Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 88
Trans: La Hán
Beta: Hoàng Lan
Bạch Nhân và Trần Hoài Kiêu chơi game đến tận khuya.
Kể từ khi mẹ qua đời, đây là buổi tối vui vẻ nhất, thoải mái nhất đối với Bạch Nhân. Họ cùng nhau chơi rất nhiều đĩa game, Bạch Nhân không muốn đi ngủ, còn Trần Hoài Kiêu cũng hết mình cùng cô tung hoành ngang dọc trong thế giới trò chơi.
Cuối cùng, cũng giống như bao sinh viên đại học khác, Trần Hoài Kiêu cũng quen ngủ nướng.
Đồng hồ sinh học của Bạch Nhân vẫn theo nếp hồi cấp ba, vì thế mới hơn sáu giờ sáng cô đã dậy.
Cô không cảm thấy mệt chút nào, đầu tiên ra ngoài ban công luyện múa một lúc, sau đó vào gian bếp kiểu mở nấu một bữa sáng thơm phức. Ăn xong, cô chuẩn bị đi làm bài tập.
Trần Hoài Kiêu mang bộ dạng ngái ngủ, vò tóc đi ra khỏi phòng...
Anh nheo mắt, chạm mắt với Bạch Nhân đang nhoài người trên bàn làm bài tập toán.
Mấy giây sau, anh bất chợt nghĩ đến chuyện gì đó, cúi đầu nhìn chiếc quần lót tứ giác CK màu đen của mình.
Cơn buồn ngủ lập tức tan biến, Trần Hoài Kiêu bình tĩnh quay trở lại phòng, đóng sập cửa lại.
Bạch Nhân vội vàng bưng cốc nước trên bàn uống ừng ực.
Bình tĩnh, bình tĩnh!
Cơ mà, vóc dáng của anh trai này cũng ngon nghẻ quá đi!
Tám múi cơ bụng đều đặn, lúc mặc quần áo hoàn toàn không nhìn ra vóc dáng “ma quỷ” của anh.
Đẹp quá!
Năm phút sau, Trần Hoài Kiêu lại đi ra bên ngoài, anh đã mặc chiếc áo hoodie màu xám, trông cực kỳ có tinh thần.
Ánh mắt của Bạch Nhân lại một lần nữa dán lên người anh, dõi theo anh đến phòng bếp uống nước ấm, lại vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt... anh mắt của cô không rời khỏi anh lấy một phút nào.
Trái táo chuyển động, sườn mặt sắc nét, kể cả cẳng tay thon dài lộ ra khi anh vén tay áo lên...
Khắp cơ thể của anh không có chỗ nào là không thu hút Bạch Nhân.
Tim đập như có con nai chạy loạn.
Trần Hoài Kiêu ra khỏi phòng vệ sinh, đi qua chỗ cô, ngồi trên tấm thảm trắng mềm mại, kiểm tra bài làm môn toán của cô.
Cô lập tức rời mắt, tiếp tục cắm cúi giải bài, viết mãi viết mãi, lại len lén liếc anh qua khóe mắt.
Dường như không khí xung quanh cũng trở nên nóng bức.
“Làm sai rồi này.” Trần Hoài Kiêu chỉ ra lỗi sai của cô không chút lưu tình: “23 nhân 3 bằng bao nhiêu? Phép cộng trừ nhân chia đơn giản mà cũng làm sai sao?”
Bạch Nhân nghĩ bụng: Anh ngồi xa em chút, em sẽ không làm sai nữa.
Cô liếc mắt, nhận ra khuỷu tay của mình chọc vào lồng ngực anh, lòng dạ càng hoảng loạn hơn.
“Lại tính sai rồi.” Ngón tay thon dài của Trần Hoài Kiêu chọc vào mặt giấy nháp không chút nể nang, “Em bị sao vậy?”
“...”
Cô vội vàng gạch bỏ phép tính, giải lại từ đầu.
Trần Hoài Kiêu nhìn chằm chằm vào bài giải dưới ngòi bút của cô, hàng mày cau chặt, “Ông cụ muốn em thi lọt top đầu trường cấp ba, liệu có phải đã làm khó em quá rồi không?”
Ngay cả phép cộng trừ nhân chia cũng làm sai, đây là trình độ của học sinh cấp ba sao?
Cuối cùng Bạch Nhân cũng không chịu được nữa, nói với anh: “Anh đừng có nhìn em!”
“Anh không sửa cho em thì em làm sai hết rồi.” Trần Hoài Kiêu vẫn không chịu bỏ qua, chỉ vào công thức giải của cô: “13 cộng 8 bằng bao nhiêu?”
“22.”
Anh chọt tay vào đầu cô một cách không hề thương tình, “Anh thấy em là một đứa ngốc thì có!”(*)
(*)22 còn mang nghĩa tiếng lóng là kẻ ngốc.
“Đau!”
“Cho em thêm một cơ hội nữa.”
Bạch Nhân xoa đầu, “23.”
Trần Hoài Kiêu lại muốn gõ đầu cô, lần này cô gái đã có chuẩn bị nên đã tránh được.
Trước đây anh xem video phụ huynh phát rồ vì dạy con học bài, chỉ cảm thấy làm quá, chính mình không đủ khả năng lại còn trút giận lên người con trẻ.
Bây giờ... Trần Hoài Kiêu coi như đã được nếm trải sau sắc cơn bực bội không thể kiềm chế kia.
Đúng là sẽ phát điên lên được.
Anh hít sâu, điều chỉnh lại cảm xúc nóng giận của mình, kiên nhẫn giảng giải: “13 cộng 8 bằng 21, vì sao lại bằng 21 nhỉ, vì 3 cộng 8 bằng 11, nhớ 1, 1 cộng 1 bằng 2.”
Bạch Nhân nhìn Trần Hoài Kiêu nghiêm túc giảng giải cho mình phép tính cộng trừ của học sinh tiểu học, nghiêm túc y như thật.
“Hiểu chưa?”
“Hiểu... hiểu rồi.”
“Em tính lại đi, lần này không được sai nữa đâu đấy.”
Bạch Nhân nhận lấy chiếc bút anh đưa cho, lần này không dám nghĩ lung tung, nghiêm túc tính toán, cuối cùng cũng làm xong đề toán này.
Lúc viết ra đáp án chính xác, cô cảm nhận rõ anh thanh niên bên cạnh đã thở phào một hơi.
“Có phải anh cảm thấy em ngốc lắm không?” Cô nghiêng đầu hỏi anh.
Vẻ mặt Trần Hoài Kiêu rất bất đắc dĩ, “Không phải đứa trẻ nào cũng có thể xuất sắc hơn người, học cách chấp nhận sự tầm thường của con mình là môn học bắt buộc của các bậc phụ huynh.”
“...”
Ai là con anh!
Trần Hoài Kiêu cười khẽ, đi vào gian bếp kiểu mở, mở tủ lạnh rồi hỏi: “Em ăn sáng chưa?”
“Em ăn rồi, anh ơi, anh nấu cho mình anh là được, không cần làm bữa sáng cho em.”
Trần Hoài Kiêu khựng tay lại, “Ý của anh là, em chỉ làm bữa sáng cho mình em sao?”
Bạch Nhân điếng người, không thốt được lời nào nữa.
Cô nhìn bộ dạng thản nhiên của anh, hỏi: “Xin hỏi các hạ... có phải là người không biết nấu cơm?”
“Không phải không biết, chỉ là không thích.” Trần Hoài Kiêu nói xong, lấy hai quả trứng gà ở trong tủ lạnh ra, đập vào trong chảo, “Trên đời này không có chuyện nào mà anh không biết làm.”
“Ồ...” Bạch Nhân nhìn trứng gà trong chảo, hỏi: “Anh muốn chiên trứng ạ?”
“Ừ.”
“Vậy xin hỏi các hạ vì sao không cho dầu?”
“...”
Bạch Nhân tươi cười đi tới, hớt trứng ra bát, bỏ thêm dầu rồi chiên một quả trứng thơm ngon, rồi thái súp lơ xanh hấp chín làm món trang trí, đưa đến bên tay anh, “Anh ăn từ từ nhé.”
Trần Hoài Kiêu cũng chẳng hề khách sáo, ngồi bên quầy bếp, thưởng thức bữa sáng hoàn hảo mà cô làm cho anh, “Coi như là phí phụ đạo nhé.”
“Không thành vấn đề.” Bạch Nhân ngồi trên chiếc ghế chân cao bên cạnh Trần Hoài Kiêu, “Về sau anh không có gì ăn, cứ đến tìm em, em giỏi nấu ăn nhất đấy.”
Anh vừa ăn, vừa gật đầu.
“Tuần sau anh lại đến đón em.”
Bạch Nhân có chút ngại ngùng, lắc đầu từ chối: “Tuần nào cũng tới thì không hay lắm, hơn nữa cuối tuần em có lịch khác rồi.”
Trần Hoài Kiêu cũng không ép buộc cô, chỉ nói: “Anh có một đứa em họ, có thể tuần sau nó sẽ qua đây.”
“Dạ? Còn có một anh trai khác sắp đến ạ?”
Trần Hoài Kiêu vừa thấy ai cô cũng gọi là anh trai, sắc mặt tối sầm, “Nó không phải đứa ngoan hiền gì đâu, em có gặp cũng đừng để ý đến nó.”
“Như vậy... có ổn không?”
“Ổn, nó biết nói ngon nói ngọt lừa con gái nhất, không nói được câu thật lòng nào đâu.”
“Vậy em nhất định không để ý tới anh ấy!”
Trần Hoài Kiêu gật đầu, cảm thấy hơi yên tâm.
...
Đến chiều, Trần Hoài Kiêu xách cặp sách cho Bạch Nhân, cùng cô xuống dưới, chuẩn bị đưa cô về nhà.
Lúc ở trong thang máy, Trần Hoài Kiêu cúi đầu nhìn thấy đôi giày trắng trên chân cô gái, mặc dù được giặt rất sạch sẽ nhưng vẫn nhìn ra nó đã bị mài mòn rất nghiêm trọng, nhìn như đã đi được mấy năm rồi.
Anh duỗi tay ấn vào nút tầng ba.
Bạch Nhân lấy làm lạ hỏi: “Không đi xuống tầng hầm lấy xe sao ạ?”
“Anh muốn đi mua sắm một lát.”
“Ồ...”
Cô ngoan ngoãn theo anh ra khỏi thang máy, nhưng lại phát hiện ra tầng ba là khu mua sắm trong trung tâm thương mại sầm uất náo nhiệt này.
Anh dẫn cô vào một cửa hàng đồ thể thao, Bạch Nhân tưởng Trần Hoài Kiêu định mua giày, thế là tốt bụng chọn giày cho anh.
“Anh ơi, đôi này đẹp này.”
“Đôi này cũng được.”
Trần Hoài Kiêu lướt thẳng qua khu giày nam, đến khu dành riêng cho nữ giới, cầm đôi giày thể thao mẫu mới nhất lên, nhìn về phía Bạch Nhân, “Đi thử xem.”
“Hả...”
Bạch Nhân lập tức cảm thấy bối rối, vì ban nãy cô đã nhìn thấy nhãn mác trên đôi giày nam, ít thì hai nghìn tệ, nhiều thì ba bốn nghìn tệ, giá như vậy... cô tuyệt đối sẽ không mua.
“Anh ơi, em... em không cần mua giày, giày của em còn chưa hỏng mà.”
“Qua đây.”
“Không cần thật mà.”
Trần Hoài Kiêu cuối cùng cũng kéo cô gái qua, ép cô ngồi xuống ghế, sau đó cúi xuống cởi giày của cô.
“Anh!”
Trần Hoài Kiêu ghé vào tai cô, nói nhỏ: “Mua sắm là phải thử nhiều, dù sao thử cũng không mất tiền.”
“Vậy không mua đâu nhé!”
“Không mua.”
Nghe anh nói như vậy, Bạch Nhân mới thở phào, đi đôi giày thể thao anh đưa cho mình, đi thử mấy bước.
“Kích cỡ có vừa không?”
“Vừa như in!”
“Đi thử đôi này nữa xem.” Anh lấy một đôi giày thể thao cổ cao trên giá, bảo nhân viên lấy kích cỡ phù hợp, cho Bạch Nhân đi thử.
Chỉ cần không mua, Bạch Nhân mới vui vẻ phối hợp với phong cách mua sắm của Trần Hoài Kiêu, cảm thấy được đi thử toàn bộ những đôi giày đẹp một lượt quá ư là đã ghiền.
Giống như anh đã nói, đi thử cũng chẳng mất tiền.
Mà Trần Hoài Kiêu thật sự không ép buộc cô mua giày, sau khỉ thử qua những đôi giày anh ưng ý một lượt, anh dẫn cô ra khỏi cửa hàng.
“Đi thử quần áo đi, phong cách ăn mặc của em quê quá.”
“Xùy!”
Trần Hoài Kiêu ngoảnh đầu lại nhìn quản lý cửa hàng đích thân tiễn bọn họ ra ngoài.
Quản lý hiểu ý của Trần Hoài Kiêu, đi vào nói với mấy nhân viên trong cửa hàng: “Gói lại toàn bộ những đôi giày mà cô bé kia vừa mới thử ban nãy.”
“Toàn bộ? Mười mấy đôi lận.”
“Mười mấy đôi đã là gì, hiếm lắm cậu chủ mới đi mua sắm một lần, cả trung tâm thương mại đều ngóng trông cậu ấy ghé thăm như ngóng Tết vậy.”
...
Trần Hoài Kiêu cùng Bạch Nhân đi thử quần áo hai tiếng đồng hồ, cô đứng trước gương thử đồ, anh bèn lấy điện thoại chụp ảnh cho cô: “Này người mẫu, nhìn vào đây.”
Bạch Nhân rất ngượng nghịu trước camera, “Anh đừng chụp mà.”
Trần Hoài Kiêu ngước đôi mắt đen láy, bình thản nói: “Ngôi sao lớn còn sợ chụp ảnh sao?”
“Em không sợ!”
“Nào.”
Bạch Nhân học theo các người mẫu trong tạp chí, tạo ra vô số dáng pose, vung tóc, xoay vai, hất cằm.
Trần Hoài Kiêu nhìn cô gái trong màn hình, tuy vẻ mặt ngây ngô nhưng cũng rất đáng yêu.
Lúc ra khỏi cửa hàng, anh gửi địa chỉ cho quản lý cửa hàng, tất cả đồ anh mua hôm nay đều được đóng gói gửi đến nhà.
Bạch Nhân không biết mấy chuyện này, chỉ coi như thử quần áo cho đã ghiền, vì thế hứng thú vẫn rất dạt dào.
Lúc ở trong tiệm đồ thủ công mỹ nghệ ở tầng một, Bạch Nhân nhìn trúng một chiếc lược sừng, muốn mua cho bà ngoại, “Xin hỏi cái này bao nhiêu tiền ạ?”
Chủ tiệm đang định nói thì Trần Hoài Kiêu bỗng lên tiếng: “Chắc là không đắt lắm đâu.”
Chủ tiệm lập tức nuốt những lời định nói ban nãy vào trong bụng, sau đó nói như thăm dò: “50 tệ?”
Trần Hoài Kiêu: “Tôi cảm thấy khoảng tầm 20 tệ là được rồi, lược sừng là đồ rất phổ biến.”
Chủ tiệm nuốt nước bọt, vận dụng toàn bộ kỹ năng diễn xuất của mình, tỏ vẻ khó xử nói: “20 tệ quả thực không được, hay là cậu thêm 5 tệ nữa nhé?”
Trần Hoài Kiêu nhìn sang Bạch Nhân, “Em quyết định.”
Bạch Nhân nghĩ một lát, nói: “Được, có thể.”
Thế là cô dùng tiền mà bà ngoại cho cô, mua một chiếc lược sừng, hài lòng ra khỏi cửa hàng.
Nhân viên cửa hàng lập hóa đơn khác, từ giá bán 950 tệ ban đầu sửa mấy con số thành 925 tệ.
Số tiền con lại được trừ trực tiếp vào tài khoản của cậu chủ này.
...
Hai ngày sau, Bạch Nhân nhận được rất nhiều gói hàng, toàn là giày và quần áo mà cô đã từng mặc thử!
Cô ngạc nhiên gọi ông cụ Trần ra xem.
Ông cụ Trần nhìn mấy thứ này, cũng vô cùng kinh ngạc, “Cháu nói những thứ này, đều là thằng ba mua ư?”
“Chắc vậy ạ.”
Ông cụ Trần dở khóc dở cười.
Thằng nhóc này lúc gọi điện thoại còn thề thốt này kia, sao còn hai mặt thế nhỉ?
Bạch Nhân nhìn ông cụ Trần gọi điện cho Trần Hoài Kiêu, sau đó nói với cô rằng: “Nếu đã là tấm lòng của thằng ba, cháu cứ nhận đi.”
“Như vậy sao được ạ!”
“Cứ coi như ông mua cho cháu đi.” Ông cụ Trần xua tay ra vẻ không có gì quan trọng, “Tương lai cháu thành công rồi báo đáp ông sau.”
Bạch Nhân biết trước đây mình đã nợ ông cụ Trần rất nhiều, ông chẳng khác nào một nửa ông nội của cô, nếu sau này cô thật sự có thể thành công, cô nhất định phải báo đáp ông ấy.
Nhưng những thứ này... cô mà nhận thì khó mà yên lòng được.
Trả hàng thì chắc chắn không trả được, còn làm Trần Hoài Kiêu mất vui.
Ông cụ Trần nhận ra sự khó xử của cô, thế là ông đã nghĩ ra một cách điều hòa, nói với Bạch Nhân: “Như này đi, cháu đi làm việc giúp ông, dùng tiền lương để đổi lại những thứ này, thế nào?”
Bạch Nhân gật đầu lia lịa, “Ông nội bảo cháu làm gì cũng được ạ.”
“Bây giờ cháu đi đào hộ ông mấy hộp giun trước đã.”
Đào giun là sở trường của Bạch Nhân, cô cầm ngay chiếc hộp nhỏ ra chỗ khoảnh đất nhỏ bên ngoài.
Đến tối, cô nhìn tủ quần áo vốn trống trơn giờ đã được xếp đầy quần áo.
Cô dùng điện thoại của bà ngoại, đăng ký một tài khoản WeChat, sau khi kết bạn với Trần Hoài Kiêu thì gửi cho anh một tin nhắn: “Em là Bạch Nhân, anh mua cho em nhiều đồ quá, em cũng không biết phải làm thế nào mới hay.”
Đoạn tin nhắn này cô đã nghiền ngẫm rất lâu mới gửi đi.
Sau khi gửi tin nhắn, cô nằm trên giường, trái tim đập rộn vang, cầm gối che mặt mình lại, vừa lo lắng vừa ôm nỗi mong chờ hồi âm từ anh, giống như có vô vàn con kiến đang bò tới bò lui trong người.
Trần Hoài Kiêu vẫn không trả lời tin nhắn.
Tâm trạng của Bạch Nhân từ hào hứng dần dần ỉu xìu, cứ như ăn một quả ô mai không thể nhả ra cũng chẳng nuốt xuống được.
Cô ép mình không được nghĩ ngợi linh tinh nữa, lấy tài liệu ôn tập ra học bài.
Cho đến mười một giờ tối, cô buồn ngủ, mới dụi đôi mắt cay xè rồi gửi cho anh hai chữ: “Ngủ ngon.”
...
Sân bóng rổ đại học Nam Thành, Trần Hoài Kiêu cả người mướt mồ hôi, mang theo cơ thể nóng hừng hực ra khỏi sân, lấy chiếc điện thoại ở trong chiếc balo đeo chéo.
Có hai tin nhắn WeChat đến từ số điện thoại lạ, hai tin nhắn cách nhau hơn một tiếng.
Trần Hoài Kiêu cầm khăn bông lau mồ hôi, cùng bạn ra khỏi sân bóng rổ, tiện tay trả lời tin nhắn của Bạch Nhân.
Bạch Nhân bị đánh thức bởi một tiếng “Ting” đột ngột, như một chú chim sợ cành cong, tim cô đập mạnh một cái, vội vàng vơ lấy điện thoại, nhìn ba chữ cái “chx” trên màn hình.
Ngón tay run run của cô dè dặt chạm mở tin nhắn, nhưng chỉ thấy anh nhắn lại cô môt chữ --
“Ngoan.”
Beta: Hoàng Lan
Bạch Nhân và Trần Hoài Kiêu chơi game đến tận khuya.
Kể từ khi mẹ qua đời, đây là buổi tối vui vẻ nhất, thoải mái nhất đối với Bạch Nhân. Họ cùng nhau chơi rất nhiều đĩa game, Bạch Nhân không muốn đi ngủ, còn Trần Hoài Kiêu cũng hết mình cùng cô tung hoành ngang dọc trong thế giới trò chơi.
Cuối cùng, cũng giống như bao sinh viên đại học khác, Trần Hoài Kiêu cũng quen ngủ nướng.
Đồng hồ sinh học của Bạch Nhân vẫn theo nếp hồi cấp ba, vì thế mới hơn sáu giờ sáng cô đã dậy.
Cô không cảm thấy mệt chút nào, đầu tiên ra ngoài ban công luyện múa một lúc, sau đó vào gian bếp kiểu mở nấu một bữa sáng thơm phức. Ăn xong, cô chuẩn bị đi làm bài tập.
Trần Hoài Kiêu mang bộ dạng ngái ngủ, vò tóc đi ra khỏi phòng...
Anh nheo mắt, chạm mắt với Bạch Nhân đang nhoài người trên bàn làm bài tập toán.
Mấy giây sau, anh bất chợt nghĩ đến chuyện gì đó, cúi đầu nhìn chiếc quần lót tứ giác CK màu đen của mình.
Cơn buồn ngủ lập tức tan biến, Trần Hoài Kiêu bình tĩnh quay trở lại phòng, đóng sập cửa lại.
Bạch Nhân vội vàng bưng cốc nước trên bàn uống ừng ực.
Bình tĩnh, bình tĩnh!
Cơ mà, vóc dáng của anh trai này cũng ngon nghẻ quá đi!
Tám múi cơ bụng đều đặn, lúc mặc quần áo hoàn toàn không nhìn ra vóc dáng “ma quỷ” của anh.
Đẹp quá!
Năm phút sau, Trần Hoài Kiêu lại đi ra bên ngoài, anh đã mặc chiếc áo hoodie màu xám, trông cực kỳ có tinh thần.
Ánh mắt của Bạch Nhân lại một lần nữa dán lên người anh, dõi theo anh đến phòng bếp uống nước ấm, lại vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt... anh mắt của cô không rời khỏi anh lấy một phút nào.
Trái táo chuyển động, sườn mặt sắc nét, kể cả cẳng tay thon dài lộ ra khi anh vén tay áo lên...
Khắp cơ thể của anh không có chỗ nào là không thu hút Bạch Nhân.
Tim đập như có con nai chạy loạn.
Trần Hoài Kiêu ra khỏi phòng vệ sinh, đi qua chỗ cô, ngồi trên tấm thảm trắng mềm mại, kiểm tra bài làm môn toán của cô.
Cô lập tức rời mắt, tiếp tục cắm cúi giải bài, viết mãi viết mãi, lại len lén liếc anh qua khóe mắt.
Dường như không khí xung quanh cũng trở nên nóng bức.
“Làm sai rồi này.” Trần Hoài Kiêu chỉ ra lỗi sai của cô không chút lưu tình: “23 nhân 3 bằng bao nhiêu? Phép cộng trừ nhân chia đơn giản mà cũng làm sai sao?”
Bạch Nhân nghĩ bụng: Anh ngồi xa em chút, em sẽ không làm sai nữa.
Cô liếc mắt, nhận ra khuỷu tay của mình chọc vào lồng ngực anh, lòng dạ càng hoảng loạn hơn.
“Lại tính sai rồi.” Ngón tay thon dài của Trần Hoài Kiêu chọc vào mặt giấy nháp không chút nể nang, “Em bị sao vậy?”
“...”
Cô vội vàng gạch bỏ phép tính, giải lại từ đầu.
Trần Hoài Kiêu nhìn chằm chằm vào bài giải dưới ngòi bút của cô, hàng mày cau chặt, “Ông cụ muốn em thi lọt top đầu trường cấp ba, liệu có phải đã làm khó em quá rồi không?”
Ngay cả phép cộng trừ nhân chia cũng làm sai, đây là trình độ của học sinh cấp ba sao?
Cuối cùng Bạch Nhân cũng không chịu được nữa, nói với anh: “Anh đừng có nhìn em!”
“Anh không sửa cho em thì em làm sai hết rồi.” Trần Hoài Kiêu vẫn không chịu bỏ qua, chỉ vào công thức giải của cô: “13 cộng 8 bằng bao nhiêu?”
“22.”
Anh chọt tay vào đầu cô một cách không hề thương tình, “Anh thấy em là một đứa ngốc thì có!”(*)
(*)22 còn mang nghĩa tiếng lóng là kẻ ngốc.
“Đau!”
“Cho em thêm một cơ hội nữa.”
Bạch Nhân xoa đầu, “23.”
Trần Hoài Kiêu lại muốn gõ đầu cô, lần này cô gái đã có chuẩn bị nên đã tránh được.
Trước đây anh xem video phụ huynh phát rồ vì dạy con học bài, chỉ cảm thấy làm quá, chính mình không đủ khả năng lại còn trút giận lên người con trẻ.
Bây giờ... Trần Hoài Kiêu coi như đã được nếm trải sau sắc cơn bực bội không thể kiềm chế kia.
Đúng là sẽ phát điên lên được.
Anh hít sâu, điều chỉnh lại cảm xúc nóng giận của mình, kiên nhẫn giảng giải: “13 cộng 8 bằng 21, vì sao lại bằng 21 nhỉ, vì 3 cộng 8 bằng 11, nhớ 1, 1 cộng 1 bằng 2.”
Bạch Nhân nhìn Trần Hoài Kiêu nghiêm túc giảng giải cho mình phép tính cộng trừ của học sinh tiểu học, nghiêm túc y như thật.
“Hiểu chưa?”
“Hiểu... hiểu rồi.”
“Em tính lại đi, lần này không được sai nữa đâu đấy.”
Bạch Nhân nhận lấy chiếc bút anh đưa cho, lần này không dám nghĩ lung tung, nghiêm túc tính toán, cuối cùng cũng làm xong đề toán này.
Lúc viết ra đáp án chính xác, cô cảm nhận rõ anh thanh niên bên cạnh đã thở phào một hơi.
“Có phải anh cảm thấy em ngốc lắm không?” Cô nghiêng đầu hỏi anh.
Vẻ mặt Trần Hoài Kiêu rất bất đắc dĩ, “Không phải đứa trẻ nào cũng có thể xuất sắc hơn người, học cách chấp nhận sự tầm thường của con mình là môn học bắt buộc của các bậc phụ huynh.”
“...”
Ai là con anh!
Trần Hoài Kiêu cười khẽ, đi vào gian bếp kiểu mở, mở tủ lạnh rồi hỏi: “Em ăn sáng chưa?”
“Em ăn rồi, anh ơi, anh nấu cho mình anh là được, không cần làm bữa sáng cho em.”
Trần Hoài Kiêu khựng tay lại, “Ý của anh là, em chỉ làm bữa sáng cho mình em sao?”
Bạch Nhân điếng người, không thốt được lời nào nữa.
Cô nhìn bộ dạng thản nhiên của anh, hỏi: “Xin hỏi các hạ... có phải là người không biết nấu cơm?”
“Không phải không biết, chỉ là không thích.” Trần Hoài Kiêu nói xong, lấy hai quả trứng gà ở trong tủ lạnh ra, đập vào trong chảo, “Trên đời này không có chuyện nào mà anh không biết làm.”
“Ồ...” Bạch Nhân nhìn trứng gà trong chảo, hỏi: “Anh muốn chiên trứng ạ?”
“Ừ.”
“Vậy xin hỏi các hạ vì sao không cho dầu?”
“...”
Bạch Nhân tươi cười đi tới, hớt trứng ra bát, bỏ thêm dầu rồi chiên một quả trứng thơm ngon, rồi thái súp lơ xanh hấp chín làm món trang trí, đưa đến bên tay anh, “Anh ăn từ từ nhé.”
Trần Hoài Kiêu cũng chẳng hề khách sáo, ngồi bên quầy bếp, thưởng thức bữa sáng hoàn hảo mà cô làm cho anh, “Coi như là phí phụ đạo nhé.”
“Không thành vấn đề.” Bạch Nhân ngồi trên chiếc ghế chân cao bên cạnh Trần Hoài Kiêu, “Về sau anh không có gì ăn, cứ đến tìm em, em giỏi nấu ăn nhất đấy.”
Anh vừa ăn, vừa gật đầu.
“Tuần sau anh lại đến đón em.”
Bạch Nhân có chút ngại ngùng, lắc đầu từ chối: “Tuần nào cũng tới thì không hay lắm, hơn nữa cuối tuần em có lịch khác rồi.”
Trần Hoài Kiêu cũng không ép buộc cô, chỉ nói: “Anh có một đứa em họ, có thể tuần sau nó sẽ qua đây.”
“Dạ? Còn có một anh trai khác sắp đến ạ?”
Trần Hoài Kiêu vừa thấy ai cô cũng gọi là anh trai, sắc mặt tối sầm, “Nó không phải đứa ngoan hiền gì đâu, em có gặp cũng đừng để ý đến nó.”
“Như vậy... có ổn không?”
“Ổn, nó biết nói ngon nói ngọt lừa con gái nhất, không nói được câu thật lòng nào đâu.”
“Vậy em nhất định không để ý tới anh ấy!”
Trần Hoài Kiêu gật đầu, cảm thấy hơi yên tâm.
...
Đến chiều, Trần Hoài Kiêu xách cặp sách cho Bạch Nhân, cùng cô xuống dưới, chuẩn bị đưa cô về nhà.
Lúc ở trong thang máy, Trần Hoài Kiêu cúi đầu nhìn thấy đôi giày trắng trên chân cô gái, mặc dù được giặt rất sạch sẽ nhưng vẫn nhìn ra nó đã bị mài mòn rất nghiêm trọng, nhìn như đã đi được mấy năm rồi.
Anh duỗi tay ấn vào nút tầng ba.
Bạch Nhân lấy làm lạ hỏi: “Không đi xuống tầng hầm lấy xe sao ạ?”
“Anh muốn đi mua sắm một lát.”
“Ồ...”
Cô ngoan ngoãn theo anh ra khỏi thang máy, nhưng lại phát hiện ra tầng ba là khu mua sắm trong trung tâm thương mại sầm uất náo nhiệt này.
Anh dẫn cô vào một cửa hàng đồ thể thao, Bạch Nhân tưởng Trần Hoài Kiêu định mua giày, thế là tốt bụng chọn giày cho anh.
“Anh ơi, đôi này đẹp này.”
“Đôi này cũng được.”
Trần Hoài Kiêu lướt thẳng qua khu giày nam, đến khu dành riêng cho nữ giới, cầm đôi giày thể thao mẫu mới nhất lên, nhìn về phía Bạch Nhân, “Đi thử xem.”
“Hả...”
Bạch Nhân lập tức cảm thấy bối rối, vì ban nãy cô đã nhìn thấy nhãn mác trên đôi giày nam, ít thì hai nghìn tệ, nhiều thì ba bốn nghìn tệ, giá như vậy... cô tuyệt đối sẽ không mua.
“Anh ơi, em... em không cần mua giày, giày của em còn chưa hỏng mà.”
“Qua đây.”
“Không cần thật mà.”
Trần Hoài Kiêu cuối cùng cũng kéo cô gái qua, ép cô ngồi xuống ghế, sau đó cúi xuống cởi giày của cô.
“Anh!”
Trần Hoài Kiêu ghé vào tai cô, nói nhỏ: “Mua sắm là phải thử nhiều, dù sao thử cũng không mất tiền.”
“Vậy không mua đâu nhé!”
“Không mua.”
Nghe anh nói như vậy, Bạch Nhân mới thở phào, đi đôi giày thể thao anh đưa cho mình, đi thử mấy bước.
“Kích cỡ có vừa không?”
“Vừa như in!”
“Đi thử đôi này nữa xem.” Anh lấy một đôi giày thể thao cổ cao trên giá, bảo nhân viên lấy kích cỡ phù hợp, cho Bạch Nhân đi thử.
Chỉ cần không mua, Bạch Nhân mới vui vẻ phối hợp với phong cách mua sắm của Trần Hoài Kiêu, cảm thấy được đi thử toàn bộ những đôi giày đẹp một lượt quá ư là đã ghiền.
Giống như anh đã nói, đi thử cũng chẳng mất tiền.
Mà Trần Hoài Kiêu thật sự không ép buộc cô mua giày, sau khỉ thử qua những đôi giày anh ưng ý một lượt, anh dẫn cô ra khỏi cửa hàng.
“Đi thử quần áo đi, phong cách ăn mặc của em quê quá.”
“Xùy!”
Trần Hoài Kiêu ngoảnh đầu lại nhìn quản lý cửa hàng đích thân tiễn bọn họ ra ngoài.
Quản lý hiểu ý của Trần Hoài Kiêu, đi vào nói với mấy nhân viên trong cửa hàng: “Gói lại toàn bộ những đôi giày mà cô bé kia vừa mới thử ban nãy.”
“Toàn bộ? Mười mấy đôi lận.”
“Mười mấy đôi đã là gì, hiếm lắm cậu chủ mới đi mua sắm một lần, cả trung tâm thương mại đều ngóng trông cậu ấy ghé thăm như ngóng Tết vậy.”
...
Trần Hoài Kiêu cùng Bạch Nhân đi thử quần áo hai tiếng đồng hồ, cô đứng trước gương thử đồ, anh bèn lấy điện thoại chụp ảnh cho cô: “Này người mẫu, nhìn vào đây.”
Bạch Nhân rất ngượng nghịu trước camera, “Anh đừng chụp mà.”
Trần Hoài Kiêu ngước đôi mắt đen láy, bình thản nói: “Ngôi sao lớn còn sợ chụp ảnh sao?”
“Em không sợ!”
“Nào.”
Bạch Nhân học theo các người mẫu trong tạp chí, tạo ra vô số dáng pose, vung tóc, xoay vai, hất cằm.
Trần Hoài Kiêu nhìn cô gái trong màn hình, tuy vẻ mặt ngây ngô nhưng cũng rất đáng yêu.
Lúc ra khỏi cửa hàng, anh gửi địa chỉ cho quản lý cửa hàng, tất cả đồ anh mua hôm nay đều được đóng gói gửi đến nhà.
Bạch Nhân không biết mấy chuyện này, chỉ coi như thử quần áo cho đã ghiền, vì thế hứng thú vẫn rất dạt dào.
Lúc ở trong tiệm đồ thủ công mỹ nghệ ở tầng một, Bạch Nhân nhìn trúng một chiếc lược sừng, muốn mua cho bà ngoại, “Xin hỏi cái này bao nhiêu tiền ạ?”
Chủ tiệm đang định nói thì Trần Hoài Kiêu bỗng lên tiếng: “Chắc là không đắt lắm đâu.”
Chủ tiệm lập tức nuốt những lời định nói ban nãy vào trong bụng, sau đó nói như thăm dò: “50 tệ?”
Trần Hoài Kiêu: “Tôi cảm thấy khoảng tầm 20 tệ là được rồi, lược sừng là đồ rất phổ biến.”
Chủ tiệm nuốt nước bọt, vận dụng toàn bộ kỹ năng diễn xuất của mình, tỏ vẻ khó xử nói: “20 tệ quả thực không được, hay là cậu thêm 5 tệ nữa nhé?”
Trần Hoài Kiêu nhìn sang Bạch Nhân, “Em quyết định.”
Bạch Nhân nghĩ một lát, nói: “Được, có thể.”
Thế là cô dùng tiền mà bà ngoại cho cô, mua một chiếc lược sừng, hài lòng ra khỏi cửa hàng.
Nhân viên cửa hàng lập hóa đơn khác, từ giá bán 950 tệ ban đầu sửa mấy con số thành 925 tệ.
Số tiền con lại được trừ trực tiếp vào tài khoản của cậu chủ này.
...
Hai ngày sau, Bạch Nhân nhận được rất nhiều gói hàng, toàn là giày và quần áo mà cô đã từng mặc thử!
Cô ngạc nhiên gọi ông cụ Trần ra xem.
Ông cụ Trần nhìn mấy thứ này, cũng vô cùng kinh ngạc, “Cháu nói những thứ này, đều là thằng ba mua ư?”
“Chắc vậy ạ.”
Ông cụ Trần dở khóc dở cười.
Thằng nhóc này lúc gọi điện thoại còn thề thốt này kia, sao còn hai mặt thế nhỉ?
Bạch Nhân nhìn ông cụ Trần gọi điện cho Trần Hoài Kiêu, sau đó nói với cô rằng: “Nếu đã là tấm lòng của thằng ba, cháu cứ nhận đi.”
“Như vậy sao được ạ!”
“Cứ coi như ông mua cho cháu đi.” Ông cụ Trần xua tay ra vẻ không có gì quan trọng, “Tương lai cháu thành công rồi báo đáp ông sau.”
Bạch Nhân biết trước đây mình đã nợ ông cụ Trần rất nhiều, ông chẳng khác nào một nửa ông nội của cô, nếu sau này cô thật sự có thể thành công, cô nhất định phải báo đáp ông ấy.
Nhưng những thứ này... cô mà nhận thì khó mà yên lòng được.
Trả hàng thì chắc chắn không trả được, còn làm Trần Hoài Kiêu mất vui.
Ông cụ Trần nhận ra sự khó xử của cô, thế là ông đã nghĩ ra một cách điều hòa, nói với Bạch Nhân: “Như này đi, cháu đi làm việc giúp ông, dùng tiền lương để đổi lại những thứ này, thế nào?”
Bạch Nhân gật đầu lia lịa, “Ông nội bảo cháu làm gì cũng được ạ.”
“Bây giờ cháu đi đào hộ ông mấy hộp giun trước đã.”
Đào giun là sở trường của Bạch Nhân, cô cầm ngay chiếc hộp nhỏ ra chỗ khoảnh đất nhỏ bên ngoài.
Đến tối, cô nhìn tủ quần áo vốn trống trơn giờ đã được xếp đầy quần áo.
Cô dùng điện thoại của bà ngoại, đăng ký một tài khoản WeChat, sau khi kết bạn với Trần Hoài Kiêu thì gửi cho anh một tin nhắn: “Em là Bạch Nhân, anh mua cho em nhiều đồ quá, em cũng không biết phải làm thế nào mới hay.”
Đoạn tin nhắn này cô đã nghiền ngẫm rất lâu mới gửi đi.
Sau khi gửi tin nhắn, cô nằm trên giường, trái tim đập rộn vang, cầm gối che mặt mình lại, vừa lo lắng vừa ôm nỗi mong chờ hồi âm từ anh, giống như có vô vàn con kiến đang bò tới bò lui trong người.
Trần Hoài Kiêu vẫn không trả lời tin nhắn.
Tâm trạng của Bạch Nhân từ hào hứng dần dần ỉu xìu, cứ như ăn một quả ô mai không thể nhả ra cũng chẳng nuốt xuống được.
Cô ép mình không được nghĩ ngợi linh tinh nữa, lấy tài liệu ôn tập ra học bài.
Cho đến mười một giờ tối, cô buồn ngủ, mới dụi đôi mắt cay xè rồi gửi cho anh hai chữ: “Ngủ ngon.”
...
Sân bóng rổ đại học Nam Thành, Trần Hoài Kiêu cả người mướt mồ hôi, mang theo cơ thể nóng hừng hực ra khỏi sân, lấy chiếc điện thoại ở trong chiếc balo đeo chéo.
Có hai tin nhắn WeChat đến từ số điện thoại lạ, hai tin nhắn cách nhau hơn một tiếng.
Trần Hoài Kiêu cầm khăn bông lau mồ hôi, cùng bạn ra khỏi sân bóng rổ, tiện tay trả lời tin nhắn của Bạch Nhân.
Bạch Nhân bị đánh thức bởi một tiếng “Ting” đột ngột, như một chú chim sợ cành cong, tim cô đập mạnh một cái, vội vàng vơ lấy điện thoại, nhìn ba chữ cái “chx” trên màn hình.
Ngón tay run run của cô dè dặt chạm mở tin nhắn, nhưng chỉ thấy anh nhắn lại cô môt chữ --
“Ngoan.”