Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1: Soái ca chung tình ở đâu ra?
Tôi tắt màn hình điện thoại, sau khi mới đọc xong bộ truyện “Yêu em từ cái nhìn đầu tiên” của nhà văn Cố Mạn. Đưa tay xả nước bồn cầu rồi kéo cái quần lên, sau đó tôi đứng dậy và đi ra khỏi toilet.
Niên Bách Ngạn ư? Hà Dĩ Thâm ư? Tiêu Nại ư? Lục Bắc Thần ư?.....Soái ca chung tình các kiểu ư? Ở đâu ra? Thiệt, chỉ có ở trong các cuốn tiểu thuyết ngôn lù, với trong đầu của mấy bà tác giả thôi. Mà thiệt sự tôi cũng thấy mình sống hơi vô lý quá, không tin trên đời này có đàn ông tốt và chung tình. Nhưng lại khoái đọc ba cái truyện tiểu thuyết tình cảm này lắm. Bởi đời nó bạc bẽo với chua chát quá, nên nhiều khi bấu vào mấy bộ truyện này cho tâm hồn nó mộng mơ bay bổng tí xíu vậy. Có lẽ mọi người sẽ nói tôi nghĩ quá tiêu cực về đàn ông, chứ đàn ông tốt đâu đó trên thế gian cũng còn tồn tại mà. Tôi không quan tâm đến điều đó, vì đàn ông xung quanh tôi, ai cũng thấy tồi tệ cả. Bởi vì thế, nên tôi không thích yêu đương với bất kì 1 ai, tại tôi sợ lắm, sợ bị bạc tình. Nhiều khi tôi không biết mình có “les” không, nhưng chắc không đâu ha. Tại nhìn Dương Dương, Huyn Bin, Lee Min Ho, Gong Yoo...đại loại là trai đẹp, tôi vẫn còn mê mẩn mà. Tôi tin mình gái thẳng 100 phần trăm, nhưng thứ tôi không tin, đó chính là tình yêu chung thuỷ.
Phải nói sao đây nhỉ, bởi tôi chính là đứa trẻ có cha có mẹ hẳn hoi, chưa 1 ai qua đời, nhưng giống Hiền Hồ hát: ”Có như không có” mà thôi. Mẹ tôi là tiểu tam, là kép nhí, mà tuổi “teen” bây giờ họ gọi là “con giáp thứ 13” hay “ Tuesday” gì gì đó. Vì đã đi phá hoại hạnh phúc và gia can nhà người ta, nghe xong là muốn cười bỉ vào mặt tôi rồi nhỉ? Nhưng mà không sao đâu, bởi tôi đây đã quá quen với những lời gièm pha và dè bỉu ấy rồi.
Ba tôi là giám đốc của 1 công ty xuất nhập khẩu nông sản ở trên Đà Lạt - Lâm Đồng á. Nơi mà người ta ưu ái gọi là thành phố sương mù, xứ sở ngàn hoa...đấy...muốn gọi sao thì gọi. Mẹ tôi là gái quán bar, được ba tôi bao nuôi và chẳng may dính bầu và sanh ra tôi. Nghe thấy phiền não với đau đầu ghê chưa? Mặc dầu ba tôi là người đàn ông đã có gia đình, có vợ, có con lớn chình ình hết rồi ấy chứ.
Khi nghe tin mẹ tôi có bầu, lúc ấy, người cha có chơi nhưng không có chịu của tôi bắt bà phải phá bỏ, vì sợ bà vợ già ghê gớm của mình ở nhà biết chuyện, là chỉ có nước xé xác ông tan tành ra từng mảnh mà thôi. Thế là ông chối bỏ, ông né tránh, ông lặn không sủi bọt luôn. Chỉ quẳng cho mẹ tôi mấy tờ tiền rồi kêu đi phá đi, vì sẽ không có ai nuôi hết.
Mẹ tôi đâu phải dạng vừa, gái làng bar mà, nghe cái gã đàn ông khốn nạn ấy đối xử với mình như thế. Đâm ra bà căm, bà ghét, bà muốn làm cho tới công chuyện luôn. Bà quyết định sẽ đến nhà ba tôi làm ầm mọi chuyện lên cho gia đình ông xáo xào cho bõ ghét. Cho bẽ bàng mặt mũi gia đình ông ra, rồi sau đó đem bỏ đứa con là tôi trong bụng đi cũng chưa muộn.
Miệng mồm chanh chua của bà đúng là đã làm cho bà vợ cả của ba tôi giận tím tái mặt mày. Không có người can ngăn chắc mẹ tôi và bà vợ đó ẩu đả nhau cho tới khi 1 trong 2 người chết mới thôi. Sau khi 2 bên bình tĩnh ngồi bàn thảo, thật ra là do công an xuống dẹp loạn dùm. Cuối cùng ba tôi quyết định, ném cho mẹ tôi 1 cọc tiền rất lớn, và nói rằng hãy đi bỏ tôi rồi làm ơn đừng xuất hiện trước mặt gia đình ba tôi nữa. Ừ, thà ban đầu chịu đưa ra nhiều tiền như vầy đi, là mẹ tôi đâu cần phải cất công đến nhà làm ầm rồi đổ máu như thế này đâu.
Cứ ngỡ mọi chuyện sẽ xong xuôi, và tôi sẽ không bao giờ có cơ hội được nhìn thấy ánh mặt trời ngoài kia. Thì điều kỳ diệu đã xuất hiện, bà nội tôi đã đến và tát cho ba tôi 1 cái thật đau vào mặt. Mắng ba tôi là thằng đàn ông khốn nạn, có sức chơi, nhưng không có bản lĩnh nhận. Con của mình, chính mình là người đã gieo rắc giống nòi từa lưa, mà giờ người chịu trận lại là 1 sinh linh bé nhỏ vô tội. Bà nội tôi tìm mọi cách thuyết phục mẹ tôi hãy giữ lại tôi, cứ sinh tôi ra rồi bà sẽ nuôi nấng và để mẹ tôi đi làm lại cuộc đời. Khuyên nhủ mẹ tôi đừng tạo nghiệp sát sinh, vì dù gì đây cũng chính là máu mủ của mình mà. Đừng gieo nghiệp chướng nếu không sau này quả báo sẽ rất đắt.
Vì bà nội tôi là 1 người có tấm lòng cực kỳ nhân hậu, là người hay vào những trung tâm nuôi dưỡng trẻ mồ côi để phụ giúp chăm các em bé bị cha mẹ bỏ rơi và không ai nuôi nhận. Và vì, bà cũng từng là trẻ mồ côi, cha mẹ sinh ra bỏ lăn bỏ lóc. Đến khi lấy chồng thì ông nội tôi cũng là kẻ bạc tình, thế là bà lại 1 thân 1 mình nuôi ba tôi và mấy bà cô của tôi lớn. Đấy là những lý do mà vì sao, tôi không muốn tin vào sự chung thuỷ của đàn ông. Nè, ông nội tôi đó, ba tôi đó, chưa kể mấy ông dượng chồng của mấy bà cô, cũng bị bắt gian đi ngoại tình mấy lần đó. Thấy sợ chưa, thấy khiếp chưa, thôi, Vlogs 1977 đã nói mà: “Đàn ông tốt...chết hết rồi!” Nên làm ơn hãy tin vào điều đó đi.
Bà nội tôi nghĩ, mình là người trong các tổ chức thiện nguyện về giữ gìn và chăm sóc các thai nhi và trẻ sơ sinh bị bỏ rơi, mà để người ta đi bỏ máu mủ ruột rà của nhà mình. Ngay cả người thân của mình, mà bà còn không gìn giữ và bảo vệ được, thì đi chăm sóc con của người khác còn được coi là làm việc thiện cái giống gì nữa.
Nghe bà nội tôi tụng kinh sám hối cho 1 hồi, cuối cùng, mẹ tôi đã động lòng và chấp nhận ráng giữ lại tôi và sẽ sinh tôi ra đời, cho tôi được sống 1 kiếp người. Mặc cho ba tôi và vợ ông, cùng họ hàng ai ai cũng không đồng ý chấp nhận sự hiện diện của tôi trên thế giới này. Cám ơn bà nội là người đã giúp tôi có cơ hội sống sót, đã nuôi dưỡng và chăm sóc tôi mười mấy năm nay. Và tôi cũng muốn cám ơn mẹ tôi, đã chấp nhận mang nặng đẻ đau ra tôi, để cho tôi có hình hài của 1 con người. Dẫu cho sau khi sinh tôi ra được 1 tháng, là bà dứt áo ra đi liền. Và hiện nay cũng nghe nói, là bà đã lấy ông Việt kiều già nào đó qua bên Mỹ định cư luôn rồi.
Tôi, Bùi Ái Phương, theo họ mẹ. Năm nay tôi đã hơn 18 tuổi, cao 1m60 nặng chừng 43 cân. Không gầy lắm đâu, chỉ hơi lòi xương xíu thôi. Mỗi lần đi quýnh lộn, chúng tưởng tôi vác dao găm xung quanh người mà co giò chạy thấy mụ nội. Tôi là sinh viên năm nhất của trường Đại Học X ở thành phố Hồ Chí Minh, thuộc Khoa Thiết Kế Nội Thất. Tôi là cô gái Đà Lạt chính gốc, muốn vươn lên và đổi đời bằng con đường học vấn. Là cô gái mà cha ruột không nhận và cũng bị mẹ ruột ruồng bỏ. Lớn lên từ chính sự thương yêu và chăm sóc của bà nội. Chính nội là người đã động viên và cố gắng tìm cách lo cho tôi lên Sài Gòn để học tập, do tôi trúng tuyển đến 2 trường Đại Học lận. Nội muốn sau này với tấm bằng Đại Học của bản thân, tôi có thể 1 mình tự lập và bươm trải cuộc sống mà lo cho chính mình. Bởi:“Học tập là hạt giống của kiến thức, kiến thức là hạt giống của hạnh phúc.” (Ngạn ngữ Gruzia)
Những ngày lên Sài Gòn thi Đại Học, tôi 1 mình đi tìm và vô những nhà nghỉ rẻ tiền ở tạm để đến hội đồng thi. Sau khi nghe tin tôi đậu 2 trường Đại Học và có ý định lên Sài Gòn đi học. Ba của tôi tự nhiên nổi lòng xót thương sau mười mấy năm không dòm tới cái bản mặt tôi. Ông chủ động lên tiếng nói rằng, tôi hãy lên căn hộ chung cư của bà chị cùng cha nhưng khác người sinh, ở tạm được năm nào hay năm nấy cho đỡ tốn tiền nhà trọ với an toàn. Tại bà chị của tôi đang ở bên Úc du học chưa có về, nên căn chung cư ấy đã bỏ trống bấy lâu nay. Mà hàng năm, mấy cái phí quản lý chung cư vẫn phải đóng đều đặn nên ba tôi kêu để không lại uổng. Cho người khác thuê thì lại không muốn. Thôi, coi như cho tôi sống tạm để nhà cửa nó đỡ bụi bặm vậy. Nghe ông ba tôi nói xong là hết muốn ở luôn rồi đó.
Tôi ban đầu cũng chẳng muốn làm theo ý định đó của ba tôi đâu, vì thật sự tôi sợ nhập nhằng vào gia đình của ba tôi lắm. Nhưng nội tôi lại khuyên tôi là hãy nghe theo lời của ba tôi đi, Sài Gòn vốn rất cạm bẫy và muôn vàn nguy hiểm. Tôi 1 thân 1 mình con gái cô độc trên đó. Lại lạ nước lạ cái, không quen biết ai hay rành đường rành xá. Nội khuyên tôi cứ ở nơi mà ba tôi đã sắp xếp được bao lâu thì được, nay mai bà chị kia về thì đi tìm nhà trọ dọn ra ngoài ở riêng. Lúc đó tôi đã quen phố quen phường rồi nên bà cũng sẽ yên tâm hơn.
Sau khi nói lời tạm biệt, và khóc lóc nức nở ôm hôn bà nội vĩ đại và yêu dấu của tôi mà cất bước ra đi. Tôi rời căn nhà nhỏ có khu vườn trồng đủ loại hoa màu cây cỏ của mình. Rời thành phố lúc nào cũng mang không khí mát mẻ, khiến con người ta cảm thấy dễ chịu. Nơi mà cảnh vật vô cùng thơ mộng và xinh đẹp mà tôi đã sống gắn bó từ lúc sinh ra cho đến nay. Tạm biệt thành phố Đà Lạt mộng mơ của tôi nhé, vì bây giờ tôi phải đặt chân lên Sài Gòn đất chật người đông kia để sống và học tập bon chen với đời rồi. Nơi mà tôi sẽ thực hiện ước mơ và mài giũa sự tự lập của bản thân. Và tôi cũng đâu biết rằng, nơi ấy cũng chính là nơi mà chàng hoàng tử trong các câu chuyện cổ tích của tôi sẽ xuất hiện. Nơi mà điều kỳ diệu và tình yêu của cả đời tôi đang đợi tôi ở trên đó.
Khi xe bus chở tôi đã đến nhà xe trên thành phố Sài Gòn, sau hơn 6 tiếng ngồi xe muốn ê mông ê cẳng. Trời lúc này cũng đã chiều tối rồi, bắt tạm 1 chiếc Grab xe ôm đến địa chỉ cần tới. Chú xe ôm nhìn đống hành lý của tôi cũng hơi oải, hỏi sao tôi không “book” Grab car để chở hành lý luôn cho tiện. Tôi mỉm cười lấy lòng và ráng năn nỉ chú:
- Chú thông cảm dùm con, tại con là sinh viên dưới quê mới lên, nên tiền bạc hơi bị eo hẹp. Chú giúp dùm con nha chú!
Nghe thấy thế, chú tài xế công nghệ cũng tỏ lòng thông cảm, nên cố xếp hành lý và đèo tôi trên con xe Wave của chú đến địa chỉ đã đặt.
Khi đến nơi, chú ngước lên nhìn cái chung cư cao cấp mà tôi đã đặt điểm đến trên App, mà quay sang nhìn tôi ngớ người. Cầm lấy tiền thanh toán của tôi, chú chặc lưỡi lên tiếng:
- Mày kêu mày eo hẹp tiền bạc mà cái chung cư của mày ở, ít có sang quá ha!
Hơ hơ, con thề với chú, con cũng đâu nghĩ là cái chung cư mà ba con nói, nó lại cao cấp và hoành tráng như thế này đâu chứ? Haizzz, em ở nhà quê mới lên, chân dính phèn đất, quần áo giản dị đơn sơ thế này. Đúng là không phù hợp với không gian sống ở đây xíu nào cả!
Tôi kéo vali và xách thêm giỏ đồ, nặng nhọc từng bước đến khu vực thang máy để lên tầng 11, căn hộ B113 mà ba tôi đã ghi rõ địa chỉ. Thấy cái số là muốn bắt máy gọi điện thoại, để hỏi thăm sức khoẻ của mấy chú công an liền rồi đó.
Do tôi mang vác lỉnh kỉnh đồ đạc, nên chạy lại bấm giữ thang máy không kịp. Cứ tưởng tôi sẽ phải chờ cái thang máy kế bên mở cửa để qua bên đó đi. Thì cái cửa thang máy ngay trước mặt tôi vừa đóng vào, nó tích tắc lại mở ra 1 lần nữa. Phả ra theo là mùi nước hoa hương gỗ, phảng phất xíu da thuộc và pha lẫn chút bạc hà, nghe cái mùi nó nam tính với quyến rũ gì đâu. Thơm thiệt luôn á!
————————
P/s: Truyện là quyển 2 của bộ 'Nên gọi anh là thầy hay chồng?'....Tuy kể về anh 2 Jack là chính, nhưng cũng xen kẽ chuyện tình của Jill và cô em út tên Ái. Cả 3 đều là con của thầy Vũ hết, nên đừng ai ý kiến là sao cho nhân vật phụ vào kể dài dòng nhé!!!!
Niên Bách Ngạn ư? Hà Dĩ Thâm ư? Tiêu Nại ư? Lục Bắc Thần ư?.....Soái ca chung tình các kiểu ư? Ở đâu ra? Thiệt, chỉ có ở trong các cuốn tiểu thuyết ngôn lù, với trong đầu của mấy bà tác giả thôi. Mà thiệt sự tôi cũng thấy mình sống hơi vô lý quá, không tin trên đời này có đàn ông tốt và chung tình. Nhưng lại khoái đọc ba cái truyện tiểu thuyết tình cảm này lắm. Bởi đời nó bạc bẽo với chua chát quá, nên nhiều khi bấu vào mấy bộ truyện này cho tâm hồn nó mộng mơ bay bổng tí xíu vậy. Có lẽ mọi người sẽ nói tôi nghĩ quá tiêu cực về đàn ông, chứ đàn ông tốt đâu đó trên thế gian cũng còn tồn tại mà. Tôi không quan tâm đến điều đó, vì đàn ông xung quanh tôi, ai cũng thấy tồi tệ cả. Bởi vì thế, nên tôi không thích yêu đương với bất kì 1 ai, tại tôi sợ lắm, sợ bị bạc tình. Nhiều khi tôi không biết mình có “les” không, nhưng chắc không đâu ha. Tại nhìn Dương Dương, Huyn Bin, Lee Min Ho, Gong Yoo...đại loại là trai đẹp, tôi vẫn còn mê mẩn mà. Tôi tin mình gái thẳng 100 phần trăm, nhưng thứ tôi không tin, đó chính là tình yêu chung thuỷ.
Phải nói sao đây nhỉ, bởi tôi chính là đứa trẻ có cha có mẹ hẳn hoi, chưa 1 ai qua đời, nhưng giống Hiền Hồ hát: ”Có như không có” mà thôi. Mẹ tôi là tiểu tam, là kép nhí, mà tuổi “teen” bây giờ họ gọi là “con giáp thứ 13” hay “ Tuesday” gì gì đó. Vì đã đi phá hoại hạnh phúc và gia can nhà người ta, nghe xong là muốn cười bỉ vào mặt tôi rồi nhỉ? Nhưng mà không sao đâu, bởi tôi đây đã quá quen với những lời gièm pha và dè bỉu ấy rồi.
Ba tôi là giám đốc của 1 công ty xuất nhập khẩu nông sản ở trên Đà Lạt - Lâm Đồng á. Nơi mà người ta ưu ái gọi là thành phố sương mù, xứ sở ngàn hoa...đấy...muốn gọi sao thì gọi. Mẹ tôi là gái quán bar, được ba tôi bao nuôi và chẳng may dính bầu và sanh ra tôi. Nghe thấy phiền não với đau đầu ghê chưa? Mặc dầu ba tôi là người đàn ông đã có gia đình, có vợ, có con lớn chình ình hết rồi ấy chứ.
Khi nghe tin mẹ tôi có bầu, lúc ấy, người cha có chơi nhưng không có chịu của tôi bắt bà phải phá bỏ, vì sợ bà vợ già ghê gớm của mình ở nhà biết chuyện, là chỉ có nước xé xác ông tan tành ra từng mảnh mà thôi. Thế là ông chối bỏ, ông né tránh, ông lặn không sủi bọt luôn. Chỉ quẳng cho mẹ tôi mấy tờ tiền rồi kêu đi phá đi, vì sẽ không có ai nuôi hết.
Mẹ tôi đâu phải dạng vừa, gái làng bar mà, nghe cái gã đàn ông khốn nạn ấy đối xử với mình như thế. Đâm ra bà căm, bà ghét, bà muốn làm cho tới công chuyện luôn. Bà quyết định sẽ đến nhà ba tôi làm ầm mọi chuyện lên cho gia đình ông xáo xào cho bõ ghét. Cho bẽ bàng mặt mũi gia đình ông ra, rồi sau đó đem bỏ đứa con là tôi trong bụng đi cũng chưa muộn.
Miệng mồm chanh chua của bà đúng là đã làm cho bà vợ cả của ba tôi giận tím tái mặt mày. Không có người can ngăn chắc mẹ tôi và bà vợ đó ẩu đả nhau cho tới khi 1 trong 2 người chết mới thôi. Sau khi 2 bên bình tĩnh ngồi bàn thảo, thật ra là do công an xuống dẹp loạn dùm. Cuối cùng ba tôi quyết định, ném cho mẹ tôi 1 cọc tiền rất lớn, và nói rằng hãy đi bỏ tôi rồi làm ơn đừng xuất hiện trước mặt gia đình ba tôi nữa. Ừ, thà ban đầu chịu đưa ra nhiều tiền như vầy đi, là mẹ tôi đâu cần phải cất công đến nhà làm ầm rồi đổ máu như thế này đâu.
Cứ ngỡ mọi chuyện sẽ xong xuôi, và tôi sẽ không bao giờ có cơ hội được nhìn thấy ánh mặt trời ngoài kia. Thì điều kỳ diệu đã xuất hiện, bà nội tôi đã đến và tát cho ba tôi 1 cái thật đau vào mặt. Mắng ba tôi là thằng đàn ông khốn nạn, có sức chơi, nhưng không có bản lĩnh nhận. Con của mình, chính mình là người đã gieo rắc giống nòi từa lưa, mà giờ người chịu trận lại là 1 sinh linh bé nhỏ vô tội. Bà nội tôi tìm mọi cách thuyết phục mẹ tôi hãy giữ lại tôi, cứ sinh tôi ra rồi bà sẽ nuôi nấng và để mẹ tôi đi làm lại cuộc đời. Khuyên nhủ mẹ tôi đừng tạo nghiệp sát sinh, vì dù gì đây cũng chính là máu mủ của mình mà. Đừng gieo nghiệp chướng nếu không sau này quả báo sẽ rất đắt.
Vì bà nội tôi là 1 người có tấm lòng cực kỳ nhân hậu, là người hay vào những trung tâm nuôi dưỡng trẻ mồ côi để phụ giúp chăm các em bé bị cha mẹ bỏ rơi và không ai nuôi nhận. Và vì, bà cũng từng là trẻ mồ côi, cha mẹ sinh ra bỏ lăn bỏ lóc. Đến khi lấy chồng thì ông nội tôi cũng là kẻ bạc tình, thế là bà lại 1 thân 1 mình nuôi ba tôi và mấy bà cô của tôi lớn. Đấy là những lý do mà vì sao, tôi không muốn tin vào sự chung thuỷ của đàn ông. Nè, ông nội tôi đó, ba tôi đó, chưa kể mấy ông dượng chồng của mấy bà cô, cũng bị bắt gian đi ngoại tình mấy lần đó. Thấy sợ chưa, thấy khiếp chưa, thôi, Vlogs 1977 đã nói mà: “Đàn ông tốt...chết hết rồi!” Nên làm ơn hãy tin vào điều đó đi.
Bà nội tôi nghĩ, mình là người trong các tổ chức thiện nguyện về giữ gìn và chăm sóc các thai nhi và trẻ sơ sinh bị bỏ rơi, mà để người ta đi bỏ máu mủ ruột rà của nhà mình. Ngay cả người thân của mình, mà bà còn không gìn giữ và bảo vệ được, thì đi chăm sóc con của người khác còn được coi là làm việc thiện cái giống gì nữa.
Nghe bà nội tôi tụng kinh sám hối cho 1 hồi, cuối cùng, mẹ tôi đã động lòng và chấp nhận ráng giữ lại tôi và sẽ sinh tôi ra đời, cho tôi được sống 1 kiếp người. Mặc cho ba tôi và vợ ông, cùng họ hàng ai ai cũng không đồng ý chấp nhận sự hiện diện của tôi trên thế giới này. Cám ơn bà nội là người đã giúp tôi có cơ hội sống sót, đã nuôi dưỡng và chăm sóc tôi mười mấy năm nay. Và tôi cũng muốn cám ơn mẹ tôi, đã chấp nhận mang nặng đẻ đau ra tôi, để cho tôi có hình hài của 1 con người. Dẫu cho sau khi sinh tôi ra được 1 tháng, là bà dứt áo ra đi liền. Và hiện nay cũng nghe nói, là bà đã lấy ông Việt kiều già nào đó qua bên Mỹ định cư luôn rồi.
Tôi, Bùi Ái Phương, theo họ mẹ. Năm nay tôi đã hơn 18 tuổi, cao 1m60 nặng chừng 43 cân. Không gầy lắm đâu, chỉ hơi lòi xương xíu thôi. Mỗi lần đi quýnh lộn, chúng tưởng tôi vác dao găm xung quanh người mà co giò chạy thấy mụ nội. Tôi là sinh viên năm nhất của trường Đại Học X ở thành phố Hồ Chí Minh, thuộc Khoa Thiết Kế Nội Thất. Tôi là cô gái Đà Lạt chính gốc, muốn vươn lên và đổi đời bằng con đường học vấn. Là cô gái mà cha ruột không nhận và cũng bị mẹ ruột ruồng bỏ. Lớn lên từ chính sự thương yêu và chăm sóc của bà nội. Chính nội là người đã động viên và cố gắng tìm cách lo cho tôi lên Sài Gòn để học tập, do tôi trúng tuyển đến 2 trường Đại Học lận. Nội muốn sau này với tấm bằng Đại Học của bản thân, tôi có thể 1 mình tự lập và bươm trải cuộc sống mà lo cho chính mình. Bởi:“Học tập là hạt giống của kiến thức, kiến thức là hạt giống của hạnh phúc.” (Ngạn ngữ Gruzia)
Những ngày lên Sài Gòn thi Đại Học, tôi 1 mình đi tìm và vô những nhà nghỉ rẻ tiền ở tạm để đến hội đồng thi. Sau khi nghe tin tôi đậu 2 trường Đại Học và có ý định lên Sài Gòn đi học. Ba của tôi tự nhiên nổi lòng xót thương sau mười mấy năm không dòm tới cái bản mặt tôi. Ông chủ động lên tiếng nói rằng, tôi hãy lên căn hộ chung cư của bà chị cùng cha nhưng khác người sinh, ở tạm được năm nào hay năm nấy cho đỡ tốn tiền nhà trọ với an toàn. Tại bà chị của tôi đang ở bên Úc du học chưa có về, nên căn chung cư ấy đã bỏ trống bấy lâu nay. Mà hàng năm, mấy cái phí quản lý chung cư vẫn phải đóng đều đặn nên ba tôi kêu để không lại uổng. Cho người khác thuê thì lại không muốn. Thôi, coi như cho tôi sống tạm để nhà cửa nó đỡ bụi bặm vậy. Nghe ông ba tôi nói xong là hết muốn ở luôn rồi đó.
Tôi ban đầu cũng chẳng muốn làm theo ý định đó của ba tôi đâu, vì thật sự tôi sợ nhập nhằng vào gia đình của ba tôi lắm. Nhưng nội tôi lại khuyên tôi là hãy nghe theo lời của ba tôi đi, Sài Gòn vốn rất cạm bẫy và muôn vàn nguy hiểm. Tôi 1 thân 1 mình con gái cô độc trên đó. Lại lạ nước lạ cái, không quen biết ai hay rành đường rành xá. Nội khuyên tôi cứ ở nơi mà ba tôi đã sắp xếp được bao lâu thì được, nay mai bà chị kia về thì đi tìm nhà trọ dọn ra ngoài ở riêng. Lúc đó tôi đã quen phố quen phường rồi nên bà cũng sẽ yên tâm hơn.
Sau khi nói lời tạm biệt, và khóc lóc nức nở ôm hôn bà nội vĩ đại và yêu dấu của tôi mà cất bước ra đi. Tôi rời căn nhà nhỏ có khu vườn trồng đủ loại hoa màu cây cỏ của mình. Rời thành phố lúc nào cũng mang không khí mát mẻ, khiến con người ta cảm thấy dễ chịu. Nơi mà cảnh vật vô cùng thơ mộng và xinh đẹp mà tôi đã sống gắn bó từ lúc sinh ra cho đến nay. Tạm biệt thành phố Đà Lạt mộng mơ của tôi nhé, vì bây giờ tôi phải đặt chân lên Sài Gòn đất chật người đông kia để sống và học tập bon chen với đời rồi. Nơi mà tôi sẽ thực hiện ước mơ và mài giũa sự tự lập của bản thân. Và tôi cũng đâu biết rằng, nơi ấy cũng chính là nơi mà chàng hoàng tử trong các câu chuyện cổ tích của tôi sẽ xuất hiện. Nơi mà điều kỳ diệu và tình yêu của cả đời tôi đang đợi tôi ở trên đó.
Khi xe bus chở tôi đã đến nhà xe trên thành phố Sài Gòn, sau hơn 6 tiếng ngồi xe muốn ê mông ê cẳng. Trời lúc này cũng đã chiều tối rồi, bắt tạm 1 chiếc Grab xe ôm đến địa chỉ cần tới. Chú xe ôm nhìn đống hành lý của tôi cũng hơi oải, hỏi sao tôi không “book” Grab car để chở hành lý luôn cho tiện. Tôi mỉm cười lấy lòng và ráng năn nỉ chú:
- Chú thông cảm dùm con, tại con là sinh viên dưới quê mới lên, nên tiền bạc hơi bị eo hẹp. Chú giúp dùm con nha chú!
Nghe thấy thế, chú tài xế công nghệ cũng tỏ lòng thông cảm, nên cố xếp hành lý và đèo tôi trên con xe Wave của chú đến địa chỉ đã đặt.
Khi đến nơi, chú ngước lên nhìn cái chung cư cao cấp mà tôi đã đặt điểm đến trên App, mà quay sang nhìn tôi ngớ người. Cầm lấy tiền thanh toán của tôi, chú chặc lưỡi lên tiếng:
- Mày kêu mày eo hẹp tiền bạc mà cái chung cư của mày ở, ít có sang quá ha!
Hơ hơ, con thề với chú, con cũng đâu nghĩ là cái chung cư mà ba con nói, nó lại cao cấp và hoành tráng như thế này đâu chứ? Haizzz, em ở nhà quê mới lên, chân dính phèn đất, quần áo giản dị đơn sơ thế này. Đúng là không phù hợp với không gian sống ở đây xíu nào cả!
Tôi kéo vali và xách thêm giỏ đồ, nặng nhọc từng bước đến khu vực thang máy để lên tầng 11, căn hộ B113 mà ba tôi đã ghi rõ địa chỉ. Thấy cái số là muốn bắt máy gọi điện thoại, để hỏi thăm sức khoẻ của mấy chú công an liền rồi đó.
Do tôi mang vác lỉnh kỉnh đồ đạc, nên chạy lại bấm giữ thang máy không kịp. Cứ tưởng tôi sẽ phải chờ cái thang máy kế bên mở cửa để qua bên đó đi. Thì cái cửa thang máy ngay trước mặt tôi vừa đóng vào, nó tích tắc lại mở ra 1 lần nữa. Phả ra theo là mùi nước hoa hương gỗ, phảng phất xíu da thuộc và pha lẫn chút bạc hà, nghe cái mùi nó nam tính với quyến rũ gì đâu. Thơm thiệt luôn á!
————————
P/s: Truyện là quyển 2 của bộ 'Nên gọi anh là thầy hay chồng?'....Tuy kể về anh 2 Jack là chính, nhưng cũng xen kẽ chuyện tình của Jill và cô em út tên Ái. Cả 3 đều là con của thầy Vũ hết, nên đừng ai ý kiến là sao cho nhân vật phụ vào kể dài dòng nhé!!!!