Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 118: Quà (3)
"Là con gái của tôi... Không lầm được, đây chính là con gái của tôi" Quách Quỳnh Như rốt cuộc cũng không chịu được nữa, giọng nói run run trước hình ảnh quen thuộc của con gái. Đứng trước thân ảnh này, bà không kìm lòng được. Đã đến nước này, Trạch Thanh Hy không thể cứ đứng im như thế này được...
"Mẹ... Vậy còn con... Mẹ... Mẹ vẫn chưa quên được cô ấy sao, ba mẹ nhận con chỉ vì muốn thay thế con cho cô ấy hay sao... Hai người... không coi con là con gái hay sao?" Trạch Thanh Hy với khuôn mặt khổ tâm khóc lóc, ai nấy nhìn đều cảm thấy thương cảm. Chỉ riêng Đinh Khánh Lam và Lý Ngộ Tranh đều nhìn cô ta với ánh mắt chứa đầy sự khinh bỉ.
"Không, mẹ không có ý đó"
"Cô bảo đây là Khánh Chi? Ha, vậy ý cô Khánh Chi gì đó chính là con ruột của Trạch gia sao haha, con của Trạch gia đã chết từ mười lăm năm trước rồi" Triệu Vũ cảm thấy vài ba tấm ảnh và một cái video này, vốn chẳng hề ảnh hưởng gì tới việc Trạch Lam Chi có còn sống hay không. Một đoạn video thì làm được cái gì? Sẽ có ai tin rằng còn nhóc Khánh Chi đấy lại là con gái ruột của Trạch gia? Thật nực cười!
"Hoang đường quá"
"Khánh Chi là ai vậy"
"Con Trạch gia là Trạch Lam Chi mà nhỉ?"
"Đâu ra cái tên Khánh Chi vậy"
...
...
"Ồ? Tại đây thì tôi cảm thấy... Cậu mợ tôi cũng nên cảm ơn ông, vì ông vẫn còn tình người mà giữ lại mạng sống cho con bé" Đinh Khánh Lam đưa tay lên vỗ nhẹ một cái, liền có một người đàn ông lạ mặt được đưa tới.
"Ý cô là sao?"
"Ngay tại đây, tôi sẽ chứng minh được Khánh Chi thực sự là Trạch Lam Chi, và tiện thể cũng sẽ giúp Trạch Thanh Hy tìm ra cha ruột của mình có được hay không?" Vừa nói cô vừa đi tới dắt tay Khánh Chi tới gần chỗ của người đàn ông kia, đồng thời giới thiệu thêm: "Đây là một bác sĩ có tiếng về vấn đề xét nghiệm ADN, bác sĩ Huỳnh Thái Sư, để tránh bị cho là giả, chi bằng hãy để ông ấy thực hiện ngay tại đây quá trình xét nghiệm, mọi người thấy thế nào?"
"Xét nghiệm ADN sao"
"Cô ấy muốn xét nghiệm ngay tại đây sao"
"Không lẽ đây thực sự là con của Trạch gia"
"Con gái Trạch gia thực sự chưa chết sao"
...
...
Vậy mà Trạch Đông Nam và Quách Quỳnh như lại không ai lên tiếng can ngăn, ngược lại ánh mắt còn vô cùng mong chờ. Trạch Thanh Hy đứng im bất động, con tim đánh trống liên hồi. Nếu thực sự là như vậy thì sao... Nếu thực sự con của hai người vẫn chưa chết thì sẽ như thế nào đây... Nếu Khánh Chi thực sự là con gái của họ thì sẽ ra sao đây...
"Chị xin em một sợi tóc được không Trạch Thanh Hy? Và cả ông nữa, ngài Triệu" Đinh Khánh Lam nhìn khuôn mặt tái mét của hai cha con nhà nọ mà không khỏi cảm thấy đắc ý.
"Chuyện này là sao chị Lam" Khánh Chi nhíu mày nhìn chằm chằm vào Đinh Khánh Lam, chỉ nhận lại một cái lắc đầu khe khẽ.
"Ha, thật nhảm nhí. Tôi vốn chỉ là người qua đường thì có liên quan gì tới gia đình nhà mấy người? Có xét nghiệm thì cũng là mấy người xét nghiệm" Triệu Vũ ông ta vẫn có thể giữ nổi bình tĩnh, chỉ có Trạch Thanh Hy là run lẩy bẩy như sắp mềm nhũn đôi chân khiến cho tất cả những người xung quanh cũng bắt đầu cảm thấy nghi ngờ.
"Ngài đây là đang sợ hay sao? Chỉ một sợi thôi mà"
"Người đâu" Lý Ngộ Tranh vô cùng phối hợp, anh vừa hô lên một tiếng liền có một tràng người áo đen vây quanh Triệu Vũ, giữ chặt lấy ông ta và bứt lấy một sợi tóc hết sức nhẹ nhàng. Cùng lúc đó sợi tóc của Trạch Thanh Hy cũng đã được mang tới. Một chiếc mấy xét nghiệm trông như loại đời mới được đưa tới, bác sĩ Huỳnh trên tay là hai sợi tóc, một bên là của Trạch Tranh Hy, một bên là của Triệu Vũ. Ông ta nhanh tay đặt mỗi sợi tóc vào một bên của chiếc máy, những con số chằng chịt hiện lên màn hình nhỏ, thi nhau nhảy từ con số này qua con số nọ. Mọi người đều nhìn chăm chú vào những con số trên kia kia, mong chờ tới kết quả cuối cùng. Con số 98 hiện rõ ràng khi điểm tới phút cuối cùng, cả không gian đều thanh im lặng tiếng, không một chút tiếng động... Vậy mà... Lại khớp tới chín mươi tám phần trăm?
"Hai người có thể nhận nhau rồi" Đinh Khánh Lam cười khẩy một tiếng, ngón tay xoắn xoắn mái tóc chờ đợi biểu cảm tiếp theo của Triệu Vũ cùng với Trạch Thanh Hy.
Trạch Thanh Hy khi thấy con số này liền không đứng vững mà ngã khụy xuống đất, nhưng cũng không có ai tới đỡ cô ta lên. Trạch Đông Nam và Quách Quỳnh Như nhìn kết quả kia mà không chớp mắt lấy một cái. Chuyện này là sao... Tại sao... Trạch Thanh Hy lại là con của Triệu Vũ, tại sao con gái của Triệu Vũ lại có thể ở đây?
"Trạch tiểu thư vậy mà lại là con của Triệu gia?"
"Chuyện gì thế này"
"Tin tức động trời nha"
"Trạch Thanh Hy là con gái của Triệu Vũ"
...
...
"Mấy người... Mấy người... Tôi sẽ kiện mấy người!!" Triệu Vũ trợn mắt hét lên, liền bị người của Lý Ngộ Tranh giữ chặt lại.
"Tôi cũng mong là ông có thể kiện được chúng tôi trước khi ông vào tù" Đinh Khánh Lam nói rồi tự tay bứt lấy tóc của Khánh Chi ở bên cạnh, tiến tới gần chỗ của Trạch Đông Nam: "Cậu, cậu có thể hợp tác với con không?"
Trạch Đông Nam thở dài một hơi, rồi tự tay nhổ lấy một sợi tóc đưa cho Đinh Khánh Lam.
"Mẹ... Vậy còn con... Mẹ... Mẹ vẫn chưa quên được cô ấy sao, ba mẹ nhận con chỉ vì muốn thay thế con cho cô ấy hay sao... Hai người... không coi con là con gái hay sao?" Trạch Thanh Hy với khuôn mặt khổ tâm khóc lóc, ai nấy nhìn đều cảm thấy thương cảm. Chỉ riêng Đinh Khánh Lam và Lý Ngộ Tranh đều nhìn cô ta với ánh mắt chứa đầy sự khinh bỉ.
"Không, mẹ không có ý đó"
"Cô bảo đây là Khánh Chi? Ha, vậy ý cô Khánh Chi gì đó chính là con ruột của Trạch gia sao haha, con của Trạch gia đã chết từ mười lăm năm trước rồi" Triệu Vũ cảm thấy vài ba tấm ảnh và một cái video này, vốn chẳng hề ảnh hưởng gì tới việc Trạch Lam Chi có còn sống hay không. Một đoạn video thì làm được cái gì? Sẽ có ai tin rằng còn nhóc Khánh Chi đấy lại là con gái ruột của Trạch gia? Thật nực cười!
"Hoang đường quá"
"Khánh Chi là ai vậy"
"Con Trạch gia là Trạch Lam Chi mà nhỉ?"
"Đâu ra cái tên Khánh Chi vậy"
...
...
"Ồ? Tại đây thì tôi cảm thấy... Cậu mợ tôi cũng nên cảm ơn ông, vì ông vẫn còn tình người mà giữ lại mạng sống cho con bé" Đinh Khánh Lam đưa tay lên vỗ nhẹ một cái, liền có một người đàn ông lạ mặt được đưa tới.
"Ý cô là sao?"
"Ngay tại đây, tôi sẽ chứng minh được Khánh Chi thực sự là Trạch Lam Chi, và tiện thể cũng sẽ giúp Trạch Thanh Hy tìm ra cha ruột của mình có được hay không?" Vừa nói cô vừa đi tới dắt tay Khánh Chi tới gần chỗ của người đàn ông kia, đồng thời giới thiệu thêm: "Đây là một bác sĩ có tiếng về vấn đề xét nghiệm ADN, bác sĩ Huỳnh Thái Sư, để tránh bị cho là giả, chi bằng hãy để ông ấy thực hiện ngay tại đây quá trình xét nghiệm, mọi người thấy thế nào?"
"Xét nghiệm ADN sao"
"Cô ấy muốn xét nghiệm ngay tại đây sao"
"Không lẽ đây thực sự là con của Trạch gia"
"Con gái Trạch gia thực sự chưa chết sao"
...
...
Vậy mà Trạch Đông Nam và Quách Quỳnh như lại không ai lên tiếng can ngăn, ngược lại ánh mắt còn vô cùng mong chờ. Trạch Thanh Hy đứng im bất động, con tim đánh trống liên hồi. Nếu thực sự là như vậy thì sao... Nếu thực sự con của hai người vẫn chưa chết thì sẽ như thế nào đây... Nếu Khánh Chi thực sự là con gái của họ thì sẽ ra sao đây...
"Chị xin em một sợi tóc được không Trạch Thanh Hy? Và cả ông nữa, ngài Triệu" Đinh Khánh Lam nhìn khuôn mặt tái mét của hai cha con nhà nọ mà không khỏi cảm thấy đắc ý.
"Chuyện này là sao chị Lam" Khánh Chi nhíu mày nhìn chằm chằm vào Đinh Khánh Lam, chỉ nhận lại một cái lắc đầu khe khẽ.
"Ha, thật nhảm nhí. Tôi vốn chỉ là người qua đường thì có liên quan gì tới gia đình nhà mấy người? Có xét nghiệm thì cũng là mấy người xét nghiệm" Triệu Vũ ông ta vẫn có thể giữ nổi bình tĩnh, chỉ có Trạch Thanh Hy là run lẩy bẩy như sắp mềm nhũn đôi chân khiến cho tất cả những người xung quanh cũng bắt đầu cảm thấy nghi ngờ.
"Ngài đây là đang sợ hay sao? Chỉ một sợi thôi mà"
"Người đâu" Lý Ngộ Tranh vô cùng phối hợp, anh vừa hô lên một tiếng liền có một tràng người áo đen vây quanh Triệu Vũ, giữ chặt lấy ông ta và bứt lấy một sợi tóc hết sức nhẹ nhàng. Cùng lúc đó sợi tóc của Trạch Thanh Hy cũng đã được mang tới. Một chiếc mấy xét nghiệm trông như loại đời mới được đưa tới, bác sĩ Huỳnh trên tay là hai sợi tóc, một bên là của Trạch Tranh Hy, một bên là của Triệu Vũ. Ông ta nhanh tay đặt mỗi sợi tóc vào một bên của chiếc máy, những con số chằng chịt hiện lên màn hình nhỏ, thi nhau nhảy từ con số này qua con số nọ. Mọi người đều nhìn chăm chú vào những con số trên kia kia, mong chờ tới kết quả cuối cùng. Con số 98 hiện rõ ràng khi điểm tới phút cuối cùng, cả không gian đều thanh im lặng tiếng, không một chút tiếng động... Vậy mà... Lại khớp tới chín mươi tám phần trăm?
"Hai người có thể nhận nhau rồi" Đinh Khánh Lam cười khẩy một tiếng, ngón tay xoắn xoắn mái tóc chờ đợi biểu cảm tiếp theo của Triệu Vũ cùng với Trạch Thanh Hy.
Trạch Thanh Hy khi thấy con số này liền không đứng vững mà ngã khụy xuống đất, nhưng cũng không có ai tới đỡ cô ta lên. Trạch Đông Nam và Quách Quỳnh Như nhìn kết quả kia mà không chớp mắt lấy một cái. Chuyện này là sao... Tại sao... Trạch Thanh Hy lại là con của Triệu Vũ, tại sao con gái của Triệu Vũ lại có thể ở đây?
"Trạch tiểu thư vậy mà lại là con của Triệu gia?"
"Chuyện gì thế này"
"Tin tức động trời nha"
"Trạch Thanh Hy là con gái của Triệu Vũ"
...
...
"Mấy người... Mấy người... Tôi sẽ kiện mấy người!!" Triệu Vũ trợn mắt hét lên, liền bị người của Lý Ngộ Tranh giữ chặt lại.
"Tôi cũng mong là ông có thể kiện được chúng tôi trước khi ông vào tù" Đinh Khánh Lam nói rồi tự tay bứt lấy tóc của Khánh Chi ở bên cạnh, tiến tới gần chỗ của Trạch Đông Nam: "Cậu, cậu có thể hợp tác với con không?"
Trạch Đông Nam thở dài một hơi, rồi tự tay nhổ lấy một sợi tóc đưa cho Đinh Khánh Lam.