Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 108: Ai nhắn tin cho em đây?
Uầy, tự nhiên có trai đẹp ra làm quen như thế này thì nên nói gì cho ngầu ta?....Nói vui thế thôi chứ tôi mê trai gì tầm này nữa. Bộ chồng tôi không đủ tài sắc vẹn toàn hay sao mà khiến tôi phải đi tia trai thiên hạ? Đám bạn xung quanh thì đang chết mê chết mệt vì cậu bạn này, chứ tôi thì tôi thấy chết phiền đúng hơn. Bởi nếu đem lên cân so sánh với chồng tôi, chắc cân sẽ hư do có sự chênh lệch quá lớn. Nói thật thì nhan sắc của cậu bạn này trông cũng có vẻ ngon đấy, F4 hả? Gặp anh giáo nhà tôi 1 cái là ALT + F4, ổng cho đóng cửa sổ hiện hành bay màu ngay luôn bây giờ.
Trông khuôn mặt có nét chơi đùa không mấy nghiêm túc của cậu bạn, tôi thoạt nhìn mà thấy không ưng mắt chút xíu nào cả vì trông quá 'bad boy'. Mặc cho tụi con gái xung quanh vừa ngưỡng mộ lẫn ghen tị. Vì tôi được chàng trai 'hot' nhất khoá huấn luyện quân sự đợt này chú ý tới. Điều mà biết bao cô gái đang ngồi nơi đây hằng ao ước.
Trái ngược với số đông, tôi chỉ cười xã giao với cậu ta 1 cái và kéo ghế đứng dậy, tỏ bộ dạng rằng mình đang rất vội vã. Sau đó nhanh chóng mở lời với cậu ấy thay cho lời từ chối khéo muốn được làm quen bằng giọng gấp gáp:
- Xin lỗi, mình đang có điện thoại!
Quay lại cầm lấy bao lô của mình đang để ở sau ghế, tôi bỏ ra ngoài 1 mạch mất bóng luôn. Để lại cục quê to tướng khiến anh chàng sượng đơ hết cả mặt mày. Hajzzz! Thôi thà mang tiếng chảnh chó khó ưa ngay ban đầu, để người ta tự động lánh mình ra. Chứ cả nể rồi ngồi nói chuyện giông dài lại không hay. Mà đây lại là bạn khác giới nữa nên tôi càng phải tránh xa. Vì tôi biết thân biết phận mình là gái đã có chồng rồi.
Đám bạn của tôi vẫn còn ngồi đó và chúng nó biết lý do vì sao tôi lại làm như thế. Tụi nó không biết tôi là vợ của 'anh Vinh trùm trường', nhưng biết tôi có quan hệ họ hàng với thầy, là con ông cháu cha. Từ sau vụ tôi bị ăn hiếp ì xèo rồi bị đưa lên mạng xã hội lúc xưa có liên quan tới anh Khải. Chúng nó cũng từng hỏi và tôi phải nói dóc rằng thầy Vinh là chú họ xa của tôi. Chứ có dám nói đó là chồng tôi đâu, e sợ chúng nó bị sốc với đồn tùm lum mất công lại gây tiếng xấu nữa thì khổ. Nhưng chúng nó biết tôi đã có người yêu rồi. Vì ngón áp út của tôi vẫn luôn đeo nhẫn, do hãi phải thành 'Phương 8 ngón' như lời chồng tôi đã từng cảnh cáo. Chỉ khi đi học quân sự biết sẽ vận động nhiều sợ rơi mất, nên tôi đành tháo nó ra và anh giáo cũng thông cảm cho tôi về vấn đề này.
Một con bạn tài lanh khoái lo chuyện bao đồng, xót xa cảnh trai đẹp bị tôi ngó lơ như thế. Nó đã ngứa miệng lên tiếng nói với cậu ta:
- Gái đó có người yêu rồi bạn gì ơi! Nó chung thuỷ lắm!
Câu nói ấy đã khiến khoé miệng của cậu bạn nhếch lên và càng châm lửa cho mục tiêu muốn chinh phục tôi có thêm động lực mãnh liệt. Vì tôi - cô gái có đôi mắt to tròn, 2 bờ má hồng phấn và khuôn miệng chúm chím nhìn cưng y như búp bê. Lần đầu tiên bước vào nhà ăn tập thể này, sự đáng yêu đến nổi bật của tôi đã khiến cậu ta lỡ ôm mộng tương tư mất rồi. Nhưng tôi đang lo lắng cho anh bạn này rất nhiều đây. Trót dại đi tương tư tôi như thế, rồi có ngày sẽ bị chồng tôi lên cơn ghen tương cho vỡ mồm thôi. Thật là quá dại dột mà trai ơi!
Chiều ấy, sau khi tan học, đám bạn thì trở lại khu nội trú của trường. Còn tôi cùng nhiều sinh viên khác lại tà tà đi ra phía cổng trường để trở về nhà của mình với quãng đường cũng khá xa. Tôi cố bước chân thật nhanh vì biết anh giáo già đã chờ tôi sẵn ngoài xe nãy giờ rồi. Nhưng vẫn có 1 ánh mắt của gã trai si tình nào đó đang đi phía sau lưng, đã dõi theo hình bóng tôi từ lúc ở trong trường ra tới tận ngoài này cả mấy ngày nay. Khi trông thấy tôi leo lên chiếc xe hơi Mercedes Maybach S650, cậu ta liền đoán gia cảnh của tôi quả thật không tệ, rất xứng đôi và môn đăng hộ đối với cậu. Chuyến này cậu quyết phải 'đập chậu cướp hoa' rồi. Nhưng cha nội ơi, 'kẻ cắp sẽ gặp bà già' đó. Vì trong xe là chồng của tui, chứ có phải tía má tui đâu trời!
Vào buổi tối ấy, trời không trăng cũng chả có ngôi sao nào chiếu sáng, tôi vừa luyện tập tháo lắp súng với thời gian đã đạt yêu cầu đủ để được điểm A. Anh giáo già bình thản đặt chiếc đồng hồ bấm giờ lên bàn và nhìn tôi với vẻ khá hài lòng. Tôi vật vã thở phào nhẹ nhõm, tính cất khẩu súng không đạn, đã được thầy đi mượn dùm và chuẩn bị đem trả lại cho người ta để vào trong góc phòng. Sau đó leo lên giường ngủ mai còn phải đi học sớm nữa. Không hiểu sao từ ngày bắt đầu học môn giáo dục quốc phòng, công nhận tôi ăn ngon ngủ khoẻ hẳn ra.
Trông thấy tôi vừa đặt lưng xuống giường mà đôi mắt đã lim dim chuẩn bị bay vào cõi mộng. Anh giáo già vội lay người tôi dậy:
- Phương, dậy em!
Tôi đang lơ mơ, tự nhiên bị đánh thức nên cố hé đôi mắt đã sụp mí của mình ra và hỏi anh giáo:
- Gì vậy anh?
Với vẻ đầy ấm ức, thầy nằm bên cạnh dùng nửa thân bên này đè lên người tôi để gác như gối. Mặt ổng cúi sát xuống bắt tội tôi rằng:
- Sao em ác 'nhơn' quá vậy Phương? Mấy bữa nay em lo bắn súng tiểu liên không à, còn bộ súng đạn này em bỏ bê cho ai đây hả?
Vừa nói, ổng vừa cầm lấy bàn tay bé nhỏ của tôi, không chút liêm sỉ mà đặt xuống 'khẩu súng' của thầy ở thân dưới cách qua lớp quần ngủ mỏng. Nó đã được lên nòng sẵn chỉ chờ tôi ra hiệu 1 phát là nả đạn ngay tức thì.
Phụtttt!!! Thật là không biết xấu hổ mà. Tôi vội rụt tay lại rồi trợn mắt nhìn ổng tỏ đầy vẻ bức xúc. Hic! Mấy ngày nay, bao nhiêu nội công tôi đã đổ dồn vào trường quân ngũ rồi. Nên còn đâu sức lực để làm bia cho ổng bắn nữa chứ. Ổng mới là kẻ ác nhân thất đức mới đúng á!
- Em mệt lắm anh ơi! Tha cho em đi mà!
Chẳng còn hơi để cự lộn với ổng nữa, tôi dùng ánh mắt rũ rượi của mình để cầu xin ổng tha mạng. Thì 'ting', chuông báo từ chiếc điện thoại của tôi được đặt ở tủ đầu giường có tin nhắn được gửi đến. Quái lạ thiệt, điện thoại tôi chỉ có anh giáo và các anh lính của thầy gọi. Nó chỉ đổ chuông vào ban ngày thôi. Giờ đã tối muộn như thế này, đáng lẽ nó phải nằm im lìm 1 chỗ mới đúng, sao nay lại đột nhiên động đậy thế kia?
Nhưng chưa kịp để tôi với lấy nó, anh giáo đã lẹ hơn tôi mấy bước. Ổng chồm tới cầm chiếc điện thoại của tôi đang sáng đèn màn hình lên coi và rồi chân mày ổng nhăn lại, kéo cả ruột gan tôi nhăn theo. Ủa? Nhớ là mình có làm gì sau lưng ổng đâu mà giờ sao thấy chột dạ quá ta?
- Ai nhắn tin cho em đây?
Tôi ngơ ngẩn muốn tỉnh cả ngủ sau khi nghe thầy hùng hổ hỏi. Nên vội ngóc đầu dậy và ngó lên màn hình đang được ổng giơ lên trước mặt. Là tin nhắn được gửi từ 1 số lạ mà tôi thề là không biết đó là ai: “Phương đang làm gì vậy? Đã ngủ chưa?”
Tối muộn như thế này rồi mà còn có người tốt bụng quan tâm đến miếng ăn giấc ngủ của tôi nhỉ? Đang tò mò suy nghĩ không biết ai là chủ nhân của tin nhắn này. Thì anh giáo Vinh lúc này mặt mày đã đen xì khét lẹt, ổng gằn giọng hỏi lại tôi 1 lần nữa:
- Là ai?
Ai là ai? Tôi nào có biết đâu. Ổng hỏi như thế thì tôi biết trả lời sao bây giờ?
- Em không biết, chắc người ta nhắn nhầm đó anh!
Đó là câu trả lời thích hợp nhất trong lúc này, nhưng nó vẫn chưa khiến thầy cảm thấy thoả đáng. Ổng không nằm nữa mà chuyển tư thế lên ngồi ngay ngắn đàng hoàng, đôi mắt nhọn hoắt ánh lên những tia ngờ vực tiếp tục vặn vẹo tôi:
- Có thật là em không biết?
- Em thề, em không biết đó là ai hết mà.
Tôi thành thật trả lời với khuôn mặt trông vô cùng quang minh chính đại, tỏ rõ rằng điều mình nói là hoàn toàn chính xác, không sai nửa lời.
Liếc nhìn tôi 1 cái rõ nét, thầy mở khoá màn hình và đích thân gõ từng chữ cái, để muốn biết người bên kia chính xác là ai cho thoả lòng:” Cho tôi hỏi ai vậy?”
Rất nhanh, tin nhắn đã được hồi đáp và câu trả lời đủ để giết chết tôi đêm nay: “ Một người con trai đang nhớ đến Phương!”
Thế rồi, tôi nghe tiếng kèn trống đám ma bắt đầu nổi lên vẩn quanh bên 2 tai...'tèo teo teo téo teo teo tèo...'
Trông khuôn mặt có nét chơi đùa không mấy nghiêm túc của cậu bạn, tôi thoạt nhìn mà thấy không ưng mắt chút xíu nào cả vì trông quá 'bad boy'. Mặc cho tụi con gái xung quanh vừa ngưỡng mộ lẫn ghen tị. Vì tôi được chàng trai 'hot' nhất khoá huấn luyện quân sự đợt này chú ý tới. Điều mà biết bao cô gái đang ngồi nơi đây hằng ao ước.
Trái ngược với số đông, tôi chỉ cười xã giao với cậu ta 1 cái và kéo ghế đứng dậy, tỏ bộ dạng rằng mình đang rất vội vã. Sau đó nhanh chóng mở lời với cậu ấy thay cho lời từ chối khéo muốn được làm quen bằng giọng gấp gáp:
- Xin lỗi, mình đang có điện thoại!
Quay lại cầm lấy bao lô của mình đang để ở sau ghế, tôi bỏ ra ngoài 1 mạch mất bóng luôn. Để lại cục quê to tướng khiến anh chàng sượng đơ hết cả mặt mày. Hajzzz! Thôi thà mang tiếng chảnh chó khó ưa ngay ban đầu, để người ta tự động lánh mình ra. Chứ cả nể rồi ngồi nói chuyện giông dài lại không hay. Mà đây lại là bạn khác giới nữa nên tôi càng phải tránh xa. Vì tôi biết thân biết phận mình là gái đã có chồng rồi.
Đám bạn của tôi vẫn còn ngồi đó và chúng nó biết lý do vì sao tôi lại làm như thế. Tụi nó không biết tôi là vợ của 'anh Vinh trùm trường', nhưng biết tôi có quan hệ họ hàng với thầy, là con ông cháu cha. Từ sau vụ tôi bị ăn hiếp ì xèo rồi bị đưa lên mạng xã hội lúc xưa có liên quan tới anh Khải. Chúng nó cũng từng hỏi và tôi phải nói dóc rằng thầy Vinh là chú họ xa của tôi. Chứ có dám nói đó là chồng tôi đâu, e sợ chúng nó bị sốc với đồn tùm lum mất công lại gây tiếng xấu nữa thì khổ. Nhưng chúng nó biết tôi đã có người yêu rồi. Vì ngón áp út của tôi vẫn luôn đeo nhẫn, do hãi phải thành 'Phương 8 ngón' như lời chồng tôi đã từng cảnh cáo. Chỉ khi đi học quân sự biết sẽ vận động nhiều sợ rơi mất, nên tôi đành tháo nó ra và anh giáo cũng thông cảm cho tôi về vấn đề này.
Một con bạn tài lanh khoái lo chuyện bao đồng, xót xa cảnh trai đẹp bị tôi ngó lơ như thế. Nó đã ngứa miệng lên tiếng nói với cậu ta:
- Gái đó có người yêu rồi bạn gì ơi! Nó chung thuỷ lắm!
Câu nói ấy đã khiến khoé miệng của cậu bạn nhếch lên và càng châm lửa cho mục tiêu muốn chinh phục tôi có thêm động lực mãnh liệt. Vì tôi - cô gái có đôi mắt to tròn, 2 bờ má hồng phấn và khuôn miệng chúm chím nhìn cưng y như búp bê. Lần đầu tiên bước vào nhà ăn tập thể này, sự đáng yêu đến nổi bật của tôi đã khiến cậu ta lỡ ôm mộng tương tư mất rồi. Nhưng tôi đang lo lắng cho anh bạn này rất nhiều đây. Trót dại đi tương tư tôi như thế, rồi có ngày sẽ bị chồng tôi lên cơn ghen tương cho vỡ mồm thôi. Thật là quá dại dột mà trai ơi!
Chiều ấy, sau khi tan học, đám bạn thì trở lại khu nội trú của trường. Còn tôi cùng nhiều sinh viên khác lại tà tà đi ra phía cổng trường để trở về nhà của mình với quãng đường cũng khá xa. Tôi cố bước chân thật nhanh vì biết anh giáo già đã chờ tôi sẵn ngoài xe nãy giờ rồi. Nhưng vẫn có 1 ánh mắt của gã trai si tình nào đó đang đi phía sau lưng, đã dõi theo hình bóng tôi từ lúc ở trong trường ra tới tận ngoài này cả mấy ngày nay. Khi trông thấy tôi leo lên chiếc xe hơi Mercedes Maybach S650, cậu ta liền đoán gia cảnh của tôi quả thật không tệ, rất xứng đôi và môn đăng hộ đối với cậu. Chuyến này cậu quyết phải 'đập chậu cướp hoa' rồi. Nhưng cha nội ơi, 'kẻ cắp sẽ gặp bà già' đó. Vì trong xe là chồng của tui, chứ có phải tía má tui đâu trời!
Vào buổi tối ấy, trời không trăng cũng chả có ngôi sao nào chiếu sáng, tôi vừa luyện tập tháo lắp súng với thời gian đã đạt yêu cầu đủ để được điểm A. Anh giáo già bình thản đặt chiếc đồng hồ bấm giờ lên bàn và nhìn tôi với vẻ khá hài lòng. Tôi vật vã thở phào nhẹ nhõm, tính cất khẩu súng không đạn, đã được thầy đi mượn dùm và chuẩn bị đem trả lại cho người ta để vào trong góc phòng. Sau đó leo lên giường ngủ mai còn phải đi học sớm nữa. Không hiểu sao từ ngày bắt đầu học môn giáo dục quốc phòng, công nhận tôi ăn ngon ngủ khoẻ hẳn ra.
Trông thấy tôi vừa đặt lưng xuống giường mà đôi mắt đã lim dim chuẩn bị bay vào cõi mộng. Anh giáo già vội lay người tôi dậy:
- Phương, dậy em!
Tôi đang lơ mơ, tự nhiên bị đánh thức nên cố hé đôi mắt đã sụp mí của mình ra và hỏi anh giáo:
- Gì vậy anh?
Với vẻ đầy ấm ức, thầy nằm bên cạnh dùng nửa thân bên này đè lên người tôi để gác như gối. Mặt ổng cúi sát xuống bắt tội tôi rằng:
- Sao em ác 'nhơn' quá vậy Phương? Mấy bữa nay em lo bắn súng tiểu liên không à, còn bộ súng đạn này em bỏ bê cho ai đây hả?
Vừa nói, ổng vừa cầm lấy bàn tay bé nhỏ của tôi, không chút liêm sỉ mà đặt xuống 'khẩu súng' của thầy ở thân dưới cách qua lớp quần ngủ mỏng. Nó đã được lên nòng sẵn chỉ chờ tôi ra hiệu 1 phát là nả đạn ngay tức thì.
Phụtttt!!! Thật là không biết xấu hổ mà. Tôi vội rụt tay lại rồi trợn mắt nhìn ổng tỏ đầy vẻ bức xúc. Hic! Mấy ngày nay, bao nhiêu nội công tôi đã đổ dồn vào trường quân ngũ rồi. Nên còn đâu sức lực để làm bia cho ổng bắn nữa chứ. Ổng mới là kẻ ác nhân thất đức mới đúng á!
- Em mệt lắm anh ơi! Tha cho em đi mà!
Chẳng còn hơi để cự lộn với ổng nữa, tôi dùng ánh mắt rũ rượi của mình để cầu xin ổng tha mạng. Thì 'ting', chuông báo từ chiếc điện thoại của tôi được đặt ở tủ đầu giường có tin nhắn được gửi đến. Quái lạ thiệt, điện thoại tôi chỉ có anh giáo và các anh lính của thầy gọi. Nó chỉ đổ chuông vào ban ngày thôi. Giờ đã tối muộn như thế này, đáng lẽ nó phải nằm im lìm 1 chỗ mới đúng, sao nay lại đột nhiên động đậy thế kia?
Nhưng chưa kịp để tôi với lấy nó, anh giáo đã lẹ hơn tôi mấy bước. Ổng chồm tới cầm chiếc điện thoại của tôi đang sáng đèn màn hình lên coi và rồi chân mày ổng nhăn lại, kéo cả ruột gan tôi nhăn theo. Ủa? Nhớ là mình có làm gì sau lưng ổng đâu mà giờ sao thấy chột dạ quá ta?
- Ai nhắn tin cho em đây?
Tôi ngơ ngẩn muốn tỉnh cả ngủ sau khi nghe thầy hùng hổ hỏi. Nên vội ngóc đầu dậy và ngó lên màn hình đang được ổng giơ lên trước mặt. Là tin nhắn được gửi từ 1 số lạ mà tôi thề là không biết đó là ai: “Phương đang làm gì vậy? Đã ngủ chưa?”
Tối muộn như thế này rồi mà còn có người tốt bụng quan tâm đến miếng ăn giấc ngủ của tôi nhỉ? Đang tò mò suy nghĩ không biết ai là chủ nhân của tin nhắn này. Thì anh giáo Vinh lúc này mặt mày đã đen xì khét lẹt, ổng gằn giọng hỏi lại tôi 1 lần nữa:
- Là ai?
Ai là ai? Tôi nào có biết đâu. Ổng hỏi như thế thì tôi biết trả lời sao bây giờ?
- Em không biết, chắc người ta nhắn nhầm đó anh!
Đó là câu trả lời thích hợp nhất trong lúc này, nhưng nó vẫn chưa khiến thầy cảm thấy thoả đáng. Ổng không nằm nữa mà chuyển tư thế lên ngồi ngay ngắn đàng hoàng, đôi mắt nhọn hoắt ánh lên những tia ngờ vực tiếp tục vặn vẹo tôi:
- Có thật là em không biết?
- Em thề, em không biết đó là ai hết mà.
Tôi thành thật trả lời với khuôn mặt trông vô cùng quang minh chính đại, tỏ rõ rằng điều mình nói là hoàn toàn chính xác, không sai nửa lời.
Liếc nhìn tôi 1 cái rõ nét, thầy mở khoá màn hình và đích thân gõ từng chữ cái, để muốn biết người bên kia chính xác là ai cho thoả lòng:” Cho tôi hỏi ai vậy?”
Rất nhanh, tin nhắn đã được hồi đáp và câu trả lời đủ để giết chết tôi đêm nay: “ Một người con trai đang nhớ đến Phương!”
Thế rồi, tôi nghe tiếng kèn trống đám ma bắt đầu nổi lên vẩn quanh bên 2 tai...'tèo teo teo téo teo teo tèo...'