Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
Dịch: Kún ♥ Nhi
Nguồn: kunnhi.
Mười ngày sau.
Một đội ngũ chinh tể xếp thành hai hàng uy nghiêm, ở giữ là 2 cỗ xe ngựa rộng rãi cao quý. Trong cỗ xe ngựa màu đen là một thân nam ảnh lạnh lùng vô tình nhưng cũng đầy kiên cường. Còn trong cỗ xe màu xanh không khí lại ấm áp rực sáng như mùa xuân vào tháng 3 làm cho lòng người say mê dạt dào.
Nếu ai không biết rõ con tưởng rằng gia tộc nào đó thừa dịp cuối mùa xuân muốn đi ngao du sơn thủy.
Nhưng nhìn kĩ lại mới thấy luồng không khí lộ ra bất thường, lạnh lẽo.
Bởi vì những gia nhân đi theo hộ vệ đều là những người thân hình khỏe mãnh, vãm vỡ, trên mặt hiện rõ vẻ lãnh đạm, tai nghe bốn phương, mắt xem tám hướng, huyệt ơ Thái dương đập mạnh, trong mắt luôn phóng ra tia nhìn cẩn thận quan sát, xem ra mỗi người đều là võ công cao thù, không phải là gia đinh hộ vệ thông thường.
Vãn Thanh lúc này đương ngồi trong cỗ xe màu xanh lam, bên cạnh có Song Nhi theo hầu.
Thật sự lại không nghĩ tới Phượng Cô lại đồng ý đưa nàng đi theo.
Có thể đi ra ngoài phủ âu cũng là chuyện tốt, nhưng không phải là du sơn ngoạn thủy, cũng không phải là đi giao thương buôn bán, mà là đại hội tranh võ lâm minh chủ. Trong chốn giang hồ từ xưa tới nay vốn ân ân oán oán phức tạp, ai nấy đều võ nghệ cao cường, chỉ sợ rằng việc muốn tranh chức minh chủ của Phượng Cô không dễ.
Lại nói sang Song Nhi, nàng ngày thường tuy cũng được ra ngoài nhưng chỉ là trong ngõ chợ nhỏ hẹp, lần này được đi hành tầu giang hồ đối với một tiểu cô nương này là một việc hết sức hưng phấn.
Nhìn đến Vãn Thanh, thấy nàng dáng điệu thập phần an tĩnh. Một mực ngồi yên, đọc sách giết thời gian.
Không phải là nàng không thích ra ngoài du ngoạn, bất quá, chỉ là theo cách này nàng tuyệt đối không thích.
Song nNhi thấy tiểu thư chăm chú đọc sách vì vậy nàng khẽ nói: “Tiêu thư, người thật lạ a, sách này thì có gì mà làm tiểu thư chú tâm thế, Song nhi cảm thây ngươi rất lạ nhé. Bình sinh tiểu thư rất thích ra ngoài mà. Lần này được ra ngoài thật tốt a, người không nên bỏ lỡ cơ hội lần này, phải tranh thủ tạn hưởng không khí thoải mái này, nếu không chỉ sợ không biết bao giờ mới có dịp được ra khỏi phủ.”
Vãn Thanh nghe nàng nói liền cười một tiếng: “Thư trung tự hữu hoàng kim ốc. Thư trung tự hữu nhan như ngọc.”
(Đó là bài thơ của Tống Chân Tông, trong đó có câu:
Phú đa bất dụng mại lương điền
Thư trung tự hữu thiên chung túc
An cư bất khả giá cao đường
Thư trung tự hữu hoàng kim ốc
Thu thê mạc hận vô lương môi
Thư trung tự hữu nhan như ngọc.
2 câu của Vãn Thanh ý khuyến khích người ta chăm đọc sách. Trong sách có nhà vàng, có mỹ nhân đẹp như ngọc. => Kún: Phần chú giải này là của Nhi tỷ đấy. He he. Tỷ tỷ thông minh xinh đẹp, nếu không có người đoạn này chắc ta… ^^)
“Tiểu thư, ngay cả là trong sách có nhà vàng thật hay là có cả mỹ nhân như ngọc đi nữa cũng đều không dùng được, căn bản là không thể so sánh được với bên ngoài.” Song Nhi liền đối đáp lại Vãn Thanh. “Song nhi biết tâm tình tiểu thư không tốt nên vì thế càng không được suy nghĩ nhiều, càng khiến cho tâm thêm đau thôi.”
Nàng giống như một bà quản gia liền một hơi nói triết lý khuyên Vãn Thanh.
Nghe Song Nhi nói Vãn Thanh không khỏi nhịn cười liền than: “Cái gì gọi là khiến cho tâm thêm đau? Có thật là như thế không. Ngươi không phải sớm biết rằng ta vốn yêu thích đọc sách hay sao? Chỉ là do trong lòng có chút cảm xúc thôi, không có suy nghĩ gì cả.”
“Cuối cùng tiểu thư cũng cười rồi, tiểu thư có biết từ lúc người lên xe, chưa hề cười lấy một tiếng ” Song Nhi vui vẻ nói.
Vãn Thanh sờ mặt mình một cái.
Nàng thật sự từ lúc lên xe ngựa tới giờ không hề cười sao?
Xem ra bản thân suy nghĩ quá nhiều rồi.
Vì vậy nhợt nhạt cười một tiếng: “Hình như là đã như thế thật.”
“Chính xác.” Song Nhi khẳng định.
Đương nói chuyện râm ran chợt thấy xe ngựa dừng lại. Một gia nhân tới nhấc màn che, cung kính nói : « Nhị phu nhân, trời đã tôi, Gia đã hạ lệnh dừng chân qua đêm ở đây. »
Đây chắc là hộ vệ tổng quan của Phượng Cô, một người không đơn giản.
Vãn Thanh gật đầu với hắn : « Đa tạ Tổng quản. »
« Nhị phu nhân khách khí, thỉnh người xuống xe nghỉ ngơi. »
Song Nhi khẽ dìu Vãn Thanh xuống xe, chưa kịp nắm lấy tay Song nhi thì trước mặt Vãn Thanh đã có hai hộ vệ bắc tay nhau tạo thành bậc thang cho nàng xuống.
Nàng xem chừng không biết phải thế nào cho phải, tuy rằng xe ngựa này so với xe bình thường có phần cao hơn một ít nhưng cũng không đến mức phải giẫm chân lên người gia nhân để bước xuống.
Nhìn qua bên trái rồi bên phải nàng không biết phải làm cách nào, trước tới giờ cơ bản chưa bao giờ gặp phải chuyện này, hốt nhiên cảm giác thập phần không an tâm, chẳng lẽ lại nhắm mắt theo lời của hộ vệ giẫm lên cánh tay 2 người kia mà bước xuống xe. Thoáng thấy ánh mắt cả mọi hộ vệ cùng ánh mắt lơ đãng của Phượng Cô hướng về phía nàng.
Liền sau đó, khóe miệng hắn khẽ cong lên.
Thấy ánh mắt đó, Vãn Thanh khẽ rùng mình một cái, cắn răng quay người sang bên kia xe lấy sức nhảy xuống. Nàng khẽ nhìn qua phía hắn thăm dò tâm ý, nàng biết được rằng từ lúc nàng lên xe hắn đã cố tình gây cho nàng phiền phức.
Nàng biết, nàng được hắn đưa đi cũng chẳng qua là bị trói buộc mà thôi, kỳ thật hắn không hề muốn như thế. Nếu không có Phượng Lão thái thái tức giận ép buộc thì nàng cũng không hề muốn đi theo hắn.
May là khi nhảy xuống nàng cũng cẩn thận nên bản thân cũng không hề hấn gì, nếu không nàng sẽ rất hối hận vì hành động đó. Chậm rãi nàng hướng về phía khách điếm.
Thị trấn này nhỏ, thoạt nhìn cũng không quá phồn hoa nhưng khách điếm này lại khá sang trọng, có vẻ thanh nhã, tuyệt đối không thua gì Đại thành lý khách điếm.
Hơn nữa, ở đây có vẻ sầm uất, đông người chật chội.
Nhìn tới nhìn lui cũng không tìm ra một chỗ trống để ngồi.
Xem ra, muốn tìm một chỗ nghỉ ở nơi này rất khó khăn.
Tổng quan thầm nghĩ, trước giờ Gia luôn có thói quen nghỉ một mình một chỗ, nay lại có Nhị phu nhân nhưng do khách điếm quá đông không còn chỗ nên hắn rối trí không biết xử trí thế nào. Đành hướng ánh mắt qua Gia.
Vãn Thanh cũng hướng ánh mắt về phía Phượng Cô hi vọng hắn có thể mời nàng ngồi chung một chỗ.
Nhưng Phượng Cô vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng ngạo nghễ, không hề nói một lời nào, cũng không thèm liếc nhìn lại, tiếp tục ăn uống.
Đang lúc này, một nam nhân thân bạch y lên tiếng : « Vị cô nương, nếu không ngại, mời cô nương ngồi cùng bàn với tại hạ ? »
Thanh âm ấm áp nhu hòa vang lên, ngược lại với sự lạnh lùng cao ngạo của Phượng Cô.
Vãn Thanh hướng mắt nhìn nam nhân này, một thân bạch y, phát a hào quang, khuôn mặt tuấn tú rạng rỡ như anh nắng chiều, ánh mắt mê ly.
« Đa tạ công tử ! » Vãn Thanh vừa cười nói cảm ơn thì đã bị một tiếng quát vang lên làm cho tâm nhất thời hoảng sợ :
« Không được qua. »
Thanh âm vang lên mang theo sự giận dữ cực độ.
Vãn Thanh quay đầu nhìn về phía Phượng Cô, thấy khuôn mặt hắn có vẻ phẫn nộ nhưng không lý giải được tại sao hắn lại có hành động như thế. ( ăn dấm chứ sao nữa =)) )
Không có lý nào hắn ghen… Không thể nào, hắn sao có thể là do ghen chứ.
Nhưng nhìn ánh mắt hung hăng của hắn phóng tới nam tử ôn nhu kia sự phẫn nộ vô cùng khiến nàng cam thấy sợ hãi, hoảng loạn.
Nam tử ôn nhu kìa cười một tiếng, đứng dậy tiến về phía Phượng Cô đang lửa giận bừng bừng chẳng những không chút tức giận mà còn nở một nụ cười sáng lán : « Đã lâu không gặp, Phượng trang chủ. »
« Không nghĩ lại gặp được Mộ Dung minh chủ tại nơi này, xem ra thật may mắn. » Phượng Cô vừa lửa giận đùng đùng thoắt cái đã bình tĩnh trở lại, khẽ nhếch miệng một nụ cười âm tà, khiến cho người xung quanh sợ hãi.
Thất Thân Làm Thiếp
Nguồn: kunnhi.
Mười ngày sau.
Một đội ngũ chinh tể xếp thành hai hàng uy nghiêm, ở giữ là 2 cỗ xe ngựa rộng rãi cao quý. Trong cỗ xe ngựa màu đen là một thân nam ảnh lạnh lùng vô tình nhưng cũng đầy kiên cường. Còn trong cỗ xe màu xanh không khí lại ấm áp rực sáng như mùa xuân vào tháng 3 làm cho lòng người say mê dạt dào.
Nếu ai không biết rõ con tưởng rằng gia tộc nào đó thừa dịp cuối mùa xuân muốn đi ngao du sơn thủy.
Nhưng nhìn kĩ lại mới thấy luồng không khí lộ ra bất thường, lạnh lẽo.
Bởi vì những gia nhân đi theo hộ vệ đều là những người thân hình khỏe mãnh, vãm vỡ, trên mặt hiện rõ vẻ lãnh đạm, tai nghe bốn phương, mắt xem tám hướng, huyệt ơ Thái dương đập mạnh, trong mắt luôn phóng ra tia nhìn cẩn thận quan sát, xem ra mỗi người đều là võ công cao thù, không phải là gia đinh hộ vệ thông thường.
Vãn Thanh lúc này đương ngồi trong cỗ xe màu xanh lam, bên cạnh có Song Nhi theo hầu.
Thật sự lại không nghĩ tới Phượng Cô lại đồng ý đưa nàng đi theo.
Có thể đi ra ngoài phủ âu cũng là chuyện tốt, nhưng không phải là du sơn ngoạn thủy, cũng không phải là đi giao thương buôn bán, mà là đại hội tranh võ lâm minh chủ. Trong chốn giang hồ từ xưa tới nay vốn ân ân oán oán phức tạp, ai nấy đều võ nghệ cao cường, chỉ sợ rằng việc muốn tranh chức minh chủ của Phượng Cô không dễ.
Lại nói sang Song Nhi, nàng ngày thường tuy cũng được ra ngoài nhưng chỉ là trong ngõ chợ nhỏ hẹp, lần này được đi hành tầu giang hồ đối với một tiểu cô nương này là một việc hết sức hưng phấn.
Nhìn đến Vãn Thanh, thấy nàng dáng điệu thập phần an tĩnh. Một mực ngồi yên, đọc sách giết thời gian.
Không phải là nàng không thích ra ngoài du ngoạn, bất quá, chỉ là theo cách này nàng tuyệt đối không thích.
Song nNhi thấy tiểu thư chăm chú đọc sách vì vậy nàng khẽ nói: “Tiêu thư, người thật lạ a, sách này thì có gì mà làm tiểu thư chú tâm thế, Song nhi cảm thây ngươi rất lạ nhé. Bình sinh tiểu thư rất thích ra ngoài mà. Lần này được ra ngoài thật tốt a, người không nên bỏ lỡ cơ hội lần này, phải tranh thủ tạn hưởng không khí thoải mái này, nếu không chỉ sợ không biết bao giờ mới có dịp được ra khỏi phủ.”
Vãn Thanh nghe nàng nói liền cười một tiếng: “Thư trung tự hữu hoàng kim ốc. Thư trung tự hữu nhan như ngọc.”
(Đó là bài thơ của Tống Chân Tông, trong đó có câu:
Phú đa bất dụng mại lương điền
Thư trung tự hữu thiên chung túc
An cư bất khả giá cao đường
Thư trung tự hữu hoàng kim ốc
Thu thê mạc hận vô lương môi
Thư trung tự hữu nhan như ngọc.
2 câu của Vãn Thanh ý khuyến khích người ta chăm đọc sách. Trong sách có nhà vàng, có mỹ nhân đẹp như ngọc. => Kún: Phần chú giải này là của Nhi tỷ đấy. He he. Tỷ tỷ thông minh xinh đẹp, nếu không có người đoạn này chắc ta… ^^)
“Tiểu thư, ngay cả là trong sách có nhà vàng thật hay là có cả mỹ nhân như ngọc đi nữa cũng đều không dùng được, căn bản là không thể so sánh được với bên ngoài.” Song Nhi liền đối đáp lại Vãn Thanh. “Song nhi biết tâm tình tiểu thư không tốt nên vì thế càng không được suy nghĩ nhiều, càng khiến cho tâm thêm đau thôi.”
Nàng giống như một bà quản gia liền một hơi nói triết lý khuyên Vãn Thanh.
Nghe Song Nhi nói Vãn Thanh không khỏi nhịn cười liền than: “Cái gì gọi là khiến cho tâm thêm đau? Có thật là như thế không. Ngươi không phải sớm biết rằng ta vốn yêu thích đọc sách hay sao? Chỉ là do trong lòng có chút cảm xúc thôi, không có suy nghĩ gì cả.”
“Cuối cùng tiểu thư cũng cười rồi, tiểu thư có biết từ lúc người lên xe, chưa hề cười lấy một tiếng ” Song Nhi vui vẻ nói.
Vãn Thanh sờ mặt mình một cái.
Nàng thật sự từ lúc lên xe ngựa tới giờ không hề cười sao?
Xem ra bản thân suy nghĩ quá nhiều rồi.
Vì vậy nhợt nhạt cười một tiếng: “Hình như là đã như thế thật.”
“Chính xác.” Song Nhi khẳng định.
Đương nói chuyện râm ran chợt thấy xe ngựa dừng lại. Một gia nhân tới nhấc màn che, cung kính nói : « Nhị phu nhân, trời đã tôi, Gia đã hạ lệnh dừng chân qua đêm ở đây. »
Đây chắc là hộ vệ tổng quan của Phượng Cô, một người không đơn giản.
Vãn Thanh gật đầu với hắn : « Đa tạ Tổng quản. »
« Nhị phu nhân khách khí, thỉnh người xuống xe nghỉ ngơi. »
Song Nhi khẽ dìu Vãn Thanh xuống xe, chưa kịp nắm lấy tay Song nhi thì trước mặt Vãn Thanh đã có hai hộ vệ bắc tay nhau tạo thành bậc thang cho nàng xuống.
Nàng xem chừng không biết phải thế nào cho phải, tuy rằng xe ngựa này so với xe bình thường có phần cao hơn một ít nhưng cũng không đến mức phải giẫm chân lên người gia nhân để bước xuống.
Nhìn qua bên trái rồi bên phải nàng không biết phải làm cách nào, trước tới giờ cơ bản chưa bao giờ gặp phải chuyện này, hốt nhiên cảm giác thập phần không an tâm, chẳng lẽ lại nhắm mắt theo lời của hộ vệ giẫm lên cánh tay 2 người kia mà bước xuống xe. Thoáng thấy ánh mắt cả mọi hộ vệ cùng ánh mắt lơ đãng của Phượng Cô hướng về phía nàng.
Liền sau đó, khóe miệng hắn khẽ cong lên.
Thấy ánh mắt đó, Vãn Thanh khẽ rùng mình một cái, cắn răng quay người sang bên kia xe lấy sức nhảy xuống. Nàng khẽ nhìn qua phía hắn thăm dò tâm ý, nàng biết được rằng từ lúc nàng lên xe hắn đã cố tình gây cho nàng phiền phức.
Nàng biết, nàng được hắn đưa đi cũng chẳng qua là bị trói buộc mà thôi, kỳ thật hắn không hề muốn như thế. Nếu không có Phượng Lão thái thái tức giận ép buộc thì nàng cũng không hề muốn đi theo hắn.
May là khi nhảy xuống nàng cũng cẩn thận nên bản thân cũng không hề hấn gì, nếu không nàng sẽ rất hối hận vì hành động đó. Chậm rãi nàng hướng về phía khách điếm.
Thị trấn này nhỏ, thoạt nhìn cũng không quá phồn hoa nhưng khách điếm này lại khá sang trọng, có vẻ thanh nhã, tuyệt đối không thua gì Đại thành lý khách điếm.
Hơn nữa, ở đây có vẻ sầm uất, đông người chật chội.
Nhìn tới nhìn lui cũng không tìm ra một chỗ trống để ngồi.
Xem ra, muốn tìm một chỗ nghỉ ở nơi này rất khó khăn.
Tổng quan thầm nghĩ, trước giờ Gia luôn có thói quen nghỉ một mình một chỗ, nay lại có Nhị phu nhân nhưng do khách điếm quá đông không còn chỗ nên hắn rối trí không biết xử trí thế nào. Đành hướng ánh mắt qua Gia.
Vãn Thanh cũng hướng ánh mắt về phía Phượng Cô hi vọng hắn có thể mời nàng ngồi chung một chỗ.
Nhưng Phượng Cô vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng ngạo nghễ, không hề nói một lời nào, cũng không thèm liếc nhìn lại, tiếp tục ăn uống.
Đang lúc này, một nam nhân thân bạch y lên tiếng : « Vị cô nương, nếu không ngại, mời cô nương ngồi cùng bàn với tại hạ ? »
Thanh âm ấm áp nhu hòa vang lên, ngược lại với sự lạnh lùng cao ngạo của Phượng Cô.
Vãn Thanh hướng mắt nhìn nam nhân này, một thân bạch y, phát a hào quang, khuôn mặt tuấn tú rạng rỡ như anh nắng chiều, ánh mắt mê ly.
« Đa tạ công tử ! » Vãn Thanh vừa cười nói cảm ơn thì đã bị một tiếng quát vang lên làm cho tâm nhất thời hoảng sợ :
« Không được qua. »
Thanh âm vang lên mang theo sự giận dữ cực độ.
Vãn Thanh quay đầu nhìn về phía Phượng Cô, thấy khuôn mặt hắn có vẻ phẫn nộ nhưng không lý giải được tại sao hắn lại có hành động như thế. ( ăn dấm chứ sao nữa =)) )
Không có lý nào hắn ghen… Không thể nào, hắn sao có thể là do ghen chứ.
Nhưng nhìn ánh mắt hung hăng của hắn phóng tới nam tử ôn nhu kia sự phẫn nộ vô cùng khiến nàng cam thấy sợ hãi, hoảng loạn.
Nam tử ôn nhu kìa cười một tiếng, đứng dậy tiến về phía Phượng Cô đang lửa giận bừng bừng chẳng những không chút tức giận mà còn nở một nụ cười sáng lán : « Đã lâu không gặp, Phượng trang chủ. »
« Không nghĩ lại gặp được Mộ Dung minh chủ tại nơi này, xem ra thật may mắn. » Phượng Cô vừa lửa giận đùng đùng thoắt cái đã bình tĩnh trở lại, khẽ nhếch miệng một nụ cười âm tà, khiến cho người xung quanh sợ hãi.
Thất Thân Làm Thiếp