Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38
“Đuôi Sam Nhỏ, không được gió chiều nào theo chiều ấy.”
Bạch Nhân giằng co mấy giây với ánh mắt nghiêm nghị của Trần Hoài Kiêu, cuối cùng cô vẫn phải thỏa hiệp.
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Dẫu sao… người đàn ông trước mặt này không chỉ là chồng của cô, mà còn là ông chủ của cô nữa!
Bạch Nhân vẫy vẫy vợt tennis màu xám của Trần Hoài Kiêu, nói với Trần Kinh Dã: “Nghe nói chị bên cậu là vận động viên tennis chuyên nghiệp. Nếu chị ấy và Trần tổng ở một bên thì hai đứa cùi bắp chúng ta không cần chơi nữa, bị bọn họ chà đạp thẳng dưới đất.”
“Cũng đúng.” Trần Kinh Dã nghĩ một lát, cảm thấy lời cô nói rất có lý.
Dù sao thì một người như Trần Hoài Kiêu đã khiến bọn họ khó có thể chống đỡ, nếu như vận động viên chuyên nghiệp bên mình lại cùng nhóm với Trần Hoài Kiêu, thì tình thế của ván này chính là bị đè bẹp dí, còn chơi cái lông gì.
Để tay mơ Bạch Nhân đi kéo chân sau của anh ấy, không chừng còn có thể có cơ hội thắng.
Trước khi bắt đầu thi đấu, Bạch Nhân đi đến trước mặt Trần Hoài Kiêu, thì thầm nói: “Em có thể thi đấu với anh, nhưng anh phải trả lại tấm ảnh bơi lội của em họ anh tối hôm qua cho em.”
Trần Hoài Kiêu ngẩng đầu, nhìn Trần Kinh Dã với cái đầu trắng xóa ở phía đối diện: “Em là fan của nó à?”
“Trần Kinh Dã hát hay, lại đẹp trai có ai không thích chứ, em là fan siêu cứng của cậu ấy đó.”
“Ảnh đó tôi đốt rồi.”
“…”
Cuối cùng, Bạch Nhân thỏa hiệp nói: “Là bạn thân của em, cô ấy mới là fan cuồng của Trần Kinh Dã, ảnh là chụp cho cô ấy.”
Khóe miệng Trần Hoài Kiêu nhếch lên lộ ra nụ cười nhạt, rốt cuộc đã nhả ra: “Thôi được rồi, thắng ván này, thì trả ảnh cho em.”
“Hứa rồi nhé.”
Trước khi bắt đầu thi đấu, Trần Hoài Kiêu kéo băng trán thể thao màu trắng của mình xuống, đeo vào trán Bạch Nhân để bảo vệ.
Bạch Nhân chê bai nói: “Dùng rồi, toàn là mồ hôi, em không thèm.”
Anh vẫn đeo vào cho cô, nói chậm rãi bằng giọng thì thầm: “Trước đây cùng nhau đổ mồ hôi ở trên giường thì không thấy chê, bây giờ còn giả vờ giả vịt cái gì.”
“…”
Bạch Nhân đẩy anh ra, múa may cây vợt với vẻ mặt vô cảm, đã phát quả đầu tiên.
Trần Kinh Dã và đồng đội của anh ta bình tĩnh xử lý.
Qua lại mấy lượt, trái lại, Bạch Nhân cũng tìm được cảm giác, hai bên một đi một về, điểm số rất là sát sao.
Trần Kinh Dã phát hiện, khi Trần Hoài Kiêu vụt bóng qua đây, lực mạnh hơn trước rất nhiều, quả nào cũng xoáy ra tia gió rét lạnh, chiêu nào cũng trí mạng.
“Móa! Anh này, anh đang đánh bóng hay là đánh người thế?! Mạnh quá rồi đấy!”
Anh ta còn chưa dứt lời, Trần Hoài Kiêu lại vụt mạnh một phát bóng sang đây. Trần Kinh Dã miễn cưỡng tiếp được, cảm giác được rõ ràng, người đàn ông này… là đang khoe khoang kĩ thuật của mình.
Mà Bạch Nhân giữ vững phong độ, bình tĩnh tiếp được từng đợt bóng mà đối phương đánh tới.
Mặc dù đồng đội của Trần Kinh Dã là vận động viên tennis chuyên nghiệp, nhưng cô và Trần Hoài Kiêu phối hợp với nhau, thế mà lại không kém hơn chút nào.
Hoàn toàn không giống lời cô nói lúc trước… là trình độ cùi bắp, chỉ học mấy tiết tennis ở đại học.
Dĩ nhiên cô đã tập tennis một thời gian dài thì mới có kĩ thuật và cách di chuyển như thế.
Cuối cùng, Bạch Nhân và Trần Hoài Kiêu thắng trận thi đấu này.
Chị gái là vận động viên tennis chuyên nghiệp cũng không nhịn được mà khen Bạch Nhân: “Em và Trần tổng phối hợp ăn ý quá, thua tâm phục khẩu phục.”
Bạch Nhân mỉm cười khiêm tốn đáp lại lời khen của cô ấy.
Trình độ của mình cô tự hiểu rõ trong lòng, toàn bộ đều nhờ kĩ thuật chơi bóng biên của Trần Hoài Kiên. Hơn nữa, Trần Kinh Dã còn níu chân của vận động viên chuyên nghiệp người ta, bọn họ mới có thể thắng được ván này.
Trần Hoài Kiêu thả vợt bóng, vặn mở một chai nước khoáng, ngửa đầu lên uống, nước chảy chầm chậm xuôi xuống đường viền hàm tuyệt đẹp của anh, yết hầu lăn lên lộn xuống.
Bạch Nhân nhìn anh mấy lần, thu tầm mắt về ngay, đi qua tự cầm lấy một chai nước.
“Tôi không biết em lại chơi tennis giỏi như vậy đấy.” Trần Hoài Kiêu tiện tay ném chai không vào thùng rác, lại nhìn vào mắt cô, ít nhiều có chút khen ngợi không che giấu được: “Em còn có chuyện gì mà tôi không biết không?”
Bạch Nhân không trả lời ngay, cô đang nghĩ trong lòng, những năm yêu thầm đó có rất nhiều chuyện mà anh không biết.
Mà có một số chuyện, anh không bao giờ cần biết.
“Trần Hoài Kiêu, trả ảnh cho em.”
“Tối nay, tới phòng tôi lấy.”
Nói xong, anh thản nhiên nhét thẻ phòng vào dây áo ngực của Bạch Nhân.
“…”
Bạch Nhân quay lại phòng tập lấy túi yoga của mình. Chương trình học đã kết thúc, nhóm nghệ sĩ đã đi về hết, chỉ có Kiều Ngôn Thời vẫn còn vừa tập thể hình vừa chờ cô.
Thấy cô quay lại, anh ta đặt tạ tay xuống, lo lắng hỏi: “Không sao chứ?”
“Có thể có chuyện gì được.” Bạch Nhân cười thoải mái: “Trần Hoài Kiêu không phải là lũ mạnh thú dữ, chẳng lẽ còn ăn thịt chị chắc?”
“Em sợ chị chọc anh ta mất hứng, ông nội đó có tính tình không tốt, nhìn kết cục của Thịnh Tây Nhiễm là biết.”
“Cậu nói xấu sau lưng ông chủ của mình như này, cậu không sợ anh ấy à?”
Kiều Ngôn Thời nhìn Bạch Nhân, trịnh trọng nói: “Mặc kệ anh ta là ông chủ hay là ai, em đều không quan tâm, em chỉ lo cho chị thôi.”
Bạch Nhân nhạy cảm lùi ra sau một bước: “Đừng nói là cậu đang tỏ tình với chị nhé?”
“Tuyệt đối không phải!” Khuôn mặt trắng nõn dễ nhìn của Kiều Ngôn Thời đỏ bừng lên tức khắc, hoảng hốt giải thích: “Em coi chị như chị ruột, lúc quay "Nghê Thường", chẳng mấy ai trong đoàn phim để ý tới em, chỉ có mỗi chị Nhân giúp em.”
Bạch Nhân thấy cậu ta nói năng chân thành, hơn nữa tuổi lại nhỏ, vừa mới trưởng thành, có lẽ cậu ta coi cô như chị gái thật, lúc này, cô mới yên tâm.
“Nhưng chị chỉ là người mới thôi, không giúp được cậu cái gì. Vả lại, cậu còn là thế hệ trước của chị đấy.”
“Tuy em vào giới giải trí sớm hơn chị, nhưng mấy năm nay vẫn luôn tàng tàng như này. Thực tập sinh cùng lứa với em, hoặc là rời khỏi giới, hoặc là nổi tiếng bất ngờ, chỉ có em vẫn không chìm không nổi…” Kiều Ngôn Thời gãi gãi đầu, nói một cách chân thành: “Trong giới giải trí, nếu không có chút chỗ dựa thì đúng là rất khó lên. Nhưng em thấy chị Nhân đi đến hiện tại là nhờ vào nỗ lực thật của chính mình, chị cho em lòng tin và hi vọng.”
Nhìn ánh mắt trong trẻo mà kiên định của Kiều Ngôn Thời, Bạch Nhân á khẩu không trả lời được: “Chị không phải hoàn toàn dựa vào chính mình như cậu nghĩ, thật ra chị…”
Cô còn chưa nói xong, Tôn Lê Lê đã hoảng hốt sốt ruột chạy vào phòng tập.
Biết Bạch Nhân bị Trần Hoài Kiêu gọi đi, cô ấy mới vội vàng đến đây rồi đi hỏi thăm tình huống.
Bạch Nhân dừng câu chuyện, vỗ vỗ vào bả vai của Kiều Ngôn Thời, nói lời cổ vũ: “Cá chép đâu phải vật trong ao, sớm hay muộn rồi sẽ có một ngày, cậu sẽ trở thành người trong lý tưởng của mình.”
Kiều Ngôn Thời gật đầu đầy chắc chắn: “Đúng! Chúng ta đều sẽ như vậy.”
Tôn Lê Lê lôi Bạch Nhân ra khỏi phòng tập, trêu đùa nói: “Khi Kiều Ngôn Thời mới ra mắt thì kiêu căng ngạo mạn cỡ nào chứ, chưa bao giờ nói chuyện quá ba câu với nữ nghệ sĩ, rất lạnh lùng. Thế mà hễ mở miệng lại gọi cậu là chị Nhân, gọi ngọt xớt luôn.”
“Không phải cậu ấy cũng gọi cậu là chị Lê Lê à?”
“Cái đó không giống nhau. Mình là người đại diện của cậu ấy, cậu và Kiều Ngôn Thời là hai nghệ sĩ duy nhất khi mình tới truyền thông Xán Tinh, hai người đều là cục cưng của mình!”
Bạch Nhân cười nhạt: “Cậu ấy thì không thành vấn đề, chỉ cần đợi thời cơ là một bước lên trời.”
“Mình không lo cậu ấy có thể nổi tiếng hay không, mình chỉ lo, cậu đừng thân thiết với cậu ấy quá. Nếu gây ra tai tiếng gì, với máu ghen của vị kia nhà cậu á, chỉ dính một tí xíu lên người cậu ấy, cũng đủ để cậu ấy chết không có chỗ chôn.”
Bạch Nhân hiểu, thật ra, Trần Hoài Kiêu cũng không phải ghen thật, chẳng qua là anh không thích người khác làm bẩn vật sở hữu của anh mà thôi.
“Yên tâm đi, mình có chừng mực.”
…
Mười giờ tối, Bạch Nhân học xong tiết buổi tối, rửa mặt chải đầu qua loa một chút, sau đó quẹt thẻ đi vào phòng Trần Hoài Kiêu.
Trần Hoài Kiêu ở căn phòng có suối nước nóng và sân riêng ở tầng một, đây cũng là loại phòng sang trọng trang nhã nhất trong toàn bộ khu nghỉ dưỡng.
Suối nước nóng riêng ở trong khu rừng phủ kín trúc xanh quanh co, phòng có phong cách tatami kiểu Nhật, khiến cho người ta trong vô thức có loại cảm giác thư giãn thả lỏng.
Trần Hoài Kiêu đứng ở trong sân, cầm di động nói chuyện điện thoại.
Anh mặc áo tắm dài màu đen, cổ áo của áo tắm dài mở rộng, lộ ra cái cổ nổi rõ mạch máu, tay trái nghịch cái nắp của bật lửa bạc, đầu ngón tay hờ hững lướt qua chỗ cong của bật lửa.
Thấy Bạch Nhân đi vào, anh hơi hơi nghiêng mặt đi, quét ánh mắt lãnh đạm về phía cô thông qua cửa kính sát đất.
Bạch Nhân hiểu, anh đang gọi điện thoại bàn chuyện làm ăn, vì thế, cô lặng lẽ đi vào, ngồi trên ghế làm việc của anh.
Mấy phút sau, Trần Hoài Kiêu tắt máy, đi thong thả tới sau lưng Bạch Nhân.
Mái tóc đen tự nhiên của cô nhóc xoã ra rủ xuống vai, dùng máy tính của anh tải trò Pikachu có hiệu ứng hình ảnh sặc sỡ, chơi cực kỳ tập trung.
Nhưng Trần Hoài Kiêu vẫn kiên nhẫn, tựa vào bên cạnh ghế, xem cô chơi game.
Rất nhanh sau đó, hiệu ứng trò chơi sặc sỡ trên màn hình biến mất toàn bộ, nếu muốn chơi tiếp thì phải bỏ tiền mua thẻ thành viên.
Cô tắt trò chơi.
Trần Hoài Kiêu hờ hững nói: “Sau này không được tải game linh tinh vào máy tính của tôi.”
Bạch Nhân lẩm bẩm một tiếng: “Bủn xỉn.”
Trần Hoài Kiêu vốn không muốn giải thích, nhưng nhìn dáng vẻ khó chịu này của cô, vẫn nói thêm một câu: “Trong máy tính này có tài liệu của bộ phận kế hoạch, rất nhiều cái là bí mật kinh doanh, nếu lộ ra ngoài sẽ gây tổn thất cho công ty.”
Vẻ mặt bất cần đời vừa nãy của Bạch Nhân biến mất trong giây lát, đáy mắt lóe lên sự thấp thỏm: “Em tải xuống rồi, thế này… sẽ có rắc rối à? Em không biết sẽ như vậy.”
Nhìn dáng vẻ hoảng loạn của cô, sự bình tĩnh trong lòng Trần Hoài Kiêu gợn sóng, hơi hơi đau lòng.
“Lát nữa tôi sẽ bảo bộ phận kĩ thuật rà soát một lượt từ xa.” Anh nói thoải mái: “Không sao.”
“Sau này em sẽ không chạm vào máy tính của anh nữa.”
Lần trở về này, trông có vẻ như cô muốn chiếm quyền chủ động trên mọi phương diện, nhưng thỉnh thoảng, sự quan tâm phát ra từ tận đáy lòng… lại không giống giả vờ.
Đây cũng là lý do vì sao Trần Hoài Kiêu biết rõ cô đang lợi dụng mình, hơn nữa, anh cũng rất ghét loại cảm giác bị lợi dụng, nhưng lòng anh vẫn thấy thương, không dửng dưng được.
“Có thể dùng, hỏi tôi một chút là được.” Trần Hoài Kiêu gập máy tính lại.
“Em tới lấy ảnh, ảnh đâu?”
“Đồ bơi ở trên giường, ngâm suối nước nóng với tôi một lát, tôi sẽ trả lại cho em.”
Bạch Nhân nhìn bộ đồ bơi màu đen mới tinh ở trên giường, suối nước nóng riêng có vườn trúc xanh vây quanh ở sau vườn… Chỉ mới nghĩ thôi, hình ảnh nóng bỏng ấy đã khiến người ta phải đỏ bừng mặt.
“Trần Hoài Kiêu, hôm nay em chơi bóng với anh, buổi chiều còn đi học, thật sự rất mệt. Hôm nay em không thể làm tròn nghĩa vụ của bà Trần đâu.”
Không phải Bạch Nhân lấy cớ, mà là cô thật sự mệt đến nỗi xương cốt sắp rời ra từng khúc rồi.
Khóe miệng của Trần Hoài Kiêu khẽ mím lại, đầu ngón tay anh nghịch sợi tóc mềm mại của cô, quấn quấn vào tay: “Nghĩ cái gì thế, chỉ ngâm suối nước nóng đơn thuần thôi.”
“Thật không? Chỉ rủ em đi ngâm suối nước nóng thôi hả?”
“Ừ.”
Bạch Nhân trở nên hăng hái ngay lập tức, lương tâm của tên đàn ông chó má này xuất hiện rồi, mời cô đi ngâm suối nước nóng riêng sang trọng như này… Đương nhiên là cô cực kỳ muốn rồi.
“Vậy em đi thay quần áo.”
Bạch Nhân cầm bộ đồ bơi trên giường, vui vẻ đi vào nhà vệ sinh.
Những dẫu sao cô vẫn còn hơi hơi nghi ngờ trong lòng, tên đàn ông chó má này thật sự có lòng tốt như vậy hả?
Nhưng khi Bạch Nhân mở túi đựng đồ bơi ra, nhìn thấy loại đồ bơi mà Trần Hoài Kiêu chọn cho mình, không phải là kiểu bikini gợi cảm, mà là phong cách thiếu nữ vô cùng đáng yêu, kiểu có viền bánh bèo ở hai bên. Cô nhìn một cái đã thấy thích luôn.
Xem ra, chắc chắn tối nay không có chuyện gì xảy ra hết.
Bạch Nhân yên tâm thoải mái đi thay đồ bơi.
Bên ngoài phòng, đầu ngón tay thon dài của Trần Hoài Kiêu cầm thuốc lá, đang định châm lửa thì ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa dồn dập: “Anh ơi, mở cửa đi! Có việc gấp!”
Vốn dĩ Trần Hoài Kiêu không định để ý tới anh ta, nhưng nghe thấy giọng điệu vội vàng như thế của Trần Kinh Dã thì vẫn đi ra mở cửa: “Có chuyện gì?”
Trần Kinh Dã ở ngoài cửa để trần nửa người trên, như thể vừa từ bể bơi về, trên người vẫn còn có nước đọng.
Anh ta lộ ra vẻ mặt đau khổ đến tột cùng, sau khi cửa mở thì chạy thẳng vào nhà vệ sinh: “Không nhịn được nữa, mượn nhà vệ sinh của anh dùng một lát!”
Trần Hoài Kiêu ngẩn ra mấy giây, đột nhiên đuổi theo, tức giận hét lên một tiếng: “Trần Kinh Dã!”
Trần Kinh Dã đã vén cửa kéo của nhà vệ sinh lên. Ngay khi anh ta còn chưa kịp nhìn rõ người phụ nữ trước mắt, Trần Hoài Kiêu đã đột ngột đẩy anh ta ra, xông vào nhà vệ sinh, bọc kín người phụ nữ trần như nhộng vào trong áo tắm dài màu đen của mình, kín mít, quấn cô không hở một xíu nào, ôm rất chặt.
Trần Kinh Dã nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, đầu nổ “ầm” một tiếng: “Đậu xanh rau má!”
Trần Hoài Kiêu ra sức ấn mặt Bạch Nhân vào trong lồng ngực rắn chắc của mình, quay đầu lại, nhìn về phía Trần Kinh Dã với vẻ mặt lạnh như núi băng, nói bằng giọng trầm thấp: “Cút đi.”
“Em… cút ngay đây! Làm phiền anh ba rồi! Bây giờ cút ngay đây!”
Trần Kinh Dã lảo đảo chạy ra khỏi phòng, còn kéo luôn cả cửa.
Căn phòng lập tức yên tĩnh trở lại, chỉ có tiếng tim đập loạn xạ của hai người.
Rất lâu sau, Bạch Nhân đang ở trong lồng ngực anh mới khẽ động đậy một cái, hơi thở ấm áp phả vào ngực anh. Cô nhỏ giọng nói: “Không sao.”
Trần Hoài Kiêu vẫn không buông cô ra, giữ nguyên tư thế ôm và dính sát không có rào cản của khoảnh khắc này.
“Trần Hoài Kiêu?”
Trần Hoài Kiêu chưa hoàn hồn, giọng nói giận dữ: “Em thay quần áo mà không khóa trái cửa à?”
“Em nghĩ chỉ có anh ở trong phòng, không cần thiết… nên…”
Anh cười khẩy: “Tôi đáng tin như vậy à?”
“Anh là chồng em mà.”
Bạch Nhân giằng co mấy giây với ánh mắt nghiêm nghị của Trần Hoài Kiêu, cuối cùng cô vẫn phải thỏa hiệp.
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Dẫu sao… người đàn ông trước mặt này không chỉ là chồng của cô, mà còn là ông chủ của cô nữa!
Bạch Nhân vẫy vẫy vợt tennis màu xám của Trần Hoài Kiêu, nói với Trần Kinh Dã: “Nghe nói chị bên cậu là vận động viên tennis chuyên nghiệp. Nếu chị ấy và Trần tổng ở một bên thì hai đứa cùi bắp chúng ta không cần chơi nữa, bị bọn họ chà đạp thẳng dưới đất.”
“Cũng đúng.” Trần Kinh Dã nghĩ một lát, cảm thấy lời cô nói rất có lý.
Dù sao thì một người như Trần Hoài Kiêu đã khiến bọn họ khó có thể chống đỡ, nếu như vận động viên chuyên nghiệp bên mình lại cùng nhóm với Trần Hoài Kiêu, thì tình thế của ván này chính là bị đè bẹp dí, còn chơi cái lông gì.
Để tay mơ Bạch Nhân đi kéo chân sau của anh ấy, không chừng còn có thể có cơ hội thắng.
Trước khi bắt đầu thi đấu, Bạch Nhân đi đến trước mặt Trần Hoài Kiêu, thì thầm nói: “Em có thể thi đấu với anh, nhưng anh phải trả lại tấm ảnh bơi lội của em họ anh tối hôm qua cho em.”
Trần Hoài Kiêu ngẩng đầu, nhìn Trần Kinh Dã với cái đầu trắng xóa ở phía đối diện: “Em là fan của nó à?”
“Trần Kinh Dã hát hay, lại đẹp trai có ai không thích chứ, em là fan siêu cứng của cậu ấy đó.”
“Ảnh đó tôi đốt rồi.”
“…”
Cuối cùng, Bạch Nhân thỏa hiệp nói: “Là bạn thân của em, cô ấy mới là fan cuồng của Trần Kinh Dã, ảnh là chụp cho cô ấy.”
Khóe miệng Trần Hoài Kiêu nhếch lên lộ ra nụ cười nhạt, rốt cuộc đã nhả ra: “Thôi được rồi, thắng ván này, thì trả ảnh cho em.”
“Hứa rồi nhé.”
Trước khi bắt đầu thi đấu, Trần Hoài Kiêu kéo băng trán thể thao màu trắng của mình xuống, đeo vào trán Bạch Nhân để bảo vệ.
Bạch Nhân chê bai nói: “Dùng rồi, toàn là mồ hôi, em không thèm.”
Anh vẫn đeo vào cho cô, nói chậm rãi bằng giọng thì thầm: “Trước đây cùng nhau đổ mồ hôi ở trên giường thì không thấy chê, bây giờ còn giả vờ giả vịt cái gì.”
“…”
Bạch Nhân đẩy anh ra, múa may cây vợt với vẻ mặt vô cảm, đã phát quả đầu tiên.
Trần Kinh Dã và đồng đội của anh ta bình tĩnh xử lý.
Qua lại mấy lượt, trái lại, Bạch Nhân cũng tìm được cảm giác, hai bên một đi một về, điểm số rất là sát sao.
Trần Kinh Dã phát hiện, khi Trần Hoài Kiêu vụt bóng qua đây, lực mạnh hơn trước rất nhiều, quả nào cũng xoáy ra tia gió rét lạnh, chiêu nào cũng trí mạng.
“Móa! Anh này, anh đang đánh bóng hay là đánh người thế?! Mạnh quá rồi đấy!”
Anh ta còn chưa dứt lời, Trần Hoài Kiêu lại vụt mạnh một phát bóng sang đây. Trần Kinh Dã miễn cưỡng tiếp được, cảm giác được rõ ràng, người đàn ông này… là đang khoe khoang kĩ thuật của mình.
Mà Bạch Nhân giữ vững phong độ, bình tĩnh tiếp được từng đợt bóng mà đối phương đánh tới.
Mặc dù đồng đội của Trần Kinh Dã là vận động viên tennis chuyên nghiệp, nhưng cô và Trần Hoài Kiêu phối hợp với nhau, thế mà lại không kém hơn chút nào.
Hoàn toàn không giống lời cô nói lúc trước… là trình độ cùi bắp, chỉ học mấy tiết tennis ở đại học.
Dĩ nhiên cô đã tập tennis một thời gian dài thì mới có kĩ thuật và cách di chuyển như thế.
Cuối cùng, Bạch Nhân và Trần Hoài Kiêu thắng trận thi đấu này.
Chị gái là vận động viên tennis chuyên nghiệp cũng không nhịn được mà khen Bạch Nhân: “Em và Trần tổng phối hợp ăn ý quá, thua tâm phục khẩu phục.”
Bạch Nhân mỉm cười khiêm tốn đáp lại lời khen của cô ấy.
Trình độ của mình cô tự hiểu rõ trong lòng, toàn bộ đều nhờ kĩ thuật chơi bóng biên của Trần Hoài Kiên. Hơn nữa, Trần Kinh Dã còn níu chân của vận động viên chuyên nghiệp người ta, bọn họ mới có thể thắng được ván này.
Trần Hoài Kiêu thả vợt bóng, vặn mở một chai nước khoáng, ngửa đầu lên uống, nước chảy chầm chậm xuôi xuống đường viền hàm tuyệt đẹp của anh, yết hầu lăn lên lộn xuống.
Bạch Nhân nhìn anh mấy lần, thu tầm mắt về ngay, đi qua tự cầm lấy một chai nước.
“Tôi không biết em lại chơi tennis giỏi như vậy đấy.” Trần Hoài Kiêu tiện tay ném chai không vào thùng rác, lại nhìn vào mắt cô, ít nhiều có chút khen ngợi không che giấu được: “Em còn có chuyện gì mà tôi không biết không?”
Bạch Nhân không trả lời ngay, cô đang nghĩ trong lòng, những năm yêu thầm đó có rất nhiều chuyện mà anh không biết.
Mà có một số chuyện, anh không bao giờ cần biết.
“Trần Hoài Kiêu, trả ảnh cho em.”
“Tối nay, tới phòng tôi lấy.”
Nói xong, anh thản nhiên nhét thẻ phòng vào dây áo ngực của Bạch Nhân.
“…”
Bạch Nhân quay lại phòng tập lấy túi yoga của mình. Chương trình học đã kết thúc, nhóm nghệ sĩ đã đi về hết, chỉ có Kiều Ngôn Thời vẫn còn vừa tập thể hình vừa chờ cô.
Thấy cô quay lại, anh ta đặt tạ tay xuống, lo lắng hỏi: “Không sao chứ?”
“Có thể có chuyện gì được.” Bạch Nhân cười thoải mái: “Trần Hoài Kiêu không phải là lũ mạnh thú dữ, chẳng lẽ còn ăn thịt chị chắc?”
“Em sợ chị chọc anh ta mất hứng, ông nội đó có tính tình không tốt, nhìn kết cục của Thịnh Tây Nhiễm là biết.”
“Cậu nói xấu sau lưng ông chủ của mình như này, cậu không sợ anh ấy à?”
Kiều Ngôn Thời nhìn Bạch Nhân, trịnh trọng nói: “Mặc kệ anh ta là ông chủ hay là ai, em đều không quan tâm, em chỉ lo cho chị thôi.”
Bạch Nhân nhạy cảm lùi ra sau một bước: “Đừng nói là cậu đang tỏ tình với chị nhé?”
“Tuyệt đối không phải!” Khuôn mặt trắng nõn dễ nhìn của Kiều Ngôn Thời đỏ bừng lên tức khắc, hoảng hốt giải thích: “Em coi chị như chị ruột, lúc quay "Nghê Thường", chẳng mấy ai trong đoàn phim để ý tới em, chỉ có mỗi chị Nhân giúp em.”
Bạch Nhân thấy cậu ta nói năng chân thành, hơn nữa tuổi lại nhỏ, vừa mới trưởng thành, có lẽ cậu ta coi cô như chị gái thật, lúc này, cô mới yên tâm.
“Nhưng chị chỉ là người mới thôi, không giúp được cậu cái gì. Vả lại, cậu còn là thế hệ trước của chị đấy.”
“Tuy em vào giới giải trí sớm hơn chị, nhưng mấy năm nay vẫn luôn tàng tàng như này. Thực tập sinh cùng lứa với em, hoặc là rời khỏi giới, hoặc là nổi tiếng bất ngờ, chỉ có em vẫn không chìm không nổi…” Kiều Ngôn Thời gãi gãi đầu, nói một cách chân thành: “Trong giới giải trí, nếu không có chút chỗ dựa thì đúng là rất khó lên. Nhưng em thấy chị Nhân đi đến hiện tại là nhờ vào nỗ lực thật của chính mình, chị cho em lòng tin và hi vọng.”
Nhìn ánh mắt trong trẻo mà kiên định của Kiều Ngôn Thời, Bạch Nhân á khẩu không trả lời được: “Chị không phải hoàn toàn dựa vào chính mình như cậu nghĩ, thật ra chị…”
Cô còn chưa nói xong, Tôn Lê Lê đã hoảng hốt sốt ruột chạy vào phòng tập.
Biết Bạch Nhân bị Trần Hoài Kiêu gọi đi, cô ấy mới vội vàng đến đây rồi đi hỏi thăm tình huống.
Bạch Nhân dừng câu chuyện, vỗ vỗ vào bả vai của Kiều Ngôn Thời, nói lời cổ vũ: “Cá chép đâu phải vật trong ao, sớm hay muộn rồi sẽ có một ngày, cậu sẽ trở thành người trong lý tưởng của mình.”
Kiều Ngôn Thời gật đầu đầy chắc chắn: “Đúng! Chúng ta đều sẽ như vậy.”
Tôn Lê Lê lôi Bạch Nhân ra khỏi phòng tập, trêu đùa nói: “Khi Kiều Ngôn Thời mới ra mắt thì kiêu căng ngạo mạn cỡ nào chứ, chưa bao giờ nói chuyện quá ba câu với nữ nghệ sĩ, rất lạnh lùng. Thế mà hễ mở miệng lại gọi cậu là chị Nhân, gọi ngọt xớt luôn.”
“Không phải cậu ấy cũng gọi cậu là chị Lê Lê à?”
“Cái đó không giống nhau. Mình là người đại diện của cậu ấy, cậu và Kiều Ngôn Thời là hai nghệ sĩ duy nhất khi mình tới truyền thông Xán Tinh, hai người đều là cục cưng của mình!”
Bạch Nhân cười nhạt: “Cậu ấy thì không thành vấn đề, chỉ cần đợi thời cơ là một bước lên trời.”
“Mình không lo cậu ấy có thể nổi tiếng hay không, mình chỉ lo, cậu đừng thân thiết với cậu ấy quá. Nếu gây ra tai tiếng gì, với máu ghen của vị kia nhà cậu á, chỉ dính một tí xíu lên người cậu ấy, cũng đủ để cậu ấy chết không có chỗ chôn.”
Bạch Nhân hiểu, thật ra, Trần Hoài Kiêu cũng không phải ghen thật, chẳng qua là anh không thích người khác làm bẩn vật sở hữu của anh mà thôi.
“Yên tâm đi, mình có chừng mực.”
…
Mười giờ tối, Bạch Nhân học xong tiết buổi tối, rửa mặt chải đầu qua loa một chút, sau đó quẹt thẻ đi vào phòng Trần Hoài Kiêu.
Trần Hoài Kiêu ở căn phòng có suối nước nóng và sân riêng ở tầng một, đây cũng là loại phòng sang trọng trang nhã nhất trong toàn bộ khu nghỉ dưỡng.
Suối nước nóng riêng ở trong khu rừng phủ kín trúc xanh quanh co, phòng có phong cách tatami kiểu Nhật, khiến cho người ta trong vô thức có loại cảm giác thư giãn thả lỏng.
Trần Hoài Kiêu đứng ở trong sân, cầm di động nói chuyện điện thoại.
Anh mặc áo tắm dài màu đen, cổ áo của áo tắm dài mở rộng, lộ ra cái cổ nổi rõ mạch máu, tay trái nghịch cái nắp của bật lửa bạc, đầu ngón tay hờ hững lướt qua chỗ cong của bật lửa.
Thấy Bạch Nhân đi vào, anh hơi hơi nghiêng mặt đi, quét ánh mắt lãnh đạm về phía cô thông qua cửa kính sát đất.
Bạch Nhân hiểu, anh đang gọi điện thoại bàn chuyện làm ăn, vì thế, cô lặng lẽ đi vào, ngồi trên ghế làm việc của anh.
Mấy phút sau, Trần Hoài Kiêu tắt máy, đi thong thả tới sau lưng Bạch Nhân.
Mái tóc đen tự nhiên của cô nhóc xoã ra rủ xuống vai, dùng máy tính của anh tải trò Pikachu có hiệu ứng hình ảnh sặc sỡ, chơi cực kỳ tập trung.
Nhưng Trần Hoài Kiêu vẫn kiên nhẫn, tựa vào bên cạnh ghế, xem cô chơi game.
Rất nhanh sau đó, hiệu ứng trò chơi sặc sỡ trên màn hình biến mất toàn bộ, nếu muốn chơi tiếp thì phải bỏ tiền mua thẻ thành viên.
Cô tắt trò chơi.
Trần Hoài Kiêu hờ hững nói: “Sau này không được tải game linh tinh vào máy tính của tôi.”
Bạch Nhân lẩm bẩm một tiếng: “Bủn xỉn.”
Trần Hoài Kiêu vốn không muốn giải thích, nhưng nhìn dáng vẻ khó chịu này của cô, vẫn nói thêm một câu: “Trong máy tính này có tài liệu của bộ phận kế hoạch, rất nhiều cái là bí mật kinh doanh, nếu lộ ra ngoài sẽ gây tổn thất cho công ty.”
Vẻ mặt bất cần đời vừa nãy của Bạch Nhân biến mất trong giây lát, đáy mắt lóe lên sự thấp thỏm: “Em tải xuống rồi, thế này… sẽ có rắc rối à? Em không biết sẽ như vậy.”
Nhìn dáng vẻ hoảng loạn của cô, sự bình tĩnh trong lòng Trần Hoài Kiêu gợn sóng, hơi hơi đau lòng.
“Lát nữa tôi sẽ bảo bộ phận kĩ thuật rà soát một lượt từ xa.” Anh nói thoải mái: “Không sao.”
“Sau này em sẽ không chạm vào máy tính của anh nữa.”
Lần trở về này, trông có vẻ như cô muốn chiếm quyền chủ động trên mọi phương diện, nhưng thỉnh thoảng, sự quan tâm phát ra từ tận đáy lòng… lại không giống giả vờ.
Đây cũng là lý do vì sao Trần Hoài Kiêu biết rõ cô đang lợi dụng mình, hơn nữa, anh cũng rất ghét loại cảm giác bị lợi dụng, nhưng lòng anh vẫn thấy thương, không dửng dưng được.
“Có thể dùng, hỏi tôi một chút là được.” Trần Hoài Kiêu gập máy tính lại.
“Em tới lấy ảnh, ảnh đâu?”
“Đồ bơi ở trên giường, ngâm suối nước nóng với tôi một lát, tôi sẽ trả lại cho em.”
Bạch Nhân nhìn bộ đồ bơi màu đen mới tinh ở trên giường, suối nước nóng riêng có vườn trúc xanh vây quanh ở sau vườn… Chỉ mới nghĩ thôi, hình ảnh nóng bỏng ấy đã khiến người ta phải đỏ bừng mặt.
“Trần Hoài Kiêu, hôm nay em chơi bóng với anh, buổi chiều còn đi học, thật sự rất mệt. Hôm nay em không thể làm tròn nghĩa vụ của bà Trần đâu.”
Không phải Bạch Nhân lấy cớ, mà là cô thật sự mệt đến nỗi xương cốt sắp rời ra từng khúc rồi.
Khóe miệng của Trần Hoài Kiêu khẽ mím lại, đầu ngón tay anh nghịch sợi tóc mềm mại của cô, quấn quấn vào tay: “Nghĩ cái gì thế, chỉ ngâm suối nước nóng đơn thuần thôi.”
“Thật không? Chỉ rủ em đi ngâm suối nước nóng thôi hả?”
“Ừ.”
Bạch Nhân trở nên hăng hái ngay lập tức, lương tâm của tên đàn ông chó má này xuất hiện rồi, mời cô đi ngâm suối nước nóng riêng sang trọng như này… Đương nhiên là cô cực kỳ muốn rồi.
“Vậy em đi thay quần áo.”
Bạch Nhân cầm bộ đồ bơi trên giường, vui vẻ đi vào nhà vệ sinh.
Những dẫu sao cô vẫn còn hơi hơi nghi ngờ trong lòng, tên đàn ông chó má này thật sự có lòng tốt như vậy hả?
Nhưng khi Bạch Nhân mở túi đựng đồ bơi ra, nhìn thấy loại đồ bơi mà Trần Hoài Kiêu chọn cho mình, không phải là kiểu bikini gợi cảm, mà là phong cách thiếu nữ vô cùng đáng yêu, kiểu có viền bánh bèo ở hai bên. Cô nhìn một cái đã thấy thích luôn.
Xem ra, chắc chắn tối nay không có chuyện gì xảy ra hết.
Bạch Nhân yên tâm thoải mái đi thay đồ bơi.
Bên ngoài phòng, đầu ngón tay thon dài của Trần Hoài Kiêu cầm thuốc lá, đang định châm lửa thì ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa dồn dập: “Anh ơi, mở cửa đi! Có việc gấp!”
Vốn dĩ Trần Hoài Kiêu không định để ý tới anh ta, nhưng nghe thấy giọng điệu vội vàng như thế của Trần Kinh Dã thì vẫn đi ra mở cửa: “Có chuyện gì?”
Trần Kinh Dã ở ngoài cửa để trần nửa người trên, như thể vừa từ bể bơi về, trên người vẫn còn có nước đọng.
Anh ta lộ ra vẻ mặt đau khổ đến tột cùng, sau khi cửa mở thì chạy thẳng vào nhà vệ sinh: “Không nhịn được nữa, mượn nhà vệ sinh của anh dùng một lát!”
Trần Hoài Kiêu ngẩn ra mấy giây, đột nhiên đuổi theo, tức giận hét lên một tiếng: “Trần Kinh Dã!”
Trần Kinh Dã đã vén cửa kéo của nhà vệ sinh lên. Ngay khi anh ta còn chưa kịp nhìn rõ người phụ nữ trước mắt, Trần Hoài Kiêu đã đột ngột đẩy anh ta ra, xông vào nhà vệ sinh, bọc kín người phụ nữ trần như nhộng vào trong áo tắm dài màu đen của mình, kín mít, quấn cô không hở một xíu nào, ôm rất chặt.
Trần Kinh Dã nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, đầu nổ “ầm” một tiếng: “Đậu xanh rau má!”
Trần Hoài Kiêu ra sức ấn mặt Bạch Nhân vào trong lồng ngực rắn chắc của mình, quay đầu lại, nhìn về phía Trần Kinh Dã với vẻ mặt lạnh như núi băng, nói bằng giọng trầm thấp: “Cút đi.”
“Em… cút ngay đây! Làm phiền anh ba rồi! Bây giờ cút ngay đây!”
Trần Kinh Dã lảo đảo chạy ra khỏi phòng, còn kéo luôn cả cửa.
Căn phòng lập tức yên tĩnh trở lại, chỉ có tiếng tim đập loạn xạ của hai người.
Rất lâu sau, Bạch Nhân đang ở trong lồng ngực anh mới khẽ động đậy một cái, hơi thở ấm áp phả vào ngực anh. Cô nhỏ giọng nói: “Không sao.”
Trần Hoài Kiêu vẫn không buông cô ra, giữ nguyên tư thế ôm và dính sát không có rào cản của khoảnh khắc này.
“Trần Hoài Kiêu?”
Trần Hoài Kiêu chưa hoàn hồn, giọng nói giận dữ: “Em thay quần áo mà không khóa trái cửa à?”
“Em nghĩ chỉ có anh ở trong phòng, không cần thiết… nên…”
Anh cười khẩy: “Tôi đáng tin như vậy à?”
“Anh là chồng em mà.”