Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16: Hãy tập yêu anh
Ayn Rand - Nhà văn, triết gia người Mỹ gốc Nga đã viết: ”Bạn có thể trốn tránh hiện thực, nhưng bạn không thể trốn tránh hậu quả của việc trốn tránh hiện thực.” Ok, tôi thấm rồi!
Khi tôi vừa mở cửa nhà và đưa người luồn vào trong ngay. Cùng lúc ấy, lão sói già hung ác đã đứng sừng sững ngay trước hang thỏ của tôi. Móng vuốt của lão đã kịp giữ lại cánh cửa và đẩy vào đi theo tôi vô trong luôn. Tôi cả kinh, nên hoảng hồn trợn mắt la lên:
- Thầy...ai cho thầy vô nhà em hả? Thầy đi về nhà thầy đi!
Lời nói của tôi vừa dứt, cánh cửa nhà cũng đóng sập lại theo và thầy đã hiện hữu trong nhà của tôi hoàn toàn. Mắt tôi trắng dã, mồ hôi sau lưng túa ra muốn ướt cả lưng áo. Tôi nuốt nước miếng cái “ực”, vì ông giáo già mặt lạnh như đá, chữ “giận” to đùng được khắc rõ lên trên vầng trán cao thông thái kia. Hic, phen này tiêu rồi!
Thấy bộ dạng của tôi trông vô cùng sợ sệt, chân tay cũng đã cứng ngắc, nên cứ đứng đó trân trân nhìn thầy. Ông giáo lúc này mới chịu mở miệng, nhưng giọng nói mang theo hơi lạnh lẽo:
- Trốn đã chưa?
- Em...em có trốn đâu!
Tôi cúi đầu lắp bắp trả lời, hai tay nắm vô tà áo mà nắm chặt để kìm nén lại sự run rẩy của mình. Trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt xanh rờn của tôi, ông giáo rất tự nhiên, dùng chân tháo từng chiếc giày của mình ra và để gọn gàng lên kệ. Sau đó thầy từng bước tiến đến bên tôi, khiến tôi run rẩy vô thức lùi lại đằng sau, nhưng thật may là thầy lại không làm gì tôi cả.
Khi tôi đang nhắm mắt nhíu người, thầy bước ngang qua tôi đi đến ghế salon và ngồi xuống 1 cách rất nho nhã. Cứ y như cái nhà này là của ổng vậy, còn tôi là gia chủ mà bây giờ lại trông giống như là khách khứa mới đau.
- Khách đến nhà mà không mời nổi 1 ly nước luôn sao?
Thầy à, thầy có khát thì thầy làm ơn về nhà thầy uống đi, tự dưng lại qua nhà em xin nước uống chi vậy? Tôi nhăn mặt khổ sở tính nói gì đó đáp lại, nhưng rồi lại thôi, lẳng lặng đi vào bếp và tìm gói trà Atiso mà dưới quê nội đã gửi lên để nấu uống. Trong lòng buồn bực không ngừng chửi rủa ông thầy rảnh rỗi sinh nông nổi, sao tối ngày cứ áp bức tôi như thế này. Pha nước xong, tôi kính cẩn hai tay bưng ra cho vị khách không mời, đang ngồi trên ghế nhà mình và nhỏ giọng:
- Em mời thầy dùng trà Atiso dưới quê nhà em làm, thầy uống cho mát người ạ!
Thầy nhìn tôi từ lúc tôi bưng trà ra cho đến lúc cúi xuống đặt ly lên bàn. Bỗng ổng lên tiếng hỏi tôi rằng:
- Uống vô có mát người thật không?
Tôi đưa mắt lên nhìn thầy, vẻ sợ hãi vẫn chưa hề mất đi miếng nào cả:
- Mát, có mát thiệt mà thầy!
- Nhưng cơn nóng trong người của tôi, với 1 tách trà Atiso này, cơ bản không thể nào dập xuống được.
Nghe ổng nói xong, hồn vía tôi muốn thoát khỏi xác thịt này luôn. Thầy nóng kệ thầy chứ, liên quan gì tới em đâu. Tôi mời nước thầy xong rồi cũng đứng lên, tay đan vào nhau và 2 ngón cái cứ cà quẹt nhau qua lại vì đang bối rối. Mặt tôi cúi xuống, không dám ngẩng lên nhìn thầy mà cứ rụt rè ấp úng:
- Vậy thầy muốn uống trà hoa cúc nữa không? Em làm thêm cho thầy 1 tách. Cũng...cũng mát người lắm á thầy.
Thấy tôi cứ vòng vo tam quốc nói ba láp ba xàm, ông giáo bắt đầu cáu kỉnh, chau cặp chân mày lại rồi chìa hẳn tay ra yêu cầu tôi:
- Lại đây!
Tôi kinh hãi đưa đôi mắt tràn đầy sự hoang mang của mình lên nhìn thầy. Chân vẫn đứng nguyên tại vị trí cũ chưa có ý định di chuyển. Trong đầu đang thắc mắc nếu như tôi đến và nắm lấy bộ móng vuốt ấy, liệu chuyện gì sẽ xảy ra?
Thấy tôi vẫn lì lợm, không có dấu hiệu của việc nhúc nhích tay chân. Thầy đanh giọng thêm 1 lần nữa. Nhưng câu chữ có vẻ nhấn nhá hơn ban nãy, ngụ ý nếu như tôi mà không bước lại ổng, thể nào cũng có chuyện xảy ra:
- Nhanh chân lại đây ngay!
Chân cẳng tôi muốn xụi lơ tại chỗ, rã rời cả phần hồn lẫn phần xác. Tôi biết là giờ tôi có nghe lời bước đến cũng không được toàn thây, mà đứng yên ở đây cũng chết không nguyên vẹn. Nhắm mắt lấy hết dũng khí, tôi cố gắng nói lên tiếng lòng của 1 trẻ nhỏ mới có 18 “tủi”, và cũng vừa bước vào đời không bao lâu:
- Hic, thầy...thầy tha cho em đi thầy. Đừng...đừng truy sát em nữa mà!!! Em còn nhỏ lắm thầy ơi, chưa biết yêu đương gì đâu mà. Thầy có thương em thiệt, thì thầy làm ơn làm phước, hãy thương em như anh trai thương em gái á. Chứ thầy đừng thương theo kiểu quan hệ trai gái kia có được không thầy? Em...em sợ lắm, em thề luôn đó thầy!
Thấy tôi nhắc tới 2 từ “truy sát”, ông giáo già hơi ngẩn người 1 chút. Tay vẫn chìa ra chờ tôi nắm lấy, nhưng ý cười đã tràn vào đôi mắt đang lạnh lẽo nãy giờ kia. Thấy khuôn mặt đáng thương đến kiềm lòng không nổi của tôi, thầy nén giọng, câu chữ đã dễ thở hơn rất nhiều:
- Tôi đã làm gì mà để em phải dùng đến 2 từ truy sát hả cô bé kia? Tôi nói em lại thì em cứ lại đi, tôi không có ăn thịt em đâu mà sao em sợ dữ vậy. Em cứ ngang bướng đứng đó mới làm tôi cọc đó. Lẹ lên...lại đây!
Hức, đến nước này, tôi đành bẽn lẽn, cố nhấc chân mình lên khỏi sàn nhà và tiến đến chỗ thầy. Cố đưa tay mình vươn ra đặt lên móng vuốt của lão sói già nham hiểm. Thầy nắm lấy bàn tay bé nhỏ của tôi đã đặt gọn trên lòng bàn tay của ổng, rồi kéo người tôi đến gần thầy. Bỗng...chỉ với 1 cú kéo tay, cả người tôi ngã nhào vào lòng thầy, mông đặt trọn vẹn lên đùi ổng trong sự bàng hoàng thảng thốt.
- Thầy...sao thầy lại!
Tôi biết ngay mà, dễ gì mà ổng bỏ qua cho tôi chứ. Cố nhỏm mông ngồi dậy đẩy thầy ra, nhưng cơ bản sức tôi quá yếu. Nên đã bị ông giáo già kìm lại, còn vòng tay ôm chặt cả thân thể mỏng manh của tôi vào lồng ngực to lớn, thơm phức và rất đỗi ấm áp của thầy 1 cách gọn gàng. Giọng thầy nhỏ nhẹ vang lên bên tai tôi rằng:
- Phương, tập yêu anh có được không?
Mèn ơi, sao giờ trời. Tập là tập ra sao? Tập là tập cách nào? Thầy xưng với tôi là anh nữa chứ, nghe không quen tai chút nào cả. Không hề dối lòng, tôi..hình như cũng bị thầy làm cho rung động từ khi nào cũng không hay. Vì hàng đêm trước khi đi ngủ, khuôn mặt của thầy vẫn đâu đó xuất hiện trong tâm trí của tôi. Thi thoảng khi ngồi gặm bánh mì 1 mình, tôi lại nhớ đến sự ân cần quan tâm của thầy dành cho mình, cứ hối thúc rồi gắp đồ cho tôi ăn vì sợ tôi đói. Có thể lúc đó tôi thấy mình bị ép thật, nhưng tôi có thể hiểu là do thầy muốn quan tâm đến tôi thôi.
Dẫu thế, tôi cũng lại đang phân vân rằng, không biết, thứ tình cảm mà tôi dành cho thầy, đó là tình yêu nam nữ, hay chỉ là sự cảm kích đối với vị ân nhân của mình mà thôi? Do tôi trước nay vốn bị thiếu thốn tình cảm, khi bất ngờ được chăm sóc như thế, nên mới nảy lòng mà sinh ra sự mến mộ với thầy đúng không ta?
Lúc này tôi không giãy giụa để thoát khỏi thầy nữa, chỉ biết đưa đôi mắt trong vắt chưa đục sự đời của mình lên, nhìn khuôn mặt thầy đang gần mình trong gang tấc. Tay tôi vân vê tà áo và nói:
- Em...em không biết phải tập ra sao đâu. Thầy đừng làm khó em mà!
Đôi mắt thầy ôn nhu và dịu dàng nhìn tôi, tay vươn lên mơn trớn bờ má hồng của tôi khiến tôi rùng người rụt cả cổ. Những sự va chạm này từ khi gặp thầy tôi mới được biết cảm giác nó ra sao. Thầy nhịn không nổi, áp cả 2 tay mình lên má tôi như hôm nọ, khiến tôi cảnh giác trợn tròn mắt lên nhìn ổng.
- Vậy thì tôi sẽ tập cho em!
Đù, yêu mà cũng tập được sao ta? Nuốt nước miếng, tôi cố gắng nói bằng giọng lí nhí, đôi mắt mang theo sự tự ti và buồn phiền của mình:
- Em..em còn lo học nữa đó thầy. Với thiệt sự, nhìn qua nhìn lại. Em thấy...em không xứng với thầy 1 chút xíu nào luôn đó. Thầy quyền quý như thế này, còn em...như vầy. Em không dám đỉa đeo chân hạc đâu.
Ông giáo nghe tôi giải bày, lực ôm eo tôi lại càng siết thêm. Đôi mắt xót xa khi nhìn thấy tôi tủi thân, nên kéo tôi ôm trọn vào lòng thật chặt và để đầu tôi gục lên vai thầy.
- Cô bé ngốc nghếch, có ai sinh ra được lựa chọn cha mẹ hay nơi sinh cho mình đâu? Như bà nội tôi từng để lại thư viết tay cho ba tôi rằng: “Giàu hay nghèo, không thể nói lên hết nhân cách của 1 con người”. Em tuy nghèo về vật chất, nhưng nhân cách của em có khi lại giàu hơn rất nhiều người giàu. Cái tôi thương, chính là nhân cách của em, chứ không phải là gia cảnh của em. Vả lại, ốc tiêu của tôi trông đáng yêu quá đỗi như thế này. Sao tôi lại không thương và không động lòng cho được chứ.
Lần đầu tiên được nghe những lời ngọt nào này, quả thật tôi cũng xao xuyến lắm ấy chứ. Nhưng có bao giờ “mật ngọt chết ruồi” không ta? Vẫn gục mặt lên vai thầy, tôi nhỏ giọng hỏi dò:
- Thầy có đang dụ dỗ em không vậy? Thầy định lừa em vào tròng, rồi có 1 ngày, thầy cũng như bao người đàn ông khác xung quanh em phải không?
Vừa dứt lời, tôi nghe thầy bật cười. Đưa tay vuốt tóc trên đỉnh đầu tôi, thầy bắt đầu câu trả lời của mình:
- Tôi không biết xung quanh em đàn ông tồi tệ ra sao. Tôi chỉ biết, xung quanh tôi, ai nấy cũng là người đàn ông chung tình, luôn đặt vợ con mình lên hàng đầu. Như ông nội đã mất của tôi, ba tôi nè, ngay cả thằng Jill em tôi và cả chồng của con út Ái Ò ngổ ngáo nhà tôi nữa. Em không tin, bữa nào tôi dẫn em về gặp mặt mọi người trong nhà tôi cho em được mở mang tầm mắt.
Có thiệt không vậy trời, nhà thầy toàn là người đàn ông chung tình không á? Hay là thầy đang tiếp thị để khiến tôi tin tưởng vào những lời ong bướm này đây? Khi tôi còn đang chìm vào những dòng suy nghĩ của mình. Thầy đã giữ vai tôi đẩy ra để tôi đối diện với ổng. Đôi mắt hẹp dài kia từ lúc nào đã luôn dành cho tôi sự dịu dàng và ân cần.
- Bé Phương, nhìn anh đi!
Nghe thầy yêu cầu, tôi ngại ngùng đưa mặt lên nhìn vào đôi mắt thâm sâu ấy của thầy. Tôi thấy thầy đang đưa mặt gần lại tôi nên kinh hãi vội nhắm chặt mắt. Hai bàn tay bám trên vai thầy vô thức bấu mạnh lấy. Thầy lại sắp hôn tôi sao? Má ơi, chắc quíu chết mất! Nhưng chẳng hiểu sao tôi lại không hề chống cự, phản ứng duy nhất của tôi là chỉ nhắm chặt mắt và chờ đợi. Cảm giác hồi hộp lẫn bồi hồi khó tả, khiến trống ngực tôi đập thình thịch không yên.
Thế là con chí mén tôi đây, lại bị hôn nữa rồi, trời ơi sao mê trai dễ sợ luôn. Khoảnh khắc tôi cảm nhận rõ hơi thở của thầy, cũng là lúc môi kề môi rồi. Đầu óc tôi trong lúc này đây hoàn toàn trống rỗng, đến bàn chân bên dưới cũng phải quặp lại cứng ngắc, là đủ hiểu tôi đang chịu sự căng thẳng như thế nào rồi đó.
Nhưng khác với nụ hôn trước, khi chỉ là những cái chạm môi hôn “chóc chóc” như hôn mấy đứa con nít. Lần chạm môi này, thầy đã đổi chiến thuật, cách thể hiện đã ra kiểu thức hôn của những người lớn yêu nhau. Tôi ban đầu mím chặt môi mình lại, nhưng dần dà bị đôi môi mỏng của thầy khiêu gợi và kích thích nên bắt đầu tập thả lỏng cơ thể lẫn cơ miệng của mình để thầy dẫn dắt. Môi thầy chạm nhẹ rồi lại rời ra, rồi lại dùng môi mình mím lấy môi trên lẫn cả môi dưới của tôi mơn trớn. Hơi thở của tôi và thầy đã sớm hoà quyện và giao thoa với nhau từ lâu.
Lần đầu tiên tôi cảm giác có 1 sự xao động mãnh liệt đã nảy nở trong cõi lòng của mình. Cú chạm môi này khiến cho con tim của tôi đã bị rơi rớt vài nhịp không thể nhớ số. Nụ hôn đã đưa cả thể xác lẫn tâm hồn tôi bước chân đến 1 thế giới cảm xúc hoàn toàn mới. Hai tay tôi bấu trên vai thầy và toàn thân cũng đã nới lỏng ra để làm quen với thứ xúc giác mới lạ mà thầy đang mang tới. Thầy đưa tay đặt lên mu bàn tay của tôi đang để trên vai thầy và nắm lấy. Tay còn lại vẫn vòng qua cổ giữ đầu tôi lại.
Ờ thì...cảm giác được ông giáo hôn...thật ra...cũng không tệ chút nào nhỉ?
Khi tôi vừa mở cửa nhà và đưa người luồn vào trong ngay. Cùng lúc ấy, lão sói già hung ác đã đứng sừng sững ngay trước hang thỏ của tôi. Móng vuốt của lão đã kịp giữ lại cánh cửa và đẩy vào đi theo tôi vô trong luôn. Tôi cả kinh, nên hoảng hồn trợn mắt la lên:
- Thầy...ai cho thầy vô nhà em hả? Thầy đi về nhà thầy đi!
Lời nói của tôi vừa dứt, cánh cửa nhà cũng đóng sập lại theo và thầy đã hiện hữu trong nhà của tôi hoàn toàn. Mắt tôi trắng dã, mồ hôi sau lưng túa ra muốn ướt cả lưng áo. Tôi nuốt nước miếng cái “ực”, vì ông giáo già mặt lạnh như đá, chữ “giận” to đùng được khắc rõ lên trên vầng trán cao thông thái kia. Hic, phen này tiêu rồi!
Thấy bộ dạng của tôi trông vô cùng sợ sệt, chân tay cũng đã cứng ngắc, nên cứ đứng đó trân trân nhìn thầy. Ông giáo lúc này mới chịu mở miệng, nhưng giọng nói mang theo hơi lạnh lẽo:
- Trốn đã chưa?
- Em...em có trốn đâu!
Tôi cúi đầu lắp bắp trả lời, hai tay nắm vô tà áo mà nắm chặt để kìm nén lại sự run rẩy của mình. Trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt xanh rờn của tôi, ông giáo rất tự nhiên, dùng chân tháo từng chiếc giày của mình ra và để gọn gàng lên kệ. Sau đó thầy từng bước tiến đến bên tôi, khiến tôi run rẩy vô thức lùi lại đằng sau, nhưng thật may là thầy lại không làm gì tôi cả.
Khi tôi đang nhắm mắt nhíu người, thầy bước ngang qua tôi đi đến ghế salon và ngồi xuống 1 cách rất nho nhã. Cứ y như cái nhà này là của ổng vậy, còn tôi là gia chủ mà bây giờ lại trông giống như là khách khứa mới đau.
- Khách đến nhà mà không mời nổi 1 ly nước luôn sao?
Thầy à, thầy có khát thì thầy làm ơn về nhà thầy uống đi, tự dưng lại qua nhà em xin nước uống chi vậy? Tôi nhăn mặt khổ sở tính nói gì đó đáp lại, nhưng rồi lại thôi, lẳng lặng đi vào bếp và tìm gói trà Atiso mà dưới quê nội đã gửi lên để nấu uống. Trong lòng buồn bực không ngừng chửi rủa ông thầy rảnh rỗi sinh nông nổi, sao tối ngày cứ áp bức tôi như thế này. Pha nước xong, tôi kính cẩn hai tay bưng ra cho vị khách không mời, đang ngồi trên ghế nhà mình và nhỏ giọng:
- Em mời thầy dùng trà Atiso dưới quê nhà em làm, thầy uống cho mát người ạ!
Thầy nhìn tôi từ lúc tôi bưng trà ra cho đến lúc cúi xuống đặt ly lên bàn. Bỗng ổng lên tiếng hỏi tôi rằng:
- Uống vô có mát người thật không?
Tôi đưa mắt lên nhìn thầy, vẻ sợ hãi vẫn chưa hề mất đi miếng nào cả:
- Mát, có mát thiệt mà thầy!
- Nhưng cơn nóng trong người của tôi, với 1 tách trà Atiso này, cơ bản không thể nào dập xuống được.
Nghe ổng nói xong, hồn vía tôi muốn thoát khỏi xác thịt này luôn. Thầy nóng kệ thầy chứ, liên quan gì tới em đâu. Tôi mời nước thầy xong rồi cũng đứng lên, tay đan vào nhau và 2 ngón cái cứ cà quẹt nhau qua lại vì đang bối rối. Mặt tôi cúi xuống, không dám ngẩng lên nhìn thầy mà cứ rụt rè ấp úng:
- Vậy thầy muốn uống trà hoa cúc nữa không? Em làm thêm cho thầy 1 tách. Cũng...cũng mát người lắm á thầy.
Thấy tôi cứ vòng vo tam quốc nói ba láp ba xàm, ông giáo bắt đầu cáu kỉnh, chau cặp chân mày lại rồi chìa hẳn tay ra yêu cầu tôi:
- Lại đây!
Tôi kinh hãi đưa đôi mắt tràn đầy sự hoang mang của mình lên nhìn thầy. Chân vẫn đứng nguyên tại vị trí cũ chưa có ý định di chuyển. Trong đầu đang thắc mắc nếu như tôi đến và nắm lấy bộ móng vuốt ấy, liệu chuyện gì sẽ xảy ra?
Thấy tôi vẫn lì lợm, không có dấu hiệu của việc nhúc nhích tay chân. Thầy đanh giọng thêm 1 lần nữa. Nhưng câu chữ có vẻ nhấn nhá hơn ban nãy, ngụ ý nếu như tôi mà không bước lại ổng, thể nào cũng có chuyện xảy ra:
- Nhanh chân lại đây ngay!
Chân cẳng tôi muốn xụi lơ tại chỗ, rã rời cả phần hồn lẫn phần xác. Tôi biết là giờ tôi có nghe lời bước đến cũng không được toàn thây, mà đứng yên ở đây cũng chết không nguyên vẹn. Nhắm mắt lấy hết dũng khí, tôi cố gắng nói lên tiếng lòng của 1 trẻ nhỏ mới có 18 “tủi”, và cũng vừa bước vào đời không bao lâu:
- Hic, thầy...thầy tha cho em đi thầy. Đừng...đừng truy sát em nữa mà!!! Em còn nhỏ lắm thầy ơi, chưa biết yêu đương gì đâu mà. Thầy có thương em thiệt, thì thầy làm ơn làm phước, hãy thương em như anh trai thương em gái á. Chứ thầy đừng thương theo kiểu quan hệ trai gái kia có được không thầy? Em...em sợ lắm, em thề luôn đó thầy!
Thấy tôi nhắc tới 2 từ “truy sát”, ông giáo già hơi ngẩn người 1 chút. Tay vẫn chìa ra chờ tôi nắm lấy, nhưng ý cười đã tràn vào đôi mắt đang lạnh lẽo nãy giờ kia. Thấy khuôn mặt đáng thương đến kiềm lòng không nổi của tôi, thầy nén giọng, câu chữ đã dễ thở hơn rất nhiều:
- Tôi đã làm gì mà để em phải dùng đến 2 từ truy sát hả cô bé kia? Tôi nói em lại thì em cứ lại đi, tôi không có ăn thịt em đâu mà sao em sợ dữ vậy. Em cứ ngang bướng đứng đó mới làm tôi cọc đó. Lẹ lên...lại đây!
Hức, đến nước này, tôi đành bẽn lẽn, cố nhấc chân mình lên khỏi sàn nhà và tiến đến chỗ thầy. Cố đưa tay mình vươn ra đặt lên móng vuốt của lão sói già nham hiểm. Thầy nắm lấy bàn tay bé nhỏ của tôi đã đặt gọn trên lòng bàn tay của ổng, rồi kéo người tôi đến gần thầy. Bỗng...chỉ với 1 cú kéo tay, cả người tôi ngã nhào vào lòng thầy, mông đặt trọn vẹn lên đùi ổng trong sự bàng hoàng thảng thốt.
- Thầy...sao thầy lại!
Tôi biết ngay mà, dễ gì mà ổng bỏ qua cho tôi chứ. Cố nhỏm mông ngồi dậy đẩy thầy ra, nhưng cơ bản sức tôi quá yếu. Nên đã bị ông giáo già kìm lại, còn vòng tay ôm chặt cả thân thể mỏng manh của tôi vào lồng ngực to lớn, thơm phức và rất đỗi ấm áp của thầy 1 cách gọn gàng. Giọng thầy nhỏ nhẹ vang lên bên tai tôi rằng:
- Phương, tập yêu anh có được không?
Mèn ơi, sao giờ trời. Tập là tập ra sao? Tập là tập cách nào? Thầy xưng với tôi là anh nữa chứ, nghe không quen tai chút nào cả. Không hề dối lòng, tôi..hình như cũng bị thầy làm cho rung động từ khi nào cũng không hay. Vì hàng đêm trước khi đi ngủ, khuôn mặt của thầy vẫn đâu đó xuất hiện trong tâm trí của tôi. Thi thoảng khi ngồi gặm bánh mì 1 mình, tôi lại nhớ đến sự ân cần quan tâm của thầy dành cho mình, cứ hối thúc rồi gắp đồ cho tôi ăn vì sợ tôi đói. Có thể lúc đó tôi thấy mình bị ép thật, nhưng tôi có thể hiểu là do thầy muốn quan tâm đến tôi thôi.
Dẫu thế, tôi cũng lại đang phân vân rằng, không biết, thứ tình cảm mà tôi dành cho thầy, đó là tình yêu nam nữ, hay chỉ là sự cảm kích đối với vị ân nhân của mình mà thôi? Do tôi trước nay vốn bị thiếu thốn tình cảm, khi bất ngờ được chăm sóc như thế, nên mới nảy lòng mà sinh ra sự mến mộ với thầy đúng không ta?
Lúc này tôi không giãy giụa để thoát khỏi thầy nữa, chỉ biết đưa đôi mắt trong vắt chưa đục sự đời của mình lên, nhìn khuôn mặt thầy đang gần mình trong gang tấc. Tay tôi vân vê tà áo và nói:
- Em...em không biết phải tập ra sao đâu. Thầy đừng làm khó em mà!
Đôi mắt thầy ôn nhu và dịu dàng nhìn tôi, tay vươn lên mơn trớn bờ má hồng của tôi khiến tôi rùng người rụt cả cổ. Những sự va chạm này từ khi gặp thầy tôi mới được biết cảm giác nó ra sao. Thầy nhịn không nổi, áp cả 2 tay mình lên má tôi như hôm nọ, khiến tôi cảnh giác trợn tròn mắt lên nhìn ổng.
- Vậy thì tôi sẽ tập cho em!
Đù, yêu mà cũng tập được sao ta? Nuốt nước miếng, tôi cố gắng nói bằng giọng lí nhí, đôi mắt mang theo sự tự ti và buồn phiền của mình:
- Em..em còn lo học nữa đó thầy. Với thiệt sự, nhìn qua nhìn lại. Em thấy...em không xứng với thầy 1 chút xíu nào luôn đó. Thầy quyền quý như thế này, còn em...như vầy. Em không dám đỉa đeo chân hạc đâu.
Ông giáo nghe tôi giải bày, lực ôm eo tôi lại càng siết thêm. Đôi mắt xót xa khi nhìn thấy tôi tủi thân, nên kéo tôi ôm trọn vào lòng thật chặt và để đầu tôi gục lên vai thầy.
- Cô bé ngốc nghếch, có ai sinh ra được lựa chọn cha mẹ hay nơi sinh cho mình đâu? Như bà nội tôi từng để lại thư viết tay cho ba tôi rằng: “Giàu hay nghèo, không thể nói lên hết nhân cách của 1 con người”. Em tuy nghèo về vật chất, nhưng nhân cách của em có khi lại giàu hơn rất nhiều người giàu. Cái tôi thương, chính là nhân cách của em, chứ không phải là gia cảnh của em. Vả lại, ốc tiêu của tôi trông đáng yêu quá đỗi như thế này. Sao tôi lại không thương và không động lòng cho được chứ.
Lần đầu tiên được nghe những lời ngọt nào này, quả thật tôi cũng xao xuyến lắm ấy chứ. Nhưng có bao giờ “mật ngọt chết ruồi” không ta? Vẫn gục mặt lên vai thầy, tôi nhỏ giọng hỏi dò:
- Thầy có đang dụ dỗ em không vậy? Thầy định lừa em vào tròng, rồi có 1 ngày, thầy cũng như bao người đàn ông khác xung quanh em phải không?
Vừa dứt lời, tôi nghe thầy bật cười. Đưa tay vuốt tóc trên đỉnh đầu tôi, thầy bắt đầu câu trả lời của mình:
- Tôi không biết xung quanh em đàn ông tồi tệ ra sao. Tôi chỉ biết, xung quanh tôi, ai nấy cũng là người đàn ông chung tình, luôn đặt vợ con mình lên hàng đầu. Như ông nội đã mất của tôi, ba tôi nè, ngay cả thằng Jill em tôi và cả chồng của con út Ái Ò ngổ ngáo nhà tôi nữa. Em không tin, bữa nào tôi dẫn em về gặp mặt mọi người trong nhà tôi cho em được mở mang tầm mắt.
Có thiệt không vậy trời, nhà thầy toàn là người đàn ông chung tình không á? Hay là thầy đang tiếp thị để khiến tôi tin tưởng vào những lời ong bướm này đây? Khi tôi còn đang chìm vào những dòng suy nghĩ của mình. Thầy đã giữ vai tôi đẩy ra để tôi đối diện với ổng. Đôi mắt hẹp dài kia từ lúc nào đã luôn dành cho tôi sự dịu dàng và ân cần.
- Bé Phương, nhìn anh đi!
Nghe thầy yêu cầu, tôi ngại ngùng đưa mặt lên nhìn vào đôi mắt thâm sâu ấy của thầy. Tôi thấy thầy đang đưa mặt gần lại tôi nên kinh hãi vội nhắm chặt mắt. Hai bàn tay bám trên vai thầy vô thức bấu mạnh lấy. Thầy lại sắp hôn tôi sao? Má ơi, chắc quíu chết mất! Nhưng chẳng hiểu sao tôi lại không hề chống cự, phản ứng duy nhất của tôi là chỉ nhắm chặt mắt và chờ đợi. Cảm giác hồi hộp lẫn bồi hồi khó tả, khiến trống ngực tôi đập thình thịch không yên.
Thế là con chí mén tôi đây, lại bị hôn nữa rồi, trời ơi sao mê trai dễ sợ luôn. Khoảnh khắc tôi cảm nhận rõ hơi thở của thầy, cũng là lúc môi kề môi rồi. Đầu óc tôi trong lúc này đây hoàn toàn trống rỗng, đến bàn chân bên dưới cũng phải quặp lại cứng ngắc, là đủ hiểu tôi đang chịu sự căng thẳng như thế nào rồi đó.
Nhưng khác với nụ hôn trước, khi chỉ là những cái chạm môi hôn “chóc chóc” như hôn mấy đứa con nít. Lần chạm môi này, thầy đã đổi chiến thuật, cách thể hiện đã ra kiểu thức hôn của những người lớn yêu nhau. Tôi ban đầu mím chặt môi mình lại, nhưng dần dà bị đôi môi mỏng của thầy khiêu gợi và kích thích nên bắt đầu tập thả lỏng cơ thể lẫn cơ miệng của mình để thầy dẫn dắt. Môi thầy chạm nhẹ rồi lại rời ra, rồi lại dùng môi mình mím lấy môi trên lẫn cả môi dưới của tôi mơn trớn. Hơi thở của tôi và thầy đã sớm hoà quyện và giao thoa với nhau từ lâu.
Lần đầu tiên tôi cảm giác có 1 sự xao động mãnh liệt đã nảy nở trong cõi lòng của mình. Cú chạm môi này khiến cho con tim của tôi đã bị rơi rớt vài nhịp không thể nhớ số. Nụ hôn đã đưa cả thể xác lẫn tâm hồn tôi bước chân đến 1 thế giới cảm xúc hoàn toàn mới. Hai tay tôi bấu trên vai thầy và toàn thân cũng đã nới lỏng ra để làm quen với thứ xúc giác mới lạ mà thầy đang mang tới. Thầy đưa tay đặt lên mu bàn tay của tôi đang để trên vai thầy và nắm lấy. Tay còn lại vẫn vòng qua cổ giữ đầu tôi lại.
Ờ thì...cảm giác được ông giáo hôn...thật ra...cũng không tệ chút nào nhỉ?