nội mở cửa hàng trên phố của con cháu, sao có thể gọi là phát triển cho ra hồn được? Như thế sẽ bị người ta cười chết đấy!”
“Ít nhất mình cũng phải phát triển cho ra dáng một ông nội chứ?”
Mà lúc này, Thượng Quan Khuynh Tuyết đã đi vào cửa hàng, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
Cô ta nhìn Trương Mặc Vũ bằng ánh mắt quan sát: “Anh còn trẻ như thế mà cũng biết bói toán sao?”
Nữ thư ký cũng cất lời: “Tôi cho anh biết, phố Phù Dung chúng tôi nổi tiếng nhờ uy tín, nếu muốn mượn danh phong thủy bói toán đến đây lừa gạt thì anh tính sai rồi!”
Trương Mặc Vũ cười khẽ: “Đương nhiên là biết bói toán rồi, nếu không tin thì tôi có thể xem luôn cho hai người một quẻ!”
Thượng Quan Khuynh Tuyết nghe Trương Mặc Vũ nói muốn xem bói cho mình thì lập tức bật cười: “Được, anh xem đi, tôi cũng muốn thấy anh có bản lĩnh gì”.
Trương Mặc Vũ nhìn thoáng qua Thượng Quan Khuynh Tuyết, sau đó cất lời: “Đêm đến hổ làm giật mình, canh Dần khó đi vào giấc ngủ, hạc có người ghen tị, bị tiểu nhân hãm hại”.
Thượng Quan Khuynh Tuyết hơi nhíu mày: “Có ý gì?”
Lúc này Trương Mặc Vũ mới giải thích: “Một tháng gần đây, hôm nào cô cũng mơ thấy ác mộng, ác mộng này còn liên quan đến hổ”.
“Hơn nữa mỗi ngày lúc ba giờ sáng đầu canh Dần, cô đều sẽ bị ác mộng làm tỉnh giấc”.
Lời nói này của Trương Mặc Vũ khiến Thượng Quan Khuynh Tuyết giật mình, vì anh nói đúng rồi!
Nhưng nét mặt của Thượng Quan Khuynh Tuyết lại không thay đổi quá nhiều.
Thượng Quan Khuynh Tuyết là tinh anh của một gia tộc lớn, từ lâu đã rèn luyện được khả năng núi Thái Sơn sập trước mắt cũng không biến sắc, người ngoài hoàn toàn không thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô ta từ nét mặt cô ta.
Nếu là thầy phong thủy bình thường thấy nét mặt này của Thượng Quan Khuynh Tuyết thì sẽ thầm nghĩ mình nói sai rồi.
Nhưng Trương Mặc Vũ cực kỳ tự tin, thậm chí anh còn hơi tán thưởng Thượng Quan Khuynh Tuyết: “Không hổ danh là thế hệ sau của sư phụ ma nữ, tố chất tâm lý không tệ”.
Lúc này, Trương Mặc Vũ đang định giải thích hai câu sau cho Thượng Quan Khuynh Tuyết.
Vì gần đây cô ta luôn mơ thấy ác mộng có lẽ là do bị tiểu nhân hãm hại, mà mưu kế này có liên quan đến một tà thuật nào đó, dần dà có thể sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Nếu Thượng Quan Khuynh Tuyết là con cháu của sư phụ, hơn nữa còn có vẻ ngoài giống bà ấy, thì có lẽ sư phụ bảo Trương Mặc Vũ đến phố Phù Dung cũng là vì cô ta.
Cho nên chắc chắn Trương Mặc Vũ phải nhúng tay vào.
Nhưng Trương Mặc Vũ còn chưa giải thích thì Thượng Quan Khuynh Tuyết đã cười khẽ nói: “Anh đừng nói bừa chuyện của tôi nữa, nhưng anh đúng là khá thú vị đấy”.
Chương 08: Năm mươi đồng
Có vẻ như Thượng Quan Khuynh Tuyết đang băn khoăn điều gì đó, không thấy cô ta nói Trương Mặc Vũ tính toán sai, nhưng cũng không nói là đúng, chỉ là từ chối tiếp tục vấn đề này.
Chuyện ác mộng đương nhiên khiến Thương Quan Khuynh Tuyết rối rắm, nhưng cô ta sẽ không vì một câu của Trương Mặc Vũ mà nghe theo lời anh.
Luôn duy trì ba phần cảnh giác với bất kỳ ai, đây chính là tố chất cần thiết của con cháu thuộc các gia tộc lớn.
Hơn nữa, ai biết Trương Mặc Vũ có thật sự là thầy tướng số hay không, hay anh thông qua một phương pháp nào đó mà thăm dò được tình huống của Thượng Quan Khuynh Tuyết?
Dù sao thì bác sĩ của Thượng Quan Khuynh Tuyết cũng biết rất rõ vấn đề của cô ta, cho nên, cô ta sẽ không tin tưởng Trương Mặc Vũ một các dễ dàng như vậy. Nếu như ai cũng có thể tin được thì cô ta đã sớm bị lừa đến không còn cái quần luôn rồi!
Đương nhiên, Trương Mặc Vũ cũng hiểu rõ điều này.
Cô ta không muốn nghe, Trương Mặc Vũ cũng không nhiều lời, dù sao thì sau này cũng có rất nhiều cơ hội tiếp xúc.
Lúc này, Thượng Quan Khuynh Tuyết liếc nhìn nữ thư ký bên cạnh, ra hiệu cho cô ta.
Nữ thư ký liền bước lên và nói: “Thầy tướng số, hay anh tính cho tôi một quẻ thử xem anh có phải kẻ lừa đảo hay không?”
“Cô à?”, Trương Mặc Vũ liếc nhìn nữ thư ký.
Ngay lúc đó, Thượng Quan Khuynh Tuyết khẽ gật đầu: “Anh xem thử cho Tư Ngữ đi, nếu sai thì có lẽ anh biết mình nên làm gì rồi chứ?”
Trương Mặc Vũ cười thầm, tính cách cô nhóc Thượng Quan Khuynh Tuyết này khá là mạnh mẽ, có vài phần giống với sư phụ.
Trương Mặc Vũ hỏi ngược lại: “Còn nếu tôi đoán đúng thì sao?”
Thượng Quanh Khuynh Tuyết: “Đoán đúng một việc cũng không tính là gì, nếu anh có thể tính đúng chuyện của Tư Ngữ, tôi sẽ ở lại đây với anh ba ngày để kiểm tra”.
“Ba ngày?”, Trương Mặc Vũ kinh ngạc, anh im lặng hồi lâu.
“Sao hả? Sợ?”, nữ thư ký hỏi.
Trương Mặc Vũ nhịn không được nuốt nước bọt, đúng là anh có chút không muốn.
Không phải vì sợ bản thân tính toán sai lầm, mà chủ yếu là vẻ ngoài của Thượng Quan Khuynh Tuyết rất giống với sư phụ ma nữ của anh, vất vả lắm anh mới thoát khỏi ma trảo của sư phụ, được tự do thoải mái, giờ bảo anh canh giữ ba ngày trong cái tiệm này cùng với một người có vẻ ngoài y hệt sư phụ… Cảm giác này giống như mỗi ngày bị rắn cắn vậy, vất vả lắm mới trốn đi được, nào ngờ vừa ngẩng đầu lên lại phát hiện bên cạnh có mấy con lươn…
Không thể không nói, đối với sư phụ ma nữ, Trương Mặc Vũ quả thật có vài phần oán hận, phải nói là bóng ma tâm lý còn to lớn hơn cả cái thành phố Kim Lăng này nữa.
Liếc thấy thái độ của Trương Mặc Vũ, Thượng Quan Khuynh Tuyết liền bật cười: “Xem ra cần phải quan sát anh vài ngày thật rồi!”
Trương Mặc Vũ cảm thấy đau hết cả trứng, nhưng cả cái phố Phù Dung này đều là của người ta, Trương Mặc Vũ muốn không đồng ý cũng không được.
“Được rồi, ba ngày thì ba ngày, nhưng nói trước, sau ba ngày, cô đừng đến cái cửa hàng nhỏ này của tôi nữa đấy”, Trương Mặc Vũ nói.
Thượng Quan Khuynh Tuyết lập tức nói: “Trong vòng ba ngày, nếu tính sai một việc, anh phải lập tức rời khỏi phố Phù Dung”.
“Còn nếu đúng hết thì sao?”, Trương Mặc Vũ hỏi.
Thượng Quan Khuynh Tuyết mỉm cười: “Nếu đúng hết, tôi sẽ tự tay viết cho anh một cái bảng hiệu, để anh treo lên. Tôi dùng tên tuổi của mình đảm bảo cho anh, chắc chắn mỗi ngày anh có thể kiếm được cả đấu tiền, thanh danh vang xa”.
Mắt Trương Mặc Vũ sáng lên, điều kiện này cũng khá ổn.
Có câu nói: Chị gái có làm việc giỏi cỡ nào, cũng chỉ sợ mẹ không nói lời hay.
Nếu có Thượng Quan Khuynh Tuyết đảm bảo, chắc chắn việc kinh doanh của Trương Mặc Vũ sẽ phát triển.
“Một lời đã định!”, Trương Mặc Vũ nói.
Ngay sau đó, Trương Mặc Vũ quay sang nhìn nữ thư ký: “Nói đi, cô muốn hỏi gì?”
Nữ thư ký hơi nghiêng đầu, chẳng mấy chốc, cô ta mỉm cười vì nghĩ ra được một vấn đề có thể làm khó dễ Trương Mặc Vũ: “Ngày thường tôi không mang theo tiền mặt khi đi ra ngoài, vừa khéo, hôm nay tôi có mang một ít tiền, anh đoán xem trên người của tôi hiện có bao nhiêu tiền mặt”.
Trương Mặc Vũ không chút nghĩ ngợi, lập tức nói: “Bảy mươi hai ngàn tám trăm năm mươi đồng”.
Có Thiết Khẩu Trực Đoạn, một khi đưa ra vấn đề, ngay lập tức, một ý niệm lóe lên trong đầu anh, Trương Mặc Vũ không chút do dự nói ra.
Đương nhiên, Thiết Khẩu Trực Đoạn cũng không đoán mò.
Trương Mặc Vũ mất hơn mười năm khổ luyện môn này, trong đó cần tích lũy rất lớn.
Lúc này, Thượng Quan Khuynh Tuyết lộ vẻ kỳ quái: “Có nói xạo không đấy? Việc này mà cũng tính được?”
Nữ thư ký thì hí hửng nói: “Chắc chắn là xạo, mấy cái khác không nói, con số lẻ cuối cùng chắc chắn không đúng, lại còn 850 đồng, giờ cũng chẳng có ai dùng 50 đồng nữa rồi”.
Nói xong, nữ thư ký lấy ví tiền của mình ra, rồi lấy từ trong đó ra một ít tiền lẻ đặt lên bàn, lẩm bẩm đếm.
Chẳng mấy chốc, cô ta bật cười thích chí: “Ha ha ha, đúng là nói dối, ở đây tôi có bảy mươi hai ngàn tám trăm đồng, vốn không có 50 đồng kia, anh tính sai rồi!”
Thượng Quan Khuynh Tuyết ra chìu suy ngẫm, tuy Trương Mặc Vũ đáp không đúng, nhưng con số này cũng quá sát rồi, chỉ còn kém 50 đồng.
“Người này cũng có vài phần bản lĩnh…”, cô ta thầm nhủ.
Giờ phút này, ánh mắt Thượng Quan Khuynh Tuyết nhìn Trương Mặc Vũ đã có vài phần thay đổi: “Vốn có thể nói đúng ác mộng của mình, lại tính ra số tiền không chênh lệch quá nhiều, chẳng lẽ anh ta thực sự lợi hại như vậy?”
Nhưng Trương Mặc Vũ lại lắc đầu, nhìn chằm chằm vào nữ thư ký: “Không đúng, chắc chắn trên người cô có 50 đồng”.
“Ví của tôi nằm ở đây, không có chuyện tôi bỏ tiền ở chỗ khác”, nói xong, nữ thư ký còn giũ túi áo mình cho Trương Mặc Vũ xem.
Trương Mặc Vũ thờ ơ liếc nhìn nữ thư ký, rồi mỉm cười nói: “Đêm qua cô đã hẹn hò với hai người bạn trai đúng không?”
Nữ thư ký đổi sắc mặt: “Anh đừng có nói nhảm!”
Trương Mặc Vũ cười nói: “Một trong hai người bạn trai của cô, có một người khá đặc biệt, sau khi xong việc, anh ta đã kín đáo đưa cho cô 50 đồng, chỉ là cô không phát hiện mà thôi”.
Nói xong, Trương Mặc Vũ lại chỉ vào ngực trái nữ thư ký: “Tự mà sờ đi, nó nằm ngay trong áo trong đấy!”
Nữ thư ký liền xụ mặt: “Anh là đồ lưu manh à? Đừng có vu khống người khác như vậy”.
Trương Mặc Vũ nhún vai, tỏ vẻ vô tội nhìn Thượng Quan Khuynh Tuyết: “Nếu cô ấy không phối hợp thì cũng không thể nói tôi tính sai được!”
Thượng Quan Khuynh Tuyết nghiêm mặt, quay đầu liếc nhìn nữ thư ký: “Tư Ngữ, làm theo lời anh ta”.
Nữ thư ký chỉ có thể cắn môi, không tình nguyện đưa tay vào.
Một giây sau, sắc mặt cô ta thay đổi, không ngờ cô ta lại sờ được 50 đồng ở trong một cái khe hẹp nào đó.
Chương 9: Anh thử sinh một đứa cho tôi xem?
“Cái này…”, nữ thư ký trợn tròn mắt, cô ta thực sự không ngờ bên trong lại có tiền.
Thượng Quan Tuyết lộ vẻ nghiền ngẫm, cô nhìn Trương Mặc Vũ, rồi lại nhìn nữ thư ký, đột nhiên hỏi: “Hai người đang toa rập để lừa tôi đấy à? Đâu ra mà trùng hợp như vậy chứ?”
Nữ thư ký vội lắc đầu: “Không phải đâu, cô chủ, tôi thật sự không biết anh ta”.
Trương Mặc Vũ không giải thích, mà chỉ cười nói: “Không phải cô nói sẽ ở đây ba ngày để kiểm tra à, nếu cô đã rảnh rỗi như vậy thì cố mà xem cho kỹ đi”.
Trong lòng Thượng Quan Tuyết thoáng xao động, hai ngày này đúng là cô rất rảnh rỗi, bởi vì khoảng thời gian qua liên tục gặp ác mộng khiến tinh thần không được tốt lắm nên cô đã dứt khoát vứt hết công việc cho các nhân viên lo liệu.
Hơn nữa, nếu Trương Mặc Vũ thật sự có bản lĩnh thì chắc chắn cô sẽ để anh ta xem thử giúp mình một chút, xem xem cơn ác mộng gần đây rốt cuộc là thế nào.
Đương nhiên, Thượng Quan Tuyết sẽ phải khảo sát Trương Mặc Vũ một thời gian, dù sao thì có khá nhiều thứ liên quan đến chuyện riêng tư của cô…
Vì vậy, cô thản nhiên nói: “Tôi nói được làm được, đã nói là kiểm tra ba ngày thì sẽ không thiếu dù chỉ một giờ”.
Nói xong, Thượng Quan Tuyết và nữ thư ký tìm một cái ghế ngồi xuống phía sau quầy, chuẩn bị xem Trương Mặc Vũ đoán mệnh như thế nào.
Chẳng mấy chốc, cửa tiệm bị đẩy ra, một người phụ nữ độ khoảng 40 tuổi bước vào.
“Ồ? Ở đây mở cửa hàng xem tướng số từ khi nào vậy?”, người phụ nữ lẩm bẩm.
“Vừa mở đấy, có muốn coi một quẻ không?”, Trương Mặc Vũ hỏi.
“Xem tướng bao nhiêu tiền?”, người phụ nữ hỏi.
Trương Mặc Vũ: “Xem quá khứ không thu phí, xem tương lai, cát hung họa phúc nói chung, 300 tệ một quẻ. Đương nhiên, nếu muốn tôi đi ra ngoài thì sẽ thu thêm phí”.
Đối với xem tướng, nếu như chỉ xem trong nhà có mấy người, những chuyện mà người đó từng trải qua, đó là để chứng minh bản lĩnh của thầy tướng số, đương nhiên không cần thu phí.
Giống như vừa nãy, Trương Mặc Vũ tính xem trên người nữ thư ký có bao nhiêu tiền, đó chỉ là để khách hàng tin tưởng mình, nên sẽ miễn phí.
Còn nếu muốn chỉ dẫn vài điều trong tương lai, vậy thì phải ra tiền.
Lúc ở phố Ngọc Bình, Trương Mặc Vũ đã sớm nghe ngóng giá cả thị trường.
Bày quầy ở vỉa hè, thông thường là 100 tệ một quẻ.
Còn mở cửa tiệm thì 300 tệ một quẻ, cần phải nói rõ.
Một quẻ 200 ngàn là tình huống đặc biệt, thầy tướng số bình thường sẽ không lấy đắt như vậy.
Nghe giá cả xong, người phụ nữ lập tức nói với Trương Mặc Vũ: “Tôi muốn xem tình duyên”.
“Ồ?”, Trương Mặc Vũ liếc nhìn người phụ nữ, rồi gieo quẻ.
Nhưng anh còn chưa mở miệng thì người phụ nữ lại nói: “Năm nay tôi bốn mươi hai tuổi, chưa từng yêu ai cả, tôi vẫn luôn giữ mình trong sạch, là một cô gái tốt”.
“Tôi muốn tìm một người đàn ông có tuổi tác không quá chênh lệch, tốt nhất là cũng chưa từng yêu ai”.
“Còn về điều kiện thì phải có 1 căn nhà ở thành phố Kim Lăng, diện tích không thấp hơn 150 mét vuông, một chiếc xe không ít hơn 300 ngàn, bằng cấp không dưới thạc sĩ, tốt nhất là phải có địa vị xã hội một chút”.
“Tôi cảm thấy đàn ông hơn bốn mươi tuổi, nếu ngay cả những… điều kiện này còn không đạt được thì quả thật quá thất bại, quá vô dụng”.
“Đại sư, xin chỉ điểm giúp tôi một chút, tôi nên làm như thế nào mới có thể tìm được người đàn ông như vậy”.
Nói xong, người phụ nữ đưa 300 tệ cho Trương Mặc Vũ.
Thượng Quan Tuyết và nữ thư ký ngồi bên cạnh trố mắt mà nhìn, đề mục này còn lợi hại hơn nhiều so với đề mục mà nữ thư ký khảo Trương Mặc Vũ.
Cô quay sang thì thầm với nữ thư ký: “Nếu anh ta có thể giải quyết xong chuyện này, vậy thì đây tuyệt đối là nhân vật cấp bậc đại sư”.
Nữ thư ký dùng sức gật đầu, bày tỏ sự tán đồng sâu sắc.
Nhưng nào ngờ, Trương Mặc Vũ chẳng chút suy nghĩ, đã trực tiếp trả lại 300 tệ cho người phụ nữ: “Vị mỹ nữ bốn mươi hai tuổi này, chỗ tôi đoán mệnh, chứ không phải cầu nguyện. Nếu cần cầu nguyện thì mời chị… đi đến phố Ngọc Bình, tìm một vị hòa thượng pháp danh Cửu Thập”.
Người phụ nữ giật mình.
Kế đó, chị ta nổi giận đùng đùng: “Cậu có ý gì hả? Không có bản lĩnh thì đừng có làm cái nghề này! Không biết gì mà cũng đòi mở cửa tiệm phong thủy hả? Thiệt là…”
Nói xong, người phụ nữ xoay người rời đi với thái độ vô cùng tức giận, chị ta đóng sập cửa, phát ra một tiếng vang thật lớn.
Người phụ nữ vừa đi, Thượng Quan Tuyết liền cười nói: “Trương Mặc Vũ, vụ làm ăn đầu tiên mà anh đã không thuận lợi rồi, tôi thấy khả năng của anh cũng không… tốt lắm đâu!”
Trương Mặc Vũ đen mặt: “Rõ ràng là chị ta đi lộn chỗ, tưởng chỗ tôi là ao ước nguyện hay gì?”
Không thể không nói, lưu lượng người ở phố Phù Dung khá lớn, chỉ một lát sau đã có vài người đến đoán mệnh.
Một người đàn ông chừng ba mươi tuổi mở miệng liền hỏi: “Đại sư, tôi vừa sinh con trai, tôi họ Lưu, muốn xin cái tên cho con!”
“Con của anh?”, Trương Mặc Vũ lộ vẻ kỳ quái.
Người đàn ông gật đầu: “Ngày hôm qua tôi mơ một giấc mơ thần kỳ, thấy mình đào được một ngôi mộ đế vương, phát tài to, một tay ôm vàng, một tay ôm ngọc, tôi muốn đại sư căn cứ theo giấc mơ này mà đặt tên cho con của tôi”.
Trương Mặc Vũ liền nói: “Một tay ôm vàng, một tay ôm ngọc, vậy đặt là Lưu Nhất Thủ đi”.
“Phì…!”
Thượng Quan Tuyết và nữ thư ký không nhịn được cười, anh đang rất nghiêm túc đó hả?
Sắc mặt người đàn ông cũng biến thành màu đen: “Đại sư, anh đang đùa tôi đấy à!”
Trương Mặc Vũ: “Là anh đùa trước đấy!”
“Tôi đùa cái gì hả?”, người đàn ông hỏi.
Trương Mặc Vũ cười: “Ồ, anh là một gã trai tân 30 tuổi, sợ rằng cái đùi phụ nữ còn chưa được nhìn thấy, sinh con á hả? Anh thử sinh một đứa cho tôi xem!”
Chương 10: Lưỡng tước tranh thực kiến hồng
Người đàn ông lập tức trợn mắt há hốc mồm: “Cái này… Anh cũng có thể nhìn ra à?”
Trương Mặc Vũ phất tay: “Mau cút, đến chỗ tôi đùa giỡn gì thế hả?”
Người đàn ông liền chạy trối chết.
Chẳng mấy chốc, một người trẻ tuổi mặc đồ bảo vệ đi đến trước cửa tiệm của Trương Mặc Vũ.
“Đại sư, thu nhập của tôi một tháng là 2 ngàn 8, mỗi tháng có thể tiết kiệm được 1 ngàn, gần đây tôi quen một người bạn gái, tôi muốn anh xem giúp tôi bạn gái của tôi có nhìn vào tiền của tôi không?”
Trương Mặc Vũ đánh giá người trẻ tuổi từ trên xuống dưới: “Tôi đoán, ngoại trừ tiền, hẳn là cậu còn có năng khiếu đặc biệt gì đó!”
“Lưỡi của tôi khá dài!”
Trương Mặc Vũ gật đầu: “Vậy thì được rồi, trả tôi 10 tệ, bạn gái của cậu không nhìn vào tiền của cậu đâu!”
“Được, đại sư!”, bảo vệ vô cùng cảm kích, sau khi để lại 10 tệ, anh ta phấn khởi rời đi.
Theo bảo vệ trẻ tuổi thấy, chỉ cần bạn gái không nhìn vào tiền của mình thì đã đủ để phát triển mối quan hệ này rồi.
Trương Mặc Vũ không biết nói gì cho phải, tuy trên phố Phù Dung có rất nhiều người, nhưng hầu hết đều đến để giải trí, có rất ít người thật sự có việc cần xem quẻ.
Một số người đến đây đơn thuần chỉ là để trêu chọc Trương Mặc Vũ.
Nhưng cũng đành vậy, ai bảo Trương Mặc Vũ còn chưa tạo được danh tiếng gì ở đây.
Đợi sau này, khi đã có danh tiếng, mấy tên thích pha trò kia có lẽ sẽ không dám đến tiệm của Trương Mặc Vũ nữa.
Lúc này, Thượng Quan Tuyết chợt nói: “Xem ra, người bình thường cũng không tin anh có thể đoán mệnh, nói vậy, anh có còn là thầy tướng số đúng nghĩa không?”
Đúng lúc này, Trương Mặc Vũ bỗng thấy hai con chim sẻ từ trên cao rơi xuống, dường như là đang tranh giành thức ăn.
Hai con chim này tranh giành vô cùng thảm thiết, một trong hai con rõ ràng là đã bị thương, trên mặt đất có vương một ít máu.
Một ý niệm vụt qua trong đầu Trương Mặc Vũ, trong bói toán, đây gọi là “Lưỡng tước tranh thực kiến hồng”.
Người bình thường nhìn thấy quẻ tượng này, đa phần sẽ vì một ít lợi lộc mà tốn hao thời gian, làm nhiều nhưng vô dụng, bỏ tâm sức nhiều vô kể nhưng lại không chiếm được thứ mình muốn.
Còn dân làm ăn nếu nhìn thấy quẻ tượng này thì có nghĩa là trong ngày hôm đó chỉ có thể làm một vụ làm ăn cuối cùng, hơn nữa, vụ làm ăn này về cơ bản không được bao nhiêu lợi lộc.
Vì vậy Trương Mặc Vũ nói: “Lưỡng tước tranh thực kiến hồng, phí công vô ích! Xem ra hôm nay chỉ có thể nhận một vụ làm ăn cuối cùng rồi, đợi lát nữa có lẽ sẽ phải đóng cửa tiệm”.
Nữ thư ký lập tức mất hứng: “Này, thầy tướng số, đừng nói là do chúng tôi ở đây giám sát nên anh cố tình đóng cửa sớm đấy nhé?”
Thượng Quan Tuyết cũng hỏi: “Mới đó mà đã chột dạ rồi à?”
Trương Mặc Vũ cười khẽ: “Không phải tôi chột dạ, mà là vụ làm ăn tiếp theo có vấn đề, hẳn là phải ra ngoài một chuyến, tốn không ít thời gian”.
“Thôi đi người ơi, đừng có lừa chúng tôi, nhìn thấy hai con chim sẻ đánh nhau liền đoán được việc làm ăn à?”, nữ thư ký tỏ vẻ không tin.
Thượng Quan Tuyết cũng bắt đầu có hứng thú, cô ngước nhìn ra cửa với vẻ tò mò.
Vài phút sau, cửa tiệm bị đẩy ra, một người trẻ tuổi có sắc mặt tiều tụy bước vào.
Người mở cửa thoạt nhìn rất chán nản, anh ta mặc quần áo cũ kỹ, nhưng khá là sạch sẽ, có điều sắc mặt trông rất hốc hác và có một chút sốt ruột.
Vừa vào cửa, người trẻ tuổi liền hỏi: “Ai là thầy tướng số?”
“Tôi”, Trương Mặc Vũ nói.
Người trẻ tuổi liếc nhìn Trương Mặc Vũ, ngay sau đó, anh ta tỏ vẻ kinh ngạc.
Hiển nhiên, bởi vì Trương Mặc Vũ quá trẻ, không hề giống với thầy tướng số một chút nào.
Nhưng ngay sau đó, người trẻ tuổi cũng không tiếp tục rối rắm vấn đề này, anh ta sốt ruột hỏi: “Anh có thể tìm người được không? Mẹ tôi mất tích đã ba ngày rồi, tôi thật sự hết cách”.
“Mất tích sao không đi báo cảnh sát?”, Thượng Quan Tuyết liền hỏi.
Người trẻ tuổi chán nản đáp: “Đã sớm báo cảnh sát rồi, nhưng không có đầu mối”.
Ngay sau đó, anh ta nhìn về phía Trương Mặc Vũ: “Anh có thể tìm người không? Chỉ cần anh giúp tôi tìm được mẹ,…”
Người trẻ tuổi há miệng, có lẽ định nói là “Anh muốn bao nhiêu tiền cũng được”, nhưng nghĩ đến cái túi trống hoác của mình, anh ta lại không dám mở miệng nói ra lời này.
Trương Mặc Vũ lại không quá để ý, cửa tiệm phong thủy của anh vừa mới khai trương, hiện tại không cần chú trọng vào lợi lộc, mà trước hết phải tạo danh tiếng cái đã.
Khởi đầu, có tiền hay không có tiền không quan trọng, quan trọng là… danh tiếng.
Vì vậy Trương Mặc Vũ liền nói: “Ba trăm tệ là được, tôi giúp anh tìm người, đợi tìm được rồi mới phải trả tiền”.
“Ồ? Vậy thì tốt quá!”, người trẻ tuổi lộ vẻ mừng rỡ.
Trương Mặc Vũ hỏi: “Nói đi, có chuyện gì xảy ra”.
Người trẻ tuổi tên là Mã Quốc Tùng.
Lúc này, Mã Quốc Tùng nói: “Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, mẹ của tôi thì rất là bình thường, cũng không có vấn đề thần kinh, ba ngày trước, đột nhiên bà không nói tiếng nào mà bỏ đi”.
“Ban đầu, cả nhà tôi cho rằng mẹ đi ra ngoài chạy bộ, nên cũng không quá để ý”.
“Mãi đến tám, chín giờ tối vẫn chưa thấy bà về nhà, gọi điện thì không liên lạc được. Đêm đó chúng tôi đã báo cảnh sát, sau đó, cả nhà túa ra đi tìm khắp nơi”.
“Nhưng suốt ba ngày, không hề có một chút manh mối nào cả. Tôi thật sự đã hết cách, mới chạy đến khu phố sầm uất này cầu may, định sẽ kiểm tra mấy cái camera ở gần đây”.
“Vừa khéo thấy ở đây có tiệm bói toán nên đã đến”.
Nghe xong, Trương Mặc Vũ gật đầu: “Hóa ra là vậy”.
“Anh có thể đoán được mẹ của tôi đã đi đâu không?”, Mã Quốc Tùng hỏi.
Trương Mặc Vũ liếc nhìn gương mặt người trẻ tuổi, rồi bật thốt: “Cung phụ mẫu trũng, nguyệt giác xiêu vẹo, bà cụ đã qua đời”.
Lúc này, Trương Mặc Vũ đang dùng phương pháp xem tướng bình thường.
Tướng mạo con người có 12 cung, trong đó cung phụ mẫu nằm ở hai bên nhật giác và nguyệt giác.
Nhật giác bên trái đại diện cho cha, nguyệt giác bên phải đại diện cho mẹ.
Trương Mặc Vũ chỉ liếc mắt nhìn đã có thể đoán ra mẹ của đối phương đã qua đời.
“Hả?”, người trẻ tuổi bàng hoàng.
Nhưng ngay sau đó, anh ta quát lên: “Anh đừng có nói lung tung! Mẹ tôi mới mất tích ba ngày, sao có thể qua đời được chứ?”
Trương Mặc Vũ lại nói chắc nịch: “Tôi không nhìn lầm đâu”.
Kế đó, anh đứng dậy: “Đi thôi, tôi dẫn anh đi tìm mẹ anh!”
Last edited: