Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 117: Quà (2)
"Mọi người có thấy rằng người đàn ông này thật quen mắt không? Chắc hẳn là ông ấy cũng đang có mặt ở đây đi?" Đinh Khánh Lam khuôn mặt đầy sự mờ ám, đảo mắt xung quanh một lượt, nhưng cũng không nhìn vào ai quá lâu. Triệu Hoàng Sinh cũng không biết tới ý định của Đinh Khánh Lam, nên có hơi bàng hoàng một chút.
"Đinh Khánh Lam, cậu định làm gì?"
"Đòi lại công bằng giúp con bé" Đinh Khánh Lam ánh mắt trở nên vô cùng cương quyết, Triệu Hoàng Sinh nghe vậy cũng không hề có ý định can ngăn. Khánh Chi một bên không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn quyết định im lặng mà không lên tiếng.
"Kia là ai vậy?"
"Có liên quan gì tới món quà sao?"
"Quà gì mà kì quá vậy?"
"Rốt cuộc cô ấy muốn nói gì?"
...
...
Ông bà Đinh ở một góc nhìn hành động lỗ mãng của con gái thì không khỏi nhăn mày, con nhóc con này rốt cuộc muốn quậy cái gì đây? Tại sao A Tranh lại không ngăn nó lại mà đứng cười thế kia?
Tiếng nói ồn ào không dứt cho tới khi người đàn ông quay mặt lại, đồng thời một đứa bé gái ở phía sau khi nãy bị ông ta che khuất giờ cũng được lộ diện. Khánh Chi khi nhìn thấy khuôn mặt của bé gái kia thì trợn tròn con mắt, ông bà Trạch cũng ngạc nhiên không kém. Kia... kia chẳng phải là con gái của ông bà hay sao?? Chẳng phải là con gái cưng của họ đây sao... Còn người đàn ông bên cạnh? Vậy mà lại là Triệu Vũ?
"Sao Triệu Vũ lại xuất hiện ở đây?"
"Đây là bữa tiệc của Trạch tiểu thư, liên quan gì tới Triệu Vũ?"
"Còn đứa bé kia là ai?"
"Hai người này có gì liên quan tới bữa tiệc này vậy?"
...
...
"Mọi người không cần phải nôn nóng như vậy, chi bằng... Chúng ta gọi Triệu gia chủ lên trước đã có được hay không?"
Đinh Khánh Lam gần như đạt được mong muốn, đột nhiên bị Trạch Thanh Hy cắt ngang:
"Chị, chị đang làm mất thời gian của mọi người đó"
"Đúng rồi đó"
"Quà đâu, sao lại xuất hiện thứ video này"
"Triệu Vũ thì liên quan gì chứ"
...
...
Đinh Khánh Lam nhìn Trạch Thanh Hy một cách hời hợt hết sức, khẽ bĩu môi một cái:
"Đây chẳng phải là quà chị tặng em sao? Là... Một người cha đích thực của em còn gì?"
"Cô ấy mới nói cái gì?"
"Cô ấy mới nói cha đấy"
"Ý cô ta là sao?"
Dứt lời cô liền hướng mắt về phía Trạch Đông Nam cùng với Quách Quỳnh Như, tiếp tục nói:
"Cậu, mợ, đừng nói với cháu ngay cả hình ảnh con gái ruột của mình như thế nào cậu mợ cũng đã quên rồi nhé? Kia là ai? Tại sao con gái của hai người lại ở cùng với Triệu Vũ? Lại còn ở trước cổng cô nhi viện? Còn nữa... Đoạn video này được quay lại từ mười lăm năm trước"
"Ồ, Đinh tiểu thư, vậy cho tôi hỏi, ý cô đứa bé kia chính là con ruột của Trạch gia?" Triệu Vũ cuối cùng cũng quyết định ra mặt, dù cho ông ta đang rất hoảng, nhưng bây giờ chỉ cần một chút sai sót nhỏ thôi cũng đủ để mọi công sức từ trước tới nay của ông ta đều đổ sông đổ biển hết.
"Chứ không thì ông nghĩ là gì?"
"Đứa bé này là do tôi tình cờ gặp được, vì không tìm được cha mẹ nên mới muốn đưa con bé vào cô nhi viện, không lẽ làm việc tốt cũng bị soi mói như vậy hay sao?"
"Ồ, Triệu tiên sinh thật tốt... Lời ngụy biện này cũng thật tốt" Đinh Khánh Lam nhướng mày, quay sang Trạch Thanh Hy đang đứng chôn chân tại chỗ kia, giọng nói nhẹ như gió thoảng qua tai: "Vậy em họ, em có cảm nhận gì không?"
"Em... Em thì có cảm nhận gì chứ? Cái này... Cái này cũng không liên quan gì tới em"
"Ồ, ý chị là... em có cảm nhận gì về người cha này không?"
"Ý... ý chị là sao?"
"Mong Đinh tiểu thư có chừng mực, quả thực từ nãy tới giờ không ai ở đây hiểu cô đang muốn làm gì?" Triệu Vũ quả thực đã sắp muốn gạt phăng con nhãi này sang một bên, đang yên lành tại sao lại lòi ra một đứa muốn ngáng chân ông ta?
"Không hiểu thì phải xem tiếp thôi"
Màn ảnh lại chuyển tới một tấm hình của Khánh Chi năm ba tuổi mà Lý Ngộ Tranh đã tìm thấy được, một lần nữa khiến cho Trạch Đông Nam và Quách Quỳnh như run rẩy.
"Tấm ảnh này được tìm thấy ở cô nhi viện, nhưng không phải với cái tên Trạch Lam Chi, mà là Khánh Chi"
Thanh âm của Đinh Khánh Lam cửa vang lên văng vẳng ở bên tai của ông bà Trạch, khiến cho hai người từ đầu tới cuối không thể thốt lên nửa lời.
"Ồ, là người giống người sao?" Triệu Vũ vội vàng lên tiếng với tâm thái hết sức bình tĩnh, cứ như thể chuyện này quá đỗi bình thường.
"Triệu gia chủ xin tôn trọng tôi một chút, đừng nên ngắt lời tôi"
"..." Triệu Vũ cứng đờ khuôn miệng, ai nấy đều chỉ trỏ ông ta mà thì thào, quả thực không ngờ con bé này còn có thể khiến ông ta mất mặt như vậy. Đường đường là một gia chủ có tiếng, vậy mà lại bị một con nhãi trách tội vì cắt ngang lời?
"Dù cho có là người giống người, vậy mọi người ở đây liệu có cảm thấy rằng trên thế giới này sẽ có người giống bản thân mình tới chín mươi chín phần trăm như vậy không? Cậu, mợ, con gái của hai người, hai người còn không nhận ra thì không ai có thể nhận ra"
"Đinh Khánh Lam, cậu định làm gì?"
"Đòi lại công bằng giúp con bé" Đinh Khánh Lam ánh mắt trở nên vô cùng cương quyết, Triệu Hoàng Sinh nghe vậy cũng không hề có ý định can ngăn. Khánh Chi một bên không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn quyết định im lặng mà không lên tiếng.
"Kia là ai vậy?"
"Có liên quan gì tới món quà sao?"
"Quà gì mà kì quá vậy?"
"Rốt cuộc cô ấy muốn nói gì?"
...
...
Ông bà Đinh ở một góc nhìn hành động lỗ mãng của con gái thì không khỏi nhăn mày, con nhóc con này rốt cuộc muốn quậy cái gì đây? Tại sao A Tranh lại không ngăn nó lại mà đứng cười thế kia?
Tiếng nói ồn ào không dứt cho tới khi người đàn ông quay mặt lại, đồng thời một đứa bé gái ở phía sau khi nãy bị ông ta che khuất giờ cũng được lộ diện. Khánh Chi khi nhìn thấy khuôn mặt của bé gái kia thì trợn tròn con mắt, ông bà Trạch cũng ngạc nhiên không kém. Kia... kia chẳng phải là con gái của ông bà hay sao?? Chẳng phải là con gái cưng của họ đây sao... Còn người đàn ông bên cạnh? Vậy mà lại là Triệu Vũ?
"Sao Triệu Vũ lại xuất hiện ở đây?"
"Đây là bữa tiệc của Trạch tiểu thư, liên quan gì tới Triệu Vũ?"
"Còn đứa bé kia là ai?"
"Hai người này có gì liên quan tới bữa tiệc này vậy?"
...
...
"Mọi người không cần phải nôn nóng như vậy, chi bằng... Chúng ta gọi Triệu gia chủ lên trước đã có được hay không?"
Đinh Khánh Lam gần như đạt được mong muốn, đột nhiên bị Trạch Thanh Hy cắt ngang:
"Chị, chị đang làm mất thời gian của mọi người đó"
"Đúng rồi đó"
"Quà đâu, sao lại xuất hiện thứ video này"
"Triệu Vũ thì liên quan gì chứ"
...
...
Đinh Khánh Lam nhìn Trạch Thanh Hy một cách hời hợt hết sức, khẽ bĩu môi một cái:
"Đây chẳng phải là quà chị tặng em sao? Là... Một người cha đích thực của em còn gì?"
"Cô ấy mới nói cái gì?"
"Cô ấy mới nói cha đấy"
"Ý cô ta là sao?"
Dứt lời cô liền hướng mắt về phía Trạch Đông Nam cùng với Quách Quỳnh Như, tiếp tục nói:
"Cậu, mợ, đừng nói với cháu ngay cả hình ảnh con gái ruột của mình như thế nào cậu mợ cũng đã quên rồi nhé? Kia là ai? Tại sao con gái của hai người lại ở cùng với Triệu Vũ? Lại còn ở trước cổng cô nhi viện? Còn nữa... Đoạn video này được quay lại từ mười lăm năm trước"
"Ồ, Đinh tiểu thư, vậy cho tôi hỏi, ý cô đứa bé kia chính là con ruột của Trạch gia?" Triệu Vũ cuối cùng cũng quyết định ra mặt, dù cho ông ta đang rất hoảng, nhưng bây giờ chỉ cần một chút sai sót nhỏ thôi cũng đủ để mọi công sức từ trước tới nay của ông ta đều đổ sông đổ biển hết.
"Chứ không thì ông nghĩ là gì?"
"Đứa bé này là do tôi tình cờ gặp được, vì không tìm được cha mẹ nên mới muốn đưa con bé vào cô nhi viện, không lẽ làm việc tốt cũng bị soi mói như vậy hay sao?"
"Ồ, Triệu tiên sinh thật tốt... Lời ngụy biện này cũng thật tốt" Đinh Khánh Lam nhướng mày, quay sang Trạch Thanh Hy đang đứng chôn chân tại chỗ kia, giọng nói nhẹ như gió thoảng qua tai: "Vậy em họ, em có cảm nhận gì không?"
"Em... Em thì có cảm nhận gì chứ? Cái này... Cái này cũng không liên quan gì tới em"
"Ồ, ý chị là... em có cảm nhận gì về người cha này không?"
"Ý... ý chị là sao?"
"Mong Đinh tiểu thư có chừng mực, quả thực từ nãy tới giờ không ai ở đây hiểu cô đang muốn làm gì?" Triệu Vũ quả thực đã sắp muốn gạt phăng con nhãi này sang một bên, đang yên lành tại sao lại lòi ra một đứa muốn ngáng chân ông ta?
"Không hiểu thì phải xem tiếp thôi"
Màn ảnh lại chuyển tới một tấm hình của Khánh Chi năm ba tuổi mà Lý Ngộ Tranh đã tìm thấy được, một lần nữa khiến cho Trạch Đông Nam và Quách Quỳnh như run rẩy.
"Tấm ảnh này được tìm thấy ở cô nhi viện, nhưng không phải với cái tên Trạch Lam Chi, mà là Khánh Chi"
Thanh âm của Đinh Khánh Lam cửa vang lên văng vẳng ở bên tai của ông bà Trạch, khiến cho hai người từ đầu tới cuối không thể thốt lên nửa lời.
"Ồ, là người giống người sao?" Triệu Vũ vội vàng lên tiếng với tâm thái hết sức bình tĩnh, cứ như thể chuyện này quá đỗi bình thường.
"Triệu gia chủ xin tôn trọng tôi một chút, đừng nên ngắt lời tôi"
"..." Triệu Vũ cứng đờ khuôn miệng, ai nấy đều chỉ trỏ ông ta mà thì thào, quả thực không ngờ con bé này còn có thể khiến ông ta mất mặt như vậy. Đường đường là một gia chủ có tiếng, vậy mà lại bị một con nhãi trách tội vì cắt ngang lời?
"Dù cho có là người giống người, vậy mọi người ở đây liệu có cảm thấy rằng trên thế giới này sẽ có người giống bản thân mình tới chín mươi chín phần trăm như vậy không? Cậu, mợ, con gái của hai người, hai người còn không nhận ra thì không ai có thể nhận ra"