Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63: Thì ra anh không nói dối cô
Borge biết Lí Mộ đang ở Myanmar, nên muốn nhờ cô chọn mua giùm một chiếc vòng tay bằng ngọc để mang về Mỹ làm quà tặng sinh nhật sắp tới cho mẹ mình.
Sau khi biết việc này, Mộc Thành liền bảo tài xế chở cô đến cửa hàng trang sức để chọn. Gần đây hắn bận tối mắt, thường đến nửa đêm mới về nhà.
Tài xế là một anh chàng con lai, cho nên rất thông thạo tiếng Trung Quốc, vừa nhiệt tình lại rất hay nói chuyện. Sau khi đến cửa hàng trang sức và nói rõ tình hình với quản lý, Lí Mộ được đưa luôn đến khu vực VIP để chọn lựa. Với mức giá mà Borge nói, quản lý giới thiệu cho cô một số mẫu vòng tay rất đẹp. Cô phân vân không biết chọn cái nào, bèn quay video lại để anh ta tự chọn. Borge cũng không biết nhiều về vòng ngọc, anh ta đúng kiểu đàn ông đàn ang, không quá kỹ tính khi mua đồ, chỉ nhìn lướt qua vài lần là đã chọn xong.
Lúc đi ra khỏi cửa hàng trang sức, cô trông thấy Ngụy Tuần đang đợi mình ở cửa.
Chỉ mới ngày không gặp, trông anh vẫn đẹp trai ngời ngời. Vừa nhìn thấy cô, anh liền nhếch miệng cười, ánh mắt hiện lên nụ cười ấm áp.
Cô có thể dối lòng rằng cô không nhớ anh, song lại không cách nào xem nhẹ sự tồn tại của anh, bèn miễn cưỡng đi tới, nghiêm mặt hỏi: “Sao anh biết tôi đang ở đây?”
Chỉ có Mộc Thành và A Tranh biết cô đi ra ngoài, nhưng hai người họ chắc chắn sẽ không nói cho anh biết là cô đi đâu.
“Anh đi theo em, em không phát hiện ra à?” Anh đi về phía cô với nét mặt tươi cười. Cô nhăn nhó, không buồn nhìn anh mà nhìn chằm chằm vào hàng cây bên đường.
“Anh theo dõi tôi.” Cô tức tối cất giọng chất vấn, lại bởi vì không nhìn vào mắt anh khi nói nên nghe ra có ý vị rất khác, giống như đang làm nũng vậy.
Hai người đã mấy ngày không gặp, anh thực sự rất nhớ cô, ánh mắt quyến luyến rơi trên gò má của cô, nhẹ giọng nói: “Anh nhớ em quá nên mới theo em đến đây. Mà, anh có phải là người xấu đâu.”
Lí Mộ chuyển sang nhìn mũi chân của mình, lẩm bẩm: “Anh mà lại không phải người xấu.”
Giọng nói thì thầm khe khẽ của cô thật êm tai. Ngụy Tuần cười nhẹ một tiếng, rồi khom người nói nhỏ vào tai cô: “Ừ, anh là người xấu, nhưng chỉ xấu với em thôi.”
Hơi thở của anh phả vào tai cô, cô liền ngẩng đầu lên lườm anh một cái, và đổi giọng: “Anh tìm tôi có việc gì, nếu không có việc gì thì tôi đi về đây.”
Tài xế vẫn đợi cô trên chiếc xe đỗ ở phía xa. Nhớ tới lời nói của Mộc Thành, cô không muốn gặp anh quá lâu.
Khi ngẩng đầu lên nhìn sang tòa nhà bên kia đường, thấy những người ra vào đều mặc đồng phục, cô đoán vu vơ đó là đồn cảnh sát.
Ngụy Tuần nhìn chăm chăm vào khuôn mặt giả vờ bình tĩnh của cô, biết cô đang hối hận vì chuyện xảy ra đêm đó. Tóm lại không thể vội vàng, anh không muốn ép buộc cô. Gặp nhau thế này là anh đã cảm thấy thỏa mãn rồi. Anh xoa đầu cô, khẽ nói: “Anh không sao, đi nào, anh tiễn em.”
Lí Mộ thu lại ánh nhìn, thờ ơ đáp “vâng” một tiếng.
Hôm nay gió hơi nóng, phả vào mặt khiến con người ta cảm thấy khá ngột ngạt.
Xe đã đỗ ngay phía trước mặt, Lí Mộ đi vượt qua Ngụy Tuần, nhưng do mải suy nghĩ nên không để ý đến những chuyện xung quanh.
Chỉ là, cho dù có để ý thì cũng không kịp.
Không biết là ai đã hét lên đầu tiên, những tiếng “đoàng, đoàng đoàng” thường chỉ xuất hiện trên phim bất ngờ vang lên bên tai Lí Mộ, chấn động cả màng nhĩ.
Cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Ngụy Tuần đã ôm chầm lấy cô, thân thể nặng nề đè lên người cô, sau đó cả hai cùng ngã nhào xuống đất.
Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, quên luôn cả đau đớn.
Một chiếc xe bên đường chắn tầm nhìn của họ, có thứ gì đó quẹt vào thân xe phát ra âm thanh va chạm của kim loại.
Trong tiếng la hét thảm thiết, những bước chân hỗn loạn, cô mở to mắt, vừa ngỡ ngàng vừa luống cuống.
Có thứ gì đó ẩm ướt thấm qua lớp vải mỏng của chiếc váy cô đang mặc.
Cô gọi anh với giọng run rẩy: “Ngụy Tuần.”
Tai nạn xảy ra chỉ trong chớp mắt.
Đôi khi, ông trời lấy đi mọi thứ của bạn chỉ trong vài giây ngắn ngủi.
Cuộc tấn công xảy ra đột ngột và kết thúc cũng rất chóng váng. Khắp nơi trên đường là những tiếng kêu r3n, không còn những âm thanh đinh tai nhức óc nữa.
Trước mắt trở nên mơ hồ, cô lại gọi: “Ngụy Tuần.”
Nỗi sợ hãi đã bao trùm trái tim cô, khiến cô đau đớn đến không thở nổi.
“Tiểu… Mộ, đừng sợ.”
Anh vẫn nằm đè trên người cô mà không nhúc nhích, hai trái tim kề sát vào nhau cùng đập dữ dội. Nghe tiếng anh thở d ốc, cô không cầm được nước mắt: “Em gọi xe cấp cứu ngay đây.”
Sau đó, cô dùng hết sức bình sinh để đỡ anh dậy, hai tay run lẩy bẩy. Anh mặc áo sơ mi màu đen, từ bụng dưới chảy ra một thứ chất lỏng sền sệt sậm màu, những vệt máu lớn nhuộm từng mảng đỏ tươi trên chiếc váy trắng của cô. Trái tim dường như tan nát khi bị nỗi sợ hãi chiếm cứ, cô bật khóc và nằm bò xuống nhặt chiếc túi xách vừa rồi bị vứt sáng một bên, lóng ngóng lấy điện thoại ra.
Cô muốn bấm số 120, nhưng chợt nhớ ra đây là Myanmar, lại tự nhủ không được hoảng sợ, phải trấn tĩnh, nhưng bàn tay run quá, không cầm được điện thoại. Chiếc điện thoại rơi “bộp” xuống đất.
Lí Mộ bất lực khóc òa, lại nhặt điện thoại lên. Một bàn tay dính đầu máu tươi nắm lấy cổ tay cô: “Tiểu Mộ… đừng sợ…”
Cô rất sợ, sao cô có thể không sợ cho được. Nếu không nhanh lên, cô sẽ mất đi tất cả.
Tài xế của Mộc Thành từ xa hớt hải chạy tới, rốt cuộc cô cũng nhìn thấy hi vọng, tức thì bật khóc nức nở: “Bệnh viện, đến bệnh viện mau lên!”
Cô nắm chặt tay anh mà khóc không thành tiếng
Thời gian trôi qua chậm đến mức dường như kéo dài vô tận.
Lí Mộ nhìn Ngụy Tuần được đưa vào phòng phẫu thuật. Sau đó, cửa phòng phẫu thuật đóng “cạch” lại, thế giới bỗng nhiên tối sầm, cô kiệt sức ngã xuống đất.
Lí Mộ như rơi vào bóng đêm vô tận.
Nỗi đau đớn vật vã chỉ như một hạt bụi nhỏ bé.
Màu đỏ chói mắt, màu trắng chói mắt.
Cô mở bừng mắt ra, thế giới hoàn toàn yên tĩnh.
Dưới tán cây đại thụ phía xa xa, hai bóng người một lớn một nhỏ đang ngồi trên đồng cỏ xanh mơn mởn, với nét mặt tươi cười rạng rỡ, không biết đang nói chuyện gì. Cô hân hoan chạy tới, nhưng lại như rơi vào vực sâu.
“Ngụy Tuần!” Cô hét lên, bừng tỉnh khỏi giấc mộng, ngơ ngác không biết mình đang ở đâu.
Mộc Thành đứng lên. A Tranh ngồi bên giường liền ôm lấy cô: “Đừng sợ, Tiểu Mộ. Không sao đâu, không có người xấu đâu.”
Giọng nói của cô ấy đã đánh thức linh hồn đi lạc của cô. Cô dựa vào vai cô ấy, ngẩng đầu lên hỏi Mộc Thành: “Anh ấy không sao chứ?”
Sắc mặt lạnh lùng của hắn dịu đi, trước ánh nhìn mong đợi của cô, hắn đáp: “Không sao.”
Đây là một câu hay nhất mà Lí Mộ từng nghe, và cô đã khóc vì vui sướng.
Sau ca phẫu thuật, Ngụy Tuần vẫn đang ngủ li bì, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt. Cô ngồi bên giường bệnh của anh, không rời một bước. Mộc Thành đã đưa A Tranh về nhà, không quên để người ở lại đây với Lí Mộ. Cô hoàn toàn không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, càng không biết bây giờ đã là đêm khuya, chỉ muốn ở đây nhìn anh tỉnh lại.
Có phải khi cô nằm trên giường bệnh, tâm trạng của anh cũng như thế này không?
Thì ra anh không nói dối cô, nỗi đau của anh thật sự không ít ơn cô chút nào.
Cô ghé vào bên giường thiếp đi, sau đó bị đánh thức bởi tiếng khóc thê lương tuyệt vọng bên ngoài phòng bệnh. Vừa ngẩng đầu lên liền rơi vào ánh mắt sâu thẳm, hai mắt cô bỗng chốc đỏ hoe.
Ngụy Tuần khó nhọc đưa tay lên lau nước mắt cho cô: “Ổn rồi em, đừng khóc nữa, không sao rồi.”
“Anh đừng cử động, mau nằm cho tử tế.” Cô kéo cánh tay anh, cẩn thận đặt lại trên giường.
Anh không nói lời nào còn đỡ, vừa nói đã khiến cô nước mắt như mưa.
Nỗi đau cơ thể chẳng bằng nỗi đau khi phải nhìn thấy những nước mắt của cô. Ngụy Tuần nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, yếu ớt nói: “Em thử đếm xem mấy ngày nay em đã khóc bao nhiêu lần rồi. Khóc nhiều thế này phải làm sao bây giờ?”
Cô áp khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của mình lên mu bàn tay anh, nuốt nước mắt mặn chát vào trong, chậm rãi nói: “Em cũng không muốn khóc đâu, sau này anh đừng để em phải khóc nữa, có được không?”
“Được.” Anh khẽ nói.
Lí Mộ không ngờ là sự hối tiếc suốt đời không cách nào vãn hồi trong câu chuyện của Tiết Bán Mộ suýt nữa đã xảy ra với cô.
Nỗi dằn vặt trong những đêm khuya thao thức của cô chẳng qua chỉ là hạt cát trước sự sống chết của anh.
Tiếng khóc bên ngoài càng lúc càng não nề khiến người ta nghe mà rơi lệ. Cô đã gặp may mắn, nhưng có người đã gặp bất hạnh.
Giường trong phòng bệnh đơn lớn hơn giường bệnh bình thường. Lí Mộ nằm bên cạnh Ngụy Tuần, chỉ dám nắm tay anh. Giọng nói của cô khàn khàn sau khi đã khóc quá nhiều. Cô thì thào: “Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ?”
Chuyện xảy ra quá đột ngột, rõ ràng là một ngày bình thường đến không thể bình thường hơn, hai người họ chỉ đang đi trên đường, một giây trước còn nói cười vui vẻ, một giây sau đã phải đứng trước ranh giới li biệt. Những tên côn đồ bịt mặt đó coi mạng sống của người khác như cỏ rác. Mỗi lần nhớ lại cảnh tượng đó, những âm thanh chói tai kia như thể lại vang vọng bên tai.
Cô co người lại, lòng bàn tay lạnh buốt.
Anh cũng nghĩ lại mà thấy rùng mình, suýt chút nữa thì anh lại không bảo vệ được cô.
“Đừng sợ, Tiểu Mộ. Mọi chuyện đều đã qua rồi.”
Họ đã vượt qua, nhưng có người lại vĩnh viễn không qua khỏi.
Sau khi biết việc này, Mộc Thành liền bảo tài xế chở cô đến cửa hàng trang sức để chọn. Gần đây hắn bận tối mắt, thường đến nửa đêm mới về nhà.
Tài xế là một anh chàng con lai, cho nên rất thông thạo tiếng Trung Quốc, vừa nhiệt tình lại rất hay nói chuyện. Sau khi đến cửa hàng trang sức và nói rõ tình hình với quản lý, Lí Mộ được đưa luôn đến khu vực VIP để chọn lựa. Với mức giá mà Borge nói, quản lý giới thiệu cho cô một số mẫu vòng tay rất đẹp. Cô phân vân không biết chọn cái nào, bèn quay video lại để anh ta tự chọn. Borge cũng không biết nhiều về vòng ngọc, anh ta đúng kiểu đàn ông đàn ang, không quá kỹ tính khi mua đồ, chỉ nhìn lướt qua vài lần là đã chọn xong.
Lúc đi ra khỏi cửa hàng trang sức, cô trông thấy Ngụy Tuần đang đợi mình ở cửa.
Chỉ mới ngày không gặp, trông anh vẫn đẹp trai ngời ngời. Vừa nhìn thấy cô, anh liền nhếch miệng cười, ánh mắt hiện lên nụ cười ấm áp.
Cô có thể dối lòng rằng cô không nhớ anh, song lại không cách nào xem nhẹ sự tồn tại của anh, bèn miễn cưỡng đi tới, nghiêm mặt hỏi: “Sao anh biết tôi đang ở đây?”
Chỉ có Mộc Thành và A Tranh biết cô đi ra ngoài, nhưng hai người họ chắc chắn sẽ không nói cho anh biết là cô đi đâu.
“Anh đi theo em, em không phát hiện ra à?” Anh đi về phía cô với nét mặt tươi cười. Cô nhăn nhó, không buồn nhìn anh mà nhìn chằm chằm vào hàng cây bên đường.
“Anh theo dõi tôi.” Cô tức tối cất giọng chất vấn, lại bởi vì không nhìn vào mắt anh khi nói nên nghe ra có ý vị rất khác, giống như đang làm nũng vậy.
Hai người đã mấy ngày không gặp, anh thực sự rất nhớ cô, ánh mắt quyến luyến rơi trên gò má của cô, nhẹ giọng nói: “Anh nhớ em quá nên mới theo em đến đây. Mà, anh có phải là người xấu đâu.”
Lí Mộ chuyển sang nhìn mũi chân của mình, lẩm bẩm: “Anh mà lại không phải người xấu.”
Giọng nói thì thầm khe khẽ của cô thật êm tai. Ngụy Tuần cười nhẹ một tiếng, rồi khom người nói nhỏ vào tai cô: “Ừ, anh là người xấu, nhưng chỉ xấu với em thôi.”
Hơi thở của anh phả vào tai cô, cô liền ngẩng đầu lên lườm anh một cái, và đổi giọng: “Anh tìm tôi có việc gì, nếu không có việc gì thì tôi đi về đây.”
Tài xế vẫn đợi cô trên chiếc xe đỗ ở phía xa. Nhớ tới lời nói của Mộc Thành, cô không muốn gặp anh quá lâu.
Khi ngẩng đầu lên nhìn sang tòa nhà bên kia đường, thấy những người ra vào đều mặc đồng phục, cô đoán vu vơ đó là đồn cảnh sát.
Ngụy Tuần nhìn chăm chăm vào khuôn mặt giả vờ bình tĩnh của cô, biết cô đang hối hận vì chuyện xảy ra đêm đó. Tóm lại không thể vội vàng, anh không muốn ép buộc cô. Gặp nhau thế này là anh đã cảm thấy thỏa mãn rồi. Anh xoa đầu cô, khẽ nói: “Anh không sao, đi nào, anh tiễn em.”
Lí Mộ thu lại ánh nhìn, thờ ơ đáp “vâng” một tiếng.
Hôm nay gió hơi nóng, phả vào mặt khiến con người ta cảm thấy khá ngột ngạt.
Xe đã đỗ ngay phía trước mặt, Lí Mộ đi vượt qua Ngụy Tuần, nhưng do mải suy nghĩ nên không để ý đến những chuyện xung quanh.
Chỉ là, cho dù có để ý thì cũng không kịp.
Không biết là ai đã hét lên đầu tiên, những tiếng “đoàng, đoàng đoàng” thường chỉ xuất hiện trên phim bất ngờ vang lên bên tai Lí Mộ, chấn động cả màng nhĩ.
Cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Ngụy Tuần đã ôm chầm lấy cô, thân thể nặng nề đè lên người cô, sau đó cả hai cùng ngã nhào xuống đất.
Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, quên luôn cả đau đớn.
Một chiếc xe bên đường chắn tầm nhìn của họ, có thứ gì đó quẹt vào thân xe phát ra âm thanh va chạm của kim loại.
Trong tiếng la hét thảm thiết, những bước chân hỗn loạn, cô mở to mắt, vừa ngỡ ngàng vừa luống cuống.
Có thứ gì đó ẩm ướt thấm qua lớp vải mỏng của chiếc váy cô đang mặc.
Cô gọi anh với giọng run rẩy: “Ngụy Tuần.”
Tai nạn xảy ra chỉ trong chớp mắt.
Đôi khi, ông trời lấy đi mọi thứ của bạn chỉ trong vài giây ngắn ngủi.
Cuộc tấn công xảy ra đột ngột và kết thúc cũng rất chóng váng. Khắp nơi trên đường là những tiếng kêu r3n, không còn những âm thanh đinh tai nhức óc nữa.
Trước mắt trở nên mơ hồ, cô lại gọi: “Ngụy Tuần.”
Nỗi sợ hãi đã bao trùm trái tim cô, khiến cô đau đớn đến không thở nổi.
“Tiểu… Mộ, đừng sợ.”
Anh vẫn nằm đè trên người cô mà không nhúc nhích, hai trái tim kề sát vào nhau cùng đập dữ dội. Nghe tiếng anh thở d ốc, cô không cầm được nước mắt: “Em gọi xe cấp cứu ngay đây.”
Sau đó, cô dùng hết sức bình sinh để đỡ anh dậy, hai tay run lẩy bẩy. Anh mặc áo sơ mi màu đen, từ bụng dưới chảy ra một thứ chất lỏng sền sệt sậm màu, những vệt máu lớn nhuộm từng mảng đỏ tươi trên chiếc váy trắng của cô. Trái tim dường như tan nát khi bị nỗi sợ hãi chiếm cứ, cô bật khóc và nằm bò xuống nhặt chiếc túi xách vừa rồi bị vứt sáng một bên, lóng ngóng lấy điện thoại ra.
Cô muốn bấm số 120, nhưng chợt nhớ ra đây là Myanmar, lại tự nhủ không được hoảng sợ, phải trấn tĩnh, nhưng bàn tay run quá, không cầm được điện thoại. Chiếc điện thoại rơi “bộp” xuống đất.
Lí Mộ bất lực khóc òa, lại nhặt điện thoại lên. Một bàn tay dính đầu máu tươi nắm lấy cổ tay cô: “Tiểu Mộ… đừng sợ…”
Cô rất sợ, sao cô có thể không sợ cho được. Nếu không nhanh lên, cô sẽ mất đi tất cả.
Tài xế của Mộc Thành từ xa hớt hải chạy tới, rốt cuộc cô cũng nhìn thấy hi vọng, tức thì bật khóc nức nở: “Bệnh viện, đến bệnh viện mau lên!”
Cô nắm chặt tay anh mà khóc không thành tiếng
Thời gian trôi qua chậm đến mức dường như kéo dài vô tận.
Lí Mộ nhìn Ngụy Tuần được đưa vào phòng phẫu thuật. Sau đó, cửa phòng phẫu thuật đóng “cạch” lại, thế giới bỗng nhiên tối sầm, cô kiệt sức ngã xuống đất.
Lí Mộ như rơi vào bóng đêm vô tận.
Nỗi đau đớn vật vã chỉ như một hạt bụi nhỏ bé.
Màu đỏ chói mắt, màu trắng chói mắt.
Cô mở bừng mắt ra, thế giới hoàn toàn yên tĩnh.
Dưới tán cây đại thụ phía xa xa, hai bóng người một lớn một nhỏ đang ngồi trên đồng cỏ xanh mơn mởn, với nét mặt tươi cười rạng rỡ, không biết đang nói chuyện gì. Cô hân hoan chạy tới, nhưng lại như rơi vào vực sâu.
“Ngụy Tuần!” Cô hét lên, bừng tỉnh khỏi giấc mộng, ngơ ngác không biết mình đang ở đâu.
Mộc Thành đứng lên. A Tranh ngồi bên giường liền ôm lấy cô: “Đừng sợ, Tiểu Mộ. Không sao đâu, không có người xấu đâu.”
Giọng nói của cô ấy đã đánh thức linh hồn đi lạc của cô. Cô dựa vào vai cô ấy, ngẩng đầu lên hỏi Mộc Thành: “Anh ấy không sao chứ?”
Sắc mặt lạnh lùng của hắn dịu đi, trước ánh nhìn mong đợi của cô, hắn đáp: “Không sao.”
Đây là một câu hay nhất mà Lí Mộ từng nghe, và cô đã khóc vì vui sướng.
Sau ca phẫu thuật, Ngụy Tuần vẫn đang ngủ li bì, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt. Cô ngồi bên giường bệnh của anh, không rời một bước. Mộc Thành đã đưa A Tranh về nhà, không quên để người ở lại đây với Lí Mộ. Cô hoàn toàn không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, càng không biết bây giờ đã là đêm khuya, chỉ muốn ở đây nhìn anh tỉnh lại.
Có phải khi cô nằm trên giường bệnh, tâm trạng của anh cũng như thế này không?
Thì ra anh không nói dối cô, nỗi đau của anh thật sự không ít ơn cô chút nào.
Cô ghé vào bên giường thiếp đi, sau đó bị đánh thức bởi tiếng khóc thê lương tuyệt vọng bên ngoài phòng bệnh. Vừa ngẩng đầu lên liền rơi vào ánh mắt sâu thẳm, hai mắt cô bỗng chốc đỏ hoe.
Ngụy Tuần khó nhọc đưa tay lên lau nước mắt cho cô: “Ổn rồi em, đừng khóc nữa, không sao rồi.”
“Anh đừng cử động, mau nằm cho tử tế.” Cô kéo cánh tay anh, cẩn thận đặt lại trên giường.
Anh không nói lời nào còn đỡ, vừa nói đã khiến cô nước mắt như mưa.
Nỗi đau cơ thể chẳng bằng nỗi đau khi phải nhìn thấy những nước mắt của cô. Ngụy Tuần nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, yếu ớt nói: “Em thử đếm xem mấy ngày nay em đã khóc bao nhiêu lần rồi. Khóc nhiều thế này phải làm sao bây giờ?”
Cô áp khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của mình lên mu bàn tay anh, nuốt nước mắt mặn chát vào trong, chậm rãi nói: “Em cũng không muốn khóc đâu, sau này anh đừng để em phải khóc nữa, có được không?”
“Được.” Anh khẽ nói.
Lí Mộ không ngờ là sự hối tiếc suốt đời không cách nào vãn hồi trong câu chuyện của Tiết Bán Mộ suýt nữa đã xảy ra với cô.
Nỗi dằn vặt trong những đêm khuya thao thức của cô chẳng qua chỉ là hạt cát trước sự sống chết của anh.
Tiếng khóc bên ngoài càng lúc càng não nề khiến người ta nghe mà rơi lệ. Cô đã gặp may mắn, nhưng có người đã gặp bất hạnh.
Giường trong phòng bệnh đơn lớn hơn giường bệnh bình thường. Lí Mộ nằm bên cạnh Ngụy Tuần, chỉ dám nắm tay anh. Giọng nói của cô khàn khàn sau khi đã khóc quá nhiều. Cô thì thào: “Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ?”
Chuyện xảy ra quá đột ngột, rõ ràng là một ngày bình thường đến không thể bình thường hơn, hai người họ chỉ đang đi trên đường, một giây trước còn nói cười vui vẻ, một giây sau đã phải đứng trước ranh giới li biệt. Những tên côn đồ bịt mặt đó coi mạng sống của người khác như cỏ rác. Mỗi lần nhớ lại cảnh tượng đó, những âm thanh chói tai kia như thể lại vang vọng bên tai.
Cô co người lại, lòng bàn tay lạnh buốt.
Anh cũng nghĩ lại mà thấy rùng mình, suýt chút nữa thì anh lại không bảo vệ được cô.
“Đừng sợ, Tiểu Mộ. Mọi chuyện đều đã qua rồi.”
Họ đã vượt qua, nhưng có người lại vĩnh viễn không qua khỏi.