Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
Hiểu Minh vừa đáp xuống sân bay, tâm trạng rối bời anh liền đi ngay đến bệnh viện, ngoài mẹ anh ra và đây là người phụ nữ thứ hai làm cho anh cảm thấy sốt sắng và rối bời đến như thế.
- Chủ tịch.
Nhã Thiên đứng ngay cửa bệnh viện để đợi anh.
- Mạc Danh đâu ?
Lần đầu tiên cô thấy anh như thế, tâm tư lại có chút buồn như chỉ chốc lát.
- Để tôi đưa anh đi.
Đứng trong thang máy, thấy Nhã Thiên có vẻ không được vui, sắc mắt lại xanh xao, anh nhẹ nhàng dùng bàn tay mình nắm lấy tay cô, Nhã Thiên có chút giật mình nhìn lên. Tùng Dương không nói gì, chỉ im lặng nắm bàn tay, một hành động nhẹ nhàng và an ủi. Còn Hiểu Minh đứng phía trước, không còn tâm chí để ý đến mọi chuyện xung quanh.
Một tiếng * ding * làm phá vỡ bầu không khí im lặng, anh nhanh chóng sải bước ra khỏi tháng máy.
- Chủ tịch là phòng 239.
Hiểu Minh đi nhanh chóng đến số phòng mà cô chỉ, mở cửa phòng, anh đau lòng khi nhìn trên giường bệnh là một cô gái nhỏ nhắn, có chút gầy ốm đang truyền nước biển.
- Danh Danh.
Anh đi đến, không hề để ý tới những người xung quanh, cầm lấy tay cô, trong mắt không kiềm nổi đau xót.
- Anh, cô ấy không sao rồi, nhưng ... từ hôm qua tới giờ cô ấy vẫn chưa tỉnh lại.
Minh Phú lên an ủi anh, trong lòng Hiểu Minh hối hận đến đau xót, biết xung quanh cô và anh bây giờ có rất nhiều nguy hiểm vậy mà để cô ở nhà, để cho người khác làm hại, là anh ... là anh sai rồi.
- Là ai ?
Giọng anh nghiêm nghị đến phát sợ.
- Là ...
- Nói.
- Công ty báo về là hôm nay chị Uyển Như lên kiếm cô ấy ạ.
- Được rồi.
Không nói gì, chỉ dùng ánh mắt đau xót nhìn cô gái nhỏ bé trên giường bệnh kia, sắc mặt trắng bệch, môi khô, hơi thở yếu dài trong lòng anh chỉ lần lượt dâng lên những hồi quặn thắt.
Mọi người thấy như thế lặng lẽ đi ra ngoài, trả lại bầu không khí yên tĩnh đến khác lạ, yên lặng đến nổi chỉ nghe thấy hơi thở đau buồn của anh và hơi thở nặng nề của cô.
Từ sáng đến chiều, anh chỉ ngồi cạnh cô, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay cô, thật sự anh sợ, sợ mất cô, anh sợ anh không nắm lấy tay cô cô sẽ lại bỏ đi không một lần chào tạm biệt.
- Hiểu Minh, con ngồi cả buổi rồi, về nhà nghỉ ngơi chút đi để mẹ ở đây với cô ấy.
- Không, con không muốn rời xa cô ấy.
- Nhưng con đang tự hủy hoại sức khỏe của mình đấy.
- Cả hôm qua và hôm nay cô ấy không tỉnh làm sao con có thể nghỉ ngơi được chứ ?
- Vậy mẹ về nấu con chút đồ ăn.
Anh không trả lời, chỉ im lặng nhìn cô, cà vạt được nới lỏng, tháo nút đầu của áo sơ mi, nhìn anh rất mệt mỏi.
Nhã Thiên và Tùng Dương đứng ngoài nhìn anh, hai người không khỏi cùng nhau thở dài một tiếng. Rồi quay người, chỉ buồn rầu bước đi.
- Helen Daisy tên là Mạc Danh sao ?
- Vâng.
- Vậy cô gái này là cô gái mà Hiểu Minh nhờ anh điều tra tung tích, anh thật bất ngờ khi lại là cô ấy.
- Anh thích cô ấy đúng không ?
- Ừ, anh từng thích cô ấy rất nhiều, anh từng nghĩ cô ấy rất quan trọng với mình, nhưng hôm nay nhìn Hiểu Minh như thế, anh lại thấy tình yêu của anh không hề bằng một góc của cậu ấy.
Hai người đi bộ ra công viên gần bệnh viện, ngồi xuống chiếc ghế lạnh lẽo và bám một ít bụi, inh ỏi tiếng kèn xe, nhưng tâm trạng hai người thật cô đơn, thật buồn bã.
- Hiểu Minh hôm qua có kể cho anh nghe người cậu ấy yêu, nhưng anh tò mò cô gái này là ai mà có thể cậu ấy điên đảo ?
- Không chỉ có Hiểu Minh điên đảo, không phải có anh nữa sao. Nhìn bộ dạng anh say, thật giống anh ấy, vẫn luôn miệng kêu tiên cô ấy.
Tùng Dương lặng lẽ nhìn Nhã Thiên.
- Anh có biết người em kể với anh là ai không ?
- Là ai ?
- Là một người đàn ông em yêu điên cuồng, tên là Trịnh Hiểu Minh.
- Hiểu Minh ?
- Từ khi em còn là học sinh trung học, em đã rất ganh tị với Mạc Danh. Em và cô ấy là bạn thân, rất thân với nhau, còn Hiểu Minh là học sinh mới đi du học về, lúc đó chỉ là cô bé ngờ nghệch lớp 11, chả không biết rõ gì nhiều về tình yêu, nhưng em chỉ biết mỗi lần em nhìn Hiểu Minh, cảm xúc em có chút khác lạ. Còn Mạc Danh từ hồi học sinh đã rất xinh xắn lại học rất giỏi, tuy cô luôn từ chối những lời tỏ tình của nam sinh nhưng mỗi khi em thấy cô ấy cầm một bó hoa hay một lá thư trong lòng em đều có chút ghen tị. Và Hiểu Minh xuất hiện, anh ấy ít nói, lạnh lùng nhưng cũng rất ấm áp, vì cái tính cách đấy em đã có chút ảo tưởng mình với anh, nhưng em không biết anh đã có ý với cô bạn thân xinh đẹp của mình. Anh có biết, nhìn hai người bên nhau, tươi cười với nhau, em rất buồn, lặng lẽ nhìn hai người họ mà em chỉ muốn khóc.
- Hiểu Minh có biết em thích cậu ấy ?
- Không, tại sao em lại dể anh ấy biết chứ ? Vì trong mắt anh ấy chỉ có Mạc Danh, mặc dù cô ấy lẫn anh ấy đều giấu em nhưng nhìn ánh mắt em có thể nhận ra tất cả, em bắt đầu xa dần với Mạc Danh mặc dù cô ấy là người bạn cực kỳ thân của em, nhìn cô ấy em không thể nào xóa bỏ cái hình ảnh Hiểu Minh, nhưng em không hề giận cô ấy, chỉ là em không hiểu tại sao mình lại như thế. Cho đến một ngày, bỗng dưng Mạc Danh biến mất, không một câu nói, không một vết tích. Em lo lắng cho ấy đến muốn khóc, điện thoại thì thuê bao, đến nhà thì nhà khóa, nhưng còn có một người tâm tình còn lo lắng đau khổ hơn em rất nhiều đó là Hiểu Minh. Trong hai năm đầu, anh ấy điên cuồng đi kiếm Mạc Danh, đi kiếm trong nỗi vô vọng. Vì tình cảm, em quyết định thi chung trường đại học với anh ấy, mặc dù điểm số không cao, nhưng em cảm thấy mình thật may mắn khi lại học cùng anh. Đã có lúc em thấy mình quá trơ trẽn, khi mà bên người mà bạn mình yêu thương lại con mặt dày đi theo anh ấy, nhưng lý trí của em, nó cứ sai khiến em. Em ở bên cạnh Hiểu Minh trong suốt ngần ấy năm, em lo lắng quan tâm cho anh ấy nhưng anh ấy mãi chỉ xem em là một người bạn.Cho đến một ngày, Mạc Danh bỗng dưng xuất hiện, xuất hiện giữa bảy năm mất tích, em tâm trạng vừa mừng vừa lo lắng, nhìn thấy Hiểu Minh khống chế tình cảm của mình, lại đau buồn uống rượu, lúc đó em đau khổ đến muốn khóc nhưng bản thân lại không cho mình khóc. Và cái ngày Hiểu Minh không còn chịu được nữa và quyết định níu kéo cô ấy thì em biết tình yêu của mình đã sớm tan vào hư vô, biết là không được như vẫn lao vào yêu anh một cách điên cuồng, và Mạc Danh cũng thừa nhận cô ấy yêu Hiểu Minh, và tình yêu đấy đã sớm tan vỡ. Và em nhận ra, em chỉ là người thừa, chỉ là một người ngu ngốc yêu ôm lấy tình yêu của mình mà biết nó sẽ không thành hiện thực.
Hôm nay, lần đầu tiên cô được nói ra những lời tâm sự mà mình đã giấu bấy lâu nay.
- Anh cũng yêu đơn phương. Anh cũng thật sự ngu ngốc.
- Không, anh không ngu ngốc. Anh yêu cô ấy nhưng khi đấy cô ấy chưa có ai, và anh cũng không biết cô ấy đang yêu ai, và anh tất nhiên sẽ còn hy vọng. Còn em ... biết anh ấy yêu ai, cũng biết tình yêu anh ấy to lớn cỡ nào mà vẫn lao người vào yêu anh ấy.
Tùng Dương nhẹ nhàng ôm lấy Nhã Thiên, cô gái mỏng manh nhưng đầy sự tâm tư giấu trong lòng.
***
Trong căn phòng bệnh, anh mãi nắm lấy tay cô nhưng đã ngủ gục đi từ khi nào. Bàn tay nhỏ bé ấy động đậy một chút, ánh mắt mệt mỏi kia dường như mở không được nhưng vẫn cố gắng mở, đôi môi khô khốc vẫn mấp máy để cảm nhận đây là sự thật. Nhìn mài trần, rồi nhẹ nhàng nhìn xung quanh, ánh mắt cô dừng trên người đàn ông đang nắm tay mình, và gục mặt xuống ngủ, vẻ đẹp hoàn hảo không chê vào đâu được.
- Hiểu Minh.
Môi khô cố gắng nói, bỗng trong khốc mắt có hai dòng lệ chảy dài. Nghe tiếng gọi, anh giật mình tỉnh dậy, nhìn thấy cô đang nhìn anh, trong lòng anh có chút vui sướng hạnh phúc.
- Em tỉnh ... tỉnh rồi.
- Hiểu Minh.
Cô vẫn chăm chú nhìn anh, vẫn gọi tên anh một cách tha thiết. Nhìn môi cô khô cháy, anh nhận ra cô cần uống một chút nước.
- Anh lấy nước cho em.
Rồi nhẹ nhàng đỡ cô dậy, cho cô uống nước, thấy trong mắt cô có dòng lệ, anh lo lắng hỏi.
- Em sao vậy, đau chỗ nào sao ? Sao em lại khóc.
- Trong mơ em đã thấy anh buông tay em và rời xa em, thấy em kêu tên anh một cách thảm thiết nhưng anh không hề quay lại.
Đưa tay lau hai hàng nước mắt, anh ôn nhu nói.
- Anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa.
- Hiểu Minh, em xin lỗi trước kia đã đi mà không một lời từ biệt, khi gặp lại anh em vẫn không nhận tình cảm của anh, nhưng từ khi em bị ngã xuống đất, và có cảm giác mùi máu xộc lên mũi. Thì em nhận ra anh rất quan trọng với em.
Hiểu Minh im lặng nhìn cô nói.
- Hiểu Minh, em nhận ra anh quan trọng rồi, em không rời xa anh nữa. Em nhận ra, thiếu anh em sẽ không ổn, không sức sống.
Bất giác trên mu bàn tay cô cảm nhận được một dòng nước nóng, đó là giọt nước mắt của anh, giọt nước mắt hạnh phúc của anh.
- Mạc Danh, anh yêu em.
- Anh sẽ không rời xa em chứ ?
- Ừ.
- Từ nay em sẽ bên anh, yêu anh, và quan tâm cho anh. Hiểu Minh, anh là người quan trọng nhất của em kiếp này.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
- Chủ tịch.
Nhã Thiên đứng ngay cửa bệnh viện để đợi anh.
- Mạc Danh đâu ?
Lần đầu tiên cô thấy anh như thế, tâm tư lại có chút buồn như chỉ chốc lát.
- Để tôi đưa anh đi.
Đứng trong thang máy, thấy Nhã Thiên có vẻ không được vui, sắc mắt lại xanh xao, anh nhẹ nhàng dùng bàn tay mình nắm lấy tay cô, Nhã Thiên có chút giật mình nhìn lên. Tùng Dương không nói gì, chỉ im lặng nắm bàn tay, một hành động nhẹ nhàng và an ủi. Còn Hiểu Minh đứng phía trước, không còn tâm chí để ý đến mọi chuyện xung quanh.
Một tiếng * ding * làm phá vỡ bầu không khí im lặng, anh nhanh chóng sải bước ra khỏi tháng máy.
- Chủ tịch là phòng 239.
Hiểu Minh đi nhanh chóng đến số phòng mà cô chỉ, mở cửa phòng, anh đau lòng khi nhìn trên giường bệnh là một cô gái nhỏ nhắn, có chút gầy ốm đang truyền nước biển.
- Danh Danh.
Anh đi đến, không hề để ý tới những người xung quanh, cầm lấy tay cô, trong mắt không kiềm nổi đau xót.
- Anh, cô ấy không sao rồi, nhưng ... từ hôm qua tới giờ cô ấy vẫn chưa tỉnh lại.
Minh Phú lên an ủi anh, trong lòng Hiểu Minh hối hận đến đau xót, biết xung quanh cô và anh bây giờ có rất nhiều nguy hiểm vậy mà để cô ở nhà, để cho người khác làm hại, là anh ... là anh sai rồi.
- Là ai ?
Giọng anh nghiêm nghị đến phát sợ.
- Là ...
- Nói.
- Công ty báo về là hôm nay chị Uyển Như lên kiếm cô ấy ạ.
- Được rồi.
Không nói gì, chỉ dùng ánh mắt đau xót nhìn cô gái nhỏ bé trên giường bệnh kia, sắc mặt trắng bệch, môi khô, hơi thở yếu dài trong lòng anh chỉ lần lượt dâng lên những hồi quặn thắt.
Mọi người thấy như thế lặng lẽ đi ra ngoài, trả lại bầu không khí yên tĩnh đến khác lạ, yên lặng đến nổi chỉ nghe thấy hơi thở đau buồn của anh và hơi thở nặng nề của cô.
Từ sáng đến chiều, anh chỉ ngồi cạnh cô, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay cô, thật sự anh sợ, sợ mất cô, anh sợ anh không nắm lấy tay cô cô sẽ lại bỏ đi không một lần chào tạm biệt.
- Hiểu Minh, con ngồi cả buổi rồi, về nhà nghỉ ngơi chút đi để mẹ ở đây với cô ấy.
- Không, con không muốn rời xa cô ấy.
- Nhưng con đang tự hủy hoại sức khỏe của mình đấy.
- Cả hôm qua và hôm nay cô ấy không tỉnh làm sao con có thể nghỉ ngơi được chứ ?
- Vậy mẹ về nấu con chút đồ ăn.
Anh không trả lời, chỉ im lặng nhìn cô, cà vạt được nới lỏng, tháo nút đầu của áo sơ mi, nhìn anh rất mệt mỏi.
Nhã Thiên và Tùng Dương đứng ngoài nhìn anh, hai người không khỏi cùng nhau thở dài một tiếng. Rồi quay người, chỉ buồn rầu bước đi.
- Helen Daisy tên là Mạc Danh sao ?
- Vâng.
- Vậy cô gái này là cô gái mà Hiểu Minh nhờ anh điều tra tung tích, anh thật bất ngờ khi lại là cô ấy.
- Anh thích cô ấy đúng không ?
- Ừ, anh từng thích cô ấy rất nhiều, anh từng nghĩ cô ấy rất quan trọng với mình, nhưng hôm nay nhìn Hiểu Minh như thế, anh lại thấy tình yêu của anh không hề bằng một góc của cậu ấy.
Hai người đi bộ ra công viên gần bệnh viện, ngồi xuống chiếc ghế lạnh lẽo và bám một ít bụi, inh ỏi tiếng kèn xe, nhưng tâm trạng hai người thật cô đơn, thật buồn bã.
- Hiểu Minh hôm qua có kể cho anh nghe người cậu ấy yêu, nhưng anh tò mò cô gái này là ai mà có thể cậu ấy điên đảo ?
- Không chỉ có Hiểu Minh điên đảo, không phải có anh nữa sao. Nhìn bộ dạng anh say, thật giống anh ấy, vẫn luôn miệng kêu tiên cô ấy.
Tùng Dương lặng lẽ nhìn Nhã Thiên.
- Anh có biết người em kể với anh là ai không ?
- Là ai ?
- Là một người đàn ông em yêu điên cuồng, tên là Trịnh Hiểu Minh.
- Hiểu Minh ?
- Từ khi em còn là học sinh trung học, em đã rất ganh tị với Mạc Danh. Em và cô ấy là bạn thân, rất thân với nhau, còn Hiểu Minh là học sinh mới đi du học về, lúc đó chỉ là cô bé ngờ nghệch lớp 11, chả không biết rõ gì nhiều về tình yêu, nhưng em chỉ biết mỗi lần em nhìn Hiểu Minh, cảm xúc em có chút khác lạ. Còn Mạc Danh từ hồi học sinh đã rất xinh xắn lại học rất giỏi, tuy cô luôn từ chối những lời tỏ tình của nam sinh nhưng mỗi khi em thấy cô ấy cầm một bó hoa hay một lá thư trong lòng em đều có chút ghen tị. Và Hiểu Minh xuất hiện, anh ấy ít nói, lạnh lùng nhưng cũng rất ấm áp, vì cái tính cách đấy em đã có chút ảo tưởng mình với anh, nhưng em không biết anh đã có ý với cô bạn thân xinh đẹp của mình. Anh có biết, nhìn hai người bên nhau, tươi cười với nhau, em rất buồn, lặng lẽ nhìn hai người họ mà em chỉ muốn khóc.
- Hiểu Minh có biết em thích cậu ấy ?
- Không, tại sao em lại dể anh ấy biết chứ ? Vì trong mắt anh ấy chỉ có Mạc Danh, mặc dù cô ấy lẫn anh ấy đều giấu em nhưng nhìn ánh mắt em có thể nhận ra tất cả, em bắt đầu xa dần với Mạc Danh mặc dù cô ấy là người bạn cực kỳ thân của em, nhìn cô ấy em không thể nào xóa bỏ cái hình ảnh Hiểu Minh, nhưng em không hề giận cô ấy, chỉ là em không hiểu tại sao mình lại như thế. Cho đến một ngày, bỗng dưng Mạc Danh biến mất, không một câu nói, không một vết tích. Em lo lắng cho ấy đến muốn khóc, điện thoại thì thuê bao, đến nhà thì nhà khóa, nhưng còn có một người tâm tình còn lo lắng đau khổ hơn em rất nhiều đó là Hiểu Minh. Trong hai năm đầu, anh ấy điên cuồng đi kiếm Mạc Danh, đi kiếm trong nỗi vô vọng. Vì tình cảm, em quyết định thi chung trường đại học với anh ấy, mặc dù điểm số không cao, nhưng em cảm thấy mình thật may mắn khi lại học cùng anh. Đã có lúc em thấy mình quá trơ trẽn, khi mà bên người mà bạn mình yêu thương lại con mặt dày đi theo anh ấy, nhưng lý trí của em, nó cứ sai khiến em. Em ở bên cạnh Hiểu Minh trong suốt ngần ấy năm, em lo lắng quan tâm cho anh ấy nhưng anh ấy mãi chỉ xem em là một người bạn.Cho đến một ngày, Mạc Danh bỗng dưng xuất hiện, xuất hiện giữa bảy năm mất tích, em tâm trạng vừa mừng vừa lo lắng, nhìn thấy Hiểu Minh khống chế tình cảm của mình, lại đau buồn uống rượu, lúc đó em đau khổ đến muốn khóc nhưng bản thân lại không cho mình khóc. Và cái ngày Hiểu Minh không còn chịu được nữa và quyết định níu kéo cô ấy thì em biết tình yêu của mình đã sớm tan vào hư vô, biết là không được như vẫn lao vào yêu anh một cách điên cuồng, và Mạc Danh cũng thừa nhận cô ấy yêu Hiểu Minh, và tình yêu đấy đã sớm tan vỡ. Và em nhận ra, em chỉ là người thừa, chỉ là một người ngu ngốc yêu ôm lấy tình yêu của mình mà biết nó sẽ không thành hiện thực.
Hôm nay, lần đầu tiên cô được nói ra những lời tâm sự mà mình đã giấu bấy lâu nay.
- Anh cũng yêu đơn phương. Anh cũng thật sự ngu ngốc.
- Không, anh không ngu ngốc. Anh yêu cô ấy nhưng khi đấy cô ấy chưa có ai, và anh cũng không biết cô ấy đang yêu ai, và anh tất nhiên sẽ còn hy vọng. Còn em ... biết anh ấy yêu ai, cũng biết tình yêu anh ấy to lớn cỡ nào mà vẫn lao người vào yêu anh ấy.
Tùng Dương nhẹ nhàng ôm lấy Nhã Thiên, cô gái mỏng manh nhưng đầy sự tâm tư giấu trong lòng.
***
Trong căn phòng bệnh, anh mãi nắm lấy tay cô nhưng đã ngủ gục đi từ khi nào. Bàn tay nhỏ bé ấy động đậy một chút, ánh mắt mệt mỏi kia dường như mở không được nhưng vẫn cố gắng mở, đôi môi khô khốc vẫn mấp máy để cảm nhận đây là sự thật. Nhìn mài trần, rồi nhẹ nhàng nhìn xung quanh, ánh mắt cô dừng trên người đàn ông đang nắm tay mình, và gục mặt xuống ngủ, vẻ đẹp hoàn hảo không chê vào đâu được.
- Hiểu Minh.
Môi khô cố gắng nói, bỗng trong khốc mắt có hai dòng lệ chảy dài. Nghe tiếng gọi, anh giật mình tỉnh dậy, nhìn thấy cô đang nhìn anh, trong lòng anh có chút vui sướng hạnh phúc.
- Em tỉnh ... tỉnh rồi.
- Hiểu Minh.
Cô vẫn chăm chú nhìn anh, vẫn gọi tên anh một cách tha thiết. Nhìn môi cô khô cháy, anh nhận ra cô cần uống một chút nước.
- Anh lấy nước cho em.
Rồi nhẹ nhàng đỡ cô dậy, cho cô uống nước, thấy trong mắt cô có dòng lệ, anh lo lắng hỏi.
- Em sao vậy, đau chỗ nào sao ? Sao em lại khóc.
- Trong mơ em đã thấy anh buông tay em và rời xa em, thấy em kêu tên anh một cách thảm thiết nhưng anh không hề quay lại.
Đưa tay lau hai hàng nước mắt, anh ôn nhu nói.
- Anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa.
- Hiểu Minh, em xin lỗi trước kia đã đi mà không một lời từ biệt, khi gặp lại anh em vẫn không nhận tình cảm của anh, nhưng từ khi em bị ngã xuống đất, và có cảm giác mùi máu xộc lên mũi. Thì em nhận ra anh rất quan trọng với em.
Hiểu Minh im lặng nhìn cô nói.
- Hiểu Minh, em nhận ra anh quan trọng rồi, em không rời xa anh nữa. Em nhận ra, thiếu anh em sẽ không ổn, không sức sống.
Bất giác trên mu bàn tay cô cảm nhận được một dòng nước nóng, đó là giọt nước mắt của anh, giọt nước mắt hạnh phúc của anh.
- Mạc Danh, anh yêu em.
- Anh sẽ không rời xa em chứ ?
- Ừ.
- Từ nay em sẽ bên anh, yêu anh, và quan tâm cho anh. Hiểu Minh, anh là người quan trọng nhất của em kiếp này.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com