Rumtr9x
Tác giả VW
-
Chương 2: Hạnh phúc nhân đôi
Thảo nguyên Hoàng Bích: nơi an cư của cặp vợ chồng son Trương giáo chủ Minh giáo và nàng Thiệu Mẫn quận chúa nhà Nguyên xinh đẹp như ngọc nữ, hai nhân vật từng là địch thủ hai thế đối đầu nhau.
Người chồng ra mắt đồng đạo võ lâm bằng cách nhiếp phục Lục đại môn phái cứu Minh giáo khỏi họa diệt vong, còn người vợ thì ra mắt với màn hạ độc Lục đại phái bằng món Thập Hương Nhuyễn Cân Tán khiến ai cũng phải khiếp vía.
Khi cả hai ở tư thế đấu qua đấu lại để rồi cả hai phải lòng nhau. Dù cho tình yêu của họ bị nghi ngờ, phản đối hay thậm chí bị chia rẽ, họ vẫn nắm chặt tay tiến về phía trước cùng chung hoạn nạn nên giờ trải qua bao thử thách tình yêu của họ giờ đây họ đã có cuộc sống ẩn cư viên mãn ở thảo nguyên Mông Cổ.
Vùng thảo nguyên đang dần bước vào tiết trời mùa xuân, những cây lớn bắt đầu cho ra chồi non để phù hợp giai đoạn chuyển mùa, những bông hoa còn đang ở trạng thái nụ còn đang e ấp chưa muốn nở vội như nàng Quận chúa Đặc Mục Nhĩ cứ cười tủm tỉm một mình trong khuê phòng mường tượng lại cảnh chàng họ Trương đang rờ chân mình mà không ngờ tình cảm của nàng dành cho chàng đã chớm nở lúc nào không hay. Cảnh vật nơi đây đều đang từ từ khoác lên bộ áo mới mùa xuân trông thật lung linh và huyền ảo mà mẹ Thiên nhiên đã ban tặng cho vùng thảo nguyên này khiến cho Vô Kỵ có cảm giác mình đang ở thế giới thần tiên vậy, nơi đây đầy những loại kỳ hoa dị thảo mà chàng chưa từng biết đến khiến chàng thầm nghĩ: " Quả thật cảnh vật ở đây còn nhiều thứ ta còn chưa biết ngoài Trung thổ, quê hương của Mẫn muội thật thanh bình".
Kể từ khi chàng quyết định gắn bó cuộc sống với Triệu Mẫn tại nơi này đã bảy tháng khiến chàng nhớ lại cảm giác lạ lẫm khi mò tìm đường đi kiếm nơi nàng an cư và niềm hạnh phúc vỡ òa khi tìm thấy người con gái mình thương đang lùa bầy cừu uống nước sông. Mỗi ngày chàng và nàng đều cưỡi ngựa ngao du khám phá nơi thảo nguyên họ đang sống và các vùng lân cận chứ hiếm khi họ đi xa hơn.
Bầu trời quang đãng không còn gợn những đám mây mù như hồi còn mùa đông lạnh giá ngự trị vùng thảo nguyên này và những đợt gió thổi cũng đã dần bớt đi cái lạnh giá rét của mùa đông.
Hôm nay đôi vợ chồng đang lùa bầy cừu trở về trang trại của họ như thường lệ. Trên đường trở về Triệu Mẫn vừa cầm roi que quẩy vừa hát bài ca Mông Cổ mà nàng nghe lúc nhỏ khi cha nàng mang theo nàng và ca ca du ngoạn săn bắn ở thảo nguyên mỗi lần có dịp Nhữ Dương Vương về thăm quê hương ở Đại mạc, khi săn được con thú nào, tự tay cha nàng lột da và xẻ thịt, nhiệm vụ của nàng và ca ca chỉ có tìm củi khô mang về, việc nướng thịt đã có cha nàng lo. Trong lúc chờ thịt chín ông đã hát cho các con mình nghe bài hát mà dân Mông Cổ ai cũng biết, nội dung ca ngợi tinh thần đoàn kết, lòng quả cảm của con dân Mông Cổ. Hôm nay nàng ngẫu hứng cất tiếng hát của mình lên, Vô Kỵ nào giờ có nghe nàng hát bao giờ đâu mà bữa nay được nghe tiếng hát thánh thót của nàng như nếm phải mật ngọt vậy khiến chàng cũng cảm thấy bất ngờ, chàng cứ im lặng mà thưởng thức tiếng hoan ca của nàng, chàng bất giác nhớ đến lúc bị Thành Côn nhốt trong bí đạo Minh giáo cùng với Tiểu Chiêu, nàng giáo chủ Tổng đàn Ba Tư ấy cũng đã tự bắt nhịp và cất tiếng hát trong trẻo của mình khi giúp chàng học Càn Khôn Đại Na Di tâm pháp, còn hôm nay mình đang giúp thê tử lùa bầy cừu trở về, sự khác nhau đó chàng thấy sao mà nó cách một vực, nghĩ tới đó chàng ghìm không được tiếng cười. Nghe thấy tiếng cười Triệu Mẫn ngưng bặt tiếng hát lên tiếng chất vấn: "Chàng cười gì thế?"
Biết là sắp có chuyện chàng ngưng cười và vội thanh minh liền: "Không, ta có cười nàng bao giờ?"
Mẫn nói: "Quả thật tính chàng đã ăn sâu vào người rồi, chưa gì đã tự cung khai. Vậy cũng tốt, chàng cười thiếp cái gì nào? Giọng hát của thiếp chăng?"
Trương Vô Kỵ thấy tính nàng vẫn thẳng thắn và nghi ngờ thì có chiều hướng đi lên thì phải, hy vọng chàng không lầm. Vô Kỵ hít một hơi thật sâu để thể hiện sự nghiêm túc: "Mẫn muội, muội nghe ta nói này: ta không có chê gì muội cả lúc nghe tiếng hát của muội ta chỉ chợt nhớ tới câu nói lúc trước của muội thôi."
Nghe Kỵ nói thế, vẻ mặt Mẫn đăm chiêu rồi hỏi lại: "Thế thiếp đã nói gì?"
Chàng đáp: "Muội có nhớ cái lần chúng ta dừng chân khi trời đổ sương tuyết lúc chúng ta truy tìm tung tích nghĩa phụ và Chỉ Nhược không?"
Triệu Mẫn gật đầu.
Chàng nói tiếp: "Muội nói là: "Vô Kỵ ca ca! Trong lòng thiếp chỉ có mỗi mình chàng, cả đời này thiếp chung quy vẫn gả cho chàng.""
Nghe chàng nói xong hai má Triệu Mẫn đỏ bừng rồi nàng e thẹn như một thiếu nữ khi mới biết yêu: "Chàng vẫn còn... còn nhớ sao?"
Vô Kỵ mỉm cười dịu dàng: "Sao ta lại không nhớ những kỷ niệm của hai ta chứ? Lúc đó muội ngủ gà ngủ gật cho nên ta còn cho muội mượn vai ta để muội gối đầu nữa mà…"
Lần đầu Mẫn mới nghe Kỵ cho mượn vai để mình gối đầu khiến trong lòng nàng trỗi lên nỗi thẹn thùng: "Cái đó thiếp đâu cần... huynh phải làm thế?"
Vô Kỵ thở dài một tiếng rồi tiến đến ôm nàng vào lòng, nàng giả bộ dùng dằng khiến chàng nhẹ nhàng khẽ xiết chặt tấm lưng thon của nàng thêm như muốn nói rằng chàng sẽ mãi luôn bên cạnh nàng để nàng có thể nương tựa mãi mãi. Một lúc sau, nàng mới thôi dùng dằng, Vô Kỵ hỏi: "Muội đã hết dỗi huynh chưa?"
Chàng Trương quá hiểu con người nàng nên chàng cũng có kinh nghiệm để đối phó với những tình huống như này. Triệu Mẫn nói: "Còn chút, ai biểu chàng làm thiếp cảm thấy xấu hổ."
Trương Vô Kỵ bật cười khiến nàng nghe thấy nói: "Lại nữa, chàng lại cười nữa rồi."
Chàng nói với vẻ chịu thua: "Thôi, ta chịu thua muội rồi đấy."
Nàng đáp lại: "Ừm, nhưng thiếp muốn hỏi là chàng cười có phải vì tiếng hát của thiếp không hay bằng Tiểu Chiêu đúng không?"
Lời nói của nàng khiến Vô Kỵ có cảm giác cả người mình đang bị đông cứng lại, mồ hôi bắt đầu túa. Chàng nghĩ Mẫn Mẫn đã vì mình chịu đựng rất nhiều khổ đau vừa qua, tốt nhất là KHÔNG ĐƯỢC ĐỂ NÀNG BUỒN KHỔ NỮA nên vận nội công để trấn tĩnh trả lời câu hỏi của nàng thật minh bạch, chàng từ từ buông nàng ra hai tay đặt lên vai nàng, nhìn nàng thật nghiêm túc: "Mẫn muội, nàng nghe ta nói đây: tiếng hát của muội và Tiểu Chiêu rất hay, ta chỉ là lần đầu được nghe muội hát nên hơi bất ngờ thôi. Muội đừng suy nghĩ sâu xa như vậy."
Triệu Mẫn mỉm cười ôn nhu nhìn phu quân nói: "Con người huynh bản tính vốn ư thật thà trung hậu ai cũng biết lẽ nào thiếp lại không biết ư? Chàng đừng căng thẳng như vậy, thiếp chỉ hỏi như thế thôi chứ chẳng có ý gì đâu. Thực ra thiếp cũng quý Tiểu Chiêu lắm, cũng nhờ cô nương ấy mà đôi ta mới được như hôm nay nên thiếp còn cảm ơn cô ấy chưa hết nữa là."
Nghe nàng nói thế Vô Kỵ mới trút bỏ được nỗi lo trong lòng, quả thật lòng chàng còn nhớ đến Tiểu Chiêu nhưng nhưng chỉ là thoáng qua thôi, thực ra Mẫn Mẫn mới chính là thê tử của chàng, người sẽ cùng chàng đến cuối con đường của kiếp người.
Vô Kỵ nói: "Mẫn Mẫn, giờ chúng ta đã là phu thê rồi, phải tin nhau chứ. Người thân của ta giờ đây chỉ còn duy nhất một mình muội. Ta sẽ không bao giờ để mất muội cả."
Nghe lời nói từ tận đáy lòng của đấng lang quân khiến Triệu Mẫn mỉm cười nhỏ giọt lệ hạnh phúc, nàng nói: "Người thân của chàng giờ đây là hai người chứ không phải là mỗi mình thiếp đâu."
Vô Kỵ ngạc nhiên: "Chỉ có ta và muội đâu ra thêm ai nữa."
Nàng nhẹ nhàng lấy tay chàng đặt lên bụng mình và nói: "Lão thiên gia thấy phu phụ mình ít người quá nên mới cho thêm người vào gia đình ta để sum họp cho vui."
Vô Kỵ như hiểu ra lời nàng nói, niềm hạnh phúc sắp làm cha chợt vỡ òa trong lòng chàng, chàng hỏi tới tấp: "Nàng nói thế nghĩa là ta sắp được lên chức à?"
Triệu Mẫn hai má đỏ lên cười nói: "Thiếp đã nói thế mà chàng chưa hiểu ra thì thiếp chịu thua luôn rồi đấy."
Chàng bế nàng lên xoay mấy vòng hét to: "Huynh sắp được làm cha, sắp được làm cha rồi, ha ha ha…"
Tiếng hét của chàng làm kinh động bầy cừu chạy tán loạn, Triệu Mẫn thấy thế nói: "Chàng nói khẽ cái mồm thôi muốn cho cả vùng thảo nguyên này biết à? Chàng xem bầy cừu đang tán loạn kìa!"
Lúc này Vô Kỵ mới để ý lời nàng, chàng bế nàng thêm một lúc nữa mới đặt nàng xuống. Chàng nói: "Xin lỗi muội, tại ta vui quá."
Nàng đáp: "Vô Kỵ ca ca, chàng thật là... thiếp muốn biết chàng thích con trai hay con gái?"
Vô Kỵ đáp nghiêm túc: "Trai hay gái cũng được, ta không đặt nặng chuyện đó lên vợ ta đâu."
Nàng mỉm cười: "Thiếp muốn mình có đứa con trai, nó sẽ là người nói dỗi cho Trương gia chúng ta."
Nghe Triệu Mẫn nói thế, Kỵ ôm nàng vào lòng: "Ta cảm tạ nàng đã luôn nghĩ đến ta, cho Trương gia ta."
Triệu Mẫn dịu dàng trả lời: "Thiếp đã là người của Trương gia, là vợ của chàng, không phải sao?"
Vô Kỵ đáp: "Muội nói luôn luôn đúng."
Nàng nói tiếp: "Bây giờ chúng ta lùa bầy cừu về trang trại được chưa? Và về tổ ấm của chúng ta nữa. Trời cũng sắp tối rồi."
Vô Kỵ nói: "Để ta làm cho, nàng đang mang thai mà."
Rồi nàng mỉm cười không làm gì cả đứng nhìn phu quân đang loay hoay gom lại bầy cừu rồi cùng nàng trở về tổ ấm của hai người.
Bữa tối đó dùng xong điểm tâm do Vô Kỵ chuẩn bị, đôi phu thê nắm tay nhau đi dạo ngắm bầu trời đầy sao sáng vằng vặc
Triệu Mẫn nói: "Chúng ta có lẽ may mắn hơn Ngưu Lang - Chức Nữ, không bị ngăn cách nên cũng không cần cầu Ô Thước làm gì."
Vô Kỵ trả lời: "Nàng nói đúng, chúng ta không cần cây cầu đó, ta chỉ mong con chúng ta được thừa hưởng những điều tốt nhất không như tuổi thơ ta phải gánh lúc nhỏ."
Nghe chàng nói thế, Triệu Mẫn khẽ nắm chặt tay chàng và nói: "Sẽ không có chuyện gì xảy ra cho con chúng ta cả, chàng đừng quá lo lắng!"
Kỵ đáp: "Muội nói đúng, ta đã quá lo rồi!"
Thực ra trong lòng nàng cũng hơi lo khi nghe Vô Kỵ nói thế vì nàng biết tuổi thơ của phu quân nàng ra sao nhưng nàng quyết sẽ không để chuyện gì xảy ra với phu quân nàng và con của nàng.
Nghĩ xong nàng nói: "Chàng đã nghĩ ra tên của con chưa?"
Chàng suy nghĩ một lát rồi nói: "Có rồi, con chúng ta sẽ mang tên này…"
Người chồng ra mắt đồng đạo võ lâm bằng cách nhiếp phục Lục đại môn phái cứu Minh giáo khỏi họa diệt vong, còn người vợ thì ra mắt với màn hạ độc Lục đại phái bằng món Thập Hương Nhuyễn Cân Tán khiến ai cũng phải khiếp vía.
Khi cả hai ở tư thế đấu qua đấu lại để rồi cả hai phải lòng nhau. Dù cho tình yêu của họ bị nghi ngờ, phản đối hay thậm chí bị chia rẽ, họ vẫn nắm chặt tay tiến về phía trước cùng chung hoạn nạn nên giờ trải qua bao thử thách tình yêu của họ giờ đây họ đã có cuộc sống ẩn cư viên mãn ở thảo nguyên Mông Cổ.
Vùng thảo nguyên đang dần bước vào tiết trời mùa xuân, những cây lớn bắt đầu cho ra chồi non để phù hợp giai đoạn chuyển mùa, những bông hoa còn đang ở trạng thái nụ còn đang e ấp chưa muốn nở vội như nàng Quận chúa Đặc Mục Nhĩ cứ cười tủm tỉm một mình trong khuê phòng mường tượng lại cảnh chàng họ Trương đang rờ chân mình mà không ngờ tình cảm của nàng dành cho chàng đã chớm nở lúc nào không hay. Cảnh vật nơi đây đều đang từ từ khoác lên bộ áo mới mùa xuân trông thật lung linh và huyền ảo mà mẹ Thiên nhiên đã ban tặng cho vùng thảo nguyên này khiến cho Vô Kỵ có cảm giác mình đang ở thế giới thần tiên vậy, nơi đây đầy những loại kỳ hoa dị thảo mà chàng chưa từng biết đến khiến chàng thầm nghĩ: " Quả thật cảnh vật ở đây còn nhiều thứ ta còn chưa biết ngoài Trung thổ, quê hương của Mẫn muội thật thanh bình".
Kể từ khi chàng quyết định gắn bó cuộc sống với Triệu Mẫn tại nơi này đã bảy tháng khiến chàng nhớ lại cảm giác lạ lẫm khi mò tìm đường đi kiếm nơi nàng an cư và niềm hạnh phúc vỡ òa khi tìm thấy người con gái mình thương đang lùa bầy cừu uống nước sông. Mỗi ngày chàng và nàng đều cưỡi ngựa ngao du khám phá nơi thảo nguyên họ đang sống và các vùng lân cận chứ hiếm khi họ đi xa hơn.
Bầu trời quang đãng không còn gợn những đám mây mù như hồi còn mùa đông lạnh giá ngự trị vùng thảo nguyên này và những đợt gió thổi cũng đã dần bớt đi cái lạnh giá rét của mùa đông.
Hôm nay đôi vợ chồng đang lùa bầy cừu trở về trang trại của họ như thường lệ. Trên đường trở về Triệu Mẫn vừa cầm roi que quẩy vừa hát bài ca Mông Cổ mà nàng nghe lúc nhỏ khi cha nàng mang theo nàng và ca ca du ngoạn săn bắn ở thảo nguyên mỗi lần có dịp Nhữ Dương Vương về thăm quê hương ở Đại mạc, khi săn được con thú nào, tự tay cha nàng lột da và xẻ thịt, nhiệm vụ của nàng và ca ca chỉ có tìm củi khô mang về, việc nướng thịt đã có cha nàng lo. Trong lúc chờ thịt chín ông đã hát cho các con mình nghe bài hát mà dân Mông Cổ ai cũng biết, nội dung ca ngợi tinh thần đoàn kết, lòng quả cảm của con dân Mông Cổ. Hôm nay nàng ngẫu hứng cất tiếng hát của mình lên, Vô Kỵ nào giờ có nghe nàng hát bao giờ đâu mà bữa nay được nghe tiếng hát thánh thót của nàng như nếm phải mật ngọt vậy khiến chàng cũng cảm thấy bất ngờ, chàng cứ im lặng mà thưởng thức tiếng hoan ca của nàng, chàng bất giác nhớ đến lúc bị Thành Côn nhốt trong bí đạo Minh giáo cùng với Tiểu Chiêu, nàng giáo chủ Tổng đàn Ba Tư ấy cũng đã tự bắt nhịp và cất tiếng hát trong trẻo của mình khi giúp chàng học Càn Khôn Đại Na Di tâm pháp, còn hôm nay mình đang giúp thê tử lùa bầy cừu trở về, sự khác nhau đó chàng thấy sao mà nó cách một vực, nghĩ tới đó chàng ghìm không được tiếng cười. Nghe thấy tiếng cười Triệu Mẫn ngưng bặt tiếng hát lên tiếng chất vấn: "Chàng cười gì thế?"
Biết là sắp có chuyện chàng ngưng cười và vội thanh minh liền: "Không, ta có cười nàng bao giờ?"
Mẫn nói: "Quả thật tính chàng đã ăn sâu vào người rồi, chưa gì đã tự cung khai. Vậy cũng tốt, chàng cười thiếp cái gì nào? Giọng hát của thiếp chăng?"
Trương Vô Kỵ thấy tính nàng vẫn thẳng thắn và nghi ngờ thì có chiều hướng đi lên thì phải, hy vọng chàng không lầm. Vô Kỵ hít một hơi thật sâu để thể hiện sự nghiêm túc: "Mẫn muội, muội nghe ta nói này: ta không có chê gì muội cả lúc nghe tiếng hát của muội ta chỉ chợt nhớ tới câu nói lúc trước của muội thôi."
Nghe Kỵ nói thế, vẻ mặt Mẫn đăm chiêu rồi hỏi lại: "Thế thiếp đã nói gì?"
Chàng đáp: "Muội có nhớ cái lần chúng ta dừng chân khi trời đổ sương tuyết lúc chúng ta truy tìm tung tích nghĩa phụ và Chỉ Nhược không?"
Triệu Mẫn gật đầu.
Chàng nói tiếp: "Muội nói là: "Vô Kỵ ca ca! Trong lòng thiếp chỉ có mỗi mình chàng, cả đời này thiếp chung quy vẫn gả cho chàng.""
Nghe chàng nói xong hai má Triệu Mẫn đỏ bừng rồi nàng e thẹn như một thiếu nữ khi mới biết yêu: "Chàng vẫn còn... còn nhớ sao?"
Vô Kỵ mỉm cười dịu dàng: "Sao ta lại không nhớ những kỷ niệm của hai ta chứ? Lúc đó muội ngủ gà ngủ gật cho nên ta còn cho muội mượn vai ta để muội gối đầu nữa mà…"
Lần đầu Mẫn mới nghe Kỵ cho mượn vai để mình gối đầu khiến trong lòng nàng trỗi lên nỗi thẹn thùng: "Cái đó thiếp đâu cần... huynh phải làm thế?"
Vô Kỵ thở dài một tiếng rồi tiến đến ôm nàng vào lòng, nàng giả bộ dùng dằng khiến chàng nhẹ nhàng khẽ xiết chặt tấm lưng thon của nàng thêm như muốn nói rằng chàng sẽ mãi luôn bên cạnh nàng để nàng có thể nương tựa mãi mãi. Một lúc sau, nàng mới thôi dùng dằng, Vô Kỵ hỏi: "Muội đã hết dỗi huynh chưa?"
Chàng Trương quá hiểu con người nàng nên chàng cũng có kinh nghiệm để đối phó với những tình huống như này. Triệu Mẫn nói: "Còn chút, ai biểu chàng làm thiếp cảm thấy xấu hổ."
Trương Vô Kỵ bật cười khiến nàng nghe thấy nói: "Lại nữa, chàng lại cười nữa rồi."
Chàng nói với vẻ chịu thua: "Thôi, ta chịu thua muội rồi đấy."
Nàng đáp lại: "Ừm, nhưng thiếp muốn hỏi là chàng cười có phải vì tiếng hát của thiếp không hay bằng Tiểu Chiêu đúng không?"
Lời nói của nàng khiến Vô Kỵ có cảm giác cả người mình đang bị đông cứng lại, mồ hôi bắt đầu túa. Chàng nghĩ Mẫn Mẫn đã vì mình chịu đựng rất nhiều khổ đau vừa qua, tốt nhất là KHÔNG ĐƯỢC ĐỂ NÀNG BUỒN KHỔ NỮA nên vận nội công để trấn tĩnh trả lời câu hỏi của nàng thật minh bạch, chàng từ từ buông nàng ra hai tay đặt lên vai nàng, nhìn nàng thật nghiêm túc: "Mẫn muội, nàng nghe ta nói đây: tiếng hát của muội và Tiểu Chiêu rất hay, ta chỉ là lần đầu được nghe muội hát nên hơi bất ngờ thôi. Muội đừng suy nghĩ sâu xa như vậy."
Triệu Mẫn mỉm cười ôn nhu nhìn phu quân nói: "Con người huynh bản tính vốn ư thật thà trung hậu ai cũng biết lẽ nào thiếp lại không biết ư? Chàng đừng căng thẳng như vậy, thiếp chỉ hỏi như thế thôi chứ chẳng có ý gì đâu. Thực ra thiếp cũng quý Tiểu Chiêu lắm, cũng nhờ cô nương ấy mà đôi ta mới được như hôm nay nên thiếp còn cảm ơn cô ấy chưa hết nữa là."
Nghe nàng nói thế Vô Kỵ mới trút bỏ được nỗi lo trong lòng, quả thật lòng chàng còn nhớ đến Tiểu Chiêu nhưng nhưng chỉ là thoáng qua thôi, thực ra Mẫn Mẫn mới chính là thê tử của chàng, người sẽ cùng chàng đến cuối con đường của kiếp người.
Vô Kỵ nói: "Mẫn Mẫn, giờ chúng ta đã là phu thê rồi, phải tin nhau chứ. Người thân của ta giờ đây chỉ còn duy nhất một mình muội. Ta sẽ không bao giờ để mất muội cả."
Nghe lời nói từ tận đáy lòng của đấng lang quân khiến Triệu Mẫn mỉm cười nhỏ giọt lệ hạnh phúc, nàng nói: "Người thân của chàng giờ đây là hai người chứ không phải là mỗi mình thiếp đâu."
Vô Kỵ ngạc nhiên: "Chỉ có ta và muội đâu ra thêm ai nữa."
Nàng nhẹ nhàng lấy tay chàng đặt lên bụng mình và nói: "Lão thiên gia thấy phu phụ mình ít người quá nên mới cho thêm người vào gia đình ta để sum họp cho vui."
Vô Kỵ như hiểu ra lời nàng nói, niềm hạnh phúc sắp làm cha chợt vỡ òa trong lòng chàng, chàng hỏi tới tấp: "Nàng nói thế nghĩa là ta sắp được lên chức à?"
Triệu Mẫn hai má đỏ lên cười nói: "Thiếp đã nói thế mà chàng chưa hiểu ra thì thiếp chịu thua luôn rồi đấy."
Chàng bế nàng lên xoay mấy vòng hét to: "Huynh sắp được làm cha, sắp được làm cha rồi, ha ha ha…"
Tiếng hét của chàng làm kinh động bầy cừu chạy tán loạn, Triệu Mẫn thấy thế nói: "Chàng nói khẽ cái mồm thôi muốn cho cả vùng thảo nguyên này biết à? Chàng xem bầy cừu đang tán loạn kìa!"
Lúc này Vô Kỵ mới để ý lời nàng, chàng bế nàng thêm một lúc nữa mới đặt nàng xuống. Chàng nói: "Xin lỗi muội, tại ta vui quá."
Nàng đáp: "Vô Kỵ ca ca, chàng thật là... thiếp muốn biết chàng thích con trai hay con gái?"
Vô Kỵ đáp nghiêm túc: "Trai hay gái cũng được, ta không đặt nặng chuyện đó lên vợ ta đâu."
Nàng mỉm cười: "Thiếp muốn mình có đứa con trai, nó sẽ là người nói dỗi cho Trương gia chúng ta."
Nghe Triệu Mẫn nói thế, Kỵ ôm nàng vào lòng: "Ta cảm tạ nàng đã luôn nghĩ đến ta, cho Trương gia ta."
Triệu Mẫn dịu dàng trả lời: "Thiếp đã là người của Trương gia, là vợ của chàng, không phải sao?"
Vô Kỵ đáp: "Muội nói luôn luôn đúng."
Nàng nói tiếp: "Bây giờ chúng ta lùa bầy cừu về trang trại được chưa? Và về tổ ấm của chúng ta nữa. Trời cũng sắp tối rồi."
Vô Kỵ nói: "Để ta làm cho, nàng đang mang thai mà."
Rồi nàng mỉm cười không làm gì cả đứng nhìn phu quân đang loay hoay gom lại bầy cừu rồi cùng nàng trở về tổ ấm của hai người.
Bữa tối đó dùng xong điểm tâm do Vô Kỵ chuẩn bị, đôi phu thê nắm tay nhau đi dạo ngắm bầu trời đầy sao sáng vằng vặc
Triệu Mẫn nói: "Chúng ta có lẽ may mắn hơn Ngưu Lang - Chức Nữ, không bị ngăn cách nên cũng không cần cầu Ô Thước làm gì."
Vô Kỵ trả lời: "Nàng nói đúng, chúng ta không cần cây cầu đó, ta chỉ mong con chúng ta được thừa hưởng những điều tốt nhất không như tuổi thơ ta phải gánh lúc nhỏ."
Nghe chàng nói thế, Triệu Mẫn khẽ nắm chặt tay chàng và nói: "Sẽ không có chuyện gì xảy ra cho con chúng ta cả, chàng đừng quá lo lắng!"
Kỵ đáp: "Muội nói đúng, ta đã quá lo rồi!"
Thực ra trong lòng nàng cũng hơi lo khi nghe Vô Kỵ nói thế vì nàng biết tuổi thơ của phu quân nàng ra sao nhưng nàng quyết sẽ không để chuyện gì xảy ra với phu quân nàng và con của nàng.
Nghĩ xong nàng nói: "Chàng đã nghĩ ra tên của con chưa?"
Chàng suy nghĩ một lát rồi nói: "Có rồi, con chúng ta sẽ mang tên này…"