-
Chương 64
anh không quan tâm mình đang ở đâu, anh chỉ để ý nơi đó có em hay không mà thôi.
Hàn Tả Tả đột nhiên nhớ tới nơi khiến cho cô luôn nhớ mãi không quên, cô ở nơi đó chỉ trong một năm ngắn ngủi, nhưng bởi vì có Lang Hi, những năm qua mỗi khi ký ức tràn về, đều có thể làm cho cô cảm thấy ấm áp như một gia đình.
Thậm chí sau khi có được một căn nhà hoàn toàn thuộc về riêng mình, cô vẫn theo bản năng mà trang hoàng căn nhà như nơi mình đã từng ở trong trí nhớ.
Hàn Tả Tả lẳng lặng chờ, đợi hồi lâu cũng không nghe được lời cô muốn nghe, Lang Hi sau khi nói xong câu kia thì cũng trầm mặc không lên tiếng nữa!
Hàn Tả Tả buồn bực phiền chán, liếc mắt xem thường rồi nổi giận đùng đùng đá cửa rời đi.
Hôm nay thời tiết thoáng đãng, mặt trời tỏa những tia nắng hun nóng cả mặt đất, Hàn Tả Tả không thể không mặc áo cao cổ dài tay, kéo lê thân mình bủn rủn vô lực trở lại phòng làm việc.
Ở Vinh Hiển công tác vài năm nay, Hàn Tả Tả đã phấn đấu trở thành người đại diện nổi danh, mặc kệ là các mối quan hệ hay là tầm nhìn và thủ đoạn, đều hiếm có ai có thể vượt qua cô.
Thế nhưng sau khi đạt được thành công như mong muốn, cô bỗng nhiên cảm thấy cuộc sống thật buồn chán và vô vị.
Tang Đồng đã gả vào Lạc gia, trở thành bà chủ của Vinh Hiển, cơ hồ tất cả mọi người đều biết mối quan hệ thân thiết giữa Tang Đồng và Hàn Tả Tả.
Chính vì nguyên nhân đó, mặc kệ cô có làm tốt thế nào, mặc kệ cô bỏ ra bao nhiêu cố gắng, cũng sẽ bị người ta nghĩ rằng cô đi cửa sau. Cho nên lúc sắp đến thời gian ký tiếp hợp đồng mới với Vinh Hiển, Hàn Tả Tả liền tự mình thành lập công ty đại diện, không chỉ giúp làng giải trí bồi dưỡng người đại diện và trợ lý, còn cung cấp các dịch vụ cho những ngôi sao, giúp bọn họ liên hệ các quảng cáo và tiến hành tuyên truyền hình ảnh, sau đó ở giữa thu phí phần trăm thù lao khi họ lên sân khấu biểu diễn hoặc quay chụp quảng cáo.
Công ty vẫn chưa chính thức khai trương, mấy ngày nay Hàn Tả Tả luôn kiểm tra lại khâu chuẩn bị cuối cùng, sợ gần đến thời điểm lại xảy ra sơ xuất gì nữa.
Hàn Tả Tả sắp rời khỏi Vinh Hiển, nhưng hợp đồng của Trử Tự Thần vẫn còn thời hạn, hơn nữa có thể ở lại một công ty giải trí nổi tiếng như Vinh Hiển, đối với sự phát triển sau này của Chử Tự Thần có lợi vô cùng. Cho nên lúc Chử Tự Thần nêu ý kiến muốn cùng cô rời khỏi công ty, Hàn Tả Tả kiên quyết cự tuyệt.
cô có lợi hại bao nhiêu cũng chỉ là một người đại diện, có thể cung cấp cơ hội cũng chỉ có hạn, nhưng Vinh Hiển thì ngược lại, nó là con rồng cầm đầu trong giới showbiz đã lâu, ở phương diện nào đó có những quyền lợi ưu tiên hơn, nghệ sĩ trực thuộc Vinh Hiển đương nhiên sẽ có nhiều điều kiện tốt hơn.
Vài năm trước, Hàn Tả Tả rời đi Mia, Trử Tự Thần khi đó vô cùng nổi bật, nghiễm nhiên trở thành vương bài được Mia xem trọng nhất. Nhưng Trử Tự Thần bất mãn hành vi qua sông đoạn cầu của Mia, ở giai đoạn sự nghiệp đỉnh cao đơn phương giải trừ hợp đồng, không chỉ mang tiếng không tốt tự hủy hợp đồng, thậm chí một đoạn thời gian rất dài còn bị Mia chèn ép.
Hàn Tả Tả tuy rằng ngoài miệng mỗi ngày mắng hắn ngốc, vừa trong long lại thập phần cảm động, chính vì như thế, Hàn Tả Tả cảm thấy thiếu Trử Tự Thần rất nhiều, vì để bù đắp, vài năm nay nghĩ hết biện pháp vì hắn tranh thủ rất nhiều cơ hội, để hắn trở thành ngôi sao thiên vương, thực hiện giấc mộng của hắn!
Vừa xong công việc, nhận được tin tức, Lạc thị đầu tư lớn vào dự án, khiếnđạo diễn vui mừng.
Hàn Tả Tả vừa nghe liền âm thầm kêu khổ, cô trước đó đã nghe được lời đồn, tính toán giành lấy vai diễn này cho Trử Tự Thần, có thể đưa hắn lên tầm quốc tế nhờ vai diễn này, không nghĩ tới bị đá một cước!
Lang Hi có tính cách gì, dục vọng chiếm hữu lớn như vậy, còn có một bộ mặt cường đạo ngang ngược... Tự Thần đắc tội anh, về sau không thể thiếu sẽ gặp phải các loại trả thù của anh.
Hàn Tả Tả đau đầu ấn mi tâm, xem ra Lang Hi ngay từ đầu đã lên kế hoạch, không ép cô chủ động đầu hàng không dừng tay.
Hàn Tả Tả nghĩ nghĩ, gọi điện thoại cho Lạc Hưởng Ngôn.
Lạc nhị gia đang cùng vợ thân mật bị làm phiền thập phần khó chịu: "Hàn đại gia, cô lại có chuyện gì?"
Thái dương gân xanh của Hàn Tả Tả nhảy lên, cưỡng chế lửa giận bình tĩnh hỏi: "Vinh Hiển lại không thiếu tiền, vì sao muốn nhận hợp tác? Tôi nhớ rằng các anh là quan hệ cạnh tranh..."
Lạc Hưởng Ngôn không kiên nhẫn nói: "Ai có thể chê tiền nhiều chứ? UK có tiền, ông đây lại không ngốc, còn có thể để mất ra bên ngoài sao!"
Hàn Tả Tả kinh ngạc hỏi: "UK? Đầu tư lớn sao?"
Lạc Hưởng Ngôn dừng một chút, không có hảo ý "uhm" một tiếng, vui sướng khi người gặp họa giải thích: "UK chính là sản nghiệp của con sói điên nhà cô a... Tiệc tối từ thiện hôm qua cô không lưu lại đến cuối cùng? UK tung ra ca khúc chủ đề của bộ phim, cho thấy thành ý hợp tác của họ!"
Hàn Tả Tả đơn giản nghĩ cũng liền hiểu được, sản nghiệp chủ yếu của Lang Hi luôn đặt ở nước M, nếu lần đó anh không tay vào vụ vũ khí kia, tất nhiên sẽ phát triển thêm những lĩnh vực khác.
Hàn Tả Tả thở dài, có việc cầu người không thể không ăn nói khép nép để thỏa mãn lòng ngạo mạn của gã đàn ông ngây thơ buồn nôn tự kỷ này: "Lạc nhị gia, thành công của Tự Thần từ trước tới nay thế nào anh cũng biết, tuy rằng trước đó có một vài điểm không thuận, nhưng hắn rất tiềm lực... anh xem, có thể hay không cho hắn một vai diễn?"
Lạc Hưởng Ngôn ý vị thâm trường cười rộ lên, cũng chưa nói đáp ứng hay không đáp ứng, sung sướng mở miệng: "Chuyện lớn như vậy, một mình tôi cũng không làm chủ được! Như vậy đi, hôm nay sau cơm chiều chúng ta gặp mặt nói chuyện, thế nào?"
Hàn Tả Tả thập phần hoài nghi Lạc Hưởng Ngôn có dụng tâm khác, lại không thể không đáp ứng: "Được, buổi tối gặp!"
Phòng làm việc đã đến giai đoạn hoàn thành cuối cùng, chỉ còn lại chút việc vặt linh tinh, Hàn Tả Tả không phí bao nhiêu công sức liền xử lý tốt mọi vấn đề, sau đó nhìn xem thời gian, lái xe đi tới địa điểm hẹn gặp.
Lạc Hưởng Ngôn chọn nơi hẹn gặp thực phù hợp với cá tính của anh ta,hội sở tư nhân trang hoàng bắt mắt sang trọng, người bình thường muốn có được thẻ hội viên đều khó khăn, nhưng Lạc nhị gia không tiếc tiền bao hẳn một phòng VIP, chỉ vì một cuộc xã giao thông thường.
Hàn Tả Tả vào phòng, Lạc Hưởng Ngôn đang ngồi trên ghế uống rượu, mắt nhắm hờ ra vẻ thích ý, nhìn thấy lập tức đứng lên tiếp đón cô, nhiệt tình trước nay chưa từng có.
Lạc nhị gia tỉ mỉ đánh giá cô một phen, với con mắt của một kẻ cao thủ tình trường phát hiện sau lỗ tai cô có vết hồng ngân ái muội, nhất thời nổi lên tâm lý bát quái cười hề hề như hiểu thấu: "Kịch liệt như vậy, tối hôm qua là ở cùng với tiểu tình nhân của cô, hay là cùng con sói điên kia?"
Hàn Tả Tả đối với dáng vẻ thường thường bị động kinh của Lạc nhị gia đã sớm tập mãi thành thói quen, sắc mặt không thay đổi nói: "Tác phẩm của Nghiêm đạo, tôi cũng không hy vọng xa vời có thể giành cho Tự Thần một vai nhân vật chính, chỉ cầu không là vai quá quần chúng là được!"
Lạc Hưởng Ngôn nhướng mày, khoát tay gắt lời cô: "Tôi không phải nói không được, chuyện này một mình tôi không thể quyết định được! cô chờ một lát, chờ đám người đó đến đủ chúng ta bàn lại!"
Hàn Tả Tả nghi hoặc nhìn anh ta, còn có ai đến nữa, Nghiêm Dực Toàn sao?
không bao lâu ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ, còn không chờ người ở bên trong trả lời, cửa đã bị đẩy ra.
Lang Hi mặc quần áo màu đen, sạch sẽ tôn lên dáng vẻ uy nghiêm cao ngất của anh, áo cài kín cổ từ trên xuống dưới, tràn đầy hơi thở cấm dục lạnh như băng, ánh mắt đạm mạc, khuôn mặt lạnh lùng...
"Phốc ha ha ha ha ——" Lạc Hưởng Ngôn trong khoảng khắc nhìn thấy anh nhất thời phun rượu, mặc kệ vết rượu dính trước ngực áo, ngã ra sô pha khoa trương cười ha hả.
Lang Hi lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta, vẻ mặt ẩn nhẫn ngồi ở bên cạnh Hàn Tả Tả
Sau khi Lạc nhị gia ngã vào trên sô pha cười đến không thở được, vươn ngón trỏ run run chỉ về phía Lang Hi, đứt quãng cười nói: "Tôi, tôi hiểu được... Tối hôm qua là, là sói điên thị tẩm... Ha ha ha, Hàn Đại Tả, cào thật khéo!"
Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Lang Hi lạnh như băng, có ba vết cào đỏ ửng, thật thu hút ánh mắt người nhìn!
Lạc Hưởng Ngôn cười đến cực kỳ lưu manh, không kiêng dè gì nhìn ngắm ngực Tả Tả, vuốt cằm cảm thán nói: "Tôi nói mà, ai có khả năng lớn như vậy dụ dỗ lão sói lạnh như tàng băng vạn năm kia chứ, xem bộ dáng hiện tại kia của cậu ta, ngoan ngoãn nghe lời hệt như con cún nuôi trong nhà! Chậc chậc, cô em vợ rốt cuộc không phải người bình thường, ngực lớn tay sắc, thủ đoạn có thể so với thầy dậy thú, cũng chỉ có cô mới đánh bại thu phục được cậu ta!"
Hàn Tả Tả mặt đen lại, cầm bình rượu trên bàn, hắt vào Lạc nhị gia ngăn cái miệng anh ta lại
"Ưm —— ùng ục ùng ục..." Lạc Hưởng Ngôn bị hắt rượu vào người, thiếu chút nữa bị sặc chết, thật vất vả mới thoát ra được, ghé vào trên sô pha, còn không có kịp bình ổn lại, Lang Hi chậm rì rì nâng chân lên, tao nhã đá một cái... trên bàn một bình rượu vang khác liền nện vào ót Lạc nhị gia, đổ xuống, hơn phân nửa bình rượu đổ lên đầu hắn.
Lạc Hưởng Ngôn ôm đầu đứng lên, ánh mắt bị rượu kích thích nhìn không ra, hổn hển giơ chân: "Gian phu độc phụ, cư nhiên liên hợp lại hạ độc thủ!"
Lang Hi đối với xưng hô "Gian phu độc phụ" thập phần vừa lòng, khóe môi nhếch lên còn thật nghiêm túc nói: "Đây có phải gọi là "Ra sức đánh, chó"?"
Hàn Tả Tả thở dài, đứng lên vỗ bàn rống: "Đủ rồi!"
Trong phòng nháy mắt im lặng lại, Hàn Tả Tả lạnh lùng mở miệng: "Điều kiện để Tự Thần có thể xuấthiện trên màn ảnh không dưới 10 phút, nói đi!"
Lạc Hưởng Ngôn lau mặt, vui vẻ ngồi trong góc xem diễn.
Đáng tiếc lãng phí rượu vang tốt để nhiều năm, vốn chuẩn bị vừa xem diễn vừa uống...
Lang Hi trả lời thật rõ ràng trực tiếp, tựa vào sô pha phía sau lưng, vắt chân thản nhiên nói: "Rất đơn giản, buổi tối ở cùng tôi."
Hàn Tả Tả sắc mặt thay đổi lại thay đổi, trào phúng nói: "Chú tư thiếu người làm ấm giường sao, nóimột tiếng, phụ nữ như tre già măng mọc có thể xếp thành hàng!"
Lang Hi không chuyển mắt nhìn chằm chằm cô, chân khẽ đong đưa: "Tôi chỉ muốn em!"
Hàn Tả Tả: "..."
Dù Hàn Tả Tả da mặt đủ dày, tự chủ phi phàm, có người ngoài ở đây, cũng nhịn không được đỏ mặt.
Người đàn ông chết tiệt này lại bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ khiến người ta suy nghĩ loạn!
Người hụ nữ khôn khéo cường hãn nắm trong tay tham vọng rất mạnh, cư nhiên bị hai câu nói liền mặt đỏ?
Biểu tình thẹn thùng vô hạn của thiếu nữ, xuất hiện trên khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo... thật là không hợp lý.
Lạc Hưởng Ngôn nghẹn họng nhìn trân trối...
Người phụ nữ khó trị tới cực điểm như Hàn Tả Tả... Cư nhiên thích thể loại này?
Khó trách hai người nhìn nhau không hợp mắt.
Lang Hi lạnh ánh mắt như băng quét về phía Lạc Hưởng Ngôn, trong đó ý tứ cảnh cáo hàm xúc mười phần, mặc dù anh ta muốn lưu lại tiếp tục xem diễn, cũng không thể không đứng lên, không tình nguyện rời đi.
Kẻ chướng mắt nào đó vừa biến mất, Lang Hi lập tức cảm thấy mỹ mãn, vỗ vỗ vị trí sô pha bên cạnh nói: "Lại đây ngồi."
Hàn Tả Tả phản ứng lại, âm thầm cáu giận ý chí bạc nhược, bắt buộc chính mình bình tĩnh, giống như mới vừa rồi cái gì cũng không phát sinh, tiếp tục làm như không có việc gì nói: "Chú tư, tôi tới đây hôm nay muốn nói rõ, Tự Thần là vô tội, cậu ta thực sự có năng lực, khẳng định có thể mang đến lợi ích rất lớn, tuyệt đối sẽ không làm hỏng..."
"Tôi nói, lại đây ngồi!" Lang Hi sắc mặt không thay đổi, ngữ khí bình tĩnh đánh gãy lời cô, cường thế áp đảo làm cho Tả Tả không khỏi cúi đầu, cắn môi ngoan ngoãn đi tới ngồi xuống bên cạnh anh.
Lang Hi hờ hững nói: "Em nghĩ rằng tôi và em để ý giống nhau? Tôi đầu tư cũng không phải bởi vì nó có thể mang đến bao nhiêu tiền, mà là nó có thể cho em càng thoải mái mà rời đi Vinh Hiển, bằng không em cảm thấy Lạc phu nhân dễ dàng thả em đi?"
Hàn Tả Tả trong nháy mắt trầm mặc, Lạc Hưởng Ngôn nể mặt mũi Tang Đồng, có lẽ không cùng cô so đo, nhưng Lạc phu nhân cũng không chắc sẽ không có suy nghĩ khác.
Vinh Hiển tiêu phí tâm lực lớn như vậy bồi dưỡng lên người đại diện, không thu được lợi ích từ cô, làm sao có thể dễ dàng thả người đi như vậy?
Thực buồn cười, cô còn tự cho là đúng tự bản thân mình cố gắng, lại không nghĩ rằng ngay cả phòng làm việc thuận lợi khởi đầu, đều rời không được khỏi sự giúp đỡ của Lang Hi!
Lang Hi thở dài, vuốt đầu cô, lực tay mềm nhẹ, như ôn nhu lưu luyến trước kia, cúi đầu thỉnh cầu nói: "Theo anh trở về..."
Hàn Tả Tả ngẩng đầu, trong mắt tất cả đều là mong đợi: "Vì sao? Chú tư, vì sao nhất định tôi phải trở về?"
Lang Hi có chút mờ mịt, không rõ cô hốt hoảng khẩn trương kỳ vọng là vì cái gì, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng: "anh nói rồi, đời này em đều đừng nghĩ có thể né tránh anh... em không theo anh trở về, còn có thể đi chỗ nào!"
"thì ra là thế!" sự mong đợi trong mắt Hàn Tả Tả trong nháy mắt ảm đạm đi, cười khổ lắc lắc đầu: "anh quả nhiên không hiểu... Tôi đồng ý anh!"
Hàn Tả Tả hít sâu một hơi nói: "Tôi đáp ứng, đêm cùng anh trở về, tùy ý anh muốn... Nhưng là, anh phải cam đoan Trử Tự Thần có thể lấy được vai diễn kia!"
Lang Hi trong nháy mắt sắc mặt lạnh như băng tức giận tăng vọt, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cô hồi lâu, cuối cùng áp chế bạo ngược trong lòng, lãnh khốc đến cực điểm nói: "Được!"
Hàn Tả Tả đột nhiên nhớ tới nơi khiến cho cô luôn nhớ mãi không quên, cô ở nơi đó chỉ trong một năm ngắn ngủi, nhưng bởi vì có Lang Hi, những năm qua mỗi khi ký ức tràn về, đều có thể làm cho cô cảm thấy ấm áp như một gia đình.
Thậm chí sau khi có được một căn nhà hoàn toàn thuộc về riêng mình, cô vẫn theo bản năng mà trang hoàng căn nhà như nơi mình đã từng ở trong trí nhớ.
Hàn Tả Tả lẳng lặng chờ, đợi hồi lâu cũng không nghe được lời cô muốn nghe, Lang Hi sau khi nói xong câu kia thì cũng trầm mặc không lên tiếng nữa!
Hàn Tả Tả buồn bực phiền chán, liếc mắt xem thường rồi nổi giận đùng đùng đá cửa rời đi.
Hôm nay thời tiết thoáng đãng, mặt trời tỏa những tia nắng hun nóng cả mặt đất, Hàn Tả Tả không thể không mặc áo cao cổ dài tay, kéo lê thân mình bủn rủn vô lực trở lại phòng làm việc.
Ở Vinh Hiển công tác vài năm nay, Hàn Tả Tả đã phấn đấu trở thành người đại diện nổi danh, mặc kệ là các mối quan hệ hay là tầm nhìn và thủ đoạn, đều hiếm có ai có thể vượt qua cô.
Thế nhưng sau khi đạt được thành công như mong muốn, cô bỗng nhiên cảm thấy cuộc sống thật buồn chán và vô vị.
Tang Đồng đã gả vào Lạc gia, trở thành bà chủ của Vinh Hiển, cơ hồ tất cả mọi người đều biết mối quan hệ thân thiết giữa Tang Đồng và Hàn Tả Tả.
Chính vì nguyên nhân đó, mặc kệ cô có làm tốt thế nào, mặc kệ cô bỏ ra bao nhiêu cố gắng, cũng sẽ bị người ta nghĩ rằng cô đi cửa sau. Cho nên lúc sắp đến thời gian ký tiếp hợp đồng mới với Vinh Hiển, Hàn Tả Tả liền tự mình thành lập công ty đại diện, không chỉ giúp làng giải trí bồi dưỡng người đại diện và trợ lý, còn cung cấp các dịch vụ cho những ngôi sao, giúp bọn họ liên hệ các quảng cáo và tiến hành tuyên truyền hình ảnh, sau đó ở giữa thu phí phần trăm thù lao khi họ lên sân khấu biểu diễn hoặc quay chụp quảng cáo.
Công ty vẫn chưa chính thức khai trương, mấy ngày nay Hàn Tả Tả luôn kiểm tra lại khâu chuẩn bị cuối cùng, sợ gần đến thời điểm lại xảy ra sơ xuất gì nữa.
Hàn Tả Tả sắp rời khỏi Vinh Hiển, nhưng hợp đồng của Trử Tự Thần vẫn còn thời hạn, hơn nữa có thể ở lại một công ty giải trí nổi tiếng như Vinh Hiển, đối với sự phát triển sau này của Chử Tự Thần có lợi vô cùng. Cho nên lúc Chử Tự Thần nêu ý kiến muốn cùng cô rời khỏi công ty, Hàn Tả Tả kiên quyết cự tuyệt.
cô có lợi hại bao nhiêu cũng chỉ là một người đại diện, có thể cung cấp cơ hội cũng chỉ có hạn, nhưng Vinh Hiển thì ngược lại, nó là con rồng cầm đầu trong giới showbiz đã lâu, ở phương diện nào đó có những quyền lợi ưu tiên hơn, nghệ sĩ trực thuộc Vinh Hiển đương nhiên sẽ có nhiều điều kiện tốt hơn.
Vài năm trước, Hàn Tả Tả rời đi Mia, Trử Tự Thần khi đó vô cùng nổi bật, nghiễm nhiên trở thành vương bài được Mia xem trọng nhất. Nhưng Trử Tự Thần bất mãn hành vi qua sông đoạn cầu của Mia, ở giai đoạn sự nghiệp đỉnh cao đơn phương giải trừ hợp đồng, không chỉ mang tiếng không tốt tự hủy hợp đồng, thậm chí một đoạn thời gian rất dài còn bị Mia chèn ép.
Hàn Tả Tả tuy rằng ngoài miệng mỗi ngày mắng hắn ngốc, vừa trong long lại thập phần cảm động, chính vì như thế, Hàn Tả Tả cảm thấy thiếu Trử Tự Thần rất nhiều, vì để bù đắp, vài năm nay nghĩ hết biện pháp vì hắn tranh thủ rất nhiều cơ hội, để hắn trở thành ngôi sao thiên vương, thực hiện giấc mộng của hắn!
Vừa xong công việc, nhận được tin tức, Lạc thị đầu tư lớn vào dự án, khiếnđạo diễn vui mừng.
Hàn Tả Tả vừa nghe liền âm thầm kêu khổ, cô trước đó đã nghe được lời đồn, tính toán giành lấy vai diễn này cho Trử Tự Thần, có thể đưa hắn lên tầm quốc tế nhờ vai diễn này, không nghĩ tới bị đá một cước!
Lang Hi có tính cách gì, dục vọng chiếm hữu lớn như vậy, còn có một bộ mặt cường đạo ngang ngược... Tự Thần đắc tội anh, về sau không thể thiếu sẽ gặp phải các loại trả thù của anh.
Hàn Tả Tả đau đầu ấn mi tâm, xem ra Lang Hi ngay từ đầu đã lên kế hoạch, không ép cô chủ động đầu hàng không dừng tay.
Hàn Tả Tả nghĩ nghĩ, gọi điện thoại cho Lạc Hưởng Ngôn.
Lạc nhị gia đang cùng vợ thân mật bị làm phiền thập phần khó chịu: "Hàn đại gia, cô lại có chuyện gì?"
Thái dương gân xanh của Hàn Tả Tả nhảy lên, cưỡng chế lửa giận bình tĩnh hỏi: "Vinh Hiển lại không thiếu tiền, vì sao muốn nhận hợp tác? Tôi nhớ rằng các anh là quan hệ cạnh tranh..."
Lạc Hưởng Ngôn không kiên nhẫn nói: "Ai có thể chê tiền nhiều chứ? UK có tiền, ông đây lại không ngốc, còn có thể để mất ra bên ngoài sao!"
Hàn Tả Tả kinh ngạc hỏi: "UK? Đầu tư lớn sao?"
Lạc Hưởng Ngôn dừng một chút, không có hảo ý "uhm" một tiếng, vui sướng khi người gặp họa giải thích: "UK chính là sản nghiệp của con sói điên nhà cô a... Tiệc tối từ thiện hôm qua cô không lưu lại đến cuối cùng? UK tung ra ca khúc chủ đề của bộ phim, cho thấy thành ý hợp tác của họ!"
Hàn Tả Tả đơn giản nghĩ cũng liền hiểu được, sản nghiệp chủ yếu của Lang Hi luôn đặt ở nước M, nếu lần đó anh không tay vào vụ vũ khí kia, tất nhiên sẽ phát triển thêm những lĩnh vực khác.
Hàn Tả Tả thở dài, có việc cầu người không thể không ăn nói khép nép để thỏa mãn lòng ngạo mạn của gã đàn ông ngây thơ buồn nôn tự kỷ này: "Lạc nhị gia, thành công của Tự Thần từ trước tới nay thế nào anh cũng biết, tuy rằng trước đó có một vài điểm không thuận, nhưng hắn rất tiềm lực... anh xem, có thể hay không cho hắn một vai diễn?"
Lạc Hưởng Ngôn ý vị thâm trường cười rộ lên, cũng chưa nói đáp ứng hay không đáp ứng, sung sướng mở miệng: "Chuyện lớn như vậy, một mình tôi cũng không làm chủ được! Như vậy đi, hôm nay sau cơm chiều chúng ta gặp mặt nói chuyện, thế nào?"
Hàn Tả Tả thập phần hoài nghi Lạc Hưởng Ngôn có dụng tâm khác, lại không thể không đáp ứng: "Được, buổi tối gặp!"
Phòng làm việc đã đến giai đoạn hoàn thành cuối cùng, chỉ còn lại chút việc vặt linh tinh, Hàn Tả Tả không phí bao nhiêu công sức liền xử lý tốt mọi vấn đề, sau đó nhìn xem thời gian, lái xe đi tới địa điểm hẹn gặp.
Lạc Hưởng Ngôn chọn nơi hẹn gặp thực phù hợp với cá tính của anh ta,hội sở tư nhân trang hoàng bắt mắt sang trọng, người bình thường muốn có được thẻ hội viên đều khó khăn, nhưng Lạc nhị gia không tiếc tiền bao hẳn một phòng VIP, chỉ vì một cuộc xã giao thông thường.
Hàn Tả Tả vào phòng, Lạc Hưởng Ngôn đang ngồi trên ghế uống rượu, mắt nhắm hờ ra vẻ thích ý, nhìn thấy lập tức đứng lên tiếp đón cô, nhiệt tình trước nay chưa từng có.
Lạc nhị gia tỉ mỉ đánh giá cô một phen, với con mắt của một kẻ cao thủ tình trường phát hiện sau lỗ tai cô có vết hồng ngân ái muội, nhất thời nổi lên tâm lý bát quái cười hề hề như hiểu thấu: "Kịch liệt như vậy, tối hôm qua là ở cùng với tiểu tình nhân của cô, hay là cùng con sói điên kia?"
Hàn Tả Tả đối với dáng vẻ thường thường bị động kinh của Lạc nhị gia đã sớm tập mãi thành thói quen, sắc mặt không thay đổi nói: "Tác phẩm của Nghiêm đạo, tôi cũng không hy vọng xa vời có thể giành cho Tự Thần một vai nhân vật chính, chỉ cầu không là vai quá quần chúng là được!"
Lạc Hưởng Ngôn nhướng mày, khoát tay gắt lời cô: "Tôi không phải nói không được, chuyện này một mình tôi không thể quyết định được! cô chờ một lát, chờ đám người đó đến đủ chúng ta bàn lại!"
Hàn Tả Tả nghi hoặc nhìn anh ta, còn có ai đến nữa, Nghiêm Dực Toàn sao?
không bao lâu ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ, còn không chờ người ở bên trong trả lời, cửa đã bị đẩy ra.
Lang Hi mặc quần áo màu đen, sạch sẽ tôn lên dáng vẻ uy nghiêm cao ngất của anh, áo cài kín cổ từ trên xuống dưới, tràn đầy hơi thở cấm dục lạnh như băng, ánh mắt đạm mạc, khuôn mặt lạnh lùng...
"Phốc ha ha ha ha ——" Lạc Hưởng Ngôn trong khoảng khắc nhìn thấy anh nhất thời phun rượu, mặc kệ vết rượu dính trước ngực áo, ngã ra sô pha khoa trương cười ha hả.
Lang Hi lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta, vẻ mặt ẩn nhẫn ngồi ở bên cạnh Hàn Tả Tả
Sau khi Lạc nhị gia ngã vào trên sô pha cười đến không thở được, vươn ngón trỏ run run chỉ về phía Lang Hi, đứt quãng cười nói: "Tôi, tôi hiểu được... Tối hôm qua là, là sói điên thị tẩm... Ha ha ha, Hàn Đại Tả, cào thật khéo!"
Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Lang Hi lạnh như băng, có ba vết cào đỏ ửng, thật thu hút ánh mắt người nhìn!
Lạc Hưởng Ngôn cười đến cực kỳ lưu manh, không kiêng dè gì nhìn ngắm ngực Tả Tả, vuốt cằm cảm thán nói: "Tôi nói mà, ai có khả năng lớn như vậy dụ dỗ lão sói lạnh như tàng băng vạn năm kia chứ, xem bộ dáng hiện tại kia của cậu ta, ngoan ngoãn nghe lời hệt như con cún nuôi trong nhà! Chậc chậc, cô em vợ rốt cuộc không phải người bình thường, ngực lớn tay sắc, thủ đoạn có thể so với thầy dậy thú, cũng chỉ có cô mới đánh bại thu phục được cậu ta!"
Hàn Tả Tả mặt đen lại, cầm bình rượu trên bàn, hắt vào Lạc nhị gia ngăn cái miệng anh ta lại
"Ưm —— ùng ục ùng ục..." Lạc Hưởng Ngôn bị hắt rượu vào người, thiếu chút nữa bị sặc chết, thật vất vả mới thoát ra được, ghé vào trên sô pha, còn không có kịp bình ổn lại, Lang Hi chậm rì rì nâng chân lên, tao nhã đá một cái... trên bàn một bình rượu vang khác liền nện vào ót Lạc nhị gia, đổ xuống, hơn phân nửa bình rượu đổ lên đầu hắn.
Lạc Hưởng Ngôn ôm đầu đứng lên, ánh mắt bị rượu kích thích nhìn không ra, hổn hển giơ chân: "Gian phu độc phụ, cư nhiên liên hợp lại hạ độc thủ!"
Lang Hi đối với xưng hô "Gian phu độc phụ" thập phần vừa lòng, khóe môi nhếch lên còn thật nghiêm túc nói: "Đây có phải gọi là "Ra sức đánh, chó"?"
Hàn Tả Tả thở dài, đứng lên vỗ bàn rống: "Đủ rồi!"
Trong phòng nháy mắt im lặng lại, Hàn Tả Tả lạnh lùng mở miệng: "Điều kiện để Tự Thần có thể xuấthiện trên màn ảnh không dưới 10 phút, nói đi!"
Lạc Hưởng Ngôn lau mặt, vui vẻ ngồi trong góc xem diễn.
Đáng tiếc lãng phí rượu vang tốt để nhiều năm, vốn chuẩn bị vừa xem diễn vừa uống...
Lang Hi trả lời thật rõ ràng trực tiếp, tựa vào sô pha phía sau lưng, vắt chân thản nhiên nói: "Rất đơn giản, buổi tối ở cùng tôi."
Hàn Tả Tả sắc mặt thay đổi lại thay đổi, trào phúng nói: "Chú tư thiếu người làm ấm giường sao, nóimột tiếng, phụ nữ như tre già măng mọc có thể xếp thành hàng!"
Lang Hi không chuyển mắt nhìn chằm chằm cô, chân khẽ đong đưa: "Tôi chỉ muốn em!"
Hàn Tả Tả: "..."
Dù Hàn Tả Tả da mặt đủ dày, tự chủ phi phàm, có người ngoài ở đây, cũng nhịn không được đỏ mặt.
Người đàn ông chết tiệt này lại bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ khiến người ta suy nghĩ loạn!
Người hụ nữ khôn khéo cường hãn nắm trong tay tham vọng rất mạnh, cư nhiên bị hai câu nói liền mặt đỏ?
Biểu tình thẹn thùng vô hạn của thiếu nữ, xuất hiện trên khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo... thật là không hợp lý.
Lạc Hưởng Ngôn nghẹn họng nhìn trân trối...
Người phụ nữ khó trị tới cực điểm như Hàn Tả Tả... Cư nhiên thích thể loại này?
Khó trách hai người nhìn nhau không hợp mắt.
Lang Hi lạnh ánh mắt như băng quét về phía Lạc Hưởng Ngôn, trong đó ý tứ cảnh cáo hàm xúc mười phần, mặc dù anh ta muốn lưu lại tiếp tục xem diễn, cũng không thể không đứng lên, không tình nguyện rời đi.
Kẻ chướng mắt nào đó vừa biến mất, Lang Hi lập tức cảm thấy mỹ mãn, vỗ vỗ vị trí sô pha bên cạnh nói: "Lại đây ngồi."
Hàn Tả Tả phản ứng lại, âm thầm cáu giận ý chí bạc nhược, bắt buộc chính mình bình tĩnh, giống như mới vừa rồi cái gì cũng không phát sinh, tiếp tục làm như không có việc gì nói: "Chú tư, tôi tới đây hôm nay muốn nói rõ, Tự Thần là vô tội, cậu ta thực sự có năng lực, khẳng định có thể mang đến lợi ích rất lớn, tuyệt đối sẽ không làm hỏng..."
"Tôi nói, lại đây ngồi!" Lang Hi sắc mặt không thay đổi, ngữ khí bình tĩnh đánh gãy lời cô, cường thế áp đảo làm cho Tả Tả không khỏi cúi đầu, cắn môi ngoan ngoãn đi tới ngồi xuống bên cạnh anh.
Lang Hi hờ hững nói: "Em nghĩ rằng tôi và em để ý giống nhau? Tôi đầu tư cũng không phải bởi vì nó có thể mang đến bao nhiêu tiền, mà là nó có thể cho em càng thoải mái mà rời đi Vinh Hiển, bằng không em cảm thấy Lạc phu nhân dễ dàng thả em đi?"
Hàn Tả Tả trong nháy mắt trầm mặc, Lạc Hưởng Ngôn nể mặt mũi Tang Đồng, có lẽ không cùng cô so đo, nhưng Lạc phu nhân cũng không chắc sẽ không có suy nghĩ khác.
Vinh Hiển tiêu phí tâm lực lớn như vậy bồi dưỡng lên người đại diện, không thu được lợi ích từ cô, làm sao có thể dễ dàng thả người đi như vậy?
Thực buồn cười, cô còn tự cho là đúng tự bản thân mình cố gắng, lại không nghĩ rằng ngay cả phòng làm việc thuận lợi khởi đầu, đều rời không được khỏi sự giúp đỡ của Lang Hi!
Lang Hi thở dài, vuốt đầu cô, lực tay mềm nhẹ, như ôn nhu lưu luyến trước kia, cúi đầu thỉnh cầu nói: "Theo anh trở về..."
Hàn Tả Tả ngẩng đầu, trong mắt tất cả đều là mong đợi: "Vì sao? Chú tư, vì sao nhất định tôi phải trở về?"
Lang Hi có chút mờ mịt, không rõ cô hốt hoảng khẩn trương kỳ vọng là vì cái gì, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng: "anh nói rồi, đời này em đều đừng nghĩ có thể né tránh anh... em không theo anh trở về, còn có thể đi chỗ nào!"
"thì ra là thế!" sự mong đợi trong mắt Hàn Tả Tả trong nháy mắt ảm đạm đi, cười khổ lắc lắc đầu: "anh quả nhiên không hiểu... Tôi đồng ý anh!"
Hàn Tả Tả hít sâu một hơi nói: "Tôi đáp ứng, đêm cùng anh trở về, tùy ý anh muốn... Nhưng là, anh phải cam đoan Trử Tự Thần có thể lấy được vai diễn kia!"
Lang Hi trong nháy mắt sắc mặt lạnh như băng tức giận tăng vọt, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cô hồi lâu, cuối cùng áp chế bạo ngược trong lòng, lãnh khốc đến cực điểm nói: "Được!"