Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bánh ngó sen hoa đào phố Tây ở Phong Đô có thể nói là tuyệt hảo
Dù muốn tự làm nhưng ta vẫn không thể nghĩ ra người ta làm thế nào có thể chưng ra loại bánh gạo nếp dẻo dẻo có hương hoa ngào ngạt, êm dịu thượng đẳng này. Bánh gạo nếp chưng lên cùng cánh hoa đào, có hình tam giác nhỏ nhỏ màu hồng nhạt, năm chiếc cắt ra đến lúc ghép lại tạo thành hình một đóa hoa xinh đẹp (Đây là một loại bánh của Nhật Bản nhưng để mọi người dễ hình dung hơn nên mình vẫn bê vào cho mọi người tưởng tượng ^^
Bánh Sakura Ishoku)
Nghe nói lão bản ở phố Tây không muốn buông tha tay nghề làm bánh gạo nếp này, nên đến khi đầu thai ở Phong Đô vẫn tiếp tục bán bánh. Dù sao ở nhân gian hay âm phủ cũng đều là kinh doanh buôn bán cả, đối với lão cũng không khác gì mấy. Hơn nữa ở Phong Đô còn có đào yêu tới đầu thai, có thể cung cấp nguyên liệu tốt nhất cho lão, đỡ phải phiền toái đến nhân gian một chuyến
Ta đến đúng lúc Tiểu Hắc đang sắp xếp thượng đội, có vẻ như vừa thu thập thêm 2 người vừa chết trên đường. Lũ quỷ không đầu bay tới bay lui nhìn thấy chúng ta liền chào hỏi
Tiểu Hắc rất cao, ta đứng bên cạnh hắn chỉ cao tới ngang ngực
Ta nuốt 3 cái bánh nếp, liếm liếm miệng, bỗng nhớ ra 1 chuyện “Tiểu Hắc, ta mới đây xuống dương thế vòng vo một hồi vẫn là không tìm thấy”
Cái ta nhắc đến chính là sinh hồn của một cô nương
Hắn đang bước đi bỗng dừng lại, mắt dài nhỏ hơi híp híp bình thản nhìn về phía trước, không có chút động tĩnh gì “Ngươi cứ ăn của ngươi đi”
“A, không phải là ta có ý định giúp ngươi sao, chuyện này ta đã biết rồi thì nhất định phải tìm cho ngươi chứ” Ta nghĩ nghĩ “Ngươi không phải là nên mời ta ăn cái gì sao?”
Hắn lúc này mới liếc mắt một đường ngang tới chỗ ta, hàn khí vèo vèo. Ta biết điều liền câm miệng chạy đi, qua một lúc lại chạy tới cọ cọ “Tiểu Hắc ngươi biết không, ta đặc biệt thích loại người thâm tình như ngươi, mấy trăm năm qua vẫn chờ cô nương kia, đúng là y hệt trong sách nói. Ngươi xem ta khi còn sống nhiều nghiệp chướng…” Nói đến chỗ này ta hoảng hốt, nhanh chóng sửa lời: “Cô nương kia, chắc chắn là xinh đẹp như ta ý nhỉ”
Ta vừa nói xong liền đi tới đầu phố, tính tính thời gian cũng nên lên đường, đem bọc giấy đưa cho hắn “Này, còn một cái cuối cùng. Ta còn phải tới nhân gian một chuyến để giúp ngươi”
Ta chưa đi được mấy bước, hắn đã từ sau gọi ta “Mẫu Đơn”
Ta quay đầu lại, Tiểu Hắc đi lên lấy tay lau điểm tâm trên khóe miệng ta, cúi đầu nói “Mấy cái trong sách nói đều là giả, đừng có xem mấy cái vô dụng đó nữa”
____________________________________
Ta từ trước tới nay vẫn không có khái niệm thời gian rõ ràng. Vừa đến nhân gian thấy vậy nhưng đến lúc quay lại đã tới lúc quận chúa tới số
Ban đêm trăng sáng, tròn vành vạnh, lót bên dưới là màn đêm hắc ám, ta hỏa tốc tiến vào vương phủ
Vương phủ đèn đuốc sáng trưng, ta đứng cách sương phòng liền nghe thấy tiếng thét tê tâm liệt phế vô cùng thảm thiết (tê tâm liệt phế: tan nát tâm can, đau khổ tột cùng)
“A, quận chúa người cố chịu đựng”
“Quận chúa, đứa bé sắp ra rồi, người phải cố chịu đựng! Tướng quân còn đang chờ người ngoài kia”
Trả lời họ là tiếng kêu thảm thiết. Ta đứng dựa vào tường bên ngoài, gẩy móng tay chờ mệnh cách được định đoạt, trong chốc lát liền nhớ lại Tiểu Hắc hôm nay. Bất luận thế nào ta cũng phải giúp hắn tìm ra
Ta cùng Tiểu Hắc có thể làm bạn chính là nhờ vị cô nương Tiểu Hắc thích khi còn sống. Hắn tới Phong Đô sớm hơn ta 100 năm, khi còn sống là yêu quái, người hắn thích cũng là yêu quái
Người hắn thích là đào yêu, nữ yêu đó cũng thích ăn bánh ngó sen hoa đào
Trong phòng tiếng kêu thảm thiết dần biến thành tiếng khóc rên rỉ
Bên ngoài sương phòng, một nam nhân y phục khí khái đi qua đi lại, hẳn đây là tướng quân, bên cạnh hạ nhân nóng ruột đến mức không dám tiến lên
Ta nhìn sắc mặt kích động lo lắng của nam nhân trẻ tuổi kia, nghĩ thầm, chỉ là sinh đứa nhỏ thôi, ta cũng đã làm qua. Ta sinh con trong một căn phòng sập sệ lung lay, bà mụ cũng là người không có kinh nghiệm, ta đau sắp chết mà cũng phải cố sinh hạ đứa bé
Ta một thân ốm yếu, đáng tiếc thay phụ thân đứa bé lại không cần nó, ta cũng không chăm sóc nó tốt
Trong phòng lại phát ra tiếng thét chói tai, ta khí định thần nhàn đi xuyên qua bức rèm che. Ta rút ra chiếc đèn lồng từ trong tay áo, chuôi đèn bằng gỗ lim, ánh sáng từ trên trán của nữ nhân bay lên thành 1 vòng, bên trong đèn lồng chậm rãi sáng lên (khí định thần nhàn: tiêu dao thoải mái)
Xuyên thấu qua lớp giấy đỏ tươi của đèn lồng, hồn quang sáng quắc thiêu đốt từng tia dương khí cuối cùng. Nụ hoa màu hồng phấn phía trên đèn lồng chậm rãi mở rộ, dần dần tiên lệ
Diêm vương phụ thân quả là chiếu cố nàng. Hồn quang sáng bóng sung mãn như vậy quả thật là hiếm có. Thậm chí ta tu hành 200 năm, 500 năm đi câu hồn mà mới gặp cực phẩm đỉnh của đỉnh như vậy. Hồn này nếu đầu thai nhất định sẽ vào nhà phú quý, nếu là thành lệ quỷ cũng vô cùng lợi hại
Dưới đèn nữ nhân kia mất đi hơi thở, thị nữ bên cạnh sắc mặt trắng bệnh khóc toáng lên, bổ nhào về phía trước
Ta cầm đèn lồng lắc nhẹ đi ra sân. Vị tướng quân kia nghe được động tĩnh, sắc mặt đại biến, gầm nhẹ một tiếng rồi vọt vào trong, làm ta nhìn được thoáng qua.
Ta đứng sau bức rèm che nhìn thoáng qua nam nhân ngồi cạnh giường. Hắn gắt gao nắm tay nữ nhân nằm trên giường, bi thương đến nỗi không phát ra thanh âm nào. Bỗng nhiên ta thấy thật hâm mộ sinh hồn đang nằm trong đèn lồng
Nếu lúc ban đầu ta không bỏ rơi đứa nhỏ kia, lại đúng lúc sinh hạ mà chết đi… Liệu lúc đó hắn có còn chán ghét ta, liệu hắn có thể cầm tay gọi tên ta như thế
Mẫu Đơn.
Chỉ tiếc trên đời không có nếu
Ta lắc đầu chuẩn bị rời đi, đi đến trong viện thì đột nhiên chân bị kiềm lại
Lại có một sinh hồn mới ở gần đó
Sinh hồn này, nếu mang chấp niệm thâm sâu thì rất phiền toái, nếu còn là nữ tử chết đi mang theo oán niệm,… đến lúc hóa thành lệ quỷ chỉ tổ làm ta đau đầu. Nghĩ đến đây, ta nâng chân về hướng đó nhẹ nhàng bước đi
Hồn còn chưa thoát xác hoàn toàn ta đã tìm được rồi, ngay tại cửa sau vương phủ. Xa xa gần gần đều là tiếng khóc báo tang quận chúa
Ta đứng ở cửa sau nhìn ra ngã tư, tường hai bên sơn màu son trong ban đêm nhìn giống như đường thông xuống âm phủ, ta tới gần bóng người té xuống gần đó
Quần áo tả tơi, là một tên khất cái
Nhìn qua nhìn lại vẫn là một tên tàn phế, quải trượng rơi xuống một bên, hắn dùng bát cơm để tự sát. Máu tươi từ cổ hắn chảy ra. Lòng ta liền sáng tỏ. Đây không phải là tên khất cái yêu quận chúa đây sao, xem ra nghe được tin dữ của nữ nhân mình yêu thương, liền không vượt qua được mà tự sát
Thế này lại khổ cho Mạnh Bà Bà, thật là nghiệp chướng mà
Ta đang suy nghĩ định cho Tiểu Hắc đến thu hồn, ánh mắt vô ý thức lại nhìn qua mặt nam nhân kia, không khỏi dừng lại
Ta không muốn thừa nhận sự run rẩy trong lòng ta, rõ ràng ta đã là người chết, rõ ràng đã là nữ quỷ 700 năm, lòng vẫn là run lên một chút. Như là dây đàn đột nhiên bị đứt, trong nháy mắt phong ba liền hiện lên trước mắt
Hồn của tên khất cái trồi lên đứng trước mặt ta. Ta cầm đèn lồng đỏ tươi phát sáng óng ánh, một thân hắc y, tóc buộc ở đằng sau gọn gàng, ánh mắt nhìn theo du hồn trong suốt từ thân xác trồi lên, chậm rãi nâng mặt
Hồn phách của tên khất cái vô cùng mạnh mẽ, cùng cách ăn mặc khí phách hoàn toàn trái ngược, tóc đen buông xuống, mi mục như họa
Đầu tiên hắn chậm rãi đứng thẳng lên, lấy tay ấn ấn trán, ý thức tựa hồ thức tỉnh, sau đó liền nhìn qua đây, ánh mắt nặng nề thanh thanh lại có phần mông muội
Hắn giương mắt
Ta nhìn hắn, cười cười tiếp đón
“A, Thương Âm”
*********************************************
Con người tóm lại vẫn là lừa gạt chính mình
Rõ ràng biết là bản thân không có khả năng, vẫn là ảo tưởng vẫn là mong đợi, dù chỉ là cảnh đẹp trong mộng diễn ra trong nháy mắt, cũng nguyện ý liều chết mà lao vào
Dù là cảnh trong mơ trong chốc lát, ta nghĩ ta cũng có thể giả vờ
Trăng thanh gió mát, trong màn đêm cửa son kim ngói, mọi nơi yên tĩnh, đúng là thích hợp để hẹn hò
“A, ngượng quá đi mất, ta nhận sai người” Ta tươi cười nói với nam nhân đang nửa tỉnh nửa mê này, hắn liền nhíu mày. Bình thường mà nói, khi hồn phách mới thoát xác, đều có nhận thức không rõ ràng, thậm chí còn không biết mình đã biến thành linh thể. Ta nghĩ nghĩ, liền hỏi “Ê… ngươi tên là gì?”
Hỏi xong, ta liền tự cười ra tiếng. Xong rồi xong rồi, Phong Đô Hoa nhi gia sống đi trở về. Đây chỉ là một tên khất cái, chút nữa uống Mạnh Bà thang sẽ quên hết tất cả. Có thể nhớ được chuyện kiếp trước kiếp này, chỉ có tiên, yêu, thần thôi
Nam nhân kia chính là ở nơi mà ngay cả ranh giới sinh tử cũng không thể chạm đến được
Còn đây, hắn chỉ là lớn lên có bộ dạng giống nhau thôi
Ta cầm đèn lồng bên trên có mấy ngọn hỏa tinh tử, thái độ quan phương vô cùng thân thiết, giải thích nói: “Hiện tại ngươi đã chết, ta là quỷ câu hồn, ngươi theo ta về ta sẽ không trói ngươi lại” Ta nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới rồi giơ đèn lồng mẫu đơn ra “Đây là đèn lồng ăn thịt người, uống tinh phách, cho nên ta đề nghị ngươi ngoan ngoãn nghe ta”
Đèn lồng phong ấn quỷ hoa của Huyết Trì đại địa ngục, hắn cũng là hưởng phúc mới được phép nhìn thấy
Nam nhân kia nhìn bốn phía, nhìn trời, nhìn đèn lồng trong tay ta, lại nhìn nhìn ta, trên mặt không có mấy biểu tình, thanh âm nói chuyện không đâu “Ngươi là quỷ câu hồn?”
“Phải”
Hắn ấn ấn mi tâm, bộ dáng vô cùng mệt mỏi “Ta xem như đã chết?” Ngón tay hắn dừng lại, dường như nhớ ra cái gì, đồng tử đen lại quay về đây nhìn, vô cùng bình tĩnh “Mới vừa rồi ngươi bảo cái gì?”
Ta ngẩn người, nắm chặt đèn lồng. Thần sắc của hắn, cực kì giống người kia
Ý nghĩ trong đầu mới thoáng qua thì trên mặt đất xuất hiện khói đen. Hắc bạch vô thường đến, là thủ hạ của Tiểu Hắc, ta cũng biết qua, dưới âm phủ chức vị cũng khá cao cấp
“Hoa nhi gia” Hai tên vô thường làm lễ quy củ với ta, không nhìn nam nhân kia. Ta vô cùng hài lòng
“Các ngươi tới để dẫn hắn đi?”
“Phải”
Ta khoát tay “Vậy các ngươi nhanh chóng tranh thủ thời gian, sắp tới giờ Tý”
Nói xong ta liền đi về phía trước, nhịn không được liền quay đầu lại, không ngờ lại gặp trúng ánh mắt của nam nhân kia, liền nhanh chóng quay đi
Ta quay về Phong Đô, trực tiếp tới Diêm La thập điện
Phóng hồn xong ta liền nhìn qua lão Diêm Vương gia, moi móc nói “Người chắc chắn là nàng ta nhìn thấy bộ dạng già khụ âm trầm của người sẽ không chết ngất chứ?”
Diêm Vương gia nhìn thẳng vào đèn lồng của ta, ánh mắt kì quái liếc nhìn ta, tựa hồ có chút khẩn trương “Bộ dáng của lão phu thì liên quan gì đến con. Mẫu Đơn, ngươi mau thả nàng ra, chớ có ủy khuất nàng”
Ta khóe miệng hơi co rút một chút, lấy đèn lồng thả hồn ra. Nữ nhân kia một thân váy trắng quỳ gối trên đại điện, chậm rãi nâng hai mắt đẫm lệ lên nhìn phụ thân
Ta vuốt cằm, nghĩ thầm, quả là xinh đẹp
Nào biết nàng ta nhăn nhăn mi, nhìn trái nhìn phải rồi phủi bụi đất trên người đứng dậy “Này, sao chỗ này lại tồi tàn quá vậy?”
Ta nhìn quanh Diêm La thập điện. Xà nhà cao vút, trên cửa gỗ gắn băng cốc dạ minh châu ngàn năm tỏa sáng lấp lánh, lại nhìn sang trụ làm bằng vàng gắn ngọc lưu ly. Nếu so sánh với Diêm La thập điện thì hoàng cung ở nhân gian cũng chỉ là một chấm đen nho nhỏ, nội tâm ta im lặng
Ai ngờ Diêm Vương gia thở dài “Công chúa điện hạ, nơi này đương nhiên không thể so được với Vân Đỉnh thiên cung”
Ta lúc này mới tỉ mỉ đánh giá nữ nhân này một phen. Xinh đẹp vô cùng, khí chất dị thường, sóng mắt linh động, công chúa bệ hạ?
Bánh ngó sen hoa đào phố Tây ở Phong Đô có thể nói là tuyệt hảo
Dù muốn tự làm nhưng ta vẫn không thể nghĩ ra người ta làm thế nào có thể chưng ra loại bánh gạo nếp dẻo dẻo có hương hoa ngào ngạt, êm dịu thượng đẳng này. Bánh gạo nếp chưng lên cùng cánh hoa đào, có hình tam giác nhỏ nhỏ màu hồng nhạt, năm chiếc cắt ra đến lúc ghép lại tạo thành hình một đóa hoa xinh đẹp (Đây là một loại bánh của Nhật Bản nhưng để mọi người dễ hình dung hơn nên mình vẫn bê vào cho mọi người tưởng tượng ^^
Bánh Sakura Ishoku)
Nghe nói lão bản ở phố Tây không muốn buông tha tay nghề làm bánh gạo nếp này, nên đến khi đầu thai ở Phong Đô vẫn tiếp tục bán bánh. Dù sao ở nhân gian hay âm phủ cũng đều là kinh doanh buôn bán cả, đối với lão cũng không khác gì mấy. Hơn nữa ở Phong Đô còn có đào yêu tới đầu thai, có thể cung cấp nguyên liệu tốt nhất cho lão, đỡ phải phiền toái đến nhân gian một chuyến
Ta đến đúng lúc Tiểu Hắc đang sắp xếp thượng đội, có vẻ như vừa thu thập thêm 2 người vừa chết trên đường. Lũ quỷ không đầu bay tới bay lui nhìn thấy chúng ta liền chào hỏi
Tiểu Hắc rất cao, ta đứng bên cạnh hắn chỉ cao tới ngang ngực
Ta nuốt 3 cái bánh nếp, liếm liếm miệng, bỗng nhớ ra 1 chuyện “Tiểu Hắc, ta mới đây xuống dương thế vòng vo một hồi vẫn là không tìm thấy”
Cái ta nhắc đến chính là sinh hồn của một cô nương
Hắn đang bước đi bỗng dừng lại, mắt dài nhỏ hơi híp híp bình thản nhìn về phía trước, không có chút động tĩnh gì “Ngươi cứ ăn của ngươi đi”
“A, không phải là ta có ý định giúp ngươi sao, chuyện này ta đã biết rồi thì nhất định phải tìm cho ngươi chứ” Ta nghĩ nghĩ “Ngươi không phải là nên mời ta ăn cái gì sao?”
Hắn lúc này mới liếc mắt một đường ngang tới chỗ ta, hàn khí vèo vèo. Ta biết điều liền câm miệng chạy đi, qua một lúc lại chạy tới cọ cọ “Tiểu Hắc ngươi biết không, ta đặc biệt thích loại người thâm tình như ngươi, mấy trăm năm qua vẫn chờ cô nương kia, đúng là y hệt trong sách nói. Ngươi xem ta khi còn sống nhiều nghiệp chướng…” Nói đến chỗ này ta hoảng hốt, nhanh chóng sửa lời: “Cô nương kia, chắc chắn là xinh đẹp như ta ý nhỉ”
Ta vừa nói xong liền đi tới đầu phố, tính tính thời gian cũng nên lên đường, đem bọc giấy đưa cho hắn “Này, còn một cái cuối cùng. Ta còn phải tới nhân gian một chuyến để giúp ngươi”
Ta chưa đi được mấy bước, hắn đã từ sau gọi ta “Mẫu Đơn”
Ta quay đầu lại, Tiểu Hắc đi lên lấy tay lau điểm tâm trên khóe miệng ta, cúi đầu nói “Mấy cái trong sách nói đều là giả, đừng có xem mấy cái vô dụng đó nữa”
____________________________________
Ta từ trước tới nay vẫn không có khái niệm thời gian rõ ràng. Vừa đến nhân gian thấy vậy nhưng đến lúc quay lại đã tới lúc quận chúa tới số
Ban đêm trăng sáng, tròn vành vạnh, lót bên dưới là màn đêm hắc ám, ta hỏa tốc tiến vào vương phủ
Vương phủ đèn đuốc sáng trưng, ta đứng cách sương phòng liền nghe thấy tiếng thét tê tâm liệt phế vô cùng thảm thiết (tê tâm liệt phế: tan nát tâm can, đau khổ tột cùng)
“A, quận chúa người cố chịu đựng”
“Quận chúa, đứa bé sắp ra rồi, người phải cố chịu đựng! Tướng quân còn đang chờ người ngoài kia”
Trả lời họ là tiếng kêu thảm thiết. Ta đứng dựa vào tường bên ngoài, gẩy móng tay chờ mệnh cách được định đoạt, trong chốc lát liền nhớ lại Tiểu Hắc hôm nay. Bất luận thế nào ta cũng phải giúp hắn tìm ra
Ta cùng Tiểu Hắc có thể làm bạn chính là nhờ vị cô nương Tiểu Hắc thích khi còn sống. Hắn tới Phong Đô sớm hơn ta 100 năm, khi còn sống là yêu quái, người hắn thích cũng là yêu quái
Người hắn thích là đào yêu, nữ yêu đó cũng thích ăn bánh ngó sen hoa đào
Trong phòng tiếng kêu thảm thiết dần biến thành tiếng khóc rên rỉ
Bên ngoài sương phòng, một nam nhân y phục khí khái đi qua đi lại, hẳn đây là tướng quân, bên cạnh hạ nhân nóng ruột đến mức không dám tiến lên
Ta nhìn sắc mặt kích động lo lắng của nam nhân trẻ tuổi kia, nghĩ thầm, chỉ là sinh đứa nhỏ thôi, ta cũng đã làm qua. Ta sinh con trong một căn phòng sập sệ lung lay, bà mụ cũng là người không có kinh nghiệm, ta đau sắp chết mà cũng phải cố sinh hạ đứa bé
Ta một thân ốm yếu, đáng tiếc thay phụ thân đứa bé lại không cần nó, ta cũng không chăm sóc nó tốt
Trong phòng lại phát ra tiếng thét chói tai, ta khí định thần nhàn đi xuyên qua bức rèm che. Ta rút ra chiếc đèn lồng từ trong tay áo, chuôi đèn bằng gỗ lim, ánh sáng từ trên trán của nữ nhân bay lên thành 1 vòng, bên trong đèn lồng chậm rãi sáng lên (khí định thần nhàn: tiêu dao thoải mái)
Xuyên thấu qua lớp giấy đỏ tươi của đèn lồng, hồn quang sáng quắc thiêu đốt từng tia dương khí cuối cùng. Nụ hoa màu hồng phấn phía trên đèn lồng chậm rãi mở rộ, dần dần tiên lệ
Diêm vương phụ thân quả là chiếu cố nàng. Hồn quang sáng bóng sung mãn như vậy quả thật là hiếm có. Thậm chí ta tu hành 200 năm, 500 năm đi câu hồn mà mới gặp cực phẩm đỉnh của đỉnh như vậy. Hồn này nếu đầu thai nhất định sẽ vào nhà phú quý, nếu là thành lệ quỷ cũng vô cùng lợi hại
Dưới đèn nữ nhân kia mất đi hơi thở, thị nữ bên cạnh sắc mặt trắng bệnh khóc toáng lên, bổ nhào về phía trước
Ta cầm đèn lồng lắc nhẹ đi ra sân. Vị tướng quân kia nghe được động tĩnh, sắc mặt đại biến, gầm nhẹ một tiếng rồi vọt vào trong, làm ta nhìn được thoáng qua.
Ta đứng sau bức rèm che nhìn thoáng qua nam nhân ngồi cạnh giường. Hắn gắt gao nắm tay nữ nhân nằm trên giường, bi thương đến nỗi không phát ra thanh âm nào. Bỗng nhiên ta thấy thật hâm mộ sinh hồn đang nằm trong đèn lồng
Nếu lúc ban đầu ta không bỏ rơi đứa nhỏ kia, lại đúng lúc sinh hạ mà chết đi… Liệu lúc đó hắn có còn chán ghét ta, liệu hắn có thể cầm tay gọi tên ta như thế
Mẫu Đơn.
Chỉ tiếc trên đời không có nếu
Ta lắc đầu chuẩn bị rời đi, đi đến trong viện thì đột nhiên chân bị kiềm lại
Lại có một sinh hồn mới ở gần đó
Sinh hồn này, nếu mang chấp niệm thâm sâu thì rất phiền toái, nếu còn là nữ tử chết đi mang theo oán niệm,… đến lúc hóa thành lệ quỷ chỉ tổ làm ta đau đầu. Nghĩ đến đây, ta nâng chân về hướng đó nhẹ nhàng bước đi
Hồn còn chưa thoát xác hoàn toàn ta đã tìm được rồi, ngay tại cửa sau vương phủ. Xa xa gần gần đều là tiếng khóc báo tang quận chúa
Ta đứng ở cửa sau nhìn ra ngã tư, tường hai bên sơn màu son trong ban đêm nhìn giống như đường thông xuống âm phủ, ta tới gần bóng người té xuống gần đó
Quần áo tả tơi, là một tên khất cái
Nhìn qua nhìn lại vẫn là một tên tàn phế, quải trượng rơi xuống một bên, hắn dùng bát cơm để tự sát. Máu tươi từ cổ hắn chảy ra. Lòng ta liền sáng tỏ. Đây không phải là tên khất cái yêu quận chúa đây sao, xem ra nghe được tin dữ của nữ nhân mình yêu thương, liền không vượt qua được mà tự sát
Thế này lại khổ cho Mạnh Bà Bà, thật là nghiệp chướng mà
Ta đang suy nghĩ định cho Tiểu Hắc đến thu hồn, ánh mắt vô ý thức lại nhìn qua mặt nam nhân kia, không khỏi dừng lại
Ta không muốn thừa nhận sự run rẩy trong lòng ta, rõ ràng ta đã là người chết, rõ ràng đã là nữ quỷ 700 năm, lòng vẫn là run lên một chút. Như là dây đàn đột nhiên bị đứt, trong nháy mắt phong ba liền hiện lên trước mắt
Hồn của tên khất cái trồi lên đứng trước mặt ta. Ta cầm đèn lồng đỏ tươi phát sáng óng ánh, một thân hắc y, tóc buộc ở đằng sau gọn gàng, ánh mắt nhìn theo du hồn trong suốt từ thân xác trồi lên, chậm rãi nâng mặt
Hồn phách của tên khất cái vô cùng mạnh mẽ, cùng cách ăn mặc khí phách hoàn toàn trái ngược, tóc đen buông xuống, mi mục như họa
Đầu tiên hắn chậm rãi đứng thẳng lên, lấy tay ấn ấn trán, ý thức tựa hồ thức tỉnh, sau đó liền nhìn qua đây, ánh mắt nặng nề thanh thanh lại có phần mông muội
Hắn giương mắt
Ta nhìn hắn, cười cười tiếp đón
“A, Thương Âm”
*********************************************
Con người tóm lại vẫn là lừa gạt chính mình
Rõ ràng biết là bản thân không có khả năng, vẫn là ảo tưởng vẫn là mong đợi, dù chỉ là cảnh đẹp trong mộng diễn ra trong nháy mắt, cũng nguyện ý liều chết mà lao vào
Dù là cảnh trong mơ trong chốc lát, ta nghĩ ta cũng có thể giả vờ
Trăng thanh gió mát, trong màn đêm cửa son kim ngói, mọi nơi yên tĩnh, đúng là thích hợp để hẹn hò
“A, ngượng quá đi mất, ta nhận sai người” Ta tươi cười nói với nam nhân đang nửa tỉnh nửa mê này, hắn liền nhíu mày. Bình thường mà nói, khi hồn phách mới thoát xác, đều có nhận thức không rõ ràng, thậm chí còn không biết mình đã biến thành linh thể. Ta nghĩ nghĩ, liền hỏi “Ê… ngươi tên là gì?”
Hỏi xong, ta liền tự cười ra tiếng. Xong rồi xong rồi, Phong Đô Hoa nhi gia sống đi trở về. Đây chỉ là một tên khất cái, chút nữa uống Mạnh Bà thang sẽ quên hết tất cả. Có thể nhớ được chuyện kiếp trước kiếp này, chỉ có tiên, yêu, thần thôi
Nam nhân kia chính là ở nơi mà ngay cả ranh giới sinh tử cũng không thể chạm đến được
Còn đây, hắn chỉ là lớn lên có bộ dạng giống nhau thôi
Ta cầm đèn lồng bên trên có mấy ngọn hỏa tinh tử, thái độ quan phương vô cùng thân thiết, giải thích nói: “Hiện tại ngươi đã chết, ta là quỷ câu hồn, ngươi theo ta về ta sẽ không trói ngươi lại” Ta nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới rồi giơ đèn lồng mẫu đơn ra “Đây là đèn lồng ăn thịt người, uống tinh phách, cho nên ta đề nghị ngươi ngoan ngoãn nghe ta”
Đèn lồng phong ấn quỷ hoa của Huyết Trì đại địa ngục, hắn cũng là hưởng phúc mới được phép nhìn thấy
Nam nhân kia nhìn bốn phía, nhìn trời, nhìn đèn lồng trong tay ta, lại nhìn nhìn ta, trên mặt không có mấy biểu tình, thanh âm nói chuyện không đâu “Ngươi là quỷ câu hồn?”
“Phải”
Hắn ấn ấn mi tâm, bộ dáng vô cùng mệt mỏi “Ta xem như đã chết?” Ngón tay hắn dừng lại, dường như nhớ ra cái gì, đồng tử đen lại quay về đây nhìn, vô cùng bình tĩnh “Mới vừa rồi ngươi bảo cái gì?”
Ta ngẩn người, nắm chặt đèn lồng. Thần sắc của hắn, cực kì giống người kia
Ý nghĩ trong đầu mới thoáng qua thì trên mặt đất xuất hiện khói đen. Hắc bạch vô thường đến, là thủ hạ của Tiểu Hắc, ta cũng biết qua, dưới âm phủ chức vị cũng khá cao cấp
“Hoa nhi gia” Hai tên vô thường làm lễ quy củ với ta, không nhìn nam nhân kia. Ta vô cùng hài lòng
“Các ngươi tới để dẫn hắn đi?”
“Phải”
Ta khoát tay “Vậy các ngươi nhanh chóng tranh thủ thời gian, sắp tới giờ Tý”
Nói xong ta liền đi về phía trước, nhịn không được liền quay đầu lại, không ngờ lại gặp trúng ánh mắt của nam nhân kia, liền nhanh chóng quay đi
Ta quay về Phong Đô, trực tiếp tới Diêm La thập điện
Phóng hồn xong ta liền nhìn qua lão Diêm Vương gia, moi móc nói “Người chắc chắn là nàng ta nhìn thấy bộ dạng già khụ âm trầm của người sẽ không chết ngất chứ?”
Diêm Vương gia nhìn thẳng vào đèn lồng của ta, ánh mắt kì quái liếc nhìn ta, tựa hồ có chút khẩn trương “Bộ dáng của lão phu thì liên quan gì đến con. Mẫu Đơn, ngươi mau thả nàng ra, chớ có ủy khuất nàng”
Ta khóe miệng hơi co rút một chút, lấy đèn lồng thả hồn ra. Nữ nhân kia một thân váy trắng quỳ gối trên đại điện, chậm rãi nâng hai mắt đẫm lệ lên nhìn phụ thân
Ta vuốt cằm, nghĩ thầm, quả là xinh đẹp
Nào biết nàng ta nhăn nhăn mi, nhìn trái nhìn phải rồi phủi bụi đất trên người đứng dậy “Này, sao chỗ này lại tồi tàn quá vậy?”
Ta nhìn quanh Diêm La thập điện. Xà nhà cao vút, trên cửa gỗ gắn băng cốc dạ minh châu ngàn năm tỏa sáng lấp lánh, lại nhìn sang trụ làm bằng vàng gắn ngọc lưu ly. Nếu so sánh với Diêm La thập điện thì hoàng cung ở nhân gian cũng chỉ là một chấm đen nho nhỏ, nội tâm ta im lặng
Ai ngờ Diêm Vương gia thở dài “Công chúa điện hạ, nơi này đương nhiên không thể so được với Vân Đỉnh thiên cung”
Ta lúc này mới tỉ mỉ đánh giá nữ nhân này một phen. Xinh đẹp vô cùng, khí chất dị thường, sóng mắt linh động, công chúa bệ hạ?