Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3: Trùng hợp quá nhỉ?
Tôi tranh thủ dọn dẹp hết nhà cửa, lau chùi sắp xếp mọi thứ cho gọn gàng sạch sẽ. Sau đó đổ đại gói mì tôm ăn cho qua bữa, rồi xuống đường đi xuống khu vực xung quanh chung cư của mình, để xem xét quang canh mọi thứ xung quanh nơi tôi sống ra sao. Sẵn mua 1 ít đồ gia dụng cần thiết như xà bông giặt đồ, nước rửa chén...và nhất định không thể thiếu 1 cây quạt.
Tối ấy, tôi lại ra ngoài ban công nhìn xuống cảnh vật bên dưới, và các hộ dân xung quanh trên các toà nhà đã sáng đèn trong bóng tối. Bỗng tôi thấy nhớ bà nội và Đà Lạt của tôi da diết, rồi theo mạch cảm xúc, tôi lại ngồi tủi rồi khóc 1 mình, giữa thành phố mà chỉ có tôi 1 thân 1 mình cô độc. Nhưng con đường này do chính tôi đã chọn mà, và bà nội cũng đã kì vọng rất nhiều ở tôi. Bởi thế mà tôi không được phép yếu lòng, tự nhắc nhở bản thân mình phải thật mạnh mẽ mới được. Hãy nhớ lý do mà mình bắt đầu!
Sáng hôm sau tôi dậy thật sớm, chuẩn bị giấy tờ để lên trường làm thủ tục nhập học như đã được hẹn trên giấy báo. Được cái may sao trường tôi ở gần chung cư này, đi xe bus tầm 10 phút là tới nơi rồi.
Thật ra, tôi cũng gặp 1 vài người quen ở trên đây, cùng học chung ở trường cấp 3 với tôi. Nhưng họ lại học khác khoa nên chúng tôi chỉ gật đầu chào nhau rồi thôi. Nói về bạn bè, tôi chỉ có bè chứ không có bạn. Từ nhỏ đến lớn, ngoài việc học của bản thân, tôi phụ nội trồng rau, chăm hoa và hái quả để đem ra chợ bán kiếm tiền trang trải cuộc sống.
Mang tiếng ba tôi là giám đốc, nhưng nội tôi lại chưa hề xin xỏ tiền nuôi dưỡng từ ba tôi 1 đồng cắc bạc nào. Hai bà cháu cứ lầm lũi bên nhau sống từ ngày này qua tháng nọ. Vì thế tôi suốt ngày chỉ quẩn quanh bên bà, bà đi đâu là tôi theo đó. Nên gần như tôi chả có 1 đứa bạn thân nào cả. Vì bà vừa là nội, vừa là bạn thân của tôi rồi.
Nói về bạn cùng lớp, tôi nhớ những năm học cấp 2, tôi hay bị chúng nó bắt nạt lắm. Chúng nó kêu tôi là con của “Tuesday”, bởi cái tiếng của tôi vùng này ai chẳng biết. Ngay cả người nhà của tôi, vợ của ba tôi, chị và anh cùng cha với tôi, cứ gặp mặt là xỉa xói, rồi chửi xiên chửi xéo tôi hoài chứ gì. Vì thế đừng hỏi tại sao mà người ngoài, họ cũng muốn buông những lời cay đắng lên đầu tôi. Có thể nói, tôi lớn lên từ tình thương của bà nội, và cũng chính từ những lời dèm pha của tất cả mọi người xung quanh.
Nào là: “Đồ con hoang”, “Đồ chó đẻ”, ”Đồ cái thứ bị cha mẹ bỏ rơi không ai dòm ngó”, “Mốt nó chắc cũng y như con mẹ nó thôi, thứ giựt chồng người”, “Cái mặt nó giống mẹ nó như thế kia, chắc sau này, cái tính của nó cũng lẳng lơ giống y như con mẹ nó vậy”. Nghe đã cái tai ghê không?
Hồi nhỏ tôi nghe người ta chửi như vậy, tôi ôm mặt khóc nức nở ngay tại chỗ. Nhưng càng khóc, họ lại càng dè bỉu và cười vào mặt tôi thêm. Nên nghe riết đâm ra tôi quen, nhiều khi họ gặp tôi mà không chửi, tôi còn thấy thiếu thốn nữa là đằng khác. Tại bà nội tôi đã dạy:”Tu khẩu đức thực ra là tu tính khí của bản thân. Khẩu đức có tốt, vận thế mới hanh thông.” Hãy cứ tưởng tượng, những lời nói không hay không tốt mà thế nhân đang gieo lên đầu tôi, cứ như là mình đang nghe chim hót, là đàn gảy tai trâu đi cho khoẻ. Vì tôi càng chửi lại, họ lại càng muốn tìm những lời lẽ cay độc khác mà phủ tiếp lên đầu tôi. Rồi mình chửi lại họ, cũng là đang tạo nghiệp cho chính mình. Cứ thế “oan oan tương báo, dĩ hận miên miên”.
Nên thôi, “chó cứ sủa, đoàn người cứ đi thôi”. Họ chửi riết thì họ chán, họ mệt rồi cũng xong, rồi họ có sức mà chửi mình được cả đời này không? Nội dạy tôi như vậy, nên dần dà tôi phải tập tu tâm dưỡng tánh, tập nhịn, tập nhục. Chỉ là năm lớp 8, tôi bị lũ bạn học trong lớp xưng là chị đại bắt nạt, vì chúng nó nghĩ tôi không có cha mẹ nên sẽ chẳng có ai bênh. Chúng nó tạt nguyên 1 ca nước sting đỏ ngầu lên cái áo trắng tinh tươm mà nội đã đi xin người ta, để đem về giặt ủi lại thơm tho cho tôi mặc đi học. Lúc ấy, cơn thịnh nộ của tôi lên tới đỉnh điểm, sau bao nhiêu tháng ngày chịu nhịn nhục.
Chúng nó cười vào mặt tôi, cả lớp cười vào mặt tôi. Tôi không khóc, mà tôi nhắm mắt hít 1 hơi thật sâu, sau đó liếc nhìn cái con đầu đảng, đã đầu nêu ra mọi chuyện mà lao tới quýnh nó 1 trận. Quýnh như điên như dại 1 cách tàn bạo như muốn trút hết mọi cơn giận của mình bấy lâu nay. Khiến lũ bạn của nó ra can ngăn cũng không được. Xin lỗi chứ, năm lớp 2 tôi đã biết cầm cuốc cầm xẻng đi đào đất trồng cây, biết lao động là vinh quang rồi. Bởi thế tôi có phải tiểu thư đâu, vì tôi là cục đá nằm ở bên đường, vấp vào là chỉ có té bể đầu thôi. Ba cái đứa nít quỷ này, tôi tương cho vài đường là nằm rạp xuống chứ gì. Thấy tao im lại tưởng bà mày hiền à!
Việc đến thì cứ phải đến thôi, cả đám bị hốt lên phòng giám thị và bị mời phụ huynh. Do bao năm nay tôi luôn được học sinh giỏi và hạnh kiểm tốt, nên cô giáo chủ nhiệm rất bất ngờ về tôi, khi tôi lại cư xử với bạn học như thế này. Nhưng, khi nhìn cái áo trắng và đầu cổ đỏ chét của tôi, cô xót xa và cũng hiểu được phần nào. Thế là tôi bị viết bản tường trình và bản kiểm điểm. Nếu như còn tái phạm sẽ bị hạ 1 bậc hạnh kiểm.
Khi về đến nhà, nội chỉ nhìn tôi và khóc, khóc cho số phận hẩm hiu của tôi. Khóc vì những ấm ức mà tôi phải chịu đựng. Giờ chả lẽ để yên cho tụi nó đánh hoài cũng không được, hiền quá thì người ta leo lên đầu lên cổ mình ngồi. Nên bà chẳng biết phải nói hay la mắng gì về tôi hết, chỉ biết khóc thôi. Tôi cũng khóc theo nội, và cố an ủi nội rằng:
- Con chỉ quýnh nó, chứ con đâu có chửi nó câu nào đâu. Tại trước giờ nội chỉ dạy con là không được khẩu nghiệp. Nên con nghĩ mình không chửi là không tạo nghiệp từ miệng, thì mình táng nó, để cho nó bớt khẩu nghiệp lại, coi như là đang tạo phúc thôi mà!
Nghe tôi nói xong, bà nội đang nước mắt ngắn dài bỗng phì ra cười. Xoa đầu tôi và nói:
- Cha mày, mốt đừng có như vậy nữa nghe chưa? Không là bị hạ hạnh kiểm đó!
Mà thiệt, sau vụ ấy, tụi chị đại trong lớp mới để yên cho tôi học ấy chứ. Chắc thấy tôi hổ báo quá với đã bị mời phụ huynh nên chắc cũng thấy hơi ngán tôi rồi. Mỗi lần có ý muốn sinh sự gì thêm, tôi lại liếc xéo 1 cái là tụi nó câm họng ngay.
Lên tới cấp 3, do mặc áo dài với tâm tính lớn lên được 1 xíu, nên lớp tôi học không còn ai dè bỉu hay chê cười gì tôi cả. Nhưng dẫu vậy tôi vẫn 1 thân 1 mình đi học, rồi lầm lũi về nhà phụ bà nội. Ít đi giao du qua lại với ai, bởi thế người quen thì có, nhưng bạn thân lại không có 1 mống nào hết. Nhưng cũng từ năm cấp 3, khi tôi đã dậy thì và trổ ra nét thiếu nữ, nam sinh trong lớp và trong trường bắt đầu chú ý đến tôi cũng nhiều, nhưng tôi sợ lắm. Vì thế tôi chả dám nhận quà hay thư tỏ tình của bất kỳ ai hết, xin số điện thoại di động tôi cũng có đâu mà cho. Nên cứ tìm cách tránh né cho xong.
Mãi khi thi đậu đại học, bà nội gom góp mua được cho con điện thoại cũ của hàng xóm, để tôi lên Sài Gòn có điện thoại mà gọi về thăm bà, cho bà biết tình hình ra sao để bà yên tâm. Lúc này tôi mới biết đến ”Sì mác phôn” là gì.
Quay trở về với hiện tại, sau khi làm thủ tục nhập học xong, và theo thông báo sang đầu tuần sau bắt đầu nhập học. Tôi quay trở lại chung cư và đi bộ xung quanh khu vực, để xem có việc gì làm thêm không. Cứ đi tới hết ngõ này đến ngách kia, cầu mong có quán ăn hay quán uống gì đó dán thông báo tuyển nhân viên. Nhưng cuối cùng hơi thất vọng là không có, thế nên tôi lại phải về nhà để lên mạng tra cứu.
Công việc ở khu vực xa thì có đầy nhóc, nhưng phương tiện đi lại thì méo có, chậc, giờ sao đây trời? Tôi định bụng tìm các công việc buổi chiều tối để làm, do ban ngày còn phải đi học. Lỡ tối có về trễ quá thì xe bus ở đâu ra mà đi đây? Book Grab xe ôm thì mắc tiền hơn rất nhiều. Đi 1 buổi thì được, chứ đi nhiều buổi chắc lấy tiền lương mà trả cho tiền xe luôn quá. Mà để nội tôi dưới quê gồng gánh 1 mình nuôi tôi, tôi thề là tôi không cam lòng xíu nào. Chả lẽ thay vì tiền tôi định bụng mua con laptop, giờ tôi đi mua 1 chiếc xe đạp sao? Rồi lấy cái giống ôn gì mà học đây?
Cố search tới search lui, thật may, ông trời không phụ lòng tôi rồi. Tôi tìm được 1 quán cà phê đang tuyển nhân viên làm part time, đi bộ từ chung cư đến đó chắc tầm 15 phút là tới, tại chị Google đã nói vậy. Thế là tôi quyết định triển luôn còn đợi chờ gì nữa. Ráng đi làm kiếm tiền mua được con xe đạp cũ kĩ, rồi mình bỏ công đạp chạy đi làm với đi học cũng không tệ đâu nhỉ?
Đây là quán cà phê Trung Nguyên Legend, cũng rất “chanh xả” và có tiếng. Sau khi vào hỏi chuyện, quản lý kêu tôi nộp hồ sơ và nếu được nhận, thì sẽ có người gọi điện thoại báo đến nhận việc làm. Xong chuyện, tôi đi bộ tà tà về lại chung cư của mình. Đường đi bộ cũng khá xa, nhưng vì tiền nên hãy cố gắng vượt qua.
Cứ vừa đi vừa ngó đường xá, rồi ca hát vu vơ để giết thời gian và suy nghĩ lạc quan, rồi cũng sẽ về đến nhà thôi. Nhưng vô tình, tôi lại chứng kiến 1 tai nạn ngay trước mắt mình, gần khu chung cư mà tôi đang ở.
Đang đi thong dong từng bước trong vỉa hè. Lúc ấy, có 1 cụ bà đang đạp xe đạp, hình như là đi thu gom ve chai phế liệu, đang từ phía sau lướt ngang qua tôi và chạy sát mép đường lộ. Bỗng có 1 chiếc honda Vario chạy với tốc độ rất nhanh, cũng từ đằng sau lao thẳng tới, và không may quẹt trúng bà cụ. Khiến cụ lạc tay lái ngã nhoài ra đường mà đập đầu xuống đất bất tỉnh nhân sự luôn.
Chàng thanh niên vừa gây ra tai nạn trông thấy vậy, vội rồ chạy mất xác, hoà nhanh vào dòng người không để ai thấy bóng. Tôi chỉ kịp nghe cụ la “ối” lên 1 cái rồi “rầm”. Khoảnh khắc ấy, tôi nhanh tay nhanh chân chạy nhanh tới bên cụ, nhưng cụ bị chảy máu đầu và lâm vào trạng thái hôn mê rồi. Cố lay và gắng gọi:
- Bà ơi, bà có sao không? Bà ơi bà...
Nhưng cụ bà cơ bản cũng đã hơi lớn tuổi, làm sao có thể chịu đựng nổi cú va chạm mạnh này. Nên chỉ biết nằm trên tay tôi và thở thoi thóp. Điều đáng buồn, mọi người xung quanh không 1 ai để ý đến và vô tâm 1 cách đáng sợ. Họ chỉ ngoái đầu lại nhìn, rồi lướt đi nhanh vì nghĩ không phải việc của mình.
Tôi hoang mang tột độ, đưa đầu ngó ngang ngó dọc xung quanh tìm người cầu cứu để giúp đỡ bà ấy. Hay có chú xe ôm nào đó đậu ở gần đây, tôi sẽ ngoắc vào để đưa bà đi bệnh viện liền. Thật may quá, có 1 chiếc xe hơi màu đen trông rất sang trọng, đã tấp vào bên lề gần ngay chỗ tôi và bà cách mấy chục thước. Ơn giời, có người muốn cứu bà rồi, may mắn làm sao! Nhưng điều tôi bất ngờ, chủ nhân của chiếc xe hơi đó, lại chính là ông chú hàng xóm ở bên cạnh nhà tôi. Trùng hợp quá nhỉ?
Tối ấy, tôi lại ra ngoài ban công nhìn xuống cảnh vật bên dưới, và các hộ dân xung quanh trên các toà nhà đã sáng đèn trong bóng tối. Bỗng tôi thấy nhớ bà nội và Đà Lạt của tôi da diết, rồi theo mạch cảm xúc, tôi lại ngồi tủi rồi khóc 1 mình, giữa thành phố mà chỉ có tôi 1 thân 1 mình cô độc. Nhưng con đường này do chính tôi đã chọn mà, và bà nội cũng đã kì vọng rất nhiều ở tôi. Bởi thế mà tôi không được phép yếu lòng, tự nhắc nhở bản thân mình phải thật mạnh mẽ mới được. Hãy nhớ lý do mà mình bắt đầu!
Sáng hôm sau tôi dậy thật sớm, chuẩn bị giấy tờ để lên trường làm thủ tục nhập học như đã được hẹn trên giấy báo. Được cái may sao trường tôi ở gần chung cư này, đi xe bus tầm 10 phút là tới nơi rồi.
Thật ra, tôi cũng gặp 1 vài người quen ở trên đây, cùng học chung ở trường cấp 3 với tôi. Nhưng họ lại học khác khoa nên chúng tôi chỉ gật đầu chào nhau rồi thôi. Nói về bạn bè, tôi chỉ có bè chứ không có bạn. Từ nhỏ đến lớn, ngoài việc học của bản thân, tôi phụ nội trồng rau, chăm hoa và hái quả để đem ra chợ bán kiếm tiền trang trải cuộc sống.
Mang tiếng ba tôi là giám đốc, nhưng nội tôi lại chưa hề xin xỏ tiền nuôi dưỡng từ ba tôi 1 đồng cắc bạc nào. Hai bà cháu cứ lầm lũi bên nhau sống từ ngày này qua tháng nọ. Vì thế tôi suốt ngày chỉ quẩn quanh bên bà, bà đi đâu là tôi theo đó. Nên gần như tôi chả có 1 đứa bạn thân nào cả. Vì bà vừa là nội, vừa là bạn thân của tôi rồi.
Nói về bạn cùng lớp, tôi nhớ những năm học cấp 2, tôi hay bị chúng nó bắt nạt lắm. Chúng nó kêu tôi là con của “Tuesday”, bởi cái tiếng của tôi vùng này ai chẳng biết. Ngay cả người nhà của tôi, vợ của ba tôi, chị và anh cùng cha với tôi, cứ gặp mặt là xỉa xói, rồi chửi xiên chửi xéo tôi hoài chứ gì. Vì thế đừng hỏi tại sao mà người ngoài, họ cũng muốn buông những lời cay đắng lên đầu tôi. Có thể nói, tôi lớn lên từ tình thương của bà nội, và cũng chính từ những lời dèm pha của tất cả mọi người xung quanh.
Nào là: “Đồ con hoang”, “Đồ chó đẻ”, ”Đồ cái thứ bị cha mẹ bỏ rơi không ai dòm ngó”, “Mốt nó chắc cũng y như con mẹ nó thôi, thứ giựt chồng người”, “Cái mặt nó giống mẹ nó như thế kia, chắc sau này, cái tính của nó cũng lẳng lơ giống y như con mẹ nó vậy”. Nghe đã cái tai ghê không?
Hồi nhỏ tôi nghe người ta chửi như vậy, tôi ôm mặt khóc nức nở ngay tại chỗ. Nhưng càng khóc, họ lại càng dè bỉu và cười vào mặt tôi thêm. Nên nghe riết đâm ra tôi quen, nhiều khi họ gặp tôi mà không chửi, tôi còn thấy thiếu thốn nữa là đằng khác. Tại bà nội tôi đã dạy:”Tu khẩu đức thực ra là tu tính khí của bản thân. Khẩu đức có tốt, vận thế mới hanh thông.” Hãy cứ tưởng tượng, những lời nói không hay không tốt mà thế nhân đang gieo lên đầu tôi, cứ như là mình đang nghe chim hót, là đàn gảy tai trâu đi cho khoẻ. Vì tôi càng chửi lại, họ lại càng muốn tìm những lời lẽ cay độc khác mà phủ tiếp lên đầu tôi. Rồi mình chửi lại họ, cũng là đang tạo nghiệp cho chính mình. Cứ thế “oan oan tương báo, dĩ hận miên miên”.
Nên thôi, “chó cứ sủa, đoàn người cứ đi thôi”. Họ chửi riết thì họ chán, họ mệt rồi cũng xong, rồi họ có sức mà chửi mình được cả đời này không? Nội dạy tôi như vậy, nên dần dà tôi phải tập tu tâm dưỡng tánh, tập nhịn, tập nhục. Chỉ là năm lớp 8, tôi bị lũ bạn học trong lớp xưng là chị đại bắt nạt, vì chúng nó nghĩ tôi không có cha mẹ nên sẽ chẳng có ai bênh. Chúng nó tạt nguyên 1 ca nước sting đỏ ngầu lên cái áo trắng tinh tươm mà nội đã đi xin người ta, để đem về giặt ủi lại thơm tho cho tôi mặc đi học. Lúc ấy, cơn thịnh nộ của tôi lên tới đỉnh điểm, sau bao nhiêu tháng ngày chịu nhịn nhục.
Chúng nó cười vào mặt tôi, cả lớp cười vào mặt tôi. Tôi không khóc, mà tôi nhắm mắt hít 1 hơi thật sâu, sau đó liếc nhìn cái con đầu đảng, đã đầu nêu ra mọi chuyện mà lao tới quýnh nó 1 trận. Quýnh như điên như dại 1 cách tàn bạo như muốn trút hết mọi cơn giận của mình bấy lâu nay. Khiến lũ bạn của nó ra can ngăn cũng không được. Xin lỗi chứ, năm lớp 2 tôi đã biết cầm cuốc cầm xẻng đi đào đất trồng cây, biết lao động là vinh quang rồi. Bởi thế tôi có phải tiểu thư đâu, vì tôi là cục đá nằm ở bên đường, vấp vào là chỉ có té bể đầu thôi. Ba cái đứa nít quỷ này, tôi tương cho vài đường là nằm rạp xuống chứ gì. Thấy tao im lại tưởng bà mày hiền à!
Việc đến thì cứ phải đến thôi, cả đám bị hốt lên phòng giám thị và bị mời phụ huynh. Do bao năm nay tôi luôn được học sinh giỏi và hạnh kiểm tốt, nên cô giáo chủ nhiệm rất bất ngờ về tôi, khi tôi lại cư xử với bạn học như thế này. Nhưng, khi nhìn cái áo trắng và đầu cổ đỏ chét của tôi, cô xót xa và cũng hiểu được phần nào. Thế là tôi bị viết bản tường trình và bản kiểm điểm. Nếu như còn tái phạm sẽ bị hạ 1 bậc hạnh kiểm.
Khi về đến nhà, nội chỉ nhìn tôi và khóc, khóc cho số phận hẩm hiu của tôi. Khóc vì những ấm ức mà tôi phải chịu đựng. Giờ chả lẽ để yên cho tụi nó đánh hoài cũng không được, hiền quá thì người ta leo lên đầu lên cổ mình ngồi. Nên bà chẳng biết phải nói hay la mắng gì về tôi hết, chỉ biết khóc thôi. Tôi cũng khóc theo nội, và cố an ủi nội rằng:
- Con chỉ quýnh nó, chứ con đâu có chửi nó câu nào đâu. Tại trước giờ nội chỉ dạy con là không được khẩu nghiệp. Nên con nghĩ mình không chửi là không tạo nghiệp từ miệng, thì mình táng nó, để cho nó bớt khẩu nghiệp lại, coi như là đang tạo phúc thôi mà!
Nghe tôi nói xong, bà nội đang nước mắt ngắn dài bỗng phì ra cười. Xoa đầu tôi và nói:
- Cha mày, mốt đừng có như vậy nữa nghe chưa? Không là bị hạ hạnh kiểm đó!
Mà thiệt, sau vụ ấy, tụi chị đại trong lớp mới để yên cho tôi học ấy chứ. Chắc thấy tôi hổ báo quá với đã bị mời phụ huynh nên chắc cũng thấy hơi ngán tôi rồi. Mỗi lần có ý muốn sinh sự gì thêm, tôi lại liếc xéo 1 cái là tụi nó câm họng ngay.
Lên tới cấp 3, do mặc áo dài với tâm tính lớn lên được 1 xíu, nên lớp tôi học không còn ai dè bỉu hay chê cười gì tôi cả. Nhưng dẫu vậy tôi vẫn 1 thân 1 mình đi học, rồi lầm lũi về nhà phụ bà nội. Ít đi giao du qua lại với ai, bởi thế người quen thì có, nhưng bạn thân lại không có 1 mống nào hết. Nhưng cũng từ năm cấp 3, khi tôi đã dậy thì và trổ ra nét thiếu nữ, nam sinh trong lớp và trong trường bắt đầu chú ý đến tôi cũng nhiều, nhưng tôi sợ lắm. Vì thế tôi chả dám nhận quà hay thư tỏ tình của bất kỳ ai hết, xin số điện thoại di động tôi cũng có đâu mà cho. Nên cứ tìm cách tránh né cho xong.
Mãi khi thi đậu đại học, bà nội gom góp mua được cho con điện thoại cũ của hàng xóm, để tôi lên Sài Gòn có điện thoại mà gọi về thăm bà, cho bà biết tình hình ra sao để bà yên tâm. Lúc này tôi mới biết đến ”Sì mác phôn” là gì.
Quay trở về với hiện tại, sau khi làm thủ tục nhập học xong, và theo thông báo sang đầu tuần sau bắt đầu nhập học. Tôi quay trở lại chung cư và đi bộ xung quanh khu vực, để xem có việc gì làm thêm không. Cứ đi tới hết ngõ này đến ngách kia, cầu mong có quán ăn hay quán uống gì đó dán thông báo tuyển nhân viên. Nhưng cuối cùng hơi thất vọng là không có, thế nên tôi lại phải về nhà để lên mạng tra cứu.
Công việc ở khu vực xa thì có đầy nhóc, nhưng phương tiện đi lại thì méo có, chậc, giờ sao đây trời? Tôi định bụng tìm các công việc buổi chiều tối để làm, do ban ngày còn phải đi học. Lỡ tối có về trễ quá thì xe bus ở đâu ra mà đi đây? Book Grab xe ôm thì mắc tiền hơn rất nhiều. Đi 1 buổi thì được, chứ đi nhiều buổi chắc lấy tiền lương mà trả cho tiền xe luôn quá. Mà để nội tôi dưới quê gồng gánh 1 mình nuôi tôi, tôi thề là tôi không cam lòng xíu nào. Chả lẽ thay vì tiền tôi định bụng mua con laptop, giờ tôi đi mua 1 chiếc xe đạp sao? Rồi lấy cái giống ôn gì mà học đây?
Cố search tới search lui, thật may, ông trời không phụ lòng tôi rồi. Tôi tìm được 1 quán cà phê đang tuyển nhân viên làm part time, đi bộ từ chung cư đến đó chắc tầm 15 phút là tới, tại chị Google đã nói vậy. Thế là tôi quyết định triển luôn còn đợi chờ gì nữa. Ráng đi làm kiếm tiền mua được con xe đạp cũ kĩ, rồi mình bỏ công đạp chạy đi làm với đi học cũng không tệ đâu nhỉ?
Đây là quán cà phê Trung Nguyên Legend, cũng rất “chanh xả” và có tiếng. Sau khi vào hỏi chuyện, quản lý kêu tôi nộp hồ sơ và nếu được nhận, thì sẽ có người gọi điện thoại báo đến nhận việc làm. Xong chuyện, tôi đi bộ tà tà về lại chung cư của mình. Đường đi bộ cũng khá xa, nhưng vì tiền nên hãy cố gắng vượt qua.
Cứ vừa đi vừa ngó đường xá, rồi ca hát vu vơ để giết thời gian và suy nghĩ lạc quan, rồi cũng sẽ về đến nhà thôi. Nhưng vô tình, tôi lại chứng kiến 1 tai nạn ngay trước mắt mình, gần khu chung cư mà tôi đang ở.
Đang đi thong dong từng bước trong vỉa hè. Lúc ấy, có 1 cụ bà đang đạp xe đạp, hình như là đi thu gom ve chai phế liệu, đang từ phía sau lướt ngang qua tôi và chạy sát mép đường lộ. Bỗng có 1 chiếc honda Vario chạy với tốc độ rất nhanh, cũng từ đằng sau lao thẳng tới, và không may quẹt trúng bà cụ. Khiến cụ lạc tay lái ngã nhoài ra đường mà đập đầu xuống đất bất tỉnh nhân sự luôn.
Chàng thanh niên vừa gây ra tai nạn trông thấy vậy, vội rồ chạy mất xác, hoà nhanh vào dòng người không để ai thấy bóng. Tôi chỉ kịp nghe cụ la “ối” lên 1 cái rồi “rầm”. Khoảnh khắc ấy, tôi nhanh tay nhanh chân chạy nhanh tới bên cụ, nhưng cụ bị chảy máu đầu và lâm vào trạng thái hôn mê rồi. Cố lay và gắng gọi:
- Bà ơi, bà có sao không? Bà ơi bà...
Nhưng cụ bà cơ bản cũng đã hơi lớn tuổi, làm sao có thể chịu đựng nổi cú va chạm mạnh này. Nên chỉ biết nằm trên tay tôi và thở thoi thóp. Điều đáng buồn, mọi người xung quanh không 1 ai để ý đến và vô tâm 1 cách đáng sợ. Họ chỉ ngoái đầu lại nhìn, rồi lướt đi nhanh vì nghĩ không phải việc của mình.
Tôi hoang mang tột độ, đưa đầu ngó ngang ngó dọc xung quanh tìm người cầu cứu để giúp đỡ bà ấy. Hay có chú xe ôm nào đó đậu ở gần đây, tôi sẽ ngoắc vào để đưa bà đi bệnh viện liền. Thật may quá, có 1 chiếc xe hơi màu đen trông rất sang trọng, đã tấp vào bên lề gần ngay chỗ tôi và bà cách mấy chục thước. Ơn giời, có người muốn cứu bà rồi, may mắn làm sao! Nhưng điều tôi bất ngờ, chủ nhân của chiếc xe hơi đó, lại chính là ông chú hàng xóm ở bên cạnh nhà tôi. Trùng hợp quá nhỉ?