Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 125: Nhớ lại còn thấy nản
Ờ thì, lần đầu tiên gặp nhau á? Chuyện tình giống tiểu thuyết ngôn tình á? Thôi nào, cho tôi xin đi! Mỗi lần nhớ tới những ngày đầu ấy, thiệt là tôi vẫn còn thấy nản vô cùng tận. Giờ chẳng lẽ phải lôi đôi dép lào mà bà nội quá cố đã mua cho tôi, khi ấy bị anh giáo truy sát đến nỗi chạy mà đứt mất 1 chiếc, nay đã cất nó ở trong tủ làm kỉ niệm ra cho con bé xem. Nhằm minh chứng cho nó rằng chẳng có cuốn ngôn tình nào ở đây cả. Đúng hơn, đó chính là cuộc săn lùng giữa sói xám đã đói khát lâu năm và chú thỏ con ở kế bên hang. Giữa lão trâu già quá tuổi, muốn gặm sạch sẽ luống cỏ xanh mới nhú ở kế bên chuồng. Thời ấy chị mày cũng trầy trật khổ sở vì bị ổng dí, chứ cũng có sung sướng như những gì em đang tưởng tượng trong đầu đâu cô bé à. Nên làm ơn đọc ngôn tình ít thôi, vỡ mộng dùm chị cái đi em.
- Chị Phương, kể em nghe đi mà! Ban đầu là chị thích chú Vinh trước, hay chú Vinh theo đuổi chị trước vậy?
Bị bé Châu lay tay kéo tôi ra khỏi thước phim trong quá khứ của 2 năm trước ấy. Tôi vừa cười bất lực vừa nói với con bé:
- Em muốn nghe sao?
Thấy con nhỏ đôi mắt sáng lấp lánh như đang nóng lòng chờ đợi, tôi thở dài rồi đành tóm tắt ngắn gọn lại về tình sử của tôi và lão trâu già nhà mình:
- Thật ra, chuyện giữa chị với anh chồng nhà chị cũng lãng nhách à, chứ không ngôn tình này kia như em nghĩ đâu. Chị nhớ ngày đầu tiên chị đặt chân lên Sài Gòn đi học, cũng là ngày đầu tiên chị gặp ổng. Lúc ấy, cả 2 ở bên toà nhà chung cư phía bên kia kìa. Thấy chị đồ đạc lỉnh kỉnh nên ổng mới bấm giữ thang máy dùm chị, lại còn xách đồ lên tận căn hộ của chị nữa. Gái mới lớn lên thành phố, bị giúp đỡ nhiệt tình quá nên chị sợ vô cùng. Tại ổng cứ mặt lạnh rồi ào ào làm, khiến chị tưởng ổng là tướng cướp không ấy chứ. Cuối cùng té ra ổng ở sát bên nhà mình luôn. Đã thế, khi biết chị học trường Đại Học của gia đình ổng. Còn cố tình làm giảng viên để ghẹo chị nữa. Lúc đó, nghe ổng tỏ tình, chị còn mong ổng đeo ai chứ né chị ra dùm. Trời ơi, nhớ lúc ấy chị sợ ổng lắm luôn, cứ mỗi lần thấy ổng là cái mặt xanh lè liền.
Nghe tôi kể lại sơ sơ vậy, mà con bé đã oà lên trầm trồ cảm thán, kèm theo biểu hiện tỏ ý bất mãn với tôi:
- Vậy là ban đầu chú Vinh theo đuổi chị trước hả? Công nhận cái số chị tuy hồi nhỏ có vất vả, nhưng cũng may mắn ghê khi gặp được chú ấy. Mà sao em thấy chị có vẻ chê chú Vinh hoài vậy? Chú vừa đẹp trai xuất chúng, học thức hơn người thế kia, còn vô cùng tốt bụng. Lại yêu thương với cưng chiều chị như gì. Mặc dù đối với em và dì Hoà, có lẽ cả những người khác nữa, chú có hơi khó gần khiến mình cảm thấy có chút sợ thiệt. Nhưng đối với chị lại dịu dàng ấm áp quá chừng mà. Chị phải cảm thấy trong tay mình đang nắm giữ cực phẩm của nhân loại đấy, phải biết nắm giữ cho thật kỹ. Em trước giờ luôn ước ao sẽ được gặp được người đàn ông giống như chú Vinh của chị, mà nằm mơ cũng không thấy được nè. Đúng là thế gian, 'kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra' mà. Chứ em hỏi thiệt, bộ chị không yêu chú ấy hả?
Thôi đi má! Ờ thì cực phẩm nhân loại, quên kể cho nghe là từ ngày gặp ổng, chị mày mém về trời mấy lần do bị người ta đòi chém đòi giết rồi đây. Chứ tưởng suôn sẻ đầu đuôi trót lọt hả em gái? Hổng có đâu cưng.
Cười bất lực với con bé còn quá nhiều mộng mơ chưa trải sự đời. Tôi lắc đầu thở dài trả lời nó:
- Chị yêu ổng chứ, cũng yêu nhiều nữa là đằng khác đó em. Nhưng sự thật, khi nhớ về những ngày đầu khi ổng theo đuổi chị. Khi đó chị lại mong ổng có thể tìm được người con gái khác tốt và xứng với ổng hơn chị. Chứ chị quê mùa nghèo khó như thế, đứng cạnh ổng nhiều lúc còn thấy nhục dùm ổng luôn. Mà hồi ấy chị cũng giống như em, cũng hay đọc tiểu thuyết ngôn tình này nọ. Nhưng vốn là đọc để cho vui thôi, vì cuộc sống khi ấy của chị quá âm u mờ mịt, nên chị vịn vào nó để mơ mộng với đời cho lạc quan tí xíu. Dẫu vậy chị vẫn chưa bao giờ nghĩ sẽ có hoàng tử si tình nào đó đến với mình. Thứ nhất, vì mình không đủ đẳng cấp nên làm gì đến lượt hoàng tử hốt. Thứ hai, vì đã đẹp trai soái ca lại còn chung tình thì ở đâu ra em ơi! Ai mà hoàn hảo đến thế?
- Chồng chị đó!
Đang toang ngoác mạnh mồm nói đạo lý vớ vẩn, tự nhiên bị con bé nó phán 1 câu chắc nịch vào mặt: “ Chồng chị đó!” Khiến tôi chợt sượng người rồi bật cười. Đúng rồi ha, là chồng tôi đó. Tại khó ưa ổng nên hay nói xấu vậy thôi, chứ ổng mãi đỉnh trong lòng tôi mà. Nhưng tôi vẫn phải tìm cách dìm ổng xuống mới được.
- À thì em ơi! Hiện tại là vậy, chứ tương lai ai nói trước được điều gì xảy ra đúng không? Lỡ như...
- Lỡ gì?
Bà mẹ hú hồn, chưa kịp nói hết câu thì giọng nói đanh đá của nhân vật chính được nhắc đến nãy giờ, thình lình phát ra sau gáy khiến tôi muốn giật bắn hồn. Con bé Châu cũng khiếp vía ngoảnh đầu ra sau cùng với tôi, và 2 chị em liền quéo càng.
Bữa nay trời chiều ngoài ban công vừa mát vừa đẹp thế này, mà sao lão chồng nhà tôi mặt mày trông âm u bão tố thế nhỉ?
Trông thấy anh giáo lù lù xuất hiện, sắc mặt thường ngày đã lạnh, giờ lại càng trông khó coi hơn. Nên bé Châu chắc đánh hơi được điềm chẳng lành, vội đứng dậy cúi đầu bẽn lẽn trước anh giáo:
- Dạ, con...con chào chú! Chú mới đi làm về ạ! Cho con xin phép vào nhà phụ dì Hoà nấu cơm.
Nói rồi nó phóng mất tiêu để mình tôi ở lại hứng bão. Mà thật ra thì con bé cũng sợ ổng lắm. Từ bữa nó về đây ở đến giờ, dám thề là ổng chưa từng hỏi chuyện nó câu nào. Mặt mày cứ chằm dằm đùng đùng đi, rồi đùng đùng về. Khi nào có chuyện thực sự quan trọng hay cần thiết mới lên tiếng thôi. Nhưng thật sự sâu bên trong ổng là con người thiện lành và rất quan tâm để ý đến người khác. Có biệt tài nhìn nét mặt mà đoán được người khác đang cảm thấy ra sao. Cái nết này của ổng dì Hoà vốn hiểu rõ, nên vẫn luôn giữ im lặng tối đa trước thầy và làm tốt công việc của mình, mà không cần thầy phải nhắc nhở.
À quên, quay trở về tình huống hiện tại. Khi bé Châu vừa đi, tôi cũng liền đứng dậy, vội dẹo dẹo bước đến trước mặt anh giáo già xởi lởi hỏi han:
- Anh về rồi à! Để em cầm giỏ xách dùm anh nha!
Thế mà ổng nhẫn tâm lạnh tanh đáp lại tôi:
- Không ai mướn cô.
Rồi, bữa nay chắc ổng tới tháng, lại 1 ca phải dỗ dành mệt mỏi nữa rồi đây. Ôm lấy cánh tay thầy, tôi nhão giọng hỏi chuyện, khi thầy vẫn nhìn tôi đầy bất mãn.
- Sao bữa nay anh về không hôn hít gì em hết dợ? Trên công ty lại xảy ra chuyện gì sao? Hay là anh hết yêu em rồi?
Đưa đôi mắt ưng bén lẹm nhìn tôi đang thảo mai hỏi chuyện, cuối cùng ổng phải chào thua ôm tôi vào lòng bắt đầu hăm he:
- Lên phòng đi, tui hỏi chuyện cô. Cái miệng cô giờ to gan lắm rồi!
Haha, ổng đe vậy đấy. Nhưng nhìn xem mặt tôi có miếng sợ nào không?
Sau khi bị tra tấn tinh thần vì cái tội ăn bừa nói bãi, tôi đành ngậm ngùi khoanh tay thành khẩn. Như học sinh ngoan ngoãn đứng dưới cột cờ tuyên thệ với non sông đất nước, rằng mai sau sẽ giúp ích cho nước nhà. Tụi học sinh thì tụi nó hứa vậy. Còn tôi lại phải đọc 1 bài văn đã được soạn mẫu sẵn, đứng trước tượng đài là anh chồng lắm điều lẫn quái gở của mình. Dõng dạc nói rằng trong lòng lòng tôi, anh Khổng Thành Vinh là số 1. Chúng tôi sinh ra vốn là để dành cho nhau. Và tuyệt nhiên, sẽ không có bất cứ cái 'lỡ như' nào sẽ xảy ra. Rồi thì tôi hoàn toàn tin tưởng tuyệt đối về sự chung thuỷ của anh Vinh đây. Cũng như tôi phải một lòng một dạ ở bên cạnh và yêu anh ấy đến suốt cả cuộc đời.
Í ẹ, nói xong mấy lời ấy, miệng mồm tôi cảm giác sau này mình nói dóc sẽ không bị gượng nữa rồi. Cũng nói vậy cho vui thôi, chứ nguyên tắc của chồng tôi, đã là vợ chồng thì thi thoảng hãy dành cho nhau những lời nói ngọt ngào có cánh, cùng với những hành động quan tâm âu yếm nhau. Cho dù đã ở bên nhau quá nhiều năm gần như thói quen, thì càng phải trao cho nhau những ngọt ngào ấy. Để luôn giữ lửa hôn nhân luôn nồng nhiệt như thuở ban đầu. Nếu không, thời gian sẽ bào mòn mà khiến cho tình cảm của cả 2 nhạt dần rồi trở nên xa cách. Bởi: 'Tu trăm năm mới chung thuyền, tu nghìn năm mới nên duyên vợ chồng'. Vì cuộc sống ngắn ngủi lắm, thế nên đừng để lỡ duyên mà Trời đã định. Hãy yêu thương và trân quý nhau khi còn có thể.
Buổi tối ấy cũng như bao buổi tối của mọi ngày, tôi và anh giáo già cùng nhau dùng cơm ở trên ban công quen thuộc. Cùng nhau ngắm cảnh trời, cùng kể những câu chuyện hôm nay đã xảy ra, cũng như vạch định cho những việc trong tương lai sắp tới. Tôi lười biếng chống cắm, ngắm nhìn thầy đang chuẩn bị đồ ăn đồ uống cho mình. Được yêu chiều riết nên giờ tôi làm biếng và hư đốn lắm.
Ánh mắt anh giáo vừa chú ý cắt từng miếng thịt lát cá cho tôi, vừa chau mày hỏi:
- Làm gì mà em nhìn anh dữ vậy?
- Vì em đang tưởng tượng, không biết sau này nếu như mình có con trai. Không biết con nó có giống anh, y như anh giống ba không nhỉ?
Thế mà bị ổng trợn mắt sừng cồ mắng mỏ:
- Nói tào lao đi, nó không giống tui mà đi giống người khác, là xác định em tới số rồi.
Đấy, máu chó lại nổi lên nữa rồi. Thôi ăn lấy sức đi ngủ!
Và tôi đâu hay ở tầng dưới, nơi cửa sổ của 1 góc phòng, có thể hướng mắt lên nhìn thấy vị trí ban công trên này, chỗ vợ chồng tôi đang xào nẹo với nhau. Có 1 ánh mắt dấy đầy sự ganh tị lẫn đố kị, đang nhìn chăm chăm thẳng đến vị trí tôi đã ngồi nãy giờ. Bởi cuộc đời mà, nếu muốn thứ gì đó nhưng không tài nào có được. Thì chỉ còn nước tìm cách mà cướp đi thôi. Nhưng xem có đủ bản lãnh không đã.1
- Chị Phương, kể em nghe đi mà! Ban đầu là chị thích chú Vinh trước, hay chú Vinh theo đuổi chị trước vậy?
Bị bé Châu lay tay kéo tôi ra khỏi thước phim trong quá khứ của 2 năm trước ấy. Tôi vừa cười bất lực vừa nói với con bé:
- Em muốn nghe sao?
Thấy con nhỏ đôi mắt sáng lấp lánh như đang nóng lòng chờ đợi, tôi thở dài rồi đành tóm tắt ngắn gọn lại về tình sử của tôi và lão trâu già nhà mình:
- Thật ra, chuyện giữa chị với anh chồng nhà chị cũng lãng nhách à, chứ không ngôn tình này kia như em nghĩ đâu. Chị nhớ ngày đầu tiên chị đặt chân lên Sài Gòn đi học, cũng là ngày đầu tiên chị gặp ổng. Lúc ấy, cả 2 ở bên toà nhà chung cư phía bên kia kìa. Thấy chị đồ đạc lỉnh kỉnh nên ổng mới bấm giữ thang máy dùm chị, lại còn xách đồ lên tận căn hộ của chị nữa. Gái mới lớn lên thành phố, bị giúp đỡ nhiệt tình quá nên chị sợ vô cùng. Tại ổng cứ mặt lạnh rồi ào ào làm, khiến chị tưởng ổng là tướng cướp không ấy chứ. Cuối cùng té ra ổng ở sát bên nhà mình luôn. Đã thế, khi biết chị học trường Đại Học của gia đình ổng. Còn cố tình làm giảng viên để ghẹo chị nữa. Lúc đó, nghe ổng tỏ tình, chị còn mong ổng đeo ai chứ né chị ra dùm. Trời ơi, nhớ lúc ấy chị sợ ổng lắm luôn, cứ mỗi lần thấy ổng là cái mặt xanh lè liền.
Nghe tôi kể lại sơ sơ vậy, mà con bé đã oà lên trầm trồ cảm thán, kèm theo biểu hiện tỏ ý bất mãn với tôi:
- Vậy là ban đầu chú Vinh theo đuổi chị trước hả? Công nhận cái số chị tuy hồi nhỏ có vất vả, nhưng cũng may mắn ghê khi gặp được chú ấy. Mà sao em thấy chị có vẻ chê chú Vinh hoài vậy? Chú vừa đẹp trai xuất chúng, học thức hơn người thế kia, còn vô cùng tốt bụng. Lại yêu thương với cưng chiều chị như gì. Mặc dù đối với em và dì Hoà, có lẽ cả những người khác nữa, chú có hơi khó gần khiến mình cảm thấy có chút sợ thiệt. Nhưng đối với chị lại dịu dàng ấm áp quá chừng mà. Chị phải cảm thấy trong tay mình đang nắm giữ cực phẩm của nhân loại đấy, phải biết nắm giữ cho thật kỹ. Em trước giờ luôn ước ao sẽ được gặp được người đàn ông giống như chú Vinh của chị, mà nằm mơ cũng không thấy được nè. Đúng là thế gian, 'kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra' mà. Chứ em hỏi thiệt, bộ chị không yêu chú ấy hả?
Thôi đi má! Ờ thì cực phẩm nhân loại, quên kể cho nghe là từ ngày gặp ổng, chị mày mém về trời mấy lần do bị người ta đòi chém đòi giết rồi đây. Chứ tưởng suôn sẻ đầu đuôi trót lọt hả em gái? Hổng có đâu cưng.
Cười bất lực với con bé còn quá nhiều mộng mơ chưa trải sự đời. Tôi lắc đầu thở dài trả lời nó:
- Chị yêu ổng chứ, cũng yêu nhiều nữa là đằng khác đó em. Nhưng sự thật, khi nhớ về những ngày đầu khi ổng theo đuổi chị. Khi đó chị lại mong ổng có thể tìm được người con gái khác tốt và xứng với ổng hơn chị. Chứ chị quê mùa nghèo khó như thế, đứng cạnh ổng nhiều lúc còn thấy nhục dùm ổng luôn. Mà hồi ấy chị cũng giống như em, cũng hay đọc tiểu thuyết ngôn tình này nọ. Nhưng vốn là đọc để cho vui thôi, vì cuộc sống khi ấy của chị quá âm u mờ mịt, nên chị vịn vào nó để mơ mộng với đời cho lạc quan tí xíu. Dẫu vậy chị vẫn chưa bao giờ nghĩ sẽ có hoàng tử si tình nào đó đến với mình. Thứ nhất, vì mình không đủ đẳng cấp nên làm gì đến lượt hoàng tử hốt. Thứ hai, vì đã đẹp trai soái ca lại còn chung tình thì ở đâu ra em ơi! Ai mà hoàn hảo đến thế?
- Chồng chị đó!
Đang toang ngoác mạnh mồm nói đạo lý vớ vẩn, tự nhiên bị con bé nó phán 1 câu chắc nịch vào mặt: “ Chồng chị đó!” Khiến tôi chợt sượng người rồi bật cười. Đúng rồi ha, là chồng tôi đó. Tại khó ưa ổng nên hay nói xấu vậy thôi, chứ ổng mãi đỉnh trong lòng tôi mà. Nhưng tôi vẫn phải tìm cách dìm ổng xuống mới được.
- À thì em ơi! Hiện tại là vậy, chứ tương lai ai nói trước được điều gì xảy ra đúng không? Lỡ như...
- Lỡ gì?
Bà mẹ hú hồn, chưa kịp nói hết câu thì giọng nói đanh đá của nhân vật chính được nhắc đến nãy giờ, thình lình phát ra sau gáy khiến tôi muốn giật bắn hồn. Con bé Châu cũng khiếp vía ngoảnh đầu ra sau cùng với tôi, và 2 chị em liền quéo càng.
Bữa nay trời chiều ngoài ban công vừa mát vừa đẹp thế này, mà sao lão chồng nhà tôi mặt mày trông âm u bão tố thế nhỉ?
Trông thấy anh giáo lù lù xuất hiện, sắc mặt thường ngày đã lạnh, giờ lại càng trông khó coi hơn. Nên bé Châu chắc đánh hơi được điềm chẳng lành, vội đứng dậy cúi đầu bẽn lẽn trước anh giáo:
- Dạ, con...con chào chú! Chú mới đi làm về ạ! Cho con xin phép vào nhà phụ dì Hoà nấu cơm.
Nói rồi nó phóng mất tiêu để mình tôi ở lại hứng bão. Mà thật ra thì con bé cũng sợ ổng lắm. Từ bữa nó về đây ở đến giờ, dám thề là ổng chưa từng hỏi chuyện nó câu nào. Mặt mày cứ chằm dằm đùng đùng đi, rồi đùng đùng về. Khi nào có chuyện thực sự quan trọng hay cần thiết mới lên tiếng thôi. Nhưng thật sự sâu bên trong ổng là con người thiện lành và rất quan tâm để ý đến người khác. Có biệt tài nhìn nét mặt mà đoán được người khác đang cảm thấy ra sao. Cái nết này của ổng dì Hoà vốn hiểu rõ, nên vẫn luôn giữ im lặng tối đa trước thầy và làm tốt công việc của mình, mà không cần thầy phải nhắc nhở.
À quên, quay trở về tình huống hiện tại. Khi bé Châu vừa đi, tôi cũng liền đứng dậy, vội dẹo dẹo bước đến trước mặt anh giáo già xởi lởi hỏi han:
- Anh về rồi à! Để em cầm giỏ xách dùm anh nha!
Thế mà ổng nhẫn tâm lạnh tanh đáp lại tôi:
- Không ai mướn cô.
Rồi, bữa nay chắc ổng tới tháng, lại 1 ca phải dỗ dành mệt mỏi nữa rồi đây. Ôm lấy cánh tay thầy, tôi nhão giọng hỏi chuyện, khi thầy vẫn nhìn tôi đầy bất mãn.
- Sao bữa nay anh về không hôn hít gì em hết dợ? Trên công ty lại xảy ra chuyện gì sao? Hay là anh hết yêu em rồi?
Đưa đôi mắt ưng bén lẹm nhìn tôi đang thảo mai hỏi chuyện, cuối cùng ổng phải chào thua ôm tôi vào lòng bắt đầu hăm he:
- Lên phòng đi, tui hỏi chuyện cô. Cái miệng cô giờ to gan lắm rồi!
Haha, ổng đe vậy đấy. Nhưng nhìn xem mặt tôi có miếng sợ nào không?
Sau khi bị tra tấn tinh thần vì cái tội ăn bừa nói bãi, tôi đành ngậm ngùi khoanh tay thành khẩn. Như học sinh ngoan ngoãn đứng dưới cột cờ tuyên thệ với non sông đất nước, rằng mai sau sẽ giúp ích cho nước nhà. Tụi học sinh thì tụi nó hứa vậy. Còn tôi lại phải đọc 1 bài văn đã được soạn mẫu sẵn, đứng trước tượng đài là anh chồng lắm điều lẫn quái gở của mình. Dõng dạc nói rằng trong lòng lòng tôi, anh Khổng Thành Vinh là số 1. Chúng tôi sinh ra vốn là để dành cho nhau. Và tuyệt nhiên, sẽ không có bất cứ cái 'lỡ như' nào sẽ xảy ra. Rồi thì tôi hoàn toàn tin tưởng tuyệt đối về sự chung thuỷ của anh Vinh đây. Cũng như tôi phải một lòng một dạ ở bên cạnh và yêu anh ấy đến suốt cả cuộc đời.
Í ẹ, nói xong mấy lời ấy, miệng mồm tôi cảm giác sau này mình nói dóc sẽ không bị gượng nữa rồi. Cũng nói vậy cho vui thôi, chứ nguyên tắc của chồng tôi, đã là vợ chồng thì thi thoảng hãy dành cho nhau những lời nói ngọt ngào có cánh, cùng với những hành động quan tâm âu yếm nhau. Cho dù đã ở bên nhau quá nhiều năm gần như thói quen, thì càng phải trao cho nhau những ngọt ngào ấy. Để luôn giữ lửa hôn nhân luôn nồng nhiệt như thuở ban đầu. Nếu không, thời gian sẽ bào mòn mà khiến cho tình cảm của cả 2 nhạt dần rồi trở nên xa cách. Bởi: 'Tu trăm năm mới chung thuyền, tu nghìn năm mới nên duyên vợ chồng'. Vì cuộc sống ngắn ngủi lắm, thế nên đừng để lỡ duyên mà Trời đã định. Hãy yêu thương và trân quý nhau khi còn có thể.
Buổi tối ấy cũng như bao buổi tối của mọi ngày, tôi và anh giáo già cùng nhau dùng cơm ở trên ban công quen thuộc. Cùng nhau ngắm cảnh trời, cùng kể những câu chuyện hôm nay đã xảy ra, cũng như vạch định cho những việc trong tương lai sắp tới. Tôi lười biếng chống cắm, ngắm nhìn thầy đang chuẩn bị đồ ăn đồ uống cho mình. Được yêu chiều riết nên giờ tôi làm biếng và hư đốn lắm.
Ánh mắt anh giáo vừa chú ý cắt từng miếng thịt lát cá cho tôi, vừa chau mày hỏi:
- Làm gì mà em nhìn anh dữ vậy?
- Vì em đang tưởng tượng, không biết sau này nếu như mình có con trai. Không biết con nó có giống anh, y như anh giống ba không nhỉ?
Thế mà bị ổng trợn mắt sừng cồ mắng mỏ:
- Nói tào lao đi, nó không giống tui mà đi giống người khác, là xác định em tới số rồi.
Đấy, máu chó lại nổi lên nữa rồi. Thôi ăn lấy sức đi ngủ!
Và tôi đâu hay ở tầng dưới, nơi cửa sổ của 1 góc phòng, có thể hướng mắt lên nhìn thấy vị trí ban công trên này, chỗ vợ chồng tôi đang xào nẹo với nhau. Có 1 ánh mắt dấy đầy sự ganh tị lẫn đố kị, đang nhìn chăm chăm thẳng đến vị trí tôi đã ngồi nãy giờ. Bởi cuộc đời mà, nếu muốn thứ gì đó nhưng không tài nào có được. Thì chỉ còn nước tìm cách mà cướp đi thôi. Nhưng xem có đủ bản lãnh không đã.1