Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 106: Mệt muốn chết hôn hít cái gì?
Lý Ngộ Tranh cả buổi phải còng lưng thu dọn lại cái mớ rác mà Đinh Khánh Lam đã bày ra, xong xuôi thì cũng đã tới tám giờ ba mươi tối. Đinh Khánh Lam nhìn anh làm mà cũng cảm thấy mệt mỏi theo. Cảm thấy vô cùng có lỗi, nhưng lại không muốn xin lỗi, được chưa?
"Về thôi" Lý Ngộ Tranh mồ hôi mồ kê nhễ nhại, ngồi phịch xuống giường thở lấy thở để. Anh tiện tay giật tung ba cúc áo đầu, vô tình khiến cho mắt Đinh Khánh Lam sáng trưng như hai cái đèn pha.
"Hôn em một cái"
"Mệt muốn chết hôn hít cái gì?" Lý Ngộ Tranh dành cả sức sực còn lại lườm Đinh Khánh Lam muốn rớt cả lòng, rồi đứng phắt dậy tiến vào phòng tắm. Đinh Khánh Lam ngơ ngơ ngác ngác nhìn tấm lưng ướt đẫm của Lý Ngộ Tranh, cắn răng nước mắt nghẹn ngào. Anh dám từ chối cô? Vậy là giận rồi sao? Là tại anh nên cô mới như vậy mà?
"Anh không được tắm đâu đấy"
"Biết rồi"
Đậu xanh cái thằng cục tính này nữa, mỗi lần nó mệt là nó cáu như thế đấy. Nhưng tính ra từ khi yêu nhau tới giờ, số lần nó cáu cũng giảm đi đáng kể.
Đợi sau khi Lý Ngộ Tranh ra ngoài, Đinh Khánh Lam lại chủ động xuống nước. Cô tiến lại gần bám lấy cổ Lý Ngộ Tranh, cười híp con mắt. Nhưng nhận lại chỉ là ánh mắt thờ ơ hờ hững của anh.
"Anh giận cái gì? Em có bắt anh làm đâu, anh cứ để đấy em làm em dọn" Đinh Khánh Lam thẹn quá hóa giận, quay qua cáu bẩn lại anh. Lý Ngộ Tranh nghe vậy mà giật giật khóe miệng, cạn kiệt ngôn từ. Rốt cuộc anh đã làm gì sai??
Nhìn khuôn mặt hậm hực của Đinh Khánh Lam mà Lý Ngộ Tranh không nhịn nổi cười, cô thấy anh cười lại càng thêm tức tối. Lý Ngộ Tranh nhận thấy Đinh Khánh Lam lại chuẩn bị nói tiếp, liền chủ động cúi xuống hôn lấy môi cô, anh nghe mệt lắm rồi...
~~~~~
Về tới nhà thì cũng đã chín giờ rồi, bụng Đinh Khánh Lam cũng đã đói meo cả rồi. Đặt chân tới cửa đã có một khuôn mặt lạ hoắc xuất hiện trước mắt Đinh Khánh Lam khiến cô hơi tò mò. Một cô gái đang cười nói vui vẻ cùng ông bà Lý, điều khiến cô khó chịu là... Ông bà không lo lắng cho cô sao? Sao vẫn còn có thể vui vẻ như thế? Rốt cuộc cô gái này là ai? Trông cô ta cũng khá là xinh đẹp, ba vòng chuẩn đét. Đinh Khánh Lam nhìn xuống cái bụng nhô nhô của mình, rồi lại nhìn lên cái bụng phẳng lì của cô ta.. Lý Ngộ Tranh!! Nếu không phải tại anh thì bây giờ cô đã không phải ra cái bộ dạng này!!
"Lam, Ngộ Tranh, về rồi sao? Mau vào đây"
Lý Ngộ Tranh khi nhìn thấy gương mặt kia thì không khỏi bất ngờ, nhưng vẫn không hề lên tiếng, theo lời của Lý Ngộ Trình liền cùng Đinh Khánh Lam đi tới.
"Con về rồi" Đinh Khánh Lam cúi đầu chào ông bà Lý, rồi quay qua gật nhẹ đầu với cô gái kia. Dù gì người ta cũng là khách, có tò mò ra sao thì phép lịch sự vẫn được đặt lên hàng đầu.
"Về là tốt rồi" Quách Yến Trang ánh mắt đã an tâm hơn phần nào, toan tính kéo Đinh Khánh Lam ngồi xuống, lại bị Lý Ngộ Tranh chen ngang.
"Em lên phòng nghỉ ngơi đi, lát anh mang đồ ăn lên cho"
Đinh Khánh Lam nghe vậy thì cũng không suy nghĩ nhiều, liền xin phép ông bà lên phòng trước. Nhưng vừa đi tới cầu thang, lại nghe thấy tiếng nói thanh thoát của cô gái nọ vang lên:
"Lý Ngộ Tranh, không nghênh đón tôi sao?"
Bước chân của cô khẽ khựng lại chừng vài giây, rồi lại tiếp tục đi lên. Nghe giọng nói này quen quá, hình như cô đã nghe qua ở đâu rồi thì phải...
"Sao cô lại ở đây?"
"Phương tiểu thư đích thân tới đây là muốn thăm công ty của chúng ta, cũng là để thuận lợi cho việc làm ăn hơn và hai bên cũng gần gũi hơn"
"Sao không phải là Phương gia chủ?" Lý Ngộ Tranh khẽ nhíu mày, vô cùng khó chịu với cách hành xử này. Tới gặp ba của anh, mà lại để con gái của mình tới?
"Anh đừng hiểu lầm, đây dù sao cũng là hợp tác giữa chúng ta, chứ không phải của ba anh và ba tôi"
"À..." Nghe tới đây chân mày anh mới giãn ra được một chút, như vậy cũng đã hợp lý hơn vài phần.
"Cô ấy không quen với nơi này, nên ba nghĩ vẫn là để cô ấy ở lại đây sẽ tốt hơn"
"Ở lại đây?" Lý Ngộ Tranh nghe Lý Ngộ Trình nói vậy, ánh mắt bất giác hướng lên lầu, nơi mà Đinh Khánh Lam đang ở đó...
"Về thôi" Lý Ngộ Tranh mồ hôi mồ kê nhễ nhại, ngồi phịch xuống giường thở lấy thở để. Anh tiện tay giật tung ba cúc áo đầu, vô tình khiến cho mắt Đinh Khánh Lam sáng trưng như hai cái đèn pha.
"Hôn em một cái"
"Mệt muốn chết hôn hít cái gì?" Lý Ngộ Tranh dành cả sức sực còn lại lườm Đinh Khánh Lam muốn rớt cả lòng, rồi đứng phắt dậy tiến vào phòng tắm. Đinh Khánh Lam ngơ ngơ ngác ngác nhìn tấm lưng ướt đẫm của Lý Ngộ Tranh, cắn răng nước mắt nghẹn ngào. Anh dám từ chối cô? Vậy là giận rồi sao? Là tại anh nên cô mới như vậy mà?
"Anh không được tắm đâu đấy"
"Biết rồi"
Đậu xanh cái thằng cục tính này nữa, mỗi lần nó mệt là nó cáu như thế đấy. Nhưng tính ra từ khi yêu nhau tới giờ, số lần nó cáu cũng giảm đi đáng kể.
Đợi sau khi Lý Ngộ Tranh ra ngoài, Đinh Khánh Lam lại chủ động xuống nước. Cô tiến lại gần bám lấy cổ Lý Ngộ Tranh, cười híp con mắt. Nhưng nhận lại chỉ là ánh mắt thờ ơ hờ hững của anh.
"Anh giận cái gì? Em có bắt anh làm đâu, anh cứ để đấy em làm em dọn" Đinh Khánh Lam thẹn quá hóa giận, quay qua cáu bẩn lại anh. Lý Ngộ Tranh nghe vậy mà giật giật khóe miệng, cạn kiệt ngôn từ. Rốt cuộc anh đã làm gì sai??
Nhìn khuôn mặt hậm hực của Đinh Khánh Lam mà Lý Ngộ Tranh không nhịn nổi cười, cô thấy anh cười lại càng thêm tức tối. Lý Ngộ Tranh nhận thấy Đinh Khánh Lam lại chuẩn bị nói tiếp, liền chủ động cúi xuống hôn lấy môi cô, anh nghe mệt lắm rồi...
~~~~~
Về tới nhà thì cũng đã chín giờ rồi, bụng Đinh Khánh Lam cũng đã đói meo cả rồi. Đặt chân tới cửa đã có một khuôn mặt lạ hoắc xuất hiện trước mắt Đinh Khánh Lam khiến cô hơi tò mò. Một cô gái đang cười nói vui vẻ cùng ông bà Lý, điều khiến cô khó chịu là... Ông bà không lo lắng cho cô sao? Sao vẫn còn có thể vui vẻ như thế? Rốt cuộc cô gái này là ai? Trông cô ta cũng khá là xinh đẹp, ba vòng chuẩn đét. Đinh Khánh Lam nhìn xuống cái bụng nhô nhô của mình, rồi lại nhìn lên cái bụng phẳng lì của cô ta.. Lý Ngộ Tranh!! Nếu không phải tại anh thì bây giờ cô đã không phải ra cái bộ dạng này!!
"Lam, Ngộ Tranh, về rồi sao? Mau vào đây"
Lý Ngộ Tranh khi nhìn thấy gương mặt kia thì không khỏi bất ngờ, nhưng vẫn không hề lên tiếng, theo lời của Lý Ngộ Trình liền cùng Đinh Khánh Lam đi tới.
"Con về rồi" Đinh Khánh Lam cúi đầu chào ông bà Lý, rồi quay qua gật nhẹ đầu với cô gái kia. Dù gì người ta cũng là khách, có tò mò ra sao thì phép lịch sự vẫn được đặt lên hàng đầu.
"Về là tốt rồi" Quách Yến Trang ánh mắt đã an tâm hơn phần nào, toan tính kéo Đinh Khánh Lam ngồi xuống, lại bị Lý Ngộ Tranh chen ngang.
"Em lên phòng nghỉ ngơi đi, lát anh mang đồ ăn lên cho"
Đinh Khánh Lam nghe vậy thì cũng không suy nghĩ nhiều, liền xin phép ông bà lên phòng trước. Nhưng vừa đi tới cầu thang, lại nghe thấy tiếng nói thanh thoát của cô gái nọ vang lên:
"Lý Ngộ Tranh, không nghênh đón tôi sao?"
Bước chân của cô khẽ khựng lại chừng vài giây, rồi lại tiếp tục đi lên. Nghe giọng nói này quen quá, hình như cô đã nghe qua ở đâu rồi thì phải...
"Sao cô lại ở đây?"
"Phương tiểu thư đích thân tới đây là muốn thăm công ty của chúng ta, cũng là để thuận lợi cho việc làm ăn hơn và hai bên cũng gần gũi hơn"
"Sao không phải là Phương gia chủ?" Lý Ngộ Tranh khẽ nhíu mày, vô cùng khó chịu với cách hành xử này. Tới gặp ba của anh, mà lại để con gái của mình tới?
"Anh đừng hiểu lầm, đây dù sao cũng là hợp tác giữa chúng ta, chứ không phải của ba anh và ba tôi"
"À..." Nghe tới đây chân mày anh mới giãn ra được một chút, như vậy cũng đã hợp lý hơn vài phần.
"Cô ấy không quen với nơi này, nên ba nghĩ vẫn là để cô ấy ở lại đây sẽ tốt hơn"
"Ở lại đây?" Lý Ngộ Tranh nghe Lý Ngộ Trình nói vậy, ánh mắt bất giác hướng lên lầu, nơi mà Đinh Khánh Lam đang ở đó...