-
Chương 76: Chương 41.1: Lau súng cướp cò
Đoàn Hiểu Quân “phụt” một tiếng, bịt miệng trộm cười, Mục Sâm đẩy hắn một cái: “Đừng làm rộn.”
Phó Tri Duyên vẻ mặt thuần khiết: “Cái gì cơ.”
“Đừng vờ vịt nữa.” Đoàn Hiểu Quân rốt cuộc nhịn không được nói thẳng: “Quý cô Diệp hẳn là...rất lợi hại đúng không!’’
Khuôn mặt của Phó Tri Duyên vốn dĩ đã say, nhưng bây giờ mặt càng đỏ hơn, im lặng một lúc rồi lắc đầu.
Mục Sâm ngạc nhiên: “Lâu như vậy rồi mà vẫn chưa đυ.ng vào?”
“Không có.” Phó Tri Duyên uống một ngụm rượu, vẻ mặt ‘chuyện đó là dĩ nhiên’, chuyện thần bí đó phải để vào đêm động phòng, sao có thể vượt rào sớm được.
“Vãi chưởng! Lão đại anh....ngây thơ quá đi!” Đoàn Hiểu Quân ‘chậc chậc’ thở dài: “Bây giờ đã là thời đại nào rồi.”
“Bất kể là thời đại nào, đây là gìn giữ và tôn trọng dành cho người con gái.” Phó Tri Duyên kiên định với quan điểm bảo thủ 100 năm của mình.
“Lão đại, anh chịu nổi à?”
Phó Tri Duyên kiên định kiên quyết mà gật đầu: “Nhất định phải nhịn.”
“Thế hai người ở bên nhau thì làm những việc gì?” Đoàn Hiểu Quân tò mò hỏi.
“Đi mua sắm, đi dạo, ngắm cảnh, nhìn cô ấy nấu cơm, cô ấy nhìn tôi ăn cơm.”
Đoàn Hiểu Quân liên tục lắc đầu: “Nhạt nhẽo.”
Haiz, Phó Tri Duyên cũng cảm thấy bản thân nhạt nhẽo.
Mục Sâm hiểu rõ mà cười cười: “Vấn đề nằm ở ngay đây rồi, cậu cứ đứng yên bất động ở chỗ này như núi Thái Sơn, người ta thì ở chỗ bên kia, nói không chừng cây cầu nước chảy nó đang vội thì sao! Gấp gấp, rồi sẽ không thèm ngó tới cậu nữa.”
“Nghĩa là sao?” Phó Tri Duyên không hiểu.
“Cô nàng Diệp Gia kia, bọn tớ đã tiếp chiêu không ít, một bụng toàn suy nghĩ xấu xa.” Mục Sâm gắp một hạt đậu phộng rang ném vào miệng: “Cậu cứ ở đây “gìn giữ” cho cô ấy, ai mà biết được cô ấy có cảm kích hay không?”
Lúc này, Phó Tri Duyên đã nghe hiểu, vẻ mặt thâm trầm, suy nghĩ rất lâu, Đoàn Hiểu Quân và Mục Sâm đều nhìn anh đầy mong đợi.
Sau một hồi im lặng, anh ngẩng đầu lên, không chắc chắn nói: “Vậy thì tôi...thử xem?”
“Phải vậy chứ!”
“Lão đại cố lên, uống nhiều chút nữa! Lấy thêm can đảm!”
Hai người họ bắt đầu rót rượu cho Phó Tri Duyên một cách náo nhiệt.
-
Trăng thanh gió lớn, Diệp Gia đi làm về, mò mẫm trong bóng tối hành lang mà đi lên lầu, bóng đèn màu vàng nhấp nháy trên đỉnh đầu, khi bước đến cửa nhà, cô lấy chìa khóa ra từ trong túi xách, vừa định mở cửa thì bị một vòng tay nóng rực lướt tới ở phía sau, trong tích tắc liền ôm lấy lưng cô, sau đó là mùi rượu nồng nặc ập vào mũi, Diệp Gia sợ tới mức vừa định phản kháng hét lên thì bị một đôi bàn tay ấm áp phủ kín miệng lại.
“Suỵt!”
Diệp Gia nghe thấy giọng nói quen thuộc, liền quay đầu lại, thấy rõ là Phó Tri Duyên, trái tim cũng buông xuống.
Hai má anh đỏ hây hây, ánh mắt mờ mịt, màn đêm tối thu vào trong đôi mắt sâu thẳm của anh, dáng đứng anh xiêu vẹo, dựa vào trên người cô để chống đỡ.
“Tri Duyên...” Chữ ‘anh’ còn chưa kịp phát ra, thì cái miệng nhỏ của cô đã bị anh lấp kín...
Nụ hôn này tới cấp thiết như là bão tố mưa giông, sống mũi cứng rắn của anh áp vào má của cô, nhưng môi anh rất mềm mại, anh quấn đôi môi của cô và làm ẩm ướt chúng thật lâu, Diệp Gia nóng lòng muốn mở miệng, anh thuận theo mà chui lưỡi vào, nuốt lấy đầu lưỡi cô, quấn quýt một cách linh hoạt hồi lâu, cho đến khi khoang miệng cô tràn ngập mùi rượu thơm say người. Anh áp cô vào tường, mạnh mẽ hôn hít và liếʍ mυ"ŧ.
Cô bị hôn đến choáng váng, tay cuống quýt móc chìa khóa ra, ở phía sau cọ tới cọ lui mở cửa, kéo anh thật nhanh đi vào nhà, đóng cửa lại, sau đó nắm lấy cổ áo anh đẩy vào tường, ngẩng đầu, nhón chân, ôm cổ anh rồi hôn lên.
“Tách” một tiếng, lưng của Phó Tri Duyên vô tình ấn lên công tắc đèn, căn phòng bỗng sáng bừng.
Ngay lập tức hai người dừng động tác lại, sững sờ nhìn nhau một lúc.
Diệp Gia nhìn rõ mặt của anh, rất đỏ, chứa ẩn men say.
Phó Tri Duyên lúc này có chút tỉnh táo rồi, trái lại cảm thấy có chút ngượng: “Anh...”
Anh cái gì mà anh!
Diệp Gia túm lấy cổ áo anh, nhón chân hôn lên lần nữa, lần này Phó Tri Duyên dịu dàng hơn rất nhiều, ôm lấy eo cô, không còn xâm nhập vào mạnh mẽ nữa, mà triền miên cùng cô một cách nhẹ nhàng như mưa phùn.
Diễn biến...hình như có chút không đúng.
Diệp Gia rốt cuộc dừng lại, kéo anh vào phòng, để anh ngồi ở trên giường, sau đó đặt tay lên vai anh đẩy một cái, Phó Tri Duyên ngây người nhìn cô, không nhúc nhích.
Cô đẩy anh một lần nữa, nhưng anh vẫn không nhúc nhích.
Diệp Gia rốt cuộc cũng đỏ mặt, lông mày dựng đứng lên, tức muốn hộc máu hỏi: “Anh tới đây làm gì?”
Đúng thế! Anh tới đây làm gì?
“Anh tới...thăm em.” Anh nói
Không đúng! Rất không đúng! Vừa nãy uống nhiều rượu như thế, sao bây giờ đầu óc lại tỉnh táo như vậy!
“Vậy anh thăm xong rồi đó, anh có thể về rồi.” Diệp Gia hận sắt không thành thép, giận dỗi tránh sang một bên.
Phó Tri Duyên dừng lại một lúc, cuối cùng cũng cầm lấy áo khoác của mình, đứng dậy muốn đi, chưa được mấy bước, thì bị cô túm lấy góc áo.
Diệp Gia tức muốn hộc máu, ghẹo người ta xong liền muốn chạy, đến kɧıêυ ҡɧí©ɧ mình à!
“Anh, chúng mình làm đi.” Cô cắn răng, thấp giọng nói: “Em muốn làm với anh.”
Chuyện xấu hổ như vậy mà bắt cô tới nói ra, Phó Tri Duyên anh có phải là đàn ông không vậy!
Có phải là đàn ông hay không, Diệp gia sẽ nhanh chóng được nếm thử.
Câu nói đó như châm lửa anh bùng cháy ngay lập tức, anh kéo cô qua rồi đè cô xuống giường, những nụ hôn cuồng nhiệt ập xuống, anh rất gấp, rất cấp bách, ngọn núi lửa đã bị kìm nén bấy lâu nay, ngay lúc này sắp phun trào.
Phó Tri Duyên vẻ mặt thuần khiết: “Cái gì cơ.”
“Đừng vờ vịt nữa.” Đoàn Hiểu Quân rốt cuộc nhịn không được nói thẳng: “Quý cô Diệp hẳn là...rất lợi hại đúng không!’’
Khuôn mặt của Phó Tri Duyên vốn dĩ đã say, nhưng bây giờ mặt càng đỏ hơn, im lặng một lúc rồi lắc đầu.
Mục Sâm ngạc nhiên: “Lâu như vậy rồi mà vẫn chưa đυ.ng vào?”
“Không có.” Phó Tri Duyên uống một ngụm rượu, vẻ mặt ‘chuyện đó là dĩ nhiên’, chuyện thần bí đó phải để vào đêm động phòng, sao có thể vượt rào sớm được.
“Vãi chưởng! Lão đại anh....ngây thơ quá đi!” Đoàn Hiểu Quân ‘chậc chậc’ thở dài: “Bây giờ đã là thời đại nào rồi.”
“Bất kể là thời đại nào, đây là gìn giữ và tôn trọng dành cho người con gái.” Phó Tri Duyên kiên định với quan điểm bảo thủ 100 năm của mình.
“Lão đại, anh chịu nổi à?”
Phó Tri Duyên kiên định kiên quyết mà gật đầu: “Nhất định phải nhịn.”
“Thế hai người ở bên nhau thì làm những việc gì?” Đoàn Hiểu Quân tò mò hỏi.
“Đi mua sắm, đi dạo, ngắm cảnh, nhìn cô ấy nấu cơm, cô ấy nhìn tôi ăn cơm.”
Đoàn Hiểu Quân liên tục lắc đầu: “Nhạt nhẽo.”
Haiz, Phó Tri Duyên cũng cảm thấy bản thân nhạt nhẽo.
Mục Sâm hiểu rõ mà cười cười: “Vấn đề nằm ở ngay đây rồi, cậu cứ đứng yên bất động ở chỗ này như núi Thái Sơn, người ta thì ở chỗ bên kia, nói không chừng cây cầu nước chảy nó đang vội thì sao! Gấp gấp, rồi sẽ không thèm ngó tới cậu nữa.”
“Nghĩa là sao?” Phó Tri Duyên không hiểu.
“Cô nàng Diệp Gia kia, bọn tớ đã tiếp chiêu không ít, một bụng toàn suy nghĩ xấu xa.” Mục Sâm gắp một hạt đậu phộng rang ném vào miệng: “Cậu cứ ở đây “gìn giữ” cho cô ấy, ai mà biết được cô ấy có cảm kích hay không?”
Lúc này, Phó Tri Duyên đã nghe hiểu, vẻ mặt thâm trầm, suy nghĩ rất lâu, Đoàn Hiểu Quân và Mục Sâm đều nhìn anh đầy mong đợi.
Sau một hồi im lặng, anh ngẩng đầu lên, không chắc chắn nói: “Vậy thì tôi...thử xem?”
“Phải vậy chứ!”
“Lão đại cố lên, uống nhiều chút nữa! Lấy thêm can đảm!”
Hai người họ bắt đầu rót rượu cho Phó Tri Duyên một cách náo nhiệt.
-
Trăng thanh gió lớn, Diệp Gia đi làm về, mò mẫm trong bóng tối hành lang mà đi lên lầu, bóng đèn màu vàng nhấp nháy trên đỉnh đầu, khi bước đến cửa nhà, cô lấy chìa khóa ra từ trong túi xách, vừa định mở cửa thì bị một vòng tay nóng rực lướt tới ở phía sau, trong tích tắc liền ôm lấy lưng cô, sau đó là mùi rượu nồng nặc ập vào mũi, Diệp Gia sợ tới mức vừa định phản kháng hét lên thì bị một đôi bàn tay ấm áp phủ kín miệng lại.
“Suỵt!”
Diệp Gia nghe thấy giọng nói quen thuộc, liền quay đầu lại, thấy rõ là Phó Tri Duyên, trái tim cũng buông xuống.
Hai má anh đỏ hây hây, ánh mắt mờ mịt, màn đêm tối thu vào trong đôi mắt sâu thẳm của anh, dáng đứng anh xiêu vẹo, dựa vào trên người cô để chống đỡ.
“Tri Duyên...” Chữ ‘anh’ còn chưa kịp phát ra, thì cái miệng nhỏ của cô đã bị anh lấp kín...
Nụ hôn này tới cấp thiết như là bão tố mưa giông, sống mũi cứng rắn của anh áp vào má của cô, nhưng môi anh rất mềm mại, anh quấn đôi môi của cô và làm ẩm ướt chúng thật lâu, Diệp Gia nóng lòng muốn mở miệng, anh thuận theo mà chui lưỡi vào, nuốt lấy đầu lưỡi cô, quấn quýt một cách linh hoạt hồi lâu, cho đến khi khoang miệng cô tràn ngập mùi rượu thơm say người. Anh áp cô vào tường, mạnh mẽ hôn hít và liếʍ mυ"ŧ.
Cô bị hôn đến choáng váng, tay cuống quýt móc chìa khóa ra, ở phía sau cọ tới cọ lui mở cửa, kéo anh thật nhanh đi vào nhà, đóng cửa lại, sau đó nắm lấy cổ áo anh đẩy vào tường, ngẩng đầu, nhón chân, ôm cổ anh rồi hôn lên.
“Tách” một tiếng, lưng của Phó Tri Duyên vô tình ấn lên công tắc đèn, căn phòng bỗng sáng bừng.
Ngay lập tức hai người dừng động tác lại, sững sờ nhìn nhau một lúc.
Diệp Gia nhìn rõ mặt của anh, rất đỏ, chứa ẩn men say.
Phó Tri Duyên lúc này có chút tỉnh táo rồi, trái lại cảm thấy có chút ngượng: “Anh...”
Anh cái gì mà anh!
Diệp Gia túm lấy cổ áo anh, nhón chân hôn lên lần nữa, lần này Phó Tri Duyên dịu dàng hơn rất nhiều, ôm lấy eo cô, không còn xâm nhập vào mạnh mẽ nữa, mà triền miên cùng cô một cách nhẹ nhàng như mưa phùn.
Diễn biến...hình như có chút không đúng.
Diệp Gia rốt cuộc dừng lại, kéo anh vào phòng, để anh ngồi ở trên giường, sau đó đặt tay lên vai anh đẩy một cái, Phó Tri Duyên ngây người nhìn cô, không nhúc nhích.
Cô đẩy anh một lần nữa, nhưng anh vẫn không nhúc nhích.
Diệp Gia rốt cuộc cũng đỏ mặt, lông mày dựng đứng lên, tức muốn hộc máu hỏi: “Anh tới đây làm gì?”
Đúng thế! Anh tới đây làm gì?
“Anh tới...thăm em.” Anh nói
Không đúng! Rất không đúng! Vừa nãy uống nhiều rượu như thế, sao bây giờ đầu óc lại tỉnh táo như vậy!
“Vậy anh thăm xong rồi đó, anh có thể về rồi.” Diệp Gia hận sắt không thành thép, giận dỗi tránh sang một bên.
Phó Tri Duyên dừng lại một lúc, cuối cùng cũng cầm lấy áo khoác của mình, đứng dậy muốn đi, chưa được mấy bước, thì bị cô túm lấy góc áo.
Diệp Gia tức muốn hộc máu, ghẹo người ta xong liền muốn chạy, đến kɧıêυ ҡɧí©ɧ mình à!
“Anh, chúng mình làm đi.” Cô cắn răng, thấp giọng nói: “Em muốn làm với anh.”
Chuyện xấu hổ như vậy mà bắt cô tới nói ra, Phó Tri Duyên anh có phải là đàn ông không vậy!
Có phải là đàn ông hay không, Diệp gia sẽ nhanh chóng được nếm thử.
Câu nói đó như châm lửa anh bùng cháy ngay lập tức, anh kéo cô qua rồi đè cô xuống giường, những nụ hôn cuồng nhiệt ập xuống, anh rất gấp, rất cấp bách, ngọn núi lửa đã bị kìm nén bấy lâu nay, ngay lúc này sắp phun trào.