Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57
Lôi Phi ngừng lại một chút rồi khẽ nói:
- Tiểu huynh nhận ra Quyên cô nương là tay biết nhiều hiểu rộng. Cô còn có lực lượng rất lớn. Lực lượng này dường như ăn sâu vào cả hai phe chính, tà. Một vị tiểu cô nương mà có nhiều tài như vậy thật không phải chuyện dễ. Vì thế tiểu huynh ngờ là sau lưng cô còn có người chủ sử.
Lý Hàn Thu hững hờ nói:
- Tiểu đệ tưởng cái đó không liên quan gì đến cuộc tham dự Hoa hội của chúng ta.
Lôi Phi nói:
- Nhưng chúng ta đã tiếp được thơ cảnh cáo của cô mà vẫn đi tham dự Hoa hội khiến cô phải ngạc nhiên. Vậy chúng ta phải lưu tâm quan sát xem có tìm ra được manh mối gì không.
Lý Hàn Thu nói:
- Phải lắm! Nhất thiết tiểu đệ xin theo lời chỉ điểm của Lôi huynh.
Lôi Phi nói:
- Còn một điều tiểu huynh cần nhắc Lý đệ là phải đem theo những vật dụng cần thiết vì e rằng chúng ta đi chuyến này chưa chắc đã trở lại đây nữa.
Lý Hàn Thu gật đầu. Chàng đem theo những đồ vật cần thiết và ngấm ngầm giấu khí giới trong áo trường bào.
Lôi Phi đem theo những đồ vật to lớn gói thành một gói cho gọn.
Hai người ngồi nghỉ lúc nữa để chờ trời tối lại đến hội trường trên sông Tần Hoài.
Lý Hàn Thu vẫn giữ thái độ oai vệ đi thẳng vào trường.
Hai người lại ngồi xuống chỗ cũ đêm trước.
Trên đài dưới ánh đèn lửa sáng trưng, Tử Hà cô nương đang đứng chờ. Cô vẫn mặc bộ áo mầu lục coi rất diêm dúa.
Lý Hàn Thu chuyển động mục quang nhìn lên chỗ ngồi Phương Tú, Hàn Ðào thấy hai ghế còn bỏ không. Còn bao nhiêu ghế khác đều đông đặc những người.
Tử Hà bỗng lên tiếng:
- Cuộc chiến đêm qua chưa phân thắng bại. Tiện thiếp chờ đây để nghênh giá.
Cô gọi luôn mấy tiếng vẫn không có người đáp lại.
Lý Hàn Thu đảo mắt ngó quanh không thấy ai đứng lên, liền tự hỏi:
- Chuyện này mới thật khó hiểu. Người áo đen đêm qua đã khiêu chiến sao đêm nay lại không xuất hiện thì cuộc đấu chờ đến bao giờ? Chẳng hiểu mụ béo mập quản lý hoa đài sẽ xử trí với việc này ra sao?
Chàng còn đang ngẫm nghĩ thì thấy thiếu phụ béo mập rảo bước tiến ra giữa đài tuyên bố:
- Theo nội quy của Hoa đài, lão thân cho ba hồi trống, dứt trống mà không thấy người lên đài tái chiến thì tuyên bố là người đó bị bại rồi.
Mụ tư lự biết mình thô lỗ xấu xa không được người dưới đài hoan nghênh nên cũng không nói nhiều nữa, giơ tay lên vẫy một cái.
Tiếng trống nổi lên vang động toàn trường.
Dứt ba hồi trống, vẫn không thấy người lên đài ứng chiến, thiếu phụ béo mập tủm tỉm cười nói:
- Chắc đại gia hôm qua có việc gấp đã rời khỏi Kim Lăng rồi. Theo nội quy Hoa đài, lão thân đành tuyên bố là Tử Hà cô nương thắng trận.
Mụ dừng lại một lúc rồi hỏi:
- Bây giờ lại tiếp cuộc tỷ đấu. Vị nào muốn tứ giáo xin mời lên đài.
Dứt lời mụ trở gót đi vào hậu đài.
Lý Hàn Thu không nhịn được khẽ hỏi:
- Vụ này là thế nào đây?
Lôi Phi đáp:
- Nếu người áo đen không chết thì cũng bị Giang Nam Song Hiệp thu phục rồi.
Lý Hàn Thu "ồ" lên một tiếng gật đầu đáp:
- Ðúng rồi! Ðúng rồi!
Giữa lúc ấy chàng đưa mắt nhìn ra thấy bốn tên đại hán võ phục hộ vệ Giang Nam Song Hiệp rảo bước đi vào.
Phương Tú vẫy tay nói:
- Trương thế huynh! Thế huynh đến sớm nhỉ?
Lôi Phi đáp:
- Tại hạ cùng thiếu trang chủ đi ngoạn mấy nơi nhưng không náo nhiệt bằng hoa trường này.
Phương Tú cười nói:
- Phong cảnh ở Giang Nam hãy còn nhiều chỗ rất khả quan, nếu hai vị cao hứng thì chờ hết Hoa hội, tại hạ sẽ bồi tiếp hai vị đi chơi một phen.
Lôi Phi nói:
- Cảm ơn thịnh tình của Phương viện chúa. Tại hạ xin thay mặt thiếu trang chủ tạ ơn trước.
Phương Tú tủm tỉm cười ngồi xuống ghế.
Bỗng nghe Tử Hà lại lên tiếng:
- Vị đại anh hùng nào muốn lên đài tứ giáo?
Góc Tây Bắc có tiếng người đáp lại:
- Tại hạ xin thỉnh giáo cô nương mấy chiêu!
Tiếng hoan hô vừa dứt một bóng người đã nhảy lên đài.
Từ chỗ người này đứng cách hoa đài ít ra là hơn hai trượng mà y nhảy một cái tới nơi thì nguyên một môn khinh công này đủ cho mọi người chấn động.
Lý Hàn Thu chú ý nhìn kỹ thì người kia vào trạc ngoại tam tuần mà trước ngực đã có chòm râu đen, sắc mặt đỏ tươi. Cặp lông mày giống như hai con tằm. Mình mặc võ phục mầu lam. Tay không binh khí.
Tử Hà thấy thân pháp y đã biết ngay là mình gặp phải tay kình địch liền nghiêng mình hỏi:
- Các hạ có thể cho biết cao tính đại danh được không?
Người mặt đỏ mỉm cười đáp:
- Tại hạ là Lương Thượng Yến. Xin cô nương nhẹ đòn cho.
Tử Hà hỏi:
- Té ra là Lương đại hiệp! Không hiểu đại hiệp định tỷ thí môn gì?
Lương Thượng Yến đáp:
- Binh khí rất nguy hiểm. Chúng ta tỷ quyền chưởng quách.
Tử Hà nói:
- Tiện thiếp xin theo tôn ý. Lương đại hiệp ra tay đi!
Lương Thượng Yến nói:
- Thì giờ là vàng bạc. Tại hạ không khách sáo nữa.
Y liền phóng chưởng đánh tới.
Tử Hà vung chưởng lên gạt thì Lương Thượng Yến đã thu chưởng về đổi thế đánh ra thế cầm nã nhằm chụp vào cổ tay Tử Hà.
Lương Thượng Yến biến chiêu rất mau lẹ, vừa trông đã biết ngay là một nhân vật có bản lãnh tuyệt vời.
Lý Hàn Thu bụng bảo dạ:
- Nếu Lương Thượng Yến đem toàn lực ra để thủ thắng thì e rằng Tử Hà khó lòng chống nổi 20 chiêu.
Tử Hà cũng biết mình gặp phải tay kình địch. Nàng vung song chưởng đánh theo thế liên hoàn những mong đoạt lấy tiên cơ để có thể chống trả thêm một thời gian.
Ðột nhiên Lương Thượng Yến trầm giọng quát:
- Cô nương hãy coi chừng.
Bóng chưởng giao nhau rồi đột nhiên ngừng lại.
Mọi người chú ý trông ra thấy Lương Thượng Yến đã nắm được cổ tay trái Tử Hà.
Tử Hà bị nắm huyệt mạch môn không thể tái chiến được nữa. Cô đứng ngẩn người ra không nhúc nhích.
Lương Thượng Yến tủm tỉm cười hỏi:
- Cô nương! Tình trạng này có kể là cô nương bại trận rồi không?
- Cái đó tiện thiếp cũng không rõ. Ðể đài chủ phán quyết mới được.
Bỗng nghe thanh âm thiếu phụ béo mập từ hậu đài vọng ra:
- Hài tử! Ngươi bị người ta nắm giữ huyệt đạo dĩ nhiên là thua rồi.
Tử Hà khẽ buông tiếng thở dài đáp:
- Tiện thiếp cam chịu thất bại.
Lương Thượng Yến buông tay nói:
- Hai bên động thủ chỉ cần phân thắng bại là xong. Hà tất phải đưa đến thảm cục lưu huyết.
Tử Hà nghiêng mình đáp:
- Tiện thiếp chịu thua rồi, Lương gia có điều chi dạy bảo tiện thiếp xin rửa tai để nghe theo.
Lương Thượng Yến vẫy tay nói:
- Cô nương lui vào trước đi để chờ tại hạ.
Tử Hà vâng lời lui vào hậu đài.
Trong mấy trận đấu võ công Lương Thượng Yến cao thâm hơn hết. Cả Kim Lăng Phương Tú cũng chấn động tâm thần tự hỏi:
- Bản lãnh người này đến mực phi thường, có lẽ chẳng kém gì mình. Nhưng tên họ y chưa từng nghe thấy trên chốn giang hồ. Không hiểu y là anh hùng ở địa phương nào?
Lý Hàn Thu lẩm bẩm:
- Người này tướng mạo giống Quan Công. Ngoài võ công tuyệt thế, y còn có chính khí lẫm liệt. Nhất định là một bậc quân tử nhân hậu. Ta phải làm cách nào giao kết với y mới được.
Chàng còn đang ngẫm nghĩ bỗng thấy một thiếu nữ toàn thân mặc y phục mầu hồng khoan thai bước ra.
Hồng y nữ người nhỏ bé mà xinh đẹp so với Tử Hà còn có phần hơn.
Hồng y nữ nghiêng mình thi lễ nói:
- Tiện thiếp là Tử Cúc kính xin Lương đại hiệp tứ giáo mấy cao chiêu.
Lương Thượng Yến ngắm nghía Tử Cúc một lúc rồi hỏi:
- Cô nương nhất định đòi động thủ với tại hạ ư?
Tử Cúc đáp:
- Theo nội qui bản đài bây giờ đến lượt tiện thiếp phải ra lãnh giáo dù tiện thiếp muốn từ chối cũng không được.
Lương Thượng Yến nói:
- Nhưng tại hạ coi chừng cô nương không địch nổi mất.
Tử Cúc nói:
- Dù tiện thiếp không địch nổi cũng phải thuận theo số mệnh.
Lương Thượng Yến nói:
- Ðã vậy thì cô nương ra tay đi.
Tử Cúc biết võ công đối phương rất cao cường, cô không từ chối nữa vung song chưởng đánh liền. Hai tay cô chỉ cách nhau chừng một tấc.
Lương Thượng Yến tủm tỉm cười đưa tay xảy ra rất mau lẹ chuồng vào giữa hai bàn tay Tử Cúc. Chưởng thế y vừa huy động đã bật lên thành tiếng chát. Hai bàn tay Tử Cúc liền bị hất ra. Nguyên thế công của Tử Cúc cực kỳ lợi hại, nhưng bị Lương Thượng Yến hất ra đành phải dừng lại.
Lương Thượng Yến hạ thấp tay mặt xuống, đưa năm ngón tay nhằm nắm lấy cổ tay Tử Cúc.
Chiêu này Tử Cúc trông thấy rõ ràng mà không sao tránh được. Cổ tay cô bỗng tê chồn thì ra đã bị đối phương nắm trúng huyệt mạch.
Lý Hàn Thu khen thầm:
- Hảo thủ pháp!
Lương Thượng Yến mỉm cười hỏi:
- Cô nương đã chịu thua chưa?
Tử Cúc đáp:
- Võ công các hạ tuyệt đối cao thâm tiện thiếp không sao địch lại được.
Lương Thượng Yến buông tay ra nói:
- Hay lắm! Mời cô nương hạ đài đi.
Mới trong khoảng khắc, Lương Thượng Yến đã bại luôn hai mỹ nữ làm cho hoàn toàn trường phải chấn động.
Tử Cúc lui vào rồi một thiếu nữ áo trắng từ hậu đài khoan thai bước ra.
Bạch y áo trắng như tuyết dong mạo so với Tử Hà, Tử Cúc còn xinh đẹp hơn mấy phần.
Cô nghiêng mình thi lễ nói:
- Tiện thiếp là Tử Mai xin tham kiến Lương gia.
Lương Thượng Yến cười khanh khách nói:
- Cô này xinh đẹp quá! Ðáng tiếc là tại hạ đã thắng hai trận nên cô tuy mỹ miều mà tại hạ không có phúc để hưởng thụ.
Y vừa dứt lời toan nhảy xuống đài.
Tử Mai bỗng la lên:
- Xin Lương gia hãy lưu bộ.
- Cô nương có điều chi dạy bảo?
Tử Mai nói:
- Lương gia không chịu tứ giao thức là khinh miệt tiện thiếp.
Lương Thượng Yến ngắt lới:
- Cô nương dạy quá lời. Tại hạ được hai vị Tử Hà, Tử Cúc nhân nhượng mới thắng hai trận. Còn trận này nếu cô nương thắng tại hạ chẳng nói làm chi. Bất hạnh cô nương lại bại trận há chẳng làm khó khăn cho tại hạ ư?
Tử Mai đỏ mặt lên giả vờ không hiểu hỏi:
- Lương gia mà thắng tiện thiếp thì muốn xếp đặt tiện thiếp thế nào cũng được có chi là khó?
Lương Thượng Yến cười đáp:
- Theo luật lệ Hoa đài tại hạ thắng cô nương tức là cô nương làm vợ tại hạ. Tại hạ hiện đã thắng hai cô rồi thấy mình phấn khởi như muốn lên tiên. Nếu thành thế chia ba chân vạc, chốn khuê phòng sao tránh khỏi phong ba thì tại hạ chịu thế nào được?
- Luật lệ trên đài đã định rõ bọn tiểu nữ làm thiếp làm tỳ cũng được. Tùy đại gia cắt đặt thế nào nên thế ấy.
Lương Thượng Yến lắc đầu nói:
- Khó hưởng thụ nhất là ân huệ của mỹ nhân. Ðối với cô nương tại hạ chỉ tâm hưởng mà thôi.
Dứt lời y nhảy xuống đài đứng vào chỗ trước mặt Hàn Ðào.
Hàn Ðào liền đứng dậy hỏi:
- Lương huynh! Mời Lương huynh ngồi lên hàng đầu thưởng ngoạn được chăng?
Lương Thượng Yến chăm chú ngó Hàn Ðào rồi hỏi:
- Cách xưng hô tại hạ thế nào đây?
Hàn Ðào đáp:
- Tại hạ là Hàn Ðào ở Từ Châu.
Lương Thượng Yến nói:
- Tại hạ thưởng mộ đại danh từ lâu.
Ðoạn từ từ ngồi xuống.
Lý Hàn Thu để ý nhìn ra thấy Hàn Ðào, Phương Tú ngồi hai bên, Lương Thượng Yến ngồi giữa, liền nhủ thầm:
- Lương Thượng Yến là một nhân vật anh hùng cần phải kết giao. Nếu Giang Nam Song Hiệp âm mưu gia hại y thì ta phải tìm cách cứu y mới được.
Từ đó chàng ngấm ngầm để ý đến cử động của Giang Nam Song Hiệp.
Tử Mai đứng trên đài lớn tiếng:
- Lương đại hiệp khinh thị tiện thiếp không chịu tứ giáo, không hiểu còn vị anh hùng nào thương tới mà tứ giáo mấy chiêu không?
Lương Thượng Yến đột nhiên quay sang hỏi Phương Tú:
- Còn huynh đài đây, cách xưng hô thế nào?
Phương Tú đáp:
- Tại hạ là Phương Tú.
Lương Thượng Yến nói:
- Té ra là Phương huynh. Tại hạ cam bề thất kính.
Y không kêu Giang Nam Song Hiệp mà gọi thẳng Phương huynh tỏ ra không biết đến danh hiệu Giang Nam Song Hiệp.
Lương Thượng Yến khẽ hắng giọng một tiếng rồi nói:
- Vị cô nương này nghe nói rất đáng thương, tưởng Phương huynh nên lên đài một chuyến mới được.
Phương Tú ngẩn người ra một chút rồi cười mát đáp:
- Cái đó tại hạ cũng đã nghĩ tới.
Rồi như chợt nhớ ra điều gì trọng yếu, hắn ngừng lại một chút rồi đổi sang chuyện khác hỏi:
- Lương huynh! Lương huynh có nhận được thiệp mời của Tần Hoài Hoa hội không nhỉ?
Lương Thượng Yến đáp:
- Tiểu đệ phiêu lưu bốn bể gặp đâu chầu đó, người không sang trọng danh không hiển đạt thì làm gì có thiệp mời.
Hàn Ðào hỏi xen vào:
- Lương huynh không nhận thiệp mời, sao lại tiến vào hội trường được?
Lương Thượng Yến cười rồi đáp:
- Sức phòng vệ ở đây không ngăn chặn được tiểu đệ.
Hàn Ðào biến sắc trầm giọng hỏi:
- Lương huynh có biết tại hạ là người thế nào không?
Lương Thượng Yến lắc đầu đáp:
- Thực ra cái tên Hàn Ðào tại hạ chưa được nghe qua. Vừa rồi tại hạ nói ngưỡng mộ thanh danh từ lâu chẳng qua là lối khách sáo mà thôi.
Hàn Ðào không ngờ Lương Thượng Yến lại nói thẳng như vậy hắn không khỏi ngẩn người ra.
Lương Thượng Yến không để ý đến vẻ mặt Hàn Ðào , y tủm tỉm cười nói tiếp:
- Cả tên Phương huynh đây tại hạ cũng chưa biết tới.
Hàn Ðào tức giận nét mặt xám xanh toàn thân run bần bật, tưởng chừng sắp nổi sóng.
Phương Tú tựa hồ đã nhìn thấy thái độ Hàn Ðào không thể nhẫn nại được nữa.
Hắn liền nói ngay:
- Hàn huynh đệ đây cùng tại hạ là chủ nhân trong Hoa hội này.
Lương Thượng Yến nói:
- Té ra hai vị là Hoa hội chủ nhân. Nếu vậy tiểu đệ lỡ lời.
Hàn Ðào ở với Phương Tú đã lâu nên rất hiểu tâm lý nhau. Hắn biết Phương Tú nói vậy là có ý ngăn mình đừng nổi nóng.
Hắn liền làm bộ tươi cười nói:
- Anh em tại hạ rất kính trọng những vị anh hùn hảo hán. Cuộc phòng vệ chung quanh Hoa hội tuy không lấy gì làm nghiêm mật cho lắm, nhưng những người tầm thường khó mà trà trôn vào được.
Lương Thượng Yến lạnh lùng nói:
- Nếu vậy thì tiểu đệ đã gặp vận hên.
Hàn Ðào nói:
- Nhất định là khinh công và bản lãnh của Lương huynh phải tuyệt vời mới ra vào tự nhiên được.
Lúc này Lý Hàn Thu tuy ngó lên đài vì có người đang động thủ tỷ đấu với Tử Mai mà thực ra chàng để hết tâm vào câu chuyện giữa Giang Nam Song Hiệp và Lương Thượng Yến.
Bỗng nghe Lương Thượng Yến nói:
- Dù hai vị không truy cứu đến chuyện hôm nay thì ngày mai tiểu đệ cũng không tiện tới đây.
Phương Tú hỏi:
- Tại sao vậy?
Lương Thượng Yến đáp:
- Bữa nay tiểu đệ đã quen biết hai vị chủ nhân thì dĩ nhiên tối mai không tiện trà trộn vào nữa.
Phương Tú tủm tỉm cười nói:
- Lương huynh đã thắng hai trận vậy chiếu theo luật lệ bản đài là kể như người cùng phe với bọn tại hạ rồi.
Lương Thượng Yến nhấp nháy cặp mắt hỏi:
- Tại sao vậy?
Phương Tú đáp:
- Hễ ai thắng được nữ đài chủ nhất luật đều là tân lang.
Lương Thượng Yến nói:
- Cái đó điều không tiện vì tại hạ cũng xấp xỉ ngang tuổi với hai vị.
Phương Tú liền hỏi:
- Năm nay quý canh Lương huynh bao nhiêu?
Lương Thượng Yến đáp:
- Tiểu đệ đã 38 tuổi rồi.
Phương Tú cười ha hả nói:
- Thế thì tại hạ còn hơn Lương huynh 20 tuổi. Vậy có coi Lương huynh vào kiều khách cũng không có chi quá đáng.
Lý Hàn Thu nghĩ thầm trong bụng:
- Anh chàng Lương Thượng Yến này thật có chỗ kỳ quái khiến khó mà hiểu được. Không hiểu lai lịch y thế nào mà dường như Giang Nam Song Hiệp đã tìm cách lung lạc y.
Bỗng nghe trên đài có tiếng thét rồi một bóng người văng xuống đài.
Mọi người chú ý nhìn lại thì thiếu nữ áo trắng Tử Mai vẫn đứng trên đài còn người bị hất xuống là một thiếu niên võ phục màu xanh.
Thiếu niên áo xanh bị hất xuống góc đài nên không có ai đỡ y.
Dường như y bị té khá nặng, hồi lâu mới gượng gạo đứng lên được.
Bỗng thấy Tử Mai lên tiếng:
- Vị huynh đài kia không muốn thủ thắng tấm thân yếu ớt này nên đã nhượng bộ tiểu muội. Vậy còn vị nào muốn lên đài tứ giáo tiểu muội rất hoan nghênh.
Dưới đài có tiếng đáp:
- Lão hán này xin lên tỷ thí mấy chiêu mong cô nương nhẹ đòn cho mới được.
Lý Hàn Thu chú ý nhìn ra thấy một người từ mé cầu thang hậu đài đi ra.
Quả nhiên là một người già nua lơ thơ mấy chòm râu bạc. Tóc trắng cũng chỉ còn lác đác buộc túm lại trên đỉnh đầu mặt lão đầy vết dăn, cả lông mi cũng bạc phếch. Lưng lão đã còng, chân đi lảo đảo.
Con người tuổi cao như vậy mà cũng lên đài cầu mỹ sắc thì thật là không biết tự lượng.
Tử Mai chau mày hỏi:
- Các hạ già nua như vậy thật hay chỉ giả vờ?
Lão già sửng sốt hỏi:
- Sao? Ðài qui của các vị có hạn chế niên canh ư?
Tử Mai đáp:
- Tuy không hạn định tuổi tác nhưng lão nhân gia già quá rồi.
Lão già cười khanh khách đáp:
- Lão hán tuy tuổi già nhưng lòng dạ lại không già.
Tử Mai biến sắc lạnh lùng nói:
- Ðã động thủ tương đấu tất khó lòng tránh khỏi chuyện thương vong. Xin tiền bối cẩn thận cho.
Lão già cười ruồi đáp:
- Dù làm con quỷ phong lưu chết dưới hoa cũng vui lòng. Lão phu đã bấy nhiêu tuổi đầu thì còn biết sợ chết là gì nữa.
Lão nói mấy câu này chẳng những khiến cho Tử Mai phải ngạc nhiên mà tân khách dưới đài cũng đến dở cười dở khóc.
Tử Mai hững hờ nói:
- Ðã vậy thì tiện thiếp phải tuân mệnh.
Rồi cô vung chưởng đánh ra.
Bạch Nhiêm lão nhân (lão già râu bạc) đưa bàn tay run run ra điểm tới nhằm đâm vào uyển mạch Tử Mai. Ðộng tác tuy chậm chạp song thủ pháp huyền diệu phi thường và trúng đích, bắt buộc Tử Mai phải thu chưởng về lùi lại.
Tử Mai nghĩ thầm trong bụng:
- Chỉ thế lão bất tử này quả là ghê gớm dường như lão mang tuyệt kỹ trong người thực sự.
Bụng nàng nghĩ vậy tay nàng phóng chưởng theo thế liên hoàn tấn công tới tấp.
Lão già phóng hai tay điểm tới không ngớt và lần nào thế chỉ cũng nhằm vào uyển mạch của Tử Mai, bức bách cô phải rụt tay về.
Tử Mai trong lòng không phục tấn công 30 chưởng liền mà lần nào lão già cũng chỉ phát huy một thủ thúc như vậy để bắt buộc đối phương phải thu hồi thế chưởng lạ ở chỗ là lão không chịu phản kích.
Sau khi tấn công 30 chưởng, Tử Mai dường như biết mình gặp phải tay kình địch, liền lùi lại ba bước hỏi:
- Tại sao lão nhân gia lại không chịu trả đòn?
Bạch nhiệm lão nhân cười đáp:
- Cô nương trẻ đẹp như vậy mà lão phu mỗi khi phản kích không chừng sẽ làm chết người gây nên thảm cảnh thì sao?
Tử Mai lại hỏi:
- Thế ra lão trượng tử đấu mà không muốn thắng ư?
Bạch Nhiệm lão nhân đáp:
- Lão phu muốn để cô nương tự nhận bại trận.
Tử Mai nói:
- Trừ phi lão nhân gia thủ thắng không thì chẳng bao giờ tiểu nữ chịu thua cả.
Bạch Nhiệm lão nhân cười ha hả nói:
- Nếu vậy thì chúng ta cứ tiếp tục đấu hoài. Lão phu chỉ nhìn mỹ sắc của cô nương cũng đủ no khỏi cần ăn uống gì nữa.
Tử Mai tức giận nói:
- Lão nhân gia bất quá chỉ biết một chiêu nên lúc nào cũng dùng một thủ pháp như nhau. Nếu lão còn tiếp tục chiêu này thì rồi tiểu tử cũng tìm ra được biện pháp phá giải.
Bạch Nhiệm lão nhân nói:
- Hay lắm! Cô nương hãy thắng chiêu này của lão phu đi rồi tự nhiên lão phu phải dùng đến chiêu thứ hai.
Tử Mai nói:
- Ðể tiểu nữ thử coi.
Tuy miệng nói hung hăng mà trong lòng thực vẫn gờm gờm cô để bàn tay trước ngực rồi phóng ra.
Quả nhiên lão già vẫn dùng chiêu thức trước giơ tay phải phóng chỉ lên điểm vào uyển mạch Tử Mai.
Ngón tay lão phóng ra chuẩn xác vô cùng, miệng lão cười nói:
- Nếu cô nương thêm một cánh tay nữa thì lão phu không thể phòng vệ được.
Tử Mai thấy thế công của mình bị đối phương ngăn chặn một cách dễ dàng thì biết là đối phương không chỉ hành động cầu may mà thực có bản lãnh cao cường. Tuy nhiên cô vẫn còn hy vọng tự nhủ:
- Lão đã già nua thế này thì dù có luyện được ngón chỉ đặc biệt cũng chẳng thể chống nổi binh khí.
Nghĩ vậy rồi cô lùi lại hai bước nói:
- Lão gia không chịu phản kích thì tuy tiểu nữ không thắng được lão gia, nhưng lão gia cũng vĩnh viễn không thể thắng được tiểu nữ.
- Tiểu huynh nhận ra Quyên cô nương là tay biết nhiều hiểu rộng. Cô còn có lực lượng rất lớn. Lực lượng này dường như ăn sâu vào cả hai phe chính, tà. Một vị tiểu cô nương mà có nhiều tài như vậy thật không phải chuyện dễ. Vì thế tiểu huynh ngờ là sau lưng cô còn có người chủ sử.
Lý Hàn Thu hững hờ nói:
- Tiểu đệ tưởng cái đó không liên quan gì đến cuộc tham dự Hoa hội của chúng ta.
Lôi Phi nói:
- Nhưng chúng ta đã tiếp được thơ cảnh cáo của cô mà vẫn đi tham dự Hoa hội khiến cô phải ngạc nhiên. Vậy chúng ta phải lưu tâm quan sát xem có tìm ra được manh mối gì không.
Lý Hàn Thu nói:
- Phải lắm! Nhất thiết tiểu đệ xin theo lời chỉ điểm của Lôi huynh.
Lôi Phi nói:
- Còn một điều tiểu huynh cần nhắc Lý đệ là phải đem theo những vật dụng cần thiết vì e rằng chúng ta đi chuyến này chưa chắc đã trở lại đây nữa.
Lý Hàn Thu gật đầu. Chàng đem theo những đồ vật cần thiết và ngấm ngầm giấu khí giới trong áo trường bào.
Lôi Phi đem theo những đồ vật to lớn gói thành một gói cho gọn.
Hai người ngồi nghỉ lúc nữa để chờ trời tối lại đến hội trường trên sông Tần Hoài.
Lý Hàn Thu vẫn giữ thái độ oai vệ đi thẳng vào trường.
Hai người lại ngồi xuống chỗ cũ đêm trước.
Trên đài dưới ánh đèn lửa sáng trưng, Tử Hà cô nương đang đứng chờ. Cô vẫn mặc bộ áo mầu lục coi rất diêm dúa.
Lý Hàn Thu chuyển động mục quang nhìn lên chỗ ngồi Phương Tú, Hàn Ðào thấy hai ghế còn bỏ không. Còn bao nhiêu ghế khác đều đông đặc những người.
Tử Hà bỗng lên tiếng:
- Cuộc chiến đêm qua chưa phân thắng bại. Tiện thiếp chờ đây để nghênh giá.
Cô gọi luôn mấy tiếng vẫn không có người đáp lại.
Lý Hàn Thu đảo mắt ngó quanh không thấy ai đứng lên, liền tự hỏi:
- Chuyện này mới thật khó hiểu. Người áo đen đêm qua đã khiêu chiến sao đêm nay lại không xuất hiện thì cuộc đấu chờ đến bao giờ? Chẳng hiểu mụ béo mập quản lý hoa đài sẽ xử trí với việc này ra sao?
Chàng còn đang ngẫm nghĩ thì thấy thiếu phụ béo mập rảo bước tiến ra giữa đài tuyên bố:
- Theo nội quy của Hoa đài, lão thân cho ba hồi trống, dứt trống mà không thấy người lên đài tái chiến thì tuyên bố là người đó bị bại rồi.
Mụ tư lự biết mình thô lỗ xấu xa không được người dưới đài hoan nghênh nên cũng không nói nhiều nữa, giơ tay lên vẫy một cái.
Tiếng trống nổi lên vang động toàn trường.
Dứt ba hồi trống, vẫn không thấy người lên đài ứng chiến, thiếu phụ béo mập tủm tỉm cười nói:
- Chắc đại gia hôm qua có việc gấp đã rời khỏi Kim Lăng rồi. Theo nội quy Hoa đài, lão thân đành tuyên bố là Tử Hà cô nương thắng trận.
Mụ dừng lại một lúc rồi hỏi:
- Bây giờ lại tiếp cuộc tỷ đấu. Vị nào muốn tứ giáo xin mời lên đài.
Dứt lời mụ trở gót đi vào hậu đài.
Lý Hàn Thu không nhịn được khẽ hỏi:
- Vụ này là thế nào đây?
Lôi Phi đáp:
- Nếu người áo đen không chết thì cũng bị Giang Nam Song Hiệp thu phục rồi.
Lý Hàn Thu "ồ" lên một tiếng gật đầu đáp:
- Ðúng rồi! Ðúng rồi!
Giữa lúc ấy chàng đưa mắt nhìn ra thấy bốn tên đại hán võ phục hộ vệ Giang Nam Song Hiệp rảo bước đi vào.
Phương Tú vẫy tay nói:
- Trương thế huynh! Thế huynh đến sớm nhỉ?
Lôi Phi đáp:
- Tại hạ cùng thiếu trang chủ đi ngoạn mấy nơi nhưng không náo nhiệt bằng hoa trường này.
Phương Tú cười nói:
- Phong cảnh ở Giang Nam hãy còn nhiều chỗ rất khả quan, nếu hai vị cao hứng thì chờ hết Hoa hội, tại hạ sẽ bồi tiếp hai vị đi chơi một phen.
Lôi Phi nói:
- Cảm ơn thịnh tình của Phương viện chúa. Tại hạ xin thay mặt thiếu trang chủ tạ ơn trước.
Phương Tú tủm tỉm cười ngồi xuống ghế.
Bỗng nghe Tử Hà lại lên tiếng:
- Vị đại anh hùng nào muốn lên đài tứ giáo?
Góc Tây Bắc có tiếng người đáp lại:
- Tại hạ xin thỉnh giáo cô nương mấy chiêu!
Tiếng hoan hô vừa dứt một bóng người đã nhảy lên đài.
Từ chỗ người này đứng cách hoa đài ít ra là hơn hai trượng mà y nhảy một cái tới nơi thì nguyên một môn khinh công này đủ cho mọi người chấn động.
Lý Hàn Thu chú ý nhìn kỹ thì người kia vào trạc ngoại tam tuần mà trước ngực đã có chòm râu đen, sắc mặt đỏ tươi. Cặp lông mày giống như hai con tằm. Mình mặc võ phục mầu lam. Tay không binh khí.
Tử Hà thấy thân pháp y đã biết ngay là mình gặp phải tay kình địch liền nghiêng mình hỏi:
- Các hạ có thể cho biết cao tính đại danh được không?
Người mặt đỏ mỉm cười đáp:
- Tại hạ là Lương Thượng Yến. Xin cô nương nhẹ đòn cho.
Tử Hà hỏi:
- Té ra là Lương đại hiệp! Không hiểu đại hiệp định tỷ thí môn gì?
Lương Thượng Yến đáp:
- Binh khí rất nguy hiểm. Chúng ta tỷ quyền chưởng quách.
Tử Hà nói:
- Tiện thiếp xin theo tôn ý. Lương đại hiệp ra tay đi!
Lương Thượng Yến nói:
- Thì giờ là vàng bạc. Tại hạ không khách sáo nữa.
Y liền phóng chưởng đánh tới.
Tử Hà vung chưởng lên gạt thì Lương Thượng Yến đã thu chưởng về đổi thế đánh ra thế cầm nã nhằm chụp vào cổ tay Tử Hà.
Lương Thượng Yến biến chiêu rất mau lẹ, vừa trông đã biết ngay là một nhân vật có bản lãnh tuyệt vời.
Lý Hàn Thu bụng bảo dạ:
- Nếu Lương Thượng Yến đem toàn lực ra để thủ thắng thì e rằng Tử Hà khó lòng chống nổi 20 chiêu.
Tử Hà cũng biết mình gặp phải tay kình địch. Nàng vung song chưởng đánh theo thế liên hoàn những mong đoạt lấy tiên cơ để có thể chống trả thêm một thời gian.
Ðột nhiên Lương Thượng Yến trầm giọng quát:
- Cô nương hãy coi chừng.
Bóng chưởng giao nhau rồi đột nhiên ngừng lại.
Mọi người chú ý trông ra thấy Lương Thượng Yến đã nắm được cổ tay trái Tử Hà.
Tử Hà bị nắm huyệt mạch môn không thể tái chiến được nữa. Cô đứng ngẩn người ra không nhúc nhích.
Lương Thượng Yến tủm tỉm cười hỏi:
- Cô nương! Tình trạng này có kể là cô nương bại trận rồi không?
- Cái đó tiện thiếp cũng không rõ. Ðể đài chủ phán quyết mới được.
Bỗng nghe thanh âm thiếu phụ béo mập từ hậu đài vọng ra:
- Hài tử! Ngươi bị người ta nắm giữ huyệt đạo dĩ nhiên là thua rồi.
Tử Hà khẽ buông tiếng thở dài đáp:
- Tiện thiếp cam chịu thất bại.
Lương Thượng Yến buông tay nói:
- Hai bên động thủ chỉ cần phân thắng bại là xong. Hà tất phải đưa đến thảm cục lưu huyết.
Tử Hà nghiêng mình đáp:
- Tiện thiếp chịu thua rồi, Lương gia có điều chi dạy bảo tiện thiếp xin rửa tai để nghe theo.
Lương Thượng Yến vẫy tay nói:
- Cô nương lui vào trước đi để chờ tại hạ.
Tử Hà vâng lời lui vào hậu đài.
Trong mấy trận đấu võ công Lương Thượng Yến cao thâm hơn hết. Cả Kim Lăng Phương Tú cũng chấn động tâm thần tự hỏi:
- Bản lãnh người này đến mực phi thường, có lẽ chẳng kém gì mình. Nhưng tên họ y chưa từng nghe thấy trên chốn giang hồ. Không hiểu y là anh hùng ở địa phương nào?
Lý Hàn Thu lẩm bẩm:
- Người này tướng mạo giống Quan Công. Ngoài võ công tuyệt thế, y còn có chính khí lẫm liệt. Nhất định là một bậc quân tử nhân hậu. Ta phải làm cách nào giao kết với y mới được.
Chàng còn đang ngẫm nghĩ bỗng thấy một thiếu nữ toàn thân mặc y phục mầu hồng khoan thai bước ra.
Hồng y nữ người nhỏ bé mà xinh đẹp so với Tử Hà còn có phần hơn.
Hồng y nữ nghiêng mình thi lễ nói:
- Tiện thiếp là Tử Cúc kính xin Lương đại hiệp tứ giáo mấy cao chiêu.
Lương Thượng Yến ngắm nghía Tử Cúc một lúc rồi hỏi:
- Cô nương nhất định đòi động thủ với tại hạ ư?
Tử Cúc đáp:
- Theo nội qui bản đài bây giờ đến lượt tiện thiếp phải ra lãnh giáo dù tiện thiếp muốn từ chối cũng không được.
Lương Thượng Yến nói:
- Nhưng tại hạ coi chừng cô nương không địch nổi mất.
Tử Cúc nói:
- Dù tiện thiếp không địch nổi cũng phải thuận theo số mệnh.
Lương Thượng Yến nói:
- Ðã vậy thì cô nương ra tay đi.
Tử Cúc biết võ công đối phương rất cao cường, cô không từ chối nữa vung song chưởng đánh liền. Hai tay cô chỉ cách nhau chừng một tấc.
Lương Thượng Yến tủm tỉm cười đưa tay xảy ra rất mau lẹ chuồng vào giữa hai bàn tay Tử Cúc. Chưởng thế y vừa huy động đã bật lên thành tiếng chát. Hai bàn tay Tử Cúc liền bị hất ra. Nguyên thế công của Tử Cúc cực kỳ lợi hại, nhưng bị Lương Thượng Yến hất ra đành phải dừng lại.
Lương Thượng Yến hạ thấp tay mặt xuống, đưa năm ngón tay nhằm nắm lấy cổ tay Tử Cúc.
Chiêu này Tử Cúc trông thấy rõ ràng mà không sao tránh được. Cổ tay cô bỗng tê chồn thì ra đã bị đối phương nắm trúng huyệt mạch.
Lý Hàn Thu khen thầm:
- Hảo thủ pháp!
Lương Thượng Yến mỉm cười hỏi:
- Cô nương đã chịu thua chưa?
Tử Cúc đáp:
- Võ công các hạ tuyệt đối cao thâm tiện thiếp không sao địch lại được.
Lương Thượng Yến buông tay ra nói:
- Hay lắm! Mời cô nương hạ đài đi.
Mới trong khoảng khắc, Lương Thượng Yến đã bại luôn hai mỹ nữ làm cho hoàn toàn trường phải chấn động.
Tử Cúc lui vào rồi một thiếu nữ áo trắng từ hậu đài khoan thai bước ra.
Bạch y áo trắng như tuyết dong mạo so với Tử Hà, Tử Cúc còn xinh đẹp hơn mấy phần.
Cô nghiêng mình thi lễ nói:
- Tiện thiếp là Tử Mai xin tham kiến Lương gia.
Lương Thượng Yến cười khanh khách nói:
- Cô này xinh đẹp quá! Ðáng tiếc là tại hạ đã thắng hai trận nên cô tuy mỹ miều mà tại hạ không có phúc để hưởng thụ.
Y vừa dứt lời toan nhảy xuống đài.
Tử Mai bỗng la lên:
- Xin Lương gia hãy lưu bộ.
- Cô nương có điều chi dạy bảo?
Tử Mai nói:
- Lương gia không chịu tứ giao thức là khinh miệt tiện thiếp.
Lương Thượng Yến ngắt lới:
- Cô nương dạy quá lời. Tại hạ được hai vị Tử Hà, Tử Cúc nhân nhượng mới thắng hai trận. Còn trận này nếu cô nương thắng tại hạ chẳng nói làm chi. Bất hạnh cô nương lại bại trận há chẳng làm khó khăn cho tại hạ ư?
Tử Mai đỏ mặt lên giả vờ không hiểu hỏi:
- Lương gia mà thắng tiện thiếp thì muốn xếp đặt tiện thiếp thế nào cũng được có chi là khó?
Lương Thượng Yến cười đáp:
- Theo luật lệ Hoa đài tại hạ thắng cô nương tức là cô nương làm vợ tại hạ. Tại hạ hiện đã thắng hai cô rồi thấy mình phấn khởi như muốn lên tiên. Nếu thành thế chia ba chân vạc, chốn khuê phòng sao tránh khỏi phong ba thì tại hạ chịu thế nào được?
- Luật lệ trên đài đã định rõ bọn tiểu nữ làm thiếp làm tỳ cũng được. Tùy đại gia cắt đặt thế nào nên thế ấy.
Lương Thượng Yến lắc đầu nói:
- Khó hưởng thụ nhất là ân huệ của mỹ nhân. Ðối với cô nương tại hạ chỉ tâm hưởng mà thôi.
Dứt lời y nhảy xuống đài đứng vào chỗ trước mặt Hàn Ðào.
Hàn Ðào liền đứng dậy hỏi:
- Lương huynh! Mời Lương huynh ngồi lên hàng đầu thưởng ngoạn được chăng?
Lương Thượng Yến chăm chú ngó Hàn Ðào rồi hỏi:
- Cách xưng hô tại hạ thế nào đây?
Hàn Ðào đáp:
- Tại hạ là Hàn Ðào ở Từ Châu.
Lương Thượng Yến nói:
- Tại hạ thưởng mộ đại danh từ lâu.
Ðoạn từ từ ngồi xuống.
Lý Hàn Thu để ý nhìn ra thấy Hàn Ðào, Phương Tú ngồi hai bên, Lương Thượng Yến ngồi giữa, liền nhủ thầm:
- Lương Thượng Yến là một nhân vật anh hùng cần phải kết giao. Nếu Giang Nam Song Hiệp âm mưu gia hại y thì ta phải tìm cách cứu y mới được.
Từ đó chàng ngấm ngầm để ý đến cử động của Giang Nam Song Hiệp.
Tử Mai đứng trên đài lớn tiếng:
- Lương đại hiệp khinh thị tiện thiếp không chịu tứ giáo, không hiểu còn vị anh hùng nào thương tới mà tứ giáo mấy chiêu không?
Lương Thượng Yến đột nhiên quay sang hỏi Phương Tú:
- Còn huynh đài đây, cách xưng hô thế nào?
Phương Tú đáp:
- Tại hạ là Phương Tú.
Lương Thượng Yến nói:
- Té ra là Phương huynh. Tại hạ cam bề thất kính.
Y không kêu Giang Nam Song Hiệp mà gọi thẳng Phương huynh tỏ ra không biết đến danh hiệu Giang Nam Song Hiệp.
Lương Thượng Yến khẽ hắng giọng một tiếng rồi nói:
- Vị cô nương này nghe nói rất đáng thương, tưởng Phương huynh nên lên đài một chuyến mới được.
Phương Tú ngẩn người ra một chút rồi cười mát đáp:
- Cái đó tại hạ cũng đã nghĩ tới.
Rồi như chợt nhớ ra điều gì trọng yếu, hắn ngừng lại một chút rồi đổi sang chuyện khác hỏi:
- Lương huynh! Lương huynh có nhận được thiệp mời của Tần Hoài Hoa hội không nhỉ?
Lương Thượng Yến đáp:
- Tiểu đệ phiêu lưu bốn bể gặp đâu chầu đó, người không sang trọng danh không hiển đạt thì làm gì có thiệp mời.
Hàn Ðào hỏi xen vào:
- Lương huynh không nhận thiệp mời, sao lại tiến vào hội trường được?
Lương Thượng Yến cười rồi đáp:
- Sức phòng vệ ở đây không ngăn chặn được tiểu đệ.
Hàn Ðào biến sắc trầm giọng hỏi:
- Lương huynh có biết tại hạ là người thế nào không?
Lương Thượng Yến lắc đầu đáp:
- Thực ra cái tên Hàn Ðào tại hạ chưa được nghe qua. Vừa rồi tại hạ nói ngưỡng mộ thanh danh từ lâu chẳng qua là lối khách sáo mà thôi.
Hàn Ðào không ngờ Lương Thượng Yến lại nói thẳng như vậy hắn không khỏi ngẩn người ra.
Lương Thượng Yến không để ý đến vẻ mặt Hàn Ðào , y tủm tỉm cười nói tiếp:
- Cả tên Phương huynh đây tại hạ cũng chưa biết tới.
Hàn Ðào tức giận nét mặt xám xanh toàn thân run bần bật, tưởng chừng sắp nổi sóng.
Phương Tú tựa hồ đã nhìn thấy thái độ Hàn Ðào không thể nhẫn nại được nữa.
Hắn liền nói ngay:
- Hàn huynh đệ đây cùng tại hạ là chủ nhân trong Hoa hội này.
Lương Thượng Yến nói:
- Té ra hai vị là Hoa hội chủ nhân. Nếu vậy tiểu đệ lỡ lời.
Hàn Ðào ở với Phương Tú đã lâu nên rất hiểu tâm lý nhau. Hắn biết Phương Tú nói vậy là có ý ngăn mình đừng nổi nóng.
Hắn liền làm bộ tươi cười nói:
- Anh em tại hạ rất kính trọng những vị anh hùn hảo hán. Cuộc phòng vệ chung quanh Hoa hội tuy không lấy gì làm nghiêm mật cho lắm, nhưng những người tầm thường khó mà trà trôn vào được.
Lương Thượng Yến lạnh lùng nói:
- Nếu vậy thì tiểu đệ đã gặp vận hên.
Hàn Ðào nói:
- Nhất định là khinh công và bản lãnh của Lương huynh phải tuyệt vời mới ra vào tự nhiên được.
Lúc này Lý Hàn Thu tuy ngó lên đài vì có người đang động thủ tỷ đấu với Tử Mai mà thực ra chàng để hết tâm vào câu chuyện giữa Giang Nam Song Hiệp và Lương Thượng Yến.
Bỗng nghe Lương Thượng Yến nói:
- Dù hai vị không truy cứu đến chuyện hôm nay thì ngày mai tiểu đệ cũng không tiện tới đây.
Phương Tú hỏi:
- Tại sao vậy?
Lương Thượng Yến đáp:
- Bữa nay tiểu đệ đã quen biết hai vị chủ nhân thì dĩ nhiên tối mai không tiện trà trộn vào nữa.
Phương Tú tủm tỉm cười nói:
- Lương huynh đã thắng hai trận vậy chiếu theo luật lệ bản đài là kể như người cùng phe với bọn tại hạ rồi.
Lương Thượng Yến nhấp nháy cặp mắt hỏi:
- Tại sao vậy?
Phương Tú đáp:
- Hễ ai thắng được nữ đài chủ nhất luật đều là tân lang.
Lương Thượng Yến nói:
- Cái đó điều không tiện vì tại hạ cũng xấp xỉ ngang tuổi với hai vị.
Phương Tú liền hỏi:
- Năm nay quý canh Lương huynh bao nhiêu?
Lương Thượng Yến đáp:
- Tiểu đệ đã 38 tuổi rồi.
Phương Tú cười ha hả nói:
- Thế thì tại hạ còn hơn Lương huynh 20 tuổi. Vậy có coi Lương huynh vào kiều khách cũng không có chi quá đáng.
Lý Hàn Thu nghĩ thầm trong bụng:
- Anh chàng Lương Thượng Yến này thật có chỗ kỳ quái khiến khó mà hiểu được. Không hiểu lai lịch y thế nào mà dường như Giang Nam Song Hiệp đã tìm cách lung lạc y.
Bỗng nghe trên đài có tiếng thét rồi một bóng người văng xuống đài.
Mọi người chú ý nhìn lại thì thiếu nữ áo trắng Tử Mai vẫn đứng trên đài còn người bị hất xuống là một thiếu niên võ phục màu xanh.
Thiếu niên áo xanh bị hất xuống góc đài nên không có ai đỡ y.
Dường như y bị té khá nặng, hồi lâu mới gượng gạo đứng lên được.
Bỗng thấy Tử Mai lên tiếng:
- Vị huynh đài kia không muốn thủ thắng tấm thân yếu ớt này nên đã nhượng bộ tiểu muội. Vậy còn vị nào muốn lên đài tứ giáo tiểu muội rất hoan nghênh.
Dưới đài có tiếng đáp:
- Lão hán này xin lên tỷ thí mấy chiêu mong cô nương nhẹ đòn cho mới được.
Lý Hàn Thu chú ý nhìn ra thấy một người từ mé cầu thang hậu đài đi ra.
Quả nhiên là một người già nua lơ thơ mấy chòm râu bạc. Tóc trắng cũng chỉ còn lác đác buộc túm lại trên đỉnh đầu mặt lão đầy vết dăn, cả lông mi cũng bạc phếch. Lưng lão đã còng, chân đi lảo đảo.
Con người tuổi cao như vậy mà cũng lên đài cầu mỹ sắc thì thật là không biết tự lượng.
Tử Mai chau mày hỏi:
- Các hạ già nua như vậy thật hay chỉ giả vờ?
Lão già sửng sốt hỏi:
- Sao? Ðài qui của các vị có hạn chế niên canh ư?
Tử Mai đáp:
- Tuy không hạn định tuổi tác nhưng lão nhân gia già quá rồi.
Lão già cười khanh khách đáp:
- Lão hán tuy tuổi già nhưng lòng dạ lại không già.
Tử Mai biến sắc lạnh lùng nói:
- Ðã động thủ tương đấu tất khó lòng tránh khỏi chuyện thương vong. Xin tiền bối cẩn thận cho.
Lão già cười ruồi đáp:
- Dù làm con quỷ phong lưu chết dưới hoa cũng vui lòng. Lão phu đã bấy nhiêu tuổi đầu thì còn biết sợ chết là gì nữa.
Lão nói mấy câu này chẳng những khiến cho Tử Mai phải ngạc nhiên mà tân khách dưới đài cũng đến dở cười dở khóc.
Tử Mai hững hờ nói:
- Ðã vậy thì tiện thiếp phải tuân mệnh.
Rồi cô vung chưởng đánh ra.
Bạch Nhiêm lão nhân (lão già râu bạc) đưa bàn tay run run ra điểm tới nhằm đâm vào uyển mạch Tử Mai. Ðộng tác tuy chậm chạp song thủ pháp huyền diệu phi thường và trúng đích, bắt buộc Tử Mai phải thu chưởng về lùi lại.
Tử Mai nghĩ thầm trong bụng:
- Chỉ thế lão bất tử này quả là ghê gớm dường như lão mang tuyệt kỹ trong người thực sự.
Bụng nàng nghĩ vậy tay nàng phóng chưởng theo thế liên hoàn tấn công tới tấp.
Lão già phóng hai tay điểm tới không ngớt và lần nào thế chỉ cũng nhằm vào uyển mạch của Tử Mai, bức bách cô phải rụt tay về.
Tử Mai trong lòng không phục tấn công 30 chưởng liền mà lần nào lão già cũng chỉ phát huy một thủ thúc như vậy để bắt buộc đối phương phải thu hồi thế chưởng lạ ở chỗ là lão không chịu phản kích.
Sau khi tấn công 30 chưởng, Tử Mai dường như biết mình gặp phải tay kình địch, liền lùi lại ba bước hỏi:
- Tại sao lão nhân gia lại không chịu trả đòn?
Bạch nhiệm lão nhân cười đáp:
- Cô nương trẻ đẹp như vậy mà lão phu mỗi khi phản kích không chừng sẽ làm chết người gây nên thảm cảnh thì sao?
Tử Mai lại hỏi:
- Thế ra lão trượng tử đấu mà không muốn thắng ư?
Bạch Nhiệm lão nhân đáp:
- Lão phu muốn để cô nương tự nhận bại trận.
Tử Mai nói:
- Trừ phi lão nhân gia thủ thắng không thì chẳng bao giờ tiểu nữ chịu thua cả.
Bạch Nhiệm lão nhân cười ha hả nói:
- Nếu vậy thì chúng ta cứ tiếp tục đấu hoài. Lão phu chỉ nhìn mỹ sắc của cô nương cũng đủ no khỏi cần ăn uống gì nữa.
Tử Mai tức giận nói:
- Lão nhân gia bất quá chỉ biết một chiêu nên lúc nào cũng dùng một thủ pháp như nhau. Nếu lão còn tiếp tục chiêu này thì rồi tiểu tử cũng tìm ra được biện pháp phá giải.
Bạch Nhiệm lão nhân nói:
- Hay lắm! Cô nương hãy thắng chiêu này của lão phu đi rồi tự nhiên lão phu phải dùng đến chiêu thứ hai.
Tử Mai nói:
- Ðể tiểu nữ thử coi.
Tuy miệng nói hung hăng mà trong lòng thực vẫn gờm gờm cô để bàn tay trước ngực rồi phóng ra.
Quả nhiên lão già vẫn dùng chiêu thức trước giơ tay phải phóng chỉ lên điểm vào uyển mạch Tử Mai.
Ngón tay lão phóng ra chuẩn xác vô cùng, miệng lão cười nói:
- Nếu cô nương thêm một cánh tay nữa thì lão phu không thể phòng vệ được.
Tử Mai thấy thế công của mình bị đối phương ngăn chặn một cách dễ dàng thì biết là đối phương không chỉ hành động cầu may mà thực có bản lãnh cao cường. Tuy nhiên cô vẫn còn hy vọng tự nhủ:
- Lão đã già nua thế này thì dù có luyện được ngón chỉ đặc biệt cũng chẳng thể chống nổi binh khí.
Nghĩ vậy rồi cô lùi lại hai bước nói:
- Lão gia không chịu phản kích thì tuy tiểu nữ không thắng được lão gia, nhưng lão gia cũng vĩnh viễn không thể thắng được tiểu nữ.