Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
Người trẻ tuổi sẽ không tránh khỏi loại chuyện này. Tần Mục nghĩ, trước mắt không khỏi hiện ra dáng vẻ của người đi xa ngàn dặm kia, khóe miệng lộ ra nụ cười thản nhiên.
- Tiểu Hàm, hắn là ai vậy?
Thanh niên cũng nhìn thấy một màn vừa rồi khi Bạch Nhược Hàm giống như tình lữ lôi kéo tay Tần Mục, một màn kia rơi vào trong mắt khiến hắn thập phần khó chịu.
Bạch Nhược Hàm lạnh lùng nói:
- Người này là bệnh nhân của tôi. Quý Chí Cương, tôi đã nói qua với anh, đừng dùng tâm tư gì với tôi, chúng ta không thích hợp.
Tần Mục nghe xong lời này, suýt nữa muốn bật cười đi ra. Hiện tại đại sảnh bệnh viện có không ít người, Bạch Nhược Hàm nói chuyện không có chút che giấu, có thể thấy được nàng cực kỳ chán ghét thanh niên trước mặt.
- Tiểu Hàm, cô đừng nói như vậy thôi.
Quý Chí Cương nhìn thấy Bạch Nhược Hàm nói chuyện trắng ra như thế, cũng đem chuyện của Tần Mục gác sang một bên, vội vàng cợt nhả nói:
- Cha của cô là chủ tịch huyện, cha của tôi là bí thư huyện ủy, chúng ta chính là môn đăng hộ đối, tìm không thấy một đôi nào thích hợp hơn so với chúng ta đâu.
Tần Mục vừa nghe, liền nghĩ ra. Quan hệ giữa bí thư huyện ủy Quý Thu cùng chủ tịch huyện Bạch Quang Minh mấy năm nay rất khó nói rõ. Trong đầu Tần Mục bắt đầu lướt qua ấn tượng của chủ nhân thân thể này đối với hai người kia, chỉ có khái niệm mơ hồ “nhìn qua như hòa thuận kỳ thật lại đối lập”. Hiện giờ hắn chứng kiến thiếu gia bí thư theo đuổi thiên kim chủ tịch huyện, bên trong này có bao hàm hương vị đặc thù gì hay không? Ánh mắt Tần Mục chậm rãi híp lại.
- Không cần nói nữa, tôi đã nói qua, tôi sẽ không làm bạn gái của anh.
Bạch Nhược Hàm cắn môi, xoay người lôi kéo Tần Mục bước đi.
- Khoan đi đã.
Quý Chí Cương đưa tay muốn ngăn cản, nhưng không ngờ Bạch Nhược Hàm đi nhanh hơn nên tay hắn rơi lên vai Tần Mục.
Tần Mục chỉ cảm thấy bả vai trầm xuống, còn có cảm giác đau truyền đến. Nguyên lai Quý Chí Cương thấy không ngăn cản được Bạch Nhược Hàm, trong lòng phẫn hận khó tiêu, lại thêm vừa rồi một màn Bạch Nhược Hàm nắm tay Tần Mục hiện lên trong lòng, lực đạo trên tay hắn liền trầm trọng, hung hăng nắm bắt bả vai Tần Mục.
Tần Mục nhanh chóng xoay người, không nói hai lời một cước trực tiếp đá vào bụng Quý Chí Cương. Dựa theo tính cách của Tần Mục, cho dù là lão hổ hắn cũng dám nhổ râu, huống chi con trai của một bí thư huyện ủy? Bình thường Tần Mục luôn cười híp mắt không lộ vẻ gì, nhưng nếu thật làm cho hắn không nhẫn nhịn được, quả thật là còn dám nhào lên liều mạng.
Tần Mục căn bản không muốn tham dự đến chuyện của hai người, chẳng qua Quý Chí Cương cầu yêu không được lại lấy Tần Mục để trút giận, làm trong lòng hắn dâng lên lửa giận.
Bạch Nhược Hàm đưa tay che miệng giật mình nhìn Tần Mục. Ở thị trấn người không biết Quý Chí Cương rất ít, bình thường đều theo hắn a dua nịnh hót, đây là lần đầu chứng kiến có người dám động thủ với hắn.
Một cú đá này của Tần Mục rất xảo diệu, mặc dù không làm cho Quý Chí Cương cảm thấy có bao nhiêu thống khổ, nhưng lưu lại dấu chân thật lớn trên áo của hắn, làm rối rắm trong lòng Tần Mục suy giảm không ít.
- Mày dám đá tao?
Trên mặt Quý Chí Cương lộ ra vẻ xấu hổ cùng giận dữ lẫn nóng nảy, gân xanh xuất hiện trên trán hắn.
- Đá mày làm sao vậy?
Tần Mục lạnh lùng nói:
- Có việc thì nói, đừng lộn xộn tay chân, mày cho là bệnh viện huyện là của nhà mày mở ra? Ân?
Khi Tần Mục nói chuyện lộ ra uy áp nhè nhẹ, Quý Chí Cương chỉ cảm thấy từ trên thân thể thanh niên kia lộ ra một cỗ khí thế của người quyền cao chức trọng, ở trong trí nhớ của hắn chỉ có một ít người tương tự như cha hắn mới có uy áp như thế. Trong khoảng thời gian ngắn Quý Chí Cương đoán không ra nội tình của Tần Mục, oán hận nói:
- Tiểu tử, tao nhớ được mày!
Tần Mục cười nhạt, khoát tay nói:
- Nhớ kỹ tao cũng không có chỗ tốt gì, đi nhanh đi, mẹ của mày gọi mày về nhà ăn cơm.
- Xì!
Bạch Nhược Hàm bị lời nói của Tần Mục làm bật cười, vội vàng che miệng lại, sắc mặt đỏ bừng.
- Có gan thì nói tên của mày ra, việc này không để yên!
Trên giày của Tần Mục dính không ít bùn đất, đá lên người Quý Chí Cương hiện lên dấu chân đặc biệt rõ ràng.
- Tần Mục, thôn trưởng Tây Sơn thôn Hà Tử trấn!
Tần Mục thản nhiên nói.
- Một tiểu thôn trưởng nho nhỏ, mày chờ đó cho tao!
Quý Chí Cương hung tợn nói.
- Chờ mày không thành vấn đề, nhưng mày có nên về nhà đổi thân quần áo trước hay không?
Tần Mục chỉ chỉ áo sơ mi của Quý Chí Cương, cười nói.
Quý Chí Cương hừ lạnh một tiếng, trừng mắt liếc Bạch Nhược Hàm, xoay người vội vàng rời đi.
Con trai bí thư huyện ủy lại ngang ngược càn rỡ như thế, rất thú vị. Tần Mục nhìn theo bóng lưng Quý Chí Cương rời đi, như có suy nghĩ gì.
Tần Mục không chú ý tới trong đại sảnh lầu một có một lão nhân hơn năm mươi tuổi đang nhìn hắn, thoáng gật nhẹ đầu.
Một trường phong ba đã qua, Tần Mục theo Bạch Nhược Hàm đi tới nhà ăn bệnh viện. Trên đường Bạch Nhược Hàm hỏi thân phận của Tần Mục, Tần Mục toàn bộ trả lời, cũng tỏ vẻ cảm tạ với sự chiếu cố của Bạch Nhược Hàm.
Bạch Nhược Hàm nghe được Tần Mục nghiêm túc cảm ơn, ánh mắt híp thành vầng trăng non, cười nói:
- Ai nha, nhìn tuổi anh không lớn, nhưng lại đầy giọng quan, không làm bí thư huyện ủy đúng là nhân tài không được trọng dụng.
Tần Mục khoát tay, vẻ mặt cao thâm nói:
- Thật không dám, thật không dám, nếu để cho Quý bí thư nghe được coi chừng cho tôi giày chật mang đâu.
Tần Mục cố ý nhắc tới Quý Thu, vì muốn nhìn xem phản ứng của Bạch Nhược Hàm. Quả nhiên sắc mặt Bạch Nhược Hàm nhất thời trầm xuống, thở dài thu liễm tươi cười, nhìn đồ ăn trước mặt ngẩn người.
Ngay khi Tần Mục đang lẳng lặng quan sát biểu hiện của Bạch Nhược Hàm, bờ vai của hắn bị người vỗ một cái.
Tần Mục cũng có chút tức giận, bờ vai của hắn hôm nay trêu chọc ai, vì sao ai cũng trở ngại với chỗ này? Hắn chậm rãi quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy Lý Đại Đồng cùng hai người của trạm Nông Khoa đứng sau lưng hắn. Mà bàn tay của Lý Đại Đồng đặt trên vai hắn chính là biểu hiện thân thiết mà thôi.
- Tần thôn trưởng, thương thế ra sao?
Trên mặt Lý Đại Đồng tràn ngập nụ cười giả tạo:
- Hai vị đồng chí trạm Nông Khoa…
Lời của hắn còn chưa nói xong, Tần Mục đã lạnh lùng nói:
- Anh là ai? Tôi không biết anh!
- Anh…
Lý Đại Đồng đang định tiến vào đề tài lại bị lời nói của Tần Mục ngăn chặn trong nháy mắt, sắc mặt thâm trầm xuống, liền bãi ra giọng quan, ho khan một tiếng nhìn nhìn hai người đứng bên cạnh, nặng nề nói:
- Tần thôn trưởng, anh đừng nói giỡn, việc này quan hệ tới vấn đề cải thiện cuộc sống nhân dân.
- Tiểu Hàm, hắn là ai vậy?
Thanh niên cũng nhìn thấy một màn vừa rồi khi Bạch Nhược Hàm giống như tình lữ lôi kéo tay Tần Mục, một màn kia rơi vào trong mắt khiến hắn thập phần khó chịu.
Bạch Nhược Hàm lạnh lùng nói:
- Người này là bệnh nhân của tôi. Quý Chí Cương, tôi đã nói qua với anh, đừng dùng tâm tư gì với tôi, chúng ta không thích hợp.
Tần Mục nghe xong lời này, suýt nữa muốn bật cười đi ra. Hiện tại đại sảnh bệnh viện có không ít người, Bạch Nhược Hàm nói chuyện không có chút che giấu, có thể thấy được nàng cực kỳ chán ghét thanh niên trước mặt.
- Tiểu Hàm, cô đừng nói như vậy thôi.
Quý Chí Cương nhìn thấy Bạch Nhược Hàm nói chuyện trắng ra như thế, cũng đem chuyện của Tần Mục gác sang một bên, vội vàng cợt nhả nói:
- Cha của cô là chủ tịch huyện, cha của tôi là bí thư huyện ủy, chúng ta chính là môn đăng hộ đối, tìm không thấy một đôi nào thích hợp hơn so với chúng ta đâu.
Tần Mục vừa nghe, liền nghĩ ra. Quan hệ giữa bí thư huyện ủy Quý Thu cùng chủ tịch huyện Bạch Quang Minh mấy năm nay rất khó nói rõ. Trong đầu Tần Mục bắt đầu lướt qua ấn tượng của chủ nhân thân thể này đối với hai người kia, chỉ có khái niệm mơ hồ “nhìn qua như hòa thuận kỳ thật lại đối lập”. Hiện giờ hắn chứng kiến thiếu gia bí thư theo đuổi thiên kim chủ tịch huyện, bên trong này có bao hàm hương vị đặc thù gì hay không? Ánh mắt Tần Mục chậm rãi híp lại.
- Không cần nói nữa, tôi đã nói qua, tôi sẽ không làm bạn gái của anh.
Bạch Nhược Hàm cắn môi, xoay người lôi kéo Tần Mục bước đi.
- Khoan đi đã.
Quý Chí Cương đưa tay muốn ngăn cản, nhưng không ngờ Bạch Nhược Hàm đi nhanh hơn nên tay hắn rơi lên vai Tần Mục.
Tần Mục chỉ cảm thấy bả vai trầm xuống, còn có cảm giác đau truyền đến. Nguyên lai Quý Chí Cương thấy không ngăn cản được Bạch Nhược Hàm, trong lòng phẫn hận khó tiêu, lại thêm vừa rồi một màn Bạch Nhược Hàm nắm tay Tần Mục hiện lên trong lòng, lực đạo trên tay hắn liền trầm trọng, hung hăng nắm bắt bả vai Tần Mục.
Tần Mục nhanh chóng xoay người, không nói hai lời một cước trực tiếp đá vào bụng Quý Chí Cương. Dựa theo tính cách của Tần Mục, cho dù là lão hổ hắn cũng dám nhổ râu, huống chi con trai của một bí thư huyện ủy? Bình thường Tần Mục luôn cười híp mắt không lộ vẻ gì, nhưng nếu thật làm cho hắn không nhẫn nhịn được, quả thật là còn dám nhào lên liều mạng.
Tần Mục căn bản không muốn tham dự đến chuyện của hai người, chẳng qua Quý Chí Cương cầu yêu không được lại lấy Tần Mục để trút giận, làm trong lòng hắn dâng lên lửa giận.
Bạch Nhược Hàm đưa tay che miệng giật mình nhìn Tần Mục. Ở thị trấn người không biết Quý Chí Cương rất ít, bình thường đều theo hắn a dua nịnh hót, đây là lần đầu chứng kiến có người dám động thủ với hắn.
Một cú đá này của Tần Mục rất xảo diệu, mặc dù không làm cho Quý Chí Cương cảm thấy có bao nhiêu thống khổ, nhưng lưu lại dấu chân thật lớn trên áo của hắn, làm rối rắm trong lòng Tần Mục suy giảm không ít.
- Mày dám đá tao?
Trên mặt Quý Chí Cương lộ ra vẻ xấu hổ cùng giận dữ lẫn nóng nảy, gân xanh xuất hiện trên trán hắn.
- Đá mày làm sao vậy?
Tần Mục lạnh lùng nói:
- Có việc thì nói, đừng lộn xộn tay chân, mày cho là bệnh viện huyện là của nhà mày mở ra? Ân?
Khi Tần Mục nói chuyện lộ ra uy áp nhè nhẹ, Quý Chí Cương chỉ cảm thấy từ trên thân thể thanh niên kia lộ ra một cỗ khí thế của người quyền cao chức trọng, ở trong trí nhớ của hắn chỉ có một ít người tương tự như cha hắn mới có uy áp như thế. Trong khoảng thời gian ngắn Quý Chí Cương đoán không ra nội tình của Tần Mục, oán hận nói:
- Tiểu tử, tao nhớ được mày!
Tần Mục cười nhạt, khoát tay nói:
- Nhớ kỹ tao cũng không có chỗ tốt gì, đi nhanh đi, mẹ của mày gọi mày về nhà ăn cơm.
- Xì!
Bạch Nhược Hàm bị lời nói của Tần Mục làm bật cười, vội vàng che miệng lại, sắc mặt đỏ bừng.
- Có gan thì nói tên của mày ra, việc này không để yên!
Trên giày của Tần Mục dính không ít bùn đất, đá lên người Quý Chí Cương hiện lên dấu chân đặc biệt rõ ràng.
- Tần Mục, thôn trưởng Tây Sơn thôn Hà Tử trấn!
Tần Mục thản nhiên nói.
- Một tiểu thôn trưởng nho nhỏ, mày chờ đó cho tao!
Quý Chí Cương hung tợn nói.
- Chờ mày không thành vấn đề, nhưng mày có nên về nhà đổi thân quần áo trước hay không?
Tần Mục chỉ chỉ áo sơ mi của Quý Chí Cương, cười nói.
Quý Chí Cương hừ lạnh một tiếng, trừng mắt liếc Bạch Nhược Hàm, xoay người vội vàng rời đi.
Con trai bí thư huyện ủy lại ngang ngược càn rỡ như thế, rất thú vị. Tần Mục nhìn theo bóng lưng Quý Chí Cương rời đi, như có suy nghĩ gì.
Tần Mục không chú ý tới trong đại sảnh lầu một có một lão nhân hơn năm mươi tuổi đang nhìn hắn, thoáng gật nhẹ đầu.
Một trường phong ba đã qua, Tần Mục theo Bạch Nhược Hàm đi tới nhà ăn bệnh viện. Trên đường Bạch Nhược Hàm hỏi thân phận của Tần Mục, Tần Mục toàn bộ trả lời, cũng tỏ vẻ cảm tạ với sự chiếu cố của Bạch Nhược Hàm.
Bạch Nhược Hàm nghe được Tần Mục nghiêm túc cảm ơn, ánh mắt híp thành vầng trăng non, cười nói:
- Ai nha, nhìn tuổi anh không lớn, nhưng lại đầy giọng quan, không làm bí thư huyện ủy đúng là nhân tài không được trọng dụng.
Tần Mục khoát tay, vẻ mặt cao thâm nói:
- Thật không dám, thật không dám, nếu để cho Quý bí thư nghe được coi chừng cho tôi giày chật mang đâu.
Tần Mục cố ý nhắc tới Quý Thu, vì muốn nhìn xem phản ứng của Bạch Nhược Hàm. Quả nhiên sắc mặt Bạch Nhược Hàm nhất thời trầm xuống, thở dài thu liễm tươi cười, nhìn đồ ăn trước mặt ngẩn người.
Ngay khi Tần Mục đang lẳng lặng quan sát biểu hiện của Bạch Nhược Hàm, bờ vai của hắn bị người vỗ một cái.
Tần Mục cũng có chút tức giận, bờ vai của hắn hôm nay trêu chọc ai, vì sao ai cũng trở ngại với chỗ này? Hắn chậm rãi quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy Lý Đại Đồng cùng hai người của trạm Nông Khoa đứng sau lưng hắn. Mà bàn tay của Lý Đại Đồng đặt trên vai hắn chính là biểu hiện thân thiết mà thôi.
- Tần thôn trưởng, thương thế ra sao?
Trên mặt Lý Đại Đồng tràn ngập nụ cười giả tạo:
- Hai vị đồng chí trạm Nông Khoa…
Lời của hắn còn chưa nói xong, Tần Mục đã lạnh lùng nói:
- Anh là ai? Tôi không biết anh!
- Anh…
Lý Đại Đồng đang định tiến vào đề tài lại bị lời nói của Tần Mục ngăn chặn trong nháy mắt, sắc mặt thâm trầm xuống, liền bãi ra giọng quan, ho khan một tiếng nhìn nhìn hai người đứng bên cạnh, nặng nề nói:
- Tần thôn trưởng, anh đừng nói giỡn, việc này quan hệ tới vấn đề cải thiện cuộc sống nhân dân.