Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 36
Thanh Xuân Của Em Là Anh
Phần 36
Hôm sau, tôi mặc kệ cái chân đau, vẫn đến công ty như thường lệ.
Đang tập trung nghiên cứu những tài liệu mà anh gửi thì điện thoại bỗng có cuộc gọi đến. Là một số máy lạ.
– Alo
– Em có rảnh không?
Giọng nói này tôi chỉ nghe một lần là nhận ra. Đầu dây bên kia chính là chị Tố Anh.
– Chị ạ
– Ừ. Là chị
– Có chuyện gì không chị?
– Chị muốn gặp em một chút.
Chị ta muốn gặp tôi làm gì? Không phải để ôn lại chuyện cũ đấy chứ? Hay là đã nghĩ ra cách nào để tiếp tục hại tôi rồi???
Thấy tôi im lặng như vậy, chị ta sợ bị từ chối, đành phải nói tiếp
– Sao vậy? Có được không.
– Vâng.
– Được. Vậy hẹn em 1 tiếng nữa ở Cafe Nắng Sài Gòn 3 nhé.
– Vâng.
Chuyện cũ tôi còn chưa tính, bây giờ chị ta còn muốn gieo thêm thù mới hay sao? Tôi đây thật rất muốn xem, chị ta lại sắp sửa giở thêm trò gì nữa.
***
Khi tôi đến chỗ hẹn, chị ta đã ngồi ở đó rồi. Có vẻ cũng đã ngồi khá lâu cho nên ly cafe mới cạn đi một nửa như vậy
– Chào chị.
– Chào em. Làm phiền em quá
– Không có gì. Em cũng rất rảnh mà.
– Em uống gì
– Cho em một ly nước cam.
Quả thật, tôi rất thèm uống cafe nhưng thời kỳ đang cho tiểu Phong bú sữa mẹ như thế này, tôi chỉ có thể uống nước ép trái cây mà thôi.
– Xin lỗi, chị cũng không muốn làm mất thời gian của em. Cho nên chị nói thẳng vào vấn đề chính nhé.
– Vâng
– Chuyện chị với anh Phong, chắc em cũng biết rồi. Em cũng đã từ bỏ anh ấy, bây giờ lại quay về đường đột như vậy. Chị mong em từ nay về sau, đừng gặp anh ấy nữa.
Tôi mỉm cười một cái, biết rõ ràng đồ cáo già này hẹn gặp là chẳng có ý tốt đẹp gì mà. Chuyện tôi gặp anh ấy, chị ta quản được sao?
– Ai nói với chị là em từ bỏ anh ấy?
Chị ta kinh ngạc, trợn tròn mắt nhìn tôi. Không tưởng tượng được tôi sẽ nói ra những lời như vậy. Nếu là trước kia, chắc chắn tôi sẽ nói “vâng, em xin lỗi” hoặc là “em sẽ không gặp anh ấy nữa”. Nhưng bây giờ tôi chẳng việc gì phải tự dối mình, dối lòng như vậy. Nếu yêu thì cạnh tranh công bằng đi, hẹn gặp trình bày làm gì.
– Không phải em biến mất một năm hay sao?
– Chị nghĩ xem, tại sao em phải biến mất?
– Chuyện đó, em bảo Phong có tin không?
– Nếu anh ấy yêu chị, anh ấy sẽ không tin. Còn nếu anh ấy yêu em, nhất định sẽ tin.
Chị ra tức giận đến nỗi hai mắt đỏ ngầu, bàn tay nắm chặt ly cafe, tưởng chừng cốc thuỷ tinh sắp vỡ vụn đến nơi.
Tôi đã nói rồi, tôi sẽ đòi lại công bằng cho con mình. Dù có ly hôn với anh hay không, tiểu Phong cũng vẫn là con trai của anh, vẫn là cháu nội của bác Vương. Làm sao có thể nuốt trôi được oan ức như vậy.
– Chị nói hết chưa?
– Em theo đuổi Phong mười mấy năm không biết mệt hay sao? Năm em 18 tuổi, rõ ràng anh ấy đã muốn kết hôn với chị, em không dưng thành người thứ 3 chen chân vào. Chắc không nghĩ đến tự trọng của bản thân đâu, phải không?
– Tự trọng là cái gì? Biết người ta đã có vợ, lại sắp có cả con rồi mà vẫn phá hoại. Đấy mới là không biết tự trọng.
Có lẽ do một phần quá bất ngờ, một phần vì tức giận như vậy, chị ta nghiến răng nghiến lợi, dùng ngón tay chỉ vào tôi, miệng chỉ phát ra được hai tiếng “cô….cô”
Tôi cầm ly nước cam, uống một hơi hết sạch. Sau đó đứng dậy rời đi. Trước khi đi qua chị ta, còn buông lại một câu không đầu không cuối
– Cảm ơn vì ly nước cam.
Cho đến khi tôi đi rất xa rồi, chị ta vẫn ngồi nguyên một chỗ. Không động đậy, không nhúc nhích. Có vẻ là đang kiềm chế tức giận đến cực hạn.
Tình yêu không có lỗi. Nhưng yêu làm sao cho chính trực đường hoàng. Yêu kiểu như chị ta, tôi chỉ thấy mù quáng!!!
***
Tôi trở về công ty, lập tức viết đơn ly hôn gửi đến cho anh. Anh yêu loại người kiểu gì vậy? Phụ nữ đoan trang mà anh thích lại có lòng dạ độc ác như vậy, anh cũng yêu được sao? Tôi hy sinh hạnh phúc của mình để anh được đến bên người mà anh yêu, nhưng người đó phải thật đàng hoàng chứ. Tại sao lại là đồ rắn độc như vậy được.
Cơn bực bội đó của tôi cả ngày vẫn chưa nguôi, đến cuối giờ làm việc. Tôi tức tốc lái xe đến nhà anh, thu dọn hết tất cả mọi thứ của mình. Thật lòng mà nói, bây giờ tôi chẳng còn muốn có bất cứ thứ gì liên quan đến anh nữa. Có chăng, thứ liên quan duy nhất về anh hiện tại, chỉ là tiểu Phong mà thôi.
***
Đến căn biệt thự bên bờ biển quen thuộc, tự nhiên lòng tôi lại dịu xuống mấy phần. Những kỷ niệm xưa cũ lại ùa về, khiến tâm hồn tôi bỗng chùng lại.
Tôi vẫn yêu anh. Nhưng đã đi hết một vòng rồi, kết cục chỉ là sự bất lực của chúng tôi. Không cách nào tiến thêm được một bước.
Đúng như anh nói, mật mã cửa vào nhà vẫn y nguyên như cũ. Tôi chẳng thể hiểu nổi dãy số 080998 là cái gì mà anh lại để mãi không hề thay đổi như vậy.
Trong căn nhà rộng lớn, từ sofa, tủ lạnh cho đến bàn ăn. Tất cả đều in dấu ấn những tháng ngày bên nhau của chúng tôi. Khi ấy dù rất đau thương nhưng ít ra vẫn được bên nhau hàng ngày, được trông ngóng anh trở về, được làm một người vợ hiền của anh…
Đồ đạc của tôi ở đây vẫn nguyên trạng như lúc chưa ra đi. Từ lọ sữa tắm oải hương quen thuộc, đến chiếc gối tôi nằm. Cả đôi dép Hello kitty cũng vẫn để ngay ngắn dưới chân giường.
Tôi chầm chậm tiến lại, vuốt ve khoảng ga giường anh từng nằm một hồi, cảm tưởng nơi đó vẫn còn lưu hơi ấm của anh. Như khi xưa, chúng tôi từng ở tại đây, quyến luyến, triền miên.
Bất chợt, nước mắt tôi rơi lã chã.
Tôi yêu anh nhiều đến vậy, vì anh làm nhiều chuyện như vậy, suy cho cùng cũng chỉ để đổi lấy những tháng ngày hạnh phúc ngắn ngủi bên anh.
Hiện giờ phải chia ly rồi, cảm giác mất mát vẫn xông đầy cổ họng. Không cách nào chấp nhận nổi.
Phong, em yêu anh rất nhiều!!!
***
Sau khi thu dọn xong, tôi kéo va ly định rời đi. Không ngờ lúc đi qua phòng làm việc của anh, bỗng dưng cứ có cảm giác lòng thôi thúc muốn vào.
Tôi đứng ngoài hành lang đắn đo một hồi, sau cùng hít sâu một hơi, lấy hết can đảm đẩy cửa bước vào. Cũng tự nhủ với mình, có thể nhìn thêm một lần thì sẽ nhìn thêm một lần. Để sau này vĩnh viễn không lưu luyến gì anh nữa.
Tôi tự tưởng tượng ra cảnh anh ngồi làm việc dưới ánh đèn vàng ở bàn làm việc. Điệu bộ viết lách cũng như đánh máy tính của anh, đều quyến rũ đến mê người.
Tầm mắt tôi dừng ở chiếc ghế anh vẫn ngồi, bất chợt lại muốn thử ngồi ở vị trí đó một lần, xem cảm giác làm việc của anh ra sao.
Nghĩ vậy, tôi lẳng lặng ngồi xuống. Tò mò hơn nữa, tôi còn bật máy tính của anh lên, xem thử trong đó có những gì.
Cái laptop này thì tôi biết, đây là chiếc máy tính anh dùng đã lâu, nó vốn đã lỗi thời và rất cũ rồi nhưng anh vẫn làm việc với nó hàng ngày, có vẻ như không muốn đổi loại khác.
Máy tính của anh đặt mật khẩu đăng nhập, tôi thử ngày tháng năm sinh của anh, rồi lại đến ngày tháng năm sinh của bác Vương, đến cả ngày sinh của tôi cũng không được. Nghĩ ngợi một hồi, sau cùng tôi bấm thử dãy số 080998. Bất ngờ hơn cả, mật khẩu đó lại đúng.
Tôi không ngạc nhiên khi trong máy tính toàn những tài liệu về công việc, cả lịch trình làm việc của anh. Ngoài ra thì cũng chẳng có một bức ảnh hay ứng dụng gì cả.
Anh đúng là con người khô khan chán ngắt. Suốt ngày công việc, công việc. Đến facebook cũng không biết dùng. Suy cho cùng thì anh năm nay 31 tuổi hay là 71 tuổi đây hả? Sao trong đầu chỉ có công việc không vậy?
Đúng lúc tôi chán nản định tắt máy, không ngờ bấm linh tinh thế nào, chợt thấy hiện lên 1 file cũng tên là 080998.
Bất giác, tim tôi đập loạn nhịp. Cảm giác như trong file kia, có một thứ rất đặc biệt, tôi không biết diễn tả như thế nào cho phải.
Tôi lấy hết can đảm, bấm chuột 2 lần.
Có vẻ là file rất nặng nên phải mất nửa phút hiện ra một file word khác.
Đập vào mắt tôi là 3 chữ thật rõ ràng
QUÁCH THANH XUÂN!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!