Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
Bạch Nhân liên hệ với tổng giám sát nghệ thuật của “Nghê Thường”, lại được trả lời là: “Xin lỗi, đạo diễn của chúng tôi đã chọn xong diễn viên múa, không cần thêm người mới nữa.”
Cô đã lường trước sẽ nhận được câu trả lời như vậy.
Tuy nhiên, trong giới giải trí luôn luôn phải dựa vào bản thân mình tự cố gắng, không ai tự dâng mỡ lên miệng cho mình cả.
Bạch Nhân lên mạng tìm được một đoạn video đã được biên tập về điệu “Nghê Thường Vũ Y”.
Cô tập theo điệu múa trong video, mất mấy ngày luyện tập cực khổ trong phòng thể dục của Trần Hoài Kiêu, quay được một video, gửi thẳng qua email viết trên danh thiếp.
Không những quay video múa, cô còn cất công tới thư viện tỉnh để tìm kiếm tư liệu về cách trang điểm của phụ nữ thời Đường, dựa theo kiểu trang điểm trên bức cổ hoạ, tự vẽ cho mình theo lối Phi Hà trang*.
*Lối trang điểm sử dụng tông đỏ làm chủ đạo
Kỹ thuật hoá trang của cô biến hoá khôn lường, kiểu trang điểm giữ nguyên tinh hoa của phụ nữ Đại Đường.
Vì lối trang điểm cộng với điệu múa tâm huyết như vậy, chỉ tới buổi chiều ngày hôm sau, Bạch Nhân đã nhận được điện thoại của Tổng giám sát nghệ thuật Lý Hợp.
Trong điện thoại, người đàn ông cố gắng áp chế hơi thở kích động của mình, bảo Bạch Nhân đến ngay tầng 15 phòng luyện tập vũ đạo của tập đoàn Thịnh Đường để làm một buổi casting đơn giản.
Bạch Nhân không hề chậm trễ, chỉ nửa giờ sau đã tới phòng luyện tập vũ đạo.
Phòng luyện tập rất rộng rãi, sáng sủa, có khoảng mười diễn viên múa đang quay vào gương tập múa.
Tổng giám sát nghệ thuật Lý Hợp khoảng chừng ba mươi tuổi, tết tóc đuôi sam đằng sau, mặc áo đen trắng ngắn, tạo hình cực kỳ có khí chất nghệ thuật.
Anh ta nhìn thấy Bạch Nhân ngoài cửa, vẫy tay ngay bảo cô đi vào.
Bạch Nhân vừa vào phòng luyện tập, mấy cô gái đang tập luyện lập tức dừng lại, nhìn cô.
Cô mặc một bộ đồ dài màu trắng phù hợp để múa, làn da trắng nõn mềm mịn, tóc dài đen bóng, ánh mắt thanh thuần trong trẻo.
Lý Hợp đã xem điệu múa của Bạch Nhân, thực sự chuyên nghiệp, gọi cô tới đây chỉ để nhìn ngoại hình, dáng dấp và khí chất khi cô gỡ bỏ lớp hóa trang bên ngoài.
Đương nhiên, cho dù là diện mạo hay vóc dáng đều làm anh ta hài lòng đến mức không có gì để nói, cho nên vị Tổng giám sát nghệ thuật này giải quyết dứt điểm nói: “Bạch Nhân, múa dẫn đầu điệu “Nghê Thường” do cô phụ trách.”
"Cảm ơn Tổng giám sát Lý."
Trong phòng luyện múa, một cô gái đang tập ép chân vào tường không phục nói: “Tổng giám sát Lý, hôm qua anh vừa nói để tôi múa dẫn đầu, sao hôm nay lại thay đổi được chứ?”
"Kiều Hân Kỳ, trước khi chính thức bắt đầu quay, vị trí của mọi người đều có thể tuỳ cơ ứng biến. Người múa dẫn đầu phải dành cho người tài mới được, nếu trong khoảng thời gian này cô chăm chỉ khổ luyện, múa tốt hơn Bạch Nhân, đương nhiên vị trí dẫn đầu sẽ là của cô.”
Trong tiết mục múa chỉ có người múa dẫn đầu mới có lời thoại và một khoảng thời gian quay chính diện trước màn hình. Những vũ công khác hoặc là quay góc mặt bên trái, hoặc là góc mặt bên phải, dù cho có quay chính diện thì thời gian cũng cực kỳ ngắn.
Cho nên mọi người ai cũng tranh giành muốn nhận được vị trí múa dẫn đầu.
Kiều Hân Kỳ liếc nhìn Bạch Nhân một chút, không phục nói: “Không phải anh nhìn khuôn mặt cô ta xinh đẹp à?”
"Nếu cô đã nói như vậy..."
Lý Hợp bước tới dàn âm thanh, bật nhạc bài “Nghê Thường Vũ Y” lên: “Hay là thi đấu với Bạch Nhân một trận, tâm phục khẩu phục.”
"Đấu thì đấu."
Kiều Hân Kỳ vì bài múa này, đã luyện gần ba tháng, cô ta không tin mình không bằng một người mới.
Sau đó, các cô gái tự động tản ra, để Kiều Hân Kỳ và Bạch Nhân ở chính giữa thi đấu.
Vũ đạo của Kiều Hân Kỳ rất thành thục và quyến rũ, mỗi động tác đều như hạ bút thành văn, múa vừa tự tin lại xinh đẹp.
Bạch Nhân chỉ học theo mấy tư thế trên video, không có giáo viên chuyên nghiệp hướng dẫn, cho nên có vài chỗ nhảy không giống Kiều Hân Kỳ lắm.
Các cô gái xì xào bàn tán, khẳng định chắc chắc Bạch Nhân đi cửa sau.
Nhìn ánh mắt Lý Hợp thưởng thức cô, nói không chừng hai người còn có quan hệ ý chứ!
Nhưng mà, động tác khó nhất chính là xoay quanh Hồ Tuyền, Kiều Hân Kỳ xoay vài vòng, miễn cưỡng hoàn thành động tác, cố gắng chống đỡ thân thể không bị lảo đảo.
Khi cô ta tràn đầy tự tin quay sang nhìn Bạch Nhân, thì cực kỳ kinh ngạc.
Động tác xoay của Bạch Nhân uyển chuyển, linh động, hết vòng này tới vòng khác, không có bất kỳ cảm giác chuếnh choáng nào.
Mỗi một vòng, đầu ngón tay thon dài đều liên tục thay đổi, điệu múa cổ này nổi lên từ những buổi yến tiệc thời Đường do những người phụ nữ Đại Đường thể hiện.
Động tác xoay tròn khó như vậy, mà cô có thể làm một cách nhẹ nhàng tao nhã!
Đương nhiên, nhìn có vẻ ung dung, nhưng không bỏ công khổ luyện mười năm... Thì chắc chắn không luyện tập ra được kỹ thuật múa tao nhã linh động như vậy!
Kiều Hân Kỳ không còn gì để nói, tức giận đi tới bên cửa sổ.
...
Ngoài phòng luyện tập, Trần Hoài Kiêu không thể hiện cảm xúc, nhìn điệu múa nhẹ nhàng như cánh bướm của Bạch Nhân, giống như trở lại nhiều năm trước.
Cô bé tóc đuôi sam kia, ở một nơi xung quanh là ngói đen tường trắng, đứng xoay một vòng lại một vòng...
Anh thử đến gần, đầu cô bé bắt đầu choáng váng rồi va vào trong lồng ngực anh, rất nhiều mồ hôi dính lên áo sơ mi anh.
Xưa nay, Trần Hoài Kiêu vốn là người thích sạch sẽ, nhưng lại không hề ghét bỏ. Anh vuốt đuôi sam của cô, dẫn cô tới giếng múc nước rửa mặt, cười hỏi cô có bị chóng mặt không.
"Có một chút, nhưng làm bẩn quần áo của anh rồi." Mặt cô gái hơi ửng hồng, nhìn anh cười, cực kỳ thỏa mãn.
Trần Hoài Kiêu thừa nhận, khi đó, anh thích xem cô múa, bởi vì anh nhìn thấy bóng dáng khác trên người cô.
Nhưng sau đêm đó, toàn bộ đều thay đổi.
Cô vừa đi bốn năm, hơn một nghìn bốn trăm ngày ngày, gần như đêm nào Trần Hoài Kiêu cũng mất ngủ.
Trong và ngoài giấc mơ, đâu đâu cũng thấy một cô bé gọi “Anh Hoài.”
Cô giống như cỏ dại, quật cường cắm rễ trong lòng anh, quấn quanh ràng buộc không dứt ra được.
Anh cực kỳ chán ghét cảm giác này.
...
Trần Hoài Kiêu ngồi vào xe, bình tĩnh lại, nhưng trong đầu vẫn nghĩ tới hình ảnh cô xoay vòng, suy nghĩ viển vông.
Xưa nay anh không phải là người đam mê tìиɦ ɖu͙ƈ.
Nhưng lúc ở trên người Bạch Nhân, thực sự phóng túng quá mức.
Nội tâm anh cố gắng chống cự và giãy giụa.
Trợ lý Thẩm Bân hỏi: "Ngài Kiêu, tối hôm nay còn đến công ty không?"
Trần Hoài Kiêu khống chế kích động trào dâng trong lòng, vẫn nói: "Về công ty."
"Nhưng đã một tuần ngài không gặp bà chủ rồi."
Anh nhìn qua gương chiếu hậu, lạnh lùng nhìn Thẩm Bân một chút: “Chuyện riêng của tôi, không cần cậu can thiệp?”
"Xin lỗi."
Trong lòng Thẩm Bân cũng băn khoăn, không phải là sau tân hôn dính như keo à.
Nếu như anh không nhớ vợ, sao còn lao đến tập đoàn giữa trưa hè lén lút xem vợ casting.
Nhưng nếu như nhớ vợ, sao lại bỏ mặc người ta một bên không thèm quan tâm.
Rốt cuộc là định làm trò gì đây.
...
Buổi tối, Tôn Lê Lê hẹn Bạch Nhân tới câu lạc bộ cao cấp Seria để chúc mừng cô thuận lợi vào đoàn phim “Nghê Thường”.
Seria là một trong mười câu lạc bộ xa hoa bậc nhất Bắc Thành, mức chi tiêu không thấp, hoàn cảnh cũng rất tốt, sẽ không thể tìm thấy mấy người đàn ông say khướt mượn rượu làm càn như ở quán bar.
Dù có vài người uống say, thì cũng được bảo vệ để ý, đề phòng gây chuyện ảnh hưởng tới những vị khách khác.
Tôn Lê Lê gọi cho Bạch Nhân một ly cocktail, hai người ngồi trên ghế cao nhìn anh chàng đẹp trai.
Bạch Nhân nằm nhoài xuống quầy bar, đầu ngón tay vô tình hay cố ý miết ly rượu, sóng mắt lưu chuyển mang theo mấy phần mê ly của men say, làm cho không ít đàn ông rục rịch muốn đến mời rượu cô.
Có điều, mấy hoa đào nát này đều bị Tôn Lê Lê ngăn cản, cô bất đắc dĩ nói: “May là Trần Hoài Kiêu, nếu như người đàn ông khác cưới cậu, mình còn cảm thấy không đáng! Nhìn cái giá trị nhan sắc này, chỉ có nam thần quốc dân mới xứng.”
Bạch Nhân đưa tay nâng hàm dưới của Tôn Lê Lê, cười nói: "Hồi còn là sinh viên năm nhất, cậu cũng không đánh giá mình cao như vậy."
"Hai năm qua, cậu trưởng thành quá nhanh." Tôn Lê Lê cảm khái nói: "Bạch Nhân, dựa vào năng lực của cậu, mình tin chắc trong tương lai cậu muốn gì cũng sẽ đạt được! Giàu sang phú quý đừng quên nhau!”
Bạch Nhân nâng ly cocktail lên, cụng vào ly của cô ấy.
"Lần này vào được đoàn phim “Nghê Thường”, vị Tổng giám sát nghệ thuật kia chỉ xem video là quyết định cậu múa dẫn đầu luôn à?”
"Đâu có dễ dàng như vậy." Bạch Nhân rất tỉnh táo nói: "Trần Hoài Kiêu cho mình tấm danh thiếp đó, trên đó có số điện thoại và email, có được phương thức liên lạc này đương nhiên phải có mối quan hệ. Cho nên dù mình có tự giới thiệu hay không, đối phương cũng không thể bỏ qua thông báo email.”
"Là vậy sao?!"
"Nếu như người bình thường cũng gửi email, gọi điện thoại mà có thể dễ dàng bước vào đoàn phim siêu cấp vip như vậy, vậy thì nghệ sĩ cần gì ký hợp đồng với mấy công ty môi giới, hoàn toàn có thể tự tìm việc, còn không cần chia phần trăm cho công ty.”
"Nói cũng đúng." Tôn Lê Lê đăm chiêu gật gù: "Xem ra cuộc hôn nhân này của cậu cũng không vô ích!”
"Đương nhiên."
Bạch Nhân dùng tính mạng của mình để đánh cược với Trần Hoài Kiêu, nếu như thua cuộc, chắc chắn sẽ bị Tần Tước chơi đùa đến chết.
Cuộc hôn nhân này… Đương nhiên không vô ích.
"Có điều, Trần Hoài Kiêu có cách sao không đưa vai chính cho cậu luôn, chuyện này không phải chỉ cần một câu nói à."
Bạch Nhân lắc lắc đầu: "Anh ấy sẽ không nâng mình lên như vậy."
Trần Hoài Kiêu đồng ý cho cô một con đường, nhưng có thể được chọn hay không, phải dựa vào chính thực lực của cô giành lấy.
Theo như anh nói, trong giới giải trí không thiếu mối quan hệ, nhưng mấy ai dựa vào mối quan hệ mà có thể bước đi lâu dài?
...
Bạch Nhân vào trong toilet, lúc đang rửa tay, có hai người phụ nữ đang dặm phấn bên ngoài.
Trong đó có một người phụ nữ siêu nóng bỏng đang nói với người phụ nữ trang điểm màu khói: “Trần Hoài Kiêu đến đây, đêm nay là cơ hội ngàn năm có một.”
Bạch Nhân dừng một chút, đóng vòi nước lại, sau đó đưa tay tới máy sấy, để ý họ.
Cô gái trang điểm màu khói đánh son màu lá phong đỏ nở nụ cười: “Vị đại gia kia, cái gì cũng chơi chỉ không chơi gái, cô định bá vương ngạnh thượng cung*, sợ không dễ đâu."
*Bá Vương ngạnh thượng cung: “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”, mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là "qiang jian"] hài âm hoàn toàn với “cưỡиɠ ɠiαи”, mà “cưỡиɠ ɠiαи” thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên người xưa vốn tao nhã vô biên, lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” thay thế cho hai từ “cưỡиɠ ɠiαи”.
"Chỉ cần có thể làm anh ta vừa ý, tuỳ tiện thưởng vài thứ dưa vẹo táo sứt cũng còn hơn làm người mẫu xe hơi.” Người phụ nữ nóng bỏng lại nói: “Hơn nữa, tiếp rượu một người đẹp trai như vậy, cho dù không đạt được gì, chúng ta cũng chẳng thiệt thòi. Tôi cho cô biết, cuộc hẹn đi giải trí của Trần Hoài Kiêu đêm nay... Là tôi phải trả giá cao mới lấy được thông tin từ quản lý đội xe, nếu không, muốn vào trong còn khó ý chứ!”
Hai người phụ nữ nói cười, đi lên tầng ba câu lạc bộ Seria, tới trước cửa phòng riêng.
Bạch Nhân đi theo sau bọn họ.
Ban ngày Trần Hoài Kiêu là chủ tịch Tập đoàn Xán Tinh, bề ngoài lạnh lùng kiêu ngạo, thủ đoạn quyết đoán, sát phạt, ai cũng đừng mong lấy được món hời gì của anh.
Ban đêm, anh bỏ đi bộ âu phục, ở trong câu lạc bộ với những nhan sắc tầm thường, anh chính là người cuốn hút nhất tại đây.
Đương nhiên, hành tung của anh vào ban đêm có rất nhiều người muốn biết để đi đường tắt... Tranh giành nhau tìm kiếm cơ hội.
Hai cô gái vừa rồi cũng có tính toán nhỏ như vậy.
Bạch Nhân đi theo họ tới cửa phòng bao vip, ngẩng đầu nhìn.
Phòng riêng rất trang nhã, ngoài cửa có treo một tấm biển... Hoán Khê Sa. Trong phòng có tấm bình phong tao nhã, sau bức bình phong... Có bóng người lay động, trò chuyện vui vẻ.
Hai người phụ nữ nói mấy câu với người phục vụ bên ngoài, anh ta cười để các cô đi vào trong.
Bạch Nhân đi theo sau bọn họ đi vào, người phục vụ ngăn cô lại: “Cô tìm ai?”
"Trần Hoài Kiêu."
Người phục vụ cau mày, đánh giá Bạch Nhân.
Cô mặc một cái váy mỏng dài xẻ màu đen, bờ vai mảnh khảnh như gió tuyết, dây váy màu đen kéo tới trước ngực, đường cong eo uyển chuyển gợi cảm.
Đưa một cô gái như vậy vào phòng riêng, sợ sẽ đẹp lấn át hết hoa thơm cỏ dại.
Người phục vụ lấy tiền làm việc, đương nhiên sẽ không làm mấy việc không có mắt, không nhịn được hỏi: “Nhiều cô gái tìm Trần Hoài Kiêu như vậy, cô là ai?”
"Hai cô gái vừa rồi là ai?"
"Bọn họ có người giới thiệu."
"Ai giới thiệu, quản lý đội xe sao?" Bạch Nhân nghe họ nói mấy câu liên quan tới cái tên này.
Người phục vụ khó chịu đẩy cô ra: “Cô quan tâm nhiều như vậy làm gì.”
Còn chưa dứt lời, Bạch Nhân túm chặt cổ tay anh ta, ngón tay đè lên gân mềm, anh ta đau kêu oai oái, nhưng không tránh thoát được.
Người phụ nữ này... Nhìn rất gợi cảm quyến rũ, không nghĩ tới lực tay lại mạnh như vậy!
Sắc mặt Bạch Nhân lạnh xuống, đôi mắt lộ ra sự rét lạnh thấu xương.
"Dẫn mối cùng không biết chọn người, Trần Hoài Kiêu là người mấy người có thể tính toán à?”
Nói xong, Bạch Nhân hất tay của anh ta ra, sải bước đi vào phòng vip.
Cô đã lường trước sẽ nhận được câu trả lời như vậy.
Tuy nhiên, trong giới giải trí luôn luôn phải dựa vào bản thân mình tự cố gắng, không ai tự dâng mỡ lên miệng cho mình cả.
Bạch Nhân lên mạng tìm được một đoạn video đã được biên tập về điệu “Nghê Thường Vũ Y”.
Cô tập theo điệu múa trong video, mất mấy ngày luyện tập cực khổ trong phòng thể dục của Trần Hoài Kiêu, quay được một video, gửi thẳng qua email viết trên danh thiếp.
Không những quay video múa, cô còn cất công tới thư viện tỉnh để tìm kiếm tư liệu về cách trang điểm của phụ nữ thời Đường, dựa theo kiểu trang điểm trên bức cổ hoạ, tự vẽ cho mình theo lối Phi Hà trang*.
*Lối trang điểm sử dụng tông đỏ làm chủ đạo
Kỹ thuật hoá trang của cô biến hoá khôn lường, kiểu trang điểm giữ nguyên tinh hoa của phụ nữ Đại Đường.
Vì lối trang điểm cộng với điệu múa tâm huyết như vậy, chỉ tới buổi chiều ngày hôm sau, Bạch Nhân đã nhận được điện thoại của Tổng giám sát nghệ thuật Lý Hợp.
Trong điện thoại, người đàn ông cố gắng áp chế hơi thở kích động của mình, bảo Bạch Nhân đến ngay tầng 15 phòng luyện tập vũ đạo của tập đoàn Thịnh Đường để làm một buổi casting đơn giản.
Bạch Nhân không hề chậm trễ, chỉ nửa giờ sau đã tới phòng luyện tập vũ đạo.
Phòng luyện tập rất rộng rãi, sáng sủa, có khoảng mười diễn viên múa đang quay vào gương tập múa.
Tổng giám sát nghệ thuật Lý Hợp khoảng chừng ba mươi tuổi, tết tóc đuôi sam đằng sau, mặc áo đen trắng ngắn, tạo hình cực kỳ có khí chất nghệ thuật.
Anh ta nhìn thấy Bạch Nhân ngoài cửa, vẫy tay ngay bảo cô đi vào.
Bạch Nhân vừa vào phòng luyện tập, mấy cô gái đang tập luyện lập tức dừng lại, nhìn cô.
Cô mặc một bộ đồ dài màu trắng phù hợp để múa, làn da trắng nõn mềm mịn, tóc dài đen bóng, ánh mắt thanh thuần trong trẻo.
Lý Hợp đã xem điệu múa của Bạch Nhân, thực sự chuyên nghiệp, gọi cô tới đây chỉ để nhìn ngoại hình, dáng dấp và khí chất khi cô gỡ bỏ lớp hóa trang bên ngoài.
Đương nhiên, cho dù là diện mạo hay vóc dáng đều làm anh ta hài lòng đến mức không có gì để nói, cho nên vị Tổng giám sát nghệ thuật này giải quyết dứt điểm nói: “Bạch Nhân, múa dẫn đầu điệu “Nghê Thường” do cô phụ trách.”
"Cảm ơn Tổng giám sát Lý."
Trong phòng luyện múa, một cô gái đang tập ép chân vào tường không phục nói: “Tổng giám sát Lý, hôm qua anh vừa nói để tôi múa dẫn đầu, sao hôm nay lại thay đổi được chứ?”
"Kiều Hân Kỳ, trước khi chính thức bắt đầu quay, vị trí của mọi người đều có thể tuỳ cơ ứng biến. Người múa dẫn đầu phải dành cho người tài mới được, nếu trong khoảng thời gian này cô chăm chỉ khổ luyện, múa tốt hơn Bạch Nhân, đương nhiên vị trí dẫn đầu sẽ là của cô.”
Trong tiết mục múa chỉ có người múa dẫn đầu mới có lời thoại và một khoảng thời gian quay chính diện trước màn hình. Những vũ công khác hoặc là quay góc mặt bên trái, hoặc là góc mặt bên phải, dù cho có quay chính diện thì thời gian cũng cực kỳ ngắn.
Cho nên mọi người ai cũng tranh giành muốn nhận được vị trí múa dẫn đầu.
Kiều Hân Kỳ liếc nhìn Bạch Nhân một chút, không phục nói: “Không phải anh nhìn khuôn mặt cô ta xinh đẹp à?”
"Nếu cô đã nói như vậy..."
Lý Hợp bước tới dàn âm thanh, bật nhạc bài “Nghê Thường Vũ Y” lên: “Hay là thi đấu với Bạch Nhân một trận, tâm phục khẩu phục.”
"Đấu thì đấu."
Kiều Hân Kỳ vì bài múa này, đã luyện gần ba tháng, cô ta không tin mình không bằng một người mới.
Sau đó, các cô gái tự động tản ra, để Kiều Hân Kỳ và Bạch Nhân ở chính giữa thi đấu.
Vũ đạo của Kiều Hân Kỳ rất thành thục và quyến rũ, mỗi động tác đều như hạ bút thành văn, múa vừa tự tin lại xinh đẹp.
Bạch Nhân chỉ học theo mấy tư thế trên video, không có giáo viên chuyên nghiệp hướng dẫn, cho nên có vài chỗ nhảy không giống Kiều Hân Kỳ lắm.
Các cô gái xì xào bàn tán, khẳng định chắc chắc Bạch Nhân đi cửa sau.
Nhìn ánh mắt Lý Hợp thưởng thức cô, nói không chừng hai người còn có quan hệ ý chứ!
Nhưng mà, động tác khó nhất chính là xoay quanh Hồ Tuyền, Kiều Hân Kỳ xoay vài vòng, miễn cưỡng hoàn thành động tác, cố gắng chống đỡ thân thể không bị lảo đảo.
Khi cô ta tràn đầy tự tin quay sang nhìn Bạch Nhân, thì cực kỳ kinh ngạc.
Động tác xoay của Bạch Nhân uyển chuyển, linh động, hết vòng này tới vòng khác, không có bất kỳ cảm giác chuếnh choáng nào.
Mỗi một vòng, đầu ngón tay thon dài đều liên tục thay đổi, điệu múa cổ này nổi lên từ những buổi yến tiệc thời Đường do những người phụ nữ Đại Đường thể hiện.
Động tác xoay tròn khó như vậy, mà cô có thể làm một cách nhẹ nhàng tao nhã!
Đương nhiên, nhìn có vẻ ung dung, nhưng không bỏ công khổ luyện mười năm... Thì chắc chắn không luyện tập ra được kỹ thuật múa tao nhã linh động như vậy!
Kiều Hân Kỳ không còn gì để nói, tức giận đi tới bên cửa sổ.
...
Ngoài phòng luyện tập, Trần Hoài Kiêu không thể hiện cảm xúc, nhìn điệu múa nhẹ nhàng như cánh bướm của Bạch Nhân, giống như trở lại nhiều năm trước.
Cô bé tóc đuôi sam kia, ở một nơi xung quanh là ngói đen tường trắng, đứng xoay một vòng lại một vòng...
Anh thử đến gần, đầu cô bé bắt đầu choáng váng rồi va vào trong lồng ngực anh, rất nhiều mồ hôi dính lên áo sơ mi anh.
Xưa nay, Trần Hoài Kiêu vốn là người thích sạch sẽ, nhưng lại không hề ghét bỏ. Anh vuốt đuôi sam của cô, dẫn cô tới giếng múc nước rửa mặt, cười hỏi cô có bị chóng mặt không.
"Có một chút, nhưng làm bẩn quần áo của anh rồi." Mặt cô gái hơi ửng hồng, nhìn anh cười, cực kỳ thỏa mãn.
Trần Hoài Kiêu thừa nhận, khi đó, anh thích xem cô múa, bởi vì anh nhìn thấy bóng dáng khác trên người cô.
Nhưng sau đêm đó, toàn bộ đều thay đổi.
Cô vừa đi bốn năm, hơn một nghìn bốn trăm ngày ngày, gần như đêm nào Trần Hoài Kiêu cũng mất ngủ.
Trong và ngoài giấc mơ, đâu đâu cũng thấy một cô bé gọi “Anh Hoài.”
Cô giống như cỏ dại, quật cường cắm rễ trong lòng anh, quấn quanh ràng buộc không dứt ra được.
Anh cực kỳ chán ghét cảm giác này.
...
Trần Hoài Kiêu ngồi vào xe, bình tĩnh lại, nhưng trong đầu vẫn nghĩ tới hình ảnh cô xoay vòng, suy nghĩ viển vông.
Xưa nay anh không phải là người đam mê tìиɦ ɖu͙ƈ.
Nhưng lúc ở trên người Bạch Nhân, thực sự phóng túng quá mức.
Nội tâm anh cố gắng chống cự và giãy giụa.
Trợ lý Thẩm Bân hỏi: "Ngài Kiêu, tối hôm nay còn đến công ty không?"
Trần Hoài Kiêu khống chế kích động trào dâng trong lòng, vẫn nói: "Về công ty."
"Nhưng đã một tuần ngài không gặp bà chủ rồi."
Anh nhìn qua gương chiếu hậu, lạnh lùng nhìn Thẩm Bân một chút: “Chuyện riêng của tôi, không cần cậu can thiệp?”
"Xin lỗi."
Trong lòng Thẩm Bân cũng băn khoăn, không phải là sau tân hôn dính như keo à.
Nếu như anh không nhớ vợ, sao còn lao đến tập đoàn giữa trưa hè lén lút xem vợ casting.
Nhưng nếu như nhớ vợ, sao lại bỏ mặc người ta một bên không thèm quan tâm.
Rốt cuộc là định làm trò gì đây.
...
Buổi tối, Tôn Lê Lê hẹn Bạch Nhân tới câu lạc bộ cao cấp Seria để chúc mừng cô thuận lợi vào đoàn phim “Nghê Thường”.
Seria là một trong mười câu lạc bộ xa hoa bậc nhất Bắc Thành, mức chi tiêu không thấp, hoàn cảnh cũng rất tốt, sẽ không thể tìm thấy mấy người đàn ông say khướt mượn rượu làm càn như ở quán bar.
Dù có vài người uống say, thì cũng được bảo vệ để ý, đề phòng gây chuyện ảnh hưởng tới những vị khách khác.
Tôn Lê Lê gọi cho Bạch Nhân một ly cocktail, hai người ngồi trên ghế cao nhìn anh chàng đẹp trai.
Bạch Nhân nằm nhoài xuống quầy bar, đầu ngón tay vô tình hay cố ý miết ly rượu, sóng mắt lưu chuyển mang theo mấy phần mê ly của men say, làm cho không ít đàn ông rục rịch muốn đến mời rượu cô.
Có điều, mấy hoa đào nát này đều bị Tôn Lê Lê ngăn cản, cô bất đắc dĩ nói: “May là Trần Hoài Kiêu, nếu như người đàn ông khác cưới cậu, mình còn cảm thấy không đáng! Nhìn cái giá trị nhan sắc này, chỉ có nam thần quốc dân mới xứng.”
Bạch Nhân đưa tay nâng hàm dưới của Tôn Lê Lê, cười nói: "Hồi còn là sinh viên năm nhất, cậu cũng không đánh giá mình cao như vậy."
"Hai năm qua, cậu trưởng thành quá nhanh." Tôn Lê Lê cảm khái nói: "Bạch Nhân, dựa vào năng lực của cậu, mình tin chắc trong tương lai cậu muốn gì cũng sẽ đạt được! Giàu sang phú quý đừng quên nhau!”
Bạch Nhân nâng ly cocktail lên, cụng vào ly của cô ấy.
"Lần này vào được đoàn phim “Nghê Thường”, vị Tổng giám sát nghệ thuật kia chỉ xem video là quyết định cậu múa dẫn đầu luôn à?”
"Đâu có dễ dàng như vậy." Bạch Nhân rất tỉnh táo nói: "Trần Hoài Kiêu cho mình tấm danh thiếp đó, trên đó có số điện thoại và email, có được phương thức liên lạc này đương nhiên phải có mối quan hệ. Cho nên dù mình có tự giới thiệu hay không, đối phương cũng không thể bỏ qua thông báo email.”
"Là vậy sao?!"
"Nếu như người bình thường cũng gửi email, gọi điện thoại mà có thể dễ dàng bước vào đoàn phim siêu cấp vip như vậy, vậy thì nghệ sĩ cần gì ký hợp đồng với mấy công ty môi giới, hoàn toàn có thể tự tìm việc, còn không cần chia phần trăm cho công ty.”
"Nói cũng đúng." Tôn Lê Lê đăm chiêu gật gù: "Xem ra cuộc hôn nhân này của cậu cũng không vô ích!”
"Đương nhiên."
Bạch Nhân dùng tính mạng của mình để đánh cược với Trần Hoài Kiêu, nếu như thua cuộc, chắc chắn sẽ bị Tần Tước chơi đùa đến chết.
Cuộc hôn nhân này… Đương nhiên không vô ích.
"Có điều, Trần Hoài Kiêu có cách sao không đưa vai chính cho cậu luôn, chuyện này không phải chỉ cần một câu nói à."
Bạch Nhân lắc lắc đầu: "Anh ấy sẽ không nâng mình lên như vậy."
Trần Hoài Kiêu đồng ý cho cô một con đường, nhưng có thể được chọn hay không, phải dựa vào chính thực lực của cô giành lấy.
Theo như anh nói, trong giới giải trí không thiếu mối quan hệ, nhưng mấy ai dựa vào mối quan hệ mà có thể bước đi lâu dài?
...
Bạch Nhân vào trong toilet, lúc đang rửa tay, có hai người phụ nữ đang dặm phấn bên ngoài.
Trong đó có một người phụ nữ siêu nóng bỏng đang nói với người phụ nữ trang điểm màu khói: “Trần Hoài Kiêu đến đây, đêm nay là cơ hội ngàn năm có một.”
Bạch Nhân dừng một chút, đóng vòi nước lại, sau đó đưa tay tới máy sấy, để ý họ.
Cô gái trang điểm màu khói đánh son màu lá phong đỏ nở nụ cười: “Vị đại gia kia, cái gì cũng chơi chỉ không chơi gái, cô định bá vương ngạnh thượng cung*, sợ không dễ đâu."
*Bá Vương ngạnh thượng cung: “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”, mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là "qiang jian"] hài âm hoàn toàn với “cưỡиɠ ɠiαи”, mà “cưỡиɠ ɠiαи” thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên người xưa vốn tao nhã vô biên, lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” thay thế cho hai từ “cưỡиɠ ɠiαи”.
"Chỉ cần có thể làm anh ta vừa ý, tuỳ tiện thưởng vài thứ dưa vẹo táo sứt cũng còn hơn làm người mẫu xe hơi.” Người phụ nữ nóng bỏng lại nói: “Hơn nữa, tiếp rượu một người đẹp trai như vậy, cho dù không đạt được gì, chúng ta cũng chẳng thiệt thòi. Tôi cho cô biết, cuộc hẹn đi giải trí của Trần Hoài Kiêu đêm nay... Là tôi phải trả giá cao mới lấy được thông tin từ quản lý đội xe, nếu không, muốn vào trong còn khó ý chứ!”
Hai người phụ nữ nói cười, đi lên tầng ba câu lạc bộ Seria, tới trước cửa phòng riêng.
Bạch Nhân đi theo sau bọn họ.
Ban ngày Trần Hoài Kiêu là chủ tịch Tập đoàn Xán Tinh, bề ngoài lạnh lùng kiêu ngạo, thủ đoạn quyết đoán, sát phạt, ai cũng đừng mong lấy được món hời gì của anh.
Ban đêm, anh bỏ đi bộ âu phục, ở trong câu lạc bộ với những nhan sắc tầm thường, anh chính là người cuốn hút nhất tại đây.
Đương nhiên, hành tung của anh vào ban đêm có rất nhiều người muốn biết để đi đường tắt... Tranh giành nhau tìm kiếm cơ hội.
Hai cô gái vừa rồi cũng có tính toán nhỏ như vậy.
Bạch Nhân đi theo họ tới cửa phòng bao vip, ngẩng đầu nhìn.
Phòng riêng rất trang nhã, ngoài cửa có treo một tấm biển... Hoán Khê Sa. Trong phòng có tấm bình phong tao nhã, sau bức bình phong... Có bóng người lay động, trò chuyện vui vẻ.
Hai người phụ nữ nói mấy câu với người phục vụ bên ngoài, anh ta cười để các cô đi vào trong.
Bạch Nhân đi theo sau bọn họ đi vào, người phục vụ ngăn cô lại: “Cô tìm ai?”
"Trần Hoài Kiêu."
Người phục vụ cau mày, đánh giá Bạch Nhân.
Cô mặc một cái váy mỏng dài xẻ màu đen, bờ vai mảnh khảnh như gió tuyết, dây váy màu đen kéo tới trước ngực, đường cong eo uyển chuyển gợi cảm.
Đưa một cô gái như vậy vào phòng riêng, sợ sẽ đẹp lấn át hết hoa thơm cỏ dại.
Người phục vụ lấy tiền làm việc, đương nhiên sẽ không làm mấy việc không có mắt, không nhịn được hỏi: “Nhiều cô gái tìm Trần Hoài Kiêu như vậy, cô là ai?”
"Hai cô gái vừa rồi là ai?"
"Bọn họ có người giới thiệu."
"Ai giới thiệu, quản lý đội xe sao?" Bạch Nhân nghe họ nói mấy câu liên quan tới cái tên này.
Người phục vụ khó chịu đẩy cô ra: “Cô quan tâm nhiều như vậy làm gì.”
Còn chưa dứt lời, Bạch Nhân túm chặt cổ tay anh ta, ngón tay đè lên gân mềm, anh ta đau kêu oai oái, nhưng không tránh thoát được.
Người phụ nữ này... Nhìn rất gợi cảm quyến rũ, không nghĩ tới lực tay lại mạnh như vậy!
Sắc mặt Bạch Nhân lạnh xuống, đôi mắt lộ ra sự rét lạnh thấu xương.
"Dẫn mối cùng không biết chọn người, Trần Hoài Kiêu là người mấy người có thể tính toán à?”
Nói xong, Bạch Nhân hất tay của anh ta ra, sải bước đi vào phòng vip.