Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 116: Trong cái rủi có cái xui
'Khoan, dừng khoảng chừng là 2 giây'. Ủa? Con nhỏ này nó vừa nói cái gì vậy? Có người đồn tôi cùng anh Đạt đang yêu đương nhau á??? Trời đất ơi là trời!!! Quỷ thần thiên địa ơi!!! Đứa nào nó ác nhơn thất đức với tôi dữ vậy bay?
Vội trợn tròn mắt, miệng tôi nhanh nhảu hỏi lại nó để xác minh xem nó có đang giỡn chơi hay thật?
- Bà có đang ghẹo tui không vậy hả? Đâu ra cái tin tào lao đó vậy?
Ngay sau đó, con bạn tôi liền sổ lại cho tôi 1 tràng:
- Chuyện này tao rảnh hơi đâu mà đi đùa với mày. Chúng nó kêu nghi ngờ mày với thầy Đạt từ năm ngoái rồi. Sẵn chuyện của chú mày đang 'hot', nên tụi nó khui vụ thầy Đạt ra luôn cho xôm. Ê, mà nói nghe, tao cũng nghi ngờ người yêu của mày là thầy Đạt lắm đó nha. Thấy mày với thầy cũng hay đi với nhau. Mỗi lần tới môn của thầy mày toàn ra trễ nhất đám không, lại còn ngồi trò chuyện với thầy rất vui vẻ nữa. Mà cái cách thầy nhìn rồi trao đổi bài vở với mày cũng khác hẳn so với bọn tao. Bởi vậy bọn tao cũng đã nghi ngờ mày từ lâu rồi. Thôi, bạn bè với nhau, mày cứ khai thật ra đi không có gì phải ngại. Thầy Đạt trông hiền khô, cũng cơm ngon canh ngọt tám chín phần với chú mày mà. Nhất mày rồi còn gì!
Nghe nó tự biên tự diễn xong, cái bản mặt tôi liền tái xanh lại. Vì bên tai nghe nó luyên thuyên vậy, chứ cặp mắt của tôi lại rụt rè dòm tới anh giáo đang ngồi ở bàn làm việc. Ổng đã bỏ mắt kính xuống bàn, híp mắt nhìn tôi với đầy vẻ dò xét, y như 1 con hổ đang canh me con mồi của mình vậy. Rất nhanh nhạy, bản thân tôi tự nhận thức rằng chuyện này tuyệt đối không thể để cho chồng tôi biết được. Nếu không, lông trên người tôi chắc không còn 1 cọng. Quái quỷ thiệt! Đúng năm xui tháng hạn, toàn xảy ra chuyện chọc cho lão chồng khó ở kia có cớ để ngược đãi tôi không à!
- Tui dám thề là không có chuyện đó đâu, nên mấy bà làm ơn đừng nói bậy bạ như thế ảnh hưởng tới người khác lắm! Thôi nha, để tui lên xem thử coi sao. Bái bai.
Bẽn lẽn dùng tay che lại loa điện thoại, tôi nhỏ giọng nói với nó vài ba câu rồi vội cúp máy cái 'rụp'. Tay chân đang tính đánh bài chuồn thì:
- Vụ gì?
Mẹ ơi! Anh giáo đột nhiên lên tiếng hỏi chuyện bằng giọng nói mang âm hưởng gầm gừ của cọp beo, khiến tôi giật thót cả mình. Vội giấu điện thoại ra sau lưng, tôi cố giãn các cơ mặt ra để trông bình thường nhất có thể mà hề hề trả lời ổng:
- Có..có gì đâu anh! Hì hì...Em...em đi vệ sinh cái!!
Chân tôi vừa định nhấc lên thì:
- Đứng yên đó!
Bản mặt tôi bắt đầu xạo sự:
- Em..em mắc lắm rồi!
Và thầy đưa tay chỉ lên bàn yêu cầu tôi:
- Giao nộp điện thoại ra đây rồi đi vẫn còn kịp!!!
- Sao..sao bữa nay tự dưng anh lại đòi kiểm tra điện thoại của em vậy? Em vô trong vừa bấm vừa 'đi' cho dễ!!!
Ăn ở với nhau cả năm nay, nên dễ dàng gì mà tôi có thể qua mắt được thầy chứ. Mặc dù ổng không sanh tôi ra, nhưng tóc trên đầu tôi có bao nhiêu cọng ổng nắm được hết mà. Chân mày thầy nhướn lên vì không muốn kiên nhẫn với tôi nữa. Ổng bắt đầu hối thúc kèm doạ dẫm:
- Không nói nhiều, đặt điện thoại lên bàn...Lẹ! Vừa bấm vừa đi muốn trĩ hay gì? Còn nếu không...Tự giác khai ra đi!!! Tôi nghe loáng thoáng là em với thầy Đạt có chuyện gì rồi đó.
Ây đu! Cặp lỗ tai của ổng là Thuận Phong Nhĩ hay sao vậy ta? Con nhỏ bạn nó nói trong điện thoại mà tôi đứng cách ổng cả mét, sao ổng nghe được hay thiệt luôn. Nhưng dẫu vậy, tôi vẫn ráng cãi tới cùng vì còn nước còn uống:
- Sao tự nhiên anh lại bắt em khai, em...em có làm gì đâu?
Cúi đầu thấp giọng trả lời thầy, chỉ những kẻ đang nối dóc mới không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương thôi. Điển hình là con ốc tiêu không có tài diễn xuất như tôi đây. Thế rồi anh giáo đã ra tối hậu thư cuối cùng:
- Giờ em nói cho tôi biết em đang giấu tôi chuyện gì? Tôi đảm bảo đó là chuyện xấu nên trông em mới lấm la lấm lét như thế. Nếu muốn sống tiếp thì em hãy đầu thú sớm sẽ được hưởng khoan hồng. Còn để tự tôi điều tra ra 1 cái...lúc đó, em tự hiểu...
Ặc, ổng nói như thế rồi thì tôi nên làm gì đây? Hic, mà chuyện này có phải do tôi đâu, tôi bị hàm oan chứ bộ. Trong đầu tôi còn đang tính sẽ lên coi người đó đã đăng gì, để 'inbox' xin người ta gỡ bài trước khi ổng biết. Nhưng, chưa kịp làm gì thì đã bị ổng bắt tại trận như thế này rồi. Xui không thể tả! Ờ mà quên, tin đồn của ổng cũng đang đầy nhóc ở trên mạng mà. Vậy ổng có quyền gì quay qua trách móc ngược lại tôi được. Ô, thế là lí do để lật bài rồi. Thích chọc tôi ghen sao? Không quan tâm trên mạng viết gì sao? Tôi sẽ dùng những lời ổng vừa nói ban nãy với tôi để vả lại ổng mới được. Đúng thời tới cản không kịp.Trong cái rủi lại có cái xui.
Lấy hết dũng khí của bản thân, tôi hít 1 hơi thật sâu rồi bắt đầu trình bày với ổng bằng giọng cố đanh, nhưng vẫn còn hơi run của mình:
- Ờ thì, chuyện là...sẵn vụ có tin đồn anh với người ta á. Có đứa lên mạng, nó loan em với anh Đạt cũng đang...
- Yêu nhau sao?
Tôi chưa kịp nói hết câu, lão giáo già vốn rất thông minh và cực kỳ nhanh nhạy của tôi đã thêm từ dùm tôi vào vế sau rồi. Mặt tôi đực ra biểu hiện cho việc cảm thán rằng:”Sao anh biết hay vậy?” Đã khiến cho anh giáo phải trợn mắt nghiến răng kẽo kẹt với tôi:
- Em đã làm cái quái gì để xuất hiện cái tin đồn đó hả cái con bé kia!
Bình tình nha Phương! Phải thật bình tĩnh! Biết là đang sợ đấy, nhưng mình có cớ bật lại mà. Lại nuốt thêm 1 ngụm nước miếng, tôi bèn dũng cảm đánh liều:
- Thì..thì em cũng giống như anh thôi. Chẳng làm gì hết mà bị lôi ra đồn đoán lung tung. Vả lại, anh cũng vừa nói với em là anh không rảnh quan tâm trên mạng người ta đăng gì hay nói gì mà. Chính miệng anh đã thốt ra những lời như thế, nên anh hãy công bằng với em đi chứ!
Lại là lần thứ n tôi làm cho ổng tức nghẹn họng. Tay ổng để trên bàn nắm chặt lại khiến cái bàn cũng muốn run theo tôi. Đôi mắt thầy lừ lừ nhìn tôi thay cho những lời trách mắng:”Con với chả cái, nuôi cho nó ăn học để giờ nó cãi mình xon xỏn cái miệng.”
Mặc dù rất hả dạ vì đã trả thù được anh giáo, nhưng tôi cũng đang lo sợ ổng điên lên lại đè ra phát cho tôi tím đít. Thế mà ở tình thế hiện tại, tôi chỉ thấy thầy vẫn chăm chăm nhìn tôi. Tay ổng với lấy chiếc điện thoại di động đang được đặt trên bàn và liền bấm số. Sau đó, ổng liền yêu cầu người bên đầu dây kia rằng:
- Gần đây xuất hiện tin tức không hay về tôi ở trong trường, cậu hãy liên hệ với những người đang đăng tải buộc họ phải gỡ bài. Chưa hết...cậu xử lý cả những gì đang xảy ra với bé Phương nữa. Nhất định phải xoá sạch sẽ không để trồi lên thêm bất kì 1 tin nào khác. Mọi chuyện hãy xử lý nhanh gọn nội ngay trong đêm nay giúp tôi!
Há há, tưởng hại ai dè lại có lợi, 1 công đôi chuyện luôn, vậy là tôi đỡ phải vất vả rồi. Chưa kịp lên mạng để coi tụi trên đó đã viết về mình như thế nào, thì đã bị xoá bài đến nơi. Thở phào nhẹ nhõm, vì cuối cùng mọi chuyện cũng đã kết thúc. Khi anh chồng nhà tôi chỉ cần búng tay 1 cái là tất cả bay màu y như Thanos vậy.
Nhưng hớn hở chưa được vài ba giây, tôi lại nhận về 1 cái kết đắng nghét. Sao tôi lại quên Thanos chính là nhân vật phản diện nhỉ? Vì thế anh giáo già cũng sẽ ác như thế thôi.
Đặt di động trở lại bàn sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với ai đó, thầy đưa mắt nhìn sang tôi và bắt đầu nghiêm giọng chỉ điểm:
- Em đừng có đứng đó nghĩ rằng tôi giải quyết như thế là đã xong xuôi. Tôi nói cho em biết, chỉ có thể khoá miệng dân chúng ở trên mạng thôi, còn tin đồn vẫn sẽ truyền miệng không cấm được người ta đâu. Tôi cho em thời gian nội trong ngày mai, phải tự mình làm gì đó để sinh viên trong trường biết tôi là của em theo ý em đi. Vì tôi thân làm lớn ở trong trường, không muốn phải tự đi rêu rao những tin nhỏ nhặt về đời tư cá nhân này đâu. Nên em hãy hiểu cho tôi trong hoàn cảnh như thế. Còn nếu em không chịu tự giác, buộc tôi sẽ tìm cách. Chuyến này tôi phải làm 1 lần cho tới mới được, không để vài hôm lại xuất hiện ba cái tin xàm xí làm ảnh hưởng đến tinh thần làm việc của tôi. Còn em với thầy Đạt, em nên nhớ mình là gái đã có chồng rồi, nên làm ơn hãy giữ khoảng cách dùm tôi. Cứ mỗi lần nhìn em tíu ta tíu tít với nó là tôi chướng hết cả 2 con ngươi. Tôi nói ít nên em hãy tự mình hiểu nhiều đi ha!
Trời má! Nãy giờ ổng nói quá trời quá đất, tôi còn chưa kịp xử lý dữ liệu mà chốt câu ổng kêu tôi nói ít hiểu nhiều kìa trời. Nghe xong thiệt muốn xuất huyết não.
Bị ép buộc phải làm nhiệm vụ không mong muốn, tôi đực mặt ra đứng ngay tại chỗ suy nghĩ mình nên làm gì đây? Lúc này, thầy đã kéo ghế đứng dậy rồi đi phớt qua tôi, không quên mắng tôi thêm câu nữa:
- Về phòng ngủ!!!! Cái mặt trông khó ưa!!!!
Và tối ấy, tôi quyết định dùng chính thân xác mình để đi đàm phán với lão giá già, nhằm đổi lấy bình yên cho tuổi trẻ. Có thể hành vi này quá mất thanh danh và đáng xấu hổ với bản thân, nhưng tôi hết cách rồi. Trong thâm tâm, tôi phải tự huyễn hoặc chính mình rằng ổng là chồng mình mà. Mình đi quyến rũ với năn nỉ chồng mình có gì sai đâu mà phải cảm thấy xấu hổ. Chiều chuộng để ổng thoả mãn chuyện này, thì ổng cũng sẽ chiều mình chuyện khác. Ráng làm cho tinh thần ổng cảm thấy vui vẻ rồi gài kèo ổng là sẽ dính liền à. Nên Phương ơi, hãy cố lên!
Không khó để tôi có thể kiếm được 1 chiếc đầm ngủ 'sexy' hết mức nằm trong tủ quần áo của mình. Vì nó được treo đầy nhóc ở bên trong, nhưng từ trước đến nay chẳng bao giờ tôi dám nhìn đến chúng. Thế mà hôm nay bất đắc dĩ phải cầm nó trên tay mà óc cục tôi nổi rần rần. Cố nghĩ tới chuyện phải làm, tôi thay nó lên người rồi run rẩy mở cửa bước vào phòng ngủ...
Liệu mưu đồ của tôi có thành công không đây? Ôi cầu trời!
Vội trợn tròn mắt, miệng tôi nhanh nhảu hỏi lại nó để xác minh xem nó có đang giỡn chơi hay thật?
- Bà có đang ghẹo tui không vậy hả? Đâu ra cái tin tào lao đó vậy?
Ngay sau đó, con bạn tôi liền sổ lại cho tôi 1 tràng:
- Chuyện này tao rảnh hơi đâu mà đi đùa với mày. Chúng nó kêu nghi ngờ mày với thầy Đạt từ năm ngoái rồi. Sẵn chuyện của chú mày đang 'hot', nên tụi nó khui vụ thầy Đạt ra luôn cho xôm. Ê, mà nói nghe, tao cũng nghi ngờ người yêu của mày là thầy Đạt lắm đó nha. Thấy mày với thầy cũng hay đi với nhau. Mỗi lần tới môn của thầy mày toàn ra trễ nhất đám không, lại còn ngồi trò chuyện với thầy rất vui vẻ nữa. Mà cái cách thầy nhìn rồi trao đổi bài vở với mày cũng khác hẳn so với bọn tao. Bởi vậy bọn tao cũng đã nghi ngờ mày từ lâu rồi. Thôi, bạn bè với nhau, mày cứ khai thật ra đi không có gì phải ngại. Thầy Đạt trông hiền khô, cũng cơm ngon canh ngọt tám chín phần với chú mày mà. Nhất mày rồi còn gì!
Nghe nó tự biên tự diễn xong, cái bản mặt tôi liền tái xanh lại. Vì bên tai nghe nó luyên thuyên vậy, chứ cặp mắt của tôi lại rụt rè dòm tới anh giáo đang ngồi ở bàn làm việc. Ổng đã bỏ mắt kính xuống bàn, híp mắt nhìn tôi với đầy vẻ dò xét, y như 1 con hổ đang canh me con mồi của mình vậy. Rất nhanh nhạy, bản thân tôi tự nhận thức rằng chuyện này tuyệt đối không thể để cho chồng tôi biết được. Nếu không, lông trên người tôi chắc không còn 1 cọng. Quái quỷ thiệt! Đúng năm xui tháng hạn, toàn xảy ra chuyện chọc cho lão chồng khó ở kia có cớ để ngược đãi tôi không à!
- Tui dám thề là không có chuyện đó đâu, nên mấy bà làm ơn đừng nói bậy bạ như thế ảnh hưởng tới người khác lắm! Thôi nha, để tui lên xem thử coi sao. Bái bai.
Bẽn lẽn dùng tay che lại loa điện thoại, tôi nhỏ giọng nói với nó vài ba câu rồi vội cúp máy cái 'rụp'. Tay chân đang tính đánh bài chuồn thì:
- Vụ gì?
Mẹ ơi! Anh giáo đột nhiên lên tiếng hỏi chuyện bằng giọng nói mang âm hưởng gầm gừ của cọp beo, khiến tôi giật thót cả mình. Vội giấu điện thoại ra sau lưng, tôi cố giãn các cơ mặt ra để trông bình thường nhất có thể mà hề hề trả lời ổng:
- Có..có gì đâu anh! Hì hì...Em...em đi vệ sinh cái!!
Chân tôi vừa định nhấc lên thì:
- Đứng yên đó!
Bản mặt tôi bắt đầu xạo sự:
- Em..em mắc lắm rồi!
Và thầy đưa tay chỉ lên bàn yêu cầu tôi:
- Giao nộp điện thoại ra đây rồi đi vẫn còn kịp!!!
- Sao..sao bữa nay tự dưng anh lại đòi kiểm tra điện thoại của em vậy? Em vô trong vừa bấm vừa 'đi' cho dễ!!!
Ăn ở với nhau cả năm nay, nên dễ dàng gì mà tôi có thể qua mắt được thầy chứ. Mặc dù ổng không sanh tôi ra, nhưng tóc trên đầu tôi có bao nhiêu cọng ổng nắm được hết mà. Chân mày thầy nhướn lên vì không muốn kiên nhẫn với tôi nữa. Ổng bắt đầu hối thúc kèm doạ dẫm:
- Không nói nhiều, đặt điện thoại lên bàn...Lẹ! Vừa bấm vừa đi muốn trĩ hay gì? Còn nếu không...Tự giác khai ra đi!!! Tôi nghe loáng thoáng là em với thầy Đạt có chuyện gì rồi đó.
Ây đu! Cặp lỗ tai của ổng là Thuận Phong Nhĩ hay sao vậy ta? Con nhỏ bạn nó nói trong điện thoại mà tôi đứng cách ổng cả mét, sao ổng nghe được hay thiệt luôn. Nhưng dẫu vậy, tôi vẫn ráng cãi tới cùng vì còn nước còn uống:
- Sao tự nhiên anh lại bắt em khai, em...em có làm gì đâu?
Cúi đầu thấp giọng trả lời thầy, chỉ những kẻ đang nối dóc mới không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương thôi. Điển hình là con ốc tiêu không có tài diễn xuất như tôi đây. Thế rồi anh giáo đã ra tối hậu thư cuối cùng:
- Giờ em nói cho tôi biết em đang giấu tôi chuyện gì? Tôi đảm bảo đó là chuyện xấu nên trông em mới lấm la lấm lét như thế. Nếu muốn sống tiếp thì em hãy đầu thú sớm sẽ được hưởng khoan hồng. Còn để tự tôi điều tra ra 1 cái...lúc đó, em tự hiểu...
Ặc, ổng nói như thế rồi thì tôi nên làm gì đây? Hic, mà chuyện này có phải do tôi đâu, tôi bị hàm oan chứ bộ. Trong đầu tôi còn đang tính sẽ lên coi người đó đã đăng gì, để 'inbox' xin người ta gỡ bài trước khi ổng biết. Nhưng, chưa kịp làm gì thì đã bị ổng bắt tại trận như thế này rồi. Xui không thể tả! Ờ mà quên, tin đồn của ổng cũng đang đầy nhóc ở trên mạng mà. Vậy ổng có quyền gì quay qua trách móc ngược lại tôi được. Ô, thế là lí do để lật bài rồi. Thích chọc tôi ghen sao? Không quan tâm trên mạng viết gì sao? Tôi sẽ dùng những lời ổng vừa nói ban nãy với tôi để vả lại ổng mới được. Đúng thời tới cản không kịp.Trong cái rủi lại có cái xui.
Lấy hết dũng khí của bản thân, tôi hít 1 hơi thật sâu rồi bắt đầu trình bày với ổng bằng giọng cố đanh, nhưng vẫn còn hơi run của mình:
- Ờ thì, chuyện là...sẵn vụ có tin đồn anh với người ta á. Có đứa lên mạng, nó loan em với anh Đạt cũng đang...
- Yêu nhau sao?
Tôi chưa kịp nói hết câu, lão giáo già vốn rất thông minh và cực kỳ nhanh nhạy của tôi đã thêm từ dùm tôi vào vế sau rồi. Mặt tôi đực ra biểu hiện cho việc cảm thán rằng:”Sao anh biết hay vậy?” Đã khiến cho anh giáo phải trợn mắt nghiến răng kẽo kẹt với tôi:
- Em đã làm cái quái gì để xuất hiện cái tin đồn đó hả cái con bé kia!
Bình tình nha Phương! Phải thật bình tĩnh! Biết là đang sợ đấy, nhưng mình có cớ bật lại mà. Lại nuốt thêm 1 ngụm nước miếng, tôi bèn dũng cảm đánh liều:
- Thì..thì em cũng giống như anh thôi. Chẳng làm gì hết mà bị lôi ra đồn đoán lung tung. Vả lại, anh cũng vừa nói với em là anh không rảnh quan tâm trên mạng người ta đăng gì hay nói gì mà. Chính miệng anh đã thốt ra những lời như thế, nên anh hãy công bằng với em đi chứ!
Lại là lần thứ n tôi làm cho ổng tức nghẹn họng. Tay ổng để trên bàn nắm chặt lại khiến cái bàn cũng muốn run theo tôi. Đôi mắt thầy lừ lừ nhìn tôi thay cho những lời trách mắng:”Con với chả cái, nuôi cho nó ăn học để giờ nó cãi mình xon xỏn cái miệng.”
Mặc dù rất hả dạ vì đã trả thù được anh giáo, nhưng tôi cũng đang lo sợ ổng điên lên lại đè ra phát cho tôi tím đít. Thế mà ở tình thế hiện tại, tôi chỉ thấy thầy vẫn chăm chăm nhìn tôi. Tay ổng với lấy chiếc điện thoại di động đang được đặt trên bàn và liền bấm số. Sau đó, ổng liền yêu cầu người bên đầu dây kia rằng:
- Gần đây xuất hiện tin tức không hay về tôi ở trong trường, cậu hãy liên hệ với những người đang đăng tải buộc họ phải gỡ bài. Chưa hết...cậu xử lý cả những gì đang xảy ra với bé Phương nữa. Nhất định phải xoá sạch sẽ không để trồi lên thêm bất kì 1 tin nào khác. Mọi chuyện hãy xử lý nhanh gọn nội ngay trong đêm nay giúp tôi!
Há há, tưởng hại ai dè lại có lợi, 1 công đôi chuyện luôn, vậy là tôi đỡ phải vất vả rồi. Chưa kịp lên mạng để coi tụi trên đó đã viết về mình như thế nào, thì đã bị xoá bài đến nơi. Thở phào nhẹ nhõm, vì cuối cùng mọi chuyện cũng đã kết thúc. Khi anh chồng nhà tôi chỉ cần búng tay 1 cái là tất cả bay màu y như Thanos vậy.
Nhưng hớn hở chưa được vài ba giây, tôi lại nhận về 1 cái kết đắng nghét. Sao tôi lại quên Thanos chính là nhân vật phản diện nhỉ? Vì thế anh giáo già cũng sẽ ác như thế thôi.
Đặt di động trở lại bàn sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với ai đó, thầy đưa mắt nhìn sang tôi và bắt đầu nghiêm giọng chỉ điểm:
- Em đừng có đứng đó nghĩ rằng tôi giải quyết như thế là đã xong xuôi. Tôi nói cho em biết, chỉ có thể khoá miệng dân chúng ở trên mạng thôi, còn tin đồn vẫn sẽ truyền miệng không cấm được người ta đâu. Tôi cho em thời gian nội trong ngày mai, phải tự mình làm gì đó để sinh viên trong trường biết tôi là của em theo ý em đi. Vì tôi thân làm lớn ở trong trường, không muốn phải tự đi rêu rao những tin nhỏ nhặt về đời tư cá nhân này đâu. Nên em hãy hiểu cho tôi trong hoàn cảnh như thế. Còn nếu em không chịu tự giác, buộc tôi sẽ tìm cách. Chuyến này tôi phải làm 1 lần cho tới mới được, không để vài hôm lại xuất hiện ba cái tin xàm xí làm ảnh hưởng đến tinh thần làm việc của tôi. Còn em với thầy Đạt, em nên nhớ mình là gái đã có chồng rồi, nên làm ơn hãy giữ khoảng cách dùm tôi. Cứ mỗi lần nhìn em tíu ta tíu tít với nó là tôi chướng hết cả 2 con ngươi. Tôi nói ít nên em hãy tự mình hiểu nhiều đi ha!
Trời má! Nãy giờ ổng nói quá trời quá đất, tôi còn chưa kịp xử lý dữ liệu mà chốt câu ổng kêu tôi nói ít hiểu nhiều kìa trời. Nghe xong thiệt muốn xuất huyết não.
Bị ép buộc phải làm nhiệm vụ không mong muốn, tôi đực mặt ra đứng ngay tại chỗ suy nghĩ mình nên làm gì đây? Lúc này, thầy đã kéo ghế đứng dậy rồi đi phớt qua tôi, không quên mắng tôi thêm câu nữa:
- Về phòng ngủ!!!! Cái mặt trông khó ưa!!!!
Và tối ấy, tôi quyết định dùng chính thân xác mình để đi đàm phán với lão giá già, nhằm đổi lấy bình yên cho tuổi trẻ. Có thể hành vi này quá mất thanh danh và đáng xấu hổ với bản thân, nhưng tôi hết cách rồi. Trong thâm tâm, tôi phải tự huyễn hoặc chính mình rằng ổng là chồng mình mà. Mình đi quyến rũ với năn nỉ chồng mình có gì sai đâu mà phải cảm thấy xấu hổ. Chiều chuộng để ổng thoả mãn chuyện này, thì ổng cũng sẽ chiều mình chuyện khác. Ráng làm cho tinh thần ổng cảm thấy vui vẻ rồi gài kèo ổng là sẽ dính liền à. Nên Phương ơi, hãy cố lên!
Không khó để tôi có thể kiếm được 1 chiếc đầm ngủ 'sexy' hết mức nằm trong tủ quần áo của mình. Vì nó được treo đầy nhóc ở bên trong, nhưng từ trước đến nay chẳng bao giờ tôi dám nhìn đến chúng. Thế mà hôm nay bất đắc dĩ phải cầm nó trên tay mà óc cục tôi nổi rần rần. Cố nghĩ tới chuyện phải làm, tôi thay nó lên người rồi run rẩy mở cửa bước vào phòng ngủ...
Liệu mưu đồ của tôi có thành công không đây? Ôi cầu trời!