• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Thanh Quan (1 Viewer)

  • Chương 47

- Tìm hắn làm gì, hắn chỉ là phó trấn cục nông nghiệp, còn có thể tìm đường mà giúp đỡ anh được sao?
Hồ Lão Tứ lắc đầu, nói:
- Anh đấy, người trẻ tuổi, trải qua quá ít chuyện.
Tần Mục cười không nói, giấn kín nổi lòng, làm cho Hồ Lão Tứ buồn bực, nhìn Tần Mục ra vẻ thần bí, lão vươn tay vỗ quả đầu dưa của Tần Mục, vờ giận nói:
- Nhìn cậu còn trẻ, thế mà cũng mưu ma chước quỷ, cũng không phải hạng xoàng.
Hạng xoàng, khóe miệng Tần Mục không cười, tâm tình cũng trầm xuống.
Tin tức Tần Mục không rời thôn Tây Sơn nhanh chóng được Hồ Lão Tứ tuyên truyền ra ngoài, làm đám đàn bà con gái yên tâm làm rễ cây, mấy người lại líu ríu làm việc, có đôi khi lại châu đầu ghé tai, nhìn về phía Hà Tinh đầy ẩn ý.
Lúc này Hà Tinh không yên, nhớ tới cảm giác ấm áp lúc nhào vào trong lòng Tần Mục, cô nàng mặt đỏ tim đập bình bịch, cũng không thèm cằn nhằn mấy mụ kia, tự nghịch cụm rễ cây trong tay.
Chuyện cứ thế đi qua, đến lúc chiều, Bạch Nhược Hàm cũng cáo biệt Tần Mục, nói mấy ngày nữa tham gia khóa huấn luyện y sĩ nửa năm, nếu Tần Mục có cơ hội đi thăm thì nhất định sẽ ăn cơm cùng Tần Mục…
Tần Mục cười đồng ý, hai người cố hết sức không nói về chuyện kia. Dù là như thế, lúc gần đi Bạch Nhược Hàm vẫn u oán liếc nhìn hắn một cái, làm cho suốt nửa năm sau, mỗi lần Tần Mục mộng tỉnh lại đều cảm thấy có chút đau lòng.
Bạch Nhược Hàm vốn định không đồng ý cho Tần Mục tiễn, tự mình đi, vừa hay Hồ Lão Tứ muốn đi lên trấn họp việc lập tổ công tác mở đường, liền cùng Bạch Nhược Hàm đi. Tần Mục cũng nhờ thế mà yên tâm hơn nhiều.
Giải quyết xong mấy chuyện này, Tần Mục bắt đầu toàn tâm toàn ý bắt đầu vào chuyện quy hoạch trong tương lai của thôn Tây Sơn. Buổi chiều, Tần Mục cùng Chu Ái Quân nói chuyện, hai người hoàn toàn giữ kín bí mật về chuyện loại hình điêu khắc gỗ. Trên đường đi, Tần Mục gọi Hứa Lục tới, nói suy nghĩ của bản thân mình cho Chu Ái Quân cùng Hứa Lục nghe.
Chu Ái Quân cùng Hứa Lục nghe kế hoạch lớn mật của Tần Mục mà hoàn toàn ngây người, ý vị vỗ đầu nói sao mình lại không nghĩ tới. Dung hợp hai phương diện trí thưc này, nghệ thuật chạm khắc gỗ nông thôn nhất định có thể kiếm được số tiền thật lớn.
Hứa Lục nhanh nhạy, liền học lấy ý tưởng của Tần Mục áp dụng lên việc điêu khắc đá. Tần Mục nghe xong lại càng mừng, gọi hai vị sư phụ tới.
Mấy người họp tới tận khuya, đợi cho tới khi kết thúc trời tối đen như mực, Tần Mục vẫn luôn hưng trí, kéo mấy người chạy tới nhà Hồ Lão Tứ, ăn hết đống đồ ăn vốn định chuẩn bị cho mấy người Chủ tịch huyện .
Hồ Lão Tứ vốn đang tiếc chỗ rượu thịt kia, nhưng nghe nội dung nói chuyện cả buổi chiều của Tần Mục, lúc ấy cũng hồ hơi, gọi Hồ thím đi kiếm hết mấy bình rượu lâu năm trong thôn ra, quyết định không say không nghỉ cùng mấy người Tần Mục. Sau đó, đám người Tần Mục nghe hàng xóm của Hồ Lão Tứ nói đến hai giờ đêm còn nghe được tiếng quát lớn của thím Hồ cùng tiếng Hồ lão hát điệu “sa gia banh”.
Chớp mắt mấy ngày qua đi, Lý CHiếu Hùng đi lên huyện, cũng không biết xin với bên trên ra sao, nhưng mà trên trấn truyền tin lại rằng sau khi đi về, Lý Chiếu Hùng tinh thần hơi kém, cũng không mang bộ dạng hấp tấp kia. Hồ Lão Tứ chạy lên trấn ngóng tin mấy lần, lại được cho biết hiện nay phải triển khai công tác cày bừa vụ xuân, chuyện mở đường cần dời lại.
Hồ Lão Tứ buồn bực, chạy về tố khổ với trưởng thôn Tần Mục. Tần Mục liền an ủi lão, nói mấy ngày nữa lên trấn gặp Lý Đại Đồng, xem chuyện còn có chuyển cơ nào không.
Nước Hoa là nước lấy nông nghiệp làm gốc, chuyện làm ruộng chính là quốc sách ưu tiền hàng đầu, ý nghĩ của lão Lâm không sai. Nhưng mà tư tưởng của lão quá cứng nhắc, chỉ biết làm ruộng, thế nhưng không biết làm ruộng cũng có rất nhiều cách, không phải cứ bán mặt cho đất bán lưng cho trời quanh năm là có thể nâng cao sản lượng.
Nghỉ ngơi một ngày, hôm sau trời vừa sáng sớm, Tần Mục liền chạy lên trấn. Lần này hắn đặc biệt tới tìm Lý Đại Đồng, không đi lên ủy ban mà đi ra ngoài, tìm Vương Chí Chu liên lạc, nói chuyện trong chốc lát.
- Tìm Lý Đại Đồng? Trực tiếp tới nhà lão là được. Hiện tại lão già này không có việc gì làm, cả ngày chờ người tới tiếp quản công việc của lão mà.
Thủ hạ của Lưu Đại Hữu quả nhiên cũng có tính tình giống hắn, Vương Chí thấy Lý Đại Đồng mắt chẳng ra mắt, miệng không phải miệng, lại hỏi Tần Mục tìm lão có chuyện gì. Chút xíu quyền lực của Lý Đại Đồng trên trấn cũng nhanh chóng bị mất đi, lão già này hiện nay chỉ ở nhà chăm hoa nhỏ cỏ.
Tần Mục cười đùa, nói Lý Đại Đồng giờ đang ở dưới đáy, mình muốn làm chút đầu tư tình cảm, không chừng có ngày Lý Đại Đồng trở mình, hắn cũng được thơm lây.
Hai người có Lưu Đại Hữu làm cầu nối, hơn nữa chuyện tối hôm đó cũng có liên quan chặt chẽ tới nhau, Vương Chí khuyên Tần Mục đừng lãng phí tâm cơ như thế, người hơn năm mươi tuổi cho dù có trở mình cũng chẳng được mấy năm.
Tần Mục chỉ cười, sau đó mời Vương Chí cùng Chu Thông tới nhà hàng ăn uống, hai người vội vàng xua tay, nói vừa mới sang năm mới, còn một đống chuyện dồn lại, chờ thôn Tây Sơn phát tài, bọn họ mỗi ngày sẽ chạy tới hóng ở thôn đòi ăn.
Mấy người lại cười đùa chốc lát, Tần Mục liền cáo biệt hai người, lúc đi ra cửa lại thấy Kim Tiểu Lượng đẩy cửa tiến vào, Tần Mục nhiệt tình thăm hỏi mấy câu, hai người bắt tay, Tần Mục liền chạy về nhà của Lý Đại Đồng.
Kim Tiểu Lương nhìn bóng lưng của Tần Mục dường như có suy nghĩ, ngay cả Vương Chí lên tiếng chào hỏi cũng không để ý.
Tần Mục rời đi, men theo con đường trong trí nhớ mà tới nhà Lý Đại Đồng, quan hệ với Lý Đại Đồng có thể trở nên tốt hơn hay không thì phải xem lão còn nhiệt tình với quan lộ hay không.
Lý Đại Đồng cũng không quá oai phong, ở góc tây nam trấn Hà Tử, nhà đơn sân rộng. Trên tường trong sân có mấy nông sản, hạt tiêu, ngô phơi dài thành một hàng, trong vườn còn nuôi chút gà vịt, hoàn toàn mang hơi hướng nông thôn.
Lần trước Tần Mục đến đây, hắn còn chưa cẩn thận quan sát cảnh này nên chưa nghiền ngẫm về con người lão. Lần này nhìn thấy cảnh như thế, nhất thời cũng yên tâm hơn nhiều. Lý Đại Đồng là chủ quản nông nghiệp cũng không phải nói suông, đúng là có vẻ yêu thích nông nghiệp.
Vợ lão mở cửa cho Tần Mục, vừa lau tay vừa nói:
- Trong nhà loạn quá, đi, vào nhà ngồi.
Sau đó bà lớn giọng gọi:
- Ông lão, mau ra đây, có người tới thăm ông.
Tần Mục cười nói:
- Cũng không dám để lãnh đạo tiếp tôi, tự tôi vào trong là được.
Nói xong liền đi vào trong.
Lý Đại Đồng đang nằm trong phòng trong, nghe thấy vợ gọi, cũng không biết là ai, vội vàng đi giầy chạy ra ngoài.
Một người đi ra ngoài, một người vào trong, hai người đột nhiên đối mặt nhìn nhau.
Sắc mặt Lý Đại Đồng nháy mắt trầm xuống, mặc kệ Tần Mục, quát vợ:
- Bà xem mắt bà sao rồi, mặc kệ người tốt xấu sao đều cho người ta đi vào trong phòng, không sợ người ta làm ra chuyện gì à?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Quan Thanh
  • Đang cập nhật..
Chương 713
[Zhihu] Dĩ chi thanh thu
  • 我和猪怪比翼飞
Phần 6 END
[Zhihu] Thanh Nhiễm
  • 月亮不失眠 - Trăng không mất ngủ
Phần 4 END
[Zhihu] Đáp án của thanh xuân
  • Dịch: Tiệm sách cũ
Chương 4 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom