Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 126: Sợ tôi sẽ làm gì anh sao?
Lý Ngộ Tranh nhìn chữ Hotel to tướng trước mặt, khẽ nhăn mặt tặc lưỡi một cái. Làm sao đây nhỉ? Vào hay không vào? Nhưng lí do gì lại khiến anh phải đắn đo? Mặc dù địa điểm này có hơi mờ ám một chút, nhưng cô ta là con gái, lại là một tiểu thư con nhà danh giá, nên chắc chắn sẽ không có những hành động mà anh đang nghi ngờ đâu đúng không?
Đứng ngắm nhìn tòa nhà cao tầng một hồi, vẫn là quyết định lôi điện thoại ra. Nên gọi cho Đinh Khánh Lam thì hơn...
"Sao thế anh yêu?" Giọng Đinh Khánh Lam ồm ồm rất khó nghe, anh có thể đoán ngay là lại vừa nhai vừa nói đây mà.
"Em nhai hết đi đã được không?"
"Thế có chuyện gì?"
"Anh bảo..."
"Nói nhanh ơ bảo bảo cái gì?" Đinh Khánh Lam vô cùng cục súc mà thúc dục Lý Ngộ Tranh, làm cho anh cứ nghẹn ứ cả họng. Vợ gì mà chồng mới nói được một hai câu đã vội vàng quát tháo, không biết có yêu nhầm ngày không nữa..
"Anh đang đứng ở khánh sạn"
"Thì sao?"
"..." Cái con dở này, người ta nói thế mà vẫn có thể bình tĩnh hỏi tại sao à?
"Sao thế? Khách sạn làm sao? Cháy à?"
*Rụp*
Lý Ngộ Tranh tức mình cúp cái rụp, đúng là tức cái lồng ngực. Cái định mệnh thật chứ, nó có còn yêu mình thật không vậy? Trước chẳng phải một chút cũng ghen hay sao? Giờ lại có thể để yên khi anh cùng một cô gái bàn công việc ở khách sạn? Là bàn công việc... Nhưng mà ở khách sạn đấy? Ngu thật hay giả vờ ngu đấy?
"Alo?"
Dù Đinh Khánh Lam không có phản ứng tiêu cực gì, nhưng bản thân anh lại không muốn ở một nơi quỷ quái như thế này... Vẫn là quyết định gọi thẳng cho Phương Trinh.
"Ra ngoài đi"
"Anh tới rồi sao? Vậy thì vào đi"
"Tôi mời cô cafe nhé, vừa cafe vừa bàn chuyện"
Lý Ngộ Tranh vô cùng tinh tế khi nghĩ ra được lối đi này, vừa có thể gây thiện cảm với đối tác, vừa không phải ở trong cái nơi khỉ ho cò gáy này. Pơ phệch!
Không ngoài những gì anh dự đoán, Phương Trinh lập tức đồng tình. Không lâu sau đã thấy bóng dáng cô ta bước ra từ trong khách sạn, phong cách ăn mặc hôm này cũng thật lộ liễu, không hề giống với lần hẹn đầu tiên. Phương Trinh rất cuốn hút, mọi đường cong đều hoàn hảo đến từng milime, là đàn ông thì sẽ không thể nào mà rời mắt khỏi cái thân hình quyến rũ này.
"Anh tới lâu chưa?"
"Vừa tới liền gọi cô" Anh hai à, trình độ nói dối cũng nâng cấp rồi sao?
"Vậy sao"
"Mời" Lý Ngộ Tranh đặt mắt lên cô ta chừng ba giây đã gấp gáp thu hồi lại, chủ động mở cửa sau cho cô.
"Tôi ngồi ghế phụ cũng được" Phương Trinh không đi tới cánh cửa mà anh đang đứng, mà mở cánh cửa bên ghế phụ ngồi vào, không để Lý Ngộ Tranh kịp lên tiếng. Anh cũng không nói gì, vòng qua xe trở về chỗ ngồi.
Cả quãng đường đi không ai nói với ai câu nào, Lý Ngộ Tranh một mực chuyên tâm lái xe, Phương Trinh thì ngồi im một cách nghiêm chỉnh. Cho tới khi tiếng nói của Phương Trinh cắt phăng đi bầu không khí ngột ngạt khó thở:
"Dừng lại!"
Theo chỉ định của Phương Trinh, tiếng nói vừa dứt chân anh đã vội đạp thắng xe, nhíu mày quay sang nhìn cô ta một cách khó hiểu, cũng chỉ là phản xạ tự nhiên thôi.
"Sao vậy?"
Phương Trinh hít sâu một hơi, bỗng dưng đưa tay tháo dây an toàn rồi quay đầu nhìn Lý Ngộ Tranh đầy nghiêm túc:
"Khi nãy anh không dám vào trong vì sợ tôi sẽ làm gì anh sao?"
"Tiểu thư suy nghĩ nhiều rồi"
"Ồ?"
Một hành động vô cùng dứt khoát, không một chút đắn đo, không một chút do dự. Phương Trinh nhổm dậy nhoài người về phía Lý Ngộ Tranh. Khuôn mặt cô dí sát tới mức hai người có thể cảm nhận được cả hơi thở của đối phương, ấy vậy mà Lý Ngộ Tranh vẫn ngồi im bất động. Chỉ còn một xăng-ti-mét nữa thôi là môi chạm môi rồi, cô ta chỉ cần nhích người một cái cũng đủ để biến cái khoảng cách bé xíu này thành không còn khoảng cách. Lý Ngộ Tranh nhìn xuống đôi môi đỏ mọng của người con gái trước mắt, rồi lại nhìn lên đôi mắt trong veo:
"Cô muốn gì?" Giọng nói âm trầm nhưng không hề thay đổi, vẫn rất lạnh lùng không một chút rung rinh.
"..." Phương Trinh có thể cảm nhận rõ từng hơi thở ấm áp của anh khiến cho tim cô ta khẽ đập nhanh hơn một nhịp. Ngập ngừng một hồi, cuối cùng Phương Trinh cũng quyết định vòng tay lên cổ Lý Ngộ Tranh, chiếc váy hai dây vô cùng mỏng manh, khe ngực cũng rất dễ dàng lộ diện. Lý Ngộ Tranh vẫn không hề nhúc nhích, lặng thinh quan sát từng nhất cử nhất động. Bàn tay mềm mại của Phương Trinh di chuyển vô cùng tinh ranh, trườn từ ngực anh xuống tới bụng, môi cũng từ từ hạ cánh.
"Cút" Rốt cuộc cũng không thể chịu đựng thêm được nữa, tiếng gằn giọng của Lý Ngộ Tranh khiến cho Phương Trinh giật mình trợn to mắt, cả người cứng đơ, tới thở cũng không dám thở mạnh.
Đứng ngắm nhìn tòa nhà cao tầng một hồi, vẫn là quyết định lôi điện thoại ra. Nên gọi cho Đinh Khánh Lam thì hơn...
"Sao thế anh yêu?" Giọng Đinh Khánh Lam ồm ồm rất khó nghe, anh có thể đoán ngay là lại vừa nhai vừa nói đây mà.
"Em nhai hết đi đã được không?"
"Thế có chuyện gì?"
"Anh bảo..."
"Nói nhanh ơ bảo bảo cái gì?" Đinh Khánh Lam vô cùng cục súc mà thúc dục Lý Ngộ Tranh, làm cho anh cứ nghẹn ứ cả họng. Vợ gì mà chồng mới nói được một hai câu đã vội vàng quát tháo, không biết có yêu nhầm ngày không nữa..
"Anh đang đứng ở khánh sạn"
"Thì sao?"
"..." Cái con dở này, người ta nói thế mà vẫn có thể bình tĩnh hỏi tại sao à?
"Sao thế? Khách sạn làm sao? Cháy à?"
*Rụp*
Lý Ngộ Tranh tức mình cúp cái rụp, đúng là tức cái lồng ngực. Cái định mệnh thật chứ, nó có còn yêu mình thật không vậy? Trước chẳng phải một chút cũng ghen hay sao? Giờ lại có thể để yên khi anh cùng một cô gái bàn công việc ở khách sạn? Là bàn công việc... Nhưng mà ở khách sạn đấy? Ngu thật hay giả vờ ngu đấy?
"Alo?"
Dù Đinh Khánh Lam không có phản ứng tiêu cực gì, nhưng bản thân anh lại không muốn ở một nơi quỷ quái như thế này... Vẫn là quyết định gọi thẳng cho Phương Trinh.
"Ra ngoài đi"
"Anh tới rồi sao? Vậy thì vào đi"
"Tôi mời cô cafe nhé, vừa cafe vừa bàn chuyện"
Lý Ngộ Tranh vô cùng tinh tế khi nghĩ ra được lối đi này, vừa có thể gây thiện cảm với đối tác, vừa không phải ở trong cái nơi khỉ ho cò gáy này. Pơ phệch!
Không ngoài những gì anh dự đoán, Phương Trinh lập tức đồng tình. Không lâu sau đã thấy bóng dáng cô ta bước ra từ trong khách sạn, phong cách ăn mặc hôm này cũng thật lộ liễu, không hề giống với lần hẹn đầu tiên. Phương Trinh rất cuốn hút, mọi đường cong đều hoàn hảo đến từng milime, là đàn ông thì sẽ không thể nào mà rời mắt khỏi cái thân hình quyến rũ này.
"Anh tới lâu chưa?"
"Vừa tới liền gọi cô" Anh hai à, trình độ nói dối cũng nâng cấp rồi sao?
"Vậy sao"
"Mời" Lý Ngộ Tranh đặt mắt lên cô ta chừng ba giây đã gấp gáp thu hồi lại, chủ động mở cửa sau cho cô.
"Tôi ngồi ghế phụ cũng được" Phương Trinh không đi tới cánh cửa mà anh đang đứng, mà mở cánh cửa bên ghế phụ ngồi vào, không để Lý Ngộ Tranh kịp lên tiếng. Anh cũng không nói gì, vòng qua xe trở về chỗ ngồi.
Cả quãng đường đi không ai nói với ai câu nào, Lý Ngộ Tranh một mực chuyên tâm lái xe, Phương Trinh thì ngồi im một cách nghiêm chỉnh. Cho tới khi tiếng nói của Phương Trinh cắt phăng đi bầu không khí ngột ngạt khó thở:
"Dừng lại!"
Theo chỉ định của Phương Trinh, tiếng nói vừa dứt chân anh đã vội đạp thắng xe, nhíu mày quay sang nhìn cô ta một cách khó hiểu, cũng chỉ là phản xạ tự nhiên thôi.
"Sao vậy?"
Phương Trinh hít sâu một hơi, bỗng dưng đưa tay tháo dây an toàn rồi quay đầu nhìn Lý Ngộ Tranh đầy nghiêm túc:
"Khi nãy anh không dám vào trong vì sợ tôi sẽ làm gì anh sao?"
"Tiểu thư suy nghĩ nhiều rồi"
"Ồ?"
Một hành động vô cùng dứt khoát, không một chút đắn đo, không một chút do dự. Phương Trinh nhổm dậy nhoài người về phía Lý Ngộ Tranh. Khuôn mặt cô dí sát tới mức hai người có thể cảm nhận được cả hơi thở của đối phương, ấy vậy mà Lý Ngộ Tranh vẫn ngồi im bất động. Chỉ còn một xăng-ti-mét nữa thôi là môi chạm môi rồi, cô ta chỉ cần nhích người một cái cũng đủ để biến cái khoảng cách bé xíu này thành không còn khoảng cách. Lý Ngộ Tranh nhìn xuống đôi môi đỏ mọng của người con gái trước mắt, rồi lại nhìn lên đôi mắt trong veo:
"Cô muốn gì?" Giọng nói âm trầm nhưng không hề thay đổi, vẫn rất lạnh lùng không một chút rung rinh.
"..." Phương Trinh có thể cảm nhận rõ từng hơi thở ấm áp của anh khiến cho tim cô ta khẽ đập nhanh hơn một nhịp. Ngập ngừng một hồi, cuối cùng Phương Trinh cũng quyết định vòng tay lên cổ Lý Ngộ Tranh, chiếc váy hai dây vô cùng mỏng manh, khe ngực cũng rất dễ dàng lộ diện. Lý Ngộ Tranh vẫn không hề nhúc nhích, lặng thinh quan sát từng nhất cử nhất động. Bàn tay mềm mại của Phương Trinh di chuyển vô cùng tinh ranh, trườn từ ngực anh xuống tới bụng, môi cũng từ từ hạ cánh.
"Cút" Rốt cuộc cũng không thể chịu đựng thêm được nữa, tiếng gằn giọng của Lý Ngộ Tranh khiến cho Phương Trinh giật mình trợn to mắt, cả người cứng đơ, tới thở cũng không dám thở mạnh.