Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
Tiểu Hắc đi A Tì hơn nửa năm vẫn chưa quay về
Thế này thực ra cũng là chuyện thường tình. Có lần hắn đi tới 7 năm, đến khi trở về toàn thân đầy máu, không nói năng gì. Đến khi Diêm Vương phụ thân cho triệu kiến hắn, ngữ khí và ánh mắt liền lập tức trở nên vô cùng cung kính, khiêm nhường
Tiểu Hắc đi rồi, ta chẳng có việc gì làm ngoài đi câu hồn và theo dõi Thương Âm. Ta nhìn hắn từng bước từng bước giẫm lên kẻ khác, tiến đến ngôi vị
Không biết có phải do Thương Âm là thiên cung thái tử chuyển thế hay không mà đáy mắt lúc nào cũng lạnh lùng, khiến người ta kinh hãi. Mỗi khi hắn nhìn thấy ta, thế nào cũng thấy có vài ý cười nhỏ trong ánh mắt
Tiết thanh minh của năm sau cuối cùng cũng đến. Bầu trời mênh mông liền nổi cơn mưa phùn. Giọt mưa lặng lẽ hạ xuống, biến thành một lớp sương mờ ảo mông lung bao trùm thủy thành Giang Nam
Dù thời tiết như vậy nhưng cũng không ngăn cản được người dân địa phương đi thả đèn hoa đăng. Bắt đầu từ giờngọ, đường phố đã trở nên huyên náo. Các gian hàng tửu lâu bên đường đều được chăng đèn lồng. Bên trên mỗi chiếc đèn đều được vẽ hình đóa hoa mẫu đơn đang khai nở vô cùng kiều diễm (giờ ngọ: từ 11 giờ trưa đến 1 giờ chiều)
Mưa bụi hạ lên mặt nước tạo nên sóng gợn. Hình ảnh phản chiếu một khuôn mặt nam nhân anh khí đứng trên cầu lờ mờ hiện ra
Nam nhân một thân trang phục màu xanh đen tao nhã, vô cùng tuấn tú lại phiêu dật xuất trần. Hoa văn hình rồng trên mép áo được thêu bằng tơ vàng đã thể hiện rõ thân phận cao quý của chủ nhân
Hắn đứng một mình trên cầu, lẳng lặng khoanh tay nhìn cảnh sắc huyên náo phía bên này. Một đám cô nương ngồi bên bờ sông, cười đùa, cùng nhau lấy giấy gấp đèn lồng. Người đi đường lác đác đi qua cầu
Không biết là bao lâu sau, liền có một lão nhân mặc áo choàng đỏ đi lên cầu Thanh Tư, tiến về phía nam tử trẻ tuổi, cung kính hành lễ. Sau đó, ông ta liền dùng chiếc ô màu đỏ gõ lên đỉnh đầu hắn
“Bệ hạ, chỗ này vừa ẩm ướt lại lạnh lẽo, nên bảo trọng long thể” Lão nhân nói chuyện vô cùng tinh tế, giống như coi hắn ta là người bình thường
Nam nhân không đáp, vẫn không chút nhúc nhích, nhìn vào đèn hoa đăng nổi trên mặt sông
Chạng vạng. Mưa dần dần nhỏ đi. Người bên bờ sông vắng dần. Trên bầu trời tối đen liền hiện lên một mảng sáng từ phía đèn dầu được thắp
Nam nhân hơi hơi nghiêng đầu
“Lí công công, cất ô đi”
“Dạ”
“Ngươi đi về trước”
“Bệ hạ, việc này….”
“Không sao”
Lão nhân tuân mệnh, run rẩy lui xuống. Dưới chân cầu, ngay phía tán cây hoa đào có ba người dáng vóc to cao mặc trang phục tướng sĩ, ngón tay khoát lên vỏ kiếm, ánh mắt không hề chớp mà chỉ nhìn vào nam nhân đang đứng trên cầu
Ta ngồi ở trên cây. Mưa bụi xuyên qua cơ thể trong suốt của mình. Ban đêm, hương thơm hoa đào thật dễ chịu
Tết Nguyên Tiêu hoa mẫu đơn
Đèn hoa mẫu đơn bên trong được thắp sáng giống như nhụy hoa màu vàng nhạt, bồng bềnh trôi trên mặt sông. Ban đêm mưa đã tạnh. Bầu trời trong xanh như mực có thể nhìn thấy rõ mặt trăng màu trắng. Tiếng cười đùa của thiếu nữ cùng tiếng rao hàng cùng lúc vang lên. Thật ấm áp
Đêm xuân se lạnh. Đình đài, lâu vũ. Dòng sông. Đèn dầu. Dòng người. Đêm tối. Ánh trăng
Hắn đứng ở trên cầu đá hình vòm, nhìn về cảnh sắc phía xa, phía sau lưng là ánh đèn chói mắt tĩnh lặng. Hắn nhìn bóng đêm, ta nhìn hắn. Ở ngay giữa thành huyên náo ồn ào này lại có một tấm lòng sầu muộn
Thành nhỏ dần dần trở nên tĩnh lặng như màn đêm. Hoa đăng đã trôi đi xa rồi, từ đây nhìn chỉ còn thấy một quầng sáng
Nếu ta không đến thì sao?
Ta chờ nàng
Ta không đến chàng vẫn chờ ta?
Phải
Cả đêm hắn đứng trên cầu. Ta ngồi trên cây, nhìn hắn chăm chú. Thành nhỏ liền chìm vào giấc ngủ
Ta từ đầu đến cuối đều không xuất hiện trước mặt hắn. Bởi vì ta không thể, mệnh cách đã giảng giải rằng kiếp này hắn sẽ gặp mặt Chiêu Cẩm công chúa ngay tại nơi này, tại ngày hôm đó
Sáng sớm. Mặt trời dần hiện lên không trung. Trên vai nam nhân xuất hiện hơi nước ẩm ướt. Thành nhỏ vẫn vô cùng vắng vẻ. Hắn hạ mắt, ước chừng một lúc lâu mới vung tay áo, xoay người đi xuống cầu
Hắn phải đi rồi
Ta nhìn khuôn mặt tái nhợt nấp trong mái tóc đen của hắn. Xem chừng thân thể của hắn không được tốt. Đứng chờ cả một đêm như vậy hẳn là đã nhiểm lạnh rồi. Ta nhìn sắc trời rồi mới nắm chặt tay đứng dậy, nhẹ nhàng dùng lực nhảy từ trên cây xuống đất. Y phục màu phấn cùng cánh hoa đào rơi xuống, tựa như mây khói
Bảy trăm năm trước, hắn vui vẻ tặng ta một bộ y phục màu hồng nhạt. Ta cảm thấy vô cùng xấu hổ. Xiêm y màu hồng nhạt vốn chỉ dành cho tiểu cô nương mà. Hắn liền điểm nhẹ mũi ta, cười nói, “Mẫu Đơn không phải là tiểu cô nương hay sao. Mẫu Đơn chính là tiểu cô nương của ta”
Ta mặc lên liền khiến hắn vô cùng yêu thích. Bảy trăm năm trước chính hắn đã yêu bộ dạng này của ta tới vậy. Tóc đen hạ trên vai, cổ tay đeo vòng ngọc tạo nên âm thanh nho nhỏ, trên mặt trang điểm nhẹ, tiến về phía hắn. Nữ nhân e lệ ăn diện tới mức này, chính là để nam nhân mình ưng ý ngắm nhìn, không dịch dung, bước đi từng bước đều khiến tim ta nhảy lên
“Vị công tử này?”
Hắn vừa xuống cầu, liền nghe thấy thanh âm thanh thúy của thiếu nữ đằng sau
Ta nhìn thấy hắn, thân hình liền run lên
Nam tử nâng mắt nhìn. Trước mắt là cô gái mặc y phục màu phấn, khuôn mặt trái xoan tuyết trắng, hai gò má ửng hồng đáng yêu, búi tóc nghiêng, ánh mắt linh động sáng ngời
Phía sau nàng có có một tiểu nha hoàn mặc áo màu vàng nhạt, thấy hắn, mặt liền hơi đỏ lên, giấu nụ cười vào trong tay áo
“Công tử đến sớm như vậy, là tới mua bánh hoa đào ngó sen phải không? Điểm tâm này chỉ có duy nhất cửa hàng này bán thôi”
Cô gái búi tóc hoa đào, lúc cười rộ lên còn kiều diễm hơn hoa gấp vạn lần. Có lẽ là không hay nói chuyện với nam tử xa lạ, hơn nữa khí chất người này lại quá đỗi trác tuyệt, mặt nàng ta liền ửng đỏ
Thân hình hắn liền cứng đơ lại
Ta đứng ở đằng sau, ngơ ngẩn nhìn bọn họ, liền dừng lại cước bộ
Người đứng sau vai của hắn lúc này, chính là Chiêu Cẩm công chúa, tươi cười thẹn thùng
Mỹ nhân như tranh, quân tử như ngọc, tình chàng ý thiếp, xứng đáng trở thành giai thoại của quân vương trẻ tuổi lưu truyền muôn đời. Mười năm ta đóng kịch kia chỉ là để làm nền cho họ vừa gặp liền yêu. Sổ mệnh cách đã sớm định rằng vào giờ khắc này, bọn họ mới lần đầu gặp nhau. Người đứng trước mặt hắn bây giờ mới thực sự là thê tử của hắn, dù hắn là quân chủ nhân gian hay là thiên cung đế vương, cũng vẫn là thê tử của hắn
Ta nhắm mắt lại, thân hình lảo đảo, ngực hơi tắc nghẹn không thông. Thôi, thôi, như thế này mới là đúng. Ta liền xoay thẳng người rời đi
Cảnh tượng tươi đẹp giữa thiếu nữ và công tử chốn Giang Nam phía sau ta liền nhoáng lên, thoáng chút mơ hồ.
Thế này thực ra cũng là chuyện thường tình. Có lần hắn đi tới 7 năm, đến khi trở về toàn thân đầy máu, không nói năng gì. Đến khi Diêm Vương phụ thân cho triệu kiến hắn, ngữ khí và ánh mắt liền lập tức trở nên vô cùng cung kính, khiêm nhường
Tiểu Hắc đi rồi, ta chẳng có việc gì làm ngoài đi câu hồn và theo dõi Thương Âm. Ta nhìn hắn từng bước từng bước giẫm lên kẻ khác, tiến đến ngôi vị
Không biết có phải do Thương Âm là thiên cung thái tử chuyển thế hay không mà đáy mắt lúc nào cũng lạnh lùng, khiến người ta kinh hãi. Mỗi khi hắn nhìn thấy ta, thế nào cũng thấy có vài ý cười nhỏ trong ánh mắt
Tiết thanh minh của năm sau cuối cùng cũng đến. Bầu trời mênh mông liền nổi cơn mưa phùn. Giọt mưa lặng lẽ hạ xuống, biến thành một lớp sương mờ ảo mông lung bao trùm thủy thành Giang Nam
Dù thời tiết như vậy nhưng cũng không ngăn cản được người dân địa phương đi thả đèn hoa đăng. Bắt đầu từ giờngọ, đường phố đã trở nên huyên náo. Các gian hàng tửu lâu bên đường đều được chăng đèn lồng. Bên trên mỗi chiếc đèn đều được vẽ hình đóa hoa mẫu đơn đang khai nở vô cùng kiều diễm (giờ ngọ: từ 11 giờ trưa đến 1 giờ chiều)
Mưa bụi hạ lên mặt nước tạo nên sóng gợn. Hình ảnh phản chiếu một khuôn mặt nam nhân anh khí đứng trên cầu lờ mờ hiện ra
Nam nhân một thân trang phục màu xanh đen tao nhã, vô cùng tuấn tú lại phiêu dật xuất trần. Hoa văn hình rồng trên mép áo được thêu bằng tơ vàng đã thể hiện rõ thân phận cao quý của chủ nhân
Hắn đứng một mình trên cầu, lẳng lặng khoanh tay nhìn cảnh sắc huyên náo phía bên này. Một đám cô nương ngồi bên bờ sông, cười đùa, cùng nhau lấy giấy gấp đèn lồng. Người đi đường lác đác đi qua cầu
Không biết là bao lâu sau, liền có một lão nhân mặc áo choàng đỏ đi lên cầu Thanh Tư, tiến về phía nam tử trẻ tuổi, cung kính hành lễ. Sau đó, ông ta liền dùng chiếc ô màu đỏ gõ lên đỉnh đầu hắn
“Bệ hạ, chỗ này vừa ẩm ướt lại lạnh lẽo, nên bảo trọng long thể” Lão nhân nói chuyện vô cùng tinh tế, giống như coi hắn ta là người bình thường
Nam nhân không đáp, vẫn không chút nhúc nhích, nhìn vào đèn hoa đăng nổi trên mặt sông
Chạng vạng. Mưa dần dần nhỏ đi. Người bên bờ sông vắng dần. Trên bầu trời tối đen liền hiện lên một mảng sáng từ phía đèn dầu được thắp
Nam nhân hơi hơi nghiêng đầu
“Lí công công, cất ô đi”
“Dạ”
“Ngươi đi về trước”
“Bệ hạ, việc này….”
“Không sao”
Lão nhân tuân mệnh, run rẩy lui xuống. Dưới chân cầu, ngay phía tán cây hoa đào có ba người dáng vóc to cao mặc trang phục tướng sĩ, ngón tay khoát lên vỏ kiếm, ánh mắt không hề chớp mà chỉ nhìn vào nam nhân đang đứng trên cầu
Ta ngồi ở trên cây. Mưa bụi xuyên qua cơ thể trong suốt của mình. Ban đêm, hương thơm hoa đào thật dễ chịu
Tết Nguyên Tiêu hoa mẫu đơn
Đèn hoa mẫu đơn bên trong được thắp sáng giống như nhụy hoa màu vàng nhạt, bồng bềnh trôi trên mặt sông. Ban đêm mưa đã tạnh. Bầu trời trong xanh như mực có thể nhìn thấy rõ mặt trăng màu trắng. Tiếng cười đùa của thiếu nữ cùng tiếng rao hàng cùng lúc vang lên. Thật ấm áp
Đêm xuân se lạnh. Đình đài, lâu vũ. Dòng sông. Đèn dầu. Dòng người. Đêm tối. Ánh trăng
Hắn đứng ở trên cầu đá hình vòm, nhìn về cảnh sắc phía xa, phía sau lưng là ánh đèn chói mắt tĩnh lặng. Hắn nhìn bóng đêm, ta nhìn hắn. Ở ngay giữa thành huyên náo ồn ào này lại có một tấm lòng sầu muộn
Thành nhỏ dần dần trở nên tĩnh lặng như màn đêm. Hoa đăng đã trôi đi xa rồi, từ đây nhìn chỉ còn thấy một quầng sáng
Nếu ta không đến thì sao?
Ta chờ nàng
Ta không đến chàng vẫn chờ ta?
Phải
Cả đêm hắn đứng trên cầu. Ta ngồi trên cây, nhìn hắn chăm chú. Thành nhỏ liền chìm vào giấc ngủ
Ta từ đầu đến cuối đều không xuất hiện trước mặt hắn. Bởi vì ta không thể, mệnh cách đã giảng giải rằng kiếp này hắn sẽ gặp mặt Chiêu Cẩm công chúa ngay tại nơi này, tại ngày hôm đó
Sáng sớm. Mặt trời dần hiện lên không trung. Trên vai nam nhân xuất hiện hơi nước ẩm ướt. Thành nhỏ vẫn vô cùng vắng vẻ. Hắn hạ mắt, ước chừng một lúc lâu mới vung tay áo, xoay người đi xuống cầu
Hắn phải đi rồi
Ta nhìn khuôn mặt tái nhợt nấp trong mái tóc đen của hắn. Xem chừng thân thể của hắn không được tốt. Đứng chờ cả một đêm như vậy hẳn là đã nhiểm lạnh rồi. Ta nhìn sắc trời rồi mới nắm chặt tay đứng dậy, nhẹ nhàng dùng lực nhảy từ trên cây xuống đất. Y phục màu phấn cùng cánh hoa đào rơi xuống, tựa như mây khói
Bảy trăm năm trước, hắn vui vẻ tặng ta một bộ y phục màu hồng nhạt. Ta cảm thấy vô cùng xấu hổ. Xiêm y màu hồng nhạt vốn chỉ dành cho tiểu cô nương mà. Hắn liền điểm nhẹ mũi ta, cười nói, “Mẫu Đơn không phải là tiểu cô nương hay sao. Mẫu Đơn chính là tiểu cô nương của ta”
Ta mặc lên liền khiến hắn vô cùng yêu thích. Bảy trăm năm trước chính hắn đã yêu bộ dạng này của ta tới vậy. Tóc đen hạ trên vai, cổ tay đeo vòng ngọc tạo nên âm thanh nho nhỏ, trên mặt trang điểm nhẹ, tiến về phía hắn. Nữ nhân e lệ ăn diện tới mức này, chính là để nam nhân mình ưng ý ngắm nhìn, không dịch dung, bước đi từng bước đều khiến tim ta nhảy lên
“Vị công tử này?”
Hắn vừa xuống cầu, liền nghe thấy thanh âm thanh thúy của thiếu nữ đằng sau
Ta nhìn thấy hắn, thân hình liền run lên
Nam tử nâng mắt nhìn. Trước mắt là cô gái mặc y phục màu phấn, khuôn mặt trái xoan tuyết trắng, hai gò má ửng hồng đáng yêu, búi tóc nghiêng, ánh mắt linh động sáng ngời
Phía sau nàng có có một tiểu nha hoàn mặc áo màu vàng nhạt, thấy hắn, mặt liền hơi đỏ lên, giấu nụ cười vào trong tay áo
“Công tử đến sớm như vậy, là tới mua bánh hoa đào ngó sen phải không? Điểm tâm này chỉ có duy nhất cửa hàng này bán thôi”
Cô gái búi tóc hoa đào, lúc cười rộ lên còn kiều diễm hơn hoa gấp vạn lần. Có lẽ là không hay nói chuyện với nam tử xa lạ, hơn nữa khí chất người này lại quá đỗi trác tuyệt, mặt nàng ta liền ửng đỏ
Thân hình hắn liền cứng đơ lại
Ta đứng ở đằng sau, ngơ ngẩn nhìn bọn họ, liền dừng lại cước bộ
Người đứng sau vai của hắn lúc này, chính là Chiêu Cẩm công chúa, tươi cười thẹn thùng
Mỹ nhân như tranh, quân tử như ngọc, tình chàng ý thiếp, xứng đáng trở thành giai thoại của quân vương trẻ tuổi lưu truyền muôn đời. Mười năm ta đóng kịch kia chỉ là để làm nền cho họ vừa gặp liền yêu. Sổ mệnh cách đã sớm định rằng vào giờ khắc này, bọn họ mới lần đầu gặp nhau. Người đứng trước mặt hắn bây giờ mới thực sự là thê tử của hắn, dù hắn là quân chủ nhân gian hay là thiên cung đế vương, cũng vẫn là thê tử của hắn
Ta nhắm mắt lại, thân hình lảo đảo, ngực hơi tắc nghẹn không thông. Thôi, thôi, như thế này mới là đúng. Ta liền xoay thẳng người rời đi
Cảnh tượng tươi đẹp giữa thiếu nữ và công tử chốn Giang Nam phía sau ta liền nhoáng lên, thoáng chút mơ hồ.