Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72
Chương thứ bảy mươi ba: Tối chung chi chiến (tam)
( Trận chiến cuối cùng – ba )
Tác giả: Priest
Trans, edit và beta: Tà Nguyệt Điện Hạ
Mồng một tháng mười, Đại Đồng thất thủ.
Hai mươi ba tháng mười, Tuyên Thành bị phá.
Cuối tháng mười, Kinh Quan bị hạ.
Đến lúc này, phía Bắc kinh thành đã không còn chỗ hiểm địa nào để phòng thủ, không còn thành quan cao ngất, liếc mắt một cái liền có thể trông rõ cả dãy bình nguyên.
Thủ lĩnh Ngốt Cách Lạt là Cách Tây cùng mấy chục vạn đại quân của Hách Liên Chiêu giằng co ở Cam Túc, tuy Hách Liên Chiêu đã tử trận sa trường, số quân lính Đại Khánh còn sót lại thì hoảng hốt trốn đi, nhưng phía Ngốt Cách Lạt cũng tổn thất không nhỏ. Cách Tây vốn tưởng đám quân này chỉ là một lũ ô hợp chẳng kham nổi một kích, ai ngời lúc đối chiến lại cường ngạnh vô cùng.
Bấy giờ Cách Tây mới phát hiện mình đã xem thường người Đại Khánh, trận chiến ấy cơ hồ là phá địch một vạn tự tổn tám ngàn, nếu như không phải thời điểm cuối cùng Hách Liên Chiêu trúng tên ngã ngựa, bị một võ sĩ Ngốt Cách Lạt nhân lúc loạn lạc đánh liều chém tới, chỉ sợ gã đã phải nghĩ đến phương án rút quân.
Nhưng lão thiên vẫn là giúp gã.
Sau trận đại chiến ở Cam Túc, Cách Tây nghỉ ngơi và chỉnh đốn quân đội tại chỗ một đoạn thời gian, tiểu tâm cẩn thận mà chế định một lần nữa kế hoạch tiến công, bởi vì gã biết, chờ gã ở phía trước chính là trạm kiểm soát trùng trùng điệp điệp của Đại Khánh.
Cách Tây Ô Nhĩ Mộc năm nay ba mươi sáu tuổi, là kiêu hùng xuất thế của chốn đại thảo nguyên, gã vào lúc Xuân thị giúp đỡ Triệu Chấn Thư dưỡng tư binh, để Triệu Chấn Thư khu sử mình như chó ngựa, ẩn nhẫn hơn mười năm trời. Trong hơn mười năm này, gã từ một thanh niên ý khí phong phát, đã chậm rãi tôi luyện bản thân giữa mưu hiểm và kiên nhẫn, trở thành một kẻ lòng dạ sâu hơn biển.
Triệu Chấn Thư thấy gã cũng đắc lực, lại có tiền, liền vui vẻ dưỡng một con thảo nguyên lang, mấy năm nay vẫn luôn bồi dưỡng gã, trợ giúp cho vô số tiền tài.
Cách Tây không hề lãng phí, mỗi ngày như cũ ăn bánh nướng do thê tử làm, cùng mọi người gặm nuốt thứ thịt thô ráp khó nhai, mặc y phục đầy mùi tanh tưởi của dân du mục, còn số tiền đó, gã âm thầm dùng để đả thông đường đi nước bước cho bản thân, đem nô lệ cùng mỹ nhân cho đám địch nhân của mình, chờ một ngày tóm thâu tất cả.
Dùng mười năm thời gian, quét ngang toàn bộ thảo nguyên, để tộc nhân Ngốt Cách Lạt đã phân tán mấy trăm năm một lần nữa thống nhất trở về, sói xám phương Bắc hú dài, duỗi vuốt đánh thẳng về Nam.
Cách Tây không chỉ vì tài phú của Đại Khánh, gã mang theo những võ sĩ như lang như hổ của mình xuôi Nam không phải để cướp chút đồ vật, bắt về vài mỹ nhân là xong, thứ gã chân chính mơ ước là trọn mảnh non sông tuyệt đẹp của vùng đất Trung Nguyên.
Cổ nhân nói, Vương, hầu, tướng, tướng, há cứ phải là con dòng cháu giống!* —— nếu kẻ nông dân chốn sơn dã còn nói được những lời như vậy, thì vì cái gì nơi thanh sơn lục thủy phì nhiêu mỹ lệ đó lại để mấy kẻ bạc nhược người Trung Nguyên chiếm lĩnh cả trăm ngàn năm?
*Nguyên văn: Vương hầu tương tương trữ hữu chủng hồ. Trích phần Trần Thiệp thế gia của Sử kí Tư Mã Thiên.
Từ đầu đến cuối, mục tiêu hành quân của Cách Tây chỉ có một —— kinh thành.
Sau kinh thành, là Kim Loan đại điện kia.
Nhưng chống cự trong dự đoán lại vẫn chưa thấy đâu, một trận chiến ở Cam Túc tựa hồ đã phá nát lá gan người Đại Khánh, một đường xuôi Nam thông thuận đến thần kỳ, rất nhiều thành trì cơ hồ tự sụp đổ, địa phương miễn cưỡng chống cự cũng chỉ thuộc dạng xoàng, có vẻ cực kì không kham nổi một kích.
Gã suy nghĩ một chút liền minh bạch —— người Đại Khánh đã qua mấy trăm năm thái bình thịnh thế, dũng khí của bọn họ ngay cả khi bị miễn cưỡng cố lấy ra một lần, cũng bất quá là là một tầng da cực kì yêu ớt, gió thổi qua liền nát.
Cách Tây cơ hồ có chút kích động hẳn lên, mà loại tâm tình kích động này, càng lúc càng mãnh liệt hơn theo từng ngày áp sát kinh thành. Gã như trông thấy kinh đô được miêu tả như thành trì thiên thượng trong truyền thuyết kia phủ phục dưới chân mình, bàn chân gã dẫm nát hoàng kim được trải khắp mọi nơi trong cung điện, khiến người trong thiên hạ đều phải đến triều bái.
Ngày hai mươi tháng mười một, rốt cục, binh lâm thành hạ.
Mà giờ khắc này, ở trong kinh thành, Kim Loan điện tối tăm bụi bặm rốt cuộc quảng nghênh triều thần lần cuối cùng. Vương Ngũ, Vu Qùy cùng Hỉ công công thối lui vào trong góc phòng, đứng cạnh Hách Liên Dực là hai người chưa từng lộ diện, một người là Tĩnh An công chúa thân phẫn nam trang, một người là Chu Tử Thư mang nhân bì diện cụ giả thành trung niên văn sĩ.
Văn võ bá quan hai bên chỉnh tề, Hách Liên Dực sai người treo cao long bào lên trên đại điện, như thể đang nâng một cái đồ đằng kim quang lấp lánh, trên người hắn mặc áo giáp nặng nề, đường cong hai má vì gầy yếu mà góc cạnh hẳn lên, xuyên thẳng vào trong tóc, mang theo một loại lực độ chưa ai từng thấy qua.
Chín cửa kinh thành, mười tám vạn binh lực, chư tướng phân phong hoàn tất.
“Huyền Vũ Môn Phùng tiểu thư, Triêu Dương Môn Chúc Duẫn Hành …”
Cuối cùng là Trình Võ Môn ở phía Bắc —— chín chín tám mươi mốt khối đá xanh dài ba trượng rộng ba trượng trải dài đến tận cửa thành, là nơi âm khí huyết tinh nặng nhất kinh thành, là nơi năm đó Ô Khê chém giết hai mươi bốn tên thích khách Bạch vu, và giờ cũng là nơi trực diện đón tiếp bọn lang sói Ngốt Cách Lạt đang tràn tới.
Chu Tử Thư tay nâng một quyển thánh chỉ, từng chữ từng chữ đọc rõ ràng: “Trình Võ Môn, do trẫm thân thủ”.
Đối với đại đa số người đứng trên đại điện này, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời tham gia quân vụ hội (hội nghị quân sự) trước giờ giao phong, chỉ sợ cũng chính là lần cuối cùng. Nơi này không có Hoàng Thượng, Tể tướng, Vương gia, công chúa, chỉ có người thủ thành, người cầm đao, và người sắp sửa liều mạng.
“Nửa giang san đã rơi vào tay giặc, phía Nam kinh thành đã không còn nơi nào trấn giữ, mà nay, trẫm bất hiếu, làm giang sơn ta phải long đong, sơn hà ảm đạm, xuống dưới cửu tuyền, cũng khó gặp mặt liệt tổ liệt tông”.
“Hơn mười vạn đại quân bị hủy ở Cam Túc, tinh nhuệ trong triều tổn hại hầu như không còn, hoàng huynh trẫm bỏ mình, cơ hồ không mảnh da ngựa bọc thây. Man tộc đã vây đến chân thành, quốc gia lúc này lâm vào tuyệt cảnh, đầu quý nơi cổ, máu nóng trong ngực, còn gì không thể buông, còn gì không thể bỏ? Việc đến nước này, nếu như kinh thành binh bại, hiên son bệ ngọc còn đó mà người đã đổi thay*, cố quốc vẫn như xưa nhưng non sông lại thay họ. Trẫm dẫu có chết, cũng lấy đâu mặt mũi để tạ thiên hạ muôn dân? Chư vị, còn đâu mặt mũi nào mà trông về phụ lão?!”
* Lấy ý từ hai câu thơ: Điêu lan ngọc xế ưng do tại,
Chỉ hữu chu nhan cải.
Trong bài thơ Ngu mỹ nhân kì 1 của Lý Dục. Tạm dịch:
Hiên son bệ ngọc vẫn còn đó
Má hồng phai nhạt đổi thay rồi
“Nguyện noi theo Hàng đại tướng quân, phá phủ trầm chu, tử chiến đến cùng —— nếu như không thắng, liền chết tại đây”.*
*Tích Hạng võ chắc ai cũng biết, cũng đã giải thích một lần ở các chương trước rồi. Đáng lẽ dịch là đập nồi dìm thuyền, nhưng thấy để phá phủ trầm chu hay hơn.
“Kể từ lúc khai chiến, binh tướng sẵn sàng, chín cửa đóng chặt, không phải người mặc giáp không được vào thành, trái lệnh liền trảm! Dám rời cương vị, trảm! Lâm trận, người trước rút lui, kẻ sau liền trảm! Ai dám can đảm bao che, xử chung một tội! Làm tướng mà nhược yếu thối lui, binh tướng cũng có thể trảm mà dành vị trí đó cho mình, nhưng nếu không phải thế, dám liều lĩnh vi phạm quân lệnh, không phục điều phối cấp trên, trảm!”
Thanh âm của hắn tạm dừng một chút, từng chữ từng chữ gằn lấy: “Trẫm cùng các chư tướng, thề cùng nơi đây, đồng sinh cộng tử!”
Ngày hai mươi mốt tháng mười một, Ngốt Cách Lạt cùng những quan binh cuối cùng của Đại Khánh chính thức khai chiến.
Chốn này trải qua trăm năm phong sương, dùng son phấn mà đắp lên thành trì, bắt đầu thừa nhận làn sóng tấn công đẫm máu tẩy lễ đầu tiên của đệ nhất dân tộc du mục đến từ một nơi xa xôi.
Ngày đầu tiên vào thành, Cách Tây tính tiến công thăm dò Sùng Văn Môn, thủ Sùng Văn Môn chính là Ngự lâm quân Thiết Như của Đông Đại Doanh, trước kia từng bị Chúc Duẫn Hành âm thầm chế giễu là gia nô của Đại hoàng tử, vì gã lúc trước là thủ vệ kinh thành nên Hách Liên Chiêu khi xuất chinh không mang gã theo, cũng là để lưu cho bản thân cơ hội nội ứng ngoại hợp nếu tương lai có thể dẫn quân giết trở về.
Mà hiện giờ, Hách Liên Chiêu không còn, đã không cần đường lui nữa, Thiết Như liền bất chấp tất cả.
Không lực lượng nào có thể khiến một con sơn dương trong một đêm biến thành hổ lang một cách thần kỳ như thù hận, sáu ngàn võ sĩ Ngốt Cách Lạt bị Cách Tây phái đi phá cổng thành, cả đám nghênh ngang đắc ý mà đi, không ngờ gặp phải quan quân trấn thủ chẳng khác nào ác quỷ của Đại Khánh, bọn Ngốt Cách Lạt cơ hồ chóang váng.
Lịch sử kinh nhân một lần nữa lặp lại, bọn họ tựa như quân binh Đại Khánh vào cái đêm bị tập kích ở Cam Túc đó, kinh hoảng thất thố, dễ dàng suy sụp, tứ tán bôn đào. Nhưng có điểm không đồng dạng, chính là bọn họ không có được một tướng lãnh thấu rõ nhân tâm, dám giương đại đao mà liều mạng noi gương cho binh sĩ.
Như thể chỉ trong một đêm, thép cứng hòa tan thành nước đổ đầy sông Vọng Nguyệt, Cách Tây ở xa xa ngưỡng vọng cửa thành cao lớn phú lệ, cung điện cao ngất tận mây có thể mơ hồ trông thấy lúc ngẩng đầu lên, gã bỗng nhiên có một loại dự cảm xấu —— tòa thành này, đao thương bất nhập.
Lúc này, ở Trình Võ Môn, bên người Hách Liên Dực còn lại hai người cuối cùng, đang vây quanh bản đồ bố phòng, kẻ đứng người ngồi.
Những người có thể sử dụng đều đã đi thủ thành, Cảnh Thất cùng Chu Tử Thư ở lại bên cạnh Hách Liên Dực, thứ nhất là vì an toàn của hắn, thứ hai, chính là để biến nơi nguy hiểm nhất Trình Võ Môn này trở thành bộ chỉ huy cuối cùng. Mấy trăm thủ hạ “Thiên Song” xuất quỷ nhập thần của Chu Tử Thư trở thành đầu mối then chốt liên kết chín cửa thành lại với nhau, bọn họ cùng thay một thân bố y, trên cánh tay xăm một nhánh hàn mai, trà trộn giữa đủ loại hạng người, lấy tốc độ nhanh nhất cấu thành toàn bộ hệ thống tin tức của kinh thành.
Cảnh Thất thay đổi trên người một thân y phục tối màu cực đơn giản, những thứ vụn vặt có cũng được không có cũng chẳng sao cùng các loại phục sức đã cởi bỏ hết từ đêm trước, hắn hai tay ôm ở trước ngực, mày hơi cau lại.
Hách Liên Dực nhìn bóng lưng của hắn, đột nhiên cảm thấy người này có chút không giống Cảnh Bắc Uyên bao năm qua vẫn lười biếng một bộ không xương cốt, vai lưng hắn gầy, lại vô cùng thẳng, tay áo cùng lưng áo lúc trước luôn rộng thùng thình nay đã thắt chặt lại, khí chất hoàn khố đã thấm sâu tận xương tủy bỗng dưng tan thành mây khói, giống như bao nhiêu năm qua chỉ là lớp bọc giả tạo.
Hai má hõm sâu, đôi mắt hoa đào hơi trầm xuống, lại mang vẻ lăng lệ không nói lên lời.
Hách Liên Dực cảm thấy hơi đau lòng, nhưng đau đớn này rất nhanh bị sự chết lặng còn lớn hơn nhiều che khuất —— bọn họ, mỗi người đều đã không còn đường lui.
Cảnh Thất đi tại chỗ vài vòng, ở giữa không ngừng có “Thiên Song” báo lại tình hình chiến đấu của Sùng Văn Môn. Hách Liên Dực bảo người đem mấy tin tức thắng lợi nhỏ này giấu đi mà không phát ra ngoài, chỉ để chư tướng biết rằng, Sùng Văn Môn vẫn đang chiến đấu, cần đề phòng nghiêm ngặt thêm.
Cảnh Thất bỗng nhiên cau mày, nói: “Bệ hạ, chín cửa kinh thành, thoạt nhìn là cửa lớn, nguy nga sừng sững, nhưng lại là nơi công dễ thủ khó, nếu để tên nhãi ranh Ô Nhĩ Mộc tỉnh táo lại, cứ nhằm một chỗ mà đánh, chỉ sợ … khó đối phó”.
Hách Liên Dực cùng Chu Tử Thư đều hiểu được đạo lý này, kinh thành được mười tám vạn quân trấn thủ, người đã không nhiều, nếu còn phải phân tán ra chín cửa, e có chút eo hẹp.
Năm đó khi kiến tạo kinh thành này, vốn mang ý tứ hào sảng cười đón khách từ tám phương đến thăm, tràn đầy cảm giác ưu việt của đại quốc đô thành, nhưng hôm nay khách này không mời mà đến lại còn lai giả bất thiện (đến không có thiện ý), kinh thành cũng không nguyện ý cười đón, tất nhiên nảy sinh vấn đề. Nhiều cửa thành như vậy, giống như cái giường bị người ta chọc thủng chín lỗ, mỗi một chỗ chính là một nhược điểm.
Hách Liên Dực cùng Chu Tử Thư nhất thời đều trầm mặc không nói, Cảnh Thất liền tiếp tục: “Địch quân có mấy điểm khó đối phó, thứ nhất Cách Tây Ô Mộc Nhĩ là kẻ có tính nhẫn, tức không dễ dàng bị chọc giận, không dễ nổi nóng, lâm trận trầm ổn; thứ hai mỗi tên Ngốt Cách Lạt đều thân cường thể cường tráng, điều này không nói làm gì, vì trước mắt binh ta trong thành đang mang tinh thần phẫn nộ sôi sục, nên chẳng vấn đề, vạn nhất chiến đấu kéo dài khiến sức cùng lực kiệt, chỉ sợ…”
Hắn lắc đầu, mày càng nhăn chặt hơn.
Hách Liên Dực chậm rãi nói tiếp: “Nếu trẫm là Cách Tây, ở mỗi cửa thành thăm dò một phần, tất nhiên sẽ suy nghĩ cẩn thận đạo lý kia, so với việc mệt mỏi khi phải phân quân đánh cả chín cửa thành, không bằng thủ một chỗ, cứng rắn công, chúng ta liền không chịu nổi”.
Chu Tử Thư hỏi: “Bệ hạ cảm thấy, hắn sẽ chọn nơi nào để tập trung tấn công?”
Hách Liên Dực dừng một chút, mới đáp: “Nếu chỉ muốn đánh vào kinh thành, trẫm sẽ chọn Huyền Vũ môn, Tĩnh An tuy là nữ nhi của Phùng Đại tướng quân, nhưng dù sao cũng là một cô nương gia, cho dù có chút bổn sự, chỉ cần cứng rắn đối đầu, e địch không nổi bọn người Ngốt Cách Lạt dã man thô bạo kia. Còn nếu như … nếu như muốn tọa ủng thiên hạ…”
Hách Liên Dực quay đầu lại, nhìn bụi mù xa xa nơi chân trời hôn ám kia, thì thào nói rằng: “Nếu như muốn tọa ủng thiên hạ, hắn nhất định sẽ chọn Trình Võ Môn, tới cùng trẫm phân cao thấp”. Đăng bởi: admin
( Trận chiến cuối cùng – ba )
Tác giả: Priest
Trans, edit và beta: Tà Nguyệt Điện Hạ
Mồng một tháng mười, Đại Đồng thất thủ.
Hai mươi ba tháng mười, Tuyên Thành bị phá.
Cuối tháng mười, Kinh Quan bị hạ.
Đến lúc này, phía Bắc kinh thành đã không còn chỗ hiểm địa nào để phòng thủ, không còn thành quan cao ngất, liếc mắt một cái liền có thể trông rõ cả dãy bình nguyên.
Thủ lĩnh Ngốt Cách Lạt là Cách Tây cùng mấy chục vạn đại quân của Hách Liên Chiêu giằng co ở Cam Túc, tuy Hách Liên Chiêu đã tử trận sa trường, số quân lính Đại Khánh còn sót lại thì hoảng hốt trốn đi, nhưng phía Ngốt Cách Lạt cũng tổn thất không nhỏ. Cách Tây vốn tưởng đám quân này chỉ là một lũ ô hợp chẳng kham nổi một kích, ai ngời lúc đối chiến lại cường ngạnh vô cùng.
Bấy giờ Cách Tây mới phát hiện mình đã xem thường người Đại Khánh, trận chiến ấy cơ hồ là phá địch một vạn tự tổn tám ngàn, nếu như không phải thời điểm cuối cùng Hách Liên Chiêu trúng tên ngã ngựa, bị một võ sĩ Ngốt Cách Lạt nhân lúc loạn lạc đánh liều chém tới, chỉ sợ gã đã phải nghĩ đến phương án rút quân.
Nhưng lão thiên vẫn là giúp gã.
Sau trận đại chiến ở Cam Túc, Cách Tây nghỉ ngơi và chỉnh đốn quân đội tại chỗ một đoạn thời gian, tiểu tâm cẩn thận mà chế định một lần nữa kế hoạch tiến công, bởi vì gã biết, chờ gã ở phía trước chính là trạm kiểm soát trùng trùng điệp điệp của Đại Khánh.
Cách Tây Ô Nhĩ Mộc năm nay ba mươi sáu tuổi, là kiêu hùng xuất thế của chốn đại thảo nguyên, gã vào lúc Xuân thị giúp đỡ Triệu Chấn Thư dưỡng tư binh, để Triệu Chấn Thư khu sử mình như chó ngựa, ẩn nhẫn hơn mười năm trời. Trong hơn mười năm này, gã từ một thanh niên ý khí phong phát, đã chậm rãi tôi luyện bản thân giữa mưu hiểm và kiên nhẫn, trở thành một kẻ lòng dạ sâu hơn biển.
Triệu Chấn Thư thấy gã cũng đắc lực, lại có tiền, liền vui vẻ dưỡng một con thảo nguyên lang, mấy năm nay vẫn luôn bồi dưỡng gã, trợ giúp cho vô số tiền tài.
Cách Tây không hề lãng phí, mỗi ngày như cũ ăn bánh nướng do thê tử làm, cùng mọi người gặm nuốt thứ thịt thô ráp khó nhai, mặc y phục đầy mùi tanh tưởi của dân du mục, còn số tiền đó, gã âm thầm dùng để đả thông đường đi nước bước cho bản thân, đem nô lệ cùng mỹ nhân cho đám địch nhân của mình, chờ một ngày tóm thâu tất cả.
Dùng mười năm thời gian, quét ngang toàn bộ thảo nguyên, để tộc nhân Ngốt Cách Lạt đã phân tán mấy trăm năm một lần nữa thống nhất trở về, sói xám phương Bắc hú dài, duỗi vuốt đánh thẳng về Nam.
Cách Tây không chỉ vì tài phú của Đại Khánh, gã mang theo những võ sĩ như lang như hổ của mình xuôi Nam không phải để cướp chút đồ vật, bắt về vài mỹ nhân là xong, thứ gã chân chính mơ ước là trọn mảnh non sông tuyệt đẹp của vùng đất Trung Nguyên.
Cổ nhân nói, Vương, hầu, tướng, tướng, há cứ phải là con dòng cháu giống!* —— nếu kẻ nông dân chốn sơn dã còn nói được những lời như vậy, thì vì cái gì nơi thanh sơn lục thủy phì nhiêu mỹ lệ đó lại để mấy kẻ bạc nhược người Trung Nguyên chiếm lĩnh cả trăm ngàn năm?
*Nguyên văn: Vương hầu tương tương trữ hữu chủng hồ. Trích phần Trần Thiệp thế gia của Sử kí Tư Mã Thiên.
Từ đầu đến cuối, mục tiêu hành quân của Cách Tây chỉ có một —— kinh thành.
Sau kinh thành, là Kim Loan đại điện kia.
Nhưng chống cự trong dự đoán lại vẫn chưa thấy đâu, một trận chiến ở Cam Túc tựa hồ đã phá nát lá gan người Đại Khánh, một đường xuôi Nam thông thuận đến thần kỳ, rất nhiều thành trì cơ hồ tự sụp đổ, địa phương miễn cưỡng chống cự cũng chỉ thuộc dạng xoàng, có vẻ cực kì không kham nổi một kích.
Gã suy nghĩ một chút liền minh bạch —— người Đại Khánh đã qua mấy trăm năm thái bình thịnh thế, dũng khí của bọn họ ngay cả khi bị miễn cưỡng cố lấy ra một lần, cũng bất quá là là một tầng da cực kì yêu ớt, gió thổi qua liền nát.
Cách Tây cơ hồ có chút kích động hẳn lên, mà loại tâm tình kích động này, càng lúc càng mãnh liệt hơn theo từng ngày áp sát kinh thành. Gã như trông thấy kinh đô được miêu tả như thành trì thiên thượng trong truyền thuyết kia phủ phục dưới chân mình, bàn chân gã dẫm nát hoàng kim được trải khắp mọi nơi trong cung điện, khiến người trong thiên hạ đều phải đến triều bái.
Ngày hai mươi tháng mười một, rốt cục, binh lâm thành hạ.
Mà giờ khắc này, ở trong kinh thành, Kim Loan điện tối tăm bụi bặm rốt cuộc quảng nghênh triều thần lần cuối cùng. Vương Ngũ, Vu Qùy cùng Hỉ công công thối lui vào trong góc phòng, đứng cạnh Hách Liên Dực là hai người chưa từng lộ diện, một người là Tĩnh An công chúa thân phẫn nam trang, một người là Chu Tử Thư mang nhân bì diện cụ giả thành trung niên văn sĩ.
Văn võ bá quan hai bên chỉnh tề, Hách Liên Dực sai người treo cao long bào lên trên đại điện, như thể đang nâng một cái đồ đằng kim quang lấp lánh, trên người hắn mặc áo giáp nặng nề, đường cong hai má vì gầy yếu mà góc cạnh hẳn lên, xuyên thẳng vào trong tóc, mang theo một loại lực độ chưa ai từng thấy qua.
Chín cửa kinh thành, mười tám vạn binh lực, chư tướng phân phong hoàn tất.
“Huyền Vũ Môn Phùng tiểu thư, Triêu Dương Môn Chúc Duẫn Hành …”
Cuối cùng là Trình Võ Môn ở phía Bắc —— chín chín tám mươi mốt khối đá xanh dài ba trượng rộng ba trượng trải dài đến tận cửa thành, là nơi âm khí huyết tinh nặng nhất kinh thành, là nơi năm đó Ô Khê chém giết hai mươi bốn tên thích khách Bạch vu, và giờ cũng là nơi trực diện đón tiếp bọn lang sói Ngốt Cách Lạt đang tràn tới.
Chu Tử Thư tay nâng một quyển thánh chỉ, từng chữ từng chữ đọc rõ ràng: “Trình Võ Môn, do trẫm thân thủ”.
Đối với đại đa số người đứng trên đại điện này, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời tham gia quân vụ hội (hội nghị quân sự) trước giờ giao phong, chỉ sợ cũng chính là lần cuối cùng. Nơi này không có Hoàng Thượng, Tể tướng, Vương gia, công chúa, chỉ có người thủ thành, người cầm đao, và người sắp sửa liều mạng.
“Nửa giang san đã rơi vào tay giặc, phía Nam kinh thành đã không còn nơi nào trấn giữ, mà nay, trẫm bất hiếu, làm giang sơn ta phải long đong, sơn hà ảm đạm, xuống dưới cửu tuyền, cũng khó gặp mặt liệt tổ liệt tông”.
“Hơn mười vạn đại quân bị hủy ở Cam Túc, tinh nhuệ trong triều tổn hại hầu như không còn, hoàng huynh trẫm bỏ mình, cơ hồ không mảnh da ngựa bọc thây. Man tộc đã vây đến chân thành, quốc gia lúc này lâm vào tuyệt cảnh, đầu quý nơi cổ, máu nóng trong ngực, còn gì không thể buông, còn gì không thể bỏ? Việc đến nước này, nếu như kinh thành binh bại, hiên son bệ ngọc còn đó mà người đã đổi thay*, cố quốc vẫn như xưa nhưng non sông lại thay họ. Trẫm dẫu có chết, cũng lấy đâu mặt mũi để tạ thiên hạ muôn dân? Chư vị, còn đâu mặt mũi nào mà trông về phụ lão?!”
* Lấy ý từ hai câu thơ: Điêu lan ngọc xế ưng do tại,
Chỉ hữu chu nhan cải.
Trong bài thơ Ngu mỹ nhân kì 1 của Lý Dục. Tạm dịch:
Hiên son bệ ngọc vẫn còn đó
Má hồng phai nhạt đổi thay rồi
“Nguyện noi theo Hàng đại tướng quân, phá phủ trầm chu, tử chiến đến cùng —— nếu như không thắng, liền chết tại đây”.*
*Tích Hạng võ chắc ai cũng biết, cũng đã giải thích một lần ở các chương trước rồi. Đáng lẽ dịch là đập nồi dìm thuyền, nhưng thấy để phá phủ trầm chu hay hơn.
“Kể từ lúc khai chiến, binh tướng sẵn sàng, chín cửa đóng chặt, không phải người mặc giáp không được vào thành, trái lệnh liền trảm! Dám rời cương vị, trảm! Lâm trận, người trước rút lui, kẻ sau liền trảm! Ai dám can đảm bao che, xử chung một tội! Làm tướng mà nhược yếu thối lui, binh tướng cũng có thể trảm mà dành vị trí đó cho mình, nhưng nếu không phải thế, dám liều lĩnh vi phạm quân lệnh, không phục điều phối cấp trên, trảm!”
Thanh âm của hắn tạm dừng một chút, từng chữ từng chữ gằn lấy: “Trẫm cùng các chư tướng, thề cùng nơi đây, đồng sinh cộng tử!”
Ngày hai mươi mốt tháng mười một, Ngốt Cách Lạt cùng những quan binh cuối cùng của Đại Khánh chính thức khai chiến.
Chốn này trải qua trăm năm phong sương, dùng son phấn mà đắp lên thành trì, bắt đầu thừa nhận làn sóng tấn công đẫm máu tẩy lễ đầu tiên của đệ nhất dân tộc du mục đến từ một nơi xa xôi.
Ngày đầu tiên vào thành, Cách Tây tính tiến công thăm dò Sùng Văn Môn, thủ Sùng Văn Môn chính là Ngự lâm quân Thiết Như của Đông Đại Doanh, trước kia từng bị Chúc Duẫn Hành âm thầm chế giễu là gia nô của Đại hoàng tử, vì gã lúc trước là thủ vệ kinh thành nên Hách Liên Chiêu khi xuất chinh không mang gã theo, cũng là để lưu cho bản thân cơ hội nội ứng ngoại hợp nếu tương lai có thể dẫn quân giết trở về.
Mà hiện giờ, Hách Liên Chiêu không còn, đã không cần đường lui nữa, Thiết Như liền bất chấp tất cả.
Không lực lượng nào có thể khiến một con sơn dương trong một đêm biến thành hổ lang một cách thần kỳ như thù hận, sáu ngàn võ sĩ Ngốt Cách Lạt bị Cách Tây phái đi phá cổng thành, cả đám nghênh ngang đắc ý mà đi, không ngờ gặp phải quan quân trấn thủ chẳng khác nào ác quỷ của Đại Khánh, bọn Ngốt Cách Lạt cơ hồ chóang váng.
Lịch sử kinh nhân một lần nữa lặp lại, bọn họ tựa như quân binh Đại Khánh vào cái đêm bị tập kích ở Cam Túc đó, kinh hoảng thất thố, dễ dàng suy sụp, tứ tán bôn đào. Nhưng có điểm không đồng dạng, chính là bọn họ không có được một tướng lãnh thấu rõ nhân tâm, dám giương đại đao mà liều mạng noi gương cho binh sĩ.
Như thể chỉ trong một đêm, thép cứng hòa tan thành nước đổ đầy sông Vọng Nguyệt, Cách Tây ở xa xa ngưỡng vọng cửa thành cao lớn phú lệ, cung điện cao ngất tận mây có thể mơ hồ trông thấy lúc ngẩng đầu lên, gã bỗng nhiên có một loại dự cảm xấu —— tòa thành này, đao thương bất nhập.
Lúc này, ở Trình Võ Môn, bên người Hách Liên Dực còn lại hai người cuối cùng, đang vây quanh bản đồ bố phòng, kẻ đứng người ngồi.
Những người có thể sử dụng đều đã đi thủ thành, Cảnh Thất cùng Chu Tử Thư ở lại bên cạnh Hách Liên Dực, thứ nhất là vì an toàn của hắn, thứ hai, chính là để biến nơi nguy hiểm nhất Trình Võ Môn này trở thành bộ chỉ huy cuối cùng. Mấy trăm thủ hạ “Thiên Song” xuất quỷ nhập thần của Chu Tử Thư trở thành đầu mối then chốt liên kết chín cửa thành lại với nhau, bọn họ cùng thay một thân bố y, trên cánh tay xăm một nhánh hàn mai, trà trộn giữa đủ loại hạng người, lấy tốc độ nhanh nhất cấu thành toàn bộ hệ thống tin tức của kinh thành.
Cảnh Thất thay đổi trên người một thân y phục tối màu cực đơn giản, những thứ vụn vặt có cũng được không có cũng chẳng sao cùng các loại phục sức đã cởi bỏ hết từ đêm trước, hắn hai tay ôm ở trước ngực, mày hơi cau lại.
Hách Liên Dực nhìn bóng lưng của hắn, đột nhiên cảm thấy người này có chút không giống Cảnh Bắc Uyên bao năm qua vẫn lười biếng một bộ không xương cốt, vai lưng hắn gầy, lại vô cùng thẳng, tay áo cùng lưng áo lúc trước luôn rộng thùng thình nay đã thắt chặt lại, khí chất hoàn khố đã thấm sâu tận xương tủy bỗng dưng tan thành mây khói, giống như bao nhiêu năm qua chỉ là lớp bọc giả tạo.
Hai má hõm sâu, đôi mắt hoa đào hơi trầm xuống, lại mang vẻ lăng lệ không nói lên lời.
Hách Liên Dực cảm thấy hơi đau lòng, nhưng đau đớn này rất nhanh bị sự chết lặng còn lớn hơn nhiều che khuất —— bọn họ, mỗi người đều đã không còn đường lui.
Cảnh Thất đi tại chỗ vài vòng, ở giữa không ngừng có “Thiên Song” báo lại tình hình chiến đấu của Sùng Văn Môn. Hách Liên Dực bảo người đem mấy tin tức thắng lợi nhỏ này giấu đi mà không phát ra ngoài, chỉ để chư tướng biết rằng, Sùng Văn Môn vẫn đang chiến đấu, cần đề phòng nghiêm ngặt thêm.
Cảnh Thất bỗng nhiên cau mày, nói: “Bệ hạ, chín cửa kinh thành, thoạt nhìn là cửa lớn, nguy nga sừng sững, nhưng lại là nơi công dễ thủ khó, nếu để tên nhãi ranh Ô Nhĩ Mộc tỉnh táo lại, cứ nhằm một chỗ mà đánh, chỉ sợ … khó đối phó”.
Hách Liên Dực cùng Chu Tử Thư đều hiểu được đạo lý này, kinh thành được mười tám vạn quân trấn thủ, người đã không nhiều, nếu còn phải phân tán ra chín cửa, e có chút eo hẹp.
Năm đó khi kiến tạo kinh thành này, vốn mang ý tứ hào sảng cười đón khách từ tám phương đến thăm, tràn đầy cảm giác ưu việt của đại quốc đô thành, nhưng hôm nay khách này không mời mà đến lại còn lai giả bất thiện (đến không có thiện ý), kinh thành cũng không nguyện ý cười đón, tất nhiên nảy sinh vấn đề. Nhiều cửa thành như vậy, giống như cái giường bị người ta chọc thủng chín lỗ, mỗi một chỗ chính là một nhược điểm.
Hách Liên Dực cùng Chu Tử Thư nhất thời đều trầm mặc không nói, Cảnh Thất liền tiếp tục: “Địch quân có mấy điểm khó đối phó, thứ nhất Cách Tây Ô Mộc Nhĩ là kẻ có tính nhẫn, tức không dễ dàng bị chọc giận, không dễ nổi nóng, lâm trận trầm ổn; thứ hai mỗi tên Ngốt Cách Lạt đều thân cường thể cường tráng, điều này không nói làm gì, vì trước mắt binh ta trong thành đang mang tinh thần phẫn nộ sôi sục, nên chẳng vấn đề, vạn nhất chiến đấu kéo dài khiến sức cùng lực kiệt, chỉ sợ…”
Hắn lắc đầu, mày càng nhăn chặt hơn.
Hách Liên Dực chậm rãi nói tiếp: “Nếu trẫm là Cách Tây, ở mỗi cửa thành thăm dò một phần, tất nhiên sẽ suy nghĩ cẩn thận đạo lý kia, so với việc mệt mỏi khi phải phân quân đánh cả chín cửa thành, không bằng thủ một chỗ, cứng rắn công, chúng ta liền không chịu nổi”.
Chu Tử Thư hỏi: “Bệ hạ cảm thấy, hắn sẽ chọn nơi nào để tập trung tấn công?”
Hách Liên Dực dừng một chút, mới đáp: “Nếu chỉ muốn đánh vào kinh thành, trẫm sẽ chọn Huyền Vũ môn, Tĩnh An tuy là nữ nhi của Phùng Đại tướng quân, nhưng dù sao cũng là một cô nương gia, cho dù có chút bổn sự, chỉ cần cứng rắn đối đầu, e địch không nổi bọn người Ngốt Cách Lạt dã man thô bạo kia. Còn nếu như … nếu như muốn tọa ủng thiên hạ…”
Hách Liên Dực quay đầu lại, nhìn bụi mù xa xa nơi chân trời hôn ám kia, thì thào nói rằng: “Nếu như muốn tọa ủng thiên hạ, hắn nhất định sẽ chọn Trình Võ Môn, tới cùng trẫm phân cao thấp”. Đăng bởi: admin