Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 138: Một tháng hai tuần rồi - Chuẩn bị
"Phụt... hahahahahahah"
Đinh Khánh Lam còn chưa yên phận được hai giây sau khi đọc dòng chữ kia, đã vội ngẩng đầu cười toáng lên. Lý Ngộ Tranh đần thối khuôn mặt, nhưng cũng kịp phản ứng mà đưa tay bụp miệng Đinh Khánh Lam lại:
"Em cười cái gì? Có đồng ý không đây?"
"Ưm... Ưm..." Đinh Khánh Lam cứ kêu ư ử, đầu cũng gật lia lịa. Cô đưa tay ra dấu hiệu "ok", nháy mắt với anh đầy tình tứ.
Lý Ngộ Tranh trề môi, ôm lấy Tiểu Ngộ từ tay Đinh Khánh Lam, đưa nó về nơi mà nó thuộc về. Lý Ngộ Tranh tiến vào phòng tắm, dội qua loa cho sạch sẽ cái thân đầy bụi sau cả một ngày dài.
Đinh Khánh Lam vẫn cứ đứng ôm miệng cười khúc khích, lơ đãng không để ý liền bị Lý Ngộ Tranh nhấc bổng lên từ phía sau.
"Á, gì đấy" Đôi chân cứ liên tục giãy dụa trên không, hai tay ôm lấy cổ Lý Ngộ Tranh mà trợn mắt. Cả thân anh chỉ có một chiếc quần đùi che chắn, tới đây Đinh Khánh Lam liền hiểu ra ý đồ đen tối của gã nam nhân trước mắt. Anh bĩu môi nhún vai, bắt đầu giở điệu sở khanh:
"Một tháng hai tuần rồi"
"Anh bảo hai tháng cơ mà!"
"Không nói nhiều, nhỏ tiếng thôi cho con ngủ"
Đinh Khánh Lam không thể phản kháng, bị ném lên giường không một chút lưỡng lự.
"A!" Bảo người ta nhỏ tiếng mà anh không chịu nhẹ nhàng thì thằng bố con nào nó nhỏ cho được!
"Từ từ thôi"
"..."
"Ưm"
"..."
"Sữa cho con mà!!"
"..."
"Đauu"
"..."
Sau bao nhiêu thời gian phải kìm hãm sự dã thú trong tâm can, cuối cùng Lý Ngộ Tranh cũng có cơ hội để bùng phát. Ánh nến mờ ảo càng khiến cho thân ảnh trước mắt hai người trở nên nóng bỏng và kích thích. Một đêm kích tình đầy kịch tính.
Vừa mới thức giấc Lý Ngộ Tranh đã bị ăn nguyên một vết cắn sâu hoắm ở cánh tay, anh hậm hực nhìn Đinh Khánh Lam đang nhăn mày ngồi một đống ở bên cạnh.
"Em là chó đấy à, cắn đau thế"
"Bằng con chó hồi xưa cắn anh không?"
"..." Chỉ một câu thôi đã khiến anh câm nín không thể phản bác, anh xoa xoa vết cắn, chu mỏ thổi thổi không khác gì trẻ lên ba.
"Ngộ Nghĩnh đâu?" Lý Ngộ Tranh sau khi xuýt xoa cánh tay thân yêu, mới ngó ngang ngó dọc rồi lên tiếng hỏi Đinh Khánh Lam.
"Chắc vẫn ngủ, anh nhìn em có giống rời giường rồi không?"
Quả thật trên người cô chỉ có duy nhất một cái chăn che chắn, nên chắc chắn là cũng mới thức. Lý Ngộ Tranh gãi đầu cười trừ, bước chân xuống giường đi về phía chiếc nôi độc quyền của bảo bảo nhà anh. Thật không thể không khiến cho người khác lo lắng, Ngộ Nghĩnh đã dậy từ khi nào mà ngay cả một tiếng oe oe cũng không có làm cho con người ta không hề hay biết. Thằng bé này... Đừng nói là trầm cảm nhé?
"Em yêu, có cần cho Ngộ Nghĩnh đi khám không? Anh thấy nó trầm quá"
"Tại sao phải đi khám? Khóc nhiều mới khám chứ?" Đinh Khánh Lam nghiêng đầu khó hiểu, chẳng phải trẻ con sẽ khóc rống rất nhiều khi cảm thấy khó chịu trong người sao? Chẳng phải Ngộ Nghĩnh rất ngoan không hề khóc sao? Vậy tại sao phải đi khám?
Đinh Khánh Lam vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng "he he" từ phía cậu bé. Lý Ngộ Tranh khẽ chớp mắt, lại chớp mắt thêm cái nữa. Ngộ Nghĩnh tự nhiên cười kìa, nãy giờ anh có hỏi chuyện gì đâu nhỉ? Bình thường phải ngồi nói chuyện và pha trò thì Tiểu Ngộ mới cười lên cho một cái, vậy mà bây giờ liền muốn cười là cười?
"Chắc anh lầm rồi, không phải trầm mà hình như tự kỉ"
"Có tin em vả thẳng vào cái mồm anh không? Nói linh tinh!"
"..." Bà xã, em trở nên cục tính và ăn nói xấc xược từ khi nào vậy?
Công cuộc cầu hôn phu nhân tương tai đã thành công vô cùng viên mãn, nên đám cưới đã mau chóng được chọn ngày. Với sự nôn nóng đến phát điên của Lý Ngộ Tranh thì không thể không sớm cho được! Vậy nên đám cưới liền được anh chọn ngay vào cuối tháng, nói đúng ra là chỉ còn hai tuần nữa thôi. Nào là đăng ký kết hôn... Nào là chọn nơi tổ chức... Nào là chọn váy cưới... Nào là chọn phong cách trang trí... Mọi việc cứ dồn dập khiến cho cả hai nhà đều bận bịu không ngừng tay chân. Nếu muộn một tí thì đã không bị dập tới tấp như vậy, tất cả cũng chỉ tại cái tên Lý Ngộ Tranh kia. Ngộ Nghĩnh ngày ngày chỉ có ăn với ngủ, khi thức thì phải tự nằm chơi một mình, thi thoảng mới có người thèm đếm xỉa mà đi tới thơm vài cái rồi lại bỏ đi. Trông thật tội nghiệp nhưng biết phải làm sao bây giờ, có trách thì trách ba con đi.
"Mệt chết đi được, anh chọn bộ nào thì chọn luôn đi!!"
"Nhưng mà bộ nào em mặc cũng đẹp, chọn hết được không?"
"Anh ôm về mà mặc luôn đi!!"
"Trời ạ! Kiểu này không được, kiểu kia không xong. Rốt cuộc anh thích kiểu trang trí nào?"
"Kiểu nào anh cũng thích, hết luôn được không?"
"Nhét cả quyển vào mồm anh đi!"
"Lý Ngộ Tranh! Rốt cuộc anh muốn khách sạn nào!?"
"Không đủ rộng, anh muốn khách sạn rộng hơn nữa"
"Chứa cả dòng dõi tám đời nhà anh à?"
Sau bao nhiêu ngày chật vật vì cái đám cưới, cuối cùng cũng đã tới ngày mấu chốt. Cứ ngỡ đám cưới của Trạch Lam Chi và Triệu Hoàng Sinh đã là lớn và đông lắm rồi, nào ngờ của Đinh Khánh Lam và Lý Ngộ Tranh còn đồ xộ hơn nữa. Những nhân vật tai to mặt lớn đều có mặt đầy đủ, thậm chí Phương gia ở bên phương Tây cũng được mời vì từng là đối tác làm ăn. Phương Trinh sau lần đó liền im hơi lặng tiếng, cứ ngỡ việc làm ăn giữa hai bên sẽ khó có thể yên ổn, vậy mà không những không xảy ra xích mích, ngược lại còn vô cùng suôn sẻ. Lý Ngộ Tranh quả thực không ngờ rằng Phương Trinh sẽ để yên như thế, có lẽ cô ta cũng không phải là tồi tệ, việc công lẫn việc tư.
Đinh Khánh Lam còn chưa yên phận được hai giây sau khi đọc dòng chữ kia, đã vội ngẩng đầu cười toáng lên. Lý Ngộ Tranh đần thối khuôn mặt, nhưng cũng kịp phản ứng mà đưa tay bụp miệng Đinh Khánh Lam lại:
"Em cười cái gì? Có đồng ý không đây?"
"Ưm... Ưm..." Đinh Khánh Lam cứ kêu ư ử, đầu cũng gật lia lịa. Cô đưa tay ra dấu hiệu "ok", nháy mắt với anh đầy tình tứ.
Lý Ngộ Tranh trề môi, ôm lấy Tiểu Ngộ từ tay Đinh Khánh Lam, đưa nó về nơi mà nó thuộc về. Lý Ngộ Tranh tiến vào phòng tắm, dội qua loa cho sạch sẽ cái thân đầy bụi sau cả một ngày dài.
Đinh Khánh Lam vẫn cứ đứng ôm miệng cười khúc khích, lơ đãng không để ý liền bị Lý Ngộ Tranh nhấc bổng lên từ phía sau.
"Á, gì đấy" Đôi chân cứ liên tục giãy dụa trên không, hai tay ôm lấy cổ Lý Ngộ Tranh mà trợn mắt. Cả thân anh chỉ có một chiếc quần đùi che chắn, tới đây Đinh Khánh Lam liền hiểu ra ý đồ đen tối của gã nam nhân trước mắt. Anh bĩu môi nhún vai, bắt đầu giở điệu sở khanh:
"Một tháng hai tuần rồi"
"Anh bảo hai tháng cơ mà!"
"Không nói nhiều, nhỏ tiếng thôi cho con ngủ"
Đinh Khánh Lam không thể phản kháng, bị ném lên giường không một chút lưỡng lự.
"A!" Bảo người ta nhỏ tiếng mà anh không chịu nhẹ nhàng thì thằng bố con nào nó nhỏ cho được!
"Từ từ thôi"
"..."
"Ưm"
"..."
"Sữa cho con mà!!"
"..."
"Đauu"
"..."
Sau bao nhiêu thời gian phải kìm hãm sự dã thú trong tâm can, cuối cùng Lý Ngộ Tranh cũng có cơ hội để bùng phát. Ánh nến mờ ảo càng khiến cho thân ảnh trước mắt hai người trở nên nóng bỏng và kích thích. Một đêm kích tình đầy kịch tính.
Vừa mới thức giấc Lý Ngộ Tranh đã bị ăn nguyên một vết cắn sâu hoắm ở cánh tay, anh hậm hực nhìn Đinh Khánh Lam đang nhăn mày ngồi một đống ở bên cạnh.
"Em là chó đấy à, cắn đau thế"
"Bằng con chó hồi xưa cắn anh không?"
"..." Chỉ một câu thôi đã khiến anh câm nín không thể phản bác, anh xoa xoa vết cắn, chu mỏ thổi thổi không khác gì trẻ lên ba.
"Ngộ Nghĩnh đâu?" Lý Ngộ Tranh sau khi xuýt xoa cánh tay thân yêu, mới ngó ngang ngó dọc rồi lên tiếng hỏi Đinh Khánh Lam.
"Chắc vẫn ngủ, anh nhìn em có giống rời giường rồi không?"
Quả thật trên người cô chỉ có duy nhất một cái chăn che chắn, nên chắc chắn là cũng mới thức. Lý Ngộ Tranh gãi đầu cười trừ, bước chân xuống giường đi về phía chiếc nôi độc quyền của bảo bảo nhà anh. Thật không thể không khiến cho người khác lo lắng, Ngộ Nghĩnh đã dậy từ khi nào mà ngay cả một tiếng oe oe cũng không có làm cho con người ta không hề hay biết. Thằng bé này... Đừng nói là trầm cảm nhé?
"Em yêu, có cần cho Ngộ Nghĩnh đi khám không? Anh thấy nó trầm quá"
"Tại sao phải đi khám? Khóc nhiều mới khám chứ?" Đinh Khánh Lam nghiêng đầu khó hiểu, chẳng phải trẻ con sẽ khóc rống rất nhiều khi cảm thấy khó chịu trong người sao? Chẳng phải Ngộ Nghĩnh rất ngoan không hề khóc sao? Vậy tại sao phải đi khám?
Đinh Khánh Lam vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng "he he" từ phía cậu bé. Lý Ngộ Tranh khẽ chớp mắt, lại chớp mắt thêm cái nữa. Ngộ Nghĩnh tự nhiên cười kìa, nãy giờ anh có hỏi chuyện gì đâu nhỉ? Bình thường phải ngồi nói chuyện và pha trò thì Tiểu Ngộ mới cười lên cho một cái, vậy mà bây giờ liền muốn cười là cười?
"Chắc anh lầm rồi, không phải trầm mà hình như tự kỉ"
"Có tin em vả thẳng vào cái mồm anh không? Nói linh tinh!"
"..." Bà xã, em trở nên cục tính và ăn nói xấc xược từ khi nào vậy?
Công cuộc cầu hôn phu nhân tương tai đã thành công vô cùng viên mãn, nên đám cưới đã mau chóng được chọn ngày. Với sự nôn nóng đến phát điên của Lý Ngộ Tranh thì không thể không sớm cho được! Vậy nên đám cưới liền được anh chọn ngay vào cuối tháng, nói đúng ra là chỉ còn hai tuần nữa thôi. Nào là đăng ký kết hôn... Nào là chọn nơi tổ chức... Nào là chọn váy cưới... Nào là chọn phong cách trang trí... Mọi việc cứ dồn dập khiến cho cả hai nhà đều bận bịu không ngừng tay chân. Nếu muộn một tí thì đã không bị dập tới tấp như vậy, tất cả cũng chỉ tại cái tên Lý Ngộ Tranh kia. Ngộ Nghĩnh ngày ngày chỉ có ăn với ngủ, khi thức thì phải tự nằm chơi một mình, thi thoảng mới có người thèm đếm xỉa mà đi tới thơm vài cái rồi lại bỏ đi. Trông thật tội nghiệp nhưng biết phải làm sao bây giờ, có trách thì trách ba con đi.
"Mệt chết đi được, anh chọn bộ nào thì chọn luôn đi!!"
"Nhưng mà bộ nào em mặc cũng đẹp, chọn hết được không?"
"Anh ôm về mà mặc luôn đi!!"
"Trời ạ! Kiểu này không được, kiểu kia không xong. Rốt cuộc anh thích kiểu trang trí nào?"
"Kiểu nào anh cũng thích, hết luôn được không?"
"Nhét cả quyển vào mồm anh đi!"
"Lý Ngộ Tranh! Rốt cuộc anh muốn khách sạn nào!?"
"Không đủ rộng, anh muốn khách sạn rộng hơn nữa"
"Chứa cả dòng dõi tám đời nhà anh à?"
Sau bao nhiêu ngày chật vật vì cái đám cưới, cuối cùng cũng đã tới ngày mấu chốt. Cứ ngỡ đám cưới của Trạch Lam Chi và Triệu Hoàng Sinh đã là lớn và đông lắm rồi, nào ngờ của Đinh Khánh Lam và Lý Ngộ Tranh còn đồ xộ hơn nữa. Những nhân vật tai to mặt lớn đều có mặt đầy đủ, thậm chí Phương gia ở bên phương Tây cũng được mời vì từng là đối tác làm ăn. Phương Trinh sau lần đó liền im hơi lặng tiếng, cứ ngỡ việc làm ăn giữa hai bên sẽ khó có thể yên ổn, vậy mà không những không xảy ra xích mích, ngược lại còn vô cùng suôn sẻ. Lý Ngộ Tranh quả thực không ngờ rằng Phương Trinh sẽ để yên như thế, có lẽ cô ta cũng không phải là tồi tệ, việc công lẫn việc tư.