Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13: Chiếc áo khoác
Sau khi Lăng Viên ra khỏi biệt thự thì trời cũng gần sáng, cô ngay lập tức trở về ngôi nhà nhỏ của mình.
Ngôi nhà này là quà tặng sinh nhật của mẹ dành cho cô. Nhưng bà đến đây cũng chỉ một hai lần, dù căn nhà không quá to là mấy nhưng một mình cô trong nơi này đôi lúc cũng cảm thấy đơn độc. Những ngày tháng không sống cùng bà cũng đã trôi qua từ lâu, cô khi quyết định ra ngoài ở thì đã tự nhũ bản thân không được dựa dẫm vào Lăng gia nữa.
Lăng Viên ngồi trên sofa, cô ngẫm nghĩ về chuyện khi mẹ cô mất rồi nhưng đến chuyện chồng bà ngoại tình mà bà cũng chẳng hề hay biết. Cô không biết nếu như bà còn sống và biết đến chuyện đó thì bà sẽ giải quyết như thế nào chứ? Cô ấm ức thay bà, tức giận thay bà. Dù sao người đàn ông đấy cũng là bố nuôi của cô, làm ra loại chuyện này vậy mà lại để cho cô biết được, liệu bản thân cô có thể để chuyện này lần nữa mà trôi qua không?
...
Suốt một tuần, Lăng Viên đi phỏng vấn hết công ty này đến công ty khác, nhưng chả có nơi nào nhận cô cả. Cô chán nản lê lết cơ thể mệt mỏi về nhà. Rốt cuộc cô phải như thế này đến bao giờ nữa chứ? Thật sự cô bây giờ cứ như bị đẩy vào đường cùng vậy.
Đưa mắt nhìn đến chiếc áo khoác của Từ Huân đã được cô đã đặt vào một cái túi từ bao giờ. Lăng Viên cầm túi lên rồi rời khỏi nhà.
Cô đi đến quán bar của anh, hôm nay cô đến đây không phải để tự chuốc say mình nữa. Lăng Viên bước đến quầy, lên tiếng hỏi người nhân viên: “Hôm nay ông chủ của anh có ở đây không?”
“Tôi không chắc nữa, nhưng nếu ông chủ có đến thì phải tầm nửa giờ nữa ạ.” Người nhân viên nhanh chóng đáp lại.
Lăng Viên gật gật đầu sau đó lên ghế ngồi, đặt chiếc túi lên ghế bên cạnh.
Dù sao cũng đi đến đây rồi, nửa tiếng đối với cô chẳng là gì hết, chiếc áo khoác này chắc chắn cô phải trả lại cho anh ta. Dính líu đến Từ gia thì đương nhiên không có lợi cho cô lắm.
Sau ba mươi phút trôi qua, cô tin rằng hôm nay anh ta sẽ đến mà nhưng đã giờ này rồi cũng chẳng thấy bóng dáng anh ta đâu.
Người nhân viên kia thấy cô chờ đã lâu thì liền nói: “Tiểu thư, hôm sau cô có thể đến lại ạ.”
“Anh có số điện thoại của anh ta không?”
“Tôi có nhưng mà... ”
“A thôi không cần, tôi biết là không nên.” Quả thật, dù gì anh ta cũng là người có tiếng, xin số điện thoải thẳng thừng như thế cũng kì quái quá đi.
Lăng Viên đi ra khỏi quán, cô lấy điện thoại ra lướt tìm một số điện thoại. Chợt nhớ mình còn có số của Từ Luân, có thể hỏi qua anh ta chắc là được rồi.
Đầu dây bên kia rất nhanh chóng bắt máy, Từ Luân vội lên tiếng trước: “Ồ, Lăng tiểu thư, cô nhớ tôi rồi sao?”
“Tôi gọi có việc.”
“Việc gì mà cần tới tôi vậy?”
“Anh có thể gửi cho tôi địa chỉ nhà của anh trai anh không?” Cô có thể tự cười với câu nói của chính mình, nhưng nếu hôm nay không gặp được ở đây thì sẽ trực tiếp đến nhà.
“Cô đang đùa tôi đó à? Cô hỏi như thế là khiến tôi rất buồn đó.”
“Hơn một tuần không gặp, không ngờ Từ thiếu gia vẫn còn say mê tôi đấy.”
“Tôi chỉ là... Không tiện để gặp cô.”
Không tiện ư? Anh ta có là đang nói thật không vậy? Cô thường thấy anh ta chạy nhảy rất nhiều nơi cơ mà, ngày hôm đó còn tìm đến tận nhà cô, hôm nay lại nói không tiện gặp thì đúng là có chút kỳ lạ rồi.
“Anh gặp tôi hay không tôi không quan tâm, mau gửi địa chỉ nhà Từ Huân cho tôi đi.” Lăng Viên gần như mất kiên nhẫn, bởi vì chỉ có thể là Từ Luân nên cô mới cả gan nói như thế được.
“Thôi được rồi đại tiểu thư, tôi sẽ gửi ngay. Nhưng tôi nhớ không lầm hai người đâu có quen biết gì đâu chứ?”
Sao cô không biết tên Từ Luân này lại có thể nói nhiều đến như thế được chứ?
Ngôi nhà này là quà tặng sinh nhật của mẹ dành cho cô. Nhưng bà đến đây cũng chỉ một hai lần, dù căn nhà không quá to là mấy nhưng một mình cô trong nơi này đôi lúc cũng cảm thấy đơn độc. Những ngày tháng không sống cùng bà cũng đã trôi qua từ lâu, cô khi quyết định ra ngoài ở thì đã tự nhũ bản thân không được dựa dẫm vào Lăng gia nữa.
Lăng Viên ngồi trên sofa, cô ngẫm nghĩ về chuyện khi mẹ cô mất rồi nhưng đến chuyện chồng bà ngoại tình mà bà cũng chẳng hề hay biết. Cô không biết nếu như bà còn sống và biết đến chuyện đó thì bà sẽ giải quyết như thế nào chứ? Cô ấm ức thay bà, tức giận thay bà. Dù sao người đàn ông đấy cũng là bố nuôi của cô, làm ra loại chuyện này vậy mà lại để cho cô biết được, liệu bản thân cô có thể để chuyện này lần nữa mà trôi qua không?
...
Suốt một tuần, Lăng Viên đi phỏng vấn hết công ty này đến công ty khác, nhưng chả có nơi nào nhận cô cả. Cô chán nản lê lết cơ thể mệt mỏi về nhà. Rốt cuộc cô phải như thế này đến bao giờ nữa chứ? Thật sự cô bây giờ cứ như bị đẩy vào đường cùng vậy.
Đưa mắt nhìn đến chiếc áo khoác của Từ Huân đã được cô đã đặt vào một cái túi từ bao giờ. Lăng Viên cầm túi lên rồi rời khỏi nhà.
Cô đi đến quán bar của anh, hôm nay cô đến đây không phải để tự chuốc say mình nữa. Lăng Viên bước đến quầy, lên tiếng hỏi người nhân viên: “Hôm nay ông chủ của anh có ở đây không?”
“Tôi không chắc nữa, nhưng nếu ông chủ có đến thì phải tầm nửa giờ nữa ạ.” Người nhân viên nhanh chóng đáp lại.
Lăng Viên gật gật đầu sau đó lên ghế ngồi, đặt chiếc túi lên ghế bên cạnh.
Dù sao cũng đi đến đây rồi, nửa tiếng đối với cô chẳng là gì hết, chiếc áo khoác này chắc chắn cô phải trả lại cho anh ta. Dính líu đến Từ gia thì đương nhiên không có lợi cho cô lắm.
Sau ba mươi phút trôi qua, cô tin rằng hôm nay anh ta sẽ đến mà nhưng đã giờ này rồi cũng chẳng thấy bóng dáng anh ta đâu.
Người nhân viên kia thấy cô chờ đã lâu thì liền nói: “Tiểu thư, hôm sau cô có thể đến lại ạ.”
“Anh có số điện thoại của anh ta không?”
“Tôi có nhưng mà... ”
“A thôi không cần, tôi biết là không nên.” Quả thật, dù gì anh ta cũng là người có tiếng, xin số điện thoải thẳng thừng như thế cũng kì quái quá đi.
Lăng Viên đi ra khỏi quán, cô lấy điện thoại ra lướt tìm một số điện thoại. Chợt nhớ mình còn có số của Từ Luân, có thể hỏi qua anh ta chắc là được rồi.
Đầu dây bên kia rất nhanh chóng bắt máy, Từ Luân vội lên tiếng trước: “Ồ, Lăng tiểu thư, cô nhớ tôi rồi sao?”
“Tôi gọi có việc.”
“Việc gì mà cần tới tôi vậy?”
“Anh có thể gửi cho tôi địa chỉ nhà của anh trai anh không?” Cô có thể tự cười với câu nói của chính mình, nhưng nếu hôm nay không gặp được ở đây thì sẽ trực tiếp đến nhà.
“Cô đang đùa tôi đó à? Cô hỏi như thế là khiến tôi rất buồn đó.”
“Hơn một tuần không gặp, không ngờ Từ thiếu gia vẫn còn say mê tôi đấy.”
“Tôi chỉ là... Không tiện để gặp cô.”
Không tiện ư? Anh ta có là đang nói thật không vậy? Cô thường thấy anh ta chạy nhảy rất nhiều nơi cơ mà, ngày hôm đó còn tìm đến tận nhà cô, hôm nay lại nói không tiện gặp thì đúng là có chút kỳ lạ rồi.
“Anh gặp tôi hay không tôi không quan tâm, mau gửi địa chỉ nhà Từ Huân cho tôi đi.” Lăng Viên gần như mất kiên nhẫn, bởi vì chỉ có thể là Từ Luân nên cô mới cả gan nói như thế được.
“Thôi được rồi đại tiểu thư, tôi sẽ gửi ngay. Nhưng tôi nhớ không lầm hai người đâu có quen biết gì đâu chứ?”
Sao cô không biết tên Từ Luân này lại có thể nói nhiều đến như thế được chứ?