-
Chương 15
Bình thường cô đa phần hiền hòa, yên tĩnh, đôi mắt cũng toát lên vẻ trong sáng sạch sẽ, thi thoảng khẽ mỉm cười, hoàn toàn không giống như hôm nay.
Châu Trì nhìn chằm chằm vào cô, cổ họng húng hắng một cái, miệng rên rỉ trả lời: "Đau chết được..."
Sau đó chính là thấy Giang Tùy cúi thấp đầu xuống, nước mắt lách tách rơi xuống chân Châu Trì.
Cô không nói thêm gì nữa, lặng lẽ khóc.
Trong lòng Châu Trì dâng lên một cảm giác quái dị. Cậu ta cau mày, khẽ nắm lấy bả vai cô: "Tôi tẩn cho nó một trận rồi, còn bẻ gãy cả tay, cậu không vui chút nào hả?"
Giang Tùy lặng lẽ ngẩng đầu, đôi mắt đen vẫn còn vài vệt nước.
Nhìn qua vô cùng đáng thương.
Châu Trì đưa tay lên, sau đó kéo đầu cô tựa vào hõm vai mình: "Không khóc nữa. Có tôi bảo vệ cậu rồi, phải không?"
Cô hơi gật đầu, tựa vào ngực cậu ta, giọng nghẹn ngào: "Tôi biết cậu rất đau."
"Lừa cậu mà cũng tin à?" Cậu cười khẽ, "Đau chết là thằng đó kìa, yếu như chim ấy."
Châu Mạn buổi chiều nóng lòng mau chóng kết thúc cuộc họp, trời chưa tối đã vội vàng trở về nhà.
Tri Tri cùng với mấy đứa trẻ trong ngõ đang đánh bóng bàn ở sân sau, chuyền qua chuyền lại vô cùng náo nhiệt, nháy mắt thoáng nhìn thấy Châu Mạn từ trong con hẻm đi vào, trong lòng lập tức đinh ninh: cậu nhỏ chắc chắn đã gây ra đại họa gì rồi.
Chẳng trách vừa về nhà liền thấy khuôn mặt cậu ấy sưng vù, dọa dì Đào một phen hú vía, khẳng định lại vừa tẩn nhau với thằng nào đây.
Tri Tri không chơi bóng nữa, chạy qua: "Mẹ, con nhớ mẹ chết mất."
Châu Mạn không để ý đến nó, nói: "Không có chuyện của con."
Cô trực tiếp đi lên lầu, gọi Châu Trì vào thư phòng nói chuyện.
Tri Tri trốn ở một góc nhòm mắt vào thám thính, sau đó hưng phấn chạy qua phòng Giang Tùy báo tin, dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác: "Kiểu gì cũng nghe giáo huấn rồi, hơn nữa chắc chắn còn bị cắt tiền tiêu vặt nữa cơ, lần này mẹ em thay chị em mình báo thù rồi, đây gọi là báo ứng! Cậu nhỏ của em chuyên cái kiểu ỷ mạnh hiếp yếu, cho đáng đời."
"Tri Tri" Giang Tùy nhăn mày ngắt lời: "Cậu ấy không tệ như em nghĩ đâu."
"Chị bị bệnh hả? Hôm đấy cậu ấy bắt nạt chị như vậy mà chị quên rồi hay sao?" Tri Tri đưa tay sờ lên trán Giang Tùy, cẩn thận nhìn kỹ mới thấy sắc mặt của cô rất kém.
"Chị, chị không sao đấy chứ, sao lạ vậy," thằng bé ngờ vực: "Sao mắt sưng lên thế này, chị khóc hả? Xảy ra chuyện gì vậy?"
Giang Tùy không muốn nói chuyện với nó, tâm trạng vẫn còn lơ lửng ở đâu đâu.
Tri Tri nhích lại gần, sốt ruột lo lắng: "Xảy ra chuyện gì thế, chị nói với em đi, thêm một người thêm một cái đầu, em sẽ giúp chị nghĩ cách."
"Không có gì, Châu Trì đã giúp chị rồi." Giang Tùy khẽ nói: "Tri Tri, cậu nhỏ của em không phải người xấu, tấm lòng của cậu ấy rất tốt."
Tri Tri: "..."
Sao mà mới có một ngày đã phản bội lại quần chúng rồi?
Mãi đến lúc ăn tối, Châu Mạn mới xuống lầu. Qua một lúc sau, Châu Trì cũng đi xuống.
Giang Tùy đang ở phòng bếp giúp dì Đào nấu cơm, thấy cậu ta đi xuống thì liếc trộm một cái, dáng vẻ vẫn như thường lệ, không có chỗ nào thay đổi, chỉ là vết tím ở má phải hình như trở nên đậm hơn.
Lúc ăn tối, cậu ta một câu cũng không nói, ăn xong một chén cơm liền đi lên lầu luôn, súp cũng không động đến một muỗng.
Dì Đào khuyên Châu Mạn: "Em xem tính nết em nóng nảy như vậy, thằng bé này hôm nay chắc bị em giáo huấn rồi."
"Em nào có bảo được nó." Chau Mạn gắp hai miếng đậu hũ, "Em chỉ nói chuyện nghiêm túc với nó thôi, thằng bé này cùng với bố em hồi trẻ có cái tính tốt y như nhau, ngoan cố cố chấp, hỏi nó nửa ngày trời, thế mà nó sống chết cũng không chịu nói lý do, em cũng chịu nó rồi."
Dì Đào thở dài một tiếng: "Chúng nó lớn cả rồi, đâu phải chuyện gì cũng nói cho đám người già chúng ta nữa. Ôi thật đáng thương, không cha không mẹ, cũng chỉ có mỗi em là chị nó thôi."
"Ừm, bởi nên em cũng lo lắm, không quản không được mà quản cũng chẳng xong. Hai thằng quỷ này chỉ cần ngoan bằng nửa A Tùy thôi thì em cũng bớt lo đi bao nhiêu rồi."
Đột nhiên bị nhắc đến tên, Giang Tùy giật mình ngây ra một chút.
Tri Tri không phục nói: "Con hãy còn không ngoan á, mẹ cắt tiền tiêu vặt của con bao lâu nay rồi, con có làm được gì nữa đâu."
"Con hãy còn muốn làm cái gì nữa?" Châu Mạn khẽ cười: "Hóa ra con hãy còn muốn tạo phản hả?"
"Con nào dám." Tri Tri lẩm bẩm.
Ăn tối xong, Giang Tùy ở dưới lầu nói chuyện với Châu Mạn một lúc, sau đó lên lầu tắm rửa.
Hôm nay bài tập không ít, các môn đều đến giai đoạn bắt đầu ôn tập cuối kỳ, cho nên phát sinh một mớ bài thi thử. Cô làm được hai đề, nhưng đầu óc cứ như trên mây, liền mở máy tính đăng nhập vào diễn đàn trường.
Bài viết buồn nôn đó quả thật không còn nhìn thấy nữa, nhưng vào buổi chiều lại có một topic mới được post lên, bàn tán về vụ đánh nhau giữa giờ nghỉ trưa ấy. Giang Tùy xem một chút, bài viết cái gì cũng nói, thế nhưng chẳng một người nào nhắc đến cô.
Xem ra số người biết nội tình bên trong không nhiều, đại khái cũng chỉ có mấy người Trương Hoán Minh bọn họ.
Giang Tùy biết, Châu Trì không nói nguyên nhân vụ đánh nhau cho người khác, trước mặt Châu Mạn thậm chí cũng không hé răng.
Cô đóng trang web, đăng nhập QQ, nhìn thấy Châu Trì vẫn đang trực tuyến.
Nghĩ một chút, liền gõ mấy chữ gửi qua: "Chưa ngủ à?"
Đợi một lúc không thấy tin nhắn trả lời, cô đóng lại cửa sổ chat, đoán là cậu ta có thể vừa mới tắt máy rồi, liền chuẩn bị thoát thì thấy avatar của cậu ta dưới góc màn hình nhảy lên.
Giang Tùy mở lên, nhìn thấy tin nhắn: "Chút nữa ngủ, sao vậy?"
Ngón tay Giang Tùy dừng trên bàn phím một lúc, rồi cúi đầu lôi từ ngăn bàn ra một tấm thẻ ngân hàng, sau đó đứng dậy mở cửa đi ra.
Khoảng hai phút trôi qua, không thấy tin nhắn trả lời, Châu Trì liền gửi sang một dấu hỏi chấm.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
"Châu Trì, là tôi." Giọng nói của Giang Tùy.
Cậu ta cảm thấy hơi kỳ quái, đứng dậy mở cửa.
Giang Tùy đứng đằng sau cánh cửa, mái tóc vừa gội xong xõa ra sau lưng nhìn vô cùng hiền lành thục nữ, cả người nhỏ nhắn bị bao trùm bởi một bộ đồ ngủ hoodie màu trắng sữa rộng thùng thình, nhìn qua trông giống y như một đứa trẻ.
Châu Trì định hỏi cô đi lên đây làm gì, sau đó nhìn thấy cô rút từ trong túi ra cái gì đó.
Giang Tùy đặt tấm thẻ ngân hàng vào trong tay Châu Trì, lùng bùng nói: "Mật khẩu là ngày sinh nhật tôi, 920616."
"..."
Châu Trì ngẩng đầu lên nhìn, bị cô làm cho chẳng hiểu mô tê gì cả.
"Tri Tri nói, cậu bị dì Châu cắt tiền tiêu vặt ba tháng, tôi không biết chỗ này có đủ cậu dùng trong ba tháng không." Hai hàng lông mày của cô nhăn lại.
Châu Trì ngớ người, cúi xuống nhìn tấm thẻ xanh bạc trong tay, cuối cùng đã hiểu ra.
Khóe miệng cậu ta nhếch lên, phát ra tiếng cười nhẹ, tay lắc lắc tấm thẻ ngân hàng: "Có bao nhiêu tiền?"
"Hình như hơn 6000." Cụ thể có bao nhiêu, Giang Tùy cũng không nhớ rõ, tấm thẻ này cô cũng không dùng mấy, tiết kiệm cũng lâu rồi, đại khái chỉ nhớ mang máng thôi.
"Không ít, cậu cũng nhiều tiền đấy." Châu Trì nhàn nhạt nói, "đưa cho tôi rồi, vậy cậu lấy cái gì tiêu?"
"Tôi vẫn còn." Giang Tùy nói: "Cậu cứ dùng tạm trước, nếu không đủ thì tôi sẽ nghĩ cách."
"Cậu nghĩ cách gì chứ?" Châu Trì tựa người vào khung cửa, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy của cô, "Thằng nhóc đó nói mà cậu cũng tin à? Cậu có bị ngốc không hả?"
Giang Tùy ngẩn người.
"Tiền tiêu vặt của tôi không bị chị ấy quản, hiểu không?" Cậu ta nhét lại tấm thẻ vào tay cô, "Cầm lấy."
Giang Tùy khẽ cau mày: "Vậy là Tri Tri chém gió à?"
"Nếu không?" Cậu ta thấp giọng cười, có chút trào phúng: "Ngốc thế này mà còn đòi thi Thanh Hoa Bắc Đại à?"
Giang Tùy không nói nên lời.
Cậu ta nhướng mày, tiếp tục chế nhạo: "Cậu rất hiếu kính trưởng bối, được, nếu ngày nào đó tôi thực sự chết đói, nhất định sẽ chờ cậu đến cứu tôi."
Giang Tùy vô cùng lúng túng, định đi xuống lầu tìm thằng nhóc Tri Tri này tính sổ.
"Cậu đi ngủ sớm đi, đừng đè vào trán, cẩn thận chảy máu... Tôi đi xuống đây."
Cô xoay người lại, thế nhưng không nhấc được lên.
Châu Trì kéo mũ áo ngủ cô lại, nói: "Sáng mai đợi tôi cùng đi học."
"...Ừm."
Sáng sớm hôm sau, Giang Tùy giữ đúng lời hứa của mình, đợi Châu Trì cùng nhau đi học, ai biết rằng cậu ta vẫn như cũ không chịu dậy, Giang Tùy phải ở bên ngoài cửa đợi cậu ta tỉnh ngủ, sau đó đợi cậu ta thay quần áo, đợi đợi đợi...
Hai người cùng nhau đi học muộn, vẫn như lần trước, cả hai bị phạt đứng ở hành lang nguyên giờ truy bài.
Trải qua một tuần sóng gió, mọi thứ cũng đã bình thường trở lại, qua thêm vài ngày, những tin đồn mới nổi lên, mọi người lại bỏ chuyện này qua một bên mà không để ý tới nữa, tuy nhiên, vết thương trên đầu Châu Trì vẫn như cũ không có mấy tiến triển, ngày nào cũng phải lên phòng y tế thay băng.
Giang Tùy vài lần tình cờ đi theo cậu ta lên phòng y tế, vốn dĩ cô y tá đã đề xuất phương án tốt nhất cho cậu ta đó là khâu nó lại rồi, nhưng Châu Trì không đồng ý, hoàn toàn là do cậu ta cứng đầu không chịu. Lúc tháo miếng gạc ra, Giang Tùy nhìn thấy miệng vết thương, trông vô cùng đáng sợ.
Nhưng Châu Trì cũng chẳng cho là chuyện to tát, mỗi ngày vẫn đều đặn đi đánh bóng rổ.
Có đôi khi cậu ta kêu Giang Tùy đợi, đánh bóng xong sẽ gọi điện cho cô, sau đó cô từ trên lớp đi xuống, hai người cùng nhau đi về.
Hiện tại Tống Húc Phi vẫn đang ủ mưu lập kế chờ ngày tỏ tình, thường xuyên cố ý vô tình làm thân với Châu Trì, nguyên đám con trai đều phát hiện ra, nên hầu như lần nào cũng thuận nước đẩy thuyền giúp đỡ, trên bàn ăn cũng cùng cậu ta trêu đùa, nói cái gì mà: "sớm muộn gì chả là người một nhà", rõ ràng coi chuyện này là hiển nhiên, Châu Trì cũng chẳng có phản ứng gì, mọi người đều nghĩ rằng cậu ta cũng ngầm thừa nhận.
Chỉ có Trương Hoán Minh nhanh trí hơn một chút, mơ hồ cảm nhận được thái độ của Châu Trì rất "không thèm quan tâm"
Có ngày chơi bóng xong, trên đường đi về, Trương Hoán Minh liền thăm dò hỏi một câu: "Nói thật xem, cậu cảm thấy Tống Húc Phi thế nào? Thực ra cậu ta đối xử với người khác đều rất chân thành."
"Không hiểu." Châu Trì ngửa cổ uống nước, "chân thành là ưu điểm sao?"
"Cũng là ưu điểm mà." Trương Hoán Minh liếc nhìn sắc mặt cậu ta, "Nói thật coi, cậu và Giang Tùy là người thân, cậu không phải cũng không muốn cậu ấy yêu sớm đấy chứ? Tôi thấy chỉ có bố mẹ mới lo lắng mấy chuyện này, cậu sẽ không lại làm mấy cái việc của người già đấy đâu ha?"
"Lại thế nào?" Châu Trì không thể hiện thái độ gì, bước đi rất nhanh, "Giang Tùy mới bao nhiêu tuổi chứ, còn chưa đến mười sáu, mới có tí tuổi đầu, yêu đương cái rắm ấy."
Trương Hoán Minh cũng chợt nghĩ ra, Giang Tùy hình như đúng là nhỏ nhất lớp mình thật.
Nhưng mà yêu sớm thì chính là vậy còn gì, còn nhỏ mà đã yêu rồi thì mới gọi là yêu sớm chứ, lớn rồi mới yêu thì còn gọi gì là yêu sớm nữa, đợi đến lúc mười tám tuổi rồi, thì tư cách yêu sớm cũng chả có nữa kìa.
Trương Hoán Minh phát hiện chính mình bị Châu Trì quay mòng mòng rồi, "cái quỷ gì trời, làm như đó giờ cậu không yêu sớm không bằng ấy."
Châu Trì không thèm để ý tới cậu ta.
Trương Hoán Minh nói tiếp: " Ây da, dù sao thì Tống Húc Phi đơn phương đã lâu lắm rồi, cậu ta cũng chân thành với Giang Tùy lắm, bọn tôi ai cũng hy vọng cậu ta có thể theo đuổi được, còn để cho bọn này ít hãnh diện chứ, không biết cậu ta chuẩn bị sao rồi, hình như định ngày mai tỏ tình đấy..."
Hết chương 15.
Châu Trì nhìn chằm chằm vào cô, cổ họng húng hắng một cái, miệng rên rỉ trả lời: "Đau chết được..."
Sau đó chính là thấy Giang Tùy cúi thấp đầu xuống, nước mắt lách tách rơi xuống chân Châu Trì.
Cô không nói thêm gì nữa, lặng lẽ khóc.
Trong lòng Châu Trì dâng lên một cảm giác quái dị. Cậu ta cau mày, khẽ nắm lấy bả vai cô: "Tôi tẩn cho nó một trận rồi, còn bẻ gãy cả tay, cậu không vui chút nào hả?"
Giang Tùy lặng lẽ ngẩng đầu, đôi mắt đen vẫn còn vài vệt nước.
Nhìn qua vô cùng đáng thương.
Châu Trì đưa tay lên, sau đó kéo đầu cô tựa vào hõm vai mình: "Không khóc nữa. Có tôi bảo vệ cậu rồi, phải không?"
Cô hơi gật đầu, tựa vào ngực cậu ta, giọng nghẹn ngào: "Tôi biết cậu rất đau."
"Lừa cậu mà cũng tin à?" Cậu cười khẽ, "Đau chết là thằng đó kìa, yếu như chim ấy."
Châu Mạn buổi chiều nóng lòng mau chóng kết thúc cuộc họp, trời chưa tối đã vội vàng trở về nhà.
Tri Tri cùng với mấy đứa trẻ trong ngõ đang đánh bóng bàn ở sân sau, chuyền qua chuyền lại vô cùng náo nhiệt, nháy mắt thoáng nhìn thấy Châu Mạn từ trong con hẻm đi vào, trong lòng lập tức đinh ninh: cậu nhỏ chắc chắn đã gây ra đại họa gì rồi.
Chẳng trách vừa về nhà liền thấy khuôn mặt cậu ấy sưng vù, dọa dì Đào một phen hú vía, khẳng định lại vừa tẩn nhau với thằng nào đây.
Tri Tri không chơi bóng nữa, chạy qua: "Mẹ, con nhớ mẹ chết mất."
Châu Mạn không để ý đến nó, nói: "Không có chuyện của con."
Cô trực tiếp đi lên lầu, gọi Châu Trì vào thư phòng nói chuyện.
Tri Tri trốn ở một góc nhòm mắt vào thám thính, sau đó hưng phấn chạy qua phòng Giang Tùy báo tin, dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác: "Kiểu gì cũng nghe giáo huấn rồi, hơn nữa chắc chắn còn bị cắt tiền tiêu vặt nữa cơ, lần này mẹ em thay chị em mình báo thù rồi, đây gọi là báo ứng! Cậu nhỏ của em chuyên cái kiểu ỷ mạnh hiếp yếu, cho đáng đời."
"Tri Tri" Giang Tùy nhăn mày ngắt lời: "Cậu ấy không tệ như em nghĩ đâu."
"Chị bị bệnh hả? Hôm đấy cậu ấy bắt nạt chị như vậy mà chị quên rồi hay sao?" Tri Tri đưa tay sờ lên trán Giang Tùy, cẩn thận nhìn kỹ mới thấy sắc mặt của cô rất kém.
"Chị, chị không sao đấy chứ, sao lạ vậy," thằng bé ngờ vực: "Sao mắt sưng lên thế này, chị khóc hả? Xảy ra chuyện gì vậy?"
Giang Tùy không muốn nói chuyện với nó, tâm trạng vẫn còn lơ lửng ở đâu đâu.
Tri Tri nhích lại gần, sốt ruột lo lắng: "Xảy ra chuyện gì thế, chị nói với em đi, thêm một người thêm một cái đầu, em sẽ giúp chị nghĩ cách."
"Không có gì, Châu Trì đã giúp chị rồi." Giang Tùy khẽ nói: "Tri Tri, cậu nhỏ của em không phải người xấu, tấm lòng của cậu ấy rất tốt."
Tri Tri: "..."
Sao mà mới có một ngày đã phản bội lại quần chúng rồi?
Mãi đến lúc ăn tối, Châu Mạn mới xuống lầu. Qua một lúc sau, Châu Trì cũng đi xuống.
Giang Tùy đang ở phòng bếp giúp dì Đào nấu cơm, thấy cậu ta đi xuống thì liếc trộm một cái, dáng vẻ vẫn như thường lệ, không có chỗ nào thay đổi, chỉ là vết tím ở má phải hình như trở nên đậm hơn.
Lúc ăn tối, cậu ta một câu cũng không nói, ăn xong một chén cơm liền đi lên lầu luôn, súp cũng không động đến một muỗng.
Dì Đào khuyên Châu Mạn: "Em xem tính nết em nóng nảy như vậy, thằng bé này hôm nay chắc bị em giáo huấn rồi."
"Em nào có bảo được nó." Chau Mạn gắp hai miếng đậu hũ, "Em chỉ nói chuyện nghiêm túc với nó thôi, thằng bé này cùng với bố em hồi trẻ có cái tính tốt y như nhau, ngoan cố cố chấp, hỏi nó nửa ngày trời, thế mà nó sống chết cũng không chịu nói lý do, em cũng chịu nó rồi."
Dì Đào thở dài một tiếng: "Chúng nó lớn cả rồi, đâu phải chuyện gì cũng nói cho đám người già chúng ta nữa. Ôi thật đáng thương, không cha không mẹ, cũng chỉ có mỗi em là chị nó thôi."
"Ừm, bởi nên em cũng lo lắm, không quản không được mà quản cũng chẳng xong. Hai thằng quỷ này chỉ cần ngoan bằng nửa A Tùy thôi thì em cũng bớt lo đi bao nhiêu rồi."
Đột nhiên bị nhắc đến tên, Giang Tùy giật mình ngây ra một chút.
Tri Tri không phục nói: "Con hãy còn không ngoan á, mẹ cắt tiền tiêu vặt của con bao lâu nay rồi, con có làm được gì nữa đâu."
"Con hãy còn muốn làm cái gì nữa?" Châu Mạn khẽ cười: "Hóa ra con hãy còn muốn tạo phản hả?"
"Con nào dám." Tri Tri lẩm bẩm.
Ăn tối xong, Giang Tùy ở dưới lầu nói chuyện với Châu Mạn một lúc, sau đó lên lầu tắm rửa.
Hôm nay bài tập không ít, các môn đều đến giai đoạn bắt đầu ôn tập cuối kỳ, cho nên phát sinh một mớ bài thi thử. Cô làm được hai đề, nhưng đầu óc cứ như trên mây, liền mở máy tính đăng nhập vào diễn đàn trường.
Bài viết buồn nôn đó quả thật không còn nhìn thấy nữa, nhưng vào buổi chiều lại có một topic mới được post lên, bàn tán về vụ đánh nhau giữa giờ nghỉ trưa ấy. Giang Tùy xem một chút, bài viết cái gì cũng nói, thế nhưng chẳng một người nào nhắc đến cô.
Xem ra số người biết nội tình bên trong không nhiều, đại khái cũng chỉ có mấy người Trương Hoán Minh bọn họ.
Giang Tùy biết, Châu Trì không nói nguyên nhân vụ đánh nhau cho người khác, trước mặt Châu Mạn thậm chí cũng không hé răng.
Cô đóng trang web, đăng nhập QQ, nhìn thấy Châu Trì vẫn đang trực tuyến.
Nghĩ một chút, liền gõ mấy chữ gửi qua: "Chưa ngủ à?"
Đợi một lúc không thấy tin nhắn trả lời, cô đóng lại cửa sổ chat, đoán là cậu ta có thể vừa mới tắt máy rồi, liền chuẩn bị thoát thì thấy avatar của cậu ta dưới góc màn hình nhảy lên.
Giang Tùy mở lên, nhìn thấy tin nhắn: "Chút nữa ngủ, sao vậy?"
Ngón tay Giang Tùy dừng trên bàn phím một lúc, rồi cúi đầu lôi từ ngăn bàn ra một tấm thẻ ngân hàng, sau đó đứng dậy mở cửa đi ra.
Khoảng hai phút trôi qua, không thấy tin nhắn trả lời, Châu Trì liền gửi sang một dấu hỏi chấm.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
"Châu Trì, là tôi." Giọng nói của Giang Tùy.
Cậu ta cảm thấy hơi kỳ quái, đứng dậy mở cửa.
Giang Tùy đứng đằng sau cánh cửa, mái tóc vừa gội xong xõa ra sau lưng nhìn vô cùng hiền lành thục nữ, cả người nhỏ nhắn bị bao trùm bởi một bộ đồ ngủ hoodie màu trắng sữa rộng thùng thình, nhìn qua trông giống y như một đứa trẻ.
Châu Trì định hỏi cô đi lên đây làm gì, sau đó nhìn thấy cô rút từ trong túi ra cái gì đó.
Giang Tùy đặt tấm thẻ ngân hàng vào trong tay Châu Trì, lùng bùng nói: "Mật khẩu là ngày sinh nhật tôi, 920616."
"..."
Châu Trì ngẩng đầu lên nhìn, bị cô làm cho chẳng hiểu mô tê gì cả.
"Tri Tri nói, cậu bị dì Châu cắt tiền tiêu vặt ba tháng, tôi không biết chỗ này có đủ cậu dùng trong ba tháng không." Hai hàng lông mày của cô nhăn lại.
Châu Trì ngớ người, cúi xuống nhìn tấm thẻ xanh bạc trong tay, cuối cùng đã hiểu ra.
Khóe miệng cậu ta nhếch lên, phát ra tiếng cười nhẹ, tay lắc lắc tấm thẻ ngân hàng: "Có bao nhiêu tiền?"
"Hình như hơn 6000." Cụ thể có bao nhiêu, Giang Tùy cũng không nhớ rõ, tấm thẻ này cô cũng không dùng mấy, tiết kiệm cũng lâu rồi, đại khái chỉ nhớ mang máng thôi.
"Không ít, cậu cũng nhiều tiền đấy." Châu Trì nhàn nhạt nói, "đưa cho tôi rồi, vậy cậu lấy cái gì tiêu?"
"Tôi vẫn còn." Giang Tùy nói: "Cậu cứ dùng tạm trước, nếu không đủ thì tôi sẽ nghĩ cách."
"Cậu nghĩ cách gì chứ?" Châu Trì tựa người vào khung cửa, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy của cô, "Thằng nhóc đó nói mà cậu cũng tin à? Cậu có bị ngốc không hả?"
Giang Tùy ngẩn người.
"Tiền tiêu vặt của tôi không bị chị ấy quản, hiểu không?" Cậu ta nhét lại tấm thẻ vào tay cô, "Cầm lấy."
Giang Tùy khẽ cau mày: "Vậy là Tri Tri chém gió à?"
"Nếu không?" Cậu ta thấp giọng cười, có chút trào phúng: "Ngốc thế này mà còn đòi thi Thanh Hoa Bắc Đại à?"
Giang Tùy không nói nên lời.
Cậu ta nhướng mày, tiếp tục chế nhạo: "Cậu rất hiếu kính trưởng bối, được, nếu ngày nào đó tôi thực sự chết đói, nhất định sẽ chờ cậu đến cứu tôi."
Giang Tùy vô cùng lúng túng, định đi xuống lầu tìm thằng nhóc Tri Tri này tính sổ.
"Cậu đi ngủ sớm đi, đừng đè vào trán, cẩn thận chảy máu... Tôi đi xuống đây."
Cô xoay người lại, thế nhưng không nhấc được lên.
Châu Trì kéo mũ áo ngủ cô lại, nói: "Sáng mai đợi tôi cùng đi học."
"...Ừm."
Sáng sớm hôm sau, Giang Tùy giữ đúng lời hứa của mình, đợi Châu Trì cùng nhau đi học, ai biết rằng cậu ta vẫn như cũ không chịu dậy, Giang Tùy phải ở bên ngoài cửa đợi cậu ta tỉnh ngủ, sau đó đợi cậu ta thay quần áo, đợi đợi đợi...
Hai người cùng nhau đi học muộn, vẫn như lần trước, cả hai bị phạt đứng ở hành lang nguyên giờ truy bài.
Trải qua một tuần sóng gió, mọi thứ cũng đã bình thường trở lại, qua thêm vài ngày, những tin đồn mới nổi lên, mọi người lại bỏ chuyện này qua một bên mà không để ý tới nữa, tuy nhiên, vết thương trên đầu Châu Trì vẫn như cũ không có mấy tiến triển, ngày nào cũng phải lên phòng y tế thay băng.
Giang Tùy vài lần tình cờ đi theo cậu ta lên phòng y tế, vốn dĩ cô y tá đã đề xuất phương án tốt nhất cho cậu ta đó là khâu nó lại rồi, nhưng Châu Trì không đồng ý, hoàn toàn là do cậu ta cứng đầu không chịu. Lúc tháo miếng gạc ra, Giang Tùy nhìn thấy miệng vết thương, trông vô cùng đáng sợ.
Nhưng Châu Trì cũng chẳng cho là chuyện to tát, mỗi ngày vẫn đều đặn đi đánh bóng rổ.
Có đôi khi cậu ta kêu Giang Tùy đợi, đánh bóng xong sẽ gọi điện cho cô, sau đó cô từ trên lớp đi xuống, hai người cùng nhau đi về.
Hiện tại Tống Húc Phi vẫn đang ủ mưu lập kế chờ ngày tỏ tình, thường xuyên cố ý vô tình làm thân với Châu Trì, nguyên đám con trai đều phát hiện ra, nên hầu như lần nào cũng thuận nước đẩy thuyền giúp đỡ, trên bàn ăn cũng cùng cậu ta trêu đùa, nói cái gì mà: "sớm muộn gì chả là người một nhà", rõ ràng coi chuyện này là hiển nhiên, Châu Trì cũng chẳng có phản ứng gì, mọi người đều nghĩ rằng cậu ta cũng ngầm thừa nhận.
Chỉ có Trương Hoán Minh nhanh trí hơn một chút, mơ hồ cảm nhận được thái độ của Châu Trì rất "không thèm quan tâm"
Có ngày chơi bóng xong, trên đường đi về, Trương Hoán Minh liền thăm dò hỏi một câu: "Nói thật xem, cậu cảm thấy Tống Húc Phi thế nào? Thực ra cậu ta đối xử với người khác đều rất chân thành."
"Không hiểu." Châu Trì ngửa cổ uống nước, "chân thành là ưu điểm sao?"
"Cũng là ưu điểm mà." Trương Hoán Minh liếc nhìn sắc mặt cậu ta, "Nói thật coi, cậu và Giang Tùy là người thân, cậu không phải cũng không muốn cậu ấy yêu sớm đấy chứ? Tôi thấy chỉ có bố mẹ mới lo lắng mấy chuyện này, cậu sẽ không lại làm mấy cái việc của người già đấy đâu ha?"
"Lại thế nào?" Châu Trì không thể hiện thái độ gì, bước đi rất nhanh, "Giang Tùy mới bao nhiêu tuổi chứ, còn chưa đến mười sáu, mới có tí tuổi đầu, yêu đương cái rắm ấy."
Trương Hoán Minh cũng chợt nghĩ ra, Giang Tùy hình như đúng là nhỏ nhất lớp mình thật.
Nhưng mà yêu sớm thì chính là vậy còn gì, còn nhỏ mà đã yêu rồi thì mới gọi là yêu sớm chứ, lớn rồi mới yêu thì còn gọi gì là yêu sớm nữa, đợi đến lúc mười tám tuổi rồi, thì tư cách yêu sớm cũng chả có nữa kìa.
Trương Hoán Minh phát hiện chính mình bị Châu Trì quay mòng mòng rồi, "cái quỷ gì trời, làm như đó giờ cậu không yêu sớm không bằng ấy."
Châu Trì không thèm để ý tới cậu ta.
Trương Hoán Minh nói tiếp: " Ây da, dù sao thì Tống Húc Phi đơn phương đã lâu lắm rồi, cậu ta cũng chân thành với Giang Tùy lắm, bọn tôi ai cũng hy vọng cậu ta có thể theo đuổi được, còn để cho bọn này ít hãnh diện chứ, không biết cậu ta chuẩn bị sao rồi, hình như định ngày mai tỏ tình đấy..."
Hết chương 15.
Bình luận facebook