-
Chương 8: Chương 4.1: Khác nhau một trời một vực
Trước khi dọn món gà hấp lên bàn, cô lấy ít lá sen cho vào nồi hấp, khi mở nắp nồi ra mùi thơm của lá sen xộc thẳng vào mũi, rồi cô lại lấy bát chè hạt sen từ tủ lạnh ra, trong suốt dẻo mịn, rắc lên bề mặt một ít hạnh nhân và nho khô, nhìn thôi là đã khiến người ta thèm ăn, cuối cùng là món thịt heo xắt lát tinh xảo đặc sắc được bưng ra.
Nghĩ rằng Phó Tri Duyên và ông Từ có khả năng sẽ uống chút rượu, Diệp Gia đã tỉ mỉ chuẩn bị một ít món xào để nhắm rượu.
Ba người ngồi một bàn, Diệp Gia và Phó Tri Duyên mặt đối mặt, cô ngước mắt lên nhìn anh chăm chú.
Sau khi liên tiếp chạm mắt anh mấy lần, hàng lông mày của Phó Tri Duyên dần dần nhíu lại.
Cô gái này có thể hay không đừng biểu hiện rõ như vậy.
Diệp Gia hiển nhiên nhận ra sự thay đổi trong biểu cảm của anh, cô lập tức dời mắt đi, nhìn thức ăn ngon trên bàn, giọng cô lanh lảnh nói: “Vào mùa hè ở phương nam thời tiết khá nóng ẩm, khẩu vị của mọi người tự nhiên cũng sẽ giảm đi, món chè hạt sen thanh ngọt này là... là món khai vị sảng khoái nhất, ông nội Từ, Phó tiên sinh, hai người nếm thử?”
Ông Từ cười ha hả mà nói với Phó Tri Duyên: “Ông chỉ là nhắc tới có một câu rằng khẩu vị của con không tốt lắm thế mà con bé này đã nhớ kỹ rồi, xem như có lòng, để ông nếm thử.”
Nói rồi ông cụ múc một muỗng chè, khen ngợi nói: “Ngọt thanh ngon miệng, không tồi.”
Diệp Gia mím môi cười nhẹ, rồi lại nhìn sang Phó Tri Duyên, anh gắp một miếng thịt gà hấp lá sen, bỏ vào miệng nhai nhẹ nhàng, yết hầu theo đó mà chuyển động rồi anh nuốt xuống.
“Ngon không ạ?” Lòng cô tràn đầy mong chờ mà hỏi.
“Bình thường.” Vẻ mặt vô cảm, ăn thêm một miếng cơm.
Bình thường?
Bộ miệng anh sinh ra là miệng thần tiên à! Dám nói món ngon tinh tế do chính tay cô làm ra bình thường?
“Diệp nha đầu, đừng nản lòng.” Ông Từ cười an ủi cô: “Tiểu Duyên này mở miệng là lạnh lùng, sẽ không dễ dàng khen người khác đâu.”
Phải không?
Trong lòng Diệp Gia nảy lên một cảm giác lạ thường...
Dáng vẻ Phó Tri Duyên ăn cơm rất tao nhã, nhai kỹ nuốt chậm, không nhanh không chậm, biên độ nhai của hàm trên và hàm dưới luôn được kiểm soát, động tác nuốt cũng duy trì một nhịp điệu nhất định, điều này tạo nên sự tinh tế của các cơ mặt của anh.
Diệp Gia nhìn đến say sưa, như thể người đàn ông này ngay cả khi ăn cơm cũng trở thành một hành động nghệ thuật.
Thực sự tú sắc khả xan(*).
(*Thành ngữ 秀色可餐 tú sắc khả xan có nghĩa là sắc đẹp có thể làm cho người ta quên đi cơn đói. Tả một người có ngoại hình đẹp hoặc phong cảnh đẹp.)
Cho miếng gà vào miệng, Diệp Gia bất ngờ cúi đầu rồi cười ngây ngô.
Vừa ngẩng đầu lên liền phát hiện ông Từ và Phó Tri Duyên đều đang nhìn mình, Diệp Gia vội vàng quét những thứ yy hoạt sắc tiên hương(*) ra khỏi tâm trí, lại gắp miếng thịt heo lát cho vào miệng nhai để che giấu.
(*yy là chỉ những hình ảnh không trong sáng; hoạt sắc tiên hương nghĩa là tả khung cảnh sống động và nó có mùi thơm.)
Thông qua vài ly rượu trong cuộc nói chuyện của ông Từ và Phó Tri Duyên, thì cô đại khái biết được rằng ông nội của Phó Tri Duyên và ông Từ là bạn đồng chí thời chiến tranh, vẫn luôn giữ liên lạc, cả hai thế hệ trước Phó gia đều ở thủ đô, Phó Tri Duyên là thế hệ thứ ba, cũng coi như là một thiếu niên cao quý lớn lên trong nhà cao cửa rộng, anh học đại học cảnh sát trong nước, còn học tiến sĩ tâm lý học là ở nước ngoài, tốt nghiệp xong anh ngây người ở thủ đô một năm, sau đó đến Lộc Châu, đảm nhiệm chức đội trưởng và kiêm luôn giáo sư tại trường đại học.
Xuất thân thật là đáng nể nha!
Không nói đến một đại giáo sư tốt nghiệp tiến sĩ, chỉ cần xuất thân ưu việt của thế hệ thứ ba ở thủ đô nhà cao cửa rộng thôi, đây đều là những điều mà Diệp Gia chỉ có thể ngước nhìn.
Buổi tối ông Từ gọi Diệp Gia vào thư phòng, pha một ly trà rồi sau đó lấy một tấm thẻ ngân hàng ra, Diệp Gia thấy cái đà này có vẻ không đúng, liên tục lui lại mấy bước, ông Từ đẩy thẻ trên bàn đến trước mặt cô: “Tiểu Gia à, con của ông thì đã mất sớm, ông thì nửa đời đều dành cho quân đội, lại không còn ai để bàn giao, tiền để dành cũng không nhiều, mai sau... chỉ còn trông cậy vào cháu phụng dưỡng lão già này thôi!”
Diệp Gia gật đầu lia lịa: “Cháu cũng không còn cha mẹ, sau này cháu sẽ chăm sóc phụng dưỡng ông ạ.”
“Thế nhưng cháu nói cho ông biết, cháu cả ngày cứ đi gây chuyện thị phi, ăn bữa hôm lo bữa mai, tương lai còn không lo nổi cho bản thân, thì làm sao có thể phụng dưỡng lão già này đây?” Ông Từ nhấp một ngụm trà.
Cái bẫy của ông Từ đúng thật là giấu quá kỹ.
Diệp Gia liếc mắt nhìn tấm thẻ trên bàn.
“Ông à, cháu nhất định sẽ cố gắng nỗ lực.” Vẻ mặt cô nghiêm túc, đứng thẳng người, liên tục hứa hẹn: “Tương lai tìm một ông chồng giàu có! Chúng cháu sẽ cùng nhau phụng dưỡng ông ạ.”
“Phốc ~” ông Từ suýt nữa thì phun ra ngụm trà.
“Con nhóc chết tiệt, trong đầu toàn nghĩ những thứ lung tung.” Ông Từ thấp giọng trách cứ.
Diệp Gia lè lưỡi: “Con chỉ đùa chút thôi mà.”
“Ông biết là cháu muốn kế nghiệp bố cháu, trở thành đầu bếp, tự mình mở nhà hàng.” Ông Từ ngồi xuống, gõ đầu ngón tay lên bàn, chậm rãi nói: “Nếu đã có ước mơ thì phải nỗ lực đi thực hiện nó.”
“Hiện tại con cũng đang liều mạng tiết kiệm tiền, đợi tích đủ tiền là có thể mở tiệm được rồi.” Diệp Gia khôi phục lại vẻ mặt nghiêm túc.
“Ông sợ là cháu chưa kịp tích đủ tiền thì ta đây đã xuống lỗ rồi, ba mươi đến năm mươi năm sau, ông già này khả năng là đợi cháu không nổi rồi!”
Nghĩ rằng Phó Tri Duyên và ông Từ có khả năng sẽ uống chút rượu, Diệp Gia đã tỉ mỉ chuẩn bị một ít món xào để nhắm rượu.
Ba người ngồi một bàn, Diệp Gia và Phó Tri Duyên mặt đối mặt, cô ngước mắt lên nhìn anh chăm chú.
Sau khi liên tiếp chạm mắt anh mấy lần, hàng lông mày của Phó Tri Duyên dần dần nhíu lại.
Cô gái này có thể hay không đừng biểu hiện rõ như vậy.
Diệp Gia hiển nhiên nhận ra sự thay đổi trong biểu cảm của anh, cô lập tức dời mắt đi, nhìn thức ăn ngon trên bàn, giọng cô lanh lảnh nói: “Vào mùa hè ở phương nam thời tiết khá nóng ẩm, khẩu vị của mọi người tự nhiên cũng sẽ giảm đi, món chè hạt sen thanh ngọt này là... là món khai vị sảng khoái nhất, ông nội Từ, Phó tiên sinh, hai người nếm thử?”
Ông Từ cười ha hả mà nói với Phó Tri Duyên: “Ông chỉ là nhắc tới có một câu rằng khẩu vị của con không tốt lắm thế mà con bé này đã nhớ kỹ rồi, xem như có lòng, để ông nếm thử.”
Nói rồi ông cụ múc một muỗng chè, khen ngợi nói: “Ngọt thanh ngon miệng, không tồi.”
Diệp Gia mím môi cười nhẹ, rồi lại nhìn sang Phó Tri Duyên, anh gắp một miếng thịt gà hấp lá sen, bỏ vào miệng nhai nhẹ nhàng, yết hầu theo đó mà chuyển động rồi anh nuốt xuống.
“Ngon không ạ?” Lòng cô tràn đầy mong chờ mà hỏi.
“Bình thường.” Vẻ mặt vô cảm, ăn thêm một miếng cơm.
Bình thường?
Bộ miệng anh sinh ra là miệng thần tiên à! Dám nói món ngon tinh tế do chính tay cô làm ra bình thường?
“Diệp nha đầu, đừng nản lòng.” Ông Từ cười an ủi cô: “Tiểu Duyên này mở miệng là lạnh lùng, sẽ không dễ dàng khen người khác đâu.”
Phải không?
Trong lòng Diệp Gia nảy lên một cảm giác lạ thường...
Dáng vẻ Phó Tri Duyên ăn cơm rất tao nhã, nhai kỹ nuốt chậm, không nhanh không chậm, biên độ nhai của hàm trên và hàm dưới luôn được kiểm soát, động tác nuốt cũng duy trì một nhịp điệu nhất định, điều này tạo nên sự tinh tế của các cơ mặt của anh.
Diệp Gia nhìn đến say sưa, như thể người đàn ông này ngay cả khi ăn cơm cũng trở thành một hành động nghệ thuật.
Thực sự tú sắc khả xan(*).
(*Thành ngữ 秀色可餐 tú sắc khả xan có nghĩa là sắc đẹp có thể làm cho người ta quên đi cơn đói. Tả một người có ngoại hình đẹp hoặc phong cảnh đẹp.)
Cho miếng gà vào miệng, Diệp Gia bất ngờ cúi đầu rồi cười ngây ngô.
Vừa ngẩng đầu lên liền phát hiện ông Từ và Phó Tri Duyên đều đang nhìn mình, Diệp Gia vội vàng quét những thứ yy hoạt sắc tiên hương(*) ra khỏi tâm trí, lại gắp miếng thịt heo lát cho vào miệng nhai để che giấu.
(*yy là chỉ những hình ảnh không trong sáng; hoạt sắc tiên hương nghĩa là tả khung cảnh sống động và nó có mùi thơm.)
Thông qua vài ly rượu trong cuộc nói chuyện của ông Từ và Phó Tri Duyên, thì cô đại khái biết được rằng ông nội của Phó Tri Duyên và ông Từ là bạn đồng chí thời chiến tranh, vẫn luôn giữ liên lạc, cả hai thế hệ trước Phó gia đều ở thủ đô, Phó Tri Duyên là thế hệ thứ ba, cũng coi như là một thiếu niên cao quý lớn lên trong nhà cao cửa rộng, anh học đại học cảnh sát trong nước, còn học tiến sĩ tâm lý học là ở nước ngoài, tốt nghiệp xong anh ngây người ở thủ đô một năm, sau đó đến Lộc Châu, đảm nhiệm chức đội trưởng và kiêm luôn giáo sư tại trường đại học.
Xuất thân thật là đáng nể nha!
Không nói đến một đại giáo sư tốt nghiệp tiến sĩ, chỉ cần xuất thân ưu việt của thế hệ thứ ba ở thủ đô nhà cao cửa rộng thôi, đây đều là những điều mà Diệp Gia chỉ có thể ngước nhìn.
Buổi tối ông Từ gọi Diệp Gia vào thư phòng, pha một ly trà rồi sau đó lấy một tấm thẻ ngân hàng ra, Diệp Gia thấy cái đà này có vẻ không đúng, liên tục lui lại mấy bước, ông Từ đẩy thẻ trên bàn đến trước mặt cô: “Tiểu Gia à, con của ông thì đã mất sớm, ông thì nửa đời đều dành cho quân đội, lại không còn ai để bàn giao, tiền để dành cũng không nhiều, mai sau... chỉ còn trông cậy vào cháu phụng dưỡng lão già này thôi!”
Diệp Gia gật đầu lia lịa: “Cháu cũng không còn cha mẹ, sau này cháu sẽ chăm sóc phụng dưỡng ông ạ.”
“Thế nhưng cháu nói cho ông biết, cháu cả ngày cứ đi gây chuyện thị phi, ăn bữa hôm lo bữa mai, tương lai còn không lo nổi cho bản thân, thì làm sao có thể phụng dưỡng lão già này đây?” Ông Từ nhấp một ngụm trà.
Cái bẫy của ông Từ đúng thật là giấu quá kỹ.
Diệp Gia liếc mắt nhìn tấm thẻ trên bàn.
“Ông à, cháu nhất định sẽ cố gắng nỗ lực.” Vẻ mặt cô nghiêm túc, đứng thẳng người, liên tục hứa hẹn: “Tương lai tìm một ông chồng giàu có! Chúng cháu sẽ cùng nhau phụng dưỡng ông ạ.”
“Phốc ~” ông Từ suýt nữa thì phun ra ngụm trà.
“Con nhóc chết tiệt, trong đầu toàn nghĩ những thứ lung tung.” Ông Từ thấp giọng trách cứ.
Diệp Gia lè lưỡi: “Con chỉ đùa chút thôi mà.”
“Ông biết là cháu muốn kế nghiệp bố cháu, trở thành đầu bếp, tự mình mở nhà hàng.” Ông Từ ngồi xuống, gõ đầu ngón tay lên bàn, chậm rãi nói: “Nếu đã có ước mơ thì phải nỗ lực đi thực hiện nó.”
“Hiện tại con cũng đang liều mạng tiết kiệm tiền, đợi tích đủ tiền là có thể mở tiệm được rồi.” Diệp Gia khôi phục lại vẻ mặt nghiêm túc.
“Ông sợ là cháu chưa kịp tích đủ tiền thì ta đây đã xuống lỗ rồi, ba mươi đến năm mươi năm sau, ông già này khả năng là đợi cháu không nổi rồi!”