Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
Ba cô vì không muốn con gái mình gặp nguy hiểm nên đã thu xếp về rút hồ sơ cho cô sớm. Ông muốn cho cô càng rời xa khỏi cái chốn đông người đầy nguy hiểm này càng xa càng tốt.
- Ba, ba muốn con đi thật sao? - Cô ngồi trên ghế với ánh mắt buồn thảm nhìn ông-
- Ừ, lát ta sẽ rút hồ sơ cho con, nên hôm nay con khỏi đi học.
- Ba, ba à. Hôm nay, cho con đi học đi. Bữa cuối thôi. Ba cho con chia tay với các bạn.
- Cũng được.
Nhìn ánh mắt rầu thảm của của đứa con gái, lòng ông không khỏi đau xót. Đứa con gái còn đang trẻ, còn tuổi chơi tuổi học mà bây giờ phảo đang chạy trốn cuộc sống bởi việc làm của ba mẹ gây ra.
- Danh Danh à, ba xin lỗi con.
- Sao vậy ba?
- Thật sự, ba cũng không muốn đưa con qua ngoại, nhưng có vài lý do nên ba phải làm như vậy.
- Có chuyện gì vậy ba?
- Bây giờ con còn nhỏ, sau này lớn con sẽ hiểu hết chuyện thôi.
Mạc Danh giận tại vì chuyện gì của gia đình, cô không hề được biết.
Hôm nay, cô đi học, mọi thứ vẫn xảy ra như bình thường, vẫn là những cái tiết học quậy phá của đám học sinh nam, vẫn là những lời bà tám của học sinh nữ.
- Ê...
Cô đứng lặng im nhìn anh tới, nhìn cái nụ cười tươi tắn để lộ lúm đồng tiền kia, nhìn đôi mắt sâu hút đang típ lại. Lòng cô quặn thắt lại, cô xoay người bỏ đi. Bỏ đi thật nhanh, cô không muốn gặp anh lúc này, vì cô sợ.
- Mạc Danh. - Hiểu Minh kêu to -
Cô nghe, nhưng cô vẫn bỏ đi như chưa có gì xảy ra. Hành động kỳ quặc của Mạc Danh vừa rồi, khiến anh có chút ngạc nhiên.
'' Vẫn kì quặc như lần đầu gặp. ''
_oOo_
Giờ ra về, cô chạy thật nhanh về nhà, đây là buổi học cuối cùng của cô, hai hàng nước mắt lăn dài. Bây giờ, cô phải nói với anh ấy sao đây? Phải làm sao đây?
Cô chạy thật nhanh vào nhà, cô kìm nén cảm xúc rất lâu và bây giờ òa khóc.
- Danh Danh à, con sao vậy? - Ba cô đi ra -
Ba cô đi ra và ôm cô lại, vuốt trên mái tóc còn đang ướt đẫm mồ hôi ấy.
- Ba xin lỗi.
- Ba hãy nói đi, sao con phải làm như vậy?
- Vì nếu con ở đây con sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng, ba không muốn đứa con gái ba phải gặp nguy hiểm. Trước khi bọn chúng phát hiện ra con, con hãy đi, đi thật xa nơi này.
- Ba, ba nói vậy là sao?
- Ba gặp nạn, ba được ông bạn thân ấy cứu. Nhưng ba phải ký cam kết, chị Thúy Như sẽ là người của công ty ông ấy, làm việc không công đến hết cuộc đời.
- Ba, ba...
- Nhưng con đừng lo, bọn chúng vẫn lo cho chị Như con đầy đủ, chị con vẫn được đi du học, nhưng học để phục vụ việc làm cho họ.
- Còn, còn mẹ?
- Ba mẹ đều bắt buộc làm vậy, con biết không? Chú ấy và ba có bản cam kết ghi rằng, sau này khi con tròn 18t con sẽ được đào tạo làm người của công ty chú ấy, và sẽ phải cưới con trai của chú ấy cho rằng cậu con trai ấy có bị tật nguyền, hay xấu xí đến đâu đi nữa. Chị Thúy Như của con vậy là đủ, ba không muốn con, đứa con gái yêu quí của ba phải bán cuộc đời mình vì công việc của ba.
- Con sẽ đi đâu?
- Con sẽ ở nhà ngoại, nhưng khi ai hỏi con tên gì con sẽ trả lời con tên khác, cũng không phải họ trần.
Cô hoàn toàn gục ngã, bị chuyển nơi sống một cách đột ngột, đến cả họ tên của mình cũng phải đổi. Cô phải sống dưới cái vỏ của một người hoàn toàn khác. Chuyện tự dưng ập tới rất nhanh, dồn vào cô gái 16 tuổi con non nớt tuổi đầu.
_oOo_
Cả ngày hôm nay, anh không thấy cô đâu cả. Anh bỗng thấy lo lắng về hành động kì quặc sáng nay, anh đi đến nhà cô.
- Đợi chút. Ai vậy? - Mạc Danh mở cửa -
Cô thấy anh, hoảng hốt đóng cửa lại, anh níu lại, lần thứ 3.
- Em bị gì vậy hả?
- Bị gì?
- Sao tự nhiên nguyên ngày hôm nay lại tránh mặt anh?
- Không phải là tránh mà là không thích gặp.
- Tại sao? Anh làm gì em giận à?
- Đơn giản vì tôi không thích gặp anh thôi.
- Em bị sao vậy Mạc Danh?
- Chán rồi, chia tay nha. - Cô nói một cách thẳng thừng -
- Tại sao?
- Tôi hết thích anh rồi, với lại tôi còn có một người khác đang quan tâm tôi tốt hơn anh nhiều.
- Danh... Em nói vậy là sao?
- Nói đúng hơn là quen anh, chỉ là theo sự thách thức của đám bạn.Anh giàu, anh đẹp trai. Còn thật ra, chả yêu thương gì nơi anh cả. Hôm nay, là hết hạn của cái ngày tôi quen anh. Nên chia tay, đơn giản.
Hiểu Minh như rơi vào khoảng không vũ trụ, anh không thể tin những lời vừa rồi là của người con gái anh rất yêu thương.
- Anh cần tôi nói nữa không?
- Được rồi, hiểu rồi.
Hiểu Minh quay bước đi, lòng anh đau như thắt, như có hàng ngàn mũi kim đâm vào, Mạc Danh đóng cửa, rồi ngồi bệt xuống sàn. Tay bịt miệng, nước mắt chảy dàn dụa.
- Hiểu Minh, Hiểu Minh à. Em em xin lỗi, em chỉ còn cách đó thôi.
Bề ngoài mãnh mẽ của cô đã vỡ rồi, bây giờ cô chỉ là con người yếu đuối của tình yêu. Còn Hiểu Minh, nước mắt anh rơi, trái tim anh xót. Anh khóc vì cô, cái con người ngây thơ mà anh đã gửi gắm tình yêu vào trong mà bây giờ lại nói với anh những lời không thể tin nổi. Trong màn đêm, có hai con người từng rất yêu thương nhau, nhưng bây giờ chỉ còn là người xa lạ.
- Xin lỗi anh, coi như khoảng thời gian vừa qua là thời gian đẹp, còn giờ anh và em chỉ là hai người xa lạ. Em sẽ quên anh được thôi, nhanh mà. Vì em là Mạc Danh. - Tiếng nói của cô hòa thêm những hàng nước mắt -
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
- Ba, ba muốn con đi thật sao? - Cô ngồi trên ghế với ánh mắt buồn thảm nhìn ông-
- Ừ, lát ta sẽ rút hồ sơ cho con, nên hôm nay con khỏi đi học.
- Ba, ba à. Hôm nay, cho con đi học đi. Bữa cuối thôi. Ba cho con chia tay với các bạn.
- Cũng được.
Nhìn ánh mắt rầu thảm của của đứa con gái, lòng ông không khỏi đau xót. Đứa con gái còn đang trẻ, còn tuổi chơi tuổi học mà bây giờ phảo đang chạy trốn cuộc sống bởi việc làm của ba mẹ gây ra.
- Danh Danh à, ba xin lỗi con.
- Sao vậy ba?
- Thật sự, ba cũng không muốn đưa con qua ngoại, nhưng có vài lý do nên ba phải làm như vậy.
- Có chuyện gì vậy ba?
- Bây giờ con còn nhỏ, sau này lớn con sẽ hiểu hết chuyện thôi.
Mạc Danh giận tại vì chuyện gì của gia đình, cô không hề được biết.
Hôm nay, cô đi học, mọi thứ vẫn xảy ra như bình thường, vẫn là những cái tiết học quậy phá của đám học sinh nam, vẫn là những lời bà tám của học sinh nữ.
- Ê...
Cô đứng lặng im nhìn anh tới, nhìn cái nụ cười tươi tắn để lộ lúm đồng tiền kia, nhìn đôi mắt sâu hút đang típ lại. Lòng cô quặn thắt lại, cô xoay người bỏ đi. Bỏ đi thật nhanh, cô không muốn gặp anh lúc này, vì cô sợ.
- Mạc Danh. - Hiểu Minh kêu to -
Cô nghe, nhưng cô vẫn bỏ đi như chưa có gì xảy ra. Hành động kỳ quặc của Mạc Danh vừa rồi, khiến anh có chút ngạc nhiên.
'' Vẫn kì quặc như lần đầu gặp. ''
_oOo_
Giờ ra về, cô chạy thật nhanh về nhà, đây là buổi học cuối cùng của cô, hai hàng nước mắt lăn dài. Bây giờ, cô phải nói với anh ấy sao đây? Phải làm sao đây?
Cô chạy thật nhanh vào nhà, cô kìm nén cảm xúc rất lâu và bây giờ òa khóc.
- Danh Danh à, con sao vậy? - Ba cô đi ra -
Ba cô đi ra và ôm cô lại, vuốt trên mái tóc còn đang ướt đẫm mồ hôi ấy.
- Ba xin lỗi.
- Ba hãy nói đi, sao con phải làm như vậy?
- Vì nếu con ở đây con sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng, ba không muốn đứa con gái ba phải gặp nguy hiểm. Trước khi bọn chúng phát hiện ra con, con hãy đi, đi thật xa nơi này.
- Ba, ba nói vậy là sao?
- Ba gặp nạn, ba được ông bạn thân ấy cứu. Nhưng ba phải ký cam kết, chị Thúy Như sẽ là người của công ty ông ấy, làm việc không công đến hết cuộc đời.
- Ba, ba...
- Nhưng con đừng lo, bọn chúng vẫn lo cho chị Như con đầy đủ, chị con vẫn được đi du học, nhưng học để phục vụ việc làm cho họ.
- Còn, còn mẹ?
- Ba mẹ đều bắt buộc làm vậy, con biết không? Chú ấy và ba có bản cam kết ghi rằng, sau này khi con tròn 18t con sẽ được đào tạo làm người của công ty chú ấy, và sẽ phải cưới con trai của chú ấy cho rằng cậu con trai ấy có bị tật nguyền, hay xấu xí đến đâu đi nữa. Chị Thúy Như của con vậy là đủ, ba không muốn con, đứa con gái yêu quí của ba phải bán cuộc đời mình vì công việc của ba.
- Con sẽ đi đâu?
- Con sẽ ở nhà ngoại, nhưng khi ai hỏi con tên gì con sẽ trả lời con tên khác, cũng không phải họ trần.
Cô hoàn toàn gục ngã, bị chuyển nơi sống một cách đột ngột, đến cả họ tên của mình cũng phải đổi. Cô phải sống dưới cái vỏ của một người hoàn toàn khác. Chuyện tự dưng ập tới rất nhanh, dồn vào cô gái 16 tuổi con non nớt tuổi đầu.
_oOo_
Cả ngày hôm nay, anh không thấy cô đâu cả. Anh bỗng thấy lo lắng về hành động kì quặc sáng nay, anh đi đến nhà cô.
- Đợi chút. Ai vậy? - Mạc Danh mở cửa -
Cô thấy anh, hoảng hốt đóng cửa lại, anh níu lại, lần thứ 3.
- Em bị gì vậy hả?
- Bị gì?
- Sao tự nhiên nguyên ngày hôm nay lại tránh mặt anh?
- Không phải là tránh mà là không thích gặp.
- Tại sao? Anh làm gì em giận à?
- Đơn giản vì tôi không thích gặp anh thôi.
- Em bị sao vậy Mạc Danh?
- Chán rồi, chia tay nha. - Cô nói một cách thẳng thừng -
- Tại sao?
- Tôi hết thích anh rồi, với lại tôi còn có một người khác đang quan tâm tôi tốt hơn anh nhiều.
- Danh... Em nói vậy là sao?
- Nói đúng hơn là quen anh, chỉ là theo sự thách thức của đám bạn.Anh giàu, anh đẹp trai. Còn thật ra, chả yêu thương gì nơi anh cả. Hôm nay, là hết hạn của cái ngày tôi quen anh. Nên chia tay, đơn giản.
Hiểu Minh như rơi vào khoảng không vũ trụ, anh không thể tin những lời vừa rồi là của người con gái anh rất yêu thương.
- Anh cần tôi nói nữa không?
- Được rồi, hiểu rồi.
Hiểu Minh quay bước đi, lòng anh đau như thắt, như có hàng ngàn mũi kim đâm vào, Mạc Danh đóng cửa, rồi ngồi bệt xuống sàn. Tay bịt miệng, nước mắt chảy dàn dụa.
- Hiểu Minh, Hiểu Minh à. Em em xin lỗi, em chỉ còn cách đó thôi.
Bề ngoài mãnh mẽ của cô đã vỡ rồi, bây giờ cô chỉ là con người yếu đuối của tình yêu. Còn Hiểu Minh, nước mắt anh rơi, trái tim anh xót. Anh khóc vì cô, cái con người ngây thơ mà anh đã gửi gắm tình yêu vào trong mà bây giờ lại nói với anh những lời không thể tin nổi. Trong màn đêm, có hai con người từng rất yêu thương nhau, nhưng bây giờ chỉ còn là người xa lạ.
- Xin lỗi anh, coi như khoảng thời gian vừa qua là thời gian đẹp, còn giờ anh và em chỉ là hai người xa lạ. Em sẽ quên anh được thôi, nhanh mà. Vì em là Mạc Danh. - Tiếng nói của cô hòa thêm những hàng nước mắt -
Đọc nhanh tại Vietwriter.com