Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69
Edit: Chuối Táo Quạ
Beta: Hoàng Lan
Cố Tình đi tới sân trượt tuyết, nhìn thấy Trình Niên vẫn còn lén luyện tập thì giận sôi máu: “Anh đã hứa với em sẽ không bao giờ chạm vào ván trượt tuyết nữa, lật lọng à Trình Niên.”
Trình Niên bị cô bắt quả tang thì cũng hơi buồn bực, rầu rĩ nói: “Anh thật lòng thích môn thể thao trượt tuyết này, đây là ước mơ của anh. Anh thật sự không hiểu nổi, Cố Tình, vì sao em cứ phải khăng khăng cố chấp bắt anh phải bỏ.”
“Anh không hiểu gì hết, anh hoàn toàn không biết, vì đam mê này, tương lai anh sẽ mất đi cái gì!”
“Anh không quan tâm, Cố Tình, anh chỉ muốn giành được chức vô địch thế giới, thực hiện ước mơ của mình, xin em hiểu cho anh.”
Cố Tình lùi ra sau hai bước, lắc đầu, đáy mắt có sợ hãi, có mất mát, cũng có hận sắt không thành thép: “Anh muốn em phải hiểu cho anh, nhưng ai sẽ hiểu cho em đây, em không thể chấp nhận nổi lại phải mất đi anh một lần nữa.”
“Anh đã giải thích rất nhiều lần rồi, anh sẽ cẩn thận, em không tin vào khả năng của anh sao!”
“Lúc xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì đã muộn rồi!”
“Cố Tình, vì sao em lại chắc chắn như vậy?”
“Em… em nói anh cũng sẽ không tin đâu.”
“Em không thử thì sao biết!”
“Em biết mà!”
“Trượt tuyết là nghề anh yêu thích nhất cuộc đời này, anh sẽ mãi mãi không bao giờ hối hận.”
“Trượt tuyết là nghề anh yêu thích nhất, vậy em thì sao?”
“…”
Đạo diễn nhìn vào màn hình đang chiếu cảnh hai người này cãi nhau, tấm tắc cảm thán: “Cảnh tượng Trần tổng và Bạch Nhân cãi nhau, giống y như vợ chồng.”
Nhà sản xuất cũng gật gù: “Ừ, bọn họ rất giống một cặp.”
“Nhìn đi, khi Trình Niên nhìn Cố Tình, diễn xuất hiển hiện ở cả đáy mắt lẫn đuôi lông mày, đây là yêu sâu sắc cỡ nào, nhưng lại không nỡ ra sao chứ.”
“Hai người này, chắc chắn có thể ngọt đến mức khiến toàn bộ mạng internet bùng cháy.”
Trình Niên đối diện với Cố Tình bằng vẻ thâm tình: “Em là lựa chọn anh mãi mãi không bao giờ hối hận.”
Bầu trời có những bông tuyết trắng muốt đang bay bay, bọn họ ôm nhau hôn nhau nồng cháy dưới trời tuyết lớn.
Đạo diễn Hứa vẫn luôn âm thầm cầu nguyện trong lòng: “Xin ông trời phù hộ, đừng NG, đừng NG, một lần qua, một lần qua, xin hãy phù xin hãy hộ phù hộ…”
Một giây cuối cùng, khi đạo diễn đang định bảo cắt thì Trần Hoài Kiêu lại bỗng nhiên giơ tay lên nói: “Rất xin lỗi, làm lại đi, tôi cảm thấy chưa đúng lắm.”
Đạo diễn Hứa: “…”
Kĩ thuật diễn này của Trần tổng quả thật là bùng nổ, về cơ bản thì các động tác trượt tuyết đều diễn qua luôn trong một lần, là diễn viên báu vật không thể bắt bẻ.
Khuyết điểm duy nhất chính là cảnh hôn luôn không ổn.
*
Buổi chiều, Bạch Nhân cầm kịch bản đến phòng luyện tập, luyện phần tiếp theo của kịch bản với mấy diễn viên phụ.
Khi cô đến cửa thì nghe thấy mấy diễn viên phụ đang bàn tán về một số thứ gọi là tin đồn ở trong phòng luyện tập.
“Mấy chuyện đang nói trên mạng, là thật hay giả thế?”
“Còn có thể giả sao, có cả ảnh lẫn video, chắc như đinh đóng cột.”
“Vậy thì tởm quá.”
“Dụ dỗ nhà đầu tư để leo lên thì đã đành, thế mà lại còn làm kẻ thứ ba, trong giới làm gì có ai không biết anh ta đã kết hôn rồi.”
“Tôi buồn nôn quá đi mất.”
Bạch Nhân không nghĩ nhiều, đi vào phòng luyện tập.
Nhìn thấy Bạch Nhân đi vào, mấy diễn viên phụ vội vàng im miệng, vẻ mặt ngượng ngùng.
Trong quá trình diễn thử, Bạch Nhân phát hiện bọn họ đọc lời thoại bằng giọng điệu lười nhác, có mấy diễn viên còn trực tiếp dựa vào tường, làm theo kịch bản một cách qua loa cho xong chuyện.
Bạch Nhân thấy hơi bất mãn trong lòng, nhưng lại không nói gì thêm.
Ai cũng có lúc có trạng thái không tốt.
“Vậy nghỉ ngơi một lát trước đi.” Cô xoay người đi đến gần máy nước nóng lấy một cốc nước ấm.
Nhưng khi cô xoay người đi, mấy diễn viên phụ lập tức nhỏ giọng lén xì xào. Cô lấy nước ấm về, bọn họ lại im luôn.
Bạch Nhân đã nhận ra có gì đó hơi sai sai.
Cử chỉ làm quá lên như vậy của bọn họ rõ ràng là đang nhằm vào cô.
Bạch Nhân không phải người ngậm bồ hòn làm ngọt, uống nước ấm, ngồi lại ghế: “Các cô có bất mãn gì với tôi, có thể nói thẳng.”
Mấy diễn viên phụ liếc mắt nhìn nhau một cái, trao đổi ánh mắt.
Có một cô nữ số ba nói kháy nói mỉa một câu: “Ai dám không tôn trọng cô chứ, cô Bạch.”
Có người làm chim đầu đàn, lá gan của mấy người đó phình ra: “Đúng rồi, cô là người trên đầu quả tim của Trần tổng mà.”
“Bọn tôi làm mất lòng ai cũng sẽ không làm mất lòng cô đâu. Nếu không, lại bị đuổi ra khỏi đoàn phim giống như mấy ngôi sao trước đây, thậm chí còn bị phong sát, vậy thì bọn tôi ăn không hết gói đem đi mất.”
Bạch Nhân nghe bọn họ nói như vậy, trong lòng đã hiểu mang máng được phần nào.
Cô đang nghĩ, chuyện của cô và Trần Hoài Kiêu… nên công khai thôi.
Bạch Nhân xoay người rời khỏi phòng luyện tập, đi ra rìa hành lang, mở Weibo đã lâu không đăng nhập lên.
Mới vừa đăng nhập vào tài khoản, tag bình luận và tin nhắn đã nhảy ra ào ào như sóng to gió lớn động trời.
“Tởm quá tởm quá tởm quá!”
“Bạch Nhân cút khỏi giới giải trí đi!”
“Dùng mánh khóe bẩn thỉu này để leo lên, Bạch Nhân tởm quá! Tôi buồn nôn ghê!”
Bạch Nhân thoát khỏi phần tin nhắn, bấm mở hot search. Hot search đầu tiên chính là #Bạch Nhân Trần Hoài Kiêu#, đằng sau còn có chữ “Hot” đỏ chót chói mắt.
Cô không phải một người có tuyến phòng bị tâm lý vô cùng vững chắc, những tiếng chửi rủa xa xả dày đặc như vậy khiến trái tim cô giống như vật rơi tự do, rơi thẳng tắp xuống dưới, rơi vào vực sâu.
Bạch Nhân dùng cái tay run rẩy bấm vào hot search đầu tiên, nhìn thấy blogger đăng lên hàng loạt ảnh, những tấm ảnh đó là ảnh video được quay trong thang máy của khách sạn.
Trong video, Bạch Nhân xông vào thang máy có Trần Hoài Kiêu, hai người nói chuyện mấy câu, cô ôm anh từ phía sau. Trần Hoài Kiêu giãy giụa mấy cái, nhưng không tránh được, cuối cùng anh đè cô lên vách thang máy, thô lỗ hôn cô.
Đây là cảnh tượng… Bạch Nhân trêu đùa Trần Hoài Kiêu vào hai ngày trước.
Bởi vì không có tiếng, chỉ có hình ảnh, cho nên đoạn video này rất dễ bị người ta hiểu là Bạch Nhân đang có ý định dụ dỗ Trần Hoài Kiêu, bởi vì cô thật sự…
Thật sự đã làm ra động tác và ánh mắt dụ dỗ.
Bạch Nhân nhìn thấy, bình luận phía dưới video này đã bùng nổ lên hai trăm nghìn, mà video này mới chỉ được đăng lên cách đây năm tiếng thôi.
“Thế mà lại làm kẻ thứ ba, mặt đâu???”
“Tôi lại thật lòng thật dạ hâm mộ một đứa rẻ tiền như này. Bây giờ tôi đang liều mạng đè nén cảm giác buồn nôn.”
“Sập phòng đột ngột quá.”
“Cút cút cút cút cút.”
“Loại con gái này, ra cửa nên bị xe đâm chết.”
“Đây là cái giống gì thế, thích cho không như vậy, dụ dỗ người có vợ, có biết nhục không hả.”
“Sao toàn bình luận mắng Bạch Nhân thế, không thấy mắng tên đàn ông xấu xa Trần Hoài Kiêu?”
“Phải mắng hết, nhưng Bạch Nhân dụ dỗ người ta rõ ràng quá, nhìn diễn xuất của con hồ ly tinh này đi.”
“Thương Tần Dao ghê, thật là đau lòng quá.”
“@Tiểu tiên nữ Tần Dao của nhân gian, ôm một cái, bọn em đều đứng về phía chị.”
“Trần Hoài Kiêu chưa nói vợ anh ấy là Tần Dao mà.”
…
Rất nhanh sau đó, Tần Dao chia sẻ Weibo này, không nói gì, chỉ đăng biểu tượng [thở dài].
Điều này khiến cư dân mạng càng chắc chắn Bạch Nhân là kẻ thứ ba, càng chửi rủa điên cuồng hơn.
Trong lúc Bạch Nhân đang điên cuồng lướt bình luận, Tôn Lê Lê vô cùng lo lắng gọi điện thoại tới: “Sao lại bất cẩn như thế?! Nếu cậu không muốn công khai quan hệ với anh ấy, thì đừng thân mật ở nơi công cộng. Trần Hoài Kiêu đã kết hôn là chuyện mà mọi người đều biết, bây giờ thì hay rồi, cậu đã biến thành kẻ thứ ba! Mấy quảng cáo trong tay mình đều đang đòi hủy hợp đồng và bồi thường đây này! Chúng ta phải nhanh chóng làm sáng tỏ đi.”
“Trước mắt cậu đừng nóng vội.” Bạch Nhân nghe thấy giọng nói của Tôn Lê Lê còn mang theo tiếng khóc nức nở: “Bình tĩnh lại.”
“Mình phải bình tĩnh thế nào?! Cậu xem bọn họ đang chửi cậu như thế nào kìa!”
Đây là lần đầu tiên Bạch Nhân bị bủa vây trong sự giận dữ điên cuồng của dân mạng như thế, gần như sắp bị ăn tươi nuốt sống. Giọng nói của cô không thể kìm được cơn run rẩy: “Thang máy không được coi là nơi công cộng, video trong thang máy truyền ra ngoài, là có người cố ý chơi mình.”
“Không cần biết là ai, chuyện này có ảnh hưởng quá lớn tới cậu, sẽ trực tiếp hủy hoại con đường sau này và tương lai của cậu, cần phải làm rõ ngay lập tức.”
“Chờ đã.”
“Cậu còn chờ cái gì?”
“Để nó lên men thêm một thời gian nữa.” Bạch Nhân nhanh chóng bình tĩnh lại, gằn giọng nói: “Để nhiều người chú ý hơn.”
“Không phải chứ Bạch Nhân, đừng nói cậu còn muốn lợi dụng chuyện này để làm một cú lội ngược dòng ngoạn mục nhé, bọn họ mắng chửi khó nghe cỡ nào!”
“Dù sao cũng đã bị tổn thương, mắng cũng mắng rồi, nếu như mình không chiếm được cái gì, vậy không phải bị mắng suông à.”
Tôn Lê Lê hiểu tính của Bạch Nhân, bất kể là cái gì có thể có ích cho cô, cho dù chỉ là một cọng rơm thì cô cũng sẽ không thể vứt bỏ mà không thèm nhìn lại.
Có đôi khi, cô ấy rất bội phục tâm lý mạnh mẽ của người phụ nữ này.
Trên mạng mắng chửi như vậy, bất kể là ai cũng sẽ bị ảnh hưởng đến tâm lý, nhưng cô lại vẫn có thể bình tĩnh được.
Cũng may, bây giờ cô đang ở trong khách sạn kín, ít nhất có thể đảm bảo an toàn, không cần lo lắng bị fans cuồng ném trứng thối.
Bạch Nhân đứng ở cửa sổ, để gió lạnh thổi một lát, cuối cùng đã lấy lại bình tĩnh, lại về phòng luyện tập một lần nữa.
“Xin lỗi đã làm lỡ thời giờ của mọi người, tiếp tục diễn thử đi.”
Mọi người xung quanh thấy vẻ mặt cô không thay đổi, vẫn bình tĩnh thản nhiên như cũ thì càng cảm thấy cô không biết xấu hổ.
Cô nữ phụ Kiều Tịch vừa làm chim đầu đàn lúc nãy trực tiếp bỏ dở giữa chừng, vứt kịch bản xuống: “Gây ra chuyện ồn ào như này, còn quay cái gì nữa, chiếu lên cũng chỉ để ăn chửi thôi.”
Mọi người nhỏ giọng phụ họa: “Đúng vậy.”
Bạch Nhân quét mắt liếc bọn họ một cái, hờ hững nói: “Cô là diễn viên, nhiệm vụ của diễn viên là diễn. Nếu như việc riêng của tôi làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, thì hi vọng cô tự mình điều chỉnh đi, đừng làm ảnh hưởng tới công việc.”
Kiều Tịch bị làm cho tức đến bật cười: “Bạch Nhân, cô có thể biết xấu hổ một chút không? Trước đây cô kiêu ngạo, tôi xem như cô là người có năng lực thật. Nhưng bây giờ, xem ra cô cũng chỉ ỷ vào Trần Hoài Kiêu mới có loại tự tin này. Tôi thật sự rất khó có thể làm việc chung với cô.”
Đúng lúc này, cửa phòng luyện tập đang khép hờ bị người ta dùng một chân đá văng ra, Trần Hoài Kiêu sải bước đi vào, sắc mặt sa sầm.
“Cô rất khó có thể làm việc chung với cô ấy, vậy thì đừng làm nữa. Bây giờ cút khỏi đoàn phim đi, tôi tin là có rất nhiều người sẵn sàng thay thế vị trí của cô.”
Trần Hoài Kiêu vừa đi vào, bầu không khí ở đây lập tức hạ xuống âm độ trong nháy mắt. Kiều Tịch vừa nãy vẫn còn kiêu ngạo, nghe thấy những lời này của anh thì chân sắp mềm nhũn rồi.
Cô ta vô thức nhìn các diễn viên phụ khác ở xung quanh theo bản năng, mong bọn họ có thể nói giúp mình như lúc nãy cùng nhau xỉa xói Bạch Nhân.
Nhưng mà, bọn họ lại đồng loạt câm nín như thể đã chìm vào trong yên lặng, không ai đứng ra bênh cô ta.
Kiều Tịch vừa mới tốt nghiệp khoa diễn xuất của đại học truyền thông, "Năm thứ ba sau khi anh rời đi" là bộ phim đầu tay của cô ta. Lần đầu tiên đã nhận được vai nữ diễn viên phụ vốn là mở đầu cực kỳ suôn sẻ.
Nhưng cũng bởi vì tuổi còn nhỏ dễ kích động, lại thích ai bảo sao nghe vậy, tự xưng là “chính nghĩa”.
Cô ta dẫn đầu ra mặt để bênh vực lẽ phải, mà khi bản thân cô ta bị đặt lên lửa nướng thì lại không có một ai bằng lòng đứng ra, “bênh vực lẽ phải” cho cô ta.
Ai mà dám.
Trần Hoài Kiêu đã nói rõ là muốn bảo vệ Bạch Nhân, lúc trước đã dọn dẹp nhiều vật cản như vậy cho cô, cũng chẳng sợ thêm một hai người như bọn họ.
Có cô gái đứng ra, cười nói với Bạch Nhân: “Chị Nhân, vừa nãy là bọn em không đúng. Bọn em sẽ cố gắng điều chỉnh cảm xúc, sẽ không làm ảnh hưởng đến việc quay phim, nhất định sẽ phối hợp quay xong với chị.”
Kiều Tịch nhìn cô ta với vẻ khó có thể tin nổi, chợt hiểu ra, nếu như cô ta phải rời đi, không phải vị trí nữ phụ sẽ rơi vào trong tay mấy cô gái này ư.
Cái gọi là “chị em tốt” ngày thường… chỉ sợ là ước gì cô ta mau cút đi.
Kiều Tịch biết Trần Hoài Kiêu là người nói một không nói hai, cô ta cắn chặt răng, hai mắt đã đỏ hoe.
“Cố lên, tuyệt đối đừng khóc.” Bạch Nhân nhìn cô ta, mỉm cười nói: “Tự mình nói ra, nhất định phải nói được thì làm được nha.”
Beta: Hoàng Lan
Cố Tình đi tới sân trượt tuyết, nhìn thấy Trình Niên vẫn còn lén luyện tập thì giận sôi máu: “Anh đã hứa với em sẽ không bao giờ chạm vào ván trượt tuyết nữa, lật lọng à Trình Niên.”
Trình Niên bị cô bắt quả tang thì cũng hơi buồn bực, rầu rĩ nói: “Anh thật lòng thích môn thể thao trượt tuyết này, đây là ước mơ của anh. Anh thật sự không hiểu nổi, Cố Tình, vì sao em cứ phải khăng khăng cố chấp bắt anh phải bỏ.”
“Anh không hiểu gì hết, anh hoàn toàn không biết, vì đam mê này, tương lai anh sẽ mất đi cái gì!”
“Anh không quan tâm, Cố Tình, anh chỉ muốn giành được chức vô địch thế giới, thực hiện ước mơ của mình, xin em hiểu cho anh.”
Cố Tình lùi ra sau hai bước, lắc đầu, đáy mắt có sợ hãi, có mất mát, cũng có hận sắt không thành thép: “Anh muốn em phải hiểu cho anh, nhưng ai sẽ hiểu cho em đây, em không thể chấp nhận nổi lại phải mất đi anh một lần nữa.”
“Anh đã giải thích rất nhiều lần rồi, anh sẽ cẩn thận, em không tin vào khả năng của anh sao!”
“Lúc xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì đã muộn rồi!”
“Cố Tình, vì sao em lại chắc chắn như vậy?”
“Em… em nói anh cũng sẽ không tin đâu.”
“Em không thử thì sao biết!”
“Em biết mà!”
“Trượt tuyết là nghề anh yêu thích nhất cuộc đời này, anh sẽ mãi mãi không bao giờ hối hận.”
“Trượt tuyết là nghề anh yêu thích nhất, vậy em thì sao?”
“…”
Đạo diễn nhìn vào màn hình đang chiếu cảnh hai người này cãi nhau, tấm tắc cảm thán: “Cảnh tượng Trần tổng và Bạch Nhân cãi nhau, giống y như vợ chồng.”
Nhà sản xuất cũng gật gù: “Ừ, bọn họ rất giống một cặp.”
“Nhìn đi, khi Trình Niên nhìn Cố Tình, diễn xuất hiển hiện ở cả đáy mắt lẫn đuôi lông mày, đây là yêu sâu sắc cỡ nào, nhưng lại không nỡ ra sao chứ.”
“Hai người này, chắc chắn có thể ngọt đến mức khiến toàn bộ mạng internet bùng cháy.”
Trình Niên đối diện với Cố Tình bằng vẻ thâm tình: “Em là lựa chọn anh mãi mãi không bao giờ hối hận.”
Bầu trời có những bông tuyết trắng muốt đang bay bay, bọn họ ôm nhau hôn nhau nồng cháy dưới trời tuyết lớn.
Đạo diễn Hứa vẫn luôn âm thầm cầu nguyện trong lòng: “Xin ông trời phù hộ, đừng NG, đừng NG, một lần qua, một lần qua, xin hãy phù xin hãy hộ phù hộ…”
Một giây cuối cùng, khi đạo diễn đang định bảo cắt thì Trần Hoài Kiêu lại bỗng nhiên giơ tay lên nói: “Rất xin lỗi, làm lại đi, tôi cảm thấy chưa đúng lắm.”
Đạo diễn Hứa: “…”
Kĩ thuật diễn này của Trần tổng quả thật là bùng nổ, về cơ bản thì các động tác trượt tuyết đều diễn qua luôn trong một lần, là diễn viên báu vật không thể bắt bẻ.
Khuyết điểm duy nhất chính là cảnh hôn luôn không ổn.
*
Buổi chiều, Bạch Nhân cầm kịch bản đến phòng luyện tập, luyện phần tiếp theo của kịch bản với mấy diễn viên phụ.
Khi cô đến cửa thì nghe thấy mấy diễn viên phụ đang bàn tán về một số thứ gọi là tin đồn ở trong phòng luyện tập.
“Mấy chuyện đang nói trên mạng, là thật hay giả thế?”
“Còn có thể giả sao, có cả ảnh lẫn video, chắc như đinh đóng cột.”
“Vậy thì tởm quá.”
“Dụ dỗ nhà đầu tư để leo lên thì đã đành, thế mà lại còn làm kẻ thứ ba, trong giới làm gì có ai không biết anh ta đã kết hôn rồi.”
“Tôi buồn nôn quá đi mất.”
Bạch Nhân không nghĩ nhiều, đi vào phòng luyện tập.
Nhìn thấy Bạch Nhân đi vào, mấy diễn viên phụ vội vàng im miệng, vẻ mặt ngượng ngùng.
Trong quá trình diễn thử, Bạch Nhân phát hiện bọn họ đọc lời thoại bằng giọng điệu lười nhác, có mấy diễn viên còn trực tiếp dựa vào tường, làm theo kịch bản một cách qua loa cho xong chuyện.
Bạch Nhân thấy hơi bất mãn trong lòng, nhưng lại không nói gì thêm.
Ai cũng có lúc có trạng thái không tốt.
“Vậy nghỉ ngơi một lát trước đi.” Cô xoay người đi đến gần máy nước nóng lấy một cốc nước ấm.
Nhưng khi cô xoay người đi, mấy diễn viên phụ lập tức nhỏ giọng lén xì xào. Cô lấy nước ấm về, bọn họ lại im luôn.
Bạch Nhân đã nhận ra có gì đó hơi sai sai.
Cử chỉ làm quá lên như vậy của bọn họ rõ ràng là đang nhằm vào cô.
Bạch Nhân không phải người ngậm bồ hòn làm ngọt, uống nước ấm, ngồi lại ghế: “Các cô có bất mãn gì với tôi, có thể nói thẳng.”
Mấy diễn viên phụ liếc mắt nhìn nhau một cái, trao đổi ánh mắt.
Có một cô nữ số ba nói kháy nói mỉa một câu: “Ai dám không tôn trọng cô chứ, cô Bạch.”
Có người làm chim đầu đàn, lá gan của mấy người đó phình ra: “Đúng rồi, cô là người trên đầu quả tim của Trần tổng mà.”
“Bọn tôi làm mất lòng ai cũng sẽ không làm mất lòng cô đâu. Nếu không, lại bị đuổi ra khỏi đoàn phim giống như mấy ngôi sao trước đây, thậm chí còn bị phong sát, vậy thì bọn tôi ăn không hết gói đem đi mất.”
Bạch Nhân nghe bọn họ nói như vậy, trong lòng đã hiểu mang máng được phần nào.
Cô đang nghĩ, chuyện của cô và Trần Hoài Kiêu… nên công khai thôi.
Bạch Nhân xoay người rời khỏi phòng luyện tập, đi ra rìa hành lang, mở Weibo đã lâu không đăng nhập lên.
Mới vừa đăng nhập vào tài khoản, tag bình luận và tin nhắn đã nhảy ra ào ào như sóng to gió lớn động trời.
“Tởm quá tởm quá tởm quá!”
“Bạch Nhân cút khỏi giới giải trí đi!”
“Dùng mánh khóe bẩn thỉu này để leo lên, Bạch Nhân tởm quá! Tôi buồn nôn ghê!”
Bạch Nhân thoát khỏi phần tin nhắn, bấm mở hot search. Hot search đầu tiên chính là #Bạch Nhân Trần Hoài Kiêu#, đằng sau còn có chữ “Hot” đỏ chót chói mắt.
Cô không phải một người có tuyến phòng bị tâm lý vô cùng vững chắc, những tiếng chửi rủa xa xả dày đặc như vậy khiến trái tim cô giống như vật rơi tự do, rơi thẳng tắp xuống dưới, rơi vào vực sâu.
Bạch Nhân dùng cái tay run rẩy bấm vào hot search đầu tiên, nhìn thấy blogger đăng lên hàng loạt ảnh, những tấm ảnh đó là ảnh video được quay trong thang máy của khách sạn.
Trong video, Bạch Nhân xông vào thang máy có Trần Hoài Kiêu, hai người nói chuyện mấy câu, cô ôm anh từ phía sau. Trần Hoài Kiêu giãy giụa mấy cái, nhưng không tránh được, cuối cùng anh đè cô lên vách thang máy, thô lỗ hôn cô.
Đây là cảnh tượng… Bạch Nhân trêu đùa Trần Hoài Kiêu vào hai ngày trước.
Bởi vì không có tiếng, chỉ có hình ảnh, cho nên đoạn video này rất dễ bị người ta hiểu là Bạch Nhân đang có ý định dụ dỗ Trần Hoài Kiêu, bởi vì cô thật sự…
Thật sự đã làm ra động tác và ánh mắt dụ dỗ.
Bạch Nhân nhìn thấy, bình luận phía dưới video này đã bùng nổ lên hai trăm nghìn, mà video này mới chỉ được đăng lên cách đây năm tiếng thôi.
“Thế mà lại làm kẻ thứ ba, mặt đâu???”
“Tôi lại thật lòng thật dạ hâm mộ một đứa rẻ tiền như này. Bây giờ tôi đang liều mạng đè nén cảm giác buồn nôn.”
“Sập phòng đột ngột quá.”
“Cút cút cút cút cút.”
“Loại con gái này, ra cửa nên bị xe đâm chết.”
“Đây là cái giống gì thế, thích cho không như vậy, dụ dỗ người có vợ, có biết nhục không hả.”
“Sao toàn bình luận mắng Bạch Nhân thế, không thấy mắng tên đàn ông xấu xa Trần Hoài Kiêu?”
“Phải mắng hết, nhưng Bạch Nhân dụ dỗ người ta rõ ràng quá, nhìn diễn xuất của con hồ ly tinh này đi.”
“Thương Tần Dao ghê, thật là đau lòng quá.”
“@Tiểu tiên nữ Tần Dao của nhân gian, ôm một cái, bọn em đều đứng về phía chị.”
“Trần Hoài Kiêu chưa nói vợ anh ấy là Tần Dao mà.”
…
Rất nhanh sau đó, Tần Dao chia sẻ Weibo này, không nói gì, chỉ đăng biểu tượng [thở dài].
Điều này khiến cư dân mạng càng chắc chắn Bạch Nhân là kẻ thứ ba, càng chửi rủa điên cuồng hơn.
Trong lúc Bạch Nhân đang điên cuồng lướt bình luận, Tôn Lê Lê vô cùng lo lắng gọi điện thoại tới: “Sao lại bất cẩn như thế?! Nếu cậu không muốn công khai quan hệ với anh ấy, thì đừng thân mật ở nơi công cộng. Trần Hoài Kiêu đã kết hôn là chuyện mà mọi người đều biết, bây giờ thì hay rồi, cậu đã biến thành kẻ thứ ba! Mấy quảng cáo trong tay mình đều đang đòi hủy hợp đồng và bồi thường đây này! Chúng ta phải nhanh chóng làm sáng tỏ đi.”
“Trước mắt cậu đừng nóng vội.” Bạch Nhân nghe thấy giọng nói của Tôn Lê Lê còn mang theo tiếng khóc nức nở: “Bình tĩnh lại.”
“Mình phải bình tĩnh thế nào?! Cậu xem bọn họ đang chửi cậu như thế nào kìa!”
Đây là lần đầu tiên Bạch Nhân bị bủa vây trong sự giận dữ điên cuồng của dân mạng như thế, gần như sắp bị ăn tươi nuốt sống. Giọng nói của cô không thể kìm được cơn run rẩy: “Thang máy không được coi là nơi công cộng, video trong thang máy truyền ra ngoài, là có người cố ý chơi mình.”
“Không cần biết là ai, chuyện này có ảnh hưởng quá lớn tới cậu, sẽ trực tiếp hủy hoại con đường sau này và tương lai của cậu, cần phải làm rõ ngay lập tức.”
“Chờ đã.”
“Cậu còn chờ cái gì?”
“Để nó lên men thêm một thời gian nữa.” Bạch Nhân nhanh chóng bình tĩnh lại, gằn giọng nói: “Để nhiều người chú ý hơn.”
“Không phải chứ Bạch Nhân, đừng nói cậu còn muốn lợi dụng chuyện này để làm một cú lội ngược dòng ngoạn mục nhé, bọn họ mắng chửi khó nghe cỡ nào!”
“Dù sao cũng đã bị tổn thương, mắng cũng mắng rồi, nếu như mình không chiếm được cái gì, vậy không phải bị mắng suông à.”
Tôn Lê Lê hiểu tính của Bạch Nhân, bất kể là cái gì có thể có ích cho cô, cho dù chỉ là một cọng rơm thì cô cũng sẽ không thể vứt bỏ mà không thèm nhìn lại.
Có đôi khi, cô ấy rất bội phục tâm lý mạnh mẽ của người phụ nữ này.
Trên mạng mắng chửi như vậy, bất kể là ai cũng sẽ bị ảnh hưởng đến tâm lý, nhưng cô lại vẫn có thể bình tĩnh được.
Cũng may, bây giờ cô đang ở trong khách sạn kín, ít nhất có thể đảm bảo an toàn, không cần lo lắng bị fans cuồng ném trứng thối.
Bạch Nhân đứng ở cửa sổ, để gió lạnh thổi một lát, cuối cùng đã lấy lại bình tĩnh, lại về phòng luyện tập một lần nữa.
“Xin lỗi đã làm lỡ thời giờ của mọi người, tiếp tục diễn thử đi.”
Mọi người xung quanh thấy vẻ mặt cô không thay đổi, vẫn bình tĩnh thản nhiên như cũ thì càng cảm thấy cô không biết xấu hổ.
Cô nữ phụ Kiều Tịch vừa làm chim đầu đàn lúc nãy trực tiếp bỏ dở giữa chừng, vứt kịch bản xuống: “Gây ra chuyện ồn ào như này, còn quay cái gì nữa, chiếu lên cũng chỉ để ăn chửi thôi.”
Mọi người nhỏ giọng phụ họa: “Đúng vậy.”
Bạch Nhân quét mắt liếc bọn họ một cái, hờ hững nói: “Cô là diễn viên, nhiệm vụ của diễn viên là diễn. Nếu như việc riêng của tôi làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, thì hi vọng cô tự mình điều chỉnh đi, đừng làm ảnh hưởng tới công việc.”
Kiều Tịch bị làm cho tức đến bật cười: “Bạch Nhân, cô có thể biết xấu hổ một chút không? Trước đây cô kiêu ngạo, tôi xem như cô là người có năng lực thật. Nhưng bây giờ, xem ra cô cũng chỉ ỷ vào Trần Hoài Kiêu mới có loại tự tin này. Tôi thật sự rất khó có thể làm việc chung với cô.”
Đúng lúc này, cửa phòng luyện tập đang khép hờ bị người ta dùng một chân đá văng ra, Trần Hoài Kiêu sải bước đi vào, sắc mặt sa sầm.
“Cô rất khó có thể làm việc chung với cô ấy, vậy thì đừng làm nữa. Bây giờ cút khỏi đoàn phim đi, tôi tin là có rất nhiều người sẵn sàng thay thế vị trí của cô.”
Trần Hoài Kiêu vừa đi vào, bầu không khí ở đây lập tức hạ xuống âm độ trong nháy mắt. Kiều Tịch vừa nãy vẫn còn kiêu ngạo, nghe thấy những lời này của anh thì chân sắp mềm nhũn rồi.
Cô ta vô thức nhìn các diễn viên phụ khác ở xung quanh theo bản năng, mong bọn họ có thể nói giúp mình như lúc nãy cùng nhau xỉa xói Bạch Nhân.
Nhưng mà, bọn họ lại đồng loạt câm nín như thể đã chìm vào trong yên lặng, không ai đứng ra bênh cô ta.
Kiều Tịch vừa mới tốt nghiệp khoa diễn xuất của đại học truyền thông, "Năm thứ ba sau khi anh rời đi" là bộ phim đầu tay của cô ta. Lần đầu tiên đã nhận được vai nữ diễn viên phụ vốn là mở đầu cực kỳ suôn sẻ.
Nhưng cũng bởi vì tuổi còn nhỏ dễ kích động, lại thích ai bảo sao nghe vậy, tự xưng là “chính nghĩa”.
Cô ta dẫn đầu ra mặt để bênh vực lẽ phải, mà khi bản thân cô ta bị đặt lên lửa nướng thì lại không có một ai bằng lòng đứng ra, “bênh vực lẽ phải” cho cô ta.
Ai mà dám.
Trần Hoài Kiêu đã nói rõ là muốn bảo vệ Bạch Nhân, lúc trước đã dọn dẹp nhiều vật cản như vậy cho cô, cũng chẳng sợ thêm một hai người như bọn họ.
Có cô gái đứng ra, cười nói với Bạch Nhân: “Chị Nhân, vừa nãy là bọn em không đúng. Bọn em sẽ cố gắng điều chỉnh cảm xúc, sẽ không làm ảnh hưởng đến việc quay phim, nhất định sẽ phối hợp quay xong với chị.”
Kiều Tịch nhìn cô ta với vẻ khó có thể tin nổi, chợt hiểu ra, nếu như cô ta phải rời đi, không phải vị trí nữ phụ sẽ rơi vào trong tay mấy cô gái này ư.
Cái gọi là “chị em tốt” ngày thường… chỉ sợ là ước gì cô ta mau cút đi.
Kiều Tịch biết Trần Hoài Kiêu là người nói một không nói hai, cô ta cắn chặt răng, hai mắt đã đỏ hoe.
“Cố lên, tuyệt đối đừng khóc.” Bạch Nhân nhìn cô ta, mỉm cười nói: “Tự mình nói ra, nhất định phải nói được thì làm được nha.”