Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35
Một người đàn ông lạ mặt đi lại hỏi thăm.
"Cậu đang làm gì cô bé này vậy?"
"Cháu đang dạy cho em cháu nín thở dưới nước ạ, em cháu đang muốn học bơi nhưng mà nhát quá nên không dám xuống nước."
Người đó cảm thấy câu trả lời khá hợp lí nên đi chơi tiếp, những người khác như đã giải tỏa được tò mò và lo lắng nên cũng đi luôn.
Nhờ cuộc trò chuyện lúc nãy mà tôi phát hiện tên này là đàn ông, sức con gái yếu ớt như tôi làm sao địch nổi sức của một người đàn ông như vậy chứ!
Được một lúc thì tôi đuối sức, mắt tôi bắt đầu nhắm lại, trong đầu tôi bây giờ đã không còn hi vọng gì nữa, sẽ chẳng có ai cứu tôi đâu, anh hùng ư? chỉ có trong tiểu thuyết và cổ tích thôi, chứ ngoài đời làm gì có.
"Gia Mỹ! Cậu đâu rồi?"
Giọng nói cậu ta đột nhiên vang bên tai tôi, chắc là ảo giác thôi, cậu ta đang ở bên cô gái trẻ đẹp kia kìa, đúng là sắp chết rồi mà tôi còn suy nghĩ đến cậu ta nữa.
"Này, Gia Mỹ, nếu nghe thì mau trả lời tôi đi."
Giọng nói cậu ta vang lên thêm lần nữa, lần này chắc chắn là không phải ảo giác nữa rồi, nhưng phải làm sao để kêu cứu cậu ta đây, nghe giọng nói thì chắc chắn cậu ta đang ở rất xa.
Trong đầu tôi bỗng nảy lên một ý tưởng khá hay, tôi không cử động tay chân nữa, cố gắng để cơ thể không hề nhúc nhích, tên kia thấy vậy thì tưởng tôi đã chết nên buông tay ra, thời cơ đã đến tôi ngước đầu lên, cố gắng la lên thật lớn.
"Phong, cứu tôi."
Tấn Phong nghe thấy tiếng tôi thì lật đật chạy đến nơi phát ra tiếng động, cuối cùng tên kia thấy vậy thì sợ nên bỏ đi.
Lúc đó nước mắt tôi ào ra như suối vậy, tuy rằng khóc trước mặt cậu ta như vậy thì không được hay cho lắm, nhưng sau khi cảm nhận được cảm giác đứng giữa ranh giới sống chết thì mới biết nó đáng sợ thế nào.
Chỉ cần cậu tới chậm một tý thôi, chỉ cần cậu không nghe tiếng kêu cứu của tôi thì có lẽ tôi đã chết.
Những người đi chơi khác sau khi chứng kiến được sự việc và nghe tôi kể lại thì xin lỗi rối rít vì đã không giúp được gì cho tôi.
Cậu ta thì cũng xin lỗi tôi vì đã bỏ tôi ngay lúc đó, tuy rằng tên kia đã bỏ trốn nhưng tôi chắc chắn một điều là chính Huyền Anh là kẻ chủ mưu trong tất cả việc này. Vì trước khi tên kia đi tôi có nghe tên kia lẩm bẩm :"Chết rồi! Như vậy thì sẽ bị cô chủ Huyền Anh phạt mất." Nói xong hắn bỏ đi, để lại tôi ở đó.
Sau khi trải qua tất cả chuyện này thì có lẽ tôi sẽ không bao giờ đi chơi một mình và sẽ không bao giờ quên được chuyến đi chơi này.
Sau khi tôi đã bình tĩnh thì tôi và cậu ta vào phòng thay đồ để thay lại quần áo rồi về.
Trên đường đi về nhà tôi vẫn nói nhiều như bình thường.
"Lúc nãy may là có cậu cứu tôi ý, không là tôi đã chết đuối luôn rồi."
"Có gì đâu."
"Bày đặt khiêm tốn nữa, mà này, nếu sau này tôi gặp nguy hiểm thì cậu có còn đến cứu tôi không?"
"Nếu sau này cậu gặp nguy hiểm thì dĩ nhiên tôi sẽ cứu cậu rồi, nhưng cậu phải nhớ là đợi tôi đến mới được."
"Bất cứ lúc nào cậu cũng tới à?"
"Ừm, bất cứ lúc nào."
"Cậu nói dối vừa thôi, lỡ sau này cậu lấy vợ rồi thì cậu bảo vệ vợ cậu thì có."
"Nếu cậu sợ như vậy thì cậu làm vợ tôi đi, chẳng phải rất lời sao?"
Tim tôi lại bắt đầu đập nhanh nữa, cái tên này, sao lâu lâu lại nói mấy câu ngọt như mật vậy chứ, đã vậy còn thả thính nữa. Tôi lấy tay đập nhẹ lên lưng cậu ta.
"Ai thèm lấy cái đồ cục gạch như cậu chứ?"
Cậu ta không nói gì mà đạp xe tiếp, còn tôi thì cứ ngồi suy nghĩ về câu kia mãi thôi, lâu lâu lại cười tủm tỉm như con hâm.
Ánh chiều tà đã dần khuất nhường chỗ cho ánh trăng thế vào, các ánh đèn trên đường lần lượt lần lượt được bừng sáng chiếu rọi xuống đường, có một đôi trai gái ngồi trên chiếc xe đạp, chiếc xe đạp cứ chạy mãi chạy mãi như không có đích đến.
"Phong ơi, tôi buồn ngủ quá, lát cậu chở tôi về đến nơi thì kêu tôi nhá."
"Ừm, hôm nay cậu cũng mệt rồi, cậu ngủ đi."
Tôi gục đầu mình vào lưng cậu để ngủ, bất giác tôi cảm thấy cậu khẽ rung. Khung cảnh im lặng khiến tôi dễ dàng vào giấc ngủ, chẳng mấy chốc tôi đã ngủ say trên lưng cậu.
*Két*
Tiếng phanh xe vang lên, xe đạp bây giờ đang ở ngay bên ngoài khu chung cư, Tấn Phong khẽ gọi.
"Gia Mỹ, Gia Mỹ."
Đáp lại cậu là những tiếng thở đều đều của tôi, cậu cười nhẹ rồi đạp xe tiếp.
---------------
Tôi mở đôi mắt của mình sau giấc ngủ lúc nãy.
"Ơ..... tôi đang ở đâu thế này?"
Cậu đáp.
"Đi quanh quẩn gần khu chung cư của cậu."
"Ờ... vậy hả? Vậy bây giờ mấy giờ rồi? Sao xung quanh đây tối thui vậy?"
Cậu ta đáp tỉnh bơ.
"Chắc gần bảy giờ rồi."
"Hả? Trễ vậy rồi sao? Vậy sao chưa về đến nhà nữa?"
"Đã về đến nhà từ một tiếng trước rồi, nhưng vì tôi thấy cậu ngủ say nên."
"Trời ơi! Mau trở tôi về nhà đi, trễ vậy rồi."
Sau mười mấy phút chiếc xe chạy thì cũng đã về đến chung cư, tôi bước xuống xe, nhìn cậu ta cười vui vẻ.
"Dù sao thì hồi chiều cũng cảm ơn cậu đã cứu tôi, ngủ ngon nha, bye."
"Ừm, cậu cũng vậy."
Hết chương 35
"Cậu đang làm gì cô bé này vậy?"
"Cháu đang dạy cho em cháu nín thở dưới nước ạ, em cháu đang muốn học bơi nhưng mà nhát quá nên không dám xuống nước."
Người đó cảm thấy câu trả lời khá hợp lí nên đi chơi tiếp, những người khác như đã giải tỏa được tò mò và lo lắng nên cũng đi luôn.
Nhờ cuộc trò chuyện lúc nãy mà tôi phát hiện tên này là đàn ông, sức con gái yếu ớt như tôi làm sao địch nổi sức của một người đàn ông như vậy chứ!
Được một lúc thì tôi đuối sức, mắt tôi bắt đầu nhắm lại, trong đầu tôi bây giờ đã không còn hi vọng gì nữa, sẽ chẳng có ai cứu tôi đâu, anh hùng ư? chỉ có trong tiểu thuyết và cổ tích thôi, chứ ngoài đời làm gì có.
"Gia Mỹ! Cậu đâu rồi?"
Giọng nói cậu ta đột nhiên vang bên tai tôi, chắc là ảo giác thôi, cậu ta đang ở bên cô gái trẻ đẹp kia kìa, đúng là sắp chết rồi mà tôi còn suy nghĩ đến cậu ta nữa.
"Này, Gia Mỹ, nếu nghe thì mau trả lời tôi đi."
Giọng nói cậu ta vang lên thêm lần nữa, lần này chắc chắn là không phải ảo giác nữa rồi, nhưng phải làm sao để kêu cứu cậu ta đây, nghe giọng nói thì chắc chắn cậu ta đang ở rất xa.
Trong đầu tôi bỗng nảy lên một ý tưởng khá hay, tôi không cử động tay chân nữa, cố gắng để cơ thể không hề nhúc nhích, tên kia thấy vậy thì tưởng tôi đã chết nên buông tay ra, thời cơ đã đến tôi ngước đầu lên, cố gắng la lên thật lớn.
"Phong, cứu tôi."
Tấn Phong nghe thấy tiếng tôi thì lật đật chạy đến nơi phát ra tiếng động, cuối cùng tên kia thấy vậy thì sợ nên bỏ đi.
Lúc đó nước mắt tôi ào ra như suối vậy, tuy rằng khóc trước mặt cậu ta như vậy thì không được hay cho lắm, nhưng sau khi cảm nhận được cảm giác đứng giữa ranh giới sống chết thì mới biết nó đáng sợ thế nào.
Chỉ cần cậu tới chậm một tý thôi, chỉ cần cậu không nghe tiếng kêu cứu của tôi thì có lẽ tôi đã chết.
Những người đi chơi khác sau khi chứng kiến được sự việc và nghe tôi kể lại thì xin lỗi rối rít vì đã không giúp được gì cho tôi.
Cậu ta thì cũng xin lỗi tôi vì đã bỏ tôi ngay lúc đó, tuy rằng tên kia đã bỏ trốn nhưng tôi chắc chắn một điều là chính Huyền Anh là kẻ chủ mưu trong tất cả việc này. Vì trước khi tên kia đi tôi có nghe tên kia lẩm bẩm :"Chết rồi! Như vậy thì sẽ bị cô chủ Huyền Anh phạt mất." Nói xong hắn bỏ đi, để lại tôi ở đó.
Sau khi trải qua tất cả chuyện này thì có lẽ tôi sẽ không bao giờ đi chơi một mình và sẽ không bao giờ quên được chuyến đi chơi này.
Sau khi tôi đã bình tĩnh thì tôi và cậu ta vào phòng thay đồ để thay lại quần áo rồi về.
Trên đường đi về nhà tôi vẫn nói nhiều như bình thường.
"Lúc nãy may là có cậu cứu tôi ý, không là tôi đã chết đuối luôn rồi."
"Có gì đâu."
"Bày đặt khiêm tốn nữa, mà này, nếu sau này tôi gặp nguy hiểm thì cậu có còn đến cứu tôi không?"
"Nếu sau này cậu gặp nguy hiểm thì dĩ nhiên tôi sẽ cứu cậu rồi, nhưng cậu phải nhớ là đợi tôi đến mới được."
"Bất cứ lúc nào cậu cũng tới à?"
"Ừm, bất cứ lúc nào."
"Cậu nói dối vừa thôi, lỡ sau này cậu lấy vợ rồi thì cậu bảo vệ vợ cậu thì có."
"Nếu cậu sợ như vậy thì cậu làm vợ tôi đi, chẳng phải rất lời sao?"
Tim tôi lại bắt đầu đập nhanh nữa, cái tên này, sao lâu lâu lại nói mấy câu ngọt như mật vậy chứ, đã vậy còn thả thính nữa. Tôi lấy tay đập nhẹ lên lưng cậu ta.
"Ai thèm lấy cái đồ cục gạch như cậu chứ?"
Cậu ta không nói gì mà đạp xe tiếp, còn tôi thì cứ ngồi suy nghĩ về câu kia mãi thôi, lâu lâu lại cười tủm tỉm như con hâm.
Ánh chiều tà đã dần khuất nhường chỗ cho ánh trăng thế vào, các ánh đèn trên đường lần lượt lần lượt được bừng sáng chiếu rọi xuống đường, có một đôi trai gái ngồi trên chiếc xe đạp, chiếc xe đạp cứ chạy mãi chạy mãi như không có đích đến.
"Phong ơi, tôi buồn ngủ quá, lát cậu chở tôi về đến nơi thì kêu tôi nhá."
"Ừm, hôm nay cậu cũng mệt rồi, cậu ngủ đi."
Tôi gục đầu mình vào lưng cậu để ngủ, bất giác tôi cảm thấy cậu khẽ rung. Khung cảnh im lặng khiến tôi dễ dàng vào giấc ngủ, chẳng mấy chốc tôi đã ngủ say trên lưng cậu.
*Két*
Tiếng phanh xe vang lên, xe đạp bây giờ đang ở ngay bên ngoài khu chung cư, Tấn Phong khẽ gọi.
"Gia Mỹ, Gia Mỹ."
Đáp lại cậu là những tiếng thở đều đều của tôi, cậu cười nhẹ rồi đạp xe tiếp.
---------------
Tôi mở đôi mắt của mình sau giấc ngủ lúc nãy.
"Ơ..... tôi đang ở đâu thế này?"
Cậu đáp.
"Đi quanh quẩn gần khu chung cư của cậu."
"Ờ... vậy hả? Vậy bây giờ mấy giờ rồi? Sao xung quanh đây tối thui vậy?"
Cậu ta đáp tỉnh bơ.
"Chắc gần bảy giờ rồi."
"Hả? Trễ vậy rồi sao? Vậy sao chưa về đến nhà nữa?"
"Đã về đến nhà từ một tiếng trước rồi, nhưng vì tôi thấy cậu ngủ say nên."
"Trời ơi! Mau trở tôi về nhà đi, trễ vậy rồi."
Sau mười mấy phút chiếc xe chạy thì cũng đã về đến chung cư, tôi bước xuống xe, nhìn cậu ta cười vui vẻ.
"Dù sao thì hồi chiều cũng cảm ơn cậu đã cứu tôi, ngủ ngon nha, bye."
"Ừm, cậu cũng vậy."
Hết chương 35